Chuyện kể lúc nửa đêm
--------------------------------------------------------------------------------
Truyện này hoàn toàn không có thật, chỉ do CC tưởng tượng ra mà thôi, mongcó thể đủ làm cho các bạn.............sợ dzun, kekeke.

Ddêm 1:
Dân Hà Nội chắc ai cũng biết đến món phở ḅ trứ danh đặc biệt là phở chínḷng trứng non. Riêng dân sống ở phố hàng Bông thì ai cũng biết nhà chi. Vẩu (v́chị có răng vẩu) thì nấu phở là nổi tiếng. Chồng chi. Vẩu đã chết từ những nămTây c̣n đang đánh những trận cuối cùng. Anh đi kháng chiến rồi mất v́ bom đạn.Nhà chị đơn chiết chỉ có 3 mẹ con và cái xe phở nối nghiệp anh Vẩu mà sống quangày.

Ấy thế mà lên đấy chứ! Gánh phở chị nấu nức tiếng 36 phố phuờng HàNội, ai quen biết gọi xe phở của chị là "Phở Vẩu" cho thân mật. Xe phở chị nằmngay tại mặt cửa nhà ra vào. Qúan xá nhỏ nhoi vừa đủ đặt dăm ba cái bàn cỏn convà mấy cái ghế đẩu lùn cũn kĩn. Phở chị nấu có mùi vị rất thơm, thịt tuơi vànuớc lèo thật đặc biệt tinh khiết ngọt ngào. Qhách xành phở ngoài Hà Nội vẫnthích bát phở do tay chị tựắt thịt và cắt bánh. Họ trầm trồ
khi ăn bát phởchị nấu, họ mê phở...rồi mê luôn cả nguời chị!

Anh Cả Chù là nguời "mê"phở chi. Vẩu nhất ở làng Bông này. Anh mê đến nỗi ngày nào anh không ăn bát phởchị nấu thì tâm
thần bất an và muốn ngă bệnh. Thế rồi anh nhiều lần chầuchựnơi gánh phở chi. Vẩu để tán tỉnh, để thuởng thức cái
đôi tay khéo léoxắt thịt ḅ gân thoăn thoắt và đều như những miếng bài tổ-tôm gọn gàng. Tuy biếtanh Cả Chù để ư mình,
nhưng chi. Vẩu vẫn thản nhiên mặc kệ, và cứ vậy mà nấuphở và luôn niềm nở tiếp khách khiến mọi nguời đều hài ḷng.

Một hôm anhCả Chù đi công tác về khuya thấy chị vợ để cơm phần không đủ nên anh bựlắm. Anhleo lên sân thuợng đánh
đàn cho đỡ đói và tức. Ddang lúc đánh đàn guitartrên sân thuợng, anh chợt nghe mùi phở từ đầu hẻm nhà phát lại. Anh chột
bụng bèn leo xuống nhà, vào buồng lấy tiền dặn vợ ra mua cho anh một cà-mênphở chín ḷng trứng non có nuớc béo, và đừng quên
"hành trần"! Vâng lời, chịvợ đi mua về cho anh.

Thèm thuồng chảy răi, anh ngồi gắp phở ăn ngonlành trong khói nóng nghi ngút. Bỗng nhiên anh phát hiện một vật gì trong tôphở. Anh
nhìn kỹ và lấy đũa gắp nó lên. Thì ra là một cái nhẫn bằng bạc đẽochuốt rất tinh vi và xinh xắn. Anh nghĩ bụng:

_Ơ hay! Chả lẽ cái Vẩu nóđánh rớt khi nấu phở hay sao??

Ddang nghĩ bụng, anh lại thắc mắc tinhquái:

_Không chừng cái Vẩu nó có ư chi với mình đây! Sao ả lại để cáinhẫn vào bát phở của mình nhỉ ?? Chắc mình đã khiến ả động
ḷng rồi đấy.

Nghĩ đến đây, anh vui mừng hớn hở:

_Thế thì hay qúa! mình tốt sốqúa! Hà hà...Vẩu ơi Vẩu.

Anh định bụng đang đêm vợ đã cùng con thơ ngủrồi anh nên cầm cái nhẫn để t́m đến gặp "t́nh nhân" với cái cớ trả đồ
thìhay tuyệt! Chắc mẩm thế xong, anh lấy khăn lau chùi cái nhẫn rồi bỏ vào túi áothôi không ăn phở nữa. Anh rón rén mở cửa
rồi lần ṃ trong bóng đêm đi tớinơi nhà chi. Vẩu mà cũng là quán phở.

Trời đã tối om như mự đèn đuờnghiu hắt bóng cháy bóng tắt lờ mờ xen lẫn tiến giun dế oi oi khiến tâm hồn anh CảChù bấn loạn cả lên. Anh thấy quán phở từ đàng xa đã đóng cửa rồi, khách khứavắng hoe không một nguời. Tuy nhiên đèn sau nhà chi. Tẩu vẫn sáng vàng vàng imỉm. Anh nghĩ bụng:

_Có lẽ em Vẩu đang chờ mình đây. Ôi tuyệt qúa!

Thế rồi anh Cả Chù mon men tới gần sau tuờng nhà chi. Vẩu, rón rén buớcchân lại đàng bếp nơi có ánh đèn. Anh toan tính ŕnh xem chi. Vẩu có ở đó không,và đang làm gì để rồi mình dễ bề thối thác khi va chạm. Anh lại gần cái ô cửa sổnửa khép hời hời. Vnh ghé mắt nhìn vào căn bếp thì thất đảm kinh hoàng, lông tócdựﮧ
nguợc cả lên.

Trong bếp nằm ngổn ngang ba-bốn xác nguời chết, cólẽ mới chết đây thôi v́ c̣n nguyên vẹn. Anh run bần bật nghĩ thầm:

_Saolại có xác nguời thế kia?? Nhà cái Vẩu đâu có ai ngoài ba me.
con??

Ddang kinh ngạc thì chợt từ trong bóng tối chi. Vẩu đi ra, tay chị đangcầm cái con dao mà chị thuờng hay xắt thịt nấu phở lại gần mấy cái xác. Chị hỏinhư có ai ở đó với chị vậy:

_Dạo này bộ làm khó lắm sao mà hôm nay chỉđuợc bốn cái thế này??!!

Chợt có một tiếng đàn bà the thé phát ra cùnglúc một bà lăo đi ra:

_Ư! Tao lùng khắp nơi mới có đuợc vài ba cái xácmới đem chôn hôm nay đấy! Thôi thì dạo này cai mộ nó dang để ư, mình phải
cẩn thận.

Chi. Vẩu ra chiều hiểu biết gật đầu rồi chị liền lôi mộtcái xác đàn ông đang nằm ra. Chị dùng dao chặt đứt hết tay chân
nguời nàyrồi bỏ vào nồi phở đang đun rim rim lửa gần cạnh. Cứ thế chị chặt cả tay chânmấy cái xác c̣n lại rồi bỏ chúng vào
nồi nuớc nấu cùng với các thứ xuơnglỉnh kỉnh khác để làm nuớc lèo phở!!

Truớc cảnh tuợng này anh Cả Chù trốmắt há mồm không dám nói năng chi mà chỉ biết đứng như khúc gỗ. Thì ra bấy lâunay gánh
phở của chi. Vẩu ngon bổ là nhờ những cái khúc tay khúc chân kiasao?? Chi. Vẩu có thể nào tàn ác đến như thế?? C̣n chiếc nhẫn?? Phải rồi, có thểnó của ai đó đã xấu số bị chị chặt tay nấu nuớc phở rồi quên tháo nên anh t́nhcờ ăn phải đấy
chăng??

Nghĩ đến đây, anh Cả Chù co gị vắt lên cổ màchạy một mạch không dám ngoảnh lại nhìn nữa...!!!
------------

_Chúư! Ddây là chuyến xe cuối cùng đi Châu Ddốc, xin mời hành khách mau lên xe!
Ddó là tiếng gọi báo hiệu của lơ xe đ̣ tại bến xe miền Tây. Hành khác lụctục tay xách tay gùi những túi hàng và giỏ đồ bỏ lên mui xe rồi chen chen lấnlấn lấy chỗ ngồi để khỏi hụt mấy chuyến xe cuối cùng rời bến. Chiếc xe đ̣ nemđầy hành khách ngồi chật ních xen lẫn tiếng ồn ào xô bồ của kẻ gọi nguời la mặcdầu bác tài xế vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả!

Bác Sáu Mùng là nguời cuốicùng leo lên sau xe, một cậu thanh niên v́ thấy nguời già cả bèn khép mình lạiđể chừa thêm khoảng
trống cho bác ngồi. Bác Sáu Mùng khiêm tốn cám ơn rồicũng ngồi xuống, vẻ mặt bác rất buồn như có điều chi không đuợc thoải
mái.

Hồi lâu tài xế lái xe là một chú ba tàu chệc lễ mễ lết đôi dép lào trêntay c̣n cầm ổ bánh mì thịt ngoạm đáo ngoạm để cho
xong. Chờ lâu sốt ruột,một số ông cụ bà già phát cáu quát ầm lên:

_Mèng đéc! Xe mần ăn chi mừthấu giờ cũng chưa nhúc nhích!

Có tiếng anh lơ xe lúc năy lại lanh lảnhvang lên:

_Ai đi Ddồng Tháp, Vĩnh Long, Châu Ddốc mau lẹ lẹ ui! Xe dzọtgiờ ui!

Vài nguời trễ giờ cũng hớt hải leo đuợc lên xe nhưng không c̣nchỗ để ngồi nữa bèn phải đứng bám víu lấy song tay cầm sau
xe. Một tiếng c̣ihét lên làm tỉnh táo mọi nguời báo hiệu xe bắt đầu rời bến. Tiếng máy xe nổ gịngịn rồi từ từ lăn bánh một cách nặng nề chậm chạp ra khỏi cái bến đông đúc đầynghẹt nguời buôn kẻ bán và những thân nhân đưa tiễn đứng hai bên đuờng. Thật làmột cảnh náo nhiệt của thành phố lúc ngả chiều.

Bác Sáu Mùng năy giờ vẫnngồi im tay ôm cái giỏ lá nhỏ nhoi coi bộ chẳng có gì nhiều trong đó, vẻ mặt bácvẫn đăm chiêu nhìn vào khoảng không. Xe đã chạy khỏi hồi lâu, mọi nguời thở phàonhắm mắt dựlưng như ngủ hờ, nguời thì hút thuốc cho khoan khoái, có nguời cuờinói luyên thuyên không ngừng. Riêng bác Sáu, bác thật tội nghiệp.

Cậuthanh niên lúc năy nhuờng chỗ bác ngồi thấy vậy lên tiếng lễ phép hỏi làm quen:

_Bác dề quê ăn Tết hả bác hai??

Bác Sáu đáp:

_Hong! Tuiđi Châu đốc t́m con tui.

Cậu kia:

_Sao con bác hong lên đây thămbác, mà bác lại phải đi t́m??

Bác Sáu:

_Nó hong giám t́m tui cậuơi!

Nói đoạn, bác Sáu lấy tay quẹt quẹt mắt có vẻ muốn khóc mà khôngđuợc.

Cậu kia xúc động bèn ngồi dịch gần thêm hỏi thăm:

_Con bácsao dzị?? Bác c̣n ai hong? Bác trai sao hong đi chung dzới bác??

Ngậpngừng bác Sáu đáp:

_Con tui, nó bị truy nả bởi Tây! Lục tỉnh nam kỳ Tâylùng nó dữ lắm! Từ ngày nó theo anh em dzô chiến khu, bỏ tui một mình dzầy...Ông
nhà tui cũng bi. Tây bắn lâu rầu. Giờ c̣n mình nó...chẳng biết sao.

Cậu trẻ nghe xong trố mắt ngạc nhiên:

_Sao!? Con bác bị truy nămà bác cũng dám nói cho con nghe sao bác hai??
Mà con bác bao lớn rùi báchai??

Bác Sáu trả lời:

_Có gì mà tui sợ!? Tui muốn t́m nó, aibiết nó tui càng mừng! Nó bỏ nhà đi từ hồi 15 tuổi, nay đã 6 năm...Tui nào cóbiết nó sống c̣n ra sao đâu!??

Thuơng xót nguời đàn bà già cả tộinghiệp. Cậu kia muốn chia sẻ nên an ủi bác Sáu:

_Bác hai ui! Tổ quốc cầnnhững đứa con như con bác dzị! Con đây muốn làm mà không đuợc!

Hai nguờitrò chuyện hồi lâu, chung quanh mọi nguời ngủ gà ngủ gật chiếc xe vẫn tiếp tụcchạy vèo vèo trong gió. Bác Sáu sau lúc nói truyện cùng cậu trẻ cũng mỏi mệt nênngủ gục từ lúc nào không biết. Thình ĺnh một tiếng nổ to khiến mọi nguời bànghoàng tỉnh táo. Chiếc xe đang chạy chợt dừng lại. Có tiếng nhiều nguời đ̣i
xét xe, rồi âm thanh ồn ào của nguời trên xe x́ xào bàn bạc. Tức thì có mộttoán du kích ra lệnh ngoài kia:

_Trên xe chở gì đó!!??

Rồi tiếngbác tài ba tàu ú a ú ớ đáp lại:

_Dạ xe lày xe ḷ á! Ngộ chỉ chở kháchthui! Mấy chú làm ơn lừng làm khó dễ a!

Một giọng cứng rắn đáp lại:

_Không đuợc! Xe nào đi qua vùng thánh địa của Ḥa Hảo cũng phải xét hết!Ddây là luật của ông Năm!

Ông Năm chính là tuớng Năm Lửa của mặt trậnlựluợng giáo dân du kích Ḥa Hảo tại vùng này. Các xe cộ lưu thông đều bị chậnvà xét để pḥng hờ mật vụ và những tay bất hảo chống lại thánh giáo. Ddang bănkhoăn không biết tính sao, bác tài xế định phân bua thì thấy mấy mũi súng lụcđều chỉa lên vào mặt sẵn sàng nổ đạn bất cứ lúc nào bèn im re. Một số hành kháchrun bần bật làm bộ khấn vái đọc kinh Phật cho lớn cốt ư để cho du kích Ḥa Hảonghe đuợc sẽ có cảm t́nh, v́ tuớng Năm Lửa rất mộ kinh Phật! Chợt
có tiếngnguời la lên:

_Má! Má phải hong má! Con nè má! Sao má đi đâu ở đây!!??

Bác Sáu Mùng giựﴠmình đánh thót nhìn ra ngoài trời tối thấy một thanhniên cao lớn anh vận toàn đồ bà ba đen quấn khăn rằn nở cổ tay sách súng miệngkhông ngớt la "Má ơi!!". Bác Sáu định thần nhìn lại thì thấy nguời đó máu me đầymình, hai mắt hốc hác tóc tai bù xù trông dễ sợ quá! Bác không dám khẳng địnhnguời kêu
"má ơi" kia là con mình: thằng Lăm! Bác định nhìn kỹ lại thì chợtthấy nguời kia "biến" mất! Tiếng không gian văng vẳng vẫn vang:
Má! Má! Connè má!

Bàng hoàng bừng giựﴠmình mở mắt thì Bác Sáu biết mình vừa nằm mơtrên xe! Bác toát mồ hôi hột, nhưng bác lại kinh ngạc vô
cùng v́ chiếc xe đ̣lúc năy đầy những khách, sao giờ lại vắng teo. Chung quanh mọi nguời đâu cả màbác vẫn không hay! Chiếc xe
vẫn chạy vù vù, bác sáu nhìn lên phía chỗ tài xếthì...vắng tanh! Xe không nguời lái mà nó cứ chạy! Nhìn ra ngoài, bác Sáu khôngthấy gì ngoài một màu đen nghịt và tối om khủng khiếp. Kinh hăi qúa bèn
cũng...nhắm mắt niệm Phật lầm bầm mong thánh thần phù hộ thì đột nhiên chiếcxe dừng lại như đã chạy hết trớn.

Bác Sáu run run buớc khỏi xe một mìnhthì thấy xung quanh vắng lặng, bốn bề là đồng không mông quạnh lâu lâu lại cótiếng chằng hiu kêu ọp ọp rợn cả óc. Bất chợt bác Sáu phát hiện là mình đangdứng giữa một băi...tha ma! Chiếc xe đ̣ lúc năy cũng biến đâu mất rồi. Bơ vơ sợhăi bác Sáu bèn kêu lên:

_Lăm con! má nè con!

Bác vừa kêu đuợchai tiếng thì nghe có tiếng đất sụt ào ào. Ddang cơn kinh dị thì bác Sáu thấymột khoảng trống tối om hiên ra cách chỗ bác đứng độ 5 thuớc. Lại gần bác Sáuthiếu điều muốn thét lên một câu:

_Trời! Lăm con! Con chết thê thảm qúa!

Duới vũng đất là thi thể một nguời vừa bị xử bắn xong máu me chảy khắpnơi do lỗ đạn thủng. Trong bộ áo bà ba đen, và trên
cổ vẫn c̣n một cái khănrằn ri đẫm đầy máu tuơị



Lúc xưa có 1 nguời chuyên giữ nghề gácmộ ở nghĩa trang để
đề pḥng trộm đạo làm ẩu lúc về đêm. Cái nghề buồn tẻ
và cô tịch này ông đã làm đuợc gần 20 năm rồi. Nơi ông ở
là một cái cḥilá đơn sơ kê một ván nằm và 1 lu nuớc mưa. Trong
cḥi chỉ có ngọn đèn dầuheo hắt cùng cái bóng gầy g̣ héo hắt
của ông mập mờ rung động một cách quáidị!
Vào một đêm nọ, trời mưa tầm tă như xối xả xuống mái tranh
dột nátbèo bọt của ông. Nằm im giữa đêm khuya nghe tiếng mưa
rơi mà ông bất chợtcơn buồn bèn ngâm đôi câu thơ cổ:

Gió mưa một trận phũ phàng
Hoa kiachắc phải một lần tả tơi

Ngâm xong lại thở dài lim dim đôi mắt định vàogiấc ngủ, bên cạnh
ông nằm con mèo mun trung thành với chủ bao năm vẫn quấnquýt
ông cho có bạn. Ngoài nghĩa địa mưa phùn tầm tă nên ông định
bụngchẳng có kẻ gian nào vào phá chắc mẩm khỏi phải đi coi mô.
đêm nay, trời mưadữ qúa. Ông yên chí đánh giấc.

Chợt nghe có tiếng đập cửa bình bình phátan bầu không khí tĩnh
mịch lúc canh vắng. Ông già dụi mắt thức dậy nghĩthầm:

_Canh khuya thế này ai lại tới đâỷ Chả lẽ...ma??!

Nghĩbụng ông rửng tóc gáy, con mèo cũng thức dậy theo hai mắt
thao láo nhìn vềphía phát tiếng động. Ông định thần rồi đưa
tay vặn bấc đèn dầu lên cho sángrồi nghiêm giọng hỏi ra:

_Ai đấy?? Cần chi nàỏ

Nghe có tiếngđáp:

_Tôi là lính đánh trận đây, mở cửa đi làm ơn.

Nghe nói làlính ông cũng thấy an tâm bèn sách đèn ra mở cửa.
Truớc mặt ông trong ánhđèn mập mờ xuất hiện một vị quân
nhân ăn vận rất chỉnh tề vai đeo quân hàmhai sao vàng. Ắt hẳn
là một vị tuớng tư lệnh, sao lại lạc vào đây thế nàyông tựhủ
lấỵ

Vừa thấy ông đến nguời kia chợt khựﮧ lại rồi lùi vàobóng
đêm nói:

_Ddừng làm ḷe mắt ta!

Ông già vội mang đèn bỏmột bên rồi nhuờng cửa cho vị tuớng
quân kia buớc vào. Giáng kẻ đó hiênngang trong bộ đồ quân phục
thẳng tắp. Khi nguời này vừa buớc ngang ông già,ông chợt phát
hiện áo quần kẻ này...khô ráo chứ không uớt! Ngoài trời thìmưa
phùn như xối, sao kẻ này lại khô thế kia?? Không khỏi lấy làm rợn
rợn và nghi ngờ ông bèn hỏi:

_Ngài là ai, cớ sao đêm khuya lại tớichốn này.

Nguời kia nói oang oang:

_Tôi là tư lệnh biên khu đây!Giặc mới mở trận pháo kích hồi
hôm dữ qúa, cả hai sư đoàn tôi điều khiển đềubỏ chạy cả
khiến tôi phải đi khắp nơi t́m chúng nó đâỵ

Ông già hỏi:

_Ngài chỉ huy, sao lại về đâỷ Ngài đóng khu nàỏ

Nguời kia nói:

_Tôi đóng ở vùn 1 chiến thuật! Mẹ nó, tôi điện gấp viện trơ.
quânnhu mấy bữa nay nhưng không có mẹ gì cả!! D. Mẹ nó!!

Ông già tính hỏidanh tánh thì nguời kia đã khoát tay bảo:

_Ông này! Có nuớc không chotôi nuớc, tôi khát qúa ông ơi! Ddàn em
tôi không biết đâu rồi. Tôi phải đit́m chúng. Ông có nuớc cho
tôi uống.

Ông già mang trà đến dâng. Khiđưa lên thì ông nhìn thấy nơi
ngựáo nguời này có gắn tên: Tâm. Nguời kiacầm ly trà uống
vội rồi đánh khà một tiếng khen ngon rồi bảo:

_Tôiđi đây! Bọn "con cái" binh đoàn của tôi lạc rồi, tôi phải đi t́m
chúng vềmặt trận đây.

Nói xong bỏ đi ra ngoài trời mưa khuất vào bóng đêm. Ônggià một
mình ngồi lại, chợt nghĩ đến một điều. Ông vội lại cái kệ sách
gần cái ván lấy một xấp sổ sách đóng bìa cứng ra coi. Ddây là
một quyểndanh sách những nguời có tên trong nghĩa địa. Khi ông
lật tới chỗ đề phần mộ"danh dự鈴uot; của những ai có công cho
tổ quốc thì đuợc chôn chỗ nào, aithuờng dân bình thuờng thì
chôn ở mé bên kia. Ông dở một hồi bỗng xúc độngđến kinh
hoàng!! Trong sách có chỗ đề:

Trần Phụng Tâm, sinh ngày14-9-1928 mất ngày 9-2-1968 kiêm tư lệnh
sư đoàn 307 biệt động quân.

Ông giựﴠmình: hôm nay là ngày 23-1-00