Dịch thuật: Nguyễn D Thanh

Nguyên tác: Chance

     iểu sử
Bà Alice Munro sinh ngày 10 tháng 7 năm 1931 và lớn lên tại một trang trại ở ngoại ô Wingham, tỉnh Ontario, Canada. Bà đã theo học tại Đại Học Western Ontario, nơi ba đã học tiếng Anh và xuất bản truyện ngắn đầu tiên trong tạp chí văn học của trường đại học. Cun sách đầu tiên về truyện ngắn của bà được xuất bản vào năm 1968 và kể từ đó bà đã xuất bản mười lăm cuốn nửa. Bà đã nắm giữ một vị trí như nhà văn trong nội trú tại Đại học Western Ontario, một vị trí sau đó bà cũng giữ tại Đại Học British Columbia và Đại Học Queensland. Ngày 10 tháng 12 năm 2013, bà đã được trao Giải Nobel Văn Học. Bà Alice gần đây đã công bố nghỉ hưu từ việc viết sách và tiếp tục sống tại Clinton.

*  *  *  *  *

Khoảng giữa tháng sáu năm 1965, nhiệm kỳ làm việc tại Torrance House chấm dứt. Trường  không có một công việc thường trực nào cho Juliet. Người giáo viên mà cô thay thế đã hồi phục lại và bây giờ cô có thể lên đường trở về nhà. Nhưng cô dự định làm một vòng nhỏ để ghé  thăm một người bạn sống gần bờ biển.
Một tháng trước, cô đi chơi với một giáo viên khác, Juanita là người bạn duy nhất trong nhóm nhân viên gần tuổi với cô để xem lại một cuốn phim tựa đề Hiroshima Mon Amour (Hiroshima Tình Yêu của Tôi). Juanita sau đó thú nhận rằng bản thân cô giống người phụ nữ trong câu truyện yêu thương một người đàn ông đã có gia đình, cha của một học sinh. Sau đó, Juliet nói cô đã thấy mình trong tình trạng gần như tương tự nhưng không cho phép sự việc tiếp tục vì hoàn cảnh bi thảm của người vợ. Vợ ông là một người hoàn toàn bị tê liệt, ít nhiều não bộ đã chết. Juanita nói cô ước muốn vợ người tình của mình bị chết não nhưng không phải như vậy – cô ấy mạnh mẽ và oai quyền và có thể làm Juanita bị sa thải.
Và sau đó không bao lâu, một lá thư đến như thể được gợi lên bởi những lời nói dối không xứng đáng hoặc gần như dối trá. Phong bì nhìn tồi tàn, hình như nó nằm trong túi khá lâu và nó chỉ ghi gởi cho "Juliet (Giáo viên), Torrance House, 1482 Đường Mark, Vancouver, B.C." Bà hiệu trưởng đưa cho Juliet, nói rằng "Tôi nghĩ thư nầy gởi cho cô. Thật kỳ lạ không có ghi tên họ nhưng họ đã ghi đúng địa chỉ. Tôi đoán họ có thể tìm ra điều nầy."
"Juliet thân mến, tôi quên không biết cô đang giảng dạy ở trường nào nhưng ngày hôm đó, tôi tự nhiên nhớ ra, cho nên dường như đối với tôi đó là một dấu hiệu tôi phải viết thư cho cô. Tôi hy vọng cô vẫn còn ở đó và công việc sẽ phải khá khủng khiếp để cô rời bỏ trước mãn thời kỳ và dù sao tôi không thấy ở cô hình ảnh một người bỏ cuộc.
Cô có thích thời tiết phía tây bờ biển của chúng ta không? Nếu cô nghĩ Vancouver mưa rất nhiều thì thử tưởng tượng chúng tôi nhận được ở đây gấp đôi.
Tôi thường nghĩ đến cô ngồi nhìn những vì sao ở cầu thang. Cô thấy tôi viết cầu thang, đêm đã khuya và đến lúc tôi vào giường nằm.
Ann cũng bình thường. Khi tôi đi xa trở về, tôi nghĩ bà ấy thất bại khá nhiều nhưng chủ yếu bởi vì tôi có thể nhìn thấy tất cả cùng một lúc bà đã xuống dốc từ hai ba năm qua. Tôi không để ý sự suy giảm đó khi tôi nhìn thấy bà mỗi ngày.
Tôi không nghĩ đã nói với cô là tôi có ghé qua Regina để thăm con trai của tôi nay đã mười một tuổi. Cậu sống ở đó với mẹ. Tôi cũng nhận thấy một sự thay đổi lớn ở cậu ta.
Tôi rất vui cuối cùng nhớ được tên trường học nhưng bây giờ tôi hết sức lo sợ vì tôi không thể nào nhớ tên họ của cô. Dù sao tôi sẽ dán bức thư nầy lại và hy vọng sẽ nhớ được tên.
Tôi thường nghĩ đến cô.
Tôi thường nghĩ đến cô
Tôi thường nghĩ đến cô zzzzzz"
Xe búyt chở Juliet từ trung tâm thành phố Vancouver đến Vịnh Horseshoe Bay và sau đó qua một chiếc phà. Sau đó vượt qua một bán đảo lục địa và lên một chiếc phà khác và vào đất liền một lần nữa và từ đó đến thị trấn nơi người đàn ông viết bức thư đang sống. Vịnh Whale Bay. Và thật nhanh chóng, thậm chí trước khi đến Vịnh Horseshoe Bay, bạn vượt qua từ thành phố đến nơi hoang dã ngay. Tất cả khóa nầy cô đã sống giữa những bãi cỏ và vườn hoa của Kerrisdale với những ngọn núi phía bắc bờ biển trông giống một bức màn sân khấu khi thời tiết quang đãng. Khung viên trường được bao bọc và văn mình, che chở bởi một bức tường đá với một loài hoa nào đó nở rộ mọi mùa trong năm. Và khu vực các nhà xung quanh cũng vậy. Được tỉa cắt thật phong phú voi các loài hoa đỗ quyên, ô rô, nguyệt quế và wisteria. Nhưng trước khi bạn đến thậm chí một nơi xa như Vịnh Horseshoe Bay, một khu rừng thực sự, chứ không phải một công viên rừng xuất hiện. Và từ đó là nước và đá, cây sậm tối, rong rêu lủng lẳng. Thỉnh thoảng một làn khói thoát ra từ vài ngôi nhà nhỏ ẩm ướt siêu vẹo với một khoảng sân chứa đầy củi đốt, gỗ và lốp xe, xe hơi và các bộ phận xe, xe đạp bị hỏng hoặc có thể sử dụng, đồ chơi, tất cả những gì để bên ngoài được khi người ta thiếu nhà để xe hoặc tầng hầm.
Các thị trấn mà xe buýt dừng lại là những thị trấn không có tổ chức chút nào. Ở một số nơi vài căn nhà giống nhau, nhà của công ty xây dựng cạnh nhau nhưng hầu hết giống những căn nhà trong rừng, mỗi nhà nằm trong sân rộng đầy rác rưới như thể chúng được dựng lên một cách vô tình trong tầm nhìn của nhau. Không có đường trải nhựa, ngoại trừ đường cao tốc đi qua, không có vỉa hè. Không có tòa nhà lớn vững chắc để đặt Bưu Điện hoặc Văn Phòng Thị Trấn, không có khối trang trí của các cửa hàng dựng lên để được chú ý. Không có di tích chiến tranh, vòi nước uống hay công viên hoa nhỏ. Đôi khi một khách sạn trông như thể nó chỉ là một quán rượu. Đôi khi một trường học hiện đại hoặc bệnh viện hợp lệ nhưng thấp và tầm thường như một nhà kho.
Và có lúc, nhất là khi đi trên chiếc phà thứ hai, cô bắt đầu có những nghi ngờ làm dạ dày sôi động về toàn bộ câu chuyện.
Tôi thường nghĩ đến cô
Tôi nghĩ đến cô thường
Đó chỉ là những gì người ta nói đề an ủi hoặc từ một mong muốn nhẹ nhàng đề lưu giữ ai đó lại.
Nhưng sẽ phải có một khách sạn hoặc ít nhất phòng cho du khách ở Vịnh Whale Bay. Cô sẽ đi đến đó. Cô đã bỏ chiếc va-li lớn lại trường để lấy sau. Cô chỉ có túi du lịch đeo trên vai, cô sẽ không bị ai chú ý. Cô sẽ ở lại một đêm. Có thể gọi cho ông..
Và nói cái gì?
Rằng cô đến đây để thăm một người bạn. Cô bạn Juanita quen ở trường, cô ấy có một căn nhà mùa hè, ở đâu? Juanita có một căn nhà nhỏ trong rừng. Cô là loại phụ nữ thích sống ngoài trời không hề sợ hãi (hoàn toàn khác với Juanita thực sự, một người hiếm khi rời khỏi chiếc giày cao gót). Và căn nhà nhỏ nầy hóa ra không xa về phía nam của Vịnh Whale Bay. Khi chuyến đi thăm căn nhà nhỏ và Juanita xong, Juliet đã suy nghĩ, cô đã suy nghĩ, vì dù sao cô cũng ở gần đó rồi, cô nghĩ cô cũng có thể...
Đá, cây, nước, tuyết. Những thứ nầy liên tục bị sắp xếp lại tạo thành một khung cảnh sáu tháng trước, bên ngoài cửa sổ xe lửa vào một buổi sáng giữa Giáng sinh và Năm Mới. Những tảng đá lớn, đôi khi nhô ra, đôi khi nhẵn như hòn đá cuội, màu xám đen hoặc khá đen. Cây chủ yếu là cây trường xanh, cây thông hoặc vân sam hoặc tuyết tùng. Cây vân sam đen có những cái trông giống như cây con mộc thêm, thật nhỏ đâm ra từ phía đầu. Những cây không phải trường xanh khẳng khiu và trơ trọi, có thể là cây dương hoặc một loại thông. Một số có thân đầy đốm. Tuyết rơi dày trên các tảng đá và theo hướng gió dán vào một bên thân cây. Nó phủ một lớp mềm mịn trên nhiều mặt hồ lớn nhỏ đông lạnh. Nước không có băng chỉ chảy nhanh thỉnh thoảng trong một dòng suối tối và hẹp.
Juliet có một cuốn sách mở trên đùi nhưng cô không đọc. Cô không rời mắt khỏi những gì đang lướt qua. Cô ngồi một mình trên chiếc ghế đôi và có một ghế đôi trống đối diện với cô. Đây là khoảng trống cô sẽ làm giường ngũ ban đêm. Hiện giờ, người khuân vác đang bận rộn trong toa xe ngủ nầy, tháo gỡ thu xếp cho buổi tối. Ở một số nơi, những tấm vải bố che có khóa kéo màu xanh lá cây đậm vẫn được treo xuống đến sàn. Vải nầy có mùi như vải lều và có thể một mùi nhẹ quần áo ngủ và nhà vệ sinh. Một luồng không khí mát mùa đông ập vào mỗi lần có ai mở cửa ở đầu toa xe. Những người cuối cùng đi ăn sáng, những người khác trở lại.
Có những dấu vết đi trong tuyết của động vật nhỏ. Những lần chuỗi hạt, vòng tròn và biến mất.
Juliet hai mươi mốt tuổi và đã lấy được bằng Cử Nhân và Cao Học ngành Cổ Điển. Cô đang làm luận án Tiến Sĩ nhưng đã dành thời gian để dạy tiếng La-tinh tại một trường tư nữ sinh ở Vancouver. Cô không được đào tạo như một giáo viên nhưng trường sẵn sàng thu nhận cô khi bất ngờ giữa khóa có một chỗ trống. Có lẽ không ai khác đã trả lời quảng cáo. Mức lương ít hơn bất kỳ giáo viên có trình độ có thể chấp nhận. Nhưng Juliet rất sung sướng để nhận được bất kỳ khoản thù lao nào sau nhiều năm với học bổng bủn xỉn.
Cô là một cô gái cao, da trắng và tinh xương với mái tóc nâu nhạt ngay cả khi xịt keo cũng không giữ lại một nếp phòng nào. Cô có dáng vẻ của một nữ sinh tươi tỉnh. Đầu ngẩng cao, cằm tròn gọn gàng, miệng rộng môi mỏng, mũi dọc, đôi mắt sáng và một vầng trán thường đỏ lên vì cố gắng hay hiểu biết. Các giáo sư rất hài lòng vì cô, họ vui mừng ngày nay thấy bất cứ ai chịu khó học tiếng cổ xưa và đặc biệt đối với một người có năng khiếu như vậy, nhưng đồng thời họ cũng lo lắng. Vấn đề là cô là một cô gái. Nếu cô ấy kết hôn và có thể xảy ra vì cô ấy không xấu xi đối với một cô gái có học bổng, cô ấy không xấu xí chút nào nên cô sẽ lãng phí tất cả công việc khó khăn của cô và của họ và nếu cô không kết hôn cô có thể sẽ trở thành ảm đạm và bị cô lập, mất đi những cơ hội thăng tiến so với đàn ông (những người nầy cần hơn vì họ phải hỗ trợ gia đình). Và cô ấy sẽ không thể bảo vệ sự lựa chọn kỳ quặc về bộ môn Cổ Điển của mình để chấp nhận những gì mọi người sẽ nhìn thấy như không thích hợp hoặc mơ mộng để bong nó ra như một người đàn ông có thể làm. Sự lựa chọn kỳ lạ chỉ đơn giản dễ dàng hơn cho người đàn ông mà hầu hết sẽ tìm được người phụ nữ vui mừng kết hôn với họ. Không phải như vậy nếu vai trò đổi ngược lại.
Khi cô được mời giảng dạy, họ thúc giục cô nhận lời. Tốt cho cô. Hãy đi ra và bước vào thế giới một chút. Thấy một phần nào cuộc sống thực.
Juliet đã quen với lời khuyên như vậy rồi mặc dù cô thất vọng khi nghe nó từ những người đàn ông không có vẻ như họ đã từng tung hoành trong thế giới thực một cách thật háo hức. Ở thị trấn nơi cô lớn lên, loại trí thông minh của cô thường được đặt trong cùng thể loại như một cái chân khập khiễng hoặc một ngón tay cái dư thừa và người ta đã nhanh chóng chỉ tay vào các dự kiến phụ bất lợi - cô không biết sử dụng một máy may hoặc cột gọn gàng một bưu kiện, hoặc nhận thấy cô để lộ quần lót. Cô sẽ trở thành người như thế nào, đó là câu hỏi.
Việc nầy xảy ra ngay cả với mẹ và cha của cô, những người tự hào về cô. Mẹ cô muốn cô được mọi người biết đến và với mục đích đó đã thúc giục cô học trượt băng và chơi đàn dương cầm. Cô đã làm một cách miễn cưỡng và không tốt. Cha cô chỉ muốn cô hòa nhập vào. Con cần phải hòa nhập vào, ông nói với cô, nếu không người ta sẽ biến cuộc sống của con thành địa ngục. (Điều nầy bỏ qua thực tế là ông và đặc biệt là mẹ của Juliet, đã tự họ không hòa nhập được tốt lắm và không sống đau khổ. Có lẽ ông nghi ngờ Juliet có thể không được may mắn như họ.)
Tôi hòa nhập, Juliet nói một khi cô đã vào đại học. Tôi hòa nhập vào Phần Sở Cổ Điển. Tôi vô cùng ổn định.
Nhưng cùng một thông điệp từ các thầy cô, những người đã có vẻ coi trọng và vui mừng ở cô. Niềm vui thân mật của họ không giấu được mối quan tâm. Hãy đi ra và bước vào thế giới, họ đã nói. Làm như nơi cô đã sống qua đến bây giờ không là gì hết.
Tuy nhiên, trên chuyến xe lửa, cô thật hạnh phúc.
Taiga, cô nghĩ. Cô không biết liệu đó có phải là từ thích hợp cho những gì cô đang nhìn không. Ở một mức độ nào đó, có thể cô đã có ý tưởng mình là một phụ nữ trẻ trong một cuốn tiểu thuyết của Nga, đi ra ngoài trong một khung cảnh không quen thuộc, đáng sợ và phấn khởi nơi những con sói sẽ hú lên vào ban đêm và nơi cô sẽ gặp số phận của cô. Cô không quan tâm số phận nầy, trong một cuốn tiểu thuyết của Nga, có thể sẽ trở thành ảm đạm hoặc bi thảm hoặc cả hai.
Dù sao số phận cá nhân không phải là điểm chính yếu. Những gì đã lôi cuốn cô - thực sự mê hoặc cô, là sự dửng dưng, lặp lại, bất cần và thách thức đối với sự hài hòa được tìm thấy trên mặt mờ ảo của tảng đá mòn Precambrian.
Một cái bóng xuất hiện ở bên mắt của cô. Sau đó, một ống quần bước vào.
"Có ai ngồi chỗ nầy không?"
Tất nhiên là không có. Cô có thể nói gì?
Đôi giày đi bộ có tua, quần nâu, áo khoác nâu ô vuông với các đường kẻ màu hạt dẻ, áo sơ mi xanh đậm, cà vạt màu hạt dẻ với đốm màu xanh và vàng. Tất cả đều mới và tất cả ngoại trừ đôi giày trông hơi quá lớn, tựa như bàn chân bên trong đã rút ngắn phần nào từ khi mua.
Đó là một người đàn ông ở tuổi ngũ tuần với những sợi tóc màu nâu vàng dán trên da đầu. (Tóc không thể nào bị nhuộm, có thể có, ai mà nhuộm một chỏm tóc ít ỏi như vậy?) Lông mày của ông sậm hơn, hơi đỏ, chỉa lên và rậm rạp. Tất cả da mặt có vẻ sần sùi dày như mặt sữa chua.
Ông xấu xí? Vâng, tất nhiên. Ông xấu xí nhưng theo ý cô cũng như nhiều, nhiều người đàn ông khoảng độ tuổi ông. Cô sẽ không nói, dù sau, là ông xấu xí một cách rõ rệt.
Chưng mày ông nhướng lên, đôi mắt ướt màu nhạt mở to như sửa soạn một niềm hân hoan. Ông ngồi xuống đối diện với cô. Ông nói, "Không có gì nhiều để xem ngoài đó."
"Không." Cô nhìn xuống cuốn sách của cô.
"À," ông nói, như thể câu chuyện đã được mở ra một cách thoải mái. "Và cô đi có xa lắm không?"
“Vancouver.”
"Tôi cũng vậy. Tất cả tuyến đường xuyên qua nước. Cũng có thể để nhìn thấy tất cả trong khi cô đi qua, đúng không?"
"Ừm."
Nhưng ông vẫn kiên trì.
"Cô cũng lên xe từ Toronto?"
"Phải."
"Toronto là nơi tôi ở. Tôi sống cả đời ở đó. Cô cũng vậy?"
"Không," Juliet nói, nhìn vào cuốn sách của mình một lần nữa và cố gắng để kéo dài thời gian. Nhưng một cái gì đó, cách cô được nuôi dạy, sự bối rối của cô. Chúa có lẽ biết sự thương hại của cô quá mãnh liệt và cô nghĩ ra tên thành phố cô ở, sau đó đặt vị trí nó cho ông với một khoảng cách từ nhiều thị trấn khác nhau lớn hơn, đó là vị trí của Hồ Lake Huron, Vịnh Georgian Bay.
"Tôi có một người chị em họ ở Collingwood. Một vùng đất tốt đẹp, trên đó. Tôi có đi đến thăm cô ấy và gia đình vài lần. Cô đi du lịch một mình? Như tôi?"
Ông tiếp tục vỗ bàn tay nầy qua bàn tay kia.
"Vâng." Không nói nữa, cô nghĩ. Không nói nữa. 
"Đây là lần đầu tiên tôi đi một chuyến xa đến bất cứ nơi nào. Tất cả một chuyến đi, một mình."
Juliet không nói gì.
"Tôi vừa thấy cô ngồi đó đọc sách chỉ một mình và tôi nghĩ có lẽ cô đi một mình và cũng có một chặng đường dài để đi, như vậy chúng ta có thể là loại bạn thân cùng đi chung với nhau?"
Nghe những từ đó, bạn thân với nhau, một sự hỗn loạn ớn lạnh bốc lên trong người Juliet. Cô hiểu rằng ông không có ý đeo đuổi cô. Một trong những điều vô đạo đức đôi khi xảy ra là người đàn ông khá vụng về và cô đơn cũng như không hấp dẫn sẽ làm một nỗ lực trơ trội với cô, ngụ ý cô cần chung một ý hướng với họ. Nhưng ông đã không làm điều đó. Ông muốn có một người bạn, không phải một cô bạn gái. Ông muốn có một người bạn thân.
Juliet biết rằng đối với nhiều người cô có vẻ kỳ lạ và đơn độc và như vậy, trong một khía cạnh là đúng. Nhưng cô cũng đã có kinh nghiệm trong hầu hết cuộc sống của cô, về cảm giác bị bao quanh bởi những người muốn rút tỉa sự chú ý và thời gian và cả linh hồn của cô. Và thường thường cô để họ làm.
Tỏ ra sẵn sàng, thân thiện (đặc biệt nếu không ai biết đến bạn), đó là những gì bạn học được trong một thị trấn nhỏ và cả trong một ký túc xá nữ sinh. Hãy làm ơn với bất kỳ ai tha thiết cần đến bạn ngay cả khi họ không biết gì về bạn.
Cô nhìn thẳng vào người đàn ông nầy và không cười. Ông đã nhìn thấy quyết tâm của cô, có một tia báo động trên khuôn mặt của ông.
"Sách của cô hay không? Nó nói về cái gì?"
Cô sẽ không nói là về Hy Lạp cổ đại và tài liệu phụ thuộc đáng kể làm cho người Hy Lạp phi lý. Cô sẽ không giảng dạy tiếng Hy Lạp nhưng được mời dạy một khóa học gọi là Ý Tưởng Hy Lạp vì vậy cô đọc Dodds một lần nữa để xem cô có thể ghi nhận những gì. Cô nói: "Tôi rất muốn đọc sách. Tôi nghĩ tôi sẽ đi đến toa xe quan sát."
Và cô đứng dậy bỏ đi nghĩ rằng cô không nên nói nơi cô sẽ đi, ông có thể đứng dậy và đi theo cô, xin lỗi, tìm đến lời cầu xin khác. Ngoài ra, có thể sẽ lạnh trong xe quan sát và cô ước muốn mang theo chiếc áo len. Nhưng bây giờ không thể trở lại để lấy nửa.
Khung cảnh chung quanh từ toa xe quan sát ở cuối tàu dường như không làm cô hài lòng bằng cái nhìn từ cửa sổ toa xe ngủ. Bây giờ trước mặt, hình ảnh của xe lửa luôn xen vào.
Có lẽ vấn đề là cô bị lạnh giống như cô đã nghĩ lúc nảy. Và bối rối. Nhưng không hối tiếc. Một chút nửa thôi thì bàn tay lạnh của ông sẽ chìa ra, cô nghĩ nó có thể lạnh hoặc khô và có vảy, tên họ sẽ được trao đổi, cô sẽ bị khóa nhốt lại. Đây là loại chiến thắng đầu tiên mà cô chưa bao giờ điều động và để chống lại một đối thủ thật tội nghiệp và buồn nhất. Bây giờ cô có thể nghe ông, nhai lại từ ngữ bạn thân với nhau. Xin lỗi và xấc xược. Xin lỗi là thói quen của ông. Và xấc xược là kết quả của một số hy vọng hay quyết tâm phá vỡ bề mặt của sự cô đơn, tâm trạng đói khổ của ông.
Điều nầy cần thiết nhưng không dễ dàng, thật không dễ dàng chút nào. Trong thực tế được xem nhiều hơn là một chiến thắng, một cách chắc chắn, để đương đầu với một người nào đó trong một trạng thái như vậy. Nó được xem nhiều hơn là một chiến thắng nếu ông đã khéo léo và tự tin. Nhưng một lúc nào đó cô sẽ phần nào cảm thấy khốn khổ.
Chỉ có hai người khác ngồi trong xe quan sát. Hai phụ nữ lớn tuổi, mỗi người ngồi một mình. Khi Juliet nhìn thấy một con sói lớn băng qua trên mặt hoàn hảo của một hồ nước nhỏ phủ tuyết, cô biết rằng họ cũng phải nhìn thấy nó. Nhưng không ai phá vỡ sự im lặng và điều đó làm cô vui lòng. Con sói không để ý đến xe lửa, nó không do dự hay đi nhanh. Bộ lông của nó dài, bóng bạc thành màu trắng. Nó nghĩ điều nầy khiến nó vô hình chăng?
Trong khi cô đang nhìn con sói, một người hành khách khác đã đến. Một người đàn ông, người chọn chỗ ngồi bên kia lối đi ngang với cô. Ông cũng mang theo một cuốn sách. Một cặp vợ chồng lớn tuổi theo sau, bà nhỏ người và hoạt bát, ông to lớn và vụng về với những hơi thở nặng nề bất lịch sự.
"Ở đây lạnh," ông nói khi họ đã ngồi xuống.
"Ông có muốn tôi đi lấy áo khoác cho ông không?"
"Đừng bận tâm."
"Không có gì bận tâm."
"Tôi sẽ ổn thôi."
Trong chốc lát người phụ nữ nói, "Ông chắc chắn có được một cái nhìn ở đây." Ông không trả lời và bà cố gắng một lần nữa. "Ông có thể thấy tất cả xung quanh."
"Có gì đó để xem."
"Chờ đến khi chúng ta đi qua những ngọn núi. Sẽ thật ngoạn mục. Ông dùng bữa ăn sáng có ngon không?"
"Trứng hơi lỏng."
"Tôi biết." Người phụ nữ thương xót. "Tôi nghĩ, tôi chỉ cần xông vào nhà bếp và tự tay mình thực hiện món trứng."
"Galley, bếp ở trên xe lửa. Họ gọi đó là ‘galley’ bếp ở trên xe lửa."
"Tôi lại nghĩ đó là trên một chiếc tàu."
Juliet và người đàn ông bên kia lối đi ngước mắt lên khỏi cuốn sách của họ cùng một lúc và ánh mắt họ gặp nhau, với một sự thanh tịnh không chứa đựng một biểu hiện nào hết. Và trong một hay hai giây phút đó, xe lửa chạy chậm, sau đó dừng lại và họ nhìn đi nơi khác.
Họ đã đến một khu lập nghiệp nhỏ trong rừng. Một bên là nhà ga sơn màu đỏ sẫm và bên kia vài ngôi nhà được sơn cùng màu. Nhà hoặc doanh trại cho công nhân đường sắt. Có một thông báo sẽ dừng ở đây mười phút.
Sân ga đã được dọn sạch tuyết và Juliet nhìn chăm chú về phía trước, thấy một số người xuống xe lửa để đi thả bộ. Cô cũng thích có thể làm như vậy nhưng cần có một chiếc áo khoác.
Người đàn ông bên kia lối đi đứng dậy và đi xuống cầu thang mà không có một cái nhìn xung quanh. Cánh cửa mở ra một nơi nào đó bên dưới, mang lại một luồn không khí lạnh tàng hình. Người chồng lớn tuổi hỏi họ đang làm gì ở đây và nơi nầy tên gì. Vợ ông đi lên phía trước xe lửa để thử xem tên nhưng bà không thấy được.
Juliet đang đọc về sự kiện hành vi hoành hành giận dữ. Các nghi lễ diễn ra vào ban đêm, ở giữa mùa đông, Dodds nói. Những người phụ nữ lên đến đỉnh núi Parnassus và khi họ tới đó, đến một lúc họ bị cắt ngang bởi một cơn bão tuyết, một toán cứu cấp đã được gửi đi. Những người được xem như hoành hành được đưa xuống, quần áo của họ cứng như bảng. Với tất cả sự điên cuồng của họ, họ đành chấp nhận giải cứu. Điều nầy có vẻ giống hành vi đương thời hơn đối với Juliet. Một cách nào đó nó đúc thành một ánh sáng hiện đại trên sự thực hiện của những người cử hành. Các học sinh sẽ thấy như vậy không? Không hẳn. Họ có thể sẽ được trang bị chống lại bất kỳ hình thức giải trí nào, bất kỳ sự tham gia nào như học sinh thường làm. Và những người không trang bị đầy đủ sẽ không muốn biểu hiện ra.
Tiếng gọi lên xe vang dội, không khí mát lạnh bị cắt ngang, có những chuyển động đổi đường miễn cưỡng. Cô ngước mắt lên xem và thấy, cách phía trước một khoảng, đầu máy biến mất qua một khúc quẹo.
Và sau đó là một cơn lúc lắc hoặc một sự lung lây, một lung lây dường như chạy dài toàn bộ con tàu. Một cảm giác, ở đây, của chiếc xe rung chuyển. Một cái ngừng đột ngột.
Tất cả mọi người ngồi đợi tàu khởi hành lại và không ai nói chuyện. Thậm chí người chồng rên rỉ cũng im lặng. Những giây phút trôi qua. Các cửa được mở ra và đóng lại. Tiếng nói của các ông gọi nhau, một cảm giác sợ hãi và kích động lan truyền. Trong toa xe câu lạc bộ, ở ngay bên dưới, một giọng nói oai quyền, có thể đó là của ông trưởng tàu. Nhưng không thể nghe những gì ông nói.
Juliet đứng dậy và đi lên phía trước của toa xe, nhìn qua nóc của tất cả toa xe đằng trước. Cô thấy vài bóng người chạy trong tuyết.
Một trong những người phụ nữ đi một mình đi đến và đứng bên cạnh cô.
"Tôi cảm thấy có một cái gì đó sẽ xảy ra," người phụ nữ nói. "Tôi cảm thấy như vậy ở phía sau, khi chúng ta dừng lại. Tôi không muốn chúng ta khởi hành lại nữa, tôi nghĩ một cái gì đó sẽ xảy ra."
Người phụ nữ đi một mình kia đã đến và đứng phía sau họ.
"Sẽ không có gì đâu", bà nói. "Có lẽ một nhánh cây vắt ngang trên đường rầy."
"Họ có một trang bị ở phía trước xe lửa," người phụ nữ đầu tiên nói với cô. "Nó đựơc dùng với mục đích để phát hiện những thứ như một nhánh cây vắt ngang trên đường rầy."
"Có thể nó vừa rơi xuống."
Cả hai phụ nữ nói chuyện với cùng một giọng miền bắc nước Anh và thiếu lịch sự với người lạ hay quen biết. Bây giờ Juliet có một cái nhìn rõ về họ, cô nhận thấy họ có thể là chị em, dù một người có khuôn mặt trẻ hơn, rộng hơn. Vậy họ cùng đi du lịch với nhau nhưng ngồi riêng biệt. Hoặc có lẽ họ có một hàng ghế.
Ông trưởng tàu đi lên cầu thang vào xe quan sát. Ông quay lại nửa chừng để nói chuyện.
"Không có gì nghiêm trọng phải lo lắng, quý vị, hình như chúng ta đụng vào một vật cản trên đường rầy. Chúng tôi xin lỗi vì sự chậm trễ và chúng tôi sẽ tiếp tục đi ngay khi có thể nhưng có lẽ chúng ta ở đây một thời gian ngắn. Người tiếp viên nói với tôi sẽ có cà phê miễn phí ở dưới đây trong một vài phút."
Juliet theo ông xuống cầu thang. Cô đã nhận thức, ngay khi cô đứng dậy, rằng cô có một vấn đề của riêng mình cần thiết cho cô quay trở lại chỗ ngồi và hành lý của cô, dù người đàn ông cô lạnh nhạt vẫn còn đó hay không. Khi cô đi qua những toa xe cô gặp những người khác di chuyển. Người ta dán sát vào cửa sổ ở một bên xe lửa hoặc họ đã dừng lại giữa những toa xe như thể họ chờ đợi các cửa mở ra. Juliet không có thời gian để đặt câu hỏi nhưng khi cô đi  qua, cô nghe nói rằng đó có thể là một con gấu, một con nai sừng tấm hoặc một con bò. Và người ta tự hỏi một con bò làm gì ở đây trong bụi cây hoặc tại sao tất cả những con gấu không ngủ yên bây giờ hoặc nếu một ai đó say rượu đã ngủ quên trên đường rầy.
Trong toa xe ăn người ta đang ngồi ở bàn, tất cả nắp bàn trắng đã được cất đi. Họ đang uống cà phê miễn phí.
Không có ai ngồi ở chỗ của Juliet hoặc ở ghế bên kia lối đi. Cô lấy túi xách của cô và vội vã đi đến phòng vệ sinh dành cho phụ nữ. Kinh nguyệt hàng tháng là tai ương của cuộc đời cô. Nó thậm chí, đôi lúc làm trở ngại với các kỳ thi viết quan trọng dài ba giờ bởi vì cô không thể rời khỏi phòng tìm người thay thế.
Cô đỏ mặt, đau quặn, cảm thấy hơi chóng mặt và bệnh. Cô ngồi xuống bồn cầu, lấy ra miếng băng ướt sũng và bọc nó trong giấy vệ sinh và cho nó vào thùng được cung cấp. Khi cô đứng dậy, cô gắn miếng băng mới từ túi xách của cô. Cô nhìn thấy nước và nước tiểu trong bồn màu đỏ thẫm với máu của cô. Cô đặt tay lên nút để giựt cầu, ngay lúc đó nhận thấy trước mắt lời cảnh báo không được giựt cầu nhà vệ sinh khi tàu đang đứng yên. Điều đó có nghĩa, tất nhiên, khi tàu đang đứng gần nhà ga, nơi sẽ diễn ra sự thải, thật khó chịu, đúng nơi người ta có thể nhìn thấy nó. Ở đây, cô có nguy cơ đó.
Nhưng lúc cô vừa chạm vào nút một lần nữa cô nghe những tiếng nói gần đó, không phải trong xe lửa nhưng bên ngoài cửa sổ kính sỏi của nhà vệ sinh. Có lẽ công nhân xe lửa đi bộ ngang qua.
Cô có thể ở lại cho đến khi xe lửa di chuyển nhưng bao lâu nửa? Và nếu ai đó rất cần muốn vào? Cô quyết định điều cô chỉ có thể làm là đặt nắp xuống và đi ra.
Cô trở về chỗ ngồi của mình. Bên kia lối đi, một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi đang nguệch ngoạc một cây bút chì trên các trang giấy của một cuốn sách tô màu. Mẹ cậu bé nói với Juliet về ly cà phê miễn phí.
"Có thể là miễn phí nhưng có vẻ như bạn phải đi lấy", cô nói. "Cô có thể để ý cậu bé trong khi tôi đi không?"
"Con không muốn ở lại với cô ấy," đứa trẻ nói, không nhìn lên.
"Tôi sẽ đi," Juliet nói. Nhưng vừa lúc đó một người bồi bàn bước vào toa với xe cà phê.
"Đây rồi. Tôi không nên phàn nàn quá sớm," bà mẹ nói. "Cô có nghe đó là một xác... người không?"
Juliet lắc đầu.
"Ông ấy thậm chí không có một chiếc áo khoác trên người. Ai đó thấy ông xuống xe và đi bộ về phía trước nhưng họ không bao giờ nhận ra ông đang làm gì. Ông chắc vừa đi đến đường quẹo vì vậy người kỹ sư không thể nhìn thấy ông cho đến khi đã quá muộn."
Cách đó một vài chỗ ngồi phía trước, bên kia lối đi của người mẹ, một người đàn ông nói: "Đây họ trở lại kìa," và vài người đứng dậy, bên Juliet và cúi xuống để xem. Đứa trẻ cũng đứng lên, ép mặt vào kính. Mẹ cậu bé bảo nó ngồi xuống.
"Con tô màu đi. Nhìn vào mớ nguệch ngoạc con đã làm, lem luốt trên tất cả các dòng."
"Tôi không thể nhìn," bà nói với Juliet. "Tôi không thể chịu đựng nhìn bất cứ điều gì như vậy."
Juliet đứng dậy và nhìn. Cô thấy một nhóm nhỏ đàn ông thất thểu quay trở lại nhà ga. Vài người đã cởi áo khoác ra, đặt chồng lên băng ca mà một vài người đang khiêng.
"Bà không thể nhìn thấy gì hết", một người đàn ông đằng sau Juliet nói với một người phụ nữ không đứng dậy. "Họ đã bao phủ ông ấy hết."
Không phải tất cả những người đàn ông tiến hành, đầu cúi xuống là nhân viên đường sắt. Juliet nhận ra người đàn ông đã ngồi bên kia lối đi với cô trong xe quan sát.
Sau mười hay mười lăm phút nữa, xe lửa bắt đầu di chuyển. Khi chạy qua đường cong không thấy có máu ở cả hai bên toa xe. Nhưng có một khu vực bị dẫm đạp, một đống tuyết được xúc lên. Người đàn ông phía sau cô lại đứng lên. Ông nói: "Tôi đoán đó là nơi đã xảy ra," và theo dõi một chút để xem có điều gì khác không, sau đó quay lại và ngồi xuống. Xe lửa, thay vì tăng tóc độ để bù đắp cho thời gian đã mất, dường như đi chậm hơn so với trước đây. Có lẽ để tỏ ra sự tôn trọng hoặc với lo âu về những gì có thể ở phía trước đến khúc quanh kế tiếp. Người bồi bàn trưởng đi qua toa xe mời gọi nhóm đầu tiên dùng bữa ăn trưa và người mẹ với đứa con nhỏ cùng một lúc đứng dậy và đi theo ông. Một đoàn người bắt đầu đi và Juliet nghe một phụ nữ đi qua nói, "Thật không?"
Người phụ nữ nói chuyện với cô nhẹ nhàng nói, "Đó là những gì bà nói. Đầy máu. Vì vậy, nó phải văng vào khi xe lửa chạy qua,"
"Đừng nói điều đó."
Một lát sau, khi đoàn người đã kết thúc và những người ăn trưa sớm đang ăn, người đàn ông đi qua, người đàn ông từ xe quan sát mà người ta đã thấy ở bên ngoài đi bộ trong tuyết.
Juliet đứng dậy và nhanh chóng đuổi theo ông. Trong khoảng trống lạnh tối đen giữa những toa xe, đúng lúc ông sắp sửa đẩy cánh cửa nặng nề trước mặt ông, cô nói, "Xin lỗi. Tôi phải hỏi ông điều nầy."
Khoảng trống nầy đầy tiếng ồn đột ngột, tiếng kêu rổn rảng bánh xe nặng trên đường rầy.
"Cái gì vậy?"
"Ông có phải là bác sĩ? Ông đã thấy người đàn ông,"
"Tôi không phải là bác sĩ. Không có bác sĩ trên xe lửa. Nhưng tôi có một số kinh nghiệm y tế."
"Ông ta bao nhiêu tuổi?"
Người đàn ông nhìn cô với một sự kiên nhẫn ổn định và hơi không hài lòng.
"Khó nói. Không còn trẻ."
"Có phải ông ấy mặc áo sơ mi màu xanh? Ông có mái tóc màu nâu vàng?"
Ông lắc đầu, từ chối không trả lời câu hỏi của cô.
"Có phải cô biết người nầy?" ông nói. "Cô nên nói cho ông trưởng tàu nếu biết."
"Tôi không biết ông ta."
"Vậy xin lỗi cô." Ông đẩy cửa mở và bỏ đi.
Tất nhiên. Ông nghĩ rằng cô đầy sự tò mò kinh tởm, giống như bao nhiêu người khác.
"Đầy máu. Thật kinh tởm, nếu cô muốn."
Cô không bao giờ có thể nói với ai về sự sai lầm đã xảy ra, lời đùa kinh khủng của nó. Người ta sẽ nghĩ cô thô bạo và nhẫn tâm một cách khác thường nếu cô đề cập tới. Và cái gì trong một phần của sự hiểu lầm, cơ thể dập nát vì tự tử, có vẻ khi kể lại, khó chịu hơn và khủng khiếp hơn chính máu kinh nguyệt của cô.
Không bao giờ nói điều đó cho bất cứ ai. (Trên thực tế cô đã nói ra, một vài năm sau đó, cho một phụ nữ tên Christa, một phụ nữ mà lúc đó cô chưa biết tên.)
Nhưng cô rất muốn nói với ai cái gì. Cô lấy ra cuốn tập và trên một trang giấy có kẻ hàng, bắt đầu viết một bức thư cho cha mẹ cô.
"Chuyến xe lửa con đi chưa đạt đến biên giới Manitoba và hầu hết mọi người đã phàn nàn rằng khung cảnh khá đơn điệu nhưng họ không thể nói rằng chuyến đi đã thiếu sự cố kịch tính. Sáng hôm nay xe dừng lại ở một vùng nhỏ lập nghiệp hoang vắng trong khu rừng phía Bắc, tất cả được sơn màu đỏ Thê Lương của Đường Sắt. Con đang ngồi ở phía sau xe lửa trong Toa Xe Quan Sát và lạnh cóng đến chết bởi vì họ tiết kiệm sưởi trên đó (ý tưởng là vì những vinh quang của danh lam thắng cảnh sẽ làm mọi người quên đi sự khó chịu) và con đã quá lười biếng để lê bước trở lại lấy áo len. Ai cũng ngồi đó chờ mười hay mười lăm phút và sau đó khởi hành lại và con có thể thấy đầu máy quẹo qua một đường cong phía trước và rồi đột nhiên có một tiếng Đấm Khủng Khiếp... "
Cô và cha cô và mẹ cô đã luôn luôn quan tâm đến việc mang lại những câu chuyện giải trí vào nhà. Việc nầy yêu cầu một sự thích hợp tinh tế không những của các sự kiện mà của vị trí con người trong thế giới. Hoặc như vậy Juliet đã tìm thấy khi thế giới của cô là học đường. Cô đã làm cho mình trở thành một người quan sát khá cao, bất khả xâm phạm. Và bây giờ cô sống xa nhà, bao giờ lập trường nầy cũng đã trở thành thói quen, gần như là một trách nhiệm.
Nhưng ngay sau khi cô viết những chữ Đấm Khủng Khiếp, cô thấy mình không thể tiếp tục. Không thể, trong ngôn ngữ quen thuộc của cô, để tiếp tục.
Cô cố gắng nhìn ra cửa sổ nhưng khung cảnh bao gồm các yếu tố tương tự, đã thay đổi. Khoảng dưới một trăm dặm, khí hậu có vẻ ấm hơn. Các hồ được bao quanh bởi băng, chứ không bao phủ. Nước đen, đá màu đen, duới những đám mây mùa đông, tràn ngập không gian với bóng tối. Cô càng mệt mỏi để nhìn và cô nhặt lên cuốn sách Dodds, mở nó ra ở bất cứ trang nào bởi vì dù sao, cô đã đọc nó trước rồi. Cứ vài trang cô dường như điên cuồng gạch dưới. Cô bị thu hút bởi những đoạn đó nhưng khi đọc lại, cô phát hiện những gì cô đã vồ lấy thật hài lòng một lúc nào đó, bây giờ có vẻ khó hiểu và lộn xộn.
... những gì một phần tầm nhìn của người sống xuất hiện như hành động của một con quái vật, được cảm nhận bởi cái sâu sắc rộng lớn hơn của người chết như một khía cạnh của công lý vũ trụ...
Cuốn sách trượt ra khỏi tay, mắt cô nhắm và bây giờ cô đang đi bộ với một số trẻ em (học sinh?) trên mặt một hồ nước. Khắp nơi ở mỗi bước đi xuất hiện một vết nứt năm cạnh, tất cả thật đẹp đồng đều nên mặt băng trông giống như một sàn lát gạch. Các em hỏi cô tên của những viên gạch đá băng và cô trả lời với tự tin, đó là câu thơ năm chữ iambic pentameter. Nhưng họ cười và với tiếng cười nầy các vết nứt mở rộng thêm ra. Cô nhận ra sai lầm của mình sau đó và biết rằng chỉ một từ ngữ đúng mới cứu vãn tình thế nhưng cô không thể nắm bắt nó được.
Cô tỉnh dậy và thấy người đàn ông đó, người đàn ông cô đã đi theo và quấy rầy giữa những toa  xe, ngồi đối diện bên kia với cô.
"Cô đang ngủ." Ông nhẹ mỉm cười về những gì ông đã nói. "Rõ ràng".
Cô đã ngủ với cái đầu gục xuống phía trước giống như một bà già và chảy nước dải ở khóe miệng. Ngoài ra, cô biết rằng cô phải đi đến phòng vệ sinh phụ nữ ngay, hy vọng không có gì trên váy của cô. Cô nói: "Xin lỗi" (như ông đã nói với cô lúc nảy) và lấy túi xách và bỏ đi vừa cố gắng càng ít vội vả càng tốt.
Khi cô trở lại, rửa sạch, gọn gàng và tỉnh táo, ông vẫn còn đó.
Ông nói ngay. Ông nói rằng ông muốn xin lỗi.
"Tôi nhận thấy tôi đã thô lỗ với cô. Khi cô hỏi tôi,"
"Vâng," cô nói.
"Cô đã nói đúng", ông nói. "Cách cô mô tả ông ấy."
Phần ông, điều nầy có vẻ như một sự tỏ bày ít hơn là một giao dịch trực tiếp và cần thiết. Nếu cô không quan tâm nói chuyện, ông chỉ có thể đứng lên và bỏ đi, không hẳn thất vọng khi đã thực hiện những gì ông muốn đến để làm.
Đáng hổ thẹn, đôi mắt của Juliet tràn đầy nước mắt. Điều nầy quá bất ngờ nên cô không có thời gian để quay mặt đi chỗ khác.
"Không sao," ông nói. "Không sao đâu."
Cô nhanh chóng gật đầu, nhiều lần, sụt sịt một cách khổ sở, xì mũi trên chiếc khăn giấy cô tìm thấy trong túi xách của cô.
"Không sao," cô nói và sau đó cô kể với ông, một cách thẳng thừng, những gì đã xảy ra. Người đàn ông cúi xuống thế nào và hỏi cô nếu chiếc ghế có ai ngồi chưa, ông ngồi xuống thế nào, cô nhìn ra cửa sổ thế nào và cô không thể làm điều đó nửa thế nào, vì vậy cô đã cố gắng hoặc giả vờ đọc sách, ông hỏi nơi cô đã lên tàu thế nào và biết được nơi cô cư ngụ và tiếp tục cố gắng đeo đuổi với cuộc trò chuyện cho đến khi cô chọn đứng dậy đi và bỏ ông lại.
Điều duy nhất cô không tiết lộ cho ông là từ ngữ bạn thân. Cô đã có một quan điểm rằng nếu cô nhắc đến, cô sẽ bật khóc thêm một lần nửa.
"Người ta thường bắt chuyện với người phụ nữ", ông nói. "Dễ dàng hơn so với nam giới."
"Đúng. Họ hay làm như vậy."
"Họ nghĩ rằng phụ nữ có khuynh hướng dễ chịu hơn."
"Nhưng ông chỉ muốn ai đó để nói chuyện," cô nói, hơi chuyển bên một chút. "Ông ấy muốn ai đó tệ hơn là tôi không muốn một ai. Bây giờ tôi nhận ra rồi. Và tôi không có vẻ khó chịu. Tôi không có vẻ tàn nhẫn. Nhưng tôi đã cư xử như vậy."
Cô tạm ngừng, cố gắng một lần nửa kềm chế mũi sụt sịt và đôi mắt ướt đẫm.
Ông nói, "Cô có bao giờ đã muốn làm điều đó với bất kỳ ai trước đây không?"
"Có. Nhưng tôi chưa bao giờ làm. Tôi chưa bao giờ đi quá xa như vậy. Và tại sao tôi đã làm lần nầy tại vì ông ấy quá khiêm tốn. Và ông mặc tất cả quần áo mới mà ông có thể đã mua cho chuyến đi. Ông có lẽ chán nản và nghĩ rằng ông muốn đi chơi một chuyến và đó là một cách tốt để gặp gỡ người ta và làm bạn.
"Có thể nếu ông ta chỉ đi một đoạn ngắn...", cô nói. "Nhưng ông cho biết ông đi Vancouver và tôi sẽ phải chịu đựng ông ta. Trong nhiều ngày."
"Phải."
"Thực sự tôi có thể như vậy."
"Phải."
"Vì vậy."
"Không may mắn chút nào", ông nói, mỉm cười một chút. "Lần đầu tiên cô lấy can đảm để phản ứng lại một người, ông ta nhảy dưới bánh xe lửa."
"Có thể đó là lần cuối cùng," cô nói, bây giờ cảm thấy một chút bào chữa. "Có thể như vậy."
"Tôi đoán cô chỉ phải cẩn thận trong tương lai."
Juliet ngước cằm lên và nhìn ông một lúc.
"Ông muốn nói là tôi đang phóng đại."
Sau đó, một cái gì xảy ra đột ngột và tự nhiên như nước mắt của cô. Miệng cô bắt đầu co giật. Tiếng cười không kềm chế được vang lên.
"Tôi đoán nó hơi cực đoan."
Ông nói: "Một chút."
"Ông nghĩ tôi đang bi kịch?"
"Điều đó tự nhiên."
"Nhưng ông nghĩ đó là một sai lầm," cô nói, khi kềm chế được tiếng cười. "Ông nghĩ cảm thấy có lỗi chỉ là một khoan hồng?"
"Những gì tôi nghĩ là...", ông nói. "Tôi nghĩ chuyện nầy không đáng kể. Có những điều sẽ xảy ra trong cuộc sống, những điều có thể sẽ xảy ra trong cuộc sống làm cho chuyện nầy xem như không đáng kể. Có những điều khác có thể cô sẽ cảm thấy tội lỗi."
"Hình như ai cũng luôn luôn nói vậy mà? Với ai đó con trẻ tuổi hơn? Họ nói, ồ, bạn sẽ không nghĩ như vậy một ngày nào đó. Bạn cứ chờ xem. Như thể bạn không có quyền có bất kỳ cảm xúc nghiêm trọng nào. Như thể bạn không có khả năng đó."
"Cảm xúc", ông nói. "Tôi đang nói về kinh nghiệm."
"Nhưng hình như ông đang nói cảm giác tội lỗi không ích lợi gì cả. Người ta hay nói vậy. Có đúng không?"
"Cô nói cho tôi biết."
Họ tiếp tục nói về đề tài nầy một thời gian nửa, giọng thấp xuống nhưng đủ mạnh để những người đi qua đôi khi nhìn ngạc nhiên, hoặc thậm chí có thể bị xúc phạm khi người ta tình cờ nghe những cuộc tranh luận dường như trừu tượng một cách không cần thiết. Juliet nhận ra sau một lúc, mặc dù cô đang tranh cãi, khá tốt, cô nghĩ, cho sự cần thiết của một số cảm giác tội lỗi cả trong cuộc sống công cộng và riêng tư, cô đã ngừng có bất kỳ cảm giác nào cho thời điểm nầy. Thậm chí có thể nói rằng cô ấy đang làm một chuyện gì thích thú.
Ông đề nghị họ tiếp tục nói chuyện trong phòng khách, nơi họ có thể uống cà phê. Một khi ở đó Juliet phát hiện là cô rất đói mặc dù giờ ăn trưa đã qua lâu rồi. Bánh Pretzels và đậu phộng là tất cả những gì họ có thể mua được và cô ăn ngấu nghiến đến độ buổi trò chuyện chu đáo, một chút cạnh tranh mà họ có trước đó, không còn được trọng dụng nửa. Vì vậy, thay vào đó họ nói chuyện về bản thân họ. Ông tên là Eric Porteous và sống ở một nơi gọi là Vịnh Whale Bay, đâu đó phía bắc Vancouver, trên bờ biển phía tây. Nhưng ông sẽ không đi đến đó ngay, ông ghé ngang qua Regina để thăm một số người đã lâu ông không gặp. Ông là một ngư dân, ông bắt tôm. Cô hỏi về những kinh nghiệm y tế ông đã đề cập đến và ông nói, "Ồ, nó không được rộng rải. Tôi đã làm một số nghiên cứu y tế. Khi người ta sống ở ngoài hoang dã hoặc trên chiếc thuyền bất cứ điều gì có thể xảy ra. Cho những người đang làm việc với mình. Hoặc cho chính mình."
Ông đã có vợ, vợ ông tên là Ann.
Tám năm trước, ông nói, Ann đã bị thương trong một tai nạn xe hơi. Trong nhiều tuần bà ở trong tình trạng hôn mê. Bà vượt ra khỏi đó nhưng bà vẫn bị tê liệt, không thể đi bộ hoặc thậm chí để nuôi bản thân. Bà dường như biết ông và người phụ nữ chăm sóc bà là ai, với sự giúp đỡ của người phụ nữ nầy ông có thể giữ bà ở nhà nhưng những nỗ lực của bà để nói chuyện và để hiểu những gì đang diễn ra xung quanh bà, sớm phai mờ đi.
Họ đã đi dự một buổi tiệc. Bà đã không hẳn muốn đi nhưng ông lại muốn đi. Sau đó, bà quyết định đi bộ về nhà một mình, không vui mấy với những chuyện xảy ra ở buổi tiệc.
Một nhóm thanh thiếu niên say rượu từ một buổi tiệc khác lái xe chạy ra khỏi đường và đâm vào bà.
May mắn là ông và Ann không có con. Đúng, may mắn.
"Cô nói với người ta về chuyện nầy và họ cảm thấy họ phải nói, quá khủng khiếp. Thật là một thảm kịch. Vân vân."
"Ông có thể đổ lỗi cho họ?" Juliet nói, chính cô cũng đã định nói cái gì đó tương tự.
Không, ông nói. Nhưng đó chỉ là toàn bộ một sự kiện rất phức tạp hơn nhiều. Ann đã cảm thấy đó là một bi kịch không? Có lẽ không. Còn ông? Đó là một cái gì đó mình sẽ quen thôi, một lối sống mới. Chỉ vậy thôi.
Tất cả các kinh nghiệm thú vị của Juliet về người đàn ông đều được tưởng tượng. Một hoặc hai ngôi sao điện ảnh, người ca sĩ giọng cao, không phải người anh hùng cường tráng vô tâm, trên một bản ghi âm cũ nào đó của Don Giovanni. Henry V, như cô đọc về ông trong Shakespeare và như Laurence Olivier đã đóng vai ông trong phim.
Điều nầy vô lý, đáng thương, nhưng liệu có ai cần biết không? Trong cuộc sống thực tế đã có sự sỉ nhục và thất vọng mà cô đã cố gắng để đẩy ra khỏi tâm trí càng nhanh càng tốt.
Kinh nghiệm bị vướng mắc trên sự nhiều chuyện của những cô gái khác không ai muốn để ý tại các buổi nhảy đầm của trường trung học và buồn chán đến độ thực hiện một nỗ lực ngứa ngáy thật sinh động để có những buổi hẹn đại học với các chàng trai cô không thích lắm, họ cũng không thích cô lắm. Đi chơi với cháu trai của bà cố vấn luận án của cô năm ngoái và bị tấn công, không thể gọi đó là hiếp dâm, cô cũng xác định, vào lúc đêm khuya trong Công Viên Willis Park.
Trên đường về nhà, anh ta đã giải thích rằng cô không phải là loại người của anh. Và cô đã cảm thấy quá nhục để đối đáp lại hoặc thậm chí nhận thức được, lúc đó, rằng anh ta không phải của cô.
Cô không bao giờ có ảo tưởng về một người đàn ông cụ thể thực sự, ít nhất về bất cứ thầy giáo nào của cô. Dường như đối với cô, những người đàn ông lớn tuổi hơi không lành mạnh, trong cuộc sống thực.
Người đàn ông nầy bao nhiêu tuổi? Ông đã lấy vợ được ít nhất tám năm và có thể hai năm, hai hoặc ba năm, nhiều hơn thế. Khiến cho ông có lẽ ba mươi lăm hay ba mươi sáu tuổi. Tóc của ông sậm tối và xoăn với vài cọng bạc ở hai bên, trán rộng và cao, vai khỏe mạnh và hơi cúi xuống. Ông hầu như không cao hơn cô. Đôi mắt của ông mở rộng, u tối và háo hức nhưng cũng cảnh giác. Cằm của ông tròn, má lúm đồng tiền, vẻ hay cải.
Cô kể cho ông về công việc của cô, tên của trường - Torrance House. ("Bạn có muốn cá là nó được gọi là Đau Khổ không?") Cô nói với ông cô không phải là một giáo viên thật thụ nhưng họ vui mừng khi nhận bất cứ ai đã học chuyên ngành bằng tiếng Hy Lạp và tiếng La-tinh ở đại học. Hầu như không ai học như vậy nữa.
"Vậy, tại sao cô học?"
"Ồ, tôi đoán chỉ để khác biệt thôi."
Sau đó cô nói với ông những gì cô đã luôn biết rằng cô không bao giờ nên nói với bất kỳ người đàn ông hay cậu trai vì sợ rằng họ đâm ra chán ngay lập tức.
"Và bởi vì tôi thích môn học đó. Tôi yêu tất cả những môn đó. Tôi thật sự thích."
Họ cùng nhau ăn tối, mỗi người uống một ly rượu vang và sau đó họ đi lên toa xe quan sát, nơi đó họ ngồi trong bóng tối, chỉ có mình họ thôi. Lần nầy, Juliet đã mang chiếc áo len của cô theo.
"Người ta phải nghĩ rằng không có gì để xem ở đây vào ban đêm," ông nói. "Nhưng nhìn các ngôi sao cô có thể thấy một đêm trong sáng."
Đêm thực sự trong sáng. Không có mặt trăng, ít nhất là chưa và các ngôi sao xuất hiện trong bụi dày đặc, vừa mờ vừa sáng. Và giống như bất cứ ai đã sống và làm việc trên tàu, ông đã quen thuộc với bản đồ của bầu trời. Cô chỉ có thể xác định vị trí chòm Bắc Đẩu.
"Đó là điểm khởi đầu của cô", ông nói. "Hãy nhắm vào hai ngôi sao ở phía bên của Bắc Đẩu đối diện với tay cầm. Cô thấy chưa? Đó là những điểm trỏ. Theo chúng đi lên. Theo chúng, cô sẽ tìm thấy sao cực." Và những sao khác.
Ông đã tìm cho cô Orion mà ông nói đó là chòm sao lớn ở Bắc Bán Cầu vào mùa đông. Và Sirius, Sao Con Chó, vào thời gian đó trong năm là ngôi sao sáng nhất trên cả bầu trời miền bắc.
Juliet rất hài lòng khi được hướng dẫn nhưng cũng hài lòng khi đến lượt cô để làm hướng dẫn. Ông biết tên nhưng không biết lịch sử.
Cô nói với ông rằng Orion bị mù mắt bởi Enopion nhưng đã khôi phục lại tầm nhìn bằng cách nhìn vào mặt trời.
"Anh đã bị mù vì anh ấy rất đẹp nhưng Hephaestus đã đến cứu anh. Sau đó anh cũng bị giết chết bởi Artemis nhưng anh đã biến đổi thành một chòm sao. Điều nầy thường xảy ra khi ai đó thực sự có giá trị gặp rắc rối xấu, họ được biến đổi thành một chòm sao. Cassiopeia ở đâu?"
Ông chỉ cho cô một W không được rõ ràng lắm.
"Hình như đó là một phụ nữ trong tư thế ngồi."
"Đó cũng là một câu chuyện đẹp nữa", cô nói.
"Vẻ đẹp nguy hiểm?"
"Đúng vây. Cô đã kết hôn với vua của Ethiopia và là mẹ của Tiên Nữ Andromeda. Và cô ấy khoác lác về vẻ đẹp của cô và để trừng phạt cô đã bị trục xuất lên bầu trời. Có một chòm sao Tiên Nữ nữa không?"
"Đó là một thiên hà. Cô có thể sẽ nhìn thấy nó tối nay. Nó là vật xa nhất mà cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường."
Ngay cả khi hướng dẫn cô, nói với cô nơi để nhìn xem trên bầu trời, ông không bao giờ chạm vào cô. Tất nhiên là không. Ông đã có vợ.
"Andromeda là ai?" Ông hỏi cô.
"Cô ấy đã bị xích vào một tảng đá nhưng Perseus đã cứu cô."
Vịnh Whale Bay.
Một bến tàu dài, một số tàu thuyền lớn, một trạm xăng và cửa hàng có một tấm bảng trong cửa sổ ghi rằng nó cũng là trạm xe buýt và Bưu Điện.
Một chiếc xe đậu bên cạnh cửa hàng nầy có dấu hiệu tự chế taxi ở cửa sổ. Cô đứng ngay nơi cô bước xuống từ xe buýt. Xe buýt rời bến. Xe taxi bấm còi. Người tài xế bước ra và đi về phía cô.
"Cô đi một mình," ông nói. "Cô đi về hướng nào?"
Cô hỏi nếu có một nơi cho du khách ở. Rõ ràng là sẽ không có một khách sạn.
"Tôi không biết nếu có ai cho thuê phòng trong năm nay. Tôi có thể hỏi họ bên trong. Cô không biết ai xung quanh đây sao?"
Không có gì để làm ngoài nói tên của Eric.
"Ồ chắc chắn," ông nói nhẹ nhỏm. "Đi nào, tôi sẽ chở cô đến đó nhanh thôi. Nhưng rất tiếc, cô đã hụt buổi lễ trước đám tang rồi."
Lúc đầu, cô nghĩ rằng ông muốn nói chờ đợi. Hoặc trọng lượng? Cô nghĩ đến các cuộc thi câu cá.
"Một thời gian buồn," người tài xế nói, bây giờ đã ngồi ở phía sau tay lái. "Tuy nhiên, bà ấy sẽ không bao giờ khỏe hơn được."
Buổi lễ trước đám tang. Người vợ. Ann.
"Không sao," ông nói. "Tôi hy vọng vẫn sẽ còn một số người ở đó. Tất nhiên là cô đã hụt đám tang rồi. Ngày hôm qua. Thật kinh khủng. Cô không thể đi được?"
Juliet nói, "Không"
"Tôi không nên gọi đó là một buổi lễ trước đám tang, phải không? Buổi lễ trước đám tang là cái gì xảy ra trước khi chôn cất, đúng không? Tôi không biết gọi cái gì diễn ra sau đó. Cô sẽ không muốn gọi dó là một buổi tiệc, phải không? Tôi chỉ có thể đưa cô đến và chỉ cho cô tất cả hoa và lời tưởng nhớ, được không?"
Ra khỏi đường cao tốc, sau khoảng một phần tư dặm của con đường đất gồ ghề nội địa, là Nghĩa trang công đoàn của Vịnh Whale Bay. Và gần hàng rào là ụ đất hoàn toàn bị chôn vùi dưới bông hoa. Hoa thật đã tàn, hoa giả tươi sáng, một cây thánh giá bằng gỗ nhỏ với tên và ngày tháng. Những sợi dây băng xoắn vòng sáng chói bay đầy trên cỏ của nghĩa trang. Ông hướng sự chú của cô đến tất cả dấu bánh xe hỗn độn của biết bao nhiêu chiếc đến hôm qua.
"Phân nửa trong số họ chưa bao giờ gặp bà ấy. Nhưng họ biết ông ta vì vậy họ muốn đến. Mọi người đều biết Eric."
Họ quay trở ra, lái xe trở lại nhưng không phải đến tận đường cao tốc. Cô muốn nói với người tài xế rằng cô đã thay đổi ý kiến, cô không muốn ghé thăm ai, cô muốn chờ tại cửa hàng để đón xe buýt đi trở về. Cô có thể nói rằng cô thực sự đã sai lầm về ngày giờ và bây giờ cô rất xấu hổ đã hụt đám tang nên cô không muốn xuất hiện gì cả.
Nhưng cô không thể mở lời. Và ông sẽ báo cáo về cô, dù có vấn đề gì hay không.
Họ đang chạy theo những con đường hẹp, quanh co phía sau, qua một vài ngôi nhà. Một cảm giác hoãn lại mỗi khi họ đi qua một ngõ đậu xe mà không quẹo vào.
"Thật, đây là một bất ngờ," người tài xế nói và bây giờ họ quẹo vào. "Tất cả mọi người đi đâu hết rồi? Một giờ trước đây khi tôi lái xe qua có khoảng sáu chiếc xe. Ngay cả xe tải của ông ấy cùng đi rồi. Tiệc tàn. Xin lỗi - tôi không nên nói như vậy."
"Nếu không có ai ở đây," Juliet nói háo hức, "Tôi chỉ có thể đi trở lại."
"Ồ, có ai ở đây, cô đừng lo lắng về điều đó. Ailo ở đây. Có chiếc xe đạp của cô ấy. Cô đã bao giờ gặp Ailo chưa? Cô biết, cô ấy là người chăm lo mọi chuyện?" Ông bước ra và mở cửa cho cô.
Ngay khi Juliet bước ra, một con chó vàng lớn chạy đến và sủa và một phụ nữ lên tiếng gọi từ mái hiên của căn nhà.
"A, được rồi, Pet," người tài xế nói, bỏ tiền vào túi và nhanh chóng trở vào trong xe lại.
"Im đi. Im đi, Pet. Nằm xuống. Nó sẽ không làm hại cô đâu," người phụ nữ gọi. "Nó chỉ là một con chó nhỏ."
Con chó nhỏ Pet, Juliet nghĩ, cũng có đủ khả năng vật ngã cô. Và bây giờ là một con chó nhỏ màu nâu đỏ đến tham gia vào cuộc bạo động. Người phụ nữ bước xuống bực thang, la hét, "Pet. Corky. Ngoan nhé. Nếu chúng nghĩ rằng cô sợ hải chúng, chúng nó sẽ tấn công cô dữ dội hơn nửa."
Cô chỉ ú ớ một cái gì đó.
"Tôi không sợ," Juliet nói, nhảy lùi lại khi mũi con chó vàng xoa mạnh vào cánh tay của cô.
"Vậy thì mời cô vào. Im đi, cả hai hết, không thôi tôi sẽ gõ vào đầu. Có phải cô đã lầm ngày đám tang không?"
Juliet lắc đầu như để muốn nói rằng cô xin lỗi. Cô tự giới thiệu.
"Thật, rất tiếc. Tôi là Ailo." Họ bắt tay nhau.
Ailo là một người phụ nữ cao, vai rộng với một cơ thể dày nhưng không nhão và mái tóc màu vàng trắng xõa trên vai. Giọng nói của cô mạnh mẽ và kiên quyết với một âm thanh phong phú trong cổ họng. Một giọng Đức, Hoà Lan, Bắc Âu?
"Tốt hơn cô nên ngồi xuống đây trong nhà bếp. Tất cả mọi thứ đều hỗn độn. Tôi sẽ lấy cà phê cho cô."
Nhà bếp sáng sủa nhờ cửa sổ ở trần nhà cao dốc. Dĩa và ly và nồi được chất đống khắp mọi nơi. Pet và Corky đã theo Ailo ngoan ngoãn vào bếp và bắt đầu quỳ xuống ăn cái gì trong chảo rang mà cô đã đặt xuống sàn nhà.
Ngoài nhà bếp, lên hai nấc rộng, là phòng khách được thu dọn như một hang động bóng mát với những gối đệm lớn ném trên sàn.
Ailo kéo ra một chiếc ghế tại bàn. "Bây giờ cô ngồi xuống. Cô ngồi xuống đây và dùng cà phê và thức ăn."
"Tôi không cần dùng", Juliet nói.
"Không. Có cà phê tôi vừa làm, tôi sẽ uống của tôi trong khi làm việc. Và có rất nhiều thứ còn lại để ăn."
Trước mặt Juliet, với cà phê, cô đặt một miếng bánh màu xanh lá cây tươi, được bao phủ bởi đường đặt làm bằng tròng trắng trứng.
"Thạch chanh Jell-O", cô nói, cố không phê bình. "Dù sao, có thể ăn được. Hoặc là có thạch đại hoàng?"
Juliet nói: "Được thôi."
"Thật nhiều hỗn độn ở đây. Tôi dọn sạch sau buổi lễ trước đám tang. Tất cả đều được thu xếp.  Sau đó là đám tang. Bây giờ sau đám tang tôi lại phải thu dọn tất cả một lần nữa."
Giọng nói của cô đầy than thở bực dọc. Juliet cảm thấy bắt buộc phải nói, "Khi tôi xong cái nầy, tôi có thể giúp cô."
"Không. Tôi không nghĩ vậy," Ailo nói. "Tôi biết tất cả mọi thứ." Cô ấy đang di chuyển xung quanh không nhanh chóng nhưng có mục đích và hiệu quả. (Những phụ nữ nầy không bao giờ muốn ai giúp đỡ. Họ có thể nói bạn như thế nào.) Cô tiếp tục lau khô ly và dĩa và dao nĩa, cất những gì cô đã lau khô trong tủ và ngăn kéo. Sau đó cạo nồi và chảo, kể cả cái mà cô lấy lại từ những con chó, nhấn chìm trong nước xà phòng mới, chà sạch mặt bàn và các quầy, vắt khô khăn lau dĩa như thể đó là cổ gà. Và vừa nói chuyện với Juliet, vừa ngừng nghỉ tay.
"Cô là một người bạn của Ann? Cô biết bà ấy từ trước?"
"Không."
"Không. Tôi nghĩ cô không biết. Cô còn quá trẻ. Vậy tại sao cô muốn đến tang lễ của bà ấy?"
"Tôi không", Juliet nói. "Tôi không biết. Tôi chỉ ghé qua để thăm." Cô cố gắng làm ra vẻ như thể đây là một ý muốn của cô, như thể cô có rất nhiều bạn bè và đi lang thang ghé ngang thăm viếng bình thường.
Với một năng lượng tốt đơn thuần và thách thức Ailo đánh bóng một cái nồi khi cô quyết định không trả lời điều nầy. Cô để cho Juliet đợi cô chùi thêm vài cái nồi nữa trước khi cô nói.
"Cô đến thăm Eric. Cô tìm đúng ngôi nhà. Eric sống ở đây."
"Cô không sống ở đây, phải không?" Juliet nói, làm như điều nầy có thể thay đổi chủ đề.
"Không. Tôi không sống ở đây. Tôi sống dưới chân đồi với chồng của tôi." Từ ngữ chồng mang theo một trọng lượng của tự hào và trách móc.
Không hỏi, Ailo chế đầy tách cà phê cho Juliet, sau đó cho cô. Cô mang tới một miếng bánh cho mình. Nó có một lớp màu hồng phía dưới và một lớp kem bên trên.
"Bánh trứng đại hoàng. Phải ăn hoặc nó sẽ hỏng đi. Tôi không cần nhưng tôi vẫn ăn. Có lẽ tôi lấy cho cô một miếng?"
"Không. Cảm ơn cô."
"Bây giờ. Eric đã đi rồi. Ông sẽ không trở lại đêm nay. Tôi không nghĩ vậy. Ông đến nơi Christa ở. Cô có biết Christa không?"
Juliet lắc đầu chặt chẻ.
"Ở đây tất cả chúng tôi đang sống để chúng tôi biết tình trạng của những người khác. Chúng tôi  biết rõ. Tôi không biết nó như thế nào nơi cô sống. Ở Vancouver?" (Juliet gật đầu.) "Trong một thành phố. Nó không giống nhau. Đối với Eric là một người rất tốt đã chăm sóc vợ của ông, ông phải cần sự giúp đỡ, cô có thấy không? Tôi là một trong những người giúp ông ta."
Khá dại dột Juliet nói, "Nhưng không phải là cô được trả lương sao?"
"Chắc chắn là tôi được trả tiền. Nhưng điều đó nhiều hơn là một công việc. Ngoài ra một loại giúp đỡ khác từ một người phụ nữ, ông ta cần chuyện đó. Cô có hiểu những gì tôi nói không? Không phải một người phụ nữ với một người chồng, tôi không tin vào điều đó, nó không phải là tốt đẹp, đó là một cách để gây ra tranh chấp. Đầu tiên Eric đã có Sandra, sau đó cô ấy chuyển đi nơi khác và ông có Christa. Có một khoảng thời gian ngắn có cả hai Christa và Sandra, nhưng họ là những người bạn tốt, tất cả đều ổn thôi. Nhưng Sandra có con của cô, cô muốn dọn đi nơi khác có các trường học lớn hơn. Christa là một nghệ sĩ. Cô sáng chế sản phẩm từ gỗ mà cô tìm thấy trên bãi biển. Cô gọi gỗ đó là gì?"
"Gỗ trôi dạt," Juliet miễn cưỡng nói. Cô bị tê liệt bởi sự thất vọng, bởi sự xấu hổ.
" Đúng là nó. Cô mang chúng đến nhiều nơi và họ bán dùm cô. Những món lớn. Thú vật và chim nhưng không hiện thực. Không hiện thực?"
"Không thực tế?"
"Phải. Phải. Cô chưa bao giờ có con. Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ muốn dọn đi nơi khác. Eric có nói với cô điều nầy không? Cô dùng thêm cà phê? Vẫn còn trong bình."
"Không. Không, cảm ơn. Không ông không có nói."
"Vậy. Bây giờ tôi đã nói với cô. Nếu cô đã uống xong, tôi sẽ lấy tách để rửa."
Cô đi vòng qua để đánh con chó vàng nằm ở phía bên kia tủ lạnh với chiếc giày.
"Nào đứng lên. Mi lười biếng quá. Chúng ta sắp về nhà rồi.
"Có một chuyến xe buýt đi trở lại Vancouver, nó đi qua lúc tám giờ mười", cô nói, bận rộn tại bồn rửa, lưng quay vào phòng. "Cô có thể về nhà với tôi và khi đến giờ chồng tôi sẽ lái xe đưa cô. Cô có thể ăn với chúng tôi. Tôi đi xe đạp, tôi đi chậm để cô có thể theo kịp. Không xa lắm đâu."
Tương lai trước mắt dường như rõ ràng quá chắc chắn nên Juliet đứng dậy mà không có một suy nghĩ, nhìn xung quanh tìm túi xách của cô. Sau đó, cô ngồi xuống một lần nữa nhưng trong cái ghế khác. Cái nhìn mới nầy của nhà bếp dường như giúp cô quyết định.
"Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại đây", cô nói.
"Ở đây?"
"Tôi không có gì nhiều để mang đi. Tôi sẽ đi bộ đến xe buýt."
"Làm sao cô biết đường đi? Nó xa một dặm."
"Không có xa." Juliet tự hỏi về con đường đi, nhưng nghĩ rằng, dù sao, cô chỉ cần đi xuống ngọn đồi.
"Ông ấy không quay trở lại, cô biết," Ailo nói. "Không phải tối nay."
"Điều đó không quan trọng."
Ailo biểu lộ một cái nhún vai lớn, có lẽ khinh khỉnh.
"Đứng dậy, Pet. Đứng lên." Không quay lại, cô nói, "Corky ở đây. Cô muốn nó ở trong hay bên ngoài?"
"Tôi nghĩ bên ngoài."
"Vậy tôi sẽ cột nó lại, như thế nó không thể đi theo. Nó có thể không muốn ở lại với một người lạ."
Juliet không nói gì.
"Cửa sẽ khóa lại khi chúng tôi đi ra. Cô thấy không? Vì vậy, nếu cô đi ra ngoài và muốn quay trở lại, cô phải bấm cái nầy. Nhưng khi cô đi, cô không nhấn. Nó sẽ khoá lại. Cô hiểu không?"
"Hiểu.”
"Chúng tôi thường không cần bận tâm khóa ở đây, nhưng bây giờ có quá nhiều người lạ."
Sau khi họ đã được nhìn các ngôi sao, xe lửa đã dừng lại trong một thời gian ở Winnipeg. Họ bước ra và đi bộ trong một cơn gió rất lạnh đến độ họ thở đau đớn, nói chi nói chuyện. Khi họ lên tàu trở lại, họ ngồi trong phòng khách và ông gọi rượu brandy.
"Làm cho chúng ta ấm lên và dễ vào giấc ngủ," ông nói.
Ông sẽ không ngủ. Ông sẽ ngồi cho đến khi ông đi xuống ở Regina, khoảng vào buổi sáng.
Khi ông đưa cô trở lại toa xe của cô, hầu hết các giường đã được làm xong, các rèm cửa màu xanh lá cây đậm làm lối đi hẹp lại. Tất cả toa xe có tên và tên toa của cô là Miramichi.
"Đây rồi," cô thì thầm, trong khoảng trống giữa các toa xe, tay của ông đã đẩy cửa cho cô.
"Hãy nói lời tạm biệt ở đây." Ông rút tay lại và họ giữ thăng bằng chống lại sự lắc lư để ông có thể hôn cô trọn vẹn. Khi xong rồi, ông không buôn ra nhưng giữ cô lại và vuốt ve lưng của cô và sau đó bắt đầu hôn khắp khuôn mặt của cô.
Nhưng cô lùi ra, cô nói khẩn trương, "Tôi là một trinh nữ."
"Vâng, vâng." Ông cười và hôn lên cổ cô, sau đó buôn cô ra và đẩy cánh cửa mở ở phía trước cô. Họ vào lối đi cho đến khi cô tìm được chiếc giường của cô. Cô ép người vào bức màn, quay lại và mong chờ ông hôn cô nữa hoặc chạm vào cô nhưng ông bỏ đi gần như thể họ đã tình cờ gặp nhau.
Thật ngu ngốc, thật thảm hại. Sợ hãi, tất nhiên, là tay của ông vuốt ve sẽ đi xuống xa hơn và chạm vào cái gút cô đã cột tấm băng vệ sinh vào thắt lưng. Nếu cô là loại cô gái có thể tin vào tấm băng vệ sinh để bên trong người, điều nầy sẽ không bao giờ xảy ra.
Và tại sao trinh nữ? Khi cô đã trải qua những thời gian dài khó chịu trong Công Viên Willis Park, để bảo đảm một điều kiện như vậy sẽ không là một trở ngại? Cô đã phải suy nghĩ về những gì cô cần nói với ông, cô sẽ không bao giờ có thể nói với ông rằng cô đang có kinh nguyệt, trường hợp ông hy vọng tiến xa hơn nữa. Dù sao, làm thế nào ông có thể có kế hoạch như vậy được? Làm thế nào? Ở đâu? Trên giường của cô, thật chật chọi và tất cả các hành khách khác rất có thể còn thức xung quanh họ? Đứng lên, lắc lư qua lại, ép vào một cánh cửa mà ai cũng có thể đi tới và mở, trong khoảng trống tạm bợ đó giữa những toa xe?
Vậy bây giờ ông có thể nói với ai đó ông làm thế nào nghe cô gái ngu ngốc nầy tất cả buổi tối khoe khoan những gì cô biết về thần thoại Hy Lạp và đoàn kết, khi cuối cùng ông hôn chúc cô ngủ ngon, để thoát khỏi cô, thì cô bắt đầu la lên rằng cô là một trinh nữ.
Ông không có vẻ là loại đàn ông làm điều như vậy, nói như vậy, nhưng cô không thể không tưởng tượng được.
Cô nằm thao thức trong đêm khuya nhưng đã thiếp ngủ khi tàu dừng lại ở Regina.
Còn lại một mình, Juliet có thể khám phá ngôi nhà. Nhưng cô không làm như vậy. Hai mươi phút, ít nhất, trước khi cô có thể thoát khỏi sự hiện diện của Ailo. Không phải là cô sợ rằng Ailo có thể trở lại để kiểm soat cô hoặc để lấy một cái gì đó cô ấy đã bỏ quên. Ailo không phải là loại người quên những món gì, ngay cả cuối một ngày vất vả. Và nếu cô ấy đã nghĩ Juliet sẽ ăn cắp cái gì, chỉ cần cô ấy đã đá cô ra thôi.
Tuy nhiên cô ấy là loại phụ nữ thích dành không gian, đặc biệt là không gian nhà bếp. Tất cả mọi thứ trong cái nhìn của Juliet đều nói lên sự hiện diện của Ailo, từ các chậu cây (thảo dược) trên cửa sổ đến khối củi chặt và nước sơn đánh bóng.
Và khi cô đã thành công đẩy lui Ailo lại, không ra khỏi phòng nhưng có lẽ phía sau bên cạnh tủ lạnh cũ, Juliet lại đương đầu với Christa. Eric có một người phụ nữ. Tất nhiên là ông có. Christa. Juliet thấy một Ailo trẻ hơn, quyến rũ hơn. Hông rộng, cánh tay mạnh mẽ, tóc dài thật vàng không có bac, ngực nhấp nhô thẳng thắn dưới một chiếc áo sơ mi rộng. Cùng tích cực và trong Christa, khiêu gợi, thiếu sang trọng. Cùng cách ăn nói thô bạo thích thú của cô.
Hai người phụ nữ khác đi vào tâm trí của cô. Briseis và Chryseis. Những người bạn của Achilles và Agamemnon. Mỗi người được mô tả là "đôi má xinh đẹp." Khi giáo sư đọc từ đó (mà bây giờ cô không thể nhớ), trán của ông đã chuyển màu khá hồng và hình như ông ta đang cố đè nén một tiếng cười khúc khích. Lúc đó, Juliet xem thường ông ta.
Vậy nếu Christa hóa ra là một phiên bản phía bắc hơn, thô hơn của Briseis/Chryseis, Juliet có thể sẽ bắt đầu khinh Eric luôn không?
Nhưng làm thế nào cô sẽ không bao giờ biết được nếu cô đi xuống đường cao tốc và lấy chuyến xe buýt?
Thực tế là cô không bao giờ có ý định đáp chuyến xe buýt đó. Có vẻ như vậy. Với Ailo đi khỏi, cô thấy dễ dàng hơn để khám phá những ý định của mình. Cuối cùng cô đứng dậy và làm thêm cà phê, sau đó chế vào một cái lý to, không phải một trong những cái tách mà Ailo đã lấy ra.
Cô không thoải mái nên không cảm thấy đói nhưng cô xem xét những chai trên quầy mà người ta chắc đã mang đến cho buổi lễ. Rượu brandy sơ ri, schnapps đào, Tia Maria, vermouth ngọt. Những chai nầy đã mở nhưng không được nhiều người dùng đến. Vỏ chai không mà Ailo đã thu dọn bên cạnh cửa đã được uống sạch. Gin và whisky, bia và rượu vang.
Cô cho Tia Maria vào cà phê và mang cái chai với cô lên bực thang vào phòng khách lớn.
Đây là một trong những ngày dài nhất trong năm. Nhưng cây cối xung quanh đây, cây trường xanh rậm rạp lớn và cây dương mai nhánh đỏ, làm tắt ánh sáng khi mặt trời giảm dần. Cửa sổ ở trần nhà làm bếp sáng lên, trong khi các cửa sổ trong phòng khách không là gì ngoài những khẽ hở dài trong tường và nơi đây bóng tối đã bắt đầu tích lũy. Sàn nhà chưa làm xong, những tấm thảm cũ tồi tàn được trải ra trên những ô vuông bằng gỗ dán và căn phòng được trang bị một cách kỳ quặc và bừa bãi. Chủ yếu là gối đệm, nằm ngổn ngang trên sàn nhà, một vài gối nhỏ bọc bằng da đã rách. Một chiếc ghế da lớn, loại nghiêng ra sau và có một chỗ để nghĩ chân. Một chiếc ghế dài được phủ bởi một tấm chăn đích thực chắp vá nhưng rách nát, một máy truyền hình xưa và kệ sách đóng bằng gạch và ván, trên đó không có sách chỉ những chồng sách cũ National Geographics với một vài tạp chí chèo thuyền và vài số Popular Mechanics.
Ailo rõ ràng là đã không có đến đây để dọn dẹp căn phòng nầy. Có những vết ố tro nơi gạt tàn thuốc đã rơi vào thảm. Và vụn bánh mì ở khắp mọi nơi. Juliet thoáng nghĩ muốn tìm kiếm máy hút bụi, nếu có, nhưng sau đó cô nghĩ rằng thậm chí nếu cô có dùng được nó, có thể một số rủi rõ sẽ xảy ra, ví dụ những tấm thảm mỏng có thể bị nhăn và kẹt trong máy. Vì vậy, cô chỉ ngồi trong chiếc ghế da, cho thêm Tia Maria vào khi lượng cà phê bắt đầu giảm.
Không có gì nhiều để cô thích trên bờ biển nầy. Cây quá lớn và quá nhiều và không có một cá tính nào riêng biệt, chúng chỉ đơn giản tạo thành một khu rừng. Những ngọn núi quá vĩ đại và không hợp lý và các hòn đảo nổi trên mặt nước của Eo Biển Georgia quá liên tục như tranh vẽ. Ngôi nhà nầy, với không gian lớn và trần nhà nghiêng và gỗ chưa hoàn thành, biểu lộ nét rõ và có ý thức hơn.
Con chó sủa thỉnh thoảng nhưng không khẩn trương. Có lẽ nó muốn đi vào và có bạn. Nhưng Juliet chưa bao giờ có một con chó, một con chó trong nhà sẽ là một nhân chứng, không phải là một người bạn đồng hành và chỉ sẽ làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Có lẽ con chó sủa khi khám phá hươu, nai, hoặc một con gấu, hoặc một con báo. Đã có một bản tin gì đó trong báo chí Vancouver về một con báo, cô nghĩ trên bờ biển nầy, cắn một đứa trẻ.
Ai mà muốn sống nơi bạn phải chia sẻ tất cả khoảng không gian ngoài trời với những con vật không thân thiện và cướp bóc?
Kallipareos. Của đôi má đẹp. Bây giờ cô nhớ rồi. Từ ngữ Homer lấp lánh trên móc của cô. Và ngoài ra cô đột nhiên ý thức được tất cả ngữ vựng tiếng Hy Lạp, của tất cả mọi thứ mà dường như đã được xếp vào một ngăn tủ gần sáu tháng nay. Bởi vì cô không dạy tiếng Hy Lạp, cô cất nó đi.
Đó là những gì xảy ra. Bạn cất nó đi một thời gian ngắn và bây giờ và một lần nữa bạn tìm trong tủ một cái gì khác và bạn nhớ và bạn sớm suy nghĩ. Sau đó nó trở thành cái gì đó đang ở đó, trong tủ và những cái khác chen chúc ở phía trước và ở trên nó và cuối cùng bạn không còn nghĩ về nó nửa.
Điều đó đã từng là kho báu tươi sáng của bạn. Bạn không nghĩ về nó. Một mất mát bạn không thể chiêm ngưỡng một lúc nào đó và bây giờ nó trở thành một cái gì bạn chỉ có thể nhớ mơ hồ.
Đó là những gì xảy ra.
Và ngay cả nếu nó không được cất đi, ngay cả nếu bạn sống nhờ nó, mỗi ngày? Juliet nghĩ đến các giáo viên lớn tuổi ở trường, đã số họ quan tâm rất ít đến bất cứ điều gì họ giảng dạy. Chẳng hạn như Juanita, cô chọn tiếng Tây Ban Nha bởi vì nó đi với tên thánh của cô (cô người Ái Nhĩ Lan) và vì cô muốn nói ngôn ngữ đó giỏi để sử dụng trong chuyến du lịch của cô. Bạn không thể nói rằng tiếng Tây Ban Nha là kho tàng của cô ấy.
Ít người, rất ít có một kho tàng và nếu có, bạn phải bám vào nó. Bạn không được để cho mình bị trấn lột và tước mất đi.
Rượu Tia Maria uống khá hợp với cà phê. Nó làm cho cô cảm thấy bất cẩn nhưng mạnh mẽ. Nó làm cho cô nghĩ rằng Eric dù sao, cũng không quan trọng lắm. Ông là một người cô có thể giởn chơi với. Giởn chơi là chữ cô muốn nói. Như Aphrodite đã làm với Anchises. Và sau đó vào một buổi sáng cô ấy sẽ bị mất ưu thế.
Cô đứng dậy và tìm nhà vệ sinh, sau đó trở lại và nằm xuống chiếc ghế dài với tấm chăn phủ lên người, quá buồn ngủ để nhận thấy lông Corky trên đó hoặc mùi của Corky.
Khi cô thức dậy trời đã sáng, mặc dù chỉ mới sáu giờ hai mươi ở đồng hồ nhà bếp.
Cô bị nhức đầu. Có một lọ aspirin trong phòng tắm, cô lấy hai viên và rửa mặt và chải tóc và lấy bàn chải đánh răng từ túi xách của cô và đánh răng. Sau đó cô làm một bình cà phê mới và ăn một miếng bánh mì làm ở nhà mà không cần làm nóng hoặc thoa bơ. Cô ngồi tại bàn ăn trong bếp. Ánh sáng mặt trời rọi xuống thông qua cây cối, làm cho đồ đồng chóa sáng trên thân trơn tru của cây dương mai. Corky bắt đầu sủa và sủa khá lâu trước khi xe tải quẹo vào sân và nó im đi.
Juliet nghe cửa xe tải đóng lại, cô nghe ông nói chuyện với con chó và nỗi sợ hải đi qua người cô. Cô muốn trốn ở đâu đó (cô nói sau đó, tôi có thể bò dưới bàn nhưng tất nhiên cô không nghĩ làm một điều lố bịch như vậy). Nó giống như thời điểm ở trường trước khi người ta tuyên bố người được giải thưởng. Chỉ tệ hơn, bởi vì cô không có hy vọng hợp lý nào. Và bởi vì sẽ không bao giờ có một cơ hội khác quan trọng như vậy trong cuộc sống của cô.
Khi cửa mở ra, cô không thể nhìn lên. Trên đầu gối, ngón của cả hai bàn tay đang vào nhau, nắm chặt lại với nhau.
"Cô ở đây," ông nói. Ông cười trong chiến thắng và ngưỡng mộ, như thể trước một hình ảnh bất nhả và táo bạo ngoạn mục nhất. Khi ông mở cánh tay ra, nó như một cơn gió thổi vào phòng và làm cho cô nhìn lên.
Sáu tháng trước đây cô không biết người đàn ông nầy tồn tại. Sáu tháng trước đây, người đàn ông chết dưới gầm tàu vẫn còn sống và có lẽ đang chọn ra những bộ quần áo cho chuyến đi của ông.
"Cô ở đây."
Cô có thể nói qua giọng của ông rằng ông đang chờ cô. Cô đứng lên, hoàn toàn tê liệt và thấy rằng ông già hơn, nặng hơn, hung hăng hơn cô đã nhớ. Ông tiến đến cô và cô cảm thấy mình bị lục soát từ trên xuống dưới, tràn ngập với nhẹ nhỏm, tấn công bởi hạnh phúc. Thật đáng kinh ngạc làm sao. Thật gần như ngỡ ngàng.
Thật ra thì Eric không hẳn rất bất ngờ như ông giả vờ. Ailo gọi điện thoại cho ông đêm qua để cảnh báo ông về một cô gái lạ, Juliet và đề nghi để ý dùm cho ông xem cô gái có lấy chuyến xe buýt hay không. Một cách nào đó ông đã nghĩ đúng để có cơ hội cô sẽ làm như vậy, có thể để kiểm tra số phận nhưng khi Ailo gọi điện nói rằng cô gái không đi ông đã giật mình bởi ông cảm thấy vui. Tuy nhiên, ông không về nhà ngay và ông đã không nói với Christa mặc dù ông biết ông sẽ phải nói với cô ấy, thật sớm.
Tất cả chuyện nầy Juliet hấp thụ từ từ trong những tuần lễ và tháng kế tiếp. Một số thông tin đến một cách vô tình và một số là kết quả của sự thăm dò thiếu thận trọng của cô.
Sự tiết lộ của chính cô (về vấn đề không còn trinh) được xem là nhỏ.
Christa không giống Ailo một chút nào. Cô không có hông rộng hoặc tóc vàng. Cô là một phụ nữ mảnh mai tóc sậm, dí dỏm và đôi khi buồn buồn, cô sẽ trở thành người bạn tuyệt vời và chỗ dựa chính của Juliet trong những năm tới, mặc dù cô sẽ không bao giờ từ bỏ hoàn toàn thói quen trêu chọc tinh quái, nhấp nháy mỉa mai của một sự cạnh tranh đã chìm lỉm.

Xem Tiếp: ----