Chương 1

Tường Vi xoay tròn một vòng trước gương và tạm hài lòng với bóng cô bé xinh xắn lộng lẫy trong tấm kính phản chiếu.
Vi đưa tay nâng nhẹ nhẹ mái tóc uốn ngắn đã chải gọn gàng, hơi lưỡng lự. Phượng tiến lại cạnh Vi hai tay lướt trên gò ngực nàng và vuốt xuống hai bên eo rồi cười.
- Đẹp lắm rồi mày. Vừa vừa kẻo ông anh tao chết ngất bi giờ.
Vi lườm bạn:
- Tao nể mày lắm đấy nhé!
- Thôi mà, chẳng mấy khi có dịp đi nhót. Với lại cũng là để mừng anh Hoạt về nước.
Vi nghiêng nghiêng đầu làm điệu, thót bụng cài lại cái móc áo đầm rồi quay nhìn bạn, dẩu môi:
- Đi không có "pạc tơ ne" chán chết.
Phượng tròn xoe mắt:
- Cần gì. Tới đó thiếu gì thằng đi "sô lô". Mà mày rõ ngố, kẻ không có "pạc tơ ne" chính là tao chứ không phải mày. Ông anh tao nghe tao tả về mày sơ sơ, tao lại nói xấu mày đi một chút vậy mà ông ấy đã có vẻ chịu mày lắm.
- Thôi đi, tán nhảm bỏ xừ. Tao mà đẹp thì có lẽ đời này sẽ hết con gái.
Phượng xòe hai tay phân bua:
- Mày nói lại. Bọn thằng Minh, thằng Tuấn, thằng Phát nó bám riết lấy mày như nam châm hút sắt có dứt cũng không ra. Chứ còn tao...
Tường Vi cướp lời bạn
- Mày làm sao? Gạt đi không hết mà còn than. Tao thấy mày "vững" thật đấy. Thằng nào cũng có cảm tưởng như được mày chú ý nhất, về nhà thao thức đủ năm canh để mơ mộng tới Phượng. Sự thực thì em Phượng của các anh vẫn phây phây ra đấy, cóc dính vào anh nào hết.
Phượng cười sằng sặc:
- Khá lắm em ạ. Mày có vẻ không ngờ nghệch lắm. Đối với bọn con trai bi giờ mà cứ nghệch mặt ra nghe chúng nó tán phó mát thì "mệt" sớm. Mày phải nhớ rằng tụi con gái mình ví như trái chanh. Trái chanh chỉ ngon khi nào xử dụng đúng chỗ. Đừng cứ lăn bừa ra đấy, tụi con trai nó vắt hết nước rồi vứt xác đi thì chỉ có nước mà tự tử. Phải tỏ ra thật chua khi chúng nó đi ngoài nắng, phải thật mát khi chúng nó khát khô cổ...
Vi nhíu mày có vẻ chế riễu Phượng. Vi thừa hiểu con bé này kinh nghiệm sống lẫn kinh nghiệm sách báo có dư. Nhưng Vi vẫn cứ làm bộ ra vẻ lạ lùng:
- Mày nói lang bang quá. Tao là con gái, tao đã mười tám và tao đi tìm một tình. Một tình yêu tuyệt vời và chỉ có thế thôi.
Phượng chăm bẳm nhìn vào mắt Vi rồi đột nhiên nghiêm trang nói:
- Một là mày tự dối lòng, hai là mày... ngu. Con gái ít nhất phải được như... tao.
- Nghĩa là làm trái chanh cho những thằng đang theo tán tỉnh mày tưởng mình là kẻ có diễm phúc sắp được hái trái chanh đó?
- Chính thế. Những thằng con trai sinh ra là để... làm mọi cho tụi mình. "Mọi" trong tất cả mọi phương diện. Phải làm cho chúng nó điêu đứng khổ sở rồi thì mình thuộc về nó, nó mới quí báu tưng tiu mình và sợ mất mình. Lúc đó nó mới... hầu hạ mình chu đáo.
Rồi Phượng giục:
- Mau lên mày. Ông Hoạt chắc khóc thét lên vì mày bò ra đấy!
Tường Vi gật gật:
- Xong rồi. Xong rồi.
Hai đứa cùng sánh vai ra khỏi buồng và bước vào phòng khách. Một thanh niên mặc đồ lớn, trông khá bảnh trai nhưng vẻ "bơ sữa" hiện rõ trên nét mặt, đang ngồi hút thuốc la dáng điệu bồn chồn. Thấy hai cô gái bước vào anh chàng đứng bật dậy và bỗng ngây người ra. Chàng "tuổi trẻ" chớp chớp mắt liền mấy phát để nhìn cho rõ. Trước mắt chàng là một cô bé xinh xắn như con búp bê Nhật Bản, nét thơ ngây, nhí nhảnh chưa từ bỏ khuôn mặt và thân thể nàng. Chàng nghĩ thầm
- Chà, một "teenager" tuyệt diệu.
Phượng hóm hỉnh giới thiệu:
- Anh Hoạt, anh của Phượng vừa ở Pháp về và Tường Vi, hoa khôi Sài Gòn đó anh. Anh thấy em tả sai hay đúng?
Hoạt chìa tay ra bắt tay Vi, lắc nhè nhẹ. Chàng cảm thấy tay Vi mềm và êm ái như một nắm bông gòn. Vi cúi đầu làm duyên và nói nhỏ.
- Em có nghe Phượng nói nhiều về anh. Mời anh ngồi chơi.
Hoạt ngồi xuống, hỏi với giọng "ga lăng":
- Thế à Vi! Thế Phượng nói gì với Vi? Chắc là nói xấu anh rồi.
Vi không đáp vội, làm ra vẻ bí mật:
- Đố anh đấy!
Hoạt giơ hai tay lên trời cười:
- Anh xin chịu. Nào Vi nói đi, anh đền một chầu... cái gì cũng được.
Vi quay sang Phượng nháy mắt một cái nhanh như chớp rồi thong thả trả lời:
- Phượng bảo rằng ở bên Pháp anh học giỏi nhưng lắm bồ lắm. Anh giàu lòng bác ái, chẳng lẽ thương người này lại ghét người kia nên anh thương tất cả.
Hoạt không phải là thứ con trai cả đẫn nên hiểu ngay con bé này xỏ xiên rằng mình thuộc loại hay lăng nhăng lắm. Nhưng Hoạt vẫn làm ra vẻ ngây thơ con cóc đáp:
- Ồ làm gì có chuyện đấy. Anh thuộc loại bị đời bỏ quên thì làm gì có diễm phúc được các cô ngó tới. Vả lại... - Hoạt đổi giọng tán luôn - Anh vẫn thường tự hào là mình có nhiều... dân tộc tính nên không thích giao du với phụ nữ ngoại quốc. Trong thời gian ở bên ấy anh thường ao ước được trở về Việt Nam để ngắm phụ nữ nước mình. Anh nghĩ rằng phụ nữ ở quê nhà đáng yêu lắm. Quả nhiên...
Phượng ranh mãnh tiếp lời:
- Quả nhiên khi về nước anh nhận thấy là anh nghĩ đúng. Vừa gặp Vi anh đã cảm liền và mong rằng anh sẽ là Roméo còn bạn em là Juliette.
Tường Vi quay sang lườm bạn tỏ vẻ phản đối lối nói sống sượng của Phượng, còn trái lại Hoạt vui như mở cờ, trong bụng vì thấy em gái đã "nói vào, tán giúp" cho mình. Hoạt nhìn em ánh mắt tỏ vẻ biết ơn
Vi bắt gặp ánh mắt si mê của Hoạt đang dán chặt vào nàng. Vi mỉm cười nhớ tới quan niệm của Phượng đối với bọn con trai mà Phượng nói với nàng hồi nãy, đột nhiên Vi nẩy ý tưởng thử làm trái chanh của Phượng. Nên Vi chớp chớp mắt, nghiêng nghiêng đầu và mỉm cười tỏ vẻ e thẹn. Thực ra lúc đó Vi đang nghĩ:
- Thử xem anh chàng này có bản lĩnh cao cường không?
Hoạt nghệt mặt ra, mắt đầy vẻ ngây dại và chăm chú nhìn Vì không chớp. Qua làn mi cong Vi bắt gặp gương mặt đó cười thầm.
Phượng quan sát tình thế và hiểu rằng ông anh mình đã bắt đầu... dại gái. Phượng không lấy thế làm ngạc nhiên vì biết anh mình là thứ công tử bột. Nàng giơ tay coi đồng hồ rồi giục:
- Thôi có tâm tình gì xin gác lại hồi sau. Bi giờ thì phải kéo nhau đến nhà con Tâm kẻo khai hội rồi thì uổng lắm.
Cả ba cùng đứng dậy tiến ra cửa. Bỗng một anh chàng cao lêu nghêu bước vào gọi oang oang:
- Bé ơi, Vi ơi!
Chàng ta dừng lại khi thấy ba người. Vi vui vẻ chạy tới:
- Chú. Gớm cháu thế này mà chú cứ bé với bỏng nghe kỳ chết.
Rồi Vi quay qua giới thiệu:
- Thưa anh đây là chú Dũng của em và thưa chú, anh Hoạt anh của Phương.
Dũng lừng khừng đưa tay ra bắt. Hoạt xiết chặt tay Dũng tỏ vẻ thân thiện, hơi ngạc nhiên vì thằng cha này bắt tay mà như giơ ra ra cho người ta nắm. Dũng quay sang Phượng.
- Chà, bé Phượng hồi này có vẻ "đỏ da thắm thịt" nhỉ!
Phượng nguyét một cái dài:
- Chú chỉ được cái... rõ nhà báo có khác to xác thế này mà đứa nào cũng gọi bằng bé.
Dũng cười:
- To xác nhưng mà bé đầu, còn trẻ con lắm. Các cháu đi đâu vậy?
- Phượng nó mừng anh Hoạt đi du học về, cùng bọn con Tâm con Yến mở Bal, đến lôi cháu đi.
Dũng tỏ vẻ thất vọng:
- Thế à. Chú đi một mình vậy, định rủ cháu đi xi nê...
Vi chợt nhớ rằng Phượng đi một mình liền rủ.
- Hay chú đi với tụi cháu nhé. Cho vui cả làng chú ạ.
Phượng cũng đang ngại đến nơi mở Bal mà không có pạc tơ ne thì có vẻ ế quá, bèn phụ họa:
- Phải rồi, chú phải đi, không có từ chối gì cả. Đi đi chú, có cháu tháp tùng chú khỏi lo... mồ côi.
Phượng biết tính chú của Vi từ lâu. Anh chàng này mới gần 30 chục tuổi nhưng đã có vẻ già dặn và kỳ cục. Hồi mới quen Dũng, Phượng đã tìm đủ mọi cách "chài" Dũng mà không xong, Dũng vẫn đóng vai ông chú hờ - Các bạn gái của Vi đều nhận Dũng làm chú vì Dũng chiều các "cháu" ghê lắm - 1 cách tận tình và ngây ngô như không hề biết đứa "cháu" mới có... họ đang âm mưu bắt mình làm "mọi". Vớ được Dũng lần này, Phượng bỗng trở lại ý nghĩ táo bạo thuở trước. Ý định quyến rũ Dũng. Phượng vẫn thường bảo rằng trước kia mình bản lãnh còn non nên mới thất bại. Vả lại đối với nàng, Dũng là người con trai nàng mến nhất. Dũng có nhiều nét dễ yêu, khiến đôi lúc lòng nàng rung động
Dũng ngần ngại
- Thôi các cháu đi đi. Chú đi 1 mình có sao...
Từ lúc mới gặp, Hoạt đã cảm thấy Dũng có vẻ hơi khác người và thấy thái độ ân cần của Vi chứng tỏ Vi quý chú lắm nên Hoạt không bỏ lỡ dịp lấy lòng nàng và Dũng
- Mời anh đi cùng chúng tôi cho vui. Toàn... người nhà cả.
Vi bám lấy vai Dũng, ghé vào tai thủ thỉ.
- Đi đi chú. Cháu đi 1 mình, lỡ ai... bắt cóc bé thì sao?
Dũng buông 2 tiếng
- Thì đi
Cả bọn kéo nhau ra xe của Hoạt. Chiếc R.8 mới toanh. Phượng khôn khéo để Vi ngồi băng trên với Hoạt, chiếc xe lướt êm. Sàigòn lúc ấy đã lên đèn, rực rỡ đủ màu ánh sáng. Dũng bảo
- Anh ghé qua đường Trần Quang Khải dùm tôi 1 chút nhé
Phượng cười rúc rích
- "Toa Moa" cho tự nhiên đi chú. Anh tôi có vẻ xa lạ quá
Hoạt nói nối đuôi
- Bồng. Tụi mình nên theo đề nghị của Phượng đi xừ Dũng ạ.
Dũng không đáp, nghĩ thầm
- Cái thằng mặt vắt ra bơ này mới quen mà đã nham nhở bỏ mẹ.
Phượng ngả đầu vào vai Dũng, bắt đầu mở chiến dịch chinh phục
Nàng ra vẻ ngây thơ bé nhỏ, ngước hỏi D
- Chú. Hồi này chú ghét Phượng hay sao mà chẳng đến chơi. Cháu bắt đền đấy, chú... làm sao thì làm
Dũng trợn mắt
- Ơ hơ. Cái con bé này. Chú bận đi làm chớ bộ ngồi không sao mà bắt đền với chả bắt thường
Phượng làm bộ ngúng nguẩy
- Mặc kệ chú. Chú chẳng đến làm cháu buồn muốn chết luôn
Dũng cười hiền từ
- Ừ để rồi mai mốt chút đến
Phượng xoay đầu ngước nhìn lên. Phượng bỗng thấy Dũng "bô trai" lạ, đôi mắt chàng ấm và buồn tự nhiên đến nao lòng. Phượng ngửa cổ, ưỡn người về phía trước lim dim nhìn Dũng, Phượng khẽ gọi
- Chú...
Phượng bỏ dở câu muốn nói. Trong 1 phút nàng quên mất mình định chinh phục Dũng và cảm thấy mình bé bỏng hẳn lại, ngoan ngoãn và dễ thương như người con gái mới chập chững bước vào thế giới yêu đương. Nàng thì thầm
- "Yêu" em đi anh, môi em đang hé mở chờ đợi nụ hôn của anh đây...
Nghe Phượng gọi mơ hồ, Dũng quay nhìn Phượng và chợt cảm thấy bấn loạn cả tâm hồn. Trước mặt Dũng là 1 thứ trái cấm đang kỳ ửng chín. Đứa con gái mà chàng nhận làm cháu bây giờ không còn đó, mà chỉ có 1 thiếu nữ đẹp man dại cổ ngẩng cao 1 cách khiêu khích, mắt lim dim mệt mỏi, đôi môi mọng đỏ và ướt rượt đang hé ra chờ đợi những cái hôn nồng cháy của người yêu. Đôi mắt Dũng lướt nhanh trên làn da cổ trắng hồng của Phượng, 1 phần ngực đầy ăm ắp rung nhè nhẹ theo nhịp bánh xe lăn
Dũng nuốt nước miếng, mong là mất cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ. Chàng muốn cúi xuống hôn vào đôi môi ấy và... Nhưng chợt tiếng Vi cười làm chàng bừng tỉnh, ngẩng nhìn ra cửa xe thở dài nhè nhẹ. Phượng không bỏ xót 1 cử chỉ nào của Dũng. Khi thấy Dũng ngẩng nhìn đi nơi khác Phượng biết dịp chờ đợi đã qua, thở dài ấm ức. Vô tình 2 tiếng thở dài cùng thốt ra 1 lượt và rất nhanh cả 2 cùng đọc được ý nghĩ thầm kín của nhau
Ở băng trên Hoạt cũng trổ tài tán tỉnh Vi
- Vi... của anh thật tuyệt. Vi có biết rằng anh mến Vi đến mức nào không?
Nghe Hoạt nói Vi hiểu rằng hắn bắt đầu tấn công Vi đây mình. Nàng làm ra vẻ ngây thơ
- Biết chứ anh, anh quý Vi dài bằng gang tay của Vi đây này
Hoạt cười phây phây tiếp luôn
- Thế Vi có quý anh không? Chắc là có chứ nhỉ?
Vi cười "dạ" 1 tiếng thật ngoan. Nhưng trong bụng Vi lại mắng thầm
- Còn lâu. Vừa quen anh chưa đầy 1 tiếng đồng hồ mà anh với tôi quý loạn cả lên
Hoạt lái xe bằng tay trái, tay kia vắt trên thành ghế sau lưng Vi. Theo từng nhịp xe rung, tay Hoạt chạm nhè nhẹ vào làn da cổ nõn nà của Vi, Hoạt thấy 1 cảm giác nhột nhạt thích thú tràn sang cơ thể. Hoạt cố tình nhích tay sát lại gần hơn nữa
... Dũng ngồi im nghĩ vẫn vơ. Sau cơn bấn loạn trước sự khiêu khích của Phượng. Dũng rùng mình nghĩ tới việc kiếm 1 đứa bồ thuộc loại Vouvelle Vague, vì công việc nhà báo luôn luôn bận rộn chiếm của chàng khá nhiều thì giờ hàng ngày. Dũng biết rằng bên cạnh nếp sống phóng túng đặc biệt của loại người có nghề nghiệp như chàng còn 1 nếp sống khác phóng túng không kém, có phần hơn là khác. Cuộc sống này của bọn trai gái trẻ, nhất là trong lứa tuổi "teenager" - từ 13 tới 19 - chứa đựng nhiều màu sắc vật chất. Chúng nó ôm nhau nhảy "xì lô" du dương, uống whisky như uống nước chanh, phì phèo điếu thuốc lá. Hơn 1 lần Dũng là nạn nhân của 1 đứa con gái say. Dũng không thể quên nổi câu chuyện ấy và cứ mỗi lần nhớ lại Dũng còn cảm thấy tim đập hỗn loạn
Lần đó chàng cùng Phách đi dự sinh nhật vợ 1 thằng bạn làm kỷ sư (đào) Mỏ. Vợ chàng này con nhà có bạc tỷ rất trung thành với tập quán Tây Phương, mỗi năm ăn mừng kỷ niệm ngày bà Bô ăn khỏe đẻ đau mình. Phách dắt bồ đi theo và lôi cả em gái bồ cùng đi vì thấy Dũng không có bạn gái. Con bé tên Mẫn, cũng vào cỡ tuổi của Tường Vi, Phách ghé vào tai Dũng thì thầm
- Tiếc rằng tao không có quyền "thịt" cả 2 chị em nên tao chia cho mày em bé. Con bé chưa biết nhiều lắm trên thực tế nhưng lại "tốc" lắm. Mày có... nghĩa vụ "chớp" nó, đừng có dở cái trò chú hờ ra thì uổng mất cơ hội
Dũng cười
- Em con nhà lành mà mày bảo tao nham nhở thế nào được?
- Lành nhưng mà tốc. Để rồi mày xem. Hồi mới quen, em đã từng có lần đòi tao đưa ra bờ sông ngồi... chơi lúc hơn 10 giờ tối. Nhưng tao đã "bắt" chị nó rồi, không dám chơi trò vồ cá 2 tay
Nghe Phách nói Dũng bỗng thấy rờn rợn. Những đứa con gái chỉ bằng tuổi em và cháu chàng mà đòi học hiểu biết quá sớm. Có đứa cặp kè với những anh bồ bằng tuổi ông bố ở nhà, có đứa ăn nói như người đàn bà 40 mươi tuổi đdã dạn dày kinh nghiệm trong chuyện xác thịt, yêu đương. Tuy vậy, phần nhiều những đứa nói hăng, nói bạo lại là những đứa thuộc loại nhát nên phải nói nhiều để che dấu nhược điểm của mình
Phách giới thiệu Mẫn với Dũng. Quả đúng như lời Phách nói. Mẫn ăn nói ngổ ngáo và "tốc" thật. Thoạt đầu Dũng nhìn Mẫn bằng đôi mắt bao dung của người anh lớn nhưng sau đó Dũng phải từ bỏ thái độ đó vì Mẫn đốp chát vào mặt Dũng
- Anh cù lần lắm, chẳng chịu chơi tí nào
Phách nghe thấy cười lớn
- đ mày nghe em... vợ tao nói không? Cất cái đạo mạo của mày đi
Dũng gượng cười
- Được, bây giờ Mẫn muốn sao?
Mẫn chỉ tay về phía quầy rượu nhỏ.
- Anh lấy 2 cái ly và chai Martini dở kia cho em. 2 đứa mình kéo nhau ra ngoài vườn ngồi vừa uống vừa nói chuyện thú hơn
Dũng nhìn Mẫn 1 chút, tặc lưỡi rồi theo lời Mẫn. Mẫn đến ngồi ở chiếc ghế mây dài góc hiên, khuất trong bóng tối. Mẫn rót cho Dũng 1 ly rồi tự rót cho mình 2, 3 lần. Nhìn Mẫn uống, Dũng cảm thấy như chính gan ruột mình đang sôi bỏng vì rượu. Ánh trăng gần rằm thật sáng, chiếu qua khe lá đổ lên người Mẫn như chiếc áo hoa vàng. Trông Mẫn lúc đó thật là đẹp. Mẫn hỏi D
- Bồ anh đâu?
Dũng cười
- Anh không có bồ
- Anh biết những gì về con gái?
- À... à các cô nhiều bí mật lắm, anh làm sao biết được
Đôi mắt Mẫn chợt loé lên 1 tia sáng táo bạo lạ lùng
- rồi anh sẽ biết!
Dũng không có thì giờ để suy nghĩ về câu nói của Mẫn vì nàng đã dựa vào người Dũng, nói như mê
- Anh "bô" lắm, hơi cù lần 1 chút nhưng em lại thích cái vẻ cù lần đó
Dũng cố làm ra vẻ tự nhiên
- Anh không muốn nghĩ là Mẫn say...
Mẫn ngửa cổ, vành môi hé mở chan chứa khát khao
- Hôn em đi anh...
Trước khi Dũng kịp làm cử chỉ đẩy nhẹ đầu Mẫn ra, Mẫn đã quàng 2 tay trần nóng nổi quanh cổ Dũng, vít đầu Dũng xuống và gắn chặt môi vào môi, Dũng ngột ngạt trong cảm giác đê mê quái đản
Khi Mẫn rời khỏi Dũng, nàng hóm hỉnh hỏi
- Thú không anh?
Dũng liếm môi như muốn tìm lại cảm giác giật gân mà Mẫn vừa mang đến
- Mẫn bạo quá
Mẫn nắm lấy tay Dũng, nhí nhảnh
- Giờ thì anh đưa em về. Em không thích ở đây nhìn họ nhót, vì anh lười quá, để em ngồi nhìn thiên hạ chán lắm
Dũng đưa Mẫn ra xe, Mẫn bảo
- Để xe cho chị Lý và anh Phách, chúng mình đi tắc xi anh ạ.
Khi ngồi trên xe Mẫn bảo
- Nói địa chỉ cho người ta biết đi anh
Dũng ngạc nhiên
- Anh nào có biết em ở đâu?
- Địa chỉ nhà anh. Em muốn về nhà anh chơi
Dũng ngần ngại nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm. Như đoán được ý Dũng, Mẫn cười nũng nịu
- Người ta đến chơi 1 tí thôi mà. Xem mấy ông nhà văn nhà báo ăn ở ra sao!
Dũng thở ra, nói địa chỉ cho bác tài xê rõ. chiếc xe chồm lên, Mẫn ngả đầu vào vai Dũng. Mẫn có vẻ say vì uống khá nhiều rượu
2 má nàng hồng xậm trong khung bóng tối của chiếc tắc xi, ánh đèn đường loang lỗ chui qua khung kính nhẩy nhót trên mình Mẫn và Dũng bắt gặp ánh mắt long lanh rực rỡ của Mẫn đang nheo nheo nhìn mình. Dũng tự hỏi không hiểu cô bé ấy nghĩ gì và Dũng băn khoăn nghi ngờ tất cả những hiểu biết của mình về phụ nữ trước tới giờ
Tự nhiên, Dũng cảm thấy như mình đang bước vào 1 cuộc phiêu lưu kỳ thú, đầy rẫy bất ngờ và ảo ảnh lần lượt hiện lên thành sự thực. Dũng mơ màng tưởng tượng 1 cách rất cải lương rằng mình đang là 1 hiệp sĩ cùng người yêu rong ruổi trên lưng thiên lý mã, hay đôi kẻ yêu nhau nhưng bị 2 gia đình ngăn cấm, và cả 2 phải rủ nhau đi trốn để tìm 1 phương trời hạnh phúc
Dũng giật mình trở lại thực tế khi Mẫn đưa tay lên nâng cằm Dũng và phác 1 cử chỉ bắt Dũng phải cúi xuống nhìn nàng, Dũng cúi xuống. Mẫn mỉm cười, đôi môi mọng sẵn bây giờ mềm vì rượu lại càng mọng hơn. Dũng cất tiếng nói để đuổi bớt cái không khí căng thẳng đang trùm phủ 2 người
- Mẫn có nhức đầu không?
Mẫn lắc lắc đầu, Dũng cảm thấy đầu Mẫn lay động trên vai mình
- Không, nhưng em buồn ngủ ghê đi
Dũng ngẩn người, nói thầm: buồn ngủ mà chẳng chịu về nhà ngủ còn đòi đi chơi lang bang nữa?
Chiếc xe quẹo sang đường Chi Lăng và rẽ vào con đường nhỏ. Dũng chỉ tay về 1 căn nhà xinh xắn có hàng rào dâm bụt bao bọc và có sân nhỏ trước nhà, bảo tài xế ngừng ở đó
Dũng nhìn Mẫn, cô bé lim dim mắt như ngủ, Dũng bảo
- Tới nhà rồi đó Mẫn, xuống thôi
Mẫn chậm chạp bước ra khỏi xe và tựa lưng vào tường nhìn Dũng loay hoay mở khóa cửa
Dũng bước vào nhà, lần tay tìm bật điện. Ánh sáng chan hoà làm Mẫn chói, kêu khe khẽ. Mẫn đứng che mắt nhìn quanh
- Ô, nhà anh ở thế này hở?
Dũng cười hóm hỉnh
- Có phải dưới mắt Mẫn, nhà ở của 1 nghệ sĩ phải nho nhỏ, 1 chiếc "canapé" và 1 chiếc bàn viết xô lệch, sàn nhà sách quăng bừa bãi, thuốc vương tứ tung? Hà... hà... Mẫn thật thà quá. Cái cảnh tả trong sách ấy nếu là thực sự thì... hôi hám dơ dáy như... chuồng lợn, chớ làm sao mà nên thơ được. theo anh viết để vui sống chớ không phải để làm nguồn sinh nhai cả đời mình
Mẫn ngồi ngây nghe Dũng nói, nàng cảm thấy Dũng có lý và bỗng thấy khoái anh chàng này. Dưới mắt Mẫn lúc bấy giờ Dũng có vẻ nghệ sĩ hơn cả... nghệ sĩ. Dũng ngồi ghé ở 1 đầu mép bàn viết, 1 tay vẫn khư khư nắm lấy chai nước lọc, tay kia kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở 1 cách lơ đễnh. Mẫn nghe 1 tiếng nói thì thầm ở trong lòng
- Mình yêu anh chàng rồi chăng?
Mẫn để ly nước xuống bàn và đứng lên. Người này rực nóng như đổ lửa. Mẫn thấy thèm nằm dài ra hơn lúc nào hết. Dũng tưởng Mẫn định về vội đứng lên đem chai nước lọc vào nhà trong. Khi trở ra Dũng sững lại miệng há hốc
Mẫn nằm dài trên giường, quấn tấm chăn vải trắng
Dũng nói 1 cách khó khăn
- Mẫn... Mẫn làm gì vậy?
Mẫn dơ 2 tay trần ra làm 1 cử chỉ nũng nịu
- Lại đây với Mẫn, anh... nằm kể chuyện cho Mẫn nghe đi
Dũng lừ đừ tiến lại bên giường
- Dậy đi, anh đưa về. Mẫn say quá rồi đó. Mặc áo vào đi, kẻo lạnh
Mẫn nghe giọng nói ngại ngùng ấy 1 cách khoan khoái và cười rúc rích. Nàng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, đưa tay kéo Dũng ngồi xuống. Tấm vải trắng tuột xuống nửa người Mẫn. Dũng thấy ngột ngạt quay mặt đi. Mẫn vít cổ Dũng hôn như điên lên môi chàng, Dũng chống tay xuống thành giường định đẩy Mẫn ra nhưng nàng đã nằm ngả ra giường kéo theo Dũng. Dũng cảm giác thấy mà chàng cọ vào 1 lớp da mềm nóng hổi, láp nháp mồ hôi và gây gây mùi da thịt thoảng nước hoa. Dũng như ngây dại đi. Ngoài đường bỗng lao xao tiếng người và tiếng chân dồn dập, Dũng rùng mình hốt hoảng
- Về đi Mẫn, về đi
Nhưng nàng chẳng buồn nghe. Nàng tựa đầu thành giường và lim dim chực ngủ. Dũng hoảng quá, chàng cuộc tấm "drap" quanh người Mẫn rồi bế xốc vào buồng tắm. Mẫn lơ mơ thấy hành động kỳ quái của Dũng, vùng vẫy nhưng Dũng đã đặt nàng đứng xuống và múc nước đổ từ cổ Mẫn trở xuống đoạn bước ra khép chặt cửa lại. Mẫn hét rinh lên, Dũng vội bảo
- Khẽ chứ Mẫn, để hàng xóm ngủ. Tắm cho tỉnh rượu rồi anh đưa về
Mẫn lục đục hồi lâu rồi bước ra người quấn tấm vải ướt và run lập cập
- Anh ác quá. Mẫn lạnh muốn chết
Dũng cầm bộ đồ của Mẫn vắt ở thành giường trao nàng
Mẫn tỉnh bơ
- Chi vậy anh?
- Thay đồ lẹ đi rồi anh đưa về
- Đâu có được. Về giờ này, làm gì có xe? Mà Mẫn đang lạnh run đây này, anh không thấy sao? Lại buồn ngủ nữa...
Dũng đứng đờ người nhìn Mẫn như nhìn 1 thứ quỷ sứ. Chàng thở dài
- Thôi được rồi, để anh lấy áo ngủ cho M
Mẫn thay đồ xong leo lên giường nằm co người. Trông Mẫn, Dũng bỗng cảm thấy lòng nao nao buồn. Đôi mắt đứa con gái nằm kia khép nửa vời, đôi môi đầy hơi nhếch lên thoáng hiện 1 nụ cười. Tất cả đều còn thơ dại quá, như số tuổi của nó. Hình ảnh Mẫn dẫn dắt tới hình ảnh Thanh, em ruột Dũng. Thanh đã vĩnh viễn nằm trong lòng đất lạnh khi nụ cười và ánh mắt vừa thu gọn bóng dáng 1 gã con trai. 1 mối tình vừa chớm nở nhiều sôi nổi nhiều tha thiết đã vội tàn như ánh chiều hôm
Lúc này Mẫn thật đầu vẻ trẻ thơ, hiền lành và ngoan ngoãn như 1 con mèo ngái ngủ. Chàng chợt nhớ tới 1 câu thơ của Nguyên Sa: "Như con mèo ngái ngủ trên tay anh" và chàng thèm được ôm đứa con gái vào lòng, nhưng Dũng vội vàng kìm hãm lại. Dũng ngủ gục ở bàn viết. Sáng hôm sau Dũng vội vã dục Mẫn ra về
Xe chạy gần tới chợ Sàigòn, Mẫn bỗng bảo Dũng xuống. Tự nhiên Dũng ngẩn người thấy như bị mất mát cái gì. Mẫn cười
- Xuống đi toa chẳng lẽ toa định về trình diện ông bô moa hay sao?
... Tiếng Tường Vi trong trẻo vang lên
- Chú ơi, chú xuống đâu đây?
Dũng choàng tỉh dậy như vừa mơ ngủ. Chàng đảo mắt nhìn quanh, vội vã
- Anh làm ơn cho tôi xuống đây
Hoạt vọt nhanh qua 2 chiếc xích lô máy, rồi dừng lại trước vòi nước công cộng. Dũng bước xuống, băng qua đường biến mất sau cửa hàng 1 tiệm cầm đồ
10 phút sau Dũng xuất hiện, chàng chững chạc trong bô đồ lớn. Dũng xóa tan sự ngạc nhiên của 3 người
- Đi với chư vị tôi phải lên "khuôn" thế này kẻo bị kêu là cù lần thì khổ tâm lắm
Chàng tiếp
- Bộ đồ này chú mới đem cầm đi tuần trước. Túng tiền đớp thịt chó với tụi bạn. Thằng chủ nhà này cũng là 1 thứ bạn... thân
Phượng cười hinh hích
- Thế hôm nay chú đã giàu tì, chuộc lại đấy à?
- Không hẳn thế, chú trả nó 1 nửa, khất 1 nửa
- Hắn chịu à?
- Là cái chắc. Chú doa. nếu không chịu, chú "chơi cho 1 phát" trên báo thì cả nhà nó dắt díu nhau gia nhập Cái Bang hết
Tường Vi xoay hẳn người lại
- Sao lạ vậy chú?
- Có gì đâu. Nó ăn "phân" người ta quá mức ấn định, lại mua đồ gian đồ lậu để màu làm giàu
2 đứa con gái cười ngặt nghẹo vì lối nói chuyện đượm vẻ khôi hài của Dũng. Hoạt vừa lái xe vừa lắng nghe nhịp cười của Vi và cười theo. Chừng 15 phút sau thì xe đỗ lại trước 1 cái vi la cổ ở đường Trần Hưng Đạo. Trong sân các thứ xe đậu san sát, dăm 3 chiếc xe máy dầu nằm chèo queo bên cạnh các loài dị tộc kia như muốn chửi xỏ mấy anh nhà giàu có xe hơi để ngắm chơi
1 bọn con trai con gái ùa ra, tiếng cười ồn ào
- Trời ơi Chủ Tịch. Chủ Tịch hẹn mấy giờ mà bây giờ mới đến?
Hoạt cười xoà
- Moa bận công việc...
- Ô là la. Gì mà ghê thế?
Hoạt nhún chân kiểu cách
- Giới thiệu, Tường Vi em gái... cưng của moa và xừ Dũng, chú Vi. Còn đây là Ly Hân, Tâm và Yến 3 nữ sanh trường Nhót. Quảng trường thợ nhổ răng sâu. Phát sắp mở phòng chữa bệnh ho lao, và Minh - Biệt hiệu Minh Gõ Mõ - vì sắp ra gõ đầu trẻ.
Cả bọn nhao nhao phản đối lối giới thiệu của Hoạt với người lạ. Phượng tủm tỉm cười thầm nghĩ
- Ông anh mình chưa uống đã say, vừa gặp con nhỏ đã đổi tính rồi
Dũng lừng khừng bắt tay từng đứa, miệng nói "hân hạnh" nhưng bụng lại nói thầm
- Rất ân hận quen biết chư vị. Cái lỗ miệng chư vị lớn quá, tôi không theo kịp
Tâm đi trước dẫn đường. Vào tới cửa Tâm vỗ tay ra hiệu. Tiếng ồn ào lắng xuống, mấy chục cái đầu lố nhố trong vùng ánh sáng màu mờ ảo di động, cùng quay ra phía cửa vào. Tâm oang oang
- Các bạn, ông chủ tịch của "đảng ta" đã đến
Như 1 trái bom, tiếng ồn ào bật lên trở lại. Người huýt sáo kẻ gọi tên loạn cả lên
Dũng nghĩ thầm
- Mẹ kiếp, mình làm hộc xì dầu mới có đồng ra đồng vào, còn mấy đứa bé con này có đửng mỡ quăng tiền đi cũng không hết. Đời lắm cái trái ngược thật
Hoạt nói nhỏ với Yến
- Bơ bọn này đi nhé, cứ cho chơi như thường lệ. Moa cần ngồi yên để tiếp khách quý
Yến nháy mắt ranh mãnh - Hoạt cười. 4 thanh niên ngồi riêng trong góc phòng bên cạnh nhạc khí. Yến chạy đến thì thầm 1 lát rồi ra máy vi âm giới thiệu
- Mong các bạn đem hết "ca lo ri" ra "phục vụ" buổi nhót hôm nay, bằng tiếng nhạc "số dách" của ban nhạc trẻ nổi tiếng nhất nhìn Sè Goòng - Ban Les oiseaux noi rs
Tiếng vỗ tay vang lên đồm độp xen lẫn những tiếng la hét
- Hoan hô, bờ ra vô, nhót vạn tuế!
Nhót xả ga... anh chị em ơi!
Tiếng nhạc bùng lên như cơn lốc. 1 bản twist cuống quýt, dồn dập. Lũ con trai con gái dắt díu nhau ra sàn nhảy bắt đầu uốn éo lắc lư, hùng hục. Dũng rút thuốc lá ra hút, nhìn vẩn vơ và bỗng thấy vui vui. Chàng tự nhủ sẽ "luyện" vài điệu nữa để có thể hoà mình vào nếp sống này
Phượng ngồi nhấm nháp ly "Gin" pha limonade. Ánh mắt dìu dịu quan sát Dũng. Bỗng dưng Phượng thấy 1 nỗi băng khoăng len lén trong lòng. Giá mà Phượng vô tư như Vi, vui chơi nhưng vẫn có khuôn khổ như Vi biết đâu Phượng chẳng thấy sung sướng thanh thản hơn. Dũng lúc này sao có vẻ trầm mặc đáng yêu lạ. Phượng rụt rè đưa tay sang nắm tay Dũng
- Chú...
Trong thâm tâm Phượng lại muốn thốt lên tiếng gọi thiết tha hơn
- Dũng ơi, em đang ngồi cạnh anh đây, sao anh chẳng nói gì với em thế?
Dũng giật mình quay lại. Bàn tay Phượng xiết nhẹ cánh tay chàng, nóng và mềm êm. Dũng dịu dàng hỏi
- Gì đó Phượng? Hết giận dỗi chú chưa?
Phượng bẽn lẽn
- Chú kỳ quá à. Người ta đã... tha tội cho mà không biết điều...
Dũng bật cười
- Nào chú có tội gì đâu?
- Cháu mà là Vi thì... chú biết tay cháu
- Chẳng cần là Vi chú cũng biết tay cháu rồi. Tay Phượng có 5 ngón: ngón nào cũng móng dài và sắc như móng mèo vậy. Song chưởng mà tung ra khối... anh chảy máu mặt
Phượng ré lên, đấm Dũng thùm thụp. Vi đang nói chuyện với Hoạt thấy thế mỉm cười
- Tội nghiệp chú tôi. Mày đấm chú ấy thế có mấy cái xương sườn lại văng vào chảo nhà bếp mất
Phượng làm bộ phân bua
- Tức ghê cơ. Chú ấy bảo móng tay tao (Phượng ngần ngừ 1 chút rồi thêm)... với mày như móng mèo, cào mặt thiên hạ. Để tao cho chú ấy nếm mùi lợi hại...
Dũng dơ cả 2 tay lên trời
- Đầu hàng. Tại hạ gầy còm bé nhỏ đâu dám trêu vào quý vị cô nương
Vi thỏ thẻ.
- Tha cho chú ấy 1 lần
Phượng nguýt D
- Nể mặt "bạn vàng", tại hạ tha cho các hạ đấy
Cả 4 người cùng cười. Hoạt đưa tay mời Vi
- Vi nhẩy với anh bản này nhé
Vi đưa mắt nhìn Dũng thật nhanh rồi đứng lên. Phượng níu tay D
- Chú phải đưa cháu bản boston này
Dũng do dự.
- Nhưng chú nhẩy dở lắm
- Mặc kệ, đèn thế kia ai để ý đâu mà chú ngại
Tiếng nhạc buông nhẹ lả lơi, ánh đèn màu mờ ảo hắt bóng người từng đôi quyện vào nhau đổ dài trên nền gạch. Tay trong tay, thân hình khít kề nhau - từng cặp 1 - dìu nhau gượng nhẹ.
Những kẻ yêu nhau có bóng tối làm đồng loã ngả đầu vào ngực người yêu lắng nghe tiếng tim kẻ đang xiết mình trong vòng tay rộn rã. Dũng xiết nhẹ vòng tay ngang lưng Phượng, đưa nàng đi những bước ngắn. Phượng gục đầu vào vai Dũng mắt lim dim
Dũng thấy lòng nao nao. Chàng nhớ lại 1 buổi chiều cùng Thu đi lang thang trong lòng phố vắng. Đường Lê Qúy Đôn buổi chiều nhiều lá rụng vàng bay lăng quăng, tiếng lá rì rào tít trên cao hoà với tiếng thì thầm của 2 đứa. Dũng nói nhiều, thật nhiều nhưng chính chàng cũng chẳng nhớ rõ là mình đã thốt ra những gì. Và vòng tay chàng xiết chặt lấy nàng, 2 người trao nhau vội vàng những nụ hôn ngắn mà đắm đuối. Lúc đó, hoàng hôn đã xậm màu và gió lạnh cũng bắt đầu lùa tới, 2 người cùng nép sát vào nhau. Đường vắng tanh không 1 bóng người nhưng thời gian đối với họ bấy giờ trở thành vô nghĩa
Bây giờ thì hết cả. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, tất cả chỉ còn tiếc thương. Thu chắc cũng đã quên Dũng rồi hoặc còn nhớ thì cũng cố tìm quên trong bổn phận với chồng. 1 sự đổ vỡ tầm thường nhưng Dũng đành bất lực nhìn, không phương hàn gắn được. Chỉ còn Dũng đơn phương nhớ nhung bóng dáng người con gái có đôi mắt buồn xa xăm như hình ảnh rừng mơ
Trong 1 phút, Dũng bỗng tưởng mình đang ôm Thu trong vòng tay như buổi chiều nào năm trước. Tim chàng rộn rã và chàng như chìm vào thế giới thần tiên. Cả 2 đứng lại tự bao giờ. Dũng cúi xuống
- Anh yêu em!
Mắt người con gái dại đi, đôi môi nàng mấp máy
Vòng tay nàng quàng trên gáy Dũng xiết mạnh và Dũng gục đầu, môi tìm môi. Âm thanh chót bản nhạc bỗng vùng lên cao, lê thê rồi dứt hẳn. Cả 2 người giật mình choàng tỉnh rời nhau ngỡ ngàng. Đèn Néon bật lên chan hoà, Phượng bắt gặp màu hồng trên gương mặt Dũng. Phượng mỉm cười ranh mãnh, ánh mắt chan chứa vẻ đồng loã. Dũng bàng hoàng buông 1 tiếng thở dài nhè nhẹ, cảm thấy mất 1 cái gì quý giá. Chàng lững thững đi cạnh Phượng trở lại bàn
Dũng kín đáo nhìn Vi và Hoạt, hình như họ không hay biết gì, Dũng thấy yên lòng
Phượng tung tăng như đứa trẻ con. Nàng nghĩ thầm
- Thế là anh chàng tự phá đổ bức tường chú cháu rồi nhé. Vậy mà cứ làm ra vẻ ông cụ non mãi
Tường Vi vui vẻ hỏi Dũng
- Phượng nó đưa chú hay chú đưa nó? Chú có dẫm lên chân nó không?
Dũng tự nhiên đỏ mặt, Phượng cười khúc khích, đáp 2 nghĩa
- Chú ấy "tuyệt" lắm mày ạ!
Và quay sang Dũng, nàng tiếp
- Phải không chú?
Dũng không trả lời, quay chỗ khác tránh tia nhìn lém lỉnh của Phượng. Vi hỏi giọng ngạc nhiên
- Chú ấy nhẩy tuyệt lắm hở mày?
Phượng nhắc lại gọn lỏn
- Tuyệt!
Tường Vi quay sang nói nhỏ với Hoạt
- Không ngờ hồi này chú Dũng lại "chịu chơi" thế đó, anh! hồi trước năn nỉ khan cả tiếng chú mới chịu "tháp tùng". Ông ấy cứ ngồi lì 1 chỗ, ai đến mời Vi chú ấy cũng... quan sát kỹ lưỡng rồi mới bằng lòng cho nhẩy hay 0
Hoạt ngạc nhiên
- Sao lạ thế?
Vi cười
- Chú ấy sợ những bản... tối lửa tắt đèn như vừa rồi. Anh nào trông có vẻ đàng hoàng thì chú ấy gật gù, anh nào lấc cấc thì chú ấy quay nhìn chỗ khác
Hoạt "ồ" 1 tiếng khôi hài
- Vi cứ theo dấu hiệu đó mà... đứng lên ngồi xuống. có lần Vi muốn trêu, liền đứng lên khi 1 cậu "chim cò ống túm" đến mời. Nhẩy xong Vi trở lại thấy mặt chú đỏ gay. Vi hỏi: Sao thế chú? Chú cảm à?
Chú tức quá hầm hừ: Nếu lần sau bé mà không nghe lời chú, chú khỏi có đi với bé nữa đi. Vi lại trêu thêm: Vậy mà cháu tưởng chú cảm chứ? Chú càu nhàu: Còn lâu. Đét cho Vi mấy roi bây giờ!
2 người cười phá lên
Dũng và Phượng nghe Vi kể với Hoạt câu được câu chăng nhưng cũng hiểu. Phượng rú lên cười, Dũng nhe răng hì hì chữa thẹn
- Con bé này thật... Chú mà không thế thì mấy thằng nhỏ ấy đã dở trò nham nhở rồi, biết không?
Vi nói tiếp
- Anh ạ, lúc đó Vi phải làm ra vẻ "ăn năn hối cải" lễ phép thư với chú: Thưa chú, lần sau cháu xin chừa, không dám thế nữa. Chú "đặt đâu, cháu ngồi đó". Chú bật cười, véo má Vi 1 cái đau thấu trời... xanh lơ. Vi lại nhỏ nhẹ thưa: Lát nữa về nhà cháu lấy thuốc cảm cho chú uống nhé!
4 người cười rộ lên, Phượng ríu rít hỏi
- Rồi sao nữa mày?
- Chú bảo: Chọc tôi vừa vừa chứ cô nương. Từ rầy tôi để cô đi 1 mình cho mấy thằng ông nội nó trêu rồi cô biết. Tao lè lưỡi, rối rít: Thôi mà chú, bớt giận làm lành. Lát nữa về "bé" bao chú 1 chầu "bò bía" nhé. Phượng, mày phải biết chú Dũng thích nhất là tao xưng bé với chú ấy, thứ 2 là xực bò bía buổi tối ở gần Oscar. Đánh trúng tim đen của ông ấy, ông ấy có 1 sự "chịu" lắm, bèn cười
- Cháu của chú ngoan rồi đó. Chú thương
Phượng cười sằng sặc, tiếng cười trong trẻo và lớn nhất
Nàng "xì" 1 tiếng, nói trống 0
- To đầu ăn dụ trẻ con. Rồi sao nữa mày? Kể nốt tao nghe để đem "truyền bá" đi mới được
Dũng nhăn nhó
- Tố khổ tôi vừa vừa chứ, lần sau...
Phượng chặn ngang
- Thôi đi ông, tôi biết cái lần sau của ông rồi. "Lần sau chú hổng thèm đi với bé nữa đâu nha" phải chưa? Chú để nó kể tiếp
Dũng mắng thầm
- Rõ khổ. Mình... "lỡ" với nó 1 lần để nó ăn nói ba gai thế này. Cô ả... lên râu rồi đó. Dám mai nó xưng em với mình lắm a.
Tường Vi nín cười nói tiếp
- Sau đó 2 chú cháu dắt díu nhau đi hẻm Oscar. Nhưng muộn quá anh ba tầu đã về mất. Trông mặt ông ấy nặng như cái cối đá. Chú than thở.
- Chú chưa ăn cơm
Tao thấy tội nghiệp lôi chú ấy về nhà lục cơm nguội với thịt kho với dưa chua với bánh mì với bơ ra...
- Lắm "với" thế này! Nói tới dưa chua làm tao bắt thèm
Hoạt hỏi
- Thế chú ấy ăn thứ nào. Cơm hay bánh mì?
- Cả 2 thứ. Em cũng ăn nữa
Hoạt quay lại bảo Phượng, đầy ẩn ý
- Phượng, ngày mai nhớ dặn làm thêm 2 món thịt kho với dưa chua nhé. Vi kể anh cũng thấy ham luôn rồi
Vi cười thầm
- Tưởng bở. Thấy người ta ăn cũng bắt chước. Anh quen ăn "bưa" ăn "phó mách" chứ ăn dưa thế quái nào nổi?
Nhưng Vi lại nói
- Ngon lắm anh ạ. 2 chú cháu thu dọn chiến trường hết trơn trọi. Mẹ Vi nghe lục đục đang ngủ cũng chạy qua hỏi
- Chú cháu mày làm gì thế?
Vi hớt
- Chú Dũng bị bồ, cho leo cây quên cả ăn cơm, bây giờ chú bắt tội con ngồi tiếp chú đó mẹ.
Mẹ cười mắng
- Đáng kiếp. Cậu to đầu rồi mà còn dại... gái. Thế Vi dọn cơm chú ăn chưa, lấy thức ăn nhiều nhiều cho chú dùng - mẹ nhăn nhó trêu - chắc chú con đói lắm đấy con ạ.
Chú Dũng ức quá ngồi ngây ra muốn phân bua mà không nói nổi, mặt đỏ gay như trái cà chua trông thật tức cười. Vi kể tên các món ăn. Mẹ nghe cũng thấy thèm liền ngồi xuống bảo
- Cho tao ăn với
Chú được dịp trêu liền cười hinh hích
- Con nhỏ này nó ăn hết rồi còn đâu. Chỉ còn trong chén của em đây này
Rồi chú nhai tòm tọp để trêu. Mẹ tức mình cốc cho chú mấy cái
- Thằng ông mãnh. Ăn mà nhai lớn tiếng thế ai... chịu được
3 người ngồi nghe cười sặc sụa. Hoạt nghĩ thầm
- Cô bé kể chuyện có duyên ghê. Mấy chị đầm Pháp thua xa là cái chắc
Vi nhấc ly "Gin" uống từng nhụm nhỏ. Mặt nàng đỏ bừng vì nói nhiều và men rượu bốc lên. Hoạt ngây ngất, trong mắt chàng chỉ còn hình ảnh Vi kiều diễm và mơ hồ như sương mù buổi sáng. Chàng sỗ sàng nhìn Vi bất chấp cả sự soi mói của người chung quanh. Phượng sợ Dũng thấy thế khó chịu liền tìm cách khỏa lấp cho anh. Nàng quay sang Dũng, ranh mãnh
- Nè chú Dũng, lúc nãy chú làm gì thế?
Bị hỏi bất ngờ Dũng ngạc nhiên
- Lúc nào?
- Còn hỏi. Lúc chú với cháu...
Nói tới đây Phượng cũng thấy mắc cỡ, mặt đỏ bừng lên không dám tiếp. Dũng ngượng tê người, than thở.
- Con bé sắp hành mình đây. Nào mình có chủ tâm, chỉ tại Thu...
Phượng không thấy Dũng trả lời, trêu thêm
- Chú gớm thật... Vậy mà Phượng cứ tưởng...
Dũng càu nhàu trong bụng
- Tưởng sao? Bộ cô tưởng tôi rắp tâm thế hay sao?
Phượng bỗng nhổm lên ghé vào vai Dũng
- Lát nữa... Dũng đưa Phượng đi ăn bò bía nhé
Mặt Dũng đỏ gay lên, chàng định mắng mấy câu vì Phượng ngang nhiên gọi chàng bằng tên. Nhưng chàng kịp thời dừng lại, tự nhủ lỗi tại mình
Chàng nói 1 cách khó khăn
- Rủ Vi và Hoạt cùng đi luôn thể. Chú...
Phượng nguýt Dũng 1 cái dài, lầm bầm
- Làm bộ hoài
Nàng cho rằng Dũng để ý và yêu nàng từ lâu nhưng tính anh chàng kỳ cục lại phải đóng vai ông chú hờ nên không bộc lộ ra cử chỉ. Mãi đến tối nay anh chàng cầm lòng không đậu nên mới để lộ chân tướng. Phượng thích thú nghĩ rằng Dũng "cù lần" thế mà không ngờ lại có 1 lối tỏ tình thần tốc như vậy. Chàng đi ngay "chóc" vào vấn đề, tiến tới mục đích "cái rụp". Chàng không ngỏ lời ướm thử xa gần mà nhìn thẳng vào mắt nàng rồi buông 3 tiếng nhẹ như hơi thở: "Anh yêu em"
Phượng mang 1 ý tưởng thoa? mãn của kẻ đã chinh phục được 1 trở ngại khó khăn của kẻ chiến thắng 1 cách bất ngờ không chủ tâm. Thêm 1 lần Phượng tin mình có 1 sức hấp dẫn mãnh liệt nhưng lần này Phượng không còn cảm thấy kiêu hãnh như trước mà lại vui mừng cho rằng tình yêu vừa chớm nở là nhờ nàng kịp thời lột xác 1 phần nào, không còn ngổ ngáo, không còn giữ hình ảnh "thanh niên thời đại" nữa
Phượng tự nhủ mình nên bắt chước nếp sống của Tường Vi, vui chơi nhưng vẫn an nhàn trong khuôn nếp. Biết đâu nhờ đó mà nàng giữ được tình yêu giữa nàng với Dũng lâu dài?
Phượng nhớ lại lúc Dũng hôn nàng. Lúc ấy Dũng là hiện thân của si mê tột độ, tia nhìn chàng rực lửa, đôi môi dầy mềm mại quyện hết vành môi nàng và đôi cánh tay rắn chắc xiết chặt lưng nàng. Bất giác Phượng thấy nôn nao thèm khát được ở trong vòng tay chàng lần nữa. Đèn vụt tắt, tiếng nhạc dập dìu vụt trỗi dậy. Phượng nẩy bật người lên, nàng kêu khẽ 1 cách thích thú
- Ô, slow! Chú mời Phượng không?
Dũng toát mồ hôi. Chàng toan từ chối phắt nhưng Vi bỗng quay sang bảo
- Từ từ đã mày. Nhường chú nhẩy với tao bản này
Rồi Vi đứng lên kéo tay Dũng. Chàng lại lững thững đưa Vi ra sàn nhảy. Phượng ấm ức nhìn theo, mắng khẽ
- Con khỉ, ngu như bò!
Hoạt hỏi
- Bộ cô si anh chàng "cù lần" đó rồi à?
Phượng giận dỗi đáp
- Còn khuya, em muốn giúp anh đó chơ bộ.
- Thôi ra nhảy với anh
Dũng đặt nhẹ tay trên lưng Vi, Vi nép sát vào người Dũng mặc cho chú dìu bước. Dũng đẩy nhẹ Vi ra hỏi
- Cháu nghĩ thế nào về Hoạt?
- Chú hỏi rõ hơn nữa mới được
Dũng ngập ngừng
- À... à.. nghĩa là cháu thấy Hoạt có khá không? Về tư cách chẳng hạn
Tường Vi mỉm cười
- Anh ấy cũng "ngoan". Hơi có vẻ công tử bột 1 chút tuy cố ra vẻ sành sõi
Vi đột ngột hỏi
- Phượng nó "bắt nạt" gì chú đó?
Dũng ngẩn người lo ngại
- Bắt nạt gì đâu?
Vi ranh mãnh
- Lúc nãy cháu thấy nó ghét tai chú nói gì mà chú có vẻ luống cuống dữ
- À... Phượng nó trêu chú
- Trêu sao?
Dũng khoa? lấp
- Cái con bé này. Tò mò thế?
Vi ngúng nguẩy
- Ghét chú lắm, cháu hỏi thế là để đề phòng hộ chú đấy chứ
Dũng ngạc nhiên
- Tại sao lại phải đề phòng?
Tường Vi định nói cho Dũng biết rõ quan niệm của Phượng về con trai nhưng sợ chú nghĩ ngợi nên lại thôi. Lúc Dũng và Phượng hôn nhau, Vi thoáng thấy. Đến khi Phượng hỏi thầm Dũng và... Dũng đỏ mặt Vi tin chắc giữa 2 người đã có 1 "chuyện gì". Họ "phải lòng" nhau? Họ đã "mê" nhau? Hay Dũng chỉ là con nai tơ mà vòng dây của Phượng tung ra vừa cột được và từ nay con nai sẽ trở thành 1 thứ "mọi" của Phượng? Vi băn khoăn ngồi nghĩ ngợi quên cả nói chuyện với Hoạt và Hoạt cũng chẳng cần chú ý gì tới khi bản slow này trỗi lên Vi mới có dịp lôi Dũng ra 1 chỗ để dò xem những điều mình nghĩ có phải là sự thật?
Thấy Vi không đáp Dũng nhắc lại
- Tại sao thế Vi?
Vi chưa kịp trả lời, Dũng lại tưởng Vi giận mình mắng là tò mò liền ghé vào tai nàng nhỏ nhẹ.
- Thôi chú xin. Chú không bảo Vi tò mò nữa đâu
Vi không biết trả lời sao cho phải thì vớ được kịp thoái thác, liền làm ra vẻ giận dỗi
- Không thèm. Ghét chú ghê đi!
Dũng ngẩng cao cổ cố ý thở dài thật lớn cho Vi nghe thấy rồi than
- Than ôi! Cái thằng tôi sao chuyên môn bị "đời" bắt nạt thế này?
Vi bật cười, véo vai Dũng thật mạnh, Dũng kêu oai oái Vi khen
- Chú nhảy khá lắm, nhưng đã lấy gì làm tuyệt? Tại sao con Phượng lại khen chú nhảy tuyệt nhỉ, chắc phải có nguyên nhân khác?
Dũng hốt hoảng
- Làm gì có? Cô ả thích trêu chú thì nói thế chứ. Nó nói chú nhảy tuyệt có nghĩa là dở hết chỗ chê đó
Tường Vi lườm chàng
- Thôi đi chú, đừng đánh trống lảng. Cháu biết hết rồi
Dũng ngẩn người
- Cháu biết gì? (Dũng ngẩn ngơ) Mà biết gì mới được chứ. Chú có làm gì đâu?
- Chú không làm gì? Ừ, mà chú có làm gì đâu nhỉ?
Lối nói úp mở của Vi làm Dũng bực mình. Chàng dừng lại toan hỏi cho ra lẽ nhưng Vi đã dìu chàng vào nhịp, toét miệng cười
- Chú khoan hãy lo. Nếu chú biết điều Vi sẽ giúp chú mà
Nghe Vi nói Dũng hiểu. Vi đã trông thấy chàng và Phượng hôn nhau
Chàng bẽn lẽn, lặng im. Vừa nhảy Dũng vừa suy nghĩ. Bất chợt Dũng cảm thấy nao nao, buồn vô duyên cớ
Slow dứt rồi sang 1 bản Cha Cha Cha. Dũng đang ngập ngừng định trở lại bàn thì Tường Vi đã nhún nhảy bước vào nhịp. Bất đắc dĩ Dũng cũng phải nhảy theo. Bỗng Hoạt và Phượng ở đâu nhào tới, Phượng đẩy Hoạt cặp vào Tường Vi và nàng bước sang với Dũng. Phượng ngửa cổ cười
- Trả "cù lần" cho tao. Lần đầu tiên chú Dũng nhảy "Bố Bố Bố" ở đây mà mày chẳng "lịch xoạc" với tao chút nào
Tường Vi bĩu môi
- Mày "háu" vừa vừa chớ. Tao...
Nhưng 1 giọng nói trong trẻo đã cất lên bên cạnh Dũng
- Ê... ê... "cù lần lửa". Cũng có mặt ở đây à?
Dũng giật mình nhìn sang phía sau lưng Hoạt và bổng dưng khựng lại, ngẩn người. Mẫn "tốc kê" trong chiếc Mini sọc đỏ trông thật... dã man. Mẫn cười
- Nhảy hết bản đi chớ anh? rồi.. tâm sự sau mà...
Phượng ngước nhìn Dũng, lúc bấy giờ lúng túng vụng về trong từng bước nhảy bỗng thấy cáu sườn. Nàng tự hỏi
- Con nhỏ ở đâu ra phá đám thế này? To như con voi...
Dũng nhăn nhó nhìn Mẫn. Mẫn giữ mãi nụ cười tinh quái trên môi và bỗng hỏi 1 câu bất ngờ
- Lát anh đưa Mẫn về nhà nhé. Lâu lắm quên không lại thăm anh, tối nay muốn nằm nhìn anh viết...
Dũng bấn lên, chàng rủa thầm
- Của khỉ này lại sắp khai tuốt tuột cho mà xem. Thật là khổ, có bé Vi mà nghe thấy thì vỡ nợ.
Nghĩ thế chàng làm bộ tỉnh
- Mẫn vẫn khỏe chứ?
- Cám ơn. Ốm thì đâu đến đây? Tên đang nhảy với em là sinh viên Dược năm thứ 4. Hắn khoái văn anh lắm nên em lôi cổ hắn ra đây giới thiệu đó. Chẳng hiểu thấy anh cù lần thế hắn có thất vọng không?
Nói xong Mẫn quay sang bảo anh chàng nhảy cặp với nàng
- Ê toa. Đến xem mặt nhà văn Trường Giang của toa đi. Anh kết nghĩa với moa đó
Tên thanh niên mỉm cười gật đầu chào Dũng, Dũng chào lại nhưng phát sùng
- Nó vác cả nghề nghiệp mình ra tố ở chỗ này thì quả là thứ... ác ma nữ
Bản nhạc chấm dứt bằng 3 tiếng gào "cha cha cha" thật lớn của 4 anh nhạc sĩ kiêm ca sĩ. Mẫn tiến lại gần Dũng và 1 màn giới thiệu lỉnh kỉnh nữa lại xảy ra. Sau đó mọi người xúm lại ở khu Hoạt chọn. Từ lúc gặp, Phượng nghĩ rằng Mẫn chính là đối thủ của nàng. 1 thứ đối thủ khó chơi lắm. Mẫn cao và trắng như đầm. Phượng thấy tức tối và sắp đặt trận pháp để đối phó:
- Con nhỏ chắc là chua ngoa lắm, nhưng còn lâu mới qua mình
Từ lúc mới gặp Tường Vi đã nghĩ rằng Mẫn thuộc loại "chịu chơi" có hạnh và nàng ngạc nhiên khi thấy Mẫn xoắn xuýt bên Dũng. Nàng không ngờ ông chú mà hầu hết các bạn gái của nàng tặng cho cái hỗn danh là Cù Lần lại quen biết nhiều như thế. Bao lâu nay, Tường Vi vẫn yên trí rằng Dũng ngoài cái thú lăn xả và những nơi lộn xộn để săn tin tức, đi ngao du đó đây để điều tra hoặc ngồi lỳ bên tách cà phê, bao thuốc lá - ban đêm khuya khoắt - để viết lách còn thì Dũng chả biết mô tê gì ráo trọi. Nói chuyện với Dũng về vấn đề ăn chơi, nhảy nhót chưng diện thì có lẽ chẳng hiểu được bao nhiêu. Nhất là vấn đề bạn bè trai gái thì Dũng càng mù tịt nhất. Bây giờ Vi nghĩ là mình lầm. Mấy hôm trước Vi trông thấy chú tiễn 1 cô khi đến Toà Soạn tìm chú, Vi đã ngạc nhiên đùa chú
- Chà, hồi này chú... văn minh ra rồi đấy nhé. Cô đó là ai thế chú?
Dũng lừng khừng đáp
- À... quen
- Bồ chú?
Dũng lườm cháu, không trả lời. Lần này lại thấy Dũng quen với 1 cô gái trông thuộc vào "típ" rất chi là "chịu chơi", mà lại có vẻ "giao du mật thiết" với Dũng khiến Tường Vi nghĩ rằng chú mình chẳng phải "cù lần" như mình hằng tưởng. Trông chú cũng khá "xinh trai", nhiều nét duyên ngầm. Chả thế mà con Phượng - vốn nổi tiếng là thứ cứng bản lãnh - cũng phải mềm lòng "chịu" ông chú mình
Dũng ngồi vào 1 góc bàn, sát bên cạnh chậu kiểng. Chàng muốn nhờ bóng tối che bớt nét băn khoăn trên gương mặt mình. Mẫn và Phượng có vẻ không ưa nhau. Dũng nhìn quanh, nghĩ vẩn vơ. Mắt chàng bỗng sáng, Dũng gọi lớn
- Nam, ê Nam!
1 thanh niên cũng tác người gầy gầy như Dũng, đeo kính cận, tiến lại. Dũng nghĩ thầm, cứu tinh dân tộc đến rồi đây. Phải bắt tên này tiếp nhỏ Mẫn hộ mới được. Chàng giới thiệu các cô gái trước, rồi tiếp lời
- Đây là "ông nhà văn của giới trẻ" Nguyễn Đức Nam
Phượng reo vui
- À, tác giả Những Thần Tượng Mới. tôi thích cuốn đó lắm
Nam cười tỉnh
- Hân hạnh. Cảm động quá
Mẫn phụ hoạ.
- Tôi cũng thích cuốn đó. 2 anh Hùng Lông Nách và Hoan Sữa tếu quá. Thế bây giờ những "cụ" đó ở đâu anh?
Phượng bĩu môi làu bàu
- Tên nhân vật mà làm như có thật không bằng
Nam trả lời tỉnh bơ
- Tụi nó dắt nhau đi Đà Lạt cả rồi Mẫn?
Mẫn tròn mắt ngây thơ con cóc cộ.
- Đi... làm gì hở anh?
- Đi lính!
Nam đanh định đấu chuyện với Phượng và Mẫn thì nghe reo ở sau lưng
- Ê Nam, mày đến hồi nào đó?
Nam quay lại, chàng ngạc nhiên hỏi
- Dũng, thằng ôn con này là ai vậy? Quen nhau hồi nào mà nó gọi tên tao thế?
Ông "ôn con" phom phom dơ tay ra định bắt tay Nam. Chàng phớt tỉnh
- Xin lỗi lâu ngày kém trí nhớ, đàn em quên tên ông rồi. Ông vui lòng giới thiệu lại
Anh chàng cười giả lả.
- Tệ quá, anh em mà lại quên nhau mau thế? Moa là Minh Văn. Tụi mình... gặp nhau mấy lần ở đằng Ngày Nay thôi?
Nam cười hề hề
- Rất ân hận nói rằng ông... nhầm. Tôi có đến Ngày Nay mấy lần nhưng chỉ quen anh Hoàng Hải Thuỷ ở đó thôi
Minh Văn có vẻ ngượng
- À thì moa cũng... quen Hoàng Hải Thuỷ. Vả lại...
Hắn nịnh
- Moa khoái toa lắm
Nam gọn lỏn
- Cám ơn
Bỗng Nam vồn vã
- À moa nhớ rồi. Hình như toa có quen với Trường Giang viết ở báo Tranh Đấu và Thân Dân phải không?
Thấy Nam tự nhiên vui vẻ, Minh Văn mừng rơn vồ ngay lấy cơ hội, hắn dò hỏi
- Cậu quen hắn không?
- À, biết chứ không quen. Gặp mấy lần thôi
Minh Văn vững bụng
- Moa thì trái lại. 2 đứa thân nhau lắm, đi đớp với nhau luôn
Rồi Minh Văn lét mắt nhìn bọn con giai con gái ngồi lố nhố quanh đó, hắn muốn xà xuống tán tỉnh Mẫn vì hắn đã "theo dõi" nàng từ lúc mới đến. Hắn "đảo mắt" 1 vòng đã nghĩ ra được 1 diệu kế liền nham nhở.
- Tao quên chưa giới thiệu moa với các bạn...
Nam nhìn Dũng nháy mắt. Dũng cười ranh mãnh gật đầu. Nam liền giới thiệu từng người 1. Minh Văn ra cái điều ga lăng nghiêng mình làm điệu mồm lắp bắp "hân hạnh" như chầy máy. Cuối cùng giới thiệu đến Dũng, Nam nói
- Anh Dũng, cũng đồng nghiệp
Minh Văn lom khom ngồi xuống, miệng hỏi
- Hay quá, anh làm báo nào và ký bút hiệu gì thế?
Dũng cố nén tiếng cười ằng ặc trong cuống họng, làm bô khiêm nhường
- Chả dám. Tôi viết "phơi ơ tông" ở Ngày Nay ký tên Trường Giang
Đôi "lông bàn" của Minh Văn - Ốm tong ốm teo và xương xẩu như "xí oách" bò - vừa đặt cạnh xuống mặt ghế gỗ liền bật nhổm lên. Phượng nhìn rõ mặt hắn tái xanh lè trông thật là khó coi
Nàng hiểu Nam và Dũng đã cho Minh Văn vào xiếc, Phượng thích thú quá cười phá lên, 2 cô gái cũng hinh hích cười theo. Riêng Nam lại ra vẻ tỉnh bơ như không hề thấy, không hề nghe chuyện gì và chàng bình thản phì phèo điếu thuốc lá. Dũng mỉm mỉm cười theo dõi từng cử chỉ của Minh Văn. Hắn đứng ngây người ra cay đắng hiểu mình bị Nam và Dũng chơi cho 1 cú tối tăm mặt mũi. Hắn ức quá và cũng mắt cỡ vô cùng vì 3 cô gái đang hau háu nhìn vào mặt hắn, tiếng cười châm chọc mỉa mai
Hắng gượng gạo vỗ vai Nam
- Xin lỗi nhé, moa có mấy tên bạn đang chờ ở đằng kia
Rồi hắn ù té bước như mà đuổi, tiếng cười châm chọc quyện theo bước chân hắn
Nam phì cười bảo Dũng
- Không biết lần thứ mấy mươi tao được hân hạnh "nhận họ nhận hàng" với mấy anh kiểu tên này
Dũng dập tắt tàn thuốc dưới gót giày
- Tao biết rõ thằng này
Mẫn xen vào
- Anh biết thằng ấy, nó làm nghề ngỗng gì vậy?
Tường Vi cũng dục
- Kể đi chú
Dũng châm 1 điếu thuốc khác thong thả kể về "cuộc đời và sự nghiệp" của ký giả Minh Văn
Minh Văn người xứ Quảng tên thật là Nguyễn Hoàng Hà. Năm 18 tuổi Hà vác khăn gói từ giã quê hương dân gầy theo ba tên bạn vào lập nghiệp ở miền Nam. Đầu tiên, Hà xin được 1 chân đóng sách cho nhà xuất bản Âu Á, sau đó nhờ những lần giao sách Hà làm quen được với ký giả Hoàng Thông, 1 ký giả hơn 20 ngồi tại các toà soạn nhật cũng như tuần báo. Ký giả này được nhiều người biết tên không phải vì viết được những tiểu thuyết nổi tiếng hoặc có tài xuất sắc mà vì ông ta chạy nhiều báo, quen biết nhiều và gặp ai cũng kết giao thành bạn hữu. Lần này ông ta xuất bản truyện "đắc ý" nhất, nhà văn Hoàng Thông đã "cho ra" cái thai nghén 10 năm tựa là "lá rụng về cội". Hoàng Thông đặt in tại Âu Á và khi in xong, Hà được ông chủ cho cái nhiệm vụ chở đến nhà ký giả Hoàng Thông. Hà không bỏ lỡ dịp may làm quen với nhà ký giả già đầu
1 màn tâng bốc nịnh bợ liền xảy ra. Kết quả Hoàng Thông "chịu" quá liền dắt Hà vào chần đếm báo ở nhật báo Hạnh Phúc Người Dân. Cuộc đời Hà thay đổi từ đó. Hà đặt cho mình biệt hiệu là Minh Văn. Minh Văn giao du nhiều như kẻ đã dẫn dắt hắn vào nghề. Sau đó Minh Văn xin được chân "cò réc tưa" ở báo Ngày Nay. 3 tháng sau Ngày Nay bị đình bản. Minh Văn nhảy ra tờ Tiếng Nói, được 2 tuần Tiếng Nói đóng cửa vì "đọi", Minh Văn được 1 tên đàn anh đưa vào làm tin "lô cồn" (local: tin "xe cán chó" trong nước) ở báo Hoạt Động. Và từ đó Minh Văn trở thành ký... giả. Minh Văn chạy chọt nhiều, quen biết lắm... và "chính sách làm quen" của hắn bửa nay lại hết hiệu nghiệm vì đụng phải ông... Nguyễn Đức Nam
Nghe Dũng kể Tường Vi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Trước đây Tường Vi tưởng rằng nghê ký giả là 1 thứ nghề đòi hỏi nhiều tế nhị, người viết báo phải có tài và học thức, dĩ nhiên tâm hồn phải súc tích
Tường Vi ngỡ ngàng
- Những người như Minh Văn có nhiều không chú?
Dũng cười lớn. Nam trả lời thay
- Tường Vi muốn đếm được những hạng ấy phải bỏ ra vài năm là ít
Bản nhạc hoà tấu 1 bản Bebop, Hoạt mời Tường Vi, Nam mời Phượng. Mẫn nhìn Dũng xoay xoay ly rượu trên mặt bàn 1 lúc rồi cất tiếng
- Sao anh không mời Mẫn nhảy?
Dũng ngượng nghịu
- Anh không nhảy quen điệu này
- Thì cũng tựa cha cha cha vậy
- Nhưng mà...
Mẫn cười
- Thôi, ngồi nói chuyện cũng chẳng sao. Mẫn biết anh nhảy dở từ khuya rồi
Dũng cười gượng, bỗng nhiên Mẫn hỏi
- Trong 2 con bé, đứa nào là bồ anh?
Dũng nhảy chồm lên
- Bậy nào, cháu anh đấy
- Cả 2 đứa? Cháu ruột?
- À... à..., Tường Vi là cháu ruột anh, Phượng bạn Vi
Mẫn bĩu môi
- Thế mà gọi là cháu. Hôm nay cháu, mai em, mốt mình chứ gì?
Dũng cau mày
- Mẫn nói chuyện đứng đắn 1 chút
Mẫn mỉa mai
- Thì Mẫn vẫn đứng đắn đó chứ. Mẫn chỉ nói trước 1 sự thật
Dũng lặng im, chàng nghĩ tới Thu, tới Mẫn, tới Phượng và so sánh 3 người con gái ấy. Thu nhút nhát ít giao thiệp nhưng nhiều tế nhị, khác hẳn Phượng và Mẫn nhiều sôi nổi, cuộc sống mang màu sắc thác loạn. Những cô gái này hình như thiếu cuộc sống nội tâm và sợ cô độc. Dũng cũng sợ cô độc, nhưng chỉ là những khoảng thời gian đứt quãng khi gặp chuyện ưu phiền
Mẫn véo nhẹ vào tay Dũng.
- Anh nghĩ gì mà thừ người ra thế?
Dũng ngơ ngác
- Không, có gì đâu?
Mẫn hỏi
- Lát nữa các anh định đi đâu?
- Hoạt định đưa cả bọn đi ăn.. đêm
Mẫn thản nhiên
- Anh đưa Mẫn về
Dũng xoay hẳn người sang nhìn Mẫn.
- Mẫn đi với xừ nào đó thôi?
- Chán lắm. Cho hắn "dọt". Mẫn đi với bọn anh rồi anh đưa Mẫn về
Dũng nghĩ tới Vi và Phượng, hơi ngần ngại rồi tặc lưỡi
- Được
Cả bọn ở lại đến gần 12 giờ khuya rồi kéo nhau vào Chợ Lớn
Thấy Mẫn cùng đi Phượng bực mình nghĩ
- Con nhỏ định phá mình đây. được rồi, cứ giở trò ra xem
Nhưng từ lúc đi cùng và ăn uống xong Mẫn "hiền lành" như con mèo ngoan, nàng cố tình nhẫn nhịn những cú khiêu khích, châm chọc của Phượng. Cho đến phút cuối cùng khi Mẫn nháy mắt và Dũng đứng lên nói đưa nàng về thì Phượng đành ấm ức nhìn 2 người sánh bước đi về cuối phố. Rồi cơn tức ùng ùng kéo đến, Phượng lẩm bẩm
- Tưởng mình... đẹp trai lắm đấy. Tôi mà yêu anh... còn lâu. Chỉ có hạnh con nhỏ đó mới mê thứ như anh được thôi
Chuyến xe trở về thật là buồn bã. Phượng giận dỗi ngồi 1 mình ở băng sau chẳng muốn nói năng gì. Thấy Dũng đi Hoạt mừng rơn vì có cơ hội tốt để tán Vi, nhưng Hoạt ngạc nhiên thấy Vi trả lời nhát 1. Lúc ấy Vi đang nghĩ tới những sự việc liên quan đến Phượng và Dũng, nàng tự hỏi: có thật là họ yêu nhau?