Dịch giả: Nguyễn Đ. Thanh

Nguyên tác: Soon
(Tiếp theo Cơ Hội)

     ai hình ảnh đối mặt nhau. Hình một con bò cái màu trắng tinh, với nét đặc biệt dịu hiền, hình kia là một người đàn ông mặt xanh, khong trẻ mà cũng không già. Ông có vẻ là một công chức thường, có thể một người đưa thư - ông đội nón kết. Môi ông xanh xao, tròng trắng mắt sáng ngời. Một bàn tay có lẽ của ông mời mua, từ bên dưới của bức tranh, một cây nhỏ hoặc một nhánh cây nặng trĩu những món trang sức.
Phía trên bức tranh là đám mây đen tối, dưới đó vài căn nhà nhỏ rải rác và một ngôi nhà thờ với cây thánh giá, đặt trên mặt cong của trái đất. Gần bên một người đàn ông nhỏ bé (tuy vẽ theo một tỉ lệ lớn hơn so với các ngôi nhà) đi bộ nét cương quyết, lưỡi hái trên vai, và một phụ nữ, vẽ với cùng tỉ lệ, dường như đang chờ đợi ông. Nhưng bà lại treo lộn ngược.
Có những chi tiết khác nữa. Ví dụ, một cô gái vắt sữa bò, ở phía trong má con bò cái.
Juliet quyết định ngay mua bản in này như món quà tặng Giáng Sinh cho cha mẹ cô.
"Bởi vì nó nhắc tôi nhớ đến họ," cô nói với Christa, người bạn cùng đi với cô từ Whale Bay để mua sắm. Họ đang ở trong cửa hàng quà tặng của Art Gallery Vancouver.
Christa cười. "Người đàn ông màu xanh lá cây và con bò? Chắc họ sẽ vui thích lắm."
Thoạt đầu, Christa không bao giờ lấy làm nghiêm túc bất cứ điều gì, cô luôn tìm cách nói đùa trước. Juliet không cảm thấy phiền. Cô mang thai ba tháng với em bé mà cô sẽ đặt tên Penelope, đột nhiên cô hết buồn nôn, và vì lý do đó, hoặc một lý do nào khác, cô lại có những cơn thật phấn khởi. Cô luôn nghĩ đến thức ăn, và thậm chí cô đã không muốn đi vào cửa hàng quà tặng, bởi vì cô vừa nhìn thấy một nơi ăn trưa.
Cô yêu tất cả mọi thứ trong tấm hình, nhưng đặc biệt là những hình thể nhỏ và các tòa nhà ọp ẹp ở trên cùng. Người đàn ông với lưỡi hái và người phụ nữ treo ngược xuống.
Cô nhìn đển chủ đề. Tôi và Làng.
Một ý nghĩa thật tinh tế.
"Chagall. Tôi thích Chagall," Christa nói. "Picasso là một đứa con hoang."
Juliet rất hài lòng với bức tranh cô đã tìm được nên không để ý gì khác.
"Cô có biết người ta nói ông ta đã phát biểu cái gì không? Chagall là để cho các cô gái chọn mua," Christa nói với cô. "Vậy, có gì sai nếu các cô gái chọn mua? Chagall nên nói, Picasso là để cho những người có khuôn mặt buồn cười."
"Ý tôi là, nó làm cho tôi nghĩ đến cuộc sống của họ", Juliet nói. "Tôi không biết tại sao, nhưng thật vậy."
Cô có kể cho Christa vài điều về cha mẹ cô - làm thế nào họ sống ở một nơi cô lập kỳ lạ nhưng không phải là không vui, mặc dù cha cô là một giáo viên có tiếng. Một phần họ bị cách ly vì bệnh tim của Sara, nhưng cũng vì họ mua dài hạn những tạp chí mà không ai xung quanh họ đọc, nghe các chương trình trên mạng phát thanh quốc gia, mà không ai xung quanh họ nghe. Vì Sara tự may quần áo - đôi khi không khéo - dùng mẫu Vogue, thay vì Butterick. Thậm chí vì họ còn giữ một vài cảm giác của tuổi trẻ thay vì mập dày và ủ rũ như cha mẹ của những người bạn học của Juliet. Juliet đã tả Sam giống như cô - cổ dài, một chỗ trũng trên cằm, tóc mềm màu nâu nhạt - và Sara như một phụ nữ yếu đuối tóc vàng nhạt, một nét đẹp bề bộn mỏng manh.
Khi Penelope được mười ba tháng, Juliet bay với con đến Toronto, sau đó lấy xe lửa. Đây là vào năm 1969. Cô đi xuống một thị trấn cách nơi cô đã lớn lên hai mươi dặm, mà Sam và Sara vẫn còn cư ngụ. Hình như xe lửa không còn dừng lại ở đó nữa.
Cô thất vọng khi xuống nhà ga không quen thuộc này và không thấy xuất hiện trở lại, ngay lúc đó, hàng cây, vỉa hè và căn nhà cô từng nhớ - sau đó, chẳng bao xa, là nhà riêng của cô, nhà của Sam và Sara, rộng rãi nhưng đơn giản, không có nghi ngờ gì hết cũng với nước sơn màu trắng phồng rộp và tồi tàn, phía sau cây phong to lớn mềm mại.
Cô chưa bao giờ thấy Sam và Sara đển thị trấn này lúc trước, họ đang mỉm cười nhưng lo lắng, vẻ suy giảm.
Sara kêu lên một tiếng nhỏ kỳ lạ, như thể một cái gì đó mổ vào bà. Một vài người trên sân ga quay lại nhìn.
Hình như đó chỉ là sự phấn khởi.
"Chúng dài và ngắn, nhưng vẫn còn hợp nhau", bà nói.
Lúc đầu Juliet không hiểu bà muốn nói cái gì. Sau đó, cô nhận ra - Sara mặc một chiếc váy đen bằng lanh dài xuống bắp chân và một cái áo khoác phù hợp. Cổ áo và cổ tay áo khoác được may với một miếng vải màu chanh xanh lá cây chói sáng điểm chấm tròn đen. Một khăn xếp cùng vải che mái tóc bà. Bà chắc đã may bộ trang phục, hoặc nhờ thợ. Màu sắc không hợp cho làn da của bà, trông như lớp bụi phấn mỏng đã phủ lên đó.
Juliet mặc một áo đầm ngắn màu đen.
"Mẹ tự hỏi không biết con sẽ nghĩ gì về mẹ, mùa hè lại mặt màu đen, như mẹ đang có tang vậy," Sara nói. "Và đây con cũng mặt giống mẹ. Con trông rất thông minh, mẹ hoàn toàn ưa thích những chiếc áo đầm ngắn này."
"Và mái tóc dài," Sam nói. "Một người hoàn toàn đợt sống mới." Ông cúi nhìn mặt em bé. "Chào, Penelope."
Sara thêm vào, "Như một con búp bê."
Bà với tay bế Penelope - mặc dù cánh tay bà đưa ra khỏi tay áo là hai chiếc que quá yếu đuối để ôm một em bé nặng như vậy. Và bà không cần phải cố gắng, vì Penelope, từ nảy căng thẳng khi lần đầu tiên nghe giọng nói của bà ngoại, bây giờ nó hét lên và quay đi, giấu khuôn mặt của vào cổ của Juliet.
Sara cười. "Bà giống một người bù nhìn ghê gớm vậy sao?" Một lần nữa giọng nói bịnh hoạn của bà phát ra, vút lên thật chói tai và nhỏ lại, lôi cuốn những cái nhìn chằm chằm. Một điều mới lạ - mặc dù có thể không hoàn toàn. Juliet có ý tưởng mọi người có vẽ luôn nhìn theo hướng mẹ cô khi bà cười hoặc nói chuyện, nhưng ngày xưa họ đã nhận thấy đó là để bộc lộ niềm vui, một cái gì đó nữ tính và thu hút (mặc dù không phải mọi người đều có thể thích, họ sẽ nói bà luôn cố gắng để gây sự chú ý).
Juliet nói, "Con bé rất mệt."
Sam giới thiệu người phụ nữ trẻ đang đứng phía sau, giữ khoảng cách như thể cô không muốn được nhận diện là cô đi chung. Và trên thực tế Juliet cũng không có để ý đến cô.
"Juliet, đây là Irene. Irene Avery."
Juliet cố gắng đưa tay ra trong khi vẫn bế Penelope và mang túi tã, và khi nó trở nên rõ ràng là Irene sẽ không bắt tay - hay có lẽ đã không nhận ra ý định - cô mỉm cười. Irene không mỉm cười lại. Cô đứng khá bất động, nhưng cho ấn tượng là cô muốn giữ im lặng.
"Chào cô," Juliet nói.
Irene trả lời: "Vui được gặp cô" với một giọng nói đủ nghe, nhưng không có biểu lộ.
"Irene là nàng tiên của ba mẹ," Sara nói, và sau đó mặt của Irene biến đổi. Cô cau mày một chút, vẽ bối rối rõ ràng.
Cô không cao như Juliet - người đã cao - nhưng vai và hông của cô rộng hơn, với cánh tay khỏe mạnh và cằm bướng bĩnh. Mái tóc xoắn đen dày, cột ra phía sau thành một cái đuôi ngắn to, lông mày đen rặm không thân thiện, và loại da dễ ăn nắng. Đôi mắt cô màu xanh lá cây hoặc màu xanh, một màu sắc nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên với làn da này, và khó nhìn vào, thật sâu thẩm. Cũng vì cô giữ đầu hơi cúi thấp và xoay mặt sang một bên. Sự cảnh giác này có vẻ được đề cao và cố tình.
"Đối với một nàng tiên cô ấy thật đã làm rất quá nhiều việc," Sam nói, với nụ cười chiến lược toe toét. "Tôi sẽ nói với tất cả mọi người là cô như vậy."
Và bây giờ tất nhiên Juliet nhớ lại họ có đề cập trong những bức thư về một người phụ nữ đến giúp đỡ, vì sức khỏe của Sara xuống dốc quá nhanh. Nhưng cô lại nghĩ đến một người lớn tuổi hơn nhiều. Irene chắc chắn là không lớn hơn cô.
Vẫn là chiếc xe Pontiac mà Sam đã mua lại có lẽ mười năm trước. Màu sơn xanh ban đầu cho thấy những vệt đây đó nhưng hầu như mờ nhạt thành màu xám, và những ảnh hưởng của muối trên con đường mùa đông có thể thấy ở rìa rỉ sét bên dưới.
"Con ngựa già màu xám," Sara nói, gần như hết hơi sau khi đi bộ một khoảng ngắn từ sân ga xe lửa. 
"Nó vẫn còn chạy được," Juliet thêm vào. Cô nhận xét một cách thán phục, đúng như họ chờ đợi ở cô. Cô quên rằng họ gọi chiếc xe như vậy, mặc dù đó là cái tên chính cô đã nghĩ ra.
"Ồ, nó không bao giờ bỏ cuộc," Sara nói, một khi bà đã vào ngồi ở ghế sau với sự giúp đỡ của Irene. "Và ba mẹ cũng sẽ không bao giờ bỏ nó."
Juliet vào ngồi ở ghế trước, loay hoay với Penelope, bé bắt đầu rên rỉ lại. Hơi nóng bên trong xe thật khó chịu, mặc dù nó đã được đậu với cửa sổ quay xuống trong bóng mát thưa thớt của hàng cây dương ở trạm xe lửa.
"Trên thực tế ba định -," Sam vừa nói vừa lui xe ra, "Ba định biến nó thành một chiếc xe tải."
"Ông không muốn nói như vậy," Sara rít lên.
"Cho việc làm ăn", Sam tiếp tục. "Nó sẽ ích lợi hơn rất nhiều. Và mình sẽ làm được một số quảng cáo mỗi lần mình lái xe xuống phố, chỉ cần cái tên ghi trên cửa."
"Ông nói chơi," Sara cho biết. "Làm thế nào tôi ngồi trong một chiếc xe chạy quanh với hàng chữ Rau Tươi? Vậy ông cho tôi là bí rợ hoặc bắp cải?"
"Tốt hơn dịu xuống đi, bà ơi," Sam nói, "không thôi bà sẽ không còn hơi thở nào hết khi chúng ta về đến nhà."
Sau gần ba mươi năm giảng dạy trong các trường công lập trên toàn quận - mười năm tại trường học cuối cùng - Sam đã đột nhiên bỏ nghề và quyết định vào làm kinh doanh bán rau, toàn thời gian. Ông luôn trồng một vườn rau lớn, và cây mâm xôi, trên mảnh đất mở rộng thêm bên cạnh ngôi nhà, và họ đã bán được sản phẩm thặng dư cho một vài người xung quanh thị trấn. Nhưng bây giờ, hình như, điều này sẽ thay đổi cách kiếm sống của ông, bán cho các cửa hàng tạp hóa và có lẽ sau cùng dựng lên một gian hàng ngoài chợ tại cửa phía trước.
"Ba thật sự có ý định này?" Juliet lặng lẽ hỏi.
"Trời, đúng vậy."
"Ba sẽ không nhớ tiếc việc giảng dạy?"
"Không nhớ gì hết. Ba đã chán ngấy. Ba đã chán ngấy tới mắt."
Sự thật là sau bao nhiêu năm đó, không ai bao giờ đề nghị ông giữ chức vụ hiệu trưởng tại bất cứ trường nào. Cô cho rằng đó là lý do làm cho ông chán ngấy. Ông là một nhà giáo đáng ghi nhận, tất cả mọi người sẽ nhớ đến những khôi hài và nghị lực của ông, Lớp Sáu không giống bất cứ năm nào khác trong cuộc đời các học sinh của ông. Tuy nhiên, ông đã để thời gian qua đi rất nhiều, và có lẽ chính vì lý do đó. Phương pháp của ông có thể bị xem làm giảm đi uy quyền. Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng Uy Quyền nói rằng ông không phải là loại người phụ trách, nên để ông tiếp tục ở nhiệm sở sẽ gây ít tổn hại hơn.
Ông thích làm việc ngoài trời, ông hay nói chuyện với mọi người, ông có thể sẽ thành công, bán rau.
Nhưng Sara ghét như vậy.
Juliet cũng không thích. Nếu cô phải nghiêng một bên, tuy nhiên, cô sẽ phải lựa chọn ông. Cô sẽ không muốn có vẽ tự cao.
Và sự thật là cô thấy mình - cô thấy cô và Sam và Sara, nhưng đặc biệt là chính cô và Sam - như hơn tất cả mọi người xung quanh một cách nào đó. Vậy, chuyện bán rau của ông làm gì phải có vấn đề?
Bây giờ Sam nói bằng một giọng bí ẩn, trầm lắng hơn. 
"Tên bé là gì?"
Ông muốn nói em bé.
"Penelope. Mình sẽ không bao giờ gọi bé là Penny. Penelope."
"Không, ba muốn nói - ba muốn hỏi họ của em bé."
"Ồ. Con nghĩ là Henderson-Porteous. Hoặc Porteous-Henderson. Nhưng có lẽ nó sẽ dài quá để gọi, khi bé có tên Penelope rồi? Chúng con biết nhưng vẫn thích Penelope. Trước sau gì chúng con cũng sẽ phải quyết định."
"Vậy, con bé mang tên anh ấy," Sam nói. "Tốt, được. Ba muốn nói là, điều này tốt."
Juliet ngạc nhiên một lúc, sau đó thì không.
"Tất nhiên là tên anh", cô nói. Giả vờ bối rối và thích thú. "Con của anh."
"Ồ, đúng. Đúng. Nhưng trong hoàn cảnh này."
"Con quên đi hoàn cảnh," cô nói. "Nếu ba muốn nói thực tế là vì chúng con không có kết hôn, hầu như không có cái gì để lo hết. Nơi chúng con sống, người dân chúng con biết, đó không phải điều người ta nghĩ đến."
"Giả sử không," Sam nói. "Anh có kết hôn với người đầu tiên không?"
Juliet đã kể với họ về vợ của Eric, người mà anh đã chăm sóc trong tám năm cô đã sống sau tai nạn xe hơi.
"Ann? Có. Có thể, con thực sự không biết. Nhưng có. Con nghĩ như vậy. Có."
Sara gọi ra ghế trước, "Hay quá nếu mình ngừng lại ăn kem nhe?"
"Ở nhà mình đã có kem trong tủ lạnh," Sam trả lời. Và nói thêm với Juliet, giọng nhỏ đi, một cách ngạc nhiên, "Cứ đưa bà ấy đi bất cứ nơi nào để ăn uống, và bà sẽ dựng lên một màn trình diễn."
Cửa sổ vẫn còn quay xuống, gió ấm áp thổi vào trong xe. Trời đã thực sự vào hè - một mùa không bao giờ đến, Juliet có thể thấy, trên bờ biển phía tây. Những cây gỗ cứng nhô lên từ xa như những cục bướu ở ven bờ cánh đồng, tạo ra những hang động bóng mát màu xanh-đen, đất trồng trọt và đồng cỏ trải dài trước mặt họ với một màu vàng và xanh lá cây, dưới ánh nắng mặt trời gây gắt. Lúa mì non, lúa mạch, ngô và đậu thật tươi tốt - tất cả làm cho đôi mắt của bạn mở to ra.
Sara nói: "Ở ghế trước bàn thảo cái gì vậy? Chúng tôi không thể nghe được ở phía sau này vì gió quá."
Sam nói, "Không có gì đặc biệt. Tôi chỉ hỏi Juliet nếu người bạn vẫn còn làm nghề bắt tôm cá.
Eric sống với nghề bắt tôm từ lâu. Lúc trước anh là một sinh viên y khoa. Anh phải bỏ học vì anh đã thực hiện một vụ phá thai, cho một người bạn (không phải là bạn gái). Tất cả diễn ra tốt đẹp, nhưng bằng cách nào đó câu chuyện đã lọt ra ngoài. Juliet nghĩ sẽ tiết lộ cho cha mẹ vì đầu óc họ rộng rải. Có lẽ cô muốn giới thiệu anh như một người đàn ông có học thức, không phải chỉ là một ngư dân. Nhưng tại sao lại đặt vấn đề đó, đặc biệt bây giờ Sam là một người bán rau? Ngoài ra, đầu óc rộng rải của họ có thể không đáng tin tưởng như cô nghĩ.
Họ có nhiều sản phẩm khác để bán ngoài rau tươi và quả mọng. Mứt, nước trái cây đóng chai, đồ chua, được biến hoá trong nhà bếp. Buổi sáng đầu tiên của Juliet, mứt mâm xôi đang được chế biến. Irene phụ trách việc này, áo khoác của cô ướt đẫm hơi nước hoặc mồ hôi, bám vào da ở giữa hai bả vai. Cô cũng thường đưa mắt liếc nhìn máy truyền hình, đã được đẩy xuống hành lang phía sau ngay cửa nhà bếp, vì vậy bạn phải ép mình lại để bước vào trong. Trên màn hình chương trình buổi sáng dành cho trẻ em đang chiếu một phim hoạt họa Bullwinkle. Thỉnh thoảng Irene cười thật lớn với mấy trò vui, và Juliet cũng cười, để tỏ ra thân thiện. Irene không để ý.
Quầy bếp cần được thu dọn để Juliet có thể luộc và nghiền một quả trứng cho bữa ăn sáng của Penelope, pha cà phê và nướng bánh mì cho cô. "Cô có đủ chỗ không?" Irene hỏi, với một giọng không rõ ràng, như thể Juliet là một kẻ đột nhập mà nhu cầu không thể đoán trước được.
Nếu nhìn gần có thể thấy nhiều sợi lông đen mịn trên cánh tay của Irene. Cũng có vài sợi trên má, ngay phía trước tai của cô.
Cô liếc xiên nhìn tất cả mọi động tác của Juliet, vặn thử các nút mở lò (cô không nhớ lúc đầu ổ điện nào kiểm soát), lấy trứng ra khỏi nồi và lột vỏ (lần này bị dính, và tróc ra từ từ một ít thay vì một mảnh lớn dễ dàng), sau đó cô chọn cái dĩa để tán nhuyễn.
"Chắc cô không muốn con bé làm rơi cái dĩa đó trên sàn nhà." Có muốn nói đến cái dĩa Tàu.  "Cô không lấy một cái bằng nhựa cho nó sao?"
"Tôi sẽ cẩn thận", Juliet nói.
Thì ra Irene cũng là một người mẹ. Cô có một bé trai ba tuổi và một bé gái dưới hai tuổi. Tên là Trevor và Tracy. Người cha đã chết mùa hè vừa qua trong một tai nạn ở chuồng gà nơi anh làm việc. Cô trẻ hơn Juliet ba tuổi - hai mươi hai. Juliet biết được vì cô có hỏi về con cái và người chồng, và dựa theo câu trả lời cô có thể đoán độ tuổi.
Khi Juliet nói: "Ồ, tôi rất tiếc" - nhắc đến vụ tai nạn, cô cảm thấy đã khiếm nhã gợi lại, và bây giờ cô có vẻ đạo đức giả để thương xót - Irene trả lời, "Ờ. Đúng vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của tôi," như thể nổi bất hạnh là một cái gì đó để tích lũy, như những vật đeo lủng lẳng trong một chiếc vòng tay.
Sau khi Penelope ăn hết quả trứng, Juliet bế nó một bên hông và đi lên lầu.
Nửa chừng cô nhận ra cô chưa rửa dĩa.
Không có nơi nào để em bé xuống, nó chưa biết đi nhưng có thể bò thật nhanh. Chắc chắn là không thể để nó một mình thậm chí năm phút trong nhà bếp, với nồi nước sôi diệt trùng, mứt còn nóng và dao cắt – cũng không thể yêu cầu Irene trông con bé được. Và điều đầu tiên sáng nay một lần nữa cô đã từ chối thân thiện. Vì vậy, Juliet bế con bé lên cầu thang trên căn gác - đóng cửa lại phía sau - và để nó chơi trên các bước thang, trong khi cô tìm cái chuồng chơi cũ. May mắn là Penelope rất quen bò trên các bước thang.
Ngôi nhà cao hai tầng, bây giờ Juliet cảm thấy những căn phòng đụng đến trần nhà trông giống cái hộp. Mái nhà thật dốc, nhờ đó cô có thể đi bộ tới lui ở giữa căn gác. Juliet thường làm như vậy, khi cô con nhỏ. Cô đi vòng vòng kể cho mình nghe một số chuyện cô đã đọc, đôi khi thêm bớt hoặc thay đổi. Nhảy múa - cũng có nữa - trước một khán giả tưởng tượng. Khán giả thực sự gồm những bàn ghế hỏng hoặc đơn giản không dùng nữa, những chiếc rương cũ, một chiếc áo khoác da trâu vô cùng nặng nề, căn nhà chim én màu tím (một món quà của các học sinh xa xưa của Sam, họ đã thất bại trong việc thu hút chim én màu tím), nón sắc của Đức mà hình như cha của Sam đã mang về sau Thế Chiến Thứ Nhất, và một bức tranh vẽ tài tử buồn cười một cách vô tình về chiếc tàu Empress of Ireland chìm ở Vịnh St. Lawrence, với những hình thể bằng que diêm văng ra tứ phía.
Và ở đó, dựa vào tường, là bức  tranh Tôi và Làng. Đối mặt ra ngoài - không có ý che giấu. Và không có bụi trên đó, nghĩa là nó cũng vừa mới được mang lên đây.
Sau một lúc tìm kiếm, cô thấy chuồng chơi cho em bé. Một món đồ nặng và đẹp, với sàn và hai bên trục chính bằng gỗ. Và xe đẩy em bé. Cha mẹ cô đã giữ tất cả mọi thứ, hy vọng có thêm một đứa con nữa. Ho đã có ít nhất một lần sẩy thai. Vào mỗi buổi sáng chủ nhật, tiếng cười trong giường của họ đã làm cho Juliet cảm thấy như thể ngôi nhà bị xâm chiếm bởi một xáo trộn lén lút, thậm chí đáng xấu hổ, không thuận lợi cho cô.
Xe trẻ con là một loại có thể được gấp xuống để trở thành một xe đẩy. Đây là một chi tiết Juliet đã quên mất, hoặc không biết đến. Bây giờ cô đổ mồ hôi, và phủ đầy bụi, cô cần tìm cách xếp nó lại. Cô không bao giờ thấy việc làm này dễ dàng, cô không nắm bắt được ngay lập tức cách thức ráp lại với nhau, và cô có thể lôi cả chiếc xe xuống cầu thang và mang ra vườn để nhờ Sam giúp, nhưng cô nghĩ đến Irene. Đôi mắt nhạt nhấp nháy của Irene, những cái nhìn gián tiếp nhưng đo lường, đôi tay khéo léo. Vẽ cảnh giác của cô, trong đó có cái gì không hẳn là khinh thường. Juliet không biết có thể gọi là gì. Một thái độ, dửng dưng nhưng kiên quyết, giống như một con mèo.
Cuối cùng cô tìm được cách dựng chiếc xe đẩy. Nó cồng kềnh, một nửa to hơn xe đẩy bình thường. Và tất nhiên là bẩn thỉu. Bây giờ cô đã ổn, và trên các bước thang, Penelope cũng có vẽ ổn hơn nữa. Và ngay bên cạnh tay của bé một cái gì đó mà Juliet thậm chí đã không để ý. Một cây đinh. Thứ mà bạn không bao giờ quan tâm đến, cho đến khi bạn có một đứa bé ở trong giai đoạn cho tất cả vào miệng, và lúc đó bạn phải luôn luôn thận trọng.
Và cô đã không cẩn thận. Tất cả mọi thứ ở đây làm cho cô bị phân tâm. Hơi nóng, Irene, những thứ quen thuộc và những thứ không quen thuộc.
Tôi và Làng.
"Ồ," Sara nói. "Mẹ hy vọng con sẽ không nhận thấy. Con đừng buồn nhe."
Phòng ánh nắng bây giờ là phòng ngủ của Sara. Lúc trước là một phần của hành lang trước cửa nhà - những tấm sáo bằng tre được treo trên tất cả các cửa sổ, ánh sáng màu vàng nâu và hơi nóng đều hoà tràn đầy trong căn phòng. Tuy nhiên, Sara vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng len màu hồng. Hôm qua, tại nhà ga, bà kẻ lông mày bằng bút chì, môi sơn màu quả mâm xôi, đội khăn xếp và mặt bộ trang phục, Juliet thấy bà giống một phu nữ lớn tuổi người Pháp (không phải vì Juliet đã gặp nhiều phụ nữ lớn tuổi người Pháp), nhưng bây giờ, với mái tóc trắng phơi bày từng lọn, đôi mắt sáng lo lắng dưới lông mày gần như không có, bà trông giống như một đứa trẻ già đi trước tuổi. Bà đang ngồi lên dựa vào những chiếc gối với tấm chăn kéo đến eo. Khi Juliet đưa bà đi vào phòng tắm, trước đó, mặc dù với nhiệt độ như vậy, cho thấy bà mang cả vớ và dép trong giường.
Một cái ghế lưng thẳng được đặt bên cạnh giường, bà có thể với tay ra chỗ ngồi dễ dàng hơn là một cái bàn. Trên đó có những viên thuốc men, phấn bột, kem nuôi da, một nửa tách trà sữa đã uống, một cái ly đậy lại đựng hình như một loại thuốc bổ màu sẫm, có thể là chất sắt. Trên đầu giường là các tạp chí – những số cũ của Vogue và Ladies’ Home Journal.
"Con không buồn", Juliet trả lời.
"Ba mẹ đã treo nó lên. Ở trong hành lang phía sau gần cửa phòng ăn. Sau đó, ba đã lấy xuống."
"Tại sao?"
"Ông không có nói gì hết với mẹ. Ông không nói là ông sẽ lấy xuống. Sau đó, đến một ngày nó không còn ở đó nữa."
"Tại sao ba lại lấy nó xuống?"
"Ồ. Có thể là một ý niệm của ông, con biết đó."
"Ý niệm gì?"
"Ổ. Mẹ nghĩ con biết, mẹ nghĩ nó có thể liên hệ đến Irene. Nó làm phiền Irene."
"Không có ai khỏa thân trong đó. Không phải như Botticelli."
Vì thực ra có một bản in The Birth of Venus treo trong phòng khách của Sam và Sara. Nó đã là chủ đề của những chuyện đùa căng thẳng mấy năm trước nhân dịp họ mời những nhà giáo khác đến ăn tối.
"Không. Nhưng nó hiện đại. Mẹ nghĩ rằng nó làm cho ba khó chịu. Hoặc có thể nhìn vào đó với Irene cũng nhìn vào đó - khiến cho ông khó chịu. Ông có thể lo sợ nó sẽ làm cho cô ấy cảm thấy - ồ, như khinh thường ba mẹ. Con biết - là chúng ta kỳ quặc. Ông sẽ không muốn để Irene nghĩ chúng ta là loại người như vậy."
Juliet nói: "Loại người treo bức ảnh này? Mẹ muốn nói là ba quan tâm quá nhiều đến những gì cô ấy nghĩ về hình ảnh của chúng ta?"
"Con biết ba mà."
"Ba không sợ trái ý với người ta. Không phải đó là vấn đề trong công việc của ba sao?"
"Cái gì?" Sara hỏi. "Ồ. Đúng. Ba có thể trái ý. Nhưng ba đôi khi cẩn thận. Và Irene. Irene rất - ba cẩn thận với cô ấy. Irene rất quý đối với ba mẹ."
"Ba nghĩ cô sẽ từ bỏ công việc bởi vì cô thấy chúng ta có một tấm hình kỳ quặc sao?"
"Mẹ sẽ vẫn treo nó lên, con à. Mẹ đánh giá cao bất cứ cái gì của con. Nhưng ba..."
Juliet không nói gì. Từ khi cô lên chín hoặc mười cho đến khi cô có lẽ mười bốn tuổi, cô và Sara có một sự hiểu biết về Sam. Con biết ba mà.
Đó là thời điểm hai người phụ nữ cùng chia sẻ với nhau. Tóc quá thẳng và mịn của Juliet được thử uốn tại nhà, buổi may áo làm ra những bộ trang phục không giống ai, bữa ăn tối bánh mì lát bơ đậu phộng với cà chua và thoa sốt tròng vàng trứng đánh với dầu những buổi tối Sam ở lại trễ cho cuộc họp tại trường. Những câu chuyện được kể đi kể lại về bạn trai và bạn gái cũ của Sara, những câu nói đùa họ giỡn chơi và niềm vui họ có, những ngày mà Sara cũng là nhà giáo, trước khi trái tim bà quá xấu. Những câu chuyện từ thời gian trước đó, khi bà nằm trên giường với cơn sốt thấp khớp và có những người bạn tưởng tượng Rollo và Maxine giải quyết bí ẩn, thậm chí giết người, giống như các nhân vật trong vài cuốn truyện trẻ em. Những cái nhìn thoáng qua về sự tán tỉnh u mê của Sam, tai họa với chiếc xe mượn, thời điểm ông xuất hiện ở cửa Sara cải trang như một kẻ lang thang.
Sara và Juliet, làm kẹo sô cô la và luồng sợi dây băng qua lỗ dây viền trên váy lót, hai người thật gắn bó với nhau. Và sau đó đột ngột, Juliet không còn muốn làm bất cứ cái gì nữa, cô muốn thay vào đó nói chuyện với Sam thật trễ ban đêm trong nhà bếp, hỏi ông về những hố  đen, Kỷ Băng Hà, Chúa. Cô ghét cách Sara mở to mắt đặt những câu hỏi ngây thơ phá hoại cuộc nói chuyện của họ, cách Sara luôn cố gắng tìm cách lôi kéo chủ đề trở lại với bà. Đó là lý do tại sao buổi nói chuyện chỉ xảy ra trễ ban đêm và cô cũng như Sam cũng phải hiểu là không bao giờ nên đề cập đến. Chờ cho đến khi Sara không có mặt. Tất nhiên chỉ là bấy giờ thôi.
Dù sao họ cũng luôn tự nhắc nhở một điều. Đối xử tốt với Sara. Bà đã liều mạng sống để sinh ra cô, một hành động đáng ghi nhớ.
"Ba không quan tâm trái ý với những người ở trên ba," Sara nói, hít một hơi thở thật sâu.  "Nhưng con biết ba thế nào đối với những người ở dưới ba. Ba sẽ làm sao để đảm bảo họ không cảm thấy ba khác họ, ba chỉ cần đặt mình xuống ngang hàng với họ -"
Tất nhiên là Juliet đã biết. Cô biết cách Sam nói chuyện với cậu bé tại máy bơm xăng, cách ông nói đùa trong cửa hàng kim khí. Nhưng cô không nói gì.
"Ba cần phải thu hút họ," Sara nói với một giọng thay đổi đột ngột, một khía cạnh dao động của tật xấu, một tiếng cười yếu ớt.
Juliet chùi sạch xe đẩy em bé, và cùng Penelope, họ đi bộ vào phố. Cô lấy lý do là cô cần mua một nhãn hiệu xà phòng khử trùng nhẹ để giặt tã - nếu cô sử dụng xà phòng thường em bé sẽ có thể bị dị ứng. Nhưng cô cũng có những lý do khác, không thể cưỡng lại được mặc dù ngại ngùng.
Đây là con đường cô đã đi bộ tới trường trong nhiều năm của cuộc đời cô. Ngay cả khi cô lên đại học, và trở về nhà trong một chuyến viếng thăm - cô vẫn là một cô gái còn đi học. Cô sẽ không bao giờ hoàn tất việc học sao? Ai đó hỏi Sam như vậy vào một thời điểm cô vừa đoạt Giải Liên Trường Thông Dịch Tiếng La Tinh, và ông đã nói, "Tôi sợ là không." Ông kể câu chuyện này cho riêng ông. Lạy Chúa ông phải đề cập đến các giải thưởng. Để Sara làm điều đó - dù Sara có thể chỉ quên không biết giải thưởng gì.
Và hiện giờ cô đang ở đây, trọn vẹn. Đẩy em bé giống như bất cứ người phụ nữ trẻ nào khác. Quan tâm đến xà phòng giặt tã. Và không chỉ là em bé của cô. Đứa con tình yêu. Đôi khi cô nói về Penelope như vậy, chỉ với Eric. Anh xem đó là một lời đùa, cô nói đùa, bởi vì tất nhiên là họ sống với nhau và cũng khá lâu rồi, và họ có ý định đi tiếp tục bên nhau. Điều thực tế họ không có kết hôn không có nghĩa gì với anh, như cô biết cho đến nay, và chính cô nhiều khi cũng quên. Nhưng thỉnh thoảng - và bây giờ, đặc biệt là ở đây tại quê nhà, chính thực tế tình trạng không kết hôn cho cô một cảm giác mạnh đã hoàn tất, một sự gia tăng phúc lạc thật ngớ ngẩn.
"Vậy - hôm nay con đi ra đường," Sam hỏi. (Ông luôn nói ra đường? Sara và Juliet nói lên phố.)  "Con có gặp ai con quen không?"
"Con phải đi đến nhà thuốc," Juliet trả lời. "Và có nói chuyện với Charlie Little."
Cuộc nói chuyện này diễn ra trong bếp, sau mười một giờ đêm. Juliet đã quyết định đây là lúc tốt nhất để sửa soạn mấy bình sữa của Penelope cho ngày mai.
"Little Charlie?" Sam hỏi - ông luôn có thói quen khác này mà cô đã không nhớ, thói quen tiếp tục gọi người ta bằng biệt danh lúc ở trường. "Anh ta có khen con bé không?"
"Tất nhiên."
"Và cũng tốt."
Sam đang ngồi ở bàn, uống rượu lúa mạch đen và hút thuốc lá. Ông mới uống rượu whisky đây thôi. Bởi vì cha của Sara là một người uống rượu - không phải nghiện rượu, ông vẫn tiếp tục hành nghề bác sĩ thú y, nhưng ông đã gây ra khá nhiều sợ hãi trong nhà đủ làm cho con gái ông kinh hoàng vì uống rượu - Sam chưa bao giờ uống nhiều hơn một ly bia ở nhà, ít nhất theo Juliet được biết.
Juliet đã đi vào nhà thuốc vì đó là nơi duy nhất để mua xà phòng giặc tã. Cô không mong đợi gặp Charlie, mặc dù đó là cửa hàng của gia đình anh. Lần cuối cùng cô nghe nói về anh là anh sẽ học ra kỹ sư. Hôm nay cô có đề cập điều đó với anh, có lẽ một cách không khéo léo, nhưng anh đã dễ dãi và vui vẻ nói với cô rằng chuyện đó không thành. Anh mập ở khoảng giữa, và tóc của anh mỏng ra, mất đi vài làn sóng và lấp lánh. Anh chào đón Juliet với sự nhiệt tình, tăng bốc cô cũng như con cô, và điều này làm cho cô bối rối, vì vậy cô cảm thấy mặt và cổ nóng lên, hơi đổ mồ hôi, suốt lúc anh nói chuyện với cô. Ở trung học anh đã không có thời gian cho cô - trừ một lời chào tử tế, với cách cư xử của anh luôn niềm nở, dân chủ. Anh đi chơi với các cô gái hấp dẫn nhất trong trường, và bây giờ, như anh nói, kết hôn với một trong số các cô đó. Janey Peel. Họ có hai con, một đứa khoảng tuổi của Penelope, một đứa lớn hơn. Đó là lý do, anh cho biết, với một sự thẳng thắn dường như nói lên cái gì đó về tình cảnh riêng của Juliet - đó là lý do khiến anh không học tiếp tục để trở thành kỹ sư.
Vì vậy, anh biết làm thế nào để Penelope cười ríu rít, và anh nói chuyện với Juliet như một người thân thuộc, bây giờ họ đều có gia đình. Cô cảm thấy hãnh diện và hài lòng một cách ngu ngốc. Nhưng anh còn để ý nhiều hơn nữa - anh liếc nhìn bàn tay trái không mang nhẫn của cô, nói đùa về cuộc hôn nhân của anh. Và cái gì khác. Anh đánh giá cô, một cách bí mật, có lẽ anh nhìn thấy cô bây giờ như một phụ nữ trưng bày thành quả của một cuộc sống tình dục một cách dạn dĩ. Juliet, trong tất cả mọi người. Người vụng về, người học giả.
"Con bé có giống cô không?" Anh hỏi, cúi xuống để nhìn Penelope.
"Nó giống ba nó hơn," Juliet trả lời bình thường, nhưng với tất cả niềm tự hào, mồ hôi bây giờ tụ lại ở môi trên của cô.
"Vậy à?" Charlie tò mò, và đứng thẳng lên, phát biểu một cách kín đáo. "Dù sao, tôi sẽ nói với cô một điều. Tôi nghĩ đó là một sự xấu hổ -"
Juliet nói với Sam, "Anh ta nói với con anh nghĩ đó là một sự xấu hổ những gì đã xảy ra cho ba."
"Anh ấy nói vậy, phải không? Con đã trả lời thế nào?"
"Con không biết nói gì. Con không biết anh ta muốn nói cái gì. Nhưng con không muốn anh ấy biết như vậy."
"Không."
Cô ngồi xuống bàn. "Con muốn uống cái gì nhưng con không thích rượu whisky."
"Vậy, bây giờ con cũng uống rượu?"
"Rượu vang. Chúng con tự làm rượu vang. Trong Vịnh tất cả mọi người đều làm."
Sau đó ông kể cho cô một chuyện cười, loại nói đùa mà ông không bao giờ kể với cô trước đây. Nó liên quan đến một cặp đi vào một nhà trọ, và nó kết thúc với câu "Vậy, nó giống những gì ba luôn nói với các cô gái ở trường học ngày chủ nhật – các cô không cần uống rượu và hút thuốc lá để có những lúc vui vẻ."
Cô cười nhưng cảm thấy khuôn mặt của cô nóng lên, như với Charlie.
"Tại sao ba bỏ công việc của ba?" cô hỏi. "Có phải ba bỏ đi vì con?"
"Thôi nào." Sam cười. "Đừng nghĩ con rất quan trọng. Ba không bỏ đi. Ba không bị sa thải."
"Được rồi. Ba từ chức."
"Ba từ chức."
"Nó có bất cứ điều gì liên quan tới con không?"
"Ba từ chức vì ba đã quá mệt mỏi luôn bị cổ họng xiết chặt trong cái thòng lọng đó. Ba đã dự định từ chức cả bao nhiêu năm rồi."
"Nó không có gì liên quan tới con?"
"Được rồi," Sam trả lời. "Ba đã tranh cãi. Có những diều đã nói ra."
"Điều gì?"
"Con không cần phải biết."
"Và con đừng lo lắng", ông nói một lúc sau. "Họ không sa thải ba. Họ không thể sa thải ba. Có những quy tắc. Nó giống như ba đã nói với con dù sao ba cũng đã sẵn sàng để đi."
"Nhưng ba không nhận ra," Juliet nói. "Ba không nhận ra. Ba không nhận ra chuyện này ngớ ngẩn thế nào và nơi này thật kinh tởm để sống, nơi người ta nói như vậy, và làm thế nào nếu con nói với họ là con biết chuyện này, họ sẽ không tin. Nó sẽ có vẻ như một lời nói đùa."
"Thôi. Thật không may ba mẹ không sống nơi con sống. Đây là nơi ba mẹ đang sống. Bạn của con có nghĩ rằng đó là một lời nói đùa luôn không? Ba không muốn nói về chuyện này nữa tối nay, ba đi ngủ. Ba sẽ vô thăm Mẹ và sau đó ba đi ngủ."
"Chuyến xe lửa -," Juliet nói tiếp, vẫn bực dọc, thậm chí khinh miệt. "Nó vẫn còn ngừng lại ở đây. Phải không? Ba không muốn con xuống ở đây. Phải không?"
Ba cô đang đi ra khỏi phòng, ông không trả lời.
Bây giờ ánh sáng từ con đường cuối cùng có đèn trong thị trấn chiếu vào giường của Juliet. Cây phong lớn mềm mại đã bi cắt xuống, thay thế bằng một mảnh đất trồng đại hoàng của Sam. Đêm qua cô đã kéo màn cửa đóng lại để có bóng tối ở giường, nhưng đêm nay cô cảm thấy cô cần không khí bên ngoài. Vì vậy, cô phải chuyển gối xuống chân giường, cùng với Penelope, nó đã ngủ như một thiên thần với tất cả ánh sáng chiếu vào mặt nó.
Cô ước gì mình đã uống một chút rượu whisky. Cô nằm đờ người ra với nỗi thất vọng và giận dữ, thảo trong đầu một bức thư cho Eric. Em không biết em đang làm gì ở đây, em đúng ra không bao giờ nên đến đây, em chỉ mong đợi để về nhà.
Nhà.
Vào buổi sáng khi trời hầu như vẫn còn tối, cô tỉnh dậy với tiếng ồn của máy hút bụi. Sau đó, một giọng nói – của Sam - gián đoạn tiếng ồn này, và cô đã ngủ lại. Khi cô thức dậy sau đó, cô nghĩ chắc là một giấc mơ. Nếu không Penelope cũng sẽ thức dậy.
Sáng nay nhà bếp mát hơn, không còn đầy mùi nung nấu trái cây. Irene đang đậy mấy cái nắp nhỏ với vải gingham, và dán nhãn, vào tất cả các keo.
"Tôi nghĩ tôi nghe cô hút bụi," Juliet nói, tạo nét thật vui vẻ. "Chắc tôi phải nằm mơ. Nó chỉ khoảng năm giờ sáng."
Irene không trả lời ngay. Cô đang viết nhãn. Cô thật tập trung để viết, đôi môi kẹt giữa hai hàm răng.
"Bà đó," cô nói khi cô viết xong. "Bà đánh thức ba cô dậy và ông buộc phải đi nói bà ngừng lại."
Thật là khó tưởng tượng. Hôm qua Sara chỉ có rời giường để đi vào phòng tắm.
"Ông kể với tôi," Irene nói. "Bà thức dậy giữa đêm và nghĩ bà sẽ làm cái gì và sau đó ông phải dậy để nói bà ngừng lại."
"Chắc bà phải có một sức đẩy năng lượng nào đó," Juliet nói.
"Ừ." Irene tiếp tục viết trên một cái nhãn khác. Khi xong, cô đối mặt với Juliet.
"Bà muốn đánh thức ba cô dậy và gây sự chú ý, chỉ có vậy. Ông ta mệt muốn chết và ông phải ra khỏi giường để lo cho bà."
Juliet quay đi. Không muốn để Penelope xuống - như thể đứa bé không an toàn ở đây - cô vác nó lên một bên hông trong khi cô vớt trứng ra với một cái muỗng, đập, bóc vỏ và nghiền nó với một tay.
Trong khi cô cho Penelope ăn, bà sợ nói chuyện, ngại rằng giọng nói của bà làm em bé sợ hãi và khóc thét. Tuy nhiên, một cái gì đó truyền đạt đến Irene. Cô nói với một giọng nhẹ nhàng hơn - nhưng với một âm điệu thách thức - "Đó chỉ là cách họ chấp nhận. Khi họ bệnh như vậy, họ không làm sao hơn. Họ không thể nghĩ đến ai khác ngoài bản thân họ."
Đôi mắt của Sara nhắm lại, nhưng bà mở ra ngay lập tức. "Ồ, con cháu thân yêu của mẹ," bà nói, như thể cười với chính bà. "Juliet của mẹ. Penelope của mẹ."
Penelope dường như bắt đầu quen với bà. Ít nhất sáng nay, nó không khóc, hoặc quay mặt đi.
"Đây," Sara nói, với tay lấy một cuốn tạp chí của bà. "Để nó xuống cho nó chơi với cái này."
Penelope nhìn do dự trong giây lát, sau đó lấy một trang giấy và xé thật mạnh.
"Đó con thấy chưa," Sara nói. "Tất cả em bé đều thích xé mấy tạp chí. Mẹ nhớ."
Trên chiếc ghế cạnh bên giường có một chén Kem Lúa Mì, gần như không đụng tới.
"Mẹ không ăn sáng?" Juliet hỏi. "Không phải mẹ muốn ăn cái này sao?"
Sara nhìn vào chén giống như bà phải cân nhắc kỹ càng, nhưng không thể quyết định được.
"Mẹ không nhớ. Không, mẹ nghĩ mẹ không muốn ăn." Bà vừa cười khúc khích vừa thở hổn hển. "Ai biết được? Mẹ vừa thoáng nghĩ - cô ấy có thể đầu độc mẹ."
"Mẹ chỉ đùa thôi", bà nói khi bà dịu lại. "Nhưng cô ta rất khó chịu. Irene. Chúng ta không nên coi thường - Irene. Con có thấy những sợi lông trên cánh tay cô ấy không?"
"Giống như lông mèo," Juliet nói.
"Giống như lông chồn hôi."
"Chúng ta nên hy vọng không có một sợi nào rơi trong mứt."
"Đừng làm cho mẹ - cười nữa -"
Penelope khá bận rộn để xé tạp chí nên Juliet lợi dụng để nó trong phòng của Sara và mang chén Kem Lúa Mì xuống bếp. Cô không nói gì, và bắt đầu pha một ly eggnog với sữa, đường, trứng và rượu. Irene đi vào mang những thùng chất đầy keo mứt ra để vào xe. Ở bước thang dưới, Sam đang xịt vòi nước rửa sạch đất bám vào khoai tây mới được đào lên. Ông bắt đầu hát - lúc đầu quá nhỏ nên không nghe được lời hát của ông. Sau đó, khi Irene vừa bước ra, ông cất tiếng lớn hơn.
"Irene, ngủ ngo-o-on,
Irene, ngủ ngon,
Chúc ngủ ngon, Irene, ngủ ngon, Irene,
Anh sẽ gặp em trong giấc mơ của anh."
Irene, trong nhà bếp, quay ngoắt lại và hét lên: "Ông đừng hát bài này về tôi."
"Bài hát nào về cô?" Sam hỏi, giả vờ kinh ngạc. "Ai hát một bài hát về cô?"
"Ông hát. Ông vừa mới hát."
"Ồ - bài hát đó. Bài hát đó về Irene? Cô gái trong bài hát? Trời ơi - tôi quên mất đó cũng là tên của cô nữa."
Ông bắt đầu cất tiếng lên một lần nữa, nhưng ồn ào, lén lút. Irene đứng nghe, đỏ mặt, ngực phập phồng, chờ đợi để xông vào nếu cô còn nghe một chữ nữa.
"Ông không được hát về tôi. Nếu có tên tôi trong đó, là về tôi."
Đột nhiên Sam bùng ra thật lớn.
"Tối thứ bảy vừa qua tôi lấy vợ,
Tôi và vợ tôi ngồi xuống -"
"Ngừng lại. Ông ngừng lại," Irene hét lên, mắt mở to, tóe lửa. "Nếu ông không ngừng lại tôi sẽ ra đó và xịt vòi nước vào ông."
Trưa hôm đó, Sam đi giao mứt đến các cửa hàng tạp hóa và một vài cửa tiệm quà tặng đã đặt mua. Ông rủ Juliet đi cùng. Ông đã đến tiệm kim khí và mua cái ghế mới tinh để em bé ngồi trong xe cho Penelope.
"Đó là một món mà chúng ta không có trong căn gác," ông nói. "Khi con còn nhỏ, ba không biết nếu họ đã có bán chưa. Dù sao, nó cũng không quan trọng. Chúng ta không có xe hơi."
"Nó thật đẹp," Juliet nói. "Con hy vọng nó không tốn tiền nhiều quá."
"Chỉ một việc nhỏ mọn," Sam nói, gật đầu nói cô vào trong xe.
Irene ra vườn hái thêm mâm xôi. Lần này sẽ để làm bánh. Sam nhấn còi hai lần và vẫy tay chào khi họ bắt đầu chạy, và Irene đã trả lời, nâng một cánh tay như để xua đuổi một con ruồi.
"Cô ta là một cô gái lạ lùng," Sam nói. "Ba không biết làm thế nào ba mẹ có thể sống sót mà không có cô. Nhưng ba tưởng tượng cô ấy có vẻ khá cộc cần với con."
"Con không biết cô ta nhiều."
"Không. Cô ấy rất sợ con."
"Chắc chắn là không." Và cố gắng nghĩ một cái gì đó cảm kích hoặc ít nhất trung lập để nói về Irene, Juliet hỏi làm sao chồng cô chết tại chuồng gà.
"Ba không biết nếu anh ta là một tội phạm hay chỉ vì thiếu hiểu biết. Dù sao, anh lẻn vào với vài tên bất lương lập kế hoạch đánh cắp gà và tất nhiên họ đã làm còi báo động kêu lên và người nông dân chạy ra với một khẩu súng và liệu ông có ý định bắn anh ta hay không, anh đã..."
"Trời ơi."
"Vì vậy, Irene và cha mẹ chồng đi ra tòa nhưng ông ta không bị gì hết. Đúng, ông không có tội.  Dù sao cô chắc chắn đã phải đương đầu với rất nhiều khó khăn. Ngay cả khi người chồng không có vẻ đáng gì hết."
Juliet nói tất nhiên là phải rất khó khăn, và hỏi ông nếu Irene là một trong những người học trò ông đã dạy ở trường.
"Không không không. Cô hầu như không có đi học, theo ba biết được."
Ông nói gia đình cô sống ở phía bắc, một nơi nào đó gần Huntsville. Đúng. Một nơi nào gần đó. Một hôm tất cả mọi người đều đến thị trấn. Cha, mẹ, con cái. Và người cha nói với họ rằng ông có vài chuyện để làm và ông sẽ gặp lại họ một lát nữa. Ông nói với họ ở đâu. Lúc nào. Và họ đi lang thang mà không có tiền để chi tiêu, cho đến khi tới giờ. Và ông không bao giờ xuất hiện.
"Ông ta không bao giờ có ý định trở lại. Ông bỏ rơi họ. Vì vậy, họ phải sống bằng trợ cấp xã hội. Sống trong một cái chòi ở miền quê, với giá rẻ. Chị của Irene, người trụ cột, hơn cả người mẹ, ba nghĩ vậy - cô qua đời vì vỡ ruột thừa. Không có cách nào chở cô vào phố, trong cơn bão tuyết và họ không có điện thoại. Irene không muốn đi học trở lại sau đó, bởi vì chị cô đã luôn bảo vệ cô khỏi cách đối xử của những đứa trẻ khác. Bây giờ cô có vẻ dày da nhưng ba đoán không phải lúc nào cô cũng vậy. Thậm chí nó có thể chỉ nhiều lắm là bề ngoài thôi."
Và giờ đây, ông nói, giờ đây mẹ Irene đang chăm sóc hai đứa bé, nhưng con biết không, sau tất cả những năm đó người cha đã xuất hiện và đang cố gắng kéo người mẹ quay trở lại với ông ta, và nếu điều đó xảy ra Irene không biết cô sẽ phải làm gì, vì cô không muốn con cô ở gần ông.
"Những đứa bé cũng dễ thương. Cô bé bị sứt môi và nó đã qua một kỳ giải phẫu nhưng nó sẽ cần một lần khác sau này. Nó sẽ ổn. Nhưng đó chỉ là một điều nữa thôi."
Một điều nữa.
Juliet làm sao vậy? Cô không thực sự thông cảm. Cô cảm thấy trong thâm tâm mình nổi loạn,  chống lại chuỗi sự kiện khốn khổ này. Thật là quá nhiều. Khi đứa con bị sức môi xuất hiện trong câu chuyện thực sự cô ta chỉ muốn phàn nàn. Quá nhiều bi đát.
Cô biết cô sai, nhưng cảm giác không thay đổi. Cô sợ nói cái gì thêm, vì ra khỏi miệng cô phản bội trái tim chai cứng của mình. Cô sợ cô sẽ nói với Sam, "Tất cả sự đau khổ này có gì là tuyệt vời để biến cô thành một vị thánh đâu?" Hoặc cô có thể nói, không tha thứ được, "Con hy vọng ba không có ý hoà nhập gia đình mình với những người như vậy."
"Ba cho con biết," Sam nói, "lúc cô ấy đến để giúp ba mẹ ba không còn biết cách nào nữa. Mùa thu vừa rồi, mẹ con hết sức thê thảm. Và không có nghĩa là mẹ đã buôn bỏ tất cả. Không. Tốt hơn nếu mẹ đã buôn bỏ tất cả. Tốt hơn nếu mẹ đừng làm gì hết. Mẹ làm cái gì, bắt đầu một công việc và sau đó mẹ không thể tiếp tục nữa. Và mẹ cứ làm như vậy. Không phải điều này hoàn toàn mới lạ gì. Ba muốn nói, ba luôn luôn phải theo sau mẹ để thu dọn và chăm sóc và giúp mẹ làm việc nhà. Cả hai cha con - nhớ không? Mẹ luôn là cô gái đẹp dễ thương này với một trái tim bịnh và mẹ quen được chìu chuộng. Một đôi khi trong những năm qua ba cũng có nghĩ là mẹ có thể cố gắng hơn một chút nữa.
"Nhưng tình trạng trở nên quá tệ," ông nói. "Khi ba về nhà thấy máy giặt ở giữa sàn nhà bếp và quần áo ướt sũng khắp nơi. Và món ăn nướng mẹ bắt đầu làm và bỏ dở, món khác để cháy khét trong lò. Ba sợ mẹ sẽ tự đốt cháy. Đốt cháy căn nhà. Ba đã nói với mẹ nhiều lần, là ở trong giường. Nhưng mẹ không nghe và sau đó mẹ làm tùm lum như vậy, khóc lóc. Ba đã thử cho một vài cô gái đến giúp và họ không thể nào lo cho mẹ được. Nên, sau đó, có Irene.
"Irene," ông nói với một tiếng thở dài mạnh mẽ. "Ba chúc lành cho ngày đó. Ba cho con biết. Chúc lành cho ngày đó."
Nhưng giống như tất cả những cái tốt đẹp, ông nói, điều này cũng sẽ kết thúc. Irene sắp sửa lấy chồng. Với một người góa vợ bốn mươi hoặc năm mươi tuổi. Nông dân. Nghe nói ông có tiền và vì lợi ích của cô ta Sam hy vọng đó là sự thật. Bởi vì người đàn ông không có gì khác để tự giới thiệu.
"Chúa biết ông không có gì. Ba có thể nhìn thấy đầu ông ta trống rỗng. Dấu hiệu xấu, theo ba. Quá tự hào hay keo kiệt để mướn người cắt dọn. Thử suy nghĩ - một cô gái khỏe mạnh như cô ấy."
"Khi nào họ sẽ lấy nhau?"
"Khoảng mùa thu. Vào mùa thu."
Penelope ngủ từ nảy giờ – nó đã bắt đầu ngủ trong chiếc ghế của nó gần như ngay sau khi xe vừa chạy. Cửa sổ phía trước được quay xuống và Juliet có thể ngửi mùi cỏ khô, vừa mới cắt và đóng kiện - không còn ai làm thành cuộn nữa. Vài cây du vẫn còn đứng sững, bây giờ kỳ diệu, thật biệt lập.
Họ dừng lại ở ngôi làng xây dọc theo con đường trong một thung lũng hẹp. Những tảng đá nhô ra khỏi bức thành của thung lũng - một nơi duy nhất đá thật đồ sộ trải dài cả dặm xung quanh. Juliet nhớ đã đến đây, có một công viên đặc biệt phải trả tiền vào cửa. Trong công viên có một vòi phun nước, một quán trà họ bán bánh dâu tây và kem - và chắc chắn còn những thứ khác mà cô không thể nhớ. Mỗi hang động trong tảng đá mang tên của Bảy Chú Lùn. Sam và Sara đã ngồi trên mặt đất gần vòi phun nước ăn kem trong khi cô chạy trước để khám phá các hang động. (Thực sự không có gì nhiều - không sâu.) Cô muốn họ đi với cô nhưng Sam đã nói: "Con biết mẹ con không thể leo lên được."
"Con chạy xem," Sara nói. "Rồi trở lại kể cho ba mẹ nghe với." Cô mặc áo đẹp. Một cái váy taffeta màu đen trải thành một vòng tròn xung quanh cô trên bãi cỏ. Họ gọi là váy múa ballet. 
Một ngày đặc biệt. 
Juliet hỏi Sam về kỷ niệm này khi ông bước ra khỏi cửa hàng. Lúc đầu, ông không thể nhớ. Sau đó, ông nhớ lai. Một dãy thạch cao, ông nói. Ông không biết khi nào nó đã biến mất.
Juliet không thể thấy dấu vết của một vòi phun nước hoặc một quán trà ở nơi nào cả dọc theo con đường.
"Một người mang đến bình an và trật tự," Sam nói, và phải mất một lúc cô mới nhận ra ông vẫn còn đang nói về Irene. "Cô sẽ dùng tay để làm đủ mọi chuyện. Cắt cỏ và cuốc vườn. Cô bao giờ cũng cố gắng hết sức mình khi làm bất cứ việc gì và xem như là một đặc ân cho cô. Đó là những gì luôn làm cho ba rất ngạc nhiên."
Có một dịp nào có thể thảnh thơi không? Ngày sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới?
Sam nói khăng khăng, thậm chí trang trọng, qua tiếng ồn của chiếc xe cố gắng leo lên đồi.
"Cô ấy phục hồi niềm tin của ba ở phụ nữ."
Sam mang hàng vào mỗi cửa tiệm sau khi nói với Juliet ông sẽ không đi quá một phút, và trở ra xe lâu hơn giải thích rằng ông không thể nào bỏ đi được. Người ta muốn hỏi thăm, họ đã để dành nhiều chuyện cười để kể cho ông. Một vài người theo ông ra ngoài để gặp con gái và đứa bé.
"Vậy, đó là cô gái nói tiếng La-Tinh", một phụ nữ nói.
"Ngày nay nó hơi bị rĩ rồi," Sam nói. "Cô luôn bận tay."
"Tôi chắc là vậy," người phụ nữ phụ họa, đưa đầu lên để nhìn Penelope. "Họ thật là một phước lành, phải không? Ồ, những đứa bé."
Juliet nghĩ cô có thể nói chuyện với Sam về luận án cô có ý định quay trở lại làm - mặc dù hiện tại đó chỉ là một giấc mơ. Những chủ đề này thường được đề cập một cách tự nhiên giữa họ. Không phải với Sara. Sara sẽ nói, "Bây giờ, con phải cho mẹ biết con đang làm gì trong vấn đề  học của con," và Juliet sẽ tóm lược lại tất cả, và Sara có thể hỏi làm thế nào cô nhớ được thẳng thừng tất cả những cái tên Hy Lạp. Nhưng Sam đã biết những gì cô đang nói. Tại đại học cô đã đề cập làm thế nào ba cô giải thích chữ ‘thaumaturgy’ cho cô (sự làm phép lạ hoặc những kỳ diệu), khi cô đọc qua từ ngữ ở tuổi mười hai hay mười ba. Cô được hỏi nếu ba cô là một học giả.
"Chắc chắn," cô trả lời. "Ông dạy Lớp Sáu."
Bây giờ cô có cảm giác ông sẽ cố gắng khéo léo làm cô nãn chí. Hoặc có thể không quá khéo léo. Ông có thể sử dụng chữ thoáng đãng - cổ tích. Hoặc cho rằng ông đã quên những điều cô không thể tin là ông đã quên.
Nhưng có lẽ ông đã quên. Các phòng trong tâm trí của ông đóng lại, cửa sổ tối đen - cái gì trong đó bị ông đánh giá là quá vô dụng, không xứng đáng, để gặp ánh sáng ban ngày.
Juliet lên tiếng gay gắt hơn là cô dự định.
"Cô ấy có muốn lấy chồng không? Irene?"
Câu hỏi này làm Sam giật mình, bộc phát với giọng điệu đó và sau một sự im lặng đáng kể.
"Ba không biết", ông nói.
Và một lúc sau, "Ba không thấy làm thế nào cô ta có thể lấy."
"Ba hỏi cô ấy," Juliet nói. "Ba chắc muốn hỏi, cách ba cảm nhận về cô ta."
Họ lái một hoặc hai dặm trước khi ông nói. Rõ ràng là cô đã khiêu khích.
"Ba không biết con đang nói cái gì," ông nói.
"Vui Vẻ, Gắt Gỏng, Ngốc Nghếch, Ngái Ngủ, Hắt Hơi," Sara nói.
"Thầy Lang", Juliet nói.
"Thầy Lang. Thầy Lang. Vui Vẻ, Hắt Hơi, Thầy Lang, Gắt Gỏng, Bẽn Lẽn, Hắt Hơi – Không. Hắt Hơi, Bẽn Lẽn, Thầy Lang, Gắt Gỏng - Ngái Ngủ, Vui Vẻ, Thầy Lang, Bẽn Lẽn -"
Sara đếm trên ngón tay, và hỏi, "Không phải là tám sao?
"Chúng ta đã đến đó hơn một lần", bà nói. "Mình hay gọi là Đền của Bánh Dâu - ô, mẹ muốn trở lại làm sao."
"Nhưng, không có gì ở đó," Juliet nói. "Ngay cả con không thể nhìn thấy nơi đó nữa."
"Mẹ chắc là mẹ có thể. Tại sao mẹ không đi với con? Một chuyến đi hè. Cần sức mạnh như thế nào để ngồi trong xe? Ba luôn nói là mẹ không có sức."
"Mẹ đến đón con."
"Có, mẹ đã đi," Sara nói. "Nhưng ông ta không muốn mẹ đi. Mẹ phải làm ầm lên."
Bà với tay xung quanh để kéo lên những chiếc gối phía sau đầu, nhưng bà làm không được, vì vậy Juliet đã giúp bà.
"Bực quá," Sara nói. "Mẹ thật là một món hàng vô dụng. Dù sao, mẹ nghĩ mẹ có thể lo liệu tắm được. Nếu có khách đến?"
Juliet hỏi nếu bà đang chờ ai.
"Không. Nhưng nếu?"
Juliet đưa bà vào phòng tắm và Penelope bò theo họ. Sau đó, khi nước đã sẵn sàng và đưa mẹ cô vào, Penelope quyết định là bồn tắm phải cho bé nữa. Juliet cởi quần áo nó ra, và em bé cùng người phụ nữ lớn tuổi được tắm chung. Mặc dù Sara, người trần, không giống một bà già nhiều như một cô gái già - một cô gái, có thể nói là, mang một căn bịnh kỳ lạ, hao mòn, khô héo.
Penelope chấp nhận sự hiện diện của bà mà không hoảng sợ, nhưng vẫn nắm giữ thật chắc viên xà phòng hình con vịt màu vàng.
Trong bồn tắm Sara cuối cùng mới có dịp để hỏi về Eric, một cách cẩn thận.
"Mẹ chắc chắn anh ta là một người đàn ông tốt", bà nói.
"Đôi khi," Juliet nói bâng quơ.
"Anh ấy quá tốt với người vợ đầu tiên."
"Người vợ duy nhất," Juliet sửa lai. "Cho đến nay."
"Nhưng mẹ chắc chắn bây giờ con có con bé này - con hạnh phúc, mẹ muốn nói. Mẹ chắc chắn con hạnh phúc."
"Hạnh phúc đủ để sống trong tội lỗi," Juliet nói, vừa làm bà ngạc nhiên khi vắt một chiếc khăn tay ướt sũng trên đầu đầy xà phòng của bà.
"Đó là điều mẹ muốn nói," Sara trả lời sau khi tránh né và che mặt lại, với một tiếng hét vui vẻ. Sau đó, "Juliet?"
"Dạ?"
"Con biết mẹ không có ý đó nếu mẹ nói những điều không tốt về ba. Mẹ biết ba yêu thương mẹ. Ba chỉ không hạnh phúc."
Juliet mơ thấy lúc mình là một đứa trẻ và trong ngôi nhà này, mặc dù sự sắp xếp của các phòng hơi khác nhau. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ của một trong những căn phòng xa lạ, và thấy một vòng cung nước lấp lánh trong không khí. Nước này xuất phát từ vòi tưới cây. Ba cô, quay lưng lại với cô, đang tưới vườn. Một bóng dáng di chuyển vào ra giữa những bụi cây mâm xôi và cho thấy, một lúc sau, đó là Irene - mặc dù một Irene trẻ con hơn, mềm mại và vui vẻ. Cô chạy né tránh vòi nước xịt ra. Cô trốn, rồi xuất hiện ra, phần đông thoát được nhưng luôn bị tưới ướt ngay trước khi cô bỏ chạy. Trò chơi đúng ra vui vẻ, nhưng Juliet, phía sau cửa sổ, nhìn nó với vẻ ghê tởm. Ba cô luôn xoay lưng lại với cô, cô tin rằng - bằng cách nào đó cô thấy - ông cằm vòi nước thấp, ở phía trước ông, và chỉ có đầu phun là ông đang xoay tới xoay lui thôi.
Giấc mơ tràn ngập một nỗi kinh dị ghê gớm. Không phải loại kinh dị làm nổi da gà, nhưng loại xoắn qua các ngõ hẹp nhất của mạch máu.
Khi cô thức dậy cô vẫn còn cảm giác đó. Cô thấy giấc mơ thật xấu hổ. Rõ ràng, tầm thường. Một khoái lạc dơ bẩn của riêng cô.
Có một tiếng gõ cửa trước vào giữa buổi trưa. Không ai sử dụng cửa trước - Juliet thấy hơi do dự để mở.
Người đàn ông đứng đó mặc một chiếc áo tay ngắn màu vàng ủi thẳng, và quần màu tan. Ông có lẽ một vài tuổi lớn hơn cô, cao nhưng vẽ yếu đuối, ngực hơi trũng, nhưng mạnh mẽ trong lời chào, không ngừng mỉm cười.
"Tôi đến gặp người phụ nữ của ngôi nhà," ông nói.
Juliet để ông đứng đó và đi vào phòng ánh nắng.
"Có một người đàn ông ở cửa," cô nói. "Ông ấy có thể bán cái gì đó. Con có nên nói ông ta đi không?"
Sara cố gắng đứng lên. "Không, không," bà nói không kịp thở." Con sửa soạn mẹ một chút, được không? Mẹ nghe giọng nói của ông. Đó là Don. Bạn của mẹ, Don."
Don đã bước vào nhà và đứng bên ngoài cửa phòng ánh nắng.
"Không sao, Sara. Chỉ là tôi. Bà có ổn không?"
Sara, với một nét tự nhiên và vui vẻ, với tay lấy bàn chải tóc mà bà không làm được, sau đó chịu thua và lướt những ngón tay qua mái tóc. Giọng của bà vang lên vui vẻ. "Tôi chưa bao giờ ổn như vậy, tôi sợ. Ông vào đây."
Người đàn ông xuất hiện, vội vã bước đến bà, và bà nâng hai cánh tay lên phía ông. "Ông ngửi mùi của mùa hè", bà nói. "Cái gì vậy?" Bà chỉ ngón tay vào áo sơ mi của ông. "Ủi. Vải bông ủi. Thật là đẹp."
"Tôi tự làm đó," ông nói. "Sally ở nhà thờ bận rộn với những bông hoa. Không có tệ quá, phải không?"
"Đẹp lắm," Sara nói. "Nhưng xém chút nữa là ông không được vô. Juliet nghĩ ông là một người bán hàng. Juliet con gái yêu của tôi. Tôi đã nói với ông, phải không? Tôi đã nói với ông là cô ấy sẽ đến. Don là mục sư của mẹ, Juliet. Người bạn và mục sư của mẹ."
Don đứng thẳng lên, bắt lấy tay của Juliet.
"Tốt, cô ở đây -Tôi rất vui mừng được gặp cô. Và cô cũng không hẳn là sai, thực sự. Tôi là một loại người bán hàng."
Juliet mỉm cười một cách lịch sự trước lời nói đùa của ông mục sư.
"Ông là mục sư của nhà thờ nào?"
Câu hỏi làm cho Sara cười. "Ôi trời - làm lộ hết bí mật, phải không?"
"Tôi thuộc nhà thờ Trinity", Don nói, với nụ cười bối rối. "Và về chuyện để lộ bí mật - nó không có gì lạ với tôi là Sara và Sam đều không tham gia bất cứ giáo hội nào trong cộng đồng. Tôi chỉ mới bắt đầu ghé qua đây thôi, vì mẹ cô là một phụ nữ thật duyên dáng."
Juliet không thể nhớ Giáo Hội Anglican hay United Church được gọi là ‘Trinity’.
"Con có thể lấy cho Don một cái ghế nào tốt được không con?" Sara nói. "Ông đang cúi xuống mẹ như một con cò đây. Và nước giải khát gì, Don? Ông có muốn một eggnog không? Juliet làm cho tôi eggnog ngon nhất. Không. Không, có thể nặng quá. Ông mới vào và bên ngoài nóng thật. Trà? Cũng nóng quá. Nước gừng? Nước trái cây? Mình có nước trái cây gì, Juliet?"
Don trả lời, "Tôi không cần gì hết ngoài một ly nước. Thật là tốt."
"Không uống trà? Thực sự?" Sara gần hụt hơi. "Nhưng tôi nghĩ tôi muốn uống. Ông có thể uống một nửa tách, chắc chắn. Juliet?"
Một mình, trong bếp - Irene ở ngoài vườn, hôm nay cô đang cuốc xung quanh những cây đậu - Juliet tự hỏi nếu trà không là một mưu mẹo để cô ra khỏi phòng cho họ có một vài lời riêng tư. Một vài lời riêng tư, có lẽ thậm chí một vài lời cầu nguyện? Ý tưởng làm cho cô muốn bịnh.
Sam và Sara không bao giờ thuộc về bất cứ nhà thờ nào, mặc dù Sam đã nói với ai đó, khi họ mới về đây sống, rằng họ là Tu Sĩ. Điều này đã được lan tràn là họ thuộc về một nhà thờ không có đại diện trong phố, và thông tin đã di chuyển họ lên một bực là không có tôn giáo nào hết. Juliet chính cô đã đi học trường chủ nhật trong một thời gian tại Nhà Thờ Anglican, mặc dù chủ yếu là vì cô có một người bạn Anglican. Ở trường, Sam chưa bao giờ chống lại vì phải đọc Kinh Thánh và nói Lời Cầu Nguyện của Chúa mỗi buổi sáng, cũng như phản đối bài hát "God Save the Queen".
"Có những lúc bạn cần đưa mặt ra và những lúc không nên," ông đã nói. "Bạn làm họ hài lòng cách này, có lẽ bạn có thể trốn thoát cách khác để nói với những đứa trẻ một vài sự kiện về sự tiến hóa."
Có một thời gian Sara đã quan tâm đến đức tin Baha'i, nhưng Juliet tin rằng sự quan tâm này đã suy giảm.
Cô làm đủ trà cho cả ba và tìm thấy một số bánh quy tiêu hóa trong tủ - cùng với cái khay đồng mà Sara đã thường lấy ra cho những dịp đặc biệt.
Don nhận một tách, và uống hết ly nước đá mà cô đã nhớ mang ra, nhưng ông lắc đầu không lấy bánh.
"Không phải cho tôi, cảm ơn."
Ông dường như nói với một sự nhấn mạnh đặc biệt. Như thể thượng đế cấm ông ta.
Ông hỏi Juliet về nơi cô sống, thời tiết như thế nào trên bờ biển phía tây, chồng cô làm nghề gì.
"Anh ấy là một ngư dân bắt tôm, nhưng thực sự anh không phải là chồng tôi," Juliet nói vui vẻ.
Don gật đầu. A, vâng.
"Biển động ngoài đó?"
"Đôi khi".
"Whale Bay. Tôi chưa bao giờ nghe nói nhưng bây giờ tôi sẽ nhớ. Cô đi nhà thờ nào ở Whale Bay?"
"Chúng tôi không đi. Chúng tôi không đi nhà thờ."
"Không có một nhà thờ giáo phái của cô sao?"
Juliet lắc đầu, mỉm cười.
"Không có nhà thờ giáo phái của chúng tôi. Chúng tôi không tin vào Chúa."
Tách của Don khẽ kêu vang khi ông đặt nó xuống dĩa. Ông nói rất tiếc khi nghe vậy.
"Thật sự rất tiếc khi nghe vậy. Cô đã có được ý kiến này từ bao lâu rồi?"
"Tôi không biết. Kể từ khi tôi suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này."
"Và mẹ cô nói với tôi cô có một đứa con. Cô có một con gái nhỏ, phải không?"
Juliet trả lời phải, đúng vậy.
"Và cô bé không bao giờ được đặt tên thánh? Cô có ý định nuôi nó lớn như một ngoại đạo?"
Juliet trả lời cô sẽ để Penelope tự định đoạt về vấn đề đó, sau này.
"Nhưng chúng tôi có ý định nuôi nó lớn không có tôn giáo. Đúng."
"Thật là buồn", Don nói khẽ. "Cho cả hai, thật là buồn. Cô và – cô gọi anh ta thế nào đó – đã quyết định từ chối ân sủng của Chúa. Thôi. Cả hai là người lớn. Nhưng từ chối cho đứa con nhỏ của cô - giống như phủ nhận dinh dưỡng nó."
Juliet cảm thấy mất bình tĩnh. "Nhưng chúng tôi không tin," cô nói. "Chúng tôi không tin vào ân sủng của Chúa. Nó không giống như phủ nhận nuôi dưỡng con bé, mà là từ chối nuôi dạy nó trên những lời dối trá."
"Dối trá. Những gì hàng triệu người trên toàn thế giới tin tưởng, cô gọi là dối trá. Cô không nghĩ cô hơi kiêu ngạo sao, gọi Chúa là một dối trá?"
"Hàng triệu người không tin điều đó, họ chỉ đi nhà thờ," Juliet cho biết, giọng của cô nóng lên.  "Họ chỉ không suy nghĩ. Nếu có một Chúa, thì Chúa đã cho tôi một tâm trí, và không phải ông ta có ý định cho tôi sử dụng nó sao?"
"Ngoài ra," cô nói, cố gắng tự kềm chế ổn định lại. "Ngoài ra, hàng triệu người tin tưởng một cái gì đó khác biệt. Họ tin vào Đức Phật, ví dụ. Vì vậy, làm thế nào hàng triệu người tin tưởng vào bất cứ cái gì làm cho nó có thật được?"
"Chúa Kitô sống", Don nói dễ dàng. "Phật thì không."
"Đó chỉ là một cái gì để nói thôi. Có nghĩa là gì? Tôi không thấy bất cứ bằng chứng nào về một trong hai người đã sống, theo câu chuyện."
"Cô không thấy. Nhưng những người khác có thấy. Cô có biết rằng Henry Ford - Henry Ford thứ nhì, người có tất cả những gì mà bất cứ ai trong cuộc sống có thể mong muốn - tuy nhiên ông quỳ xuống và cầu nguyện Chúa mỗi tối trong cuộc đời ông không?"
"Henry Ford?" Juliet hét lên. "Henry Ford? Tôi làm gì cần quan tâm đến bất cứ điều gì Henry Ford làm?"
Cuộc tranh luận đã đi vào một hướng mà những tranh luận loại này bắt buộc đi qua. Tiếng nói của ông mục sư, vốn đã khởi đầu với nhiều vẻ buồn hơn là giận dữ - mặc dù luôn bày tỏ niềm tin bọc thép - bây giờ chuyển sang một giai điệu chói tai và la mắng, trong khi Juliet, người đã bắt đầu, theo cô nghĩ, với sự kháng cự hợp lý - bình tĩnh, khôn ngoan, khá lịch sự một cách điên khùng - bây giờ đang trong cơn thịnh nộ lạnh lùng và gay gắt. Cả hai đều dùng những lập luận và bác bỏ có tính cách xúc phạm nhiều hơn là hữu ích.
Trong khi đó Sara cắn nhẹ một miếng bánh, không nhìn lên họ. Thỉnh thoảng bà rùng mình, như thể lời nói của họ chạm vào bà, nhưng họ đều không để ý.
Tiếng hét khóc lớn của Penelope đã giúp kết thúc sự phô trương của họ, con bé đã thức dậy vì tã ướt và nãy giờ đã cự nự nhẹ nhàng, sau đó phàn nàn dữ dội hơn, và cuối cùng nó đã lên cơn giận dữ. Đầu tiên Sara nghe nó, và cố gắng làm cho họ chú ý.
"Penelope," bà nói yếu ớt, sau đó, với nhiều cố gắng hơn, "Juliet. Penelope." Juliet và ông mục sư đều nhìn bà một cách lơ đãng, và sau đó ông mục sự cho biết, đột ngột hạ giọng nói xuống,  "Con của cô".
Juliet vội vã ra khỏi phòng. Cô run rẩy khi cô bế Penelope lên, cô gần như đâm vào tay cô khi ghim tấm tã khô lại. Penelope ngừng khóc, không phải vì bé được an ủi nhưng vì bé giật mình bởi sự chú ý mạnh tay này. Đôi mắt to ướt của nó, ánh mắt ngạc nhiên, xen vào mối bận tâm của Juliet, và cô cố gắng lắng dịu xuống, nói chuyện hết sức nhẹ nhàng và sau đó bế con lên, đi tới lui trong hành lang tầng trên. Penelope không đuoc trấn an ngay lập tức, nhưng sau một vài phút nó bắt đầu bớt căng thẳng.
Juliet cảm thấy điều tương tự xảy ra với cô, và khi cô nghĩ cả hai người đã phần nào kềm chế và lắng dịu trở lại, cô bế Penelope xuống nhà.
Ông mục sư đã rời phòng của Sara và đang đợi cô. Bằng một giọng có thể ăn năn, nhưng thực tế dường như sợ hãi, ông nói, "Em bé dễ thương."
Juliet trả lời, "Cảm ơn ông."
Cô nghĩ bây giờ họ có thể nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng, nhưng cái gì đó ngăn ông lại. Ông tiếp tục nhìn cô, không cử động. Ông đưa tay ra như muốn nắm giữ vai cô, sau đó bỏ tay xuống.
"Cô biết nếu cô có -", ông nói, sau đó lắc đầu nhẹ. Một âm thanh thoát ra không rõ ràng.
"Nước...trái...cây," ông nói, và vỗ vào cổ họng. Ông vẫy tay chỉ vào bếp.
Thoạt đầu Juliet nghĩ là ông say. Đầu của ông đưa nhẹ từ trước ra sau, đôi mắt dường như nhìn thẳng. Ông có đến đây say rượu không, ông đã mang theo cái gì trong túi? Sau đó cô nhớ ra. Một cô gái, một học sinh tại trường nơi cô đã từng dạy nửa năm. Cô gái này, bị bệnh tiểu đường, sẽ bị một cơn động kinh, lưỡi trở nên dày ra, quẫn trí, kinh ngạc, nếu cô không có ăn gì hết trong một thời gian khá lâu.
Chuyển Penelope qua bên hông, cô nắm lấy cánh tay của ông và đưa ông đi từ từ về phía nhà bếp. Nước trái cây. Họ đã cho cô bé uống, đó là điều ông muốn nói.
"Chỉ cần một phút, một phút thôi, ông sẽ ổn", cô nói. Ông đứng thẳng người lên, tay vịn trên quầy, đầu hạ xuống.
Không có nước cam - cô nhớ cho Penelope uống hết sáng nay rồi, nghĩ rằng cô còn nữa. Nhưng có một chai soda nho, mà Sam và Irene thích uống khi họ làm việc ở ngoài vườn về.
"Đây rồi," cô nói. Với một tay, như cô quen làm, cô rót ra một ly đầy. "Đây." Và khi ông uống, cô nói, "Tôi xin lỗi không có nước trái cây. Nhưng đó là đường, phải không? Ông cần phải có đường?"
Ông uống xong và nói, "Ờ. Đường. Cảm ơn." Giọng nói của ông rõ ràng ngay. Cô cũng nhớ điều này nữa, về cô gái ở trường - sự phục hồi thật nhanh chóng và hình như kỳ diệu. Nhưng trước khi ông được phục hồi hoàn toàn, hoặc trở lại chính mình, trong khi ông vẫn còn giữ đầu nghiêng một bên, ông bắt gặp ánh mắt của cô. Không phải cố ý, có vẻ như, một cách ngẫu nhiên. Ánh mắt không phải biết ơn, hoặc tha thứ - nó không phải thực sự là cá nhân, nó chỉ là cái nhìn đơn thuần của một con vật bàng hoàng, bám vào bất cứ cái gì nó có thể tìm thấy.
Và trong vòng vài giây đôi mắt, khuôn mặt, trở thành gương mặt của người đàn ông, ông mục sư, người lấy kính ra và không nói một lời bỏ chạy ra khỏi nhà.
Sara ngủ hay giả vờ, khi Juliet đi vào dọn khay trà. Trạng thái ngủ, ngủ gà ngủ gật, và thức dậy của bà bây giờ thật mỏng manh và hay thay đổi nên khó mà biết được. Trong tình trạng đó, bà nói, thì thầm, "Juliet?"
Juliet dừng lại ở ngưỡng cửa.
"Chắc con nghĩ Don là - đúng hơn là một người dại khờ," Sara nói. "Nhưng ông không được khỏe. Ông bị tiểu đường. Nó nghiêm trọng."
Juliet trả lời, "Dạ."
"Ông cần đức tin của ông."
"Một lập luận cá nhân," Juliet âm thầm nói, và có lẽ Sara không nghe, vì bà tiếp tục nói chuyện.
"Đức tin của mẹ không đơn giản," Sara nói, giọng bà thật run rẩy (và dường như đối với Juliet, đó là một thảm hại chiến lược, ở thời điểm này). "Mẹ không thể mô tả được. Nhưng nó - mẹ chỉ có thể nói - nó là cái gì đó. Một cái gì đó - tuyệt vời. Khi sức khỏe của mẹ thực sự xấu - khi nó quá xấu mẹ - con có biết lúc đó mẹ nghĩ gì không? Mẹ nghĩ, được rồi. Mẹ nghĩ - Sớm. Mẹ sẽ sớm gặp con, Juliet."
Eric anh yêu,
Em bắt đầu từ đâu? Em khoẻ và Penelope cũng khỏe. Xem như vậy. Bây giờ nó đi rất tự tin xung quanh giường của Sara nhưng vẫn còn cẩn thận cố gắng và không muốn ai giúp. Cái nóng mùa hè thật tuyệt vời, so với bờ biển phía tây. Ngay cả khi trời mưa. Một điều tốt trời mưa vì Sam đang bận rộn hoàn toàn với vụ kinh doanh khu vườn để bán ra chợ. Ngày hôm trước em có đi cùng với ông trong chiếc xe cổ để giao trái mâm xôi tươi và làm mứt (được chế biến bởi một người hung dữ cỡ Ilse Koch ở trong nhà bếp của gia đình) và những cũ khoai đầu mùa mới được đào. Ông thật là nhiệt tình và tận tâm. Sara vẫn ở trên giường và ngủ gà ngủ gật hoặc xem những tạp chí thời trang đã cũ. Một mục sư đến thăm bà và ông ta và em đã tranh luận thật lớn tiếng và ngu ngốc về sự tồn tại của Chúa hoặc một số chủ đề nóng như vậy. Dù sao chuyến viếng thăm cũng được...
Đây là một bức thư Juliet tìm thấy những năm sau đó. Eric đã tình cờ giữ nó - nó không có gì đặc biệt quan trọng trong cuộc sống của họ.
Cô đã trở lại ngôi nhà thời thơ ấu của cô một lần nữa, cho tang lễ của Sara, vài tháng sau khi lá thư được viết. Irene không còn ở đó nữa, và Juliet không nhớ có hỏi hoặc có ai nói cô ta ở đâu. Có lẽ gần như cô đã lấy chồng. Cũng như Sam đã lấy vợ lại, vài năm sau. Ông lấy một cô giáo đồng nghiệp, một người phụ nữ tánh tốt, đẹp, có tài. Họ sống trong nhà của bà - Sam phá sập căn nhà nơi ông và Sara đã sống, và mở rộng khu vườn. Khi vợ ông về hưu, họ mua một chiếc xe kéo và bắt đầu đi những chuyến thật dài mùa đông. Họ đến thăm Juliet hai lần tại Whale Bay. Eric đã đưa họ đi chơi trong chiếc tàu của anh. Anh và Sam rất hợp nhau. Như Sam nói, một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.
Khi cô đọc lá thư, Juliet nhăn mặt, như bất cứ ai khi khám phá tiếng nói lưu giữ và bối rối của một số kỷ niệm trong quá khứ mà cô tưởng tượng. Cô tự hỏi về sự che đậy vui vẻ, tương phản với nỗi đau của những ký ức. Sau đó cô nghĩ rằng một vài thay đổi hẳn đã xảy ra, tại thời điểm đó, mà cô không nhớ. Một số thay đổi liên quan đến đâu là nhà. Không phải ở Whale Bay với Eric nhưng mà trở lại nơi mà nhà đã có trước đây, tất cả cuộc sống của cô trước đây.
Bởi vì đó là những gì xảy ra ở nhà mà bạn cố gắng để bảo vệ, một cách tốt nhất mà bạn có thể làm, và lâu nhất mà bạn có thể giữ.
Nhưng cô đã không bảo vệ được Sara. Khi Sara nói, mẹ sẽ sớm gặp con Juliet, Juliet đã không tìm một câu trả lời nào. Tại sao cô không thể có một câu trả lời? Tại sao nó phải quá khó khăn như vậy? Chỉ cần cô nói Đúng. Đối với Sara nó sẽ có ý nghĩa biết bao – đối với chính cô, chắc chắn, không có nghĩa lý gì nhiều. Nhưng cô đã quay đi, cô đã mang khay vào bếp, và ở đó cô rửa và chùi khô các ly tách và cái ly đã đựng nước soda nho. Cô đã cất tất cả mọi thứ vào.

Xem Tiếp: ----