Chương 1

"Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng"
Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai
- Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch
- Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào
- Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe. Tiếng chuông vẫn réo liên hồi. Có lẽ người bên kia đầu dây rất nóng lòng muốn gặp nàng. Mặc kệ, hôm nay là chủ nhân, nàng phải lo sửa sang lại căn phòng của mình, nàng không muốn ai quấy rầy. Tiếng chuông cúp lại reo, hết reo lại cúp. Nàng rủa thầm rồi đứng dậy nhấc ống nghe:
-Alô
- Có phải mày không Chiêu Hà?
Nhận ra giọng nói của nhỏ Lam Giang, nàng trả lời:
- Là tao đây
Giọng của Lam Giang lo lắng, điều mà trước đây nàng chưa bao giờ ở nhỏ bạn vô tư, hồn nhiên:
- Tao chết rồi, mày phải ra tay cứu tao thôi
Chiêu Hà gắt:
- Mày còn sống nhăn răng đó, có chết đâu
-Mày đừng đùa nữa, tao sắp chết thật rồi đây
Thấy giọng nói của Lam Giang không có vẻ gì đùa cợt. Chiêu Hà thận trọng nói:
- Có điều gì, mày nói cho tao nghe đã chứ, rồi tao mới quyết định. Ông xã của mày có bồ nhí phải không?
Lam Giang hối hả trả lời:
- Đúng là chuyện của ông xã tao
- Chuyện của Quân Phát à?
- Đúng, nhưng không phải là anh ấy có bồ nhí
Lam Giang nói nhanh:
- Cái ông Quân Phát nhà tao đột nhiên cao hứng mời lão giám đốc của anh ấy ghé nhà chơi
- Thế thì có gì xảy ra chứ?
- Đương nhiên sẽ không có gì xảy ra, nếu ông xã tao chỉ mời mỗi ông giám đốc tới nhà. Đằng này lão giám đốc còn bảo rằng: sẽ đến nhà tao ăn tối cùng bà cô ruột. Mà bà cô ấy, theo lời của Quân Phát nói là một bà lão cực kỳ khó chịu. Một mình tao đâu thể đảm đương nổi cái việc vừa nấu bếp, lại vừa phải tiếp hai vị khách quý kia chứ
- Thì mày có thể đặc họ nấu ăn mang tới kia mà
- Không được, như thế tốn tiền lắm. Mày biết tao là "đại chùm sò" kia mà. Tao...
Chiêu Hà cướp lời:
- Thế mày muốn tao phụ mày nấu nướng à?
Lam Giang cười khoái chí:
- Trời ơi! Sao hôm nay mày thông minh quá
Chiêu Hà chậc lưỡi:
- Thôi được rồi. Tao đành chấp nhận làm khách của mày một bữa vậy
- Không phải là khách, mà là người ở. Không phải một bữa, mà là một tuần.
Lam Giang đâu thể thấy rằng bên kia đầu dây, đôi mắt Chiêu Hà trợn lên ngạc nhiên:
- Cái gì? Người ở? tức là... con sen?
- Phải. Là con sen
- Trời ơi! Mày có cần ác độc như thế không, bà Lam Giang?
- Cần chứ. Mày biết không Chiêu Hà? Ông giám đốc và bà cô ông ta giàu có lắm, lại khinh người nữa... Tao muốn nhà có kẻ ăn người ở cho họ nể.
Chiêu Hà thẳng thắn đáp:
- Nếu vậy thì tao không bằng lòng giúp mày đâu. không phải tao sẽ đóng vai kẻ ăn người ở, nhưng những hạng người khi người như thế, tao không ưa. Không thích nhìn mặt họ. Tao nổi giận, đấm họ vài đấm thì khổ.
Giọng Lam Giang nài nỉ:
- Tao lạy mày mà! Mày giúp tao một lần này thôi. Mày tưởng tao ưa hạng người này lắm sao? Nhưng ông xã nhà tao đang lấp lòng họ để được thăng chức. Mày biết đấy, không dễ gì mời được lão giám đốc tới nhà đâu. Giúp tao đi mà! Xong việc rồi mày muốn gì tao cũng chịu.
- Thôi chịu rồi. Tao giúp mày nhưng toàn bộ số tiền mày cho tao mượn tháng trước, coi như xù đẹp nha.
- Tao đồng ý.
- Vậy chừng nào, tao bắt đầu làm con ở của mày đây?
Lam Giang nói thật nhanh:
- Thứ bảy tuần sau.
Chiêu Hà đưa tay che một cái ngáp:
- Thế công việc cần một con ở như tao phải làm những gì khi ông sếp của Quân Phát đến?
Lam Giang cười trong máy:
- Tao biết mày tánh tình không dịu dàng cho lắm, nhưng bù lại một điều, mày nấu ăn rất ngon. Tao muốn mày nấu cho tao món gà hấp gừng, sếp của Quân Phát rất thích món này đấy
- Được. Tao sẽ lựa những con gà nòi, gà cỗi "mần" thịt, để cho sếp ông xã mày ăn gẫy răng luôn. Tao giám chắc cái lão giám đốc hơn sáu mươi xuân xanh ấy, chẳng có bao nhiêu cái răng đâu
- Đừng đùa nữa mà
- Công việc tiếp theo sau khi nấu ăn là gì?
- Đứng im xem bọn tao ăn
- Tiếp theo?
- Coi hộ thằng cu Dũng cho tao
- Tiếp theo?
- Nhiều lắm, công việc mày tự sắp xếp mà làm. Nhớ hoàn thành sứ mệnh tao giao nhé.
- Được rồi. Thứ bảy tuần sau, tao có mặt. Nhớ đưa tao mượn thêm vài trăm đi xe đấy nhé.
Lam Giang mắng yêu bạn:
- Đồ quỷ! Mày lúc nào cũng tiền với tiền.
Chiêu Hà bật cười lớn trong máy, trước khi cúp.