- 8 -

Dịch giả: Khanh Khanh
- 2 -

    
hải mất một lúc Jenna mới trấn tĩnh lại.
Hai con măt nheo lại, cô nhìn quanh, dừng tia nhìn lại lâu hơn ở bóng tối bao trùm của bụi hoa Rhododendron, trên những bụi hoa nhài đang tỏa hương ngào ngạt, rồi liếc qua những bụi cây tối thẫm. Không một người nào quanh đó. Chắc kẻ sát nhân đã tìm đường trốn từ lâu. Jenna biết truy đuổi trong đêm ở một địa hình hoàn toàn xa lại đối với cô là việc làm vô nghĩa, đấy là chưa kể cô hoàn toàn chẳng ham muốn truy lùng chút nào. Suy cho cùng cô đã mạo hiểm quá nhiều rồi. Cẩn thận không phải là đức tính nổi bật của cô. Nhưng giờ thì lý trí đã chiến thắng cơn mê truy lùng vừa mới thức giấc trong cô.
Cô quay trở lại với nạn nhân, xem xét thân hình duỗi dài bất động. Người đàn ông mới ngoài bốn mươi tuổi, có thân hình của một vận động viên thể thao được luyện tập đều đặn, mái tóc thẫm màu rất dài và một gương mặt thon nhỏ với vầng trán cao,  hơi đều đặn gây ấn tượng hầu như nữ tính và những đường nét mềm mại ở khuôn cằm. Anh ta ăn mặc sang trọng: áo veston, quần bằng vải lanh màu xám gây ấn tượng hiện đại, thoải mái, chúng rõ ràng được mua từ những cửa hàng bán đồ hiệu rất đắt tiền. Jenna thoáng nghĩ đến khả năng của một vụ giết người cướp của đơn giản. Nhưng đứng về mặt nguyên tắc, cô chẳng mấy khi tin vào những sự tình cờ như vậy. Cô nhanh chóng đút khẩu Browning vào người, rút một chiếc khăn giấy quấn quanh những ngón tay của mình và thận trọng khám xét túi của người chết, cho tới khi cô tìm được bằng lái xe của anh ta.
Wilbur Staten!
Vị khách ở ngôi nhà số 9! Người đàn ông mà anh trai cô muốn trao vào tay cảnh sát. Người mà có lẽ đang mang bên mình những bông “hoa giấy” có tổng giá trị nửa triệu dollar.
Jenna đưa mắt tìm kiếm quanh đấy. Không có dấu vết của một chiếc túi du lịch hoặc va li nào. Thay vào đó, cô phát hiện ra khẩu súng lục đã trôi xuống bên dưới tà áo veston mở rộng. Một khẩu Beretta, đẹp, vừa tầm tay, được chăm sóc chu đáo trông sáng loáng. Jenna nhắc mình không nên sờ đến nó. Cứ như thế này cô đã biết là nó chưa kịp nhả đạn, bởi nếu có thì cô đã nghe thấy tiếng nổ thứ hai.
Nhún vai, cô gập cái ví lại, muốn đút nó về vị trí cũ và bỗng nhiên cô giật nảy người lên như dưới một làn roi.
Có tiếng lào xào trong bụi cây đằng sau cô.
Chẳng phải gió mà cũng không phải thú, cô biết ngay lập tức. Hầu như từng tế bào trên cơ thể cô đang cảm nhận được sự có mặt của một người thứ hai. Trong hai nhịp tim đập, cô gái như đờ ra vì sợ. Thế rồi cô bật dậy, xoay người, vừa xoay vừa đưa tay về phía khẩu Browning của mình.
Chính trong tích tắc đó, đối thủ nhảy tới.
Jenna nhận ra gương mặt lạ: một gương mặt trẻ, nhợt nhạt, góc cạnh, hai con mắt rình mò lạnh lùng. Gã con trai chắc chưa được hai mươi tuổi. Nhưng là một tay nguy hiểm, ngay hành động đầu tiên đã chứng minh như vậy. Một cái chặt tay chém văng khẩu súng lục khỏi tay Jenna, trước khi cô kịp cầm thật chắc. Nhanh như chớp, thằng con trai thay đổi tư thế, rồi bàn tay của nó lại vút lên trong không khí.
Jenna ngay lập tức tĩnh trí lại.
Cả cô cũng đã được dạy môn Karate và có công luyện tập thường xuyên trong một trung tâm thể thao. Giờ thì thằng con trai kia được dạy bảo điều đó, khi gã nhằm vào cổ cô mà chặt tới. Jenna bình tĩnh, thả lỏng, chờ đúng thời khắc thích hợp, để rồi xoay hông, ra một đòn phòng thủ kinh điển, khi tay của gã tấn công tiến ngang bờ vai cô. Những ngón đòn của cô giữ nguyên động lực lao tới đích và không được chậm lại ở tích tắc cuối cùng, vặn xuống đúng độ mạnh định trước, có lẽ cánh tay của gã con trai đã bị chặt gãy. Nhưng Jenna chỉ định khiến cho cơ bắp của gã tê liệt mà thôi. Bất giác, gã con trai khẽ kêu lên. Gã lảo đảo lùi về hai bước, rồi duỗi chân phải ra, gối trái gập lại, hai đầu mũi chân hướng vào trong, gã lập tức vào tư thế Karate.
Lần này gã chờ, có lẽ đã hiểu ra là gã có một đối thủ xứng đáng, biết cách tự bảo vệ. Trong ánh sáng mờ mờ, đôi con mắt gã lóe sáng. Gã thở gấp, căng cơ bắp và giác quan, rình mò chờ có hội. Chỉ tia lửa nhỏ đột ngột cháy bùng lên bên dưới mí mắt báo hiệu cú tấn công mới.
Khi ga lao về phía trước và duỗi dài chân trụ ra, vẻ giận dữ hoang dã bùng lên trong mắt gã. Gã lấy đà cho một đòn nguy hiểm, một đòn có thể giết đối thủ. Thế nhưng cả lần này Jenna cũng chém văng tia lữa dồn tụ vẻ chết chóc của kẻ tấn công sang bên.
Cô gái trẻ không chờ gã trai ra đòn tiếp.
Đối thủ của cô nắm vững kỹ thuật Karate, nhưng rõ ràng là gã thiếu luyện tập thường xuyên, phản ứng của gã không hoàn hảo nhanh nhẹn. Jenna hết sức tập trung. Những chuyển động của cô nhanh như chớp, uyển chuyển, thoắt hiện thoắt biến, thoắt tự vệ thoắt tấn công. Ngón đòn nào cô tung ra cũng dính, sắc và chính xác. Bàn tay của Jenna chém liên tục đến mục tiêu. Gã trai lui về, tuyệt vọng tìm cách phản công, nhưng chẳng ăn thua. Gã thở hổn hển.
Bằng một ngón đòn đúp ngắm chính xác vào vệt cơ bắp nối liền cổ và vai của gã, Jenna đã khiến gã gục xuông.
Jenna lấy hơi thật sâu, vuốt mồ hôi trên trán.
Cô có cảm giác là lạ trong đầu gối khi cô  ngồi xổm xuống bên gã con trai đã ngất. Thêm một lần nữa, cô quấn đầu ngón tay bằng khăn giấy, tìm ví. Thẻ lái xe của đối thủ được đút trong một cái bao bẩn thỉu bằng da. Jenna đọc thấy tên gã con trai là Pete Lennon, hai mươi tuổi. Nhưng các dữ liệu chẳng cho cô tiến được bước nào.
Thận trọng để không phá hỏng bất kỳ một dấu vế nào, nữ nhà báo rút khẩu súng lục ra khỏi bao đeo dưới tay của gã.
Một khẩu Bernadelli của Italia, một khẩu súng sang trọng, thon mỏng, Jenna ngửi đầu nòng súng. Cô nhăn trán khi hiểu ra rằng cả khẩu súng này cũng không hề nhả đạn trong những phút giây vừa rồi. Nhưng cô không còn cơ hội để rút ra kết luận từ dữ liệu đó.
Chỉ một tiếng động vô cùng nhỏ nhoi đằng sau lưng cảnh báo cho cô. Nhưng đã quá muộn để phản ứng, Jeena tìm cách nhảy lên và xoay người lại, nhưng mới nhổm được nửa chừng thì một ngón đòn hủy diệt đã đập thẳng vào sau gáy cô.
°
° °
Tôi buông người ngả xuống. Một phản ứng bản năng không phải một chuyển động được lý trí điều khiển.
Xuống, Bernies! – Tôi gào lên.
Có lẽ anh ta nghe thấy giọng tôi. Nhưng anh ta đã gác được một chân qua khỏi mạn thuyền, bây giờ đang cưỡi như người ta cưỡi ngựa lên trên đầu cầu thang dây, hầu như không biết nên tiến hay nên lùi. Tuyệt vọng, anh ta thét lên khi một làn mưa những mảnh vỡ, gỗ vụn và thanh thép đổ xuống cơ thể anh ta. Tôi co chân lên định lao sang hướng Bernie. Nhưng tôi không còn cơ hội nữa, bới chính trong lúc đó thì một nửa của bức tường cabine buồng lái rơi đập xuống người tôi.
Nó khiến tôi bị trẹo chân, thế nhưng nó cũng che cho tôi phần lớn của cơn mưa đổ nát, mảnh vụn mà sức ép của vụ nổ thổi cho bay trên boong tàu. Bernie vẫn còn hét lên, bây giờ trầm hơn, xa hơn, cho biết anh ta đã ngã xuống hoặc đã nhảy được ra khỏi mạn thuyền. Khi tôi nghiến răng ghé vai nâng mảng tường dậy, tôi không nhìn thấy anh ta nữa. Bước hai bước, tôi đến bên mép thuyền. Nghiến răng, tôi nhìn xuống dáng người nhăn nhúm bất động giữa hai vách đá bên dưới.
Jerry! – Giọng Phil vang lên từ bóng tối. – Này, anh bạn già!
Mình ổn…
Còn hơi loạng choạng, tôi tựa vào mép thuyền và trèo qua, thay vì lấy đà nhảy. Phil thẳng lưng lên đằng sau cái bướu gù của vách đá nơi anh đã tìm được chỗ ẩn nấp. Những lưỡi lửa reo lách tách, vọt lên cao và dìm toàn bộ khung cảnh vào một thứ ánh sáng màu đỏ. Tôi xoay về phía Bernie. Anh ta vẫn còn sống, chỉ ngất thôi. Giờ chúng tôi chưa thể chăm sóc vết thương của anh ta bởi nếu thùng xăng của chiếc thuyền buồm ka vẫn còn chứa nguyên liệu dành cho mô tơ phụ, thì phần còn lại của con tàu chẳng mấy chốc sẽ hóa thành trăm mảnh nhỏ bay vọt ngang tai chúng tôi.
Một cách cẩn thận, chúng tôi chuyển người bị ngất vào con thuyền nhỏ của mình. Khi thuyền bắt đầu chạy, tôi khám xét qua loa cho Bernie. Hiện thời tôi chỉ nhận thấy những vết xước, bầm sưng, và phần xương gãy bên dưới khuỷu tay trái. Thế nhưng vết nhợt nhạt màu xám trên mặt Bernie và những hơi thở cạn, nhanh, cho biết chắc chắn anh ta đã bị nội thương.
Bernie thoáng cử động và rên lên.
Đồng thời, tôi nghe thấy một tiếng nổ trầm đục vang lên sau lưng mình.
Cúi đầu! – Phil rít lên, và ngay sau đó một ngọn lửa lưu huỳnh sáng chói vọt lên trên bầu trời, tỏa bùng ra bốn phía và biến xác thuyền buồm thành một quả bóng lửa.
Lần này, những mảnh vỡ chỉ văng xuống nước trong một khoảng cách nhỏ, khiến chúng tôi an tâm. Thuyền của chúng tôi chỉ hơi nhỏm lên trên, chồm trên những làn sóng bốc cao, rồi đập thân xuống ngọn sóng biển tiếp đó, khiến cho những ván gỗ khe khẽ rên lên. Phil bám chặt vào bánh lái, giữ con thuyền không bị lật ngang. Những vách đá cao vọt lên, đen xì và đe dọa trước mặt chúng tôi. Nhưng dù sao chăng nữa chúng tôi cũng không bị bẻ gãy, thuyền không bị lật và cái đám nước giận dữ dần dần dịu xuống.
Phil tắt mô tơ và nhảy lên trên bờ. Chúng tôi cùng nhau khiêng người bị thương ra khỏi con thuyền đang tròng trành và đặt anh ta nằm trên một vệt cát trải đầy những hòn sỏi nhỏ được nước bào cho nhẵn bóng cùng những cụm tảo từ ngoài biển trôi vào. Bạn tôi rút máy hộ đàm ra khỏi túi áo khoác, trong khi tôi cúi xuống quan sát anh chàng Bernie Becks đang rên.
Hai mắt anh ta mở lớn. Tia sáng của những tảng than bay lên từ con thuyền đang cháy bập bùng lướt trên khuôn mặt nhăn nhó.
Jenna, anh ta khàn khàn thì thào. – Jenna…
Tôi nín thở.
Chỉ trong một giây đồng hồ, tất cả các dây thần kinh trong tôi đồng thời giật chuông báo động. Chúng tôi biết quá rõ Jenna Becks. Cô ta là em gái của Bernie và là một nữ phóng viên hình sự của tờ “Buổi sáng Manhattan” – một trong những nhà báo nặng ký có thừa lòng dũng cảm. Và khốn nạn, lẽ ra chúng tôi phải tự nghĩ được rằng cô đang ở gần đây, cô chính là người đã thúc Bernie gọi điện cho FBI.
Nếu có lần nào trong đời Bernie đưa ra được một quyết định tử tế đứng đắn, thì bao giờ cũng có Jenna đứng đằng sau. Cô yêu quí anh trai của mình và làm tất cả để giúp anh ta. Nhưng cô cũng làm tất cả cho một câu chuyện giật gân nổi trội. Và cho một bài báo thành công sáng chói. Và tôi đột ngột hiểu ra tại sao Bernie lại biến cuộc gặp gỡ thành một cú phiêu lưu lớn như vây, một cuộc gặp gỡ lẽ ra cũng có thể thực hiện đơn giản hơn, bình thường hơn. Anh ta làm điều đó cho Jenna! Cho bài báo của cô, chuyến đi thuyền trong đêm cùng cuộc gặp gỡ trên con tàu hỏng dĩ nhiên sẽ cung cấp những chi tiết ấn tượng hơn rất nhiều so với một động tác bắt giam thuần túy.
Cô ấy sao? – Tôi khàn giọng hỏi. – Cô ấy ở đâu?
Khách sạn Allison… cô ấy đang ở trong khách sạn… các ông phải… phải cảnh báo cô ấy…
Chúng tôi phải làm như thế thật.
Dù kẻ đã đặt bom trên con thuyền có là ai thì chắc chắn gã cũng tìm cách chặn họng anh chàng Wilbur Staten bí hiểm. Và chắc chắn sẽ tóm lấy mớ tiền giả đó vào tay mình! Nếu Jenna đang cùng máy ảnh của cô chờ đợi ở ngóc ngách nào đó trong khách sạn kia, chờ để chứng kiến trực tiếp một cú ra quân của FBI, cô gái rất dễ rơi vào tình huống ma quỷ nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Tôi bất giác rủa không thành tiếng.
Phil gập cần anten của chiếc máy bộ đàm.
Xe cấp cứu đang đến, - anh nói ngắn. – Cảnh sát xa lộ sẽ chặn đường quanh khách sạn. Steve và Zeerookah năm phút nữa sẽ đến đó, tôi đề nghị họ hiện thời chưa lộ mặt vội, đúng không?
Steve Dillaggio và anh bạn đồng nghiệp da đỏ Zeerookah của chúng tôi là những người đã cùng chiếc xe công vụ của họ chờ sẵn ở khu vực cạnh “Vịnh Ma”.
Được, - tôi nói. – Nhưng bảo họ chú ý. Jenna đang ở trong khách sạn.
Jenna Becks? Trời đất ơi, lại còn thế nữa! Anh em nhà này điên cả rồi hay sao?
Tôi cũng nghĩ thế, nhưng có bực tức bây giờ cũng đâu được ích chi.
Phil lại bật máy bộ đàm lên, liên lạc với Zeery và Steve lần nữa. Sau đó anh sẽ chăm sóc cho Bernie Becks, khi xe cấp cứu tới đây. Tôi nhảy xuống thuyền, bật mô tơ và nghiến răng nén sự nóng nảy trong lòng, bởi tôi thấy bây giờ con thuyền đi quá chậm.
Chưa đầy mười phút sau đó, tôi dừng lại giữa những chiếc thuyền đánh cá đã cũ và một vài con thuyền buồm để làm động tác buộc thuyền và trèo qua những bậc thang hen rỉ đi lên cầu cảng. Một nửa tá nhà gỗ và những ngôi nhà để thuyền quanh đó gây ấn tượng chết chóc như một nghĩa địa giữa đêm. Những ngôi nhà của ngôi làng bé xíu, thậm chí chưa bao giờ được đánh dấu trên bản đồ nấp sau chuỗi cồn cát gần bên. Có một con đường nhỏ dẫn tới khách sạn, xuyên ngang qua chuỗi cồn cát đó. Những ai muốn từ ngôi làng đánh cá này đến khách sạn Allison bằng xe ô tô sẽ phải đi vòng một đoạn rất dài qua xa lộ, vòng sâu vào phía bên trong đất liền. Nhưng chỉ loại trừ đám thanh niên trong làng muốn dùng khách sạn làm điểm gặp gỡ, còn thì hầu như chằng một ai ngó ngàng tới chốn đó.
Qua máy bộ đàm, tôi liên lạc với Steve và Zeery, đoán biết quang cảnh trong khuôn viên của khách sạn Allison tuyệt đối yên lặng, chỉ trừ tiếng nhạc rền rĩ từ một dàn loa. Tất cả những vị khách có vẻ đã ngủ hết rồi. Bungalow số 9 không có ánh đèn nhưng điều đó không có nghĩa là tay Wilbur Staten bí hiểm không có mặt ở đó. Họ chưa phát hiện được bất cứ một dấu hiệu nào của Jenna Becks. nhưng cả điều này cũng chưa có ý nghĩa mấy. Chừng nào cô gái chưa lộ mặt ra, thì chúng tôi có thể tạm nghĩ cô ấy chưa sa vào nguy hiểm trực tiếp.
Tôi tin như thế và tôi đút máy bộ đàm vào người, lách qua kẽ hở giữa hai túp lều nghiêng vẹo. Rồi chỉ sau vài bước chân, tôi đã bước lên trên con đường bằng bê tông.
Sau vài phút, tôi nhảy qua hàng rào thấp bao quanh khuôn viên của khách sạn. Hai anh bạn đồng nghiệp của tôi đã lái chiếc xe công vụ đi giật lùi, đâm vào hai bụi cây nằm bên rìa bãi đậu. Steve ngồi bên tay lái. Ngón tay trỏ của anh chỉ về hướng con đường chính rất rộng, từ đó rẽ ra những con đường nhỏ hơn, dẫn về những ngôi nhà nằm rải rác trong khuôn đất. Zeerookah đang nấp ở một góc nào đó và quan sát Bungalow số 9. Anh lên tiếng ngay lập tức khi tôi lại rút máy bộ đàm ra và cào thật nhẹ ngón tay cái lên máy.
Im lặng trong rừng, - anh khẽ tuyên bố. – Wilbur Staten không động đậy nếu quả thật gã ta có ở đây.
Được. Cứ dừng lại ở chỗ của cậu. Mình sẽ tìm cách tiếp cận từ phía sau.
Tôi bật cho máy bộ đàm ở chế độ nhận liên lạc và treo máy lên trên vai trái. Tay bên phải của tôi mở làn áo Parka, để nếu cần có thể rút khẩu P38 ra thật nhanh. Sương mù bây giờ đã dày đặc, tràn từ biển Đại Tây Dương vào đây như một bức tường với tốc độ chậm rãi, không chuyển động, và kéo thành những vệt mây dài vô tận bên trên thảm có. Tôi đi một đường vòng, rồi lướt tới Bungalow số 9 từ phía sau. Trông như thể ngôi nhà đang đứng trên một nền thảm làm bằng bọt. Sương mù dày đặc đến nỗi tôi không biết mình đang bước vào đâu nữa. Nheo thật nhỏ hai con mắt, tôi quan sát các khung cửa số phía sau, nhận ra rằng có một khuôn cửa sổ đang mở, và trong giây phút đó, chân tôi đã vào cái gí đó mềm mềm.
Tôi giật mình.
Một thoáng, tôi ngưng lại nghe ngóng, rồi tôi cúi người xuống. Trong túi tôi bao giờ cũng có một cây đèn pin nhỏ và mảnh như một cây bút chì. Quầng sáng rất thanh và nhỏ như lá lúa, chỉ kéo dài ra chừng hai gang tay, rồi sau đó bị làn sương mù nuốt chửng. Nhưng dù sao nó cũng đủ cho tôi nhận ra những đường nét của một thân người bất động.
Một người đàn ông trong chiếc quần vải lanh (lin) sáng màu và một chiếc áo khoác xanh sẫm. Không một nhịp tim, mạch không đập chỉ sau hai động tác tôi đã nhận thấy như thế. Tôi hạ sát cây đèn xuống dưới gương mặt nhợt nhạt như mặt ma và cắn xuống môi dưới. Tôi nhìn thấy đôi mắt mở to, ánh mắt tắt ngang, phản chiếu lại ánh sáng như hai hòn bi thủy tinh vô hồn.
Thận trọng, tôi rút ví ra khỏi túi veston.  Nhưng trước khi đọc thì đã biết mình đang đối diện với Wilbur Staten.