Ngoài trời đang mưa tầm tả, những giọt mưa thi nhau rơi thánh thót như những giọt nước mắt đang rơi trong lòng nhỏ. Nhỏ uể oải xấp mấy cuốn sách vào cặp táp rồi lửng thửng bước ra khỏi lớp, Nhỏ dừng lại trước hiên trường ngập ngừng không biết nên dừng lại trú mưa hay là đi về trong mưa, cuối cùng Nhỏ quyết định lang thanh trong mưa gió. Nhỏ nhớ khi mình còn nhỏ, Nhỏ thường vòi vỉnh cha mẹ cho Nhỏ được tắm mưa mổi khi trời đổ mưa. Khi qua đây rồi, cuộc sống cũng thay đổi và cả tính tình Nhỏ cũng thay đổi, Nhỏ đâm ra sợ trời mưa, sợ đi trong mưa gió, mà bên đây thì cho dù Nhỏ có mong ước được đi giửa trời mưa như thế này cũng không tìm được cái thú vị cúa những lần tắm mưa khi còn thơ ấu nửa.
Hôm nay Nhỏ cảm thấy bửa học thật vô vị, những program đả từng cuốn hút Nhỏ bổng dưng trở nên khô khan và khó khăn làm sao đó đối với Nhỏ, chắc tại vì tinh thần Nhỏ không được vui nên mới vậy. Vui làm sao mà vui được khi trong lòng Nhỏ bao bối rối, bao âu lo đang nặng trỉu, Nhỏ lầm lủi bước đi trong mưa mặc cho những cơn gió làm cho Nhỏ như muốn bay khỏi con đường.Nhỏ đang nhớ đến Anh da diết, nổi nhớ đả hành hạ Nhỏ bao đêm dài và những ngày tháng như chợt dài ra hơn đối với Nhỏ. Nhỏ biết chuyện tình yêu cúa Anh và Nhỏ vô vọng như cái gì đó mơ hồ, nhưng không hiểu sao Nhỏ vẩn hy vọng một cách tuyệt vọng. Nhỏ nhớ lại những ngày đầu mới quen biết Anh, Nhỏ cũng không thể nào ngờ mình lại có thể yêu một người mà mình chưa hề giáp mặt bao giờ, hàng ngày Nhỏ ngồi bên computer để nói những lời yêu thương cùng Anh, Nhỏ thấy mình là người mơ mộng và lảng mạn vô cùng. Anh đả đem đến cho Nhỏ những giây phút thật bình an và thanh thản, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn mình Nhỏ cảm thấy mình có lổi với Anh nhiều lắm. Nhưng Nhỏ không biết cách nào để nói cho Anh biết, Nhỏ không đành lòng hay Nhỏ quá ích kỉ Nhỏ cũng không biết, Nhỏ chỉ biết Nhỏ không muốn mất Anh nhưng Nhó cũng không muốn mất đi những người thân yêu của Nhỏ. Nhưng hôm nay Nhỏ quyết định nói cho Anh biết sự thật, một sự thật mà Nhó đả cố tình giấu Anh bấy lâu nay, một sự thật mà Nhó biết rằng sẻ làm cho Anh và Nhỏ đau khổ. Nhưng trước sau gì rồi Anh cũng biết được nên Nhỏ không muốn để Anh đau lòng nhiều khi mọi chuyện vở lở. Nhỏ đi trong mưa vô định hướng, con đường trước mắt bổng như dài hơn mọi ngày.
Về đến nhà Nhỏ nghe giọng âu yếm của Má pha chút hờn trách:
- Sao lại ướt nhem thế này, đi tắm rồi thay đồ không khéo thì cảm mưa đó. Mai mốt chờ tạnh mưa rồi về nha con.
Nhỏ khẻ trả lời Má:
-Con biết rồi, cám ơn Má
Nhỏ đi tắm rồi lại mở computer lên, bổng dưng Nhỏ cảm thấy sợ hải, sợ những điều Nhỏ nói ra sẻ làm Anh hụt hẩng và thất vọng về Nhỏ. Nhỏ click một cách máy móc nickname của Anh, những dòng chử của Anh hiện ra với những lời ngọt ngào " Hi, em đi học về rồi hả, có mệt lắm không em " Nhỏ trả lời Anh mà không định hướng được mình đang nói gì với Anh "Em khỏe lắm, Anh đả dậy rồi sao, không ngủ thêm chút cho khỏe đi " Anh vẩn nói nhẹ nhàng " Không sao, chỉ cần được trò chuyện với em thì cho dù mất ngủ ba ngày ba đêm anh cũng thấy khỏe mà " Nhỏ cảm thấy hạnh phúc khi đọc những lời của Anh " Chứ hổng phải thức ba ngày ba đêm anh sẻ thành con ma thèm ngủ sao" Anh trả lời Nhỏ " Đúng rồi, thành con ma thèm ngủ vì nhớ em " Nhỏ bổng cười một mình, Anh lúc nào cũng vậy, luôn hóm hỉnh và dế thương như vậy đó. Nhỏ type tiếp " Anh à, em muốn nói cho Anh nghe chuyện này, nhưng Anh hứa là Anh sẽ không giận em nha " Anh trả lời Nhỏ vội vàng Nhỏ đọc được trong lời cúa Anh sự lo lắng " Có chuyện gì quan trọng vậy em, anh hứa là anh sẻ không bao giờ giận em bất cứ chuyện gì đâu. Thôi hay là để anh phone cho em rồi mình nói chuyện đó nghen " Nhỏ hoảng hốt " Thôi, em nói ở đây được rồi, nói qua phone em không nói được " Anh có vẻ ngạc nhiên lắm " Sao kì vậy, nói qua phone dể hơn mà, với lại anh muốn được nghe giọng nói của em, anh thấy nhớ em nhiều lắm " Nhỏ thấy chút bồi hồi len lỏi vào tim Nhỏ " Thôi được rồi, anh phone cho em di, em chờ " Nhỏ vội vàng logoff computer giống như sợ Anh sẻ không phone cho Nhỏ.
Tiếng phone reo làm Nhỏ giật mình, Nhó hấp tấp cầm lấy ống nghe, Nhỏ nghe tiếng Anh, vẩn giọng nói ngọt ngào mà Nhỏ hằng thương nhớ:
- Hi, chào em. Em nói có chuyện gì muốn nói với anh nè, bây giờ nói cho anh nghe thử coi. Em làm cho anh suốt cả ruột rồi đó nghen.
Nhỏ thỏ thẻ nói với giọng nhẹ nhàng:
-Anh phải hứa với em trước là sẻ không giận em đó
Anh vẩn ngọt ngào trả lời Nhỏ:
-Ok, anh hứa sẻ không giận em, mà có chuyện gì mà em có vẻ quan trọng vậy. Bộ em chuẩn bị đi lấy chồng hả???
Nhỏ giật mình " Không lẻ Anh đả biết " Nhỏ vội trấn tỉnh mình và trả lời Anh:
-Nếu thật sựem đi lấy chồng rồi anh có hận em, có trách em, và có còn yêu em nửa không nè
Anh cười lớn:
-Em mà đi lấy chồng thì anh sẻ cho em món quà thật đặt biệt đó
-Qùa gì vậy có thể cho em biết trước được không vậy
Anh vừa cười vừa trả lời Nhỏ:
-Thì trái tim của anh nè, em lấy không vậy???
Nhỏ bật cười:
-Trái tim của anh đen thui ai mà thèm lấy
- Trời, hôm nay dám chê quà của anh tặng hả em
- Đâu có đâu, nhưng món quà của anh đặt biệt quá nên em hổng dám nhận. Sợ mang nợ của anh rồi trả cả đời cũng còn nơ.
-Không sao đâu, anh sẽ không tính tiền lời đâu mà em sơ.
Nhỏ cười và thấy Anh sao mà dể thương dể yêu đến thế
-Thôi không giởn nửa, em có chuyện này muốn nói với anh từ lâu lắm rồi mà em không dám nói. Em cũng không muốn nói cho anh nghe nếu có thể được, nhưng hôm nay em phải nói cho anh nghe dù rằng lòng em cảm thấy đau xót lắm khi nói ra chuyện này.
Anh trả lời Nhỏ bằng giọng lo lắng:
-Có chuyện gì xảy ra cho em vậy em
-Anh à, nếu lở chuyện của mình không có kết quả thì sao hả anh???
-Sao lại không có kết quả chứ em, mình yêu nhau thật sự thì sao lại không có kết qua?
Nhỏ đáp lời Anh bằng giọng thì thầm:
-Nếu em nói em là hoa đả có chủ rồi thì anh có tin không???
Anh chặn ngang lời Nhỏ:
-Ai là chủ cúa em vậy, có phải là anh không em???
-Nếu là anh thì em đâu có chuyện gì để nói, xin lổi anh, em xin lổi anh thật nhiều khi em đả dối gạt ạnh Thật ra em đả...
Nhỏ ngập ngừng một lát rồi nói một hơi như sợ sau đó mình sẽ không nói được:
-Em có lổi với anh nhiều lắm,thật ra bấy lâu nay em đả dấu anh, em đả dấu anh em đả đính hôn rồi, em đả là hoa đả có chú rồi vậy mà em còn đi yêu anh. Em cũng không biết tại sao mình lại có thể yêu anh được, lúc đầu em chỉ nghỉ là mình chỉ đùa giởn cho vui thôi, nhưng rồi em đả yêu anh từ lúc nào mình cũng chẳng biết. Chắc anh sẻ hỏi tại sao em đả đính hôn rồi mà em lại còn có thể yêu anh, chỉ vì là em chấp nhận người ấy đơn giản vì người ta có ơn nghía với em nhiều lắm, và cả với gia đình em, người ấy là cứu tinh cho gia đình em. Em chịu lấy người ta chỉ vì em muốn làm cái gì đó để trả nợ ân tình cho người ta, em biết chưa chắc gì anh sẻ tin những điều em nói nhưng đó là sự thật, một sự thật không chút dối gạt. Em đả từng mong mình có thể yêu người ta, nhưng tháng năm trôi qua trong em lúc nào cũng coi người ta như một người anh một người ơn hơn là người yêu.
Nhỏ ngừng nói, thở hắt ra như người sắp chết đuối. Nhỏ không nghe tiếng Anh, Nhỏ sợ Anh không còn ở đó nghe Nho" giải bày.
-Anh à, anh có nghe em nói không, anh có hiểu những gì em nói không anh???
Nhỏ không nghe tiếng Anh trả lời, tiếng đồng hồ tích tắc làm cho Nhỏ thấy giống như hàng chục thế kỷ đang trôi qua.
-Em nói thật chứ???
Nhỏ nghe tiếng Anh như từ cỏi xa xăm lạc về...
Giọng Anh chùng hẳn xuống:
-Em muốn nói giởn với anh thôi phải không nào
Nhỏ nghẹn ngào:
-Không, em không hề đùa giởn với anh, những điều em nói hoàn toàn nghiêm chỉnh và đó là sự thật đó anh à
Thời gian lại nặng nề trôi, Nhỏ thấy nghẹt thở trước sự câm nín của Anh. Nhỏ nói như van xin:
-Em mong anh hảy hiểu cho em, em chỉ dấu anh sự thật này thôi còn tình yêu mà em đả dành cho anh thì chân thật. Em không có ý định lừa dối anh, nhưng em đả không biết nói như thế nào cho anh biết được, em đả dằn vặt lương tâm mình rất nhiều trước tình yêu của anh, và em cũng đả đau khổ thật nhiều khi biết rằng em đả yêu anh.
Anh vẩn không nói gì, Nhỏ hiểu được tâm trạng của Anh lúc này, chắc bây giờ trong Anh đang sụp đổ, đang đau đớn nhiều lắm. Nhỏ ước gì Nhỏ có thể gánh lấy hết mọi niềm đau của Anh. Tiếng của Anh kéo Nhỏ lại với thực tế:
-Anh đả linh cảm được chuyện này từ khi bắt đầu yêu em, anh vẩn biết chuyện tình của mình có cái gì đó mơ hồ lắm, anh đả tự đặt ra cho mình biết bao dự cảm xấu về tình yêu này, nhưng cuối cùng anh đả không ngờ sự thật này làm cho anh ngở ngàng dù anh có chuẩn bị tâm lý từ trước. Anh không trách em đả dối gạt anh, anh cũng không biết mình có thể trách hận gì em được không khi trong lòng anh đả yêu em
Nhỏ thấy mặn chát nơi khóe môi, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt của Nhỏ, mổi lời nói của Anh giống như những mủi dao xuyên qua trái tim yếu ớt của Nhỏ. Nhỏ không muốn cho Anh biết được Nhỏ đang khóc, nhưng Nhỏ cũng không thể ngờ rằng Anh cũng đang rơi nước mắt vì đau. Nhỏ nghe tiếng Anh yếu ớt:
-Cho anh xin lổi, mai mốt gặp lại sau nhé
Tiếng phone cúp lạnh lùng như cánh cửa thiên đàng đả đóng lại từ chối bước chân Nhỏ vào. Nhỏ thẩn thờ một chút rồi bật khóc nức nở, Nhỏ không dám khóc lớn tiếng, Nhỏ sợ Má của Nhỏ sẻ lo lắng, Nhỏ đành mín môi lại cho khỏi bật ra tiếng nức nở, chỉ có những giọt nước mắt là vẩn không ngừng chảy dài trên khuôn mặt của Nho?
-----------------------------------
Hai ngày đả trôi qua, Nhỏ không gặp Anh, Nhỏ tìm Anh mộtcách vô vọng, tìm Anh để làm gì Nhỏ cũng không biết. Nhỏ chỉ biết Nhỏ nhớ anh da diết, nhớ những dòng chử đùa vui của Anh, nhớ giọng nói ngọt ngào tha thiết của Anh mà mấy tháng qua Nhỏ vẩn được nghe hàng ngày. Nhỏ không dám trách Anh, vì Anh đâu có lổi gì để cho Nhỏ trách, Anh và Nhỏ chỉ có tội là đả yêu nhau một cách mù quáng mà thôi. Nhỏ bổng thấy thèm lắm lời nói yêu thương của Anh, hai ngày nay Nhỏ không học hành gì được hết, tâm hồn Nhỏ trống rổng, Nhỏ không suy nghỉ được chuyện gì khác ngoài chuyện nhớ Anh. Về đến nhà, Nhỏ mệt mỏi đi vào phòng mình và thả người lên giường, Nhỏ thấy tim mình đau nhói và khóe mắt rưng rưng khi nghỉ rằng vào giờ này mọi ngày Nhỏ đang cùng Anh trò chuyện vui vẻ, Nhỏ biết rằng những ngày vui vẻ hạnh phúc ấy kho6ng còn đến với Nhỏ và Anh nửa. Tiếng phone reo inh ỏi, Nhỏ ểu oải bắt phone:
-Hi
Tiếng Anh bất chợt vang lên làm Nhỏ ngồi bật dậy như được gắn lò xo.
-Hi, chào em. EM có khỏe không???
Tự nhiên Nhỏ bật khóc một cách ngon lành, Nhỏ cũng không biết tại sao mình lại khóc
-Nếu em khóc mà làm cho em thanh thản thì em hảy khóc đi, khóc sẻ làm tâm hồn em thanh thản hơn. Mấy ngày nay anh vẩn kho6ng trấn tỉnh được tâm hồn của mình, đả mấy lần anh định phone cho em nhưng rồi lại thôi. Anh sợ khi nghe được tiếng của em anh sẻ không cầm lòng mình được, anh xin lổi em mong em hiểu cho anh. Nhưng hôm nay anh đả không giử được nổi lòng mình, nổi nhớ mong em đả thắng lý trí của anh rồi. Anh thèm được nghe giọng nói của em, thèm được nói cho em biết là anh yêu em, yêu em thật nhiều dù biết rằng mình không còn là của riêng nhau
Nhỏ nói giọng nghẹn ngào:
-Anh có biết em đả tìm anh vất vả như thế nào không, và anh có biết em đả nhớ anh da diết như thế nào không???
-Nhớ anh làm chi cho thêm khổ vậy em, anh không là gì để em phải nhớ cả. Anh chỉ là người đến sau và không có gì để cho em cả. Những gì mà em đang có là những gì tốt nhất cho tương lai của em đó, anh chỉ là kẻ lảng tử, anh chí có hai bàn tay trắng mà thôi và...
Nhỏ cắt ngang lời Anh:
-Nhưng em yêu anh
-Và chỉ có tình yêu dành cho em mà thôi, nhưng thực tế thì lại khác xa với những gì mình nghỉ em à. Em đả có cho mình một tương lai sáng đẹp thì đừng nên đánh mất nó, đừng nên nghỉ về anh nửa.
Nhỏ vẩn còn nghẹn ngào:
-Nhưng em đả không ngờ mình đả yêu anh nhiều đến thế, em muốn bỏ tất cả, bỏ mọi thứ để đến với anh
- Đừng em... Giọng Anh khẩn khoản như van xin... Đừng vì cái gì mơ hồ mà đánh mất những gì mình đang có. Anh không xứng đáng để em phải đánh đổi đâu
-Nhưng anh có tình yêu dành cho em
-Tình yêu chỉ đẹp khi còn trong mộng tưởng, đến khi em va chạm với cuộc sống thực tế rồi em mới biết mọi chuyện không hẳn đều là màu hồng đâu em à
-Em không sợ gì hết, em bất chấp tất cả để đến với anh
-Em nghỉ gì khi em và anh giống như hai thế giới cách biệt. Rồi còn gia đình em và người ấy nửa, em làm thế nào để đối diện với người ta đây. Em có đành lòng từ bỏ gia đình mình để đến với anh được không. Anh là người sống có gia đình mà cũng như không cho nên anh rất hiểu rỏ một người sống không có người thân lo lắng quan tâm cho mình khổ tâm đến chừng nào. Những gì anh trải qua anh không muốn lập lại cho em, anh yêu em nên chỉ muốn những gi tốt đẹp đến với em như những gì em đang có. Anh chấp nhận đau khổ cho riêng mình, số phần của anh đả định sẳn như vậy rồi, anh cam chịu tất cả chỉ mong em sẻ được hạnh phúc là cũng đả an ủi anh nhiều lắm rồi
-Em không biết, nhưng em không muốn mất anh và cũng không muốn ai phải phiền lòng về mình hết. Em biết em làm như vậy là em ích kỉ lắm, là em chỉ nghỉ cho mình thôi, nhưng trong lòng em lúc nào cũng yêu anh cũng nhớ anh
-Chỉ cần nghe em nói bấy nhiêu thôi cũng làm cho anh hạnh phúc và giúp anh đương đầu với cuộc sống sau này rồi. Anh kho6ng muốm em là đứa con bất hiếu và là người không biết trọng tình nghỉa. Anh lúc nào cũng ở bên em, khi em vui, khi em buồn, khi em khó khăn trong cuộc sống thì hảy tâm sự và chia xẻ với anh như một người em gái với anh trai. Cho dù kho6ng còn là cúa nhau nhưng trong lòng anh lúc nào cũng yêu em và yêu em thật nhiều
Nhỏ cảm thấy chới với trước những gì anh nói, Nhỏ đả từng nghỉ chắc Anh sẻ hận và trách móc Nhỏ nhiều lắm. Vậy mà đến bây giờ Anh vẩn ngọt ngào chia xẻ với Nhỏ, Anh cao lớn và cao thượng hơn Nhỏ nghỉ nhiều. Anh muôn đời như vậy đó, luôn dành cho Nhỏ những gì tốt đẹp nhất, càng nghỉ Nhỏ càng thấy mình nhỏ bé thật nhiều so với tình yêu của Anh.Nhỏ thấy hối hận khi đả làm tổn thương Anh, nhưng thật sự thì Nhỏ cũng đả yêu Anh với những gì chân thành và tha thiết nhất trong trái tim của Nho?
-Hảy cho anh được toại nguyện em nhé, nếu mình đả kho6ng đến được với nhau bằng tình yêu thì hảy cho anh được coi em như một người bạn thân tri kỉ, một người em gái bé bỏng cúa anh. Anh đả thiếu thốn tình thương từ nhỏ rồi nên anh rất trân trọng mọi tình cảm. Cho dù anh biết ngay trong lúc này anh không thể nào nghỉ gì khác ngoài hai chử Yêu Em
-Em không thể... Nhỏ ngập ngừng nói lòng đau như cắt... Em không thể nào coi anh là bạn hay anh trai được khi lòng em lúc nào cũng yêu anh da diết. Mong anh hiểu cho em
-Anh hiểu chứ và anh cũng như em thôi, nhưng anh phải cầm lòng thôi em à. Anh không thể nào bắt em đánh đổi cái tốt nhất đế đi lấy cái mơ hồ, em có hiểu không, anh không đáng cho em đánh đổi như vậy đâu, đừng cứng đầu với những suy nghỉ bồng bột của mình như vậy
Nhỏ thấy mình ngu ngơ trước những lời nói của Anh, Nhỏ không muốn và cũng ước gì mình không hiểu những lời Anh nói
-Anh lúc nào cũng bên em, không rời xa em dù trong giây phút, anh sẻ cầu nguyện cho em được hạnh phúc, dù rằng mình cách xa nhau nhưng trong lòng anh lúc nào cũng có hình bóng của em, mổi bước chân em đi trên đường đời bao giờ cũng có đôi mắt anh ngóng trông, hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh
Tự nhiên Nhỏ thấy giận Anh vô cùng, Nhỏ giận Anh đả cao thượng trong tình yêu một cách mù quáng, Nhỏ giận Anh đả không tự biết đấu tranh cho hạnh phúc của đời mình. Nhưng Nhỏ cũng biết rằng chính Nhỏ cũng không biết mình có vượt qua được cái vực thẳm này hay không
-Thôi anh phải đi làm đây, em hảy giử gìn sức khỏe và đừng nghỉ ngợi gì lung tung nửa. Khi nào rảnh anh sẽ mail cho em
-Anh... Nhỏ thảng thốt gọi Anh, Nhỏ tưởng tượng mình sẻ không còn gặp Anh nửa sau lần nói chuyện này... Đừng đi mà anh, em còn muốn nói với anh nhiều lắm
-Nói gì nửa đây em, những gì muốn nói anh đả nói hết rồi, Em hảy để cho lòng mình bình tâm lại đi rồi mình gặp nhau sau nhé, anh muốn em bình tâm lại rồi mình sẻ nói sau nghen em. Và anh cũng muốn lòng của mình bình tỉnh lại, cho đến bây giờ anh vẩn còn ngở ngàng về chuyện này lắm em à. Thôi anh đi đây, hảy nhớ một điều là anh vẩn còn yêu em và nhớ em nhiều lắm
Anh đi rồi mà Nhỏ vẩn còn bàng hoàng, Nhỏ thẩn thờ đặt ống nghe xuống một cách luyến tiếc giống như Nhỏ đang đánh mất cái gì quý báu nhất của đời mình...
Ngày tháng trồi qua, đả gần một tháng kể từ lần cuối cùng Anh gọi cho Nhỏ, Nhỏ đả tìm Anh rất nhiều lần, nhưng lần nào Nhỏ cũng chỉ nhận được một sự im lặng đáng sợ. Nhỏ biết Anh tránh né Nhỏ, Anh sợ mình sẻ đau khổ khi gặp Nhỏ, ngay cả Nhỏ bây giờ chắc cũng không kềm được lòng của mình khi gặp Anh. Mấy ngày qua, Nhỏ như sống mà không có hồn, Nhỏ vẩn thỉnh thoảng nhận được mail của Anh, nhưng Nhỏ cảm giác rằng trong Anh đang buồn và thất vọng về tình yêu của mình đả dành cho Nhỏ nhiều lắm. Nhỏ không biết làm cách nào đế làm dịu bớt niềm đau khố của Anh đây, nếu có thể gánh được mọi điều đau khổ của Anh Nhỏ cũng cam chịu với bất cứ giá nào. Nhưng Nhó cũng đành chịu khi mà Nhỏ không tìm được Anh, Nhỏ đả khóc thật nhiều trong những ngày qua, nước mắt rồi cũng khô cạn trên đôi bờ mi của Nhỏ, Nhỏ mong ngày tháng sẻ làm cho Anh quên Nhỏ, quên những gì đau buồn mà Nhỏ đả đem đến cho Anh.
Nhỏ về đến nhà và mở computer đế check mail, Nhỏ mong được mail cúa Anh, dù là những lời trách móc của Anh Nhỏ cũng muốn đọc mổi ngày. Nhỏ nhận được hai lá mail của Anh, Anh nói với Nhỏ hảy cho Anh được một lần gặp Nhỏ, đó là ước nguyện sau cùng mà Anh muốn Nhỏ làm cho Anh. Anh hẹn Nhỏ tuần sau Anh sẻ qua thăm Nhỏ, Nhỏ ngở ngàng và ngạc nhiên lắm, Nhỏ bối rối không biết phải xử trí sau đây, Nhỏ cũng rất mong được gặp Anh, dù chỉ vài giây ngắn ngủi. Vậy mà bây giờ khi Anh muốn qua gặp Nhỏ thì Nhỏ cảm thấy bối rối và khó xử vô cùng. Thôi thì hảy đế một lần Nhỏ được chạm mặt với Anh, một lần được ôm lấy Anh trong vòng tay nhỏ bé, một lần được òa khóc trên bờ vai Anh rồi mai này cuộc đời đưa đẩy Nhỏ tới phương nào Nhỏ cũng chấp nhận.
----------------------------------------
Nhỏ hồi hộp bước vào chổ đón người đến nơi phi trường, mấy ngày nay Nhỏ mong thời gan qua thật nhanh để được gặp Anh, Nhỏ tưởng tượng rất nhiều, Nhỏ cũng chuẩn bị rất nhiều lời để nói khi gặp Anh, Nhỏ sẻ ôm Anh thật chặt khi gặp Anh... Đến bây giờ khi gần đến giờ gặp Anh, Nhỏ tự dưng thấy sợ vô cùng, mà sợ điều gì thí Nhỏ cũng không biết.
Dòng người trong phòng kín bước ra rồi đổ về chổ để hành lý đông nghịt, Nhỏ nhón chân tìm bóng dáng Anh, Nhỏ chỉ được nhìn Anh qua hình nên bây giờ tìm Anh trong dòng người đông như thế này Nhỏ sợ lạc mất Anh. Từ xa xa Nhỏ thấy thấp thoáng bóng Anh chậm rải đi về phía Nhỏ, mái tóc bồng bềnh trước trán của Anh cũng không che nổi sự mệt mỏi sau một hành trình dài. Anh đi về phía chổ để hành lý rồi với tay kéo vali của mình và kéo nó đi về phía cửa. Nhỏ chạy lại trước mặt Anh rồi khẻ gọi tên Anh:
-Anh Lam
Anh ngở ngàng giây phút rồi bật gọi tên Nhỏ:
-Ngọc
Nhỏ chạy vội đến thật gần bên Anh, Nhỏ muốn ôm Anh nhưng không biết lực cản nào đả ngăn Nhỏ lại, Nhỏ hấp tấp nói:
- Anh có mệt lắm không???
Anh dịu dàng nhìn Nhỏ:
- Không sao, dù có đi cùng trời cuối biển có để gặp em anh cũng thấy mệt chút nào.
Đôi mắt Nhỏ bổng cay cay, Nhỏ sợ mình lại khóc, Nhỏ nắm lấy bàn tay Anh kéo Anh về phía cửa, Nhỏ không muốn Anh nhìn thấy Nhỏ khóc, Nhỏ đi mà như chạy bàn tay vẩn nắm chạy lấy tay Anh như sợ Anh sẻ lạc mất.
Ngồi trên xe, Nhỏ không nói lời nào, Nhỏ cắm cúi lái xe, Anh ngồi kế bên nhìn Nhỏ chăm chú. Nhỏ thấy nhột nhạt nhưng cũng không dám quay lại nhìn Anh. Anh bật cười khi thấy Nhỏ len lén nhìn Anh:
-Anh có ăn thịt em đâu mà sao thấy em căng thẳng quá vậy Ngoc
- Đâu có đâu, tại vì lái xe ngoài freeway nên em căng thẳng vậy thôi. Nhỏ chống chế
- Từ từ thôi, đừng chạy nhanh quá, Anh còn chưa cưới vợ đó nghen em
Nhỏ bật cười, Nhỏ thấy Anh vui Nhỏ cũng vui lây
- Để em tìm motel cho Anh ở đở nhé, em cũng không biết chổ nào đây, chắc chạy vòng vòng tìm quá
-Không cần đâu em à, Anh chỉ đến gặp em vài tiếng rồi anh phải tiếp tục đi nửa
- Sao gấp quá vậy anh, anh không ở lại chơi vài ngày cho khỏe
-Không được, anh không muốn làm phiền em, anh sợ em sephiền phức nếu anh ở lại đây lâu, vả lại anh còn phái đi dự đám cưới của người bạn bên đây nửa nên không có thời gian nhiều, mong em thông cảm
Nhỏ cảm thấy một nổi buồn đang len lỏi vào trong tim Nho?
-Vậy để em chở anh đi tham quan city của em nghen
-Cám ơn em, em làm tài xế mà, em có chở anh đi xuống địa ngục anh cũng ráng mà chịu chứ sao
Nhỏ chở anh đi vòng qua downtown rồi vòng qua uptown, chổ nào mà Nhỏ thấy đông là Nhỏ lại cho xe chạy vào, Nhỏ sợ anh sẻ buồn khi thấy đường vắng vẻ, Nhỏ suy nghỉ như một đứa con nít, Nhỏ cười thầm về mình. Nhỏ cho xe dừng lại một quán cafe ven đường, Nhỏ quay qua hỏi Anh:
-Vào đây ăn uống chút gì nghen Anh, em cũng không biết đi đâu nửa rồi.
Anh gật đầu rồi mở cửa xe, Nhỏ cho xe đậu vào parking rồi cùng Anh đi vào quán cafẹ Trong quán thật vắng, giờ này chỉ có đôi ba người rảnh rổi để đi uống cafe nên quán cũng vắng vẻ. Anh chọn một bàn quay mặt ra phía cửa rồi kéo ghế cho Nhỏ ngồi, Anh ngồi vào phía đối diện Nhỏ. Anh nhìn Nhỏ chăm chăm làm Nhỏ mắc cở không dám nhìn Anh, Anh gọi cho Anh và Nhỏ hai ly nước cam. Nhỏ cầm ly nước mà không dám ngước mắt nhìn Anh
-Em uống đi, Anh không có bỏ thuốc độc vào đó đâu mà sơ.
Nhỏ nhìn anh nhoẻn miệng cười, Nhỏ thấy Anh thật dể thương với khuôn mặt cương nghị, Nhỏ nhìn Anh thật lâu, Nhỏ muốn in thật sâu khuôn mặt của Anh vào tim mình, Nhỏ quên cả nổi mắc cở sợ hải khi phải nhìn thẳng vào mắt Anh như lúc đầu gặp gở. Đôi mắt Anh long lanh nhìn Nhỏ như muốn thiêu cháy con người Nhỏ, Nhỏ thấy trong đôi mắt Anh thật nhiều yêu thương dành cho Nhỏ, bàn tay Anh vụng về tìm lấy tay Nhó. Anh xiết chặt tay Nhỏ, Nhỏ cảm thấy đau nhưng Nhỏ bất động không lên tiếng. Nhỏ để mặc cho thời gian trôi qua, Nhỏ cảm thấy trời đất không gian như dừng hẳn, mà thật tình trong lòng Nhỏ cũng muốn thời gian như ngừng trôi để Anh mãi bên Nhỏ...
Anh và Nhỏ bước thật chậm bên nhau dưới những bóng cây, Nhỏ đi bên Anh mà lòng ngổn ngang trăm ý nghỉ. Nhỏ không biết Anh nghỉ sao khi gặp Nh, không biết Anh có thất vọng gì về Nhỏ hay không. Trong công viên hôm nay, mọi vật bổng trở nên xa lạ với Nhỏ, Nhỏ đi bên Anh nghe lòng hạnh phúc và thanh thản vô cùng. Nhỏ muốn quên đi hết mọi chuyện trên đời này, Nhó chỉ muốn thời gian mãi mãi đừng trôi. Anh đột ngột đứng lại, bàn tay Anh kéo Nhỏ lại thật gần bên Anh, Nhỏ nhìn Anh giây phút rồi ôm chầm lấy Anh và bật khóc. Anh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run rẩy của Nhỏ và vuốt lên mái tóc của Nhỏ. Nhỏ khóc như một đức con nít đang nhỏng nhẻo với mẹ, Anh dổ dành Nhỏ:
- Đừng khóc nửa em, nhìn em khóc Anh sẻ cảm thấy lòng mình đau lắm, anh không muốn em rơi nước mắt vì anh. Anh lúc nào cũng yêu em và nhớ em nhiều lắm. Chỉ cần gặp em và được ôm em trong vòng tay anh một lần như thế này anh cũng đả toại nguyện rồi. Đừng làm cho anh không cầm lòng được em à
Nhỏ nghẹn ngào, Nhỏ muốn nói với Anh thật nhiều nhưng những từ ngử trong Nhỏ như chạy đâu hết, Nhó chỉ biết ôm Anh thật chặt, Nhỏ lơ ngơ hiểu rằng Nhỏ chỉ được ôm Anh một lần duy nhất này trong cuộc đời của Nhỏ mà thôi. Anh nâng mặt Nhỏ lên, Anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt Nhỏ, Nhỏ nhắm mắt và hé môi, Nhỏ thèm được hôn Anh, bờ môi Nhỏ ướt mền vô tình chạm môi Anh. Anh đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi Nhỏ, Nhỏ cảm thấy trời đất quay cuồng dưới chân mình, bờ môi Anh ngọt ngào và nụ hôn say đắm hôm nay của Anh đả làm Nhỏ suốt đời không quên. Thời gian như ngừng trôi, Nhỏ như chết đứng trước nụ hôn của Anh, Nhỏ muốn bỏ tất cả để đi cùng Anh, nhưng mọi chuyện đả không còn do Nhỏ định đoạt được nửa rồi. Nhỏ đau khổ và Anh cũng đau khổ...
----------------------------------------------
Năm năm trôi qua kể từ ngày Anh và Nhỏ gặp nhau, lúc đưa anh ra phi trường Nhỏ thấy như đưa hồn mình vào cỏi chết, Nhỏ biết từ hôm đó trở đi Nhỏ đả không còn yêu ai được nửa. Trái tim Nhỏ đả gửi đi theo Anh, Anh đi rồi tâm hồn của Nhỏ cũng đi theo Anh. Sau lần gặp đó, Nhỏ không còn gặp Anh nửa, lâu lâu Nhỏ nhận được mail của Anh, những lời hỏi thăm bình thường anh như những lời hỏi thăm của một người bạn với một người bạn. Anh không nói dù chỉ một lời là Anh còn thương nhớ Nhỏ, Nhỏ hiểu Anh muốn trốn chạy Nhỏ, Anh muốn Nhỏ đừng bận tâm về Anh để Nhỏ có thể sống hạnh phúc. Nhưng Anh nào có biết, Nhỏ đả đau khổ thế nào khi phải xa Anh, Nhỏ đả khước từ cái hạnh phúc mà Anh ngở là Nhỏ sẻ đạt được. Ba má Nhỏ đả không giận hờn Nhỏ khi Nhỏ quyết định như vậy và người chồng sắp cưới của Nhỏ cũng không trách móc Nhỏ, anh ấy cũng hiểu rằng hạnh phúc chỉ đến từ hai phía của trái tim chứ không phải chỉ có ân tình hay từ một phía là có thể hạnh phúc được. Ai cũng hiểu cho Nhỏ trừ Anh, Anh nghỉ cho Nhỏ nhưng thật ra là Anh đả vô tình giết chết cuộc đời Nhỏ mà Anh không haỵ Nhỏ chưa bao giờ trách móc Anh vì Nhỏ biết Anh cũng đả đau khổ nhiều khi phải từ bỏ tình yêu cúa mình, Nhỏ biết Anh đả hy sinh tình yêu mình chỉ vì mong cho Nhỏ được hạnh phúc, Nhỏ biết Anh đả yêu Nhỏ nhiều nên Anh mới làm như vậy.
Trời hôm nay u ám và tuyết rơi thật nhiều, Nhỏ lang thang trên đường phố trong thành phố xa lạ này, hôm nay Nhỏ qua đây để dự đám cưới một người bạn. Thành phố Toronto này thật buồn trong mùa đông, tuyết rơi trắng xóa cả trời, Nhỏ đả từng đến nơi này đế tìm Anh, nhưng bóng dáng Anh như biến mất khỏi thế gian này mà không để lại dấu vết nào. Nhỏ cảm thấy mình bơ vơ trơ trọi, Nhỏ thèm được một hơi ấm tình thương, Nhỏ chỉ mong được gặp Anh lần nửa để giải bày mà cũng khó đến thế ư.Nhỏ không dám cho đó là ý trời hay số mệnh mà đó chỉ là do Nhỏ đả không biết nắm lấy hạnh pphúc của mình mà thôi. Nhỏ lang thang ngoài trời tuyết nhưng Nhỏ cũng không cảm nhận được cái lạnh đang giá buốt, một cái chạm vai nhẹ làm Nhỏ bừng tỉnh, Nhỏ quay đầu định xin lổi người ta, bổng Nhỏ nhình thấy Anh cũng đang quay đầu lại miệng Anh cũng đang thốt ra lời xin lổi. Nhỏ như chết đứng trước mặt Anh, Anh cũng ngạc nhiên đến nổi không thốt ra lời. Đứa bé giựt giựt tay Anh kéo Anh và Nhỏ về thực tại:
- Lẹ lẹ đi ba, lạnh quá nè
Nhỏ mỉn cười chào anh:
-Anh khỏe không??? Lâu quá không gặp,con của anh đó hả. Bé dể thương quá
Anh cười:
- Em đi đâu mà qua tới đây vậy, em cũng khỏe chứ
Quay qua đứa bé Anh nói:
-Chào cô đi con
-Chào cô
-Ngoan, bé tên gì vậy cho cô biết được không nè???
- Dạ con tên Ngoc
Nhỏ thoáng bối rối, anh đả lấy tên Nhỏ để đặt tên cho con mình sao??? Vậy là Anh vẩn còn nhớ Nhỏ, Nhỏ quay lên nhìn Anh, đôi mắt của Anh như muốn gật đầu trả lời Nho?
-Ngọc bao nhiêu tuổi rồi???
-Thưa cô con được ba tuổi rồi
-Ngoc ngoan lắm, mai mốt cô sẻ mua kẹo cho Ngọc nghen
-Con cám ơn cô
Nhỏ quay lên nhìn Anh và hỏi:
-Anh sống ở gần đây hả, đả có lần em qua đây tìm Anh nhưng không gặp. Bà xả anh có khỏe không, cho em gửi lời hỏi thăm chị ấy nha.
-Còn em thế nào, được mấy đứa rồi, ông xả đâu mà đi có một mình vậy
- Ông xả hả, chưa tìm được nên vẩn chưa có cháu nào
Anh ngở ngàng
-Là sao???
Nhỏ cười và đáp lời Anh:
- Thì là chưa có chồng làm sao có con đây
-Nhưng hồi đó em đả...
-Thì hồi đó mới đính hôn thôi chứ có cưới hỏi gì đâu, em đả quyết định là không lấy người ta rồi.
-Sao vậy, người ta không chịu em ha?
-Trời, anh làm như em xấu xa lắm người ta mới không chịu cưới vậy. Chẳng qua là em không muốn dối gạt mình và dối gạt người ta, vậy thôi
Nhỏ hỏi Anh:
-Anh sống hạnh phúc chứ
-Cũng bình thường
Nhỏ nghe đâu đó trong lòng mình một nổi niềm khó tả đang trào dâng
-Thôi anh về đi kẻo bé Ngọc lạnh bây giờ đó, nếu có dịp mình sẻ gặp nhau sau nhé
Anh chìa tay bắt tay Nhỏ, Nhỏ thấy tay Anh xiết chặt tay mình
-Thôi anh về,em đang ở đâu cho anh biết để anh lại thăm em
-Thôi khỏi cần đâu anh ạ em ở nhà nhỏ bạn ngày mai em đả về rồi, có cần gì thì e-mail cho em, em vẩn còn giử địa chỉ mail củ đó, anh chắc quên rồi phải không nè
Anh cười gượng
-Làm sao mà quên
-Thôi anh đi đi, bye bye bé Ngọc nha, Ngọcngoan và giỏi lắm. Mai mốt cô sẻ gửi kẹo cho Ngọc nha
-Bye bye cô
Đứa bé đưa tay vẩy Nhỏ rồi kéo Anh đi, Anh vừa đi vừa quay lại nhình Nhỏ, Nhỏ giơ tay vẩy chào Anh. Bóng Anh khuất sau một con đường thì cũng là lúc nước mắt Nhỏ tuôn trào, Nhỏ để mặc cho nước mắt mình tuôn chảy. Không biết Nhỏ khóc vì vui hay buồn đây,Nhỏ vui vì gặp Anh và buồn vì Nhỏ biết rằng hy vọng nhỏ nhoi của Nhỏ đảtan tành thành mây khói. Nhỏ bước đi lặng lẻ, đường đời đả làm Anh và Nhỏ chia hai lối, Anh bây giờ đả không còn là cúa riêng Nhỏ, và Nhỏ cũng không muốn làm xáo trộn cái hạnh phúc bé nhỏ của Anh. Những tưởng Anh sẽ đi bên lề cúa hạnh phúc Nhỏ, nhưng ngược lại Nhỏ lại là kẻ đứng lại bên lề ngóng trông theo hạnh phúc của Anh. Tận sâu trong tâm hồn Nhỏ cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc khi biết được Anh được hạnh phúc bên vợ hiền con ngoan. Nhỏ yêu Anh thật nhiều nên bao giờ Nhỏ cũng mong cho Anh được hạnh phúc dù rằng người đàn bà đi bên cạnh đời Anh không phải là Nhỏ. Ngày mai Nhó sẻ trở về với cuộc sống đơn côi cúa mình, nhưng Nhỏ sẻ được thanh thản nhiều hơn những ngày tháng đả quạ Tình yêu mà Nhó đả dành cho Anh lúc nào cũng nguyên vẹn và Nhỏ cũng biết rằng hình bóng Nhỏ trong tim Anh cũng không bao giờ phai tàn...
MN một ngày hè
Tặng Đệ Tử của Sư Phu.
7/15/02

Hết


Xem Tiếp: ----