a tôi không thiếu gì người tình, theo nghĩa là những người đàn bà thèm muốn ông, lúc nào cũng sẵn sàng “ xả thân” vì ông, bởi vì ông là thứ quân tử hiếm hoi trong vòng bán kính năm cây số. Chị Hiên không phải là ngoại lệ.
Chị Hiên là con ông thông ông phán chi đó, chính chị cũng không biết ông nào. Mạ chị ra Hà Nội hát ả đào ở mấy phố Hàng Buồm, Hàng Than, Hàng Đào… hát được ba năm bà có chửa đẻ ra chị. Bà đem chị về gửi cho bà ngoại rồi lại ra Hà Nội hát ả đào, cho đến bây giờ vẫn không thấy về, nghe nói bà đã theo ông quan hai Pháp bỏ chạy về Pháp ngày bộ đội trở về tiếp quản Thủ đô. Chị sống với bà ngoại từ lúc mới lọt lòng đến khi chị mười sáu tuổi thì bà ngoại chị mất, để lại cho chị một nghìn ba trăm đồng và nghề buôn cám heo, một mình chị nuôi chị khá nhàn nhã, chưa bao giờ chị phải tất bật lo kiếm miếng ăn như nhà tôi.
Chị đẹp. Tám tuổi đẹp mũm mĩm, nhờ có giọng hát trời cho chị trở thành con chim sơn ca của cách mạng. Ở bất cứ nơi đâu có văn nghệ là có chị. Chị nổi tiếng khắp huyện, quan khách ở xa về Thị trấn chỉ muốn gặp chị hơn là muốn gặp ba tôi, họ nhớ tên cô bé Lệ Thu hơn là tên ông chủ tịch Thị trấn Phạm Vũ. Mười tám tuổi đẹp thướt tha, giọng hát trời cho của chị vang xa khắp tỉnh, trai tráng trong tỉnh nức nở xốn xang. Họ kháo nhau, nói về Linh Giang không thấy Lệ Thu coi như chưa về Linh Giang.
Văn công tỉnh năm lần bảy lượt mời mọc dụ dỗ chị nhưng bà ngoại chị không cho, bà bảo đó là chốn hư danh chỉ có lũ ngu si mới ham hố. Trai tráng dập dìu trước ngõ bị bà ngoại chị cấm cửa, bà cấm chị giao du với lũ đẹp mặt rỗng hầu bao, tình cho không biếu không là thứ cháu bà không được phép. Dân Thị trấn vẫn kháo nhau, trên vách buồng nhà chị có vẽ con bướm do bà cụ cố của chị để lại. Hai cánh bướm màu hồng tươi, cánh này đề chữ T màu vàng, cánh kia đề chữ Q màu đỏ, tức quyền và tiền, nguyên lý khép mở của cái bướm dòng họ nhà chị. Con bướm không có nhưng nguyên lý khép mở của cái bướm thì có thực, bà cụ cố, bà ngoại và mẹ chị đã áp dụng và thu được nhiều thành công rực rỡ. Bây giờ đến lượt chị, bà ngoại chị dứt khoát phải buộc chị tuân theo.
Bà ngoại đã lo lắng thái quá, chị Hiên đã phát huy truyền thống cái bướm dòng họ nhà bà từ lúc mười lăm tuổi, chị biết thừa nguyên lý đó không cần ai dạy dỗ. Chị đắm đuối ba tôi, người đàn ông hơn chị gần hai chục tuổi đã có vợ và một đàn con, không phải vì ba tôi đẹp trai, thứ đó vẫn dập dìu đầy ngõ nhà chị, cái chính là ba tôi là ông chủ tịch Thị trấn Phạm Vũ, người mà hơn một vạn dân Thị trấn ai ai cũng phải kính cẩn, cho dù số người kính cẩn thật lòng không tới 30%.
Nhưng đấy cũng không phải lý do chính. Theo bà ngoại chị nói lại, chủ tịch Thị trấn Phạm Vũ là bạn chí thân của một người hiện đang trong tứ trụ triều đình tại Hà Nội, đấy mới là lý do để chị biến ba tôi thành con mồi số một. Chị Hiên khát khao ra Hà Nội như mẹ chị nhưng không phải ra đó để hát ả đào, chị muốn làm một quan bà tại Thủ đô, khát vọng lớn lao dòng họ nhà chị không ai dám nghĩ tới.
Chị để ý ba tôi từ thủa mười lăm, vẫn thường nhìn trộm ba tôi đứng đái ở hồi nhà, sát vách nhà chị. Đến tuổi mười tám chị rình rập ba tôi riết róng hơn, khi ném hòn sỏi vào lưng ba rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa cười; khi làm như vô tình va phải ông, kêu lên ui ui, vừa kêu vừa lườm yêu. Ba tôi đánh bài lờ vì nhà chị quá sát nhà tôi và vì chị dù sao cũng có họ xa với ba tôi. Chị vẫn gọi ba tôi bằng cậu, ngày giỗ chạp vẫn theo ba tôi tới đình thờ họ Phạm.
Rốt cuộc ba tôi vẫn không thoát khỏi lối dụ mồi thô sơ nhưng hiệu quả của chị bằng những đêm tắm trăng, gọi nhờ ông lấy cái này cái nọ. Cái nhà tắm nóc trần thưng lá mía cạnh giếng làm sao che giấu được chị, kì thực chị có muốn che giấu đâu, lúc lúc chị lại đứng lên gọi ông, nói cậu ơi lấy cho cái áo- Cậu ơi lấy cho cái khăn. Bộ ngực non trắng ngần phơi ra dưới ánh trăng đốt cháy mắt ba tôi.
Ba tôi xông vào nhà tắm, cái cách xông vào tấn công giống cái thì quân tử cũng giống tiện nhân. Chỉ sau hai chục giây ông đã làm chủ được tình hình, thích thú phát hiện ra một cái bướm không lông dày dặn múp máp như cái bánh ú đang khéo léo bành ra trong khi hai tay chị đang cố đẩy ngực ông cùng với tiếng kêu ui ui đừng đừng ngọt mềm quyến rũ.
Ba tôi chẳng lạ gì cái thứ ui ui đừng đừng kia, lối bày tỏ đức hạnh láu cá ma lanh ông đã quá quen tai. Ba tôi khoan thai dựng đứng ngọc hành (của quí quân tử thì phải dùng từ này chăng?) cho nó dần lún sâu vào. Chị Hiên gần như ngất đi. Chị cắn chặt răng tránh tiếng kêu mèo hoang của mình trong một phút bốn mươi giây, sau đó chị không chịu đựng được nữa, cứ thế rú lên, rú to lên mãi.
Ba tôi hoảng hốt bịt chặt mồm chị, bế xốc hông chị lên, ngọc hành không rời khỏi bánh ú, lật đật đưa chị chạy vào nhà, lật đật đặt chị lên bốn cái bao tải cám lợn, cứ thế xoi cho sạch sành sanh hốc trinh nữ tuổi mười tám. Tiếng kêu như mèo được dịp tung hoành trong mười chín phút bốn giây, thời gian đủ cho chị lịm đi trong mệt mỏi lâng lâng, cũng là thời gian đủ cho ba tôi trút xong phóng đãng, khoan khoái kéo quần lên túc tắc ra về.
Ra đến cửa ông quay lại, vẫn thấy cái bánh ú chưa chịu xếp lại, cơ hồ muốn bày thêm trận nữa. Biết mình không kham nổi, ông tắc lưỡi bỏ đi thẳng. Tối hôm sau, tối hôm sau nữa, tối nào cũng vang lên tiếng mèo kêu như xé, bất chấp hàng xóm có nghe thấy hay không và mạ tôi có phản ứng thế nào.
Tóm lại chẳng có chuyện gì sất, hàng xóm khôn ngoan đời nào có ý kiến với ông Chủ tịch thị trấn. Mạ tôi vẫn tươi tỉnh trước những trò lén lút của chồng, bà vẫn luôn tự an ủi bằng niềm kiêu hãnh vô biên với mười ngàn đêm vinh hạnh được quân tử nằm kề. Tuy vậy đêm đêm mạ tôi vẫn khóc thầm. Bà không mất một giọt nước mắt khi ba tôi cặp kè với ai đó trong số bốn mươi người tình nửa nắng của ông. Với chị Hiên lại khác. Chị bằng tuổi con ông, là cháu họ xa với ông, tệ hơn nữa đó là kẻ kiên trì với nguyên lý khép mở của cái bướm, đó là mối hiểm nguy mạ tôi không thể không lo lắng.
Đêm thứ mười hai, từ trên bụng chị Hiên ba tôi nhìn thấy một con mắt đang dán vào vách nứa, con mắt nhỏ xíu đang tóe lửa. Ông giật mình thảng thốt, ngọc hành tự nhiên rũ rượi lặng lẽ rút lui khỏi bánh ú. Ba tôi chạy ra sau hồi, không có ai nhưng ba tôi biết đó là ai. Ông trở về nhà, anh Tư đang ngồi dựa vách trân trối nhìn ông. Ba tôi nói răng không vô nhà ngủ, ngồi đó làm chi con. Anh Tư không đáp, cứ trố mắt nhìn ông. Rất lâu sau anh đứng bật dậy, nói răng ba không về nhà mình mà ngủ, ngủ nhà ngươi ta làm chi rứa. Dứt lời anh Tư hất mặt lên đi thẳng ra hói. Ba tôi đứng trơ, mặt đực như ngỗng ỉa.
Trong nhà mạ tôi trào nước mắt, những giọt nước mắt sung sướng, cuối cùng con bà đã giúp bà ngăn chặn một hiểm họa. Kể từ đó ba tôi không bạ men nhà chị Hiên nữa, ông không sợ vợ nhưng sợ con, bất kì cái gì làm con phật ý ông đều rất sợ, chuyện này ông càng sợ. Chị Hiên không buông tha ông, vẫn chặn đường ném cho ông cái nhìn giận dỗi. Đêm nào chị cũng hát, tiếng hát mời gọi rủ rê cứ chín mười giờ đêm lại vang lên làm ba tôi khó ngủ, ông bấm bụng nằm yên, tính chuyện dời nhà đi chỗ khác.
Ông đã gặp may. Một cuộc họp xóm, Đội trưởng tình cờ phát hiện ra cái liếc xéo và cúi mặt chớp chớp của chị Hiên, đã nhanh chóng chọn biện pháp ba cùng nơi nhà chị. Ba tôi chấp hành ngay lập tức, kính cẩn đưa Đội trưởng về trú tại nhà chị Hiên:
- Đồng chí rất tốt. Tôi tin tưởng đồng chí!
Đội trưởng ban cho chị Hiên chín tiếng tuyệt vời. Chị Hiên sướng đỏ mặt. Chị chờ đợi chín tiếng ấy từ lâu, nghĩ sẽ còn lâu mới có được chúng, chẳng ngờ chị đã có ngay khi chị ném ra cái liếc xéo đầu tiên.
Chị Hiên sướng đến độ không cách gì giấu được bộ ngực phập phồng và cặp tai đỏ nhừ. Chị ngước lên nói dà, cảm ơn Đội trưởng. và dán đôi mắt ướt rượt vào mắt Đội trưởng.
Ba tôi đã khéo léo rút lui, nhanh chóng nhường suất mèo kêu cho Đội trưởng.

Xem Tiếp: ----