Phần Một

Dã tràng xe cát biển Đông.
Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
(Ca dao).
Bây giờ thì hắn nằm đây, trong căn phòng nhỏ tại khách sạn Rừng Đêm và đang muốn chết. Hắn nghĩ đến người vợ hai tàn nhẫn đã đưa hắn đến nông nỗi này sau bao nhiêu yêu chiều hắn dành cho ả. Cơn say đêm nay đã rũ sạch vẻ chịu chơi thường ngày khỏi bộ mặt lì lợm của hắn. Không! Ở đây thì hắn không cần phải đóng kịch với ai nữa. Hắn có thể nghiến răng, đấm ngực, bứt tóc và khóc rống lên. Hơn năm tỷ bạc nợ nần chẳng thể khiến hắn lâm vào tình trạng tuyệt vọng này ngoại trừ thói tệ bạc của ả. Giờ đây thì hắn hiểu mình còn say mê ả bao nhiêu! Gặp nhau trong vũ trường của vợ chồng hắn, ngày ấy ả chỉ là một vũ nữ đang tìm việc, còn hắn đã nếm thử nhiều trái cấm trứ danh trong số gái nhảy của vũ trường này trước khi cưới vợ, đúng ra là trước khi được vợ cưới.
Vợ hắn, một người đàn bà có học thức hẳn hoi, nhưng ghen thì khủng khiếp. Hắn chịu đựng bà vợ sư tử vì gia tài kếch xù của mụ, bụng bảo dạ trước sau cũng chuồn nếu vớ được khoản nào đó thật bẫm. Hắn muốn tự mình lập nghiệp, không muốn nấp dưới cái bóng quá rậm rạp trong làng kinh doanh giải trí của mụ vợ. Lúc đó hắn tha hồ lựa chọn em nào bắt mắt nhất trong đám cave của mình, khỏi sợ ai trả hận. Đúng ra thì hắn phải chịu ơn vợ rất nhiều vì đã vớt hắn lên từ dưới đáy bần cùng, khi hắn còn là một phụ hồ đẹp trai nhưng đói rách. Ngày ấy, hắn đã được chủ nhân căn nhà lộng lẫy tại mặt tiền con phố lớn là vợ hắn bây giờ để ý đến bởi vóc dáng vâm váp và khuôn mặt điển trai cùng nước da nâu rám rất đàn ông. Bà đâm ra phải lòng anh chàng phụ hồ trẻ tuổi mới từ miệt vườn lên, đến nỗi sau khi căn nhà được xây xong, đã bí mật thưởng riêng anh ta một khoản tiền lớn khiến anh chàng mụ mẫm cả người, sẵn sàng phục vụ bà suốt một đêm dài. Mặc dù bà ta già hơn hắn có đến cả chục tuổi.
Vết trượt đầu đời của hắn là như thế. Hắn không phải làm phụ hồ nữa mà đường hoàng trú ngụ tại một căn phòng tươm tất bà chủ đã thuê bao, được bà sắm cho nhiều áo quần khá mốt và sướng nhất là trong túi hắn đã rủng rỉnh tiền. Có tiền rồi hắn đâm đổ đốn, bắt đầu nhòm ngó những bóng hồng xinh đẹp, tươi mơn mởn, không tàn úa sớm như bà chủ giàu có mà vô độ. Với linh cảm đặc biệt của người đàn bà giàu kinh nghiệm tình trường, bà ta biết hắn đã không chung tình với mình qua cái vẻ uể oải cố giấu mỗi lần được bà gọi đến. Bà căm tức soi mói và ngấu nghiến hắn suốt đêm, làm cho hắn hầu như không còn sức lực để ham muốn thêm ai khác nữa. Hắn cảm nhận được nỗi nhục nhã của một người tự bán mình và trong lòng hắn mơ hồ trồi lên ý định phản kháng. Một buổi sáng nọ, hắn tuyên bố mình phải về quê, không muốn sống dựa vào người khác. Hoảng hốt bà bảo hắn rằng, hắn có thể là ông chủ, không phải sống dựa vào ai. Hắn sẽ cùng bà sở hữu căn nhà tráng lệ này cùng một vũ trường sang trọng bậc nhất đô thành nếu như bà cưới hắn. Đừng tưởng là bà điên rồ. Không, bà đã tính kỹ lắm! Hắn còn trẻ, lại khỏe, vẫn được đám công nhân gọi đểu là "Linh đồ sộ!". Hắn hoàn toàn thỏa mãn được bà, một người đàn bà có học, đã từng lăn lóc khắp chốn ăn chơi nhưng vẫn chưa gặp ai vừa ý. "Cứ cho hắn cảm giác làm ông chủ, hắn sẽ biết ơn mình, sẽ phục vụ hết lòng, mình cũng có cơ để quản chặt hắn hơn, nếu sau này không cần đến nữa, thì ly dị! Bồi thường chút ít thấm vào đâu..." Từng học nghề kinh doanh giải trí ở một nước phương Tây, bà khâm phục những ngôi sao màn bạc thay chồng như thay áo."Chính bởi họ có tiền, nên họ thực sự được tự do". Bà nghĩ thế và đã bao năm nay bà thể hiện phương châm sống này, nó đã đem lại cho bà bao nhiêu là lạc thú.
Hắn cũng như những người đàn ông trước đó đã rơi vào cạm bẫy tình và tiền của bà. Hắn sướng rơn nghĩ đến viễn cảnh được sở hữu cả một nửa căn nhà và vũ trường danh tiếng. Dễ gì một bước thành ông chủ! Mà đổi lại hắn nào có mất gì, chỉ phải chịu khó chiều lòng bà một tý. Bù lại hắn có thể bờm xơm ở nơi khác, với ai mà hắn muốn. "Có tiền thì mua tiên cũng được". Hắn hí hửng nghĩ thế. Nhưng hắn đã bé cái lầm. Máu Hoạn Thư của bà làm hắn thất kinh. Từ ngày cái đám cưới xa hoa bậc nhất Sài Thành diễn ra, hắn được thoải mái tiêu tiền, chỉ riêng cái khoản léng phéng kia thì bà cấm tiệt! Luôn luôn có các đệ tử của bà theo dõi hắn và hắn hiểu rằng mình sẽ thành món giò sống nếu có ý định lừa bà. Với cái đầu tuy ngờ nghệch, hắn cũng hiểu ra rằng mình đã sai lầm, chỉ còn nước chờ đợi đến khi bà chán hắn và thả cho hắn được tự do với một món tiền lớn đã được thỏa thuận trước.
Đúng vào lúc hắn đang sa lầy trong tấm mạng của mụ vợ- nhện cái -giăng ra thì Vân xuất hiện tại vũ trường của vợ chồng hắn. Vân đẹp kiêu sa. Dáng nàng uốn lượn nhẹ nhàng trong các vũ điệu cổ điển khiến khách chơi mê đắm. Còn hắn thật sự bị hút hồn. Như đám ruộng lâu ngày nắng hạn, hắn mơ một cơn mưa tình ái thật lòng, mà Vân là đám mây trĩu nặng trên đời hắn. Hắn đâm ra lãng mạn đột xuất, thói phù du đã học được từ cuộc sống vũ trường. Hắn hào hứng khoác những vòng hoa cam có giá cả trăm ngàn đồng vào cổ Vân sau mỗi vũ điệu xuất thần. Ấy cũng là nghĩa vụ hàng đêm của hắn đối với mọi vũ nữ để khuyến mãi và câu khách nhưng riêng với Vân hắn gởi gắm bao nhiêu cảm tình trong ánh mắt bỏng rát. Vân biết ông chủ si mê mình nhưng với sự khôn ngoan của một con cáo thành tinh, cô không dại gì trêu vào bà chủ. Bà chỉ nhận thấy ở cô nét hờ hững kiêu sa của một giai nhân lỡ bước chứ không còn gì khác. Bà hài lòng lắm. Vân là ngôi sao tài vận của đời bà. Từ ngày có Vân, vũ trường trở nên đông nghịt. Bà thưởng tiền cho cô, ngọt ngào bẹo má cô, cử chỉ bề trên thân mật nhất của bà đối với đám vũ nữ.
Trái với vẻ ngoài lạnh nhạt của mình, Vân đang tìm mọi cách để chài Linh. Hắn quả là một con mồi đáng bỏ công săn bắt, cho dù có hơi thiếu thước so với Vân. Vừa đẹp trai lại vừa giàu có, trẻ hơn vợ đến cả chục tuổi, thoáng nhìn qua Vân đã hiểu ngay tình thế của hắn. Trước khi đến đây, Vân đã nắm được đầu đuôi tình sử của hai người. Cô không lạ gì thói cả thèm chóng chán của bà chủ, biết rằng trước sau gì bà ta cũng sẽ thay ngựa giữa dòng. Vấn đề là phải xuất hiện đúng lúc và rút ngắn thời gian của cái quá trình tất yếu đó. Để rồi khi hắn vừa được tự do là Vân đã nắm ngay được hắn cùng một tài khoản kếch xù. Với hắn thì dễ thôi. Chỉ một thời gian ngắn Vân đã khiến Linh say đắm đến mức sẵn sàng cùng cô đi tới chân trời góc biển. Còn Vân? Chắc chắn Vân không sẵn lòng rời bỏ nơi đây nếu túi hắn rỗng không. Hắn lại phải nén lòng chờ đợi.
Đúng lúc ấy thì trong đám khách làng chơi xuất hiện một chàng Việt kiều, phong độ còn hơn Linh gấp bội. Chàng có dáng người cân đối, cử chỉ nhã nhặn, lại cao hơn Linh gần một cái đầu. Điên ruột nhất là chàng ta cứ bám theo Vân gần như suốt buổi, và mỗi lần vũ điệu kết thúc thì chàng lại tặng ngay cho Vân những tràng hoa hồng vàng rực. Vân cứ việc đến quầy mà đổi lấy cả xấp tiền Đô. Đám vũ nữ ghen lồng lên nhưng chẳng dám kiếm chuyện với Vân vì cô là người bà chủ cưng chiều nhất. Nhưng cũng chính vì chàng mà bà ta mất khách. Đám đàn ông say mê Vân không cạnh tranh nổi đã vắng dần. Vân hầu như không nhảy với ai khác mà chỉ với chàng thôi. Đến nước này thì bà chủ phải ra tay bởi con ngựa hay đã thành con ngựa chứng. Linh được lệnh nhảy đôi với Vân. Sau khi đã hổn hển xiết chặt lấy cô trong điệu Slow lơi lả, hắn đã tặng cho Vân số vòng hoa hồng gấp rưỡi vị khách hào hoa kia. Nhưng hắn chỉ được nhảy với cô một hai điệu, theo ý bà chủ cô còn phải nhảy với những người khách khác. Vân đành chấp nhận, nếu không muốn mất việc làm béo bở. Sàn nhảy này hội tụ những đại gia giàu có, được bảo kê chắc chắn bởi cả hai đội quân hợp pháp và bất hợp pháp! Chàng công tử kia vẫn đến nhưng chỉ ngồi chờ Vân mà không để cô nào bén mảng lại bàn mình. Bà chủ thấy thương tình, sợ khách mất vui bèn tô trát mặt mày thật kỹ lưỡng, đeo chuỗi hạt kim cương lóng lánh, diện một chiếc váy dạ hội xẻ tà đến tận đùi non, đi qua đi lại trước bàn chàng vài lần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi han. Lạ cái là chàng không tỏ vẻ bất bình, lại ý nhị mỉm cười với bà chủ. Rồi chàng dìu bà ra sàn nhảy. Trước bao con mắt ngỡ ngàng, chàng và bà xoay tít trong điệu Van xơ. Mọi đôi khác đều lùi vào trong để tỏ lòng tôn kính sự xuất hiện của nữ chủ nhân và họ thật sự thán phục những bước nhảy điệu nghệ của bà. Cặp đùi dài đi đôi tất Italia lộ ra theo bước nhảy, trong ánh sáng chớp chớp lòa lòa và tiếng nhạc du dương, trông bà chủ cũng xuân tình lắm chứ! Tiếng vỗ tay náo nhiệt dội lên khi vũ điệu của hai người kết thúc. Rồi sàn nhảy như được tiếp thêm sinh khí mới, nhiều đôi tràn ra, quay cuồng trong điệu Lambada, một điệu nhảy rất thịnh hành lúc bấy giờ. Ai nấy đều hân hoan, nhưng vui sướng nhất có lẽ là ông bà chủ bởi họ đều mãn nguyện với sự kiện tối nay.
Từ hôm ấy khách chơi còn đông hơn trước. Họ đến vì Vân đã đành mà còn để chiêm ngưỡng đôi nhảy đẹp nhất là chàng trai hào hoa và bà chủ vũ trường. Họ không ngớt bàn tán đến một vụ xì căng đan tình ái mà hai người sẽ là nhân vật chính. Họ đâu có ngờ rằng mọi việc đều đã được Vân và chàng trai nọ - vốn là người anh họ xa của cô - dàn dựng trước. Cuối cùng thì nồi nào cũng vào vung nấy. Bà chủ cưới người anh họ của Vân, còn Vân thì đã có "Linh đồ sộ". Xem ra thì món tiền bồi thường của bà cho Linh chưa được như lời hứa, nhưng Linh đã sướng mê đi rồi. Riêng Vân còn được người anh họ bảo đảm sẽ chu cấp một tài khoản đáng kể khi đã cắm rễ sâu vào cái gia tài đang ngày một phình ra như bột được ủ men vì các khoản thu lợi bất chính ngoài vụ nhảy nhót, như thuốc lắc và đường dây gái gọi...