Tặng những cặp vợ chồng hay lục đục.

Chiều nay giời u ám lắm. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Các cụ nói quả không sai. Vẫn còn hạ chí đấy chứ mà cây cối cứ rũ rượi ra điều ảm đạm. Mây xanh mây trắng đâu mất cả. Khắp nơi xám xịt một màu tang. Có 1 bài thơ tiền chiến nói về cái sự giời đất và lòng người ăn rơ với nhau hay lắm mà lâu ngày Duyên chẳng còn nhớ. Giá mà nhớ được, Duyên lại nước mắt nước mũi đổ ra như suối cho coi. Hết mẹ nó cả kneenex rồi. Chả là vì lúc nãy ở trong sở, online với chàng, chị khóc quá là khóc. Chuyện thế này.
Người Phong Sương sức mấy mà được làm người tình đầu tiên của chị. Hắn chỉ là người tình thứ 35. Chuyện tình Yahoo của chị thì nhiều lắm nhớ không hết. Thằng thì Kẻ Cô Đơn, đứa thì Áo Vũ Cơ Hàn, cũng có đứa chơi tên Mỹ như thằng Metamorph. Đủ quẻ. Mỗi lần phôn reo, chị lại móc túi lấy ra cái sổ tay xem thằng này số mấy chứ nick thì chịu, chả nhớ được. Thế thì Người Phong Sương (hay người tình Yahoo số 35) bữa nay đã dứt khoát.
Này em! Nếu ta đành dang dở
Việc gì hai chúng ta chịu khổ
Thuốc chuột bây giờ onsale
Uống vô cho rảnh nợ
Người tình thứ 35 nhưng tuổi đời thì 53, tức thi sĩ Người Phong Sương tặng chị bài thơ thống thiết như thế. Ráng chừng anh chàng định tự tử. Online mà. Nói là tự tử chứ nó đổi nick thả dê đứa khác mấy hồi. Chị biết tỏng thế. Chả là vì cái thằng người tình số 8, tức U Hoài, lúc hai đứa còn thề non hẹn biển, yêu nhau ra phết, có upload cho chị cái program gì tài lắm. Thằng nào đòi tự tử, lấy nick khác đi thả dê ở yahoo là click mấy phát, biết cái IP của nó ngay. Chính U Hoài, viết 1 huyết lệ tâm thư cho chị: Anh sẽ ra đi về miền cát nóng... Cát nóng đây là anh chàng định bắn vào đầu 1 phát để tự tử đấy. Ấy thế mà được có hai hôm, chị bắt gặp anh chàng đổi nick LangThang cua ngay bà trưởng phòng của chị. Ai biết đâu bà này già thày chạy. Vừa già vừa gắt. Nghĩa là người bà có mùi tỏi, gắt cả mùi lẫn tính nết. Hôm ấy, chị chạy sang phòng bà trưởng phòng, Nữ sĩ Nhí Nhảnh, gọi là doublecheck, để sửa soạn online với người tình thứ bao nhiêu cũng chả nhớ, thì bà ấy đi vắng. Bàn giấy trống không mà cái computer thì vẫn đang online. Chị thoáng thấy LangThang trong Yahoo với Nhí Nhảnh, tức bà trưởng phòng. Khiếp! Gần 60 mà còn nhí nhảnh. Chỉ kịp đọc được dòng chữ:
-Thưa quý nương. Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng...
Thế đủ rồi chị không đọc nữa. Chị quay về với người tình không... chân răng của mình. Không chân răng là vì cũng ngoài 50, răng cỏ còn đâu nữa.
Trở lại chuyện tình... không suy tư của chị. Người Phong Sương với chị hú hí với nhau đã 7 tháng. Tình yahoo thế đã là quá lâu. Người ta thì chỉ 3 tháng là xong. Chị đã chuyển sang giai đoạn 3. Chị tính như thế này. Giai đoạn thứ nhất là làm quen, cho biết tên tuổi, số phone. Chị luôn luôn là 23 tuổi, đẹp gái, con nhà gia giáo, có bằng 4 năm đại học. Chửa bao giờ chị dám xưng là bác sĩ, dù rất muốn. Bác sĩ 23 tuổi sao được? Giai đoạn hai thì chị đang bị cha mẹ ép duyên lấy toàn của... độc. Có vụ chị bị ép lấy tổng thống Uganda, có vụ chị bị ép làm vợ bé Nông Đức Mạnh, có khi chị bị cha mẹ ép lấy Bill Clinton nữa. Chuyện đau thương lắm. Noi theo chuyện tình Lan và Điệp, chị nói với Người Phong Sương là chị sẽ đi tu vui cùng câu kinh tiếng kệ cho qua kiếp hồng nhan bạc phận. Người Phong Sương cũng sung lắm. Đòi uống thuốc chuột tự tử. Chị bảo: Phải đấy! Tự tử đi, rồi ta hẹn kiếp sau. Tuy trong bụng chị biết thừa "cái ngữ ấy có mà uống Viagra chứ thuốc chuột mẹ gì. Lại đổi nick yahoo thả dê chỗ khác chứ gì. Bà có cái program check IP thì ra hết". Vậy mà cũng khóc hết nước mắt. Giai đoạn thứ ba nào cũng đau khổ. Bịnh nan y đến thời kỳ nào đó thì phải tới hồi kết cục. Bữa nay chị tuyên bố với Người Phong Sương là chị đã trở thành ni cô pháp danh Diệu Đế. Ý hẳn chị nghĩ đến thằng chồng bợm nhậu của chị, lúc nào nách cũng kẹp một chai “diệu đế”. Chị còn nhắc khéo cái lão Người Phong Sương đừng quên cái vụ tự tử mà phải tội với lòng mình. Rồi hai anh chị khóc tu tu trong điện thoại. Hết giấy chùi nước mắt, nước mũi, chị quệt ráo lên bàn lên ghế. Tình yêu internet nó lâm ly thế đấy.
oOo
Sống trên đời người giàu sang cũng như người nghèo khó... Lão Quân bữa nay say bí tỉ như thường lệ. Sau bản này đến bản "tiền thua cháy túi có ai hiểu ta" thì mửa thốc mửa tháo như mọi bữa. Chẳng sai bữa nào. Từ lúc cái thằng Bin Biếc gì đó giựt sập cái nhà ở Newyork thì lão được nằm nhà nhậu thả ga. Chẳng phải đi làm mà cũng chẳng phải nấu cơm. Thằng bé Andy, mới 12 tuổi phải chui vào bếp ngày 2 bận. Nấu xong, bày ra bàn cho bố thì mới được cẵm cái Jenny đi chơi. Hai anh em lêu lổng ngoài đường cho đến khi mẹ về thì mới về. Đứa nhớn địu đứa bé. Thôi thì quần áo nhếch nhác, thằng lớn thò lò mũi xanh thì con bé cũng mũi xanh thò lò. Thằng lớn thì thỉnh thoảng hít một phát, hai dòng mũi thụt biến như ảo thuật. Con bé thì chỉ việc dụi mũi vào tóc của anh là sạch bởi lúc nào con bé cũng được cõng trên cái lưng mốc thếch của thằng lớn. Vậy mà mỗi lần khách khứa lão lại hay tâm sự: đời tôi khổ vì vợ con. Thế mới quái.
Tới cái đoạn: Người nhớ cho ta là cát bụi xin người nhớ cho thì lên cao quá lạc cả giọng. Chữ cho nghe thành chữ chó. Tới lúc này thì chị bước vào. Lão Quân nằm đong đưa trên võng, đang gân cổ hát. Thằng Andy đang chấp tay sau đít, chờ bố sang bài:Tiền thua cháy túi... thì chạy đi lấy cái chậu cho bố mửa. Còn những 15 phút nữa mới tới cái đoạn ấy. Hẵng thưởng thức giọng ca truyền nhiễm của bố cái đã. Cái Jenny thì bò quềnh quàng dưới đất. #### đái be bét dây lên cả mặt mũi. Chị sấn xả ẵm con bé lên:
-Xương quá! Bữa nay con của mẹ "xơm"(thơm) quá.
Thực ra thì bữa nay con nhãi thối quá. Ngồi nhậu một mình, ăn toàn những thứ quái đản. Những đuôi lợn, khô mực, đầu vịt, lá sách... Tinh những thứ mà hồi Việt Nam ta chưa sang khai hoá xứ này, Mỹ dùng để cho... chó. Đến bây giờ, chợ Mỹ cũng đủ cả, từ phao câu, chân gà, bao tử, lá sách đủ quẻ nhưng chỉ để bán cho Việt Nam, đặc biệt là dân nhậu. Lão có tật, miếng gì nhằn không được thì lè ra đưa cho con bé Jenny lúc nào cũng bò quềnh quàng dưới đất. Ăn vào sinh iả chảy. Trẻ bụng dạ nó thế. Trót sai thằng Andy ra tiệm bà Chùm mua bia cho bố, còn bao nhiêu thì cho nó bắn game mãi đến giờ này chửa về rửa đít cho con bé, cho nên con bé mới nhếch nhác thế. Bà Chùm chủ tiệm ngoài ngõ thì khỏi nói. Hễ tiền vào thì ai cũng bán, bất kể trẻ con người lớn. Rượu, thuốc lá mà cứ chìa tiền ra thì bán ngay, chẳng luật lệ gì ráo. Huống hồ thằng Andy mua về cho bố chứ nó có uống rượu đâu? Hít hà mấy cái, chị sinh cáu:
-Andy đâu. Cha tiên nhân thằng ranh lại đi bắn game rồi.
Đang ca tới đoạn gay cấn, cần phải tập trung tư tưởng, lão Quân nhấm nhẳng:
- Làm cái gì mà nhặng lên thế. Có ắng đi không nào.
Nhìn ông chồng vô tích sự đang đu đưa trên võng, chị gằn giọng. Trong cái giọng có cái gì như uất hận. Hẳn là chị đang "phê" vì cái vụ thất tình yahoo hôm nay ở sở.
- Người ta gọi con không được hả?
A cái quân này láo. Cổ nhân dạy rằng xuất giá tòng phu rồi còn tòng cái gì tùm lum nữa mà nó dám trả treo với lão. Thế gian này loạn cả rồi. Còn đâu là văn hoá tổ tiên. Quên hẳn cơn say, lão ngồi hẳn dậy:
- Cha tiên nhân cái con bố láo. Ăn nói thế hả?
Không vừa, chị cẵm con bé vào phòng tắm, nói chõ ra:
- Ườn xác ra đấy mà hát với hỏng. Mai mốt hết tiền thất nghiệp có mà uống nước đái thay rượu nhá.
Thế này thì quá phép. Loạn cả rồi. Thứ đồ đàn bà... vũ phu. Ý lão muốn nói là đàn bà lăng loàn nhưng cáu quá nghĩ không ra chữ. Làm quần quật mười mấy năm mới bị thất nghiệp chứ đây đâu phải là cái thứ ăn không ngồi rồi. Con này nói thế quả là hết tình hết nghĩa. Ai mua nhà mua cửa? Ai sắm xe Toyota cho mà đi? Sắm ở đây có nghĩa là đứng tên. Lão chỉ đứng tên thôi còn tiền bạc thì lão không biết. Từ lâu, lão cứ tự nhận là tậu nhà tậu cửa, con vợ đần độn, kém ăn kém nói chả cãi. Lâu ngày thần hồn nát thần tính, lão tưởng mình bỏ tiền ra mua nhà mua xe thật. Hoá cho nên lão cáu lắm:
- Tao...
Ít khi lão xưng tao lắm. Chỉ khi nào nhậu xỉn. Có điều lão nhậu suốt ngày, suốt tháng.
- Tao giờ hồn cho con què biết. Cái trí tuệ này...
Lúc này lão chỉ tay vào đầu:
- Cái trí tuệ này mà ngơi ra 1 phút là mẹ con chúng mày đói rã họng ra chứ đừng có mà...
Lão chẳng biết đừng có mà cái gì nữa. Chị Duyên lúc này đã thay quần áo cho con nhãi, tắm rửa sạch sẽ, bước ra sấn sổ:
- Ừ đấy. Đây què mà nuôi thằng lành đấy. Chân cẳng hẳn hoi sao không giỏi đi làm đi. Ở nhà nhậu nhẹt tối ngày.
Ráng chừng nghĩ thêm được một câu độc địa, chị thêm:
- Nốc cho lắm rượu vào, phải gió chết đi cho con này rảnh nợ.
Thế có tức không hở giời? Bề gì thì cũng là "hoa khôi" của một ban nhạc chứ chẳng bỡn. Lại còn kiêm thêm chức trưởng ban giao dịch ngoại vụ. Nghĩa là mỗi khi ban nhạc có độ, phải gãi đầu gãi tai xin tiền chị để mua rượu, con gà con qué, rau cỏ lá lảu cho ban nhạc bồi dưỡng. Đừng khinh thằng này. Rượu bất khả ép, ép bất khả từ. Einstein có chịu nổi mấy chai? Hay là chỉ vài "quận" là vật chất năng lượng cũng bay biến, ngay đơ cán cuốc? Ngày xưa. Nhắc đến ngày xưa mà lão thêm tủi. Ngày lão còn thơ sinh áo trắng, tóc lộng gió Phila, cắp sách đi học ở cái trường gì đó lão quên mất tên rồi, thì cũng là hoàng tử của biết bao nhiêu em gái Việt Nam chứ bộ. Cái trường tinh Mỹ đen, được có 3 mống Việt Nam, một thằng thì già chát cỡ Meta, một thằng thì hôm nào nóng quá, lên cơn kinh phong, tay chân cà giựt. Còn mỗi một bợm nhậu có giá nhất là lão. Bích Quân, tên như thế có chết con gái người ta không? Đã nhất là nụ cười có bịt hai cái răng vàng của lão. Nghe nói Út Trà Ôn xưa cũng có 2 cái răng vàng điệu nghệ này. Tiếng lành đồn xa tiếng dữ đồn xa. Vẻ đẹp "kiêu sa đài các" của lão chẳng những lọt vào cặp mắt xanh của chị mà lại còn lọt vào cặp mắt của thằng Trịnh Công Không, nhạc sĩ trưởng ban nhạc Mây Đen. Với con mắt nhà nghề, nhạc sĩ Trịnh Công Không sau khi nắn bắp thịt tay chân, vạch mồm xem răng lợi rồi nhận lão vào chân đánh trống cho ban nhạc. Ban nhạc này tếu lắm. Có hai cách tính tiền. Một là tính theo bản. Một bản 100, mười bản 1000. Cứ thế mà tính. Sau này nhận thấy đám cưới tính ra chỉ hơn kém 20 bản, đổ đồng được 2000 đồng. Chia ra mà nếu chia đều thì mỗi thằng cũng vài trăm nhưng mà nào có chia đều. Thằng lead guitar bảo:
- Tao cực nhất. Mỗi khi chúng nó hát trật tông, chúng mày cứ thế mà gõ, chỉ có tao là cuống cuồng lên thôi.
Mấy em ca sĩ cũng nói:
- Giời ơi! Chỗ khác cát sê nhiều lắm mà em không thèm. Em chọn ban nhạc này vì nghệ thuật. Cho em có trăm rưởi thì em sang ban Tình Xa nhá. Nó trả em 300 một "ván" đấy.
Thế là có bao nhiêu chúng nó lấy tuốt tuồn tuột. Thằng đánh trống thì còn bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Có hôm lão chìa cho vợ xem tờ 20 đồng, ra cái điều tài ba lắm, rồi lại đút tiền vào túi. Chẳng khi nào đưa hẳn cho vợ. Có lần, nghĩ đến chị vẫn còn tức. Bạn nhậu đến chơi. Cũng chẳng ai xa lạ. Toàn nhạc sĩ trong ban nhạc Mây Đen của nhạc sĩ Trịnh Công Không. Giữa độ thằng thổi kèn tên Elvis Phúc tuyên bố hết bia. Lão bèn sai vợ sang tiệm bà Chùm ghi sổ vài két. Một lúc sau mới biết chúng nó chia nhau tiền chơi nhạc tuần trước. Đứa nào cũng có ít nhất là một trăm dằn túi.
- Mình là trưởng ban ngoại vụ mình phải lo. Lão nói với vợ thế.
Nếu mà lão không nói thêm câu này thì chị cũng chẳng tức đâu:
- Thằng Elvis nó thổi kèn tốn hơi. Mỗi lần thổi là nó phải đi bác sĩ Nguyễn Văn Luân cũng hết cả trăm mua thuốc bổ phổi. Bắt nó bỏ tiền mua bia tội nó.
Về sau, ban nhạc chuyển sang đánh theo rượu, không cần tiền nữa. Bia đánh theo bia, rượu đánh theo rượu. Nghĩa là đám cưới đãi Hennessy thì chơi khá hơn đãi bia nhì nhằng. Tiền nào của nấy. Sòng phẳng. Hôm nào không có độ đám cưới thì cũng lại chuyển tông sang chính trị. Lão dở dói sang chuyện tưởng niệm cố tổng thống Ngô Đình Diệm. Cũng bạn bè nườm nượp, đánh đổ mấy chai henessy cực kỳ phản động rồi ai về nhà nấy. Có lúc muốn gầy độ, lão tưởng niệm cả Hồ Chí Minh nữa. Chị Duyên ức lắm. Trong đầu óc đen tối phi chính trị của chị, chị biết thừa rằng lão Hồ Chí Minh với tổng thống Ngô Đình Diệm không "ăn rơ" với nhau, hễ tưởng niệm ông này là chửi bố ông kia, có đâu mà tưởng niệm búa xua thế. Ấy thế vẫn cứ phải móc tiền cho chồng làm chính trị. Của đau con xót. Gần đến ngày tưởng niệm bất cứ ông nào, chị lại sinh lo lắng. Tài hoa như lão mà vợ rủa phải gió chết tiệt thì nền nghệ thuật Việt nam hải ngoại còn gì?
- Ai dậy mày ăn nói thế hả con đĩ kia.
Tới đây chị Duyên bù lu bù loa:
- Ối giời cao đất giải ơi. Ối thày ơi, u ơi. Vểnh tai lên mà nghe thằng rể nó chửi kìa. Thày u đẻ con, dạy con ra làm sao mà để chúng nó nhiếc thế hả thày ơi là thày ơi, u ơi là u ơi.
- Tao chửi cái thằng không biết dạy con đấy. Làm gì tao?
Lão đang xỉn, chẳng ý tứ gì nữa, quạc mồm ra chửi cho khoái miệng. Có điều chửi như thế giã rượu lắm. Chẳng buồn mửa như mọi khi.
Thằng Andy đứng chắp tay sau đít nãy giờ, ráng chừng chán, đủng đỉnh bước ra cửa, cái bụng ỏng lặc lè theo bước chân, để lại một tiếng ngáp dài thườn thượt. Chị Duyên hỉ mũi cái rột, vẩy 1 cái:
- Hu hu hu tôi què thế đấy sao không tìm đứa lành mà lấy. Đêm nào cũng tí toáy như chó.
Miếng nước mũi đành hanh văng trúng con mắt lão, dính từ chân mày xuống, nom tựa dấu cộng. Chẳng biết tí toáy như chó là sao mà lão Quân cáu lắm rồi:
- Mày chửi ông là chó hả con đĩ què?
Chẳng qua mới dăm bữa trước chị dẵm phải “xôi”. Gọi là “xôi” cho nó lịch sự chứ thực ra chị dẵm phải cái gì thối lắm. Dẵm phải “xôi” thì chẳng bao giờ què nhưng khổ nỗi chị cởi giầy ra, chùi chân vào đám cỏ. Chùi chân vào đám cỏ cũng chẳng què nhưng khổ nỗi trong đám cỏ lại có đám miểng chai do anh chồng yêu quý vứt ngoài hè. Thế là què!
Lão hùng hục chạy lại định thụi cho chị vài quả thì lúc này thằng Andy dẫn một đám nhi đồng vừa đen vừa trắng đến xem. Vụ này nó có một mớ tiền. Nó có khiếu buôn bán. Có lần nó thỏ thẻ với mẹ:
- Lúc nào mẹ với bố có show, pha cho Andy 1 bình nước chanh, bán cho bạn.
Đông người thế lão chùn ngay lại. Thằng nhãi nào gọi cảnh sát thì có mà bỏ bu. Say nhưng mà khôn lắm. Đã nói Einstein chịu đời lão cũng không thấu.
Dừng chân trước mặt vợ, lão quát:
- Ông giết hết mẹ con chúng mày cả lũ rồi ông đi ở tù. Ông sửa thằng kia trước.
Lão săm săm bước về phía thằng Andy đứng lẫn lộn với tụi nhãi. Trên tay có cầm 1 con dao. Cả bọn chạy tứ tán. Nhoáng một cái chẳng còn đứa nào cả. Trong nhà chỉ còn một mình chị với con bé Jenny. Cả hai mẹ con đang mũi rãi nhễ nhại, khóc thút thít. Ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ còn mình ta, chị thấy rằng mình còn nán lại, dám nó cho mình về với... cát bụi chứ chẳng chơi, nên cũng phóng ra ngõ. Con bé con bên hông ngặt qua ngặt lại theo bước chân chị trông như tàu chuối rách trong giông gió.
- Mày về đây rồi mày biết tay ông. Ông bắt được đứa nào ông giết chết tươi, ăn năn tội chẳng kịp. Mả cha chúng nó vợ với con.
Thì cứ chạy luôn sang nhà cái Thi cho đỡ tội. Đàng này, chị đứng ngoài ngõ ông ổng chửi vào:
- Tiên sư cái thằng chó dái. Mày có giỏi bước ra đây.
Thế có uất lên không kia chứ. Hễ lão co giò phóng ra cửa thì chị lại co giò phóng về phía nhà cái Thi, con em gái. Luật về chuyển động có ghi nếu hai vật tử có cùng tốc độ, chuyển động cùng chiều thì luôn luôn khoảng cách ban đầu không thay đổi. Huống chi lão đang say quáng quàng. Lão chạy như rắn, vẹo qua vẹo lại. Chóng mặt cả người xem lẫn người chạy. Cho nên được vài bước lão lại thụt vào trong nhà. Hồng hộc, hồng hộc.
Dạo trước, quen mui đuổi theo vợ, hăng tiết vịt sồng sộc vào nhà cái Thi bị nó túm gáy lẳng một cái ngã chổng vó. Cũng què! Chống gậy cả tháng. Thuốc tây thuốc ta mãi chả khỏi. Tưởng thành tật. Cái "luân xa" đóng bố nó lại. May có ông thầy nhân điện ở Oklahoma chuyên chữa bằng điện thoại, chữa mãi cái "luân xa" mới chịu mở ra. Đến bây giờ mỗi lần vợ chạy đến nhà cái Thi, lão sinh hãi. Bỗng lão nẩy ra một ý: Đốt nhà. Phải ông đuổi đếch được thì ông đốt nhà.
- Ông đốt nhà cho chúng mày ra đường mà ở. Quân ăn cháo đái bát.
Chửi là chửi thế chứ nhà lão ít khi ăn cháo mà cũng chẳng bao giờ đái vào bát cả.
Lão sục sạo một hồi rồi bước ra:
- Cái bật lửa của tao để đâu?
Y như cái vụ những người tình không chân răng trong Yahoo doạ tự tử. Chẳng đứa nào tự tử thiệt mà cũng chẳng bao giờ lão đốt được nhà cả. Thuốc lá thuốc lảu hút như ống khói tàu thì có bao giờ quên cái bật lửa mà cứ mỗi lần doạ đốt nhà thì lão lại hỏi vợ cái bật lửa để đâu. Các cụ có câu: Đại phú do thương tiểu phú do cần. Cần đây không phải cần kiệm mà là cần sa. Không chừng lão hút cả... cần sa nữa chứ chẳng chơi. Lão có tiếng điêu từ thuở còn đi học. Chả thế mà lắm cô mới ở Việt nam qua, sự đời chưa biết cóc gì, mê cái mồm nói dối như cuội, lấp lánh hai cái răng vàng bá cháy của lão như điếu đổ. Có cô mê coi bói lại bảo số mình sau này lấy nhạc sĩ. Cũng may giời đổ cơn mưa. Lão chẳng phải đóng kịch lâu. Ướt át thế này đốt thế chó nào được? Lão phóng xe đi mất. Áo bỏ trong quần, đầu chải bẩy ba. Bây giờ lão mới nghêu ngao bài: Tiền thua cháy túi... Chị Duyên bấy giờ mới dám vào nhà, vẫn còn sụt sịt khóc. Hai con mắt đỏ như cua luộc.
oOo
Đã hai hôm nay "thằng chó dái" không về. Đêm đầu tiên chị hãy còn sùng lắm. Chắc lại chết dấm chết dúi bên nhà lão Trịnh Công Không hay cùng lắm lại rủ nhau chè chén ở nhà hàng Vạn Lý chứ gì. Rồi say sỉn ngủ luôn nhà người ta. Nhà hàng này nguyên là Vạn Lý Trường Thành, bảng hiệu có vẽ cái trường thành bên Tàu. Lâu ngày chữ Trường Thành rơi bố nó mất 2 chữ T, lão chủ tiệm tháo luôn 2 chữ Trường Thành cho gọn. Vì thế chỉ còn trơ 2 chữ Vạn Lý. Bợm nhậu quen gọi là Vạn Lý, chuyên môn cua rang muối. Bao lần rồi, giận vợ là đi nhậu. Có hôm chẳng biết làm sao, mặc mỗi cái quần sà lỏn để chị và cái Thi, đứa tả đứa hữu vác ra xe chở về. Vợ chồng giận nhau, lão càng nhậu tợn. Thế nhưng đêm thứ hai trôi qua, chị đâm lo. Gọi lên nhà lão nhạc sĩ Trịnh Công Không thì máy trả lời:
- Đây là đệ nhất ban nhạc Mây Đen. Quý vị vui lòng để số phôn và địa chỉ. Chúng tôi sẽ gọi lại.
Chị cũng bế cái Jenny đứng tựa cửa ngóng ra ngoài lộ để... "có ai xuôi Vạn Lý thì nhắn đôi câu giúp nàng", tuy đã gọi cho nhà hàng Vạn Lý từ sáng đến giờ dăm bẩy bận đến nỗi nhà hàng phải lớn tiếng:
- Ở lây ngộ puôn pán. Gọi hoài mệt quá xá.
Đọc tờ báo hôm nay chị đâm lo thêm. Chẳng biết sở thú chúng nó làm ăn ra sao lại để sổng chuồng 1 con gấu đực. Cảnh sát thông báo là nó lảng vảng ở khu vực nhà chị, hiện chưa tìm thấy. Thế có chết người ta không kia chứ. Thuế má mình đóng đủ mà chăn giữ mấy con gấu cũng không xong. Rõ là cái chế độ này hỏng bét. Hai hôm nay cái Thi phải sang ở để trông hai cháu bé. Nhà tinh những đàn bà trẻ con, đêm nghe tiếng sột soạt chỉ biết đưa tay làm dấu. Nghe nói Mỹ đen sợ dấu thánh giá. Chả biết có đúng không? Đến trưa chị sốt ruột quá. Giở album coi lại hình "anh ấy" mà ruột thắt từng cơn. Anh ấy đi nhậu hay con gấu "nhậu" anh? Hu hu hu ối anh ơi là anh ơi. Nhà có cây súng cũ xì mất cả tên hiệu dùng để bắn thỏ. Hôm nào thiếu mồi, anh ấy mặc bộ đồ rằn ri ra giữa vườn nằm thẳng cẳng như cái thằng phải gió rình bắn thỏ. Khẩu súng này nó làm sao ấy. Rõ ràng bắn trúng ngay đít mà con thỏ chả hề hấn gì, chỉ hơi giật mình vì tiếng nổ. Nhưng cũng có khi cả nhà được ăn thịt thỏ. Chắc con thỏ này thuộc loại thất tình yahoo chả thèm chạy chứ đạn ấy ăn thua gì. Đánh cho chồng được đĩa tiết canh thì hai mẹ con cũng mút mát được tí gọi là lộc của đồng nội. Có bữa xách súng về không lại bị chó nhà người ta ngoạm cho mấy phát rách cả đũng quần. Thôi thì cũng có hôm may hôm rủi.
Chị Duyên diện bộ đồ rằn ri trông oai ra phết. Tay xách cây súng cà là gỉ lên đạn soành soạch. Cái Thi sau khi mang bé Andy, bé Jenny gửi u bên nhà cũng thủ theo cái... kìm nhổ đinh làm khí giới. Phen này hai bà Trưng nhà ta quyết đi tìm Thi Sách... chó dái. Dù là phận nữ nhi trước nợ nước thù nhà hai chị em nào quản ngại. Gấu mà "nhậu" chồng bà thì bà cũng bắn cho vỡ mõm chứ sợ gì. Hai chị em hăm hở đi sâu vào rừng. Cái Thi mang theo mấy ổ bánh mì với dăm cục chả lụa, dao thớt lỉnh kỉnh. Tất cả bỏ gọn trong cái giỏ mua ở Nordstrom. Riêng trên tay vẫn lăm lăm cái kìm nhổ đinh, ra cái điều quyết tử cho... tổ quốc hồi sinh.
Giời hôm nay đẹp lắm. Xanh thăm thẳm. Cỏ cũng xanh rì. Đó đây lốm đốm hoa đủ loại, đủ màu. Thỉnh thoảng gió ngàn tận đẩu đâu đưa về phả vào mặt mát rượi. Chim hót, vượn kêu rõ một cảnh nên thơ hoang dã. Giá như thằng chồng mắc dịch đừng giở quẻ thì vui biết mấy. Cái Thi bỗng hốt hoảng bíu tay chị, lạc giọng:
- Chết rồi chị ơi. Chết anh tôi rồi chị ơi.
Theo ngón tay chỉ của nó, tít ngoài xa là một đốm màu lạ lắm. Chả có hoa nào màu... ca rô cả. Đúng là cái áo ăn nói của anh ấy. Thôi chết chị rồi Thi ơi là Thi ơi. Hai chị em quính quáng chạy lại. Súng ống vứt đâu chẳng biết. Khóc. Thi nhau khóc.
Hai chị em khóc lâu lắm. Vừa khóc vừa kể. Nhân dịp này cái Thi thú nhận là đã mai mối cho anh rể vài cuộc tình lẻ tẻ. Lại còn hối tiếc lúc còn sanh tiền đã hơn một lần xúi con bé Tuyết lên xe hoa bỏ anh rể bơ vơ sầu khổ. Chị Duyên cũng hối hận ra phết. Cái phone tay mỗi tháng tốn cả trăm bạc cho những người tình yahoo nếu không có nó cũng mua được cho anh ấy mấy chai hennessy chứ ít ỏi gì. Hồi tưởng lại ngày còn yêu nhau, chị đã hứa với anh ngày hai bữa cơm gà cá gỏi, rượu thì vào ba ra bẩy cho trọn đạo phu thê mà có bữa nào anh ấy được ăn uống phủ phê đâu? Tợp ngụm rượu nào chị nhiếc móc như moi họng người ta ra chứ ăn uống ngon lành gì. Càng ngày anh ấy càng rạc người đi. Xương sườn xương sống đốt nào đốt ấy giơ ra hết trọi. Nghĩ đến cái số phận long đong của anh từ lúc lọt vào cái mái nhà của chị lúc nào cũng cãi nhau như mổ bò, ăn uống thì bữa đực bữa cái, nước mắt chị lại tuôn ra như suối. Khổ thân anh thế này ối anh ơi là anh ơi.
Đang khóc ngon trớn chị giật mình. Mới hôm nào thằng Tí Cận gọi đến bán bảo hiểm nhân thọ, chị mắng như tát nước:
- Này tôi truyền đời cho cái nhà anh nhé. Giời đánh tránh bữa ăn. Bán bảo hiểm chứ gì? Cám ơn nhà tôi không có mả chết non. Ai cũng ngoài trăm tuổi cả. Gọi cho con Bé Tủn mà bán nhá. Tôi bận ăn cơm.
Chả biết thằng Tí Cận có bán bảo hiểm cho... người chết rồi không nhỉ? Mai phải năn nỉ nó may ra gỡ được ít tiền đám ma anh ấy. Hu hu hu ối anh ơi là anh ơi.
Cái Thi thực tế:
- Về thôi chị ơi. Tìm khắp cả rồi. Đến cả hàm răng vàng con gấu cũng nhá sạch. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Còn gì nữa đâu mà buồn với nhớ.
Chị Duyên rũ người ra mà khóc. Chả còn thằng chó dái nữa. Một điều anh ơi hai điều anh hỡi rất ư là gia giáo con nhà. Biết bao điều phải lo. Không tìm thấy xác đỡ khoản mua hòm. Tiền ấy dùng vào việc mướn Nguyễn Ngọc Ngạn, Nguyễn Cao Kỳ Duyên đến làm MC cho tang lễ. Ban nhạc Mây Đen cũng được, chỉ tốn ít rượu. Gay nhất là cái khoản nhà thờ. Thời trang bây giờ người ta không làm lễ mình ên nữa. Xoàng lắm. Phải đồng tế. Phải cha chính hiệu Cali mới được. Cha địa phương chỉ thủ chân giúp lễ, chạy ra chạy vào điếu đóm nhì nhằng. Ấy cái đám cưới con Quỳnh Bôi mướn có 4 cha Cali, 6 cha Texas mà thiên hạ xầm xì mãi cho đến bây giờ. Họ bảo nhà ấy keo kiệt, Chúa nào chứng. Mười cha Cali mỗi cha là ngàn rưởi. Giá cả có sẵn trong kinh thánh chứ có ai bày vẽ gì đâu. Tí Cận mà không bán bảo hiểm cho người chết rồi thì đến lại phải đi vay nợ mất thôi. Lạy Chúa lòng lành. Nghĩa tử là nghĩa tận. Rồi còn in thiệp, đăng báo cáo phó, mua hoa, đãi khách khứa, có khi lại phải...dạ vũ nữa. Xoàng xĩnh lắm cũng là 30 bàn. Lúc sống anh ấy nhậu ở đâu thì phải đãi ở đấy. Lại phải có ai xuôi Vạn Lý. Trăm chuyện. Chuyện nào cũng tiền. Đào ở đâu ra? Một dòng khí uất xông lên sống mũi buôn buốt. Chị chạnh thương cái thân mình. Chị em người ta chồng con đâu ra đấy, gọi dạ bảo vâng. Còn mình thì rạc cái thân cò lặn lội. Hết khổ vì chồng lại đến khổ vì con. Nghĩ tới đây chị lại khóc. Cái Thi cũng vừa sang số xe vừa khóc. Chiếc xe rời bìa rừng để lại 1 vệt khói xanh lam vật vờ. Vệ đường vài con sóc ngừng chân, ngơ ngác.
Về đến trước nhà đã nghe thấy tiếng hát ồm ồm vọng ra:
- Sống trên đời người giàu sang cũng như người nghèo khó...
Con chó mực hàng xóm nghe giọng ca đã quen, ấy thế mà cũng cúp đuôi đi thẳng. Chó nghe tiếng hát "anh ấy" cũng không được. Lúc nãy cái radio trong xe có đọc một thông cáo của sở cứu hoả nói rằng đã tìm lại được con gấu đực. Ấy là con gấu con mới đẻ độ một tháng, chả hiểu làm sao lại sổng chuồng, đi lang thang hết vài bữa. Gấu ấy làm sao ăn được anh ấy? Anh ấy ăn gấu thì có. Thế còn cái áo, bữa nào phải hỏi cho ra nhẽ. Ăn nhậu làm sao áo sống lại cởi phăng, vứt ở bìa rừng. Mả cha cái thằng chó dái.
Xô cửa bước vào, nước mắt nước mũi bây giờ khô ráo, chị cao giọng:
- Này đi chơi sướng chưa? Có giỏi thì đi nữa đi.
Chị định hôm nay phải cãi nhau một mẻ nữa.
HẾT.

Xem Tiếp: ----