Truyện đượccolleted from other site
Tác giả: Tam Tang
Viết theo lời kể của một phụ nữViệt Nam sống tại Massachutsetts.

Gia đ́nh tôi chân ướt chânráo đến Mỹ vào mùa Hè 1986. Cũng như những gia đ́nh đến Mỹ theo diện "mồ côi"khác (không có thân nhân bảo trợ ,) gia đ́nh tôi được hội bảo trợ thuê cho mộtappartment ở từng thứ ba của một building tại đường
Adams trong vùngDorchester, đó là một vùng phụ cận về phía Nam của thành phố Boston (thủ đô củatiểu bang Massachutsetts.)
Gần chổ chúng tôi cư ngụ cũng có một số gia đ́nhngười Việt nên
chúng tôi cũng không cảm thấy lạc loài lắm! Cũng như t́nhtrạng chung của các khu down towns tại Mỹ, nơi tôi ở đa số là người Mỹ đen vàHispanic (dân ở các nước Nam Mỹ nói tiếng Spanish và Portuguesẹ) Tôi cũng nênnói sơ một chút về nơi tôi ở, Dorchester là một nơi nổi tiếng về tội ác và trànđầy các tệ nạn xă hội ! Nó có tiếng xấu đến nỗi nếu bạn ở vùng khác đón taxi vàoDorchester sau 9:00 PM, tài xế sẽ từ chối bạn thẳng thừng. Ở nhiều khu phố trongvùng này cư dân không dám ra đường sau 8:00PM v́ sợ "tên bay đạn lạc" từ các tayanh chị trong các băng đảng thanh toán lẫn nhau! T́nh trạng cũng giống như mộtsố khu vực tại Nam California ! Án mạng xảy ra như cơm bữa ! Người Việt mới quav́ tài chính c̣n hạn hẹp thường phải thuê nhà trong những vùng này để tiết kiệmđược phần nào số tiền nhỏ nhoi kiếm được qua các công việc thấp kém dành chonhững kẻ mới qua !
Trở lại chuyện của gia đ́nh tôi, trong hai tuần đầu mọichuyện đều êm đẹp . Người trên hội bảo trợ xuống dẫn chúng tôi đi lo các thủ tụcgiấy tờ, và t́m việc làm cho các người lớn trong gia đ́nh . Gia đ́nh tôi gồm vợchồng tôi, bố và hai em trai nhỏ của chồng tôi. Nhà có 3 pḥng ngủ, vợ chồng tôiở pḥng lớn nhất, pḥng giữa dành cho bố chồng tôi, c̣n pḥng ở cuối hành langdành cho hai đứa em trai . Sau một tháng chúng tôi đều có việc làm. Chồng tôi vàbố anh ấy làm ca một cho một hảng điện tử, c̣n tôi kém may mắn hơn nên phải làmca hai cho một hảng chế tạo giấy! Hai đứa em chồng được ghi danh chờ học tạitrường trung học địa phương vào đầu
mùa Thu . Hàng ngày tôi đi làm từ 3:00PMvà vềtới nhà khoảng hơn 11:00PPM. Mọi sự diễn ra êm đẹp trong hai tháng đầu. Tôicũng đã quen với công việc và supervisor của tôi đã cho phép tôi làm thêm giờ.Cũng như phần đông người Á Ddông, tôi chăm làm và muốn có thêm thu nhập cho giađ́nh nên tôi thường xin ở lại làm thêm đến 3 giờ sáng!
Một đêm, sau khi làmthêm giờ , tôi về đến nhà khoảng 3:30AM! Cảnh vật chung quanh rất yên ắng! Thỉnhthoảng mới có tiếng xe vọng lại từ con đường phố chính (Dorchester Ave) mà thôi!Bước vào nhà, ngó lên cầu thang dẫn lên tầng 3 và trong ánh sáng lờ mờ của ánhđèn đường chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một bóng đen to lớn đứng ngaygiữa lối lên của từng hai và từng ba! Một luồng hơi lạnh chạy dài trên xươngsống tôi! Ddể trấn tỉnh mình tôi tự nhủ chắc đó chỉ là thằng Mỹ đen sống ở từnghai mà thôi ! Ddă từng nghe nhiều lời đồn không tốt về Mỹ đen và "Ś" (tiếngngười Việt thường dùng để gọi nhừng người Hispanish,) nên tôi rất ngại chạm mặtvới họ ! Tôi làm bộ cúi t́m vật gì trong túi xách tay trong khi vẫn từ từ bướclên cầu thang. Khi lên đến chổ mà tôi nghĩ là sẽ chạm mặt tên Mỹ đen đó thì lạthay chẳng thấy ai cả !!
Tôi hơi rợn người nhưng ráng làm tỉnh bước tiếp lêntầng ba về nhà mình! Mấy ngày sau tôi không có làm thêm giờ nên về sớm, tôi cóđể ư về tên Mỹ đen nhưng không thấy gì. Rồi tôi cũng quên bẳng đi chuyện đêm đó.
Nhưng ngày thứ Hai tuần sau, tôi lại về nhà lúc 3:30AM! Vừa bước vào nhàngước nhìn lên cầu thang, cái bóng đen bữa trước đã thù lù đứng đó tự bao giờ!Lần này nó nhìn thẳng về phía tôi! Tôi sợ điếng người, đứng chết trân như trờitrồng mấy phút đồng hồ! Chừng định tỉnh lại được, tôi nhớ ra
rằng trong xáchtay của tôi có một cái đèn "pin" nhỏ ! Run rẩy tôi lần tay vào giỏ rút nó ra vàbật sáng lên, rồi rọi về hướng cái bóng đen! Nó đã biến đâu mất dạng! Tuy rấtsợ,
tôi vẫn phải tiến lên để về nhà mình! Tôi phải cố gắng lắm mới khỏi qụyxuống v́ hai đầu gối của tôi run rẩy ngoài sự kiểm soát của tôi ! Cuối cùng tôicũng về đến cửa nhà, nghe tiếng mở khóa chồng tôi ra bật đèn và đón tôi tại cửa.Thấy
mặt mày tôi tái mét anh ấy hỏi:

_ Em làm sao vậy? Trông mặtem tái mét vậy? Bị cảm phải không ?
_ Em không sao cả _ Tôi lắp bắp trả lời.
_ Anh đã bảo em đừng làm thêm giờ nữa rồi mà! Không bơ tiền thuốc đâu !

Tôi bỏ vào pḥng tắm, tắmrửa xong xuôi tôi về pḥng mình. Lúc này tôi mới kể cho chồng tôi về việc hailần chạm trán với cái bóng đen ở cầu thang tầng hai! Chồng tôi, một người đạogốc, gạt phăng đi:

_ Em chỉ tin nhảm nhí ! Làmgì có ma quỉ lang thang trên thế gian này! Chắc em làm quá nhiều giờ, mệt nên"trông gà hóa quốc" cũng nên!

Tôi không căi lại nhưngtrong ḷng tôi tin chắc là tôi không thể nhầm được! Mà nhầm thế nào được cơ chứ! Chính mắt tôi nhìn thấy nó hai lần mà! Từ ngày đó tôi sợ không dám ở lại làmthêm giờ nữa! Dù supervisor có hỏi, tôi cũng viện cớ để từ chối! Tiền thì tôicũng thích đó, nhưng nỗi sợ phải đụng đầu với cái bóng đen ở cầu thang c̣n caohơn! Tôi đành chịu thua nó vậy! Mọi việc có vẻ yên xuôi, trong hai tuần kế sauđó, tôi không thấy cái bóng đó nữa! Có lẽ là do tôi về sớm vào lúc hơn 11 giờđêm thôi. Vào thời điểm này nhiều nhà vẫn c̣n thức nên bóng đen chưa dám hiện rachăng ?! Tôi cũng không biết nữa, chỉ đoán ṃ như thế thôi!
Gia đ́nh tôi vẫnthuộc diện mới đến nên không quen biết ai! Chỉ vào ngày Chúa Nhật đi nhà thờ làcơ hội để gặp người Việt mà thôi!
Cũng đôi khi chúng tôi gặp nhau trong chợ,chào hỏi nhau vài câu rồi lại mạnh ai nấy đi! Thành ra gia đ́nh tôi cũng chưaquen một ai thân cả !
Tưởng mọi việc rồi sẽ êm đềm trôi đi! Nhưng cuối thángTám năm đó, chồng tôi cùng ba anh ấy qua New York ăn cưới con của một người bàcon
và nghỉ lại đêm bên đó! Tôi và hai đứa em trai ở nhà xem TV, khoảng 10đêm chúng về pḥng ngủ, tôi cũng tắt TV trở về pḥng mình. Tôi nằm đọc
mấycái thư mới nhận của ba mẹ và các em tôi gửi sang từ VN! Khoảng 11 đêm tôi tắtđèn đi ngủ ! Tôi trằn trọc không sao ngủ được, măi sau mới
rơi vào trạngthái nửa mê nửa tỉnh. Trong trạng thái đó tôi cảm thấy có bàn tay ai đó rờ vàochân tôi rồi xoa lên xoa xuống chổ bắp vế chân phải !
Tôi ú ớ muốn thoát rakhỏi cơn mơ mơ màng màng đó, nhưng không thoát ra được ! Tôi cố vùng vẫy rồigiật mình mở mắt ra được! Ddiều đầu tiên tôi làm là bật công tắc đèn lên, ánhsáng chói chang làm tôi hoa mắt. Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn quanh xem có aikhông! Pḥng trống không chỉ mỗi mình tôi thôi! Tôi tự trấn tỉnh có lẽ mình bịám ảnh nên bị ác mộng thôi! Nằm lại xuống giường tôi thao thức ngó lên trần nh`akhông sao dỗ lại giấc ngủ ! Cuối cùng tôi cũng tắt đèn rồi cố nhắm mắt ru mìnhvào giấc ngủ ! Tôi lại rơi vào trạng thái mê mê tỉnh tỉnh lần nữa ! Và cái cảmgiác bị ai sờ lại đến với tôi! Tôi lại cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cơn ác mộng!La hét, kêu gào trong giấc mơ một lúc tôi vụt bừng mắt ra! Tôi nhìn xuống cuốigiường! Trời ơ! Trong bóng tối nhờ nhờ, cái bóng đen quỷ quái đang đứng một đốngchình ́nh ở đó! Tôi hét lên vang dội cả nhà ! Các em tôi
chạy qua mở cửa bậtđèn lên:

_ Chuyện gì đó chị !? Saochị trông hoảng hốt thế ?!
_ Em coi xem có ai trong pḥng không ?! Nó vừa ởđây nè !!!

Các em tôi t́m khắp nơitrong pḥng và cả mọi chổ trong nhà nhưng không thấy một bóng dáng nào cả ! Tôinói rằng cái bóng đen đứng ngay dưới chân giường tôi, chúng nghe rồi chỉ ậm ừcho qua nhưng có vẻ không tin lời tôi! Chúng trở về pḥng ngủ tiếp, tôi sợ lắmvội ra pḥng khách bật đèn sáng trưng và mơ? TV xem để giết thì giờ chờ sáng!Hôm sau ba và chồng tôi về, các em tôi kể lại chuyện đêm qua cho họ nghe! Cả haichỉ cười xoà mà thôi, coi như chẳng có gì xảy ra cả !
Chiều đó chúng tôi đidự lễ ở nhà thờ VN, khi tan lễ có một chị phụ nữ việt Nam khoảng trên dưới 30tiến về phía chúng tôi chào làm quen, sau vài câu chào hỏi, chị nói:

_ Tôi trước kia cũng ở chổanh chị ởbây giờ, nhưng gia đ́nh đ́nh tôi chỉ ở đó đúng một tháng rưỡi là dời đichổ khác thôi !
_ Sao vậychị ? _ Tôi ṭ ṃ hỏi lại .
_ Tôi không biết có ai trong nhà chị thấy gìkhông ?! Chứ chẳng dấu gì chị tôi nhát lắm nên phải đi thôi !!

Tự nhiênxương sống tôi lại ớn lạnh lên! Nhưng tôi vẫn cố làm tỉnh hỏi tiếp:

_ Chắc chịsợ tụi Ś và Mỹ đen phải không ?
_ Chắc anh chị nặng vía nên không thấy gì!Nói thật với anh chị là người thì tôi không sợ đâu! Ddằng này tôi thấy ma chị ạ!!!
_ Thằng Mỹ đen ở cầu thang phải không ?! _ Tôi thảng thốt buột miệngnói.
_ Ddúng đó !! Chị cũng thấy nó phải không ?!?!
_ Ddúng chị ạ !! Tôichạm trán nó tới 3 lần rồi ! Mà nói với anh nhà tôi thì anh ấy cứ gạt phăng đinói là tôi tin nhảm nhí!
_ Trời ơi! Anh chị là người mới đến nên không biếtđó thôi! Cái building đó bị ma ám lâu lắm rồi! Rất nhiều người thấy nó lắm! Cứsau nửa đêm thì nó hay hiện ra đứng ở cầu thang đó! Tụi Mỹ đen và Ś nói làkhoảng 10 năm trước nó bị bắn chết ở đầu cầu thang tầng hai đó!! Từ đó nó đóngđô ở cái building đó luôn! Nó thường chỉ nhát đàn bà con gái thôi !! Nghe nói nódê dữ lắm đó !!

Tôi quaybật lại phía chồng tôi:

_ Anh c̣nnói em tin nhảm nữa hay không?! Nó vào cả pḥng mình nữa đó !!

Cả gia đ́nhtôi ai nấy đều có vẻ tái mặt! Chị ấy lại lên tiếng:

_ Chổbuilding tôi ở vừa có chổ trống, nếu anh chị muốn tôi gọi giữ chổ cho ?!
_Chị giữ cho chúng tôi đi! Cám ơn chị trước nhé! _ Tôi trả lời ngay không cần hỏiư kiến của chồng và các người khác !

Và cuốitháng đó chúng tôi dời đi nhà khác! May mắn là ở building mới này tôi không thấygì lạ cả ! Tuy thế mỗi khi lái xe qua cái building ngày trước tôi vẫn thấy rợnda gà!!!


Note:Tôi chắc nhiều bạn (nhất là các cô) cũng có kinh nghiệm về các con ma Mỹ đen hayŚ này ! Sống trong các appartments ở down towns nơi mà Mỹ đen và Ś thường sinhsống thì chuyện
án mạng xảy ra trong nhà là thường! Có thể những con ma nàyhiện hữu thật! Có thể những oan hồn uổng tử này vẫn luyến tiếc cuộc đời dươngthế ngắn nghủi của chúng nên vẫn
trốn lang thang trên trần thế mà chẳng chịuvề nơi dành riêng cho chúng ở thế giới bên kia chăng ?!? Bạn có đồng ư về tôiđưa ra không ?!?
Xin các bạn cho tôi biết ư kiến về nghệ thuật kể chuyện macủa tôi nhé ! Nếu nó c̣n dở thì tôi sẽ cố gắng cải tiến để có thể kể "hù" các côcon gái !
Hi hi

Tam Tang

Viết theo lờikể của một phụ nữ Việt Nam sống tại Massachutsetts.
Viết theo lời kể của mộtphụ nữ Việt Nam sống tại Massachutsetts.


Gia đ́nhtôi chân ướt chân ráo đến Mỹ vào mùa Hè 1986. Cũng như những gia đ́nh đến Mỹtheo diện "mồ côi" khác (không có thân nhân bảo trợ ,) gia đ́nh tôi được hội bảotrợ thuê cho một appartment ở từng thứ ba của một building tại đường
Adamstrong vùng Dorchester, đó là một vùng phụ cận về phía Nam của thành phố Boston(thủ đô của tiểu bang Massachutsetts.)
Gần chổ chúng tôi cư ngụ cũng có mộtsố gia đ́nh người Việt nên
chúng tôi cũng không cảm thấy lạc loài lắm! Cũngnhư t́nh trạng chung của các khu down towns tại Mỹ, nơi tôi ở đa số là người Mỹđen và Hispanic (dân ở các nước Nam Mỹ nói tiếng Spanish và Portuguesẹ) Tôi cũngnên nói sơ một chút về nơi tôi ở, Dorchester là một nơi nổi tiếng về tội ác vàtràn đầy các tệ nạn xă hội ! Nó có tiếng xấu đến nỗi nếu bạn ở vùng khác đóntaxi vào Dorchester sau 9:00 PM, tài xế sẽ từ chối bạn thẳng thừng. Ở nhiều khuphố trong vùng này cư dân không dám ra đường sau 8:00PM v́ sợ "tên bay đạn lạc"từ các tay anh chị trong các băng đảng thanh toán lẫn nhau! T́nh trạng cũnggiống như một số khu vực tại Nam California ! Án mạng xảy ra như cơm bữa ! NgườiViệt mới qua v́ tài chính c̣n hạn hẹp thường phải thuê nhà trong những vùng nàyđể tiết kiệm được phần nào số tiền nhỏ nhoi kiếm được qua các công việc thấp kémdành cho những kẻ mới qua !
Trở lại chuyện của gia đ́nh tôi, trong hai tuầnđầu mọi chuyện đều êm đẹp . Người trên hội bảo trợ xuống dẫn chúng tôi đi lo cácthủ tục giấy tờ, và t́m việc làm cho các người lớn trong gia đ́nh . Gia đ́nh tôigồm vợ chồng tôi, bố và hai em trai nhỏ của chồng tôi. Nhà có 3 pḥng ngủ, vợchồng tôi ở pḥng lớn nhất, pḥng giữa dành cho bố chồng tôi, c̣n pḥng ở cuốihành lang dành cho hai đứa em trai . Sau một tháng chúng tôi đều có việc làm.Chồng tôi và bố anh ấy làm ca một cho một hảng điện tử, c̣n tôi kém may mắn hơnnên phải làm ca hai cho một hảng chế tạo giấy! Hai đứa em chồng được ghi danhchờ học tại trường trung học địa phương vào đầu
mùa Thu . Hàng ngày tôi đilàm từ 3:00PM và vềtới nhà khoảng hơn 11:00PPM. Mọi sự diễn ra êm đẹp trong haitháng đầu. Tôi cũng đã quen với công việc và supervisor của tôi đã cho phép tôilàm thêm giờ. Cũng như phần đông người Á Ddông, tôi chăm làm và muốn có thêm thunhập cho gia đ́nh nên tôi thường xin ở lại làm thêm đến 3 giờ sáng!
Một đêm,sau khi làm thêm giờ , tôi về đến nhà khoảng 3:30AM! Cảnh vật chung quanh rấtyên ắng! Thỉnh thoảng mới có tiếng xe vọng lại từ con đường phố chính(Dorchester Ave) mà thôi! Bước vào nhà, ngó lên cầu thang dẫn lên tầng 3 vàtrong ánh sáng lờ mờ của ánh đèn đường chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy mộtbóng đen to lớn đứng ngay giữa lối lên của từng hai và từng ba! Một luồng hơilạnh chạy dài trên xương sống tôi! Ddể trấn tỉnh mình tôi tự nhủ chắc đó chỉ làthằng Mỹ đen sống ở từng hai mà thôi ! Ddă từng nghe nhiều lời đồn không tốt vềMỹ đen và "Ś" (tiếng người Việt thường dùng để gọi nhừng người Hispanish,) nêntôi rất ngại chạm mặt với họ ! Tôi làm bộ cúi t́m vật gì trong túi xách taytrong khi vẫn từ từ bước lên cầu thang. Khi lên đến chổ mà tôi nghĩ là sẽ chạmmặt tên Mỹ đen đó thì lạ thay chẳng thấy ai cả !!
Tôi hơi rợn người nhưngráng làm tỉnh bước tiếp lên tầng ba về nhà mình! Mấy ngày sau tôi không có làmthêm giờ nên về sớm, tôi có để ư về tên Mỹ đen nhưng không thấy gì. Rồi tôi cũngquên bẳng đi chuyện đêm đó.
Nhưng ngày thứ Hai tuần sau, tôi lại về nhà lúc3:30AM! Vừa bước vào nhà ngước nhìn lên cầu thang, cái bóng đen bữa trước đã thùlù đứng đó tự bao giờ! Lần này nó nhìn thẳng về phía tôi! Tôi sợ điếng người,đứng chết trân như trời trồng mấy phút đồng hồ! Chừng định tỉnh lại được, tôinhớ ra
rằng trong xách tay của tôi có một cái đèn "pin" nhỏ ! Run rẩy tôilần tay vào giỏ rút nó ra và bật sáng lên, rồi rọi về hướng cái bóng đen! Nó đăbiến đâu mất dạng! Tuy rất sợ,
tôi vẫn phải tiến lên để về nhà mình! Tôiphải cố gắng lắm mới khỏi qụy xuống v́ hai đầu gối của tôi run rẩy ngoài sự kiểmsoát của tôi ! Cuối cùng tôi cũng về đến cửa nhà, nghe tiếng mở khóa chồng tôira bật đèn và đón tôi tại cửa. Thấy
mặt mày tôi tái mét anh ấy hỏi:

_ Em làm saovậy? Trông mặt em tái mét vậy? Bị cảm phải không ?
_ Em không sao cả _ Tôilắp bắp trả lời.
_ Anh đã bảo em đừng làm thêm giờ nữa rồi mà! Không bơ tiềnthuốc đâu !

Tôi bỏ vàopḥng tắm, tắm rửa xong xuôi tôi về pḥng mình. Lúc này tôi mới kể cho chồng tôivề việc hai lần chạm trán với cái bóng đen ở cầu thang tầng hai! Chồng tôi, mộtngười đạo gốc, gạt phăng đi:

_ Em chỉ tinnhảm nhí ! Làm gì có ma quỉ lang thang trên thế gian này! Chắc em làm quá nhiềugiờ, mệt nên "trông gà hóa quốc" cũng nên!

Tôi không căilại nhưng trong ḷng tôi tin chắc là tôi không thể nhầm được! Mà nhầm thế nàođược cơ chứ ! Chính mắt tôi nhìn thấy nó hai lần mà! Từ ngày đó tôi sợ không dámở lại làm thêm giờ nữa! Dù supervisor có hỏi, tôi cũng viện cớ để từ chối! Tiềnthì tôi cũng thích đó, nhưng nỗi sợ phải đụng đầu với cái bóng đen ở cầu thangc̣n cao hơn! Tôi đành chịu thua nó vậy! Mọi việc có vẻ yên xuôi, trong hai tuầnkế sau đó, tôi không thấy cái bóng đó nữa! Có lẽ là do tôi về sớm vào lúc hơn 11giờ đêm thôi. Vào thời điểm này nhiều nhà vẫn c̣n thức nên bóng đen chưa dámhiện ra chăng ?! Tôi cũng không biết nữa, chỉ đoán ṃ như thế thôi!
Gia đ́nhtôi vẫn thuộc diện mới đến nên không quen biết ai! Chỉ vào ngày Chúa Nhật đi nhàthờ là cơ hội để gặp người Việt mà thôi!
Cũng đôi khi chúng tôi gặp nhautrong chợ, chào hỏi nhau vài câu rồi lại mạnh ai nấy đi! Thành ra gia đ́nh tôicũng chưa quen một ai thân cả !
Tưởng mọi việc rồi sẽ êm đềm trôi đi!
Nhưng cuối tháng Tám nămđó, chồng tôi cùng ba anh ấy qua New York ăn cưới con của một người bà con
và nghỉ lại đêm bên đó! Tôi và hai đứa em trai ở nhà xem TV, khoảng 10 đêmchúng về pḥng ngủ, tôi cũng tắt TV trở về pḥng mình. Tôi nằm đọc
mấy cáithư mới nhận của ba mẹ và các em tôi gửi sang từ VN! Khoảng 11 đêm tôi tắt đènđi ngủ ! Tôi trằn trọc không sao ngủ được, măi sau mới
rơi vào trạng tháinửa mê nửa tỉnh. Trong trạng thái đó tôi cảm thấy có bàn tay ai đó rờ vào chântôi rồi xoa lên xoa xuống chổ bắp vế chân phải !
Tôi ú ớ muốn thoát ra khỏicơn mơ mơ màng màng đó, nhưng không thoát ra được ! Tôi cố vùng vẫy rồi giậtmình mở mắt ra được! Ddiều đầu tiên tôi làm là bật công tắc đèn lên, ánh sángchói chang làm tôi hoa mắt. Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn quanh xem có ai không!Pḥng trống không chỉ mỗi mình tôi thôi! Tôi tự trấn tỉnh có lẽ mình bị ám ảnhnên bị ác mộng thôi! Nằm lại xuống giường tôi thao thức ngó lên trần nh`a khôngsao dỗ lại giấc ngủ ! Cuối cùng tôi cũng tắt đèn rồi cố nhắm mắt ru mình vàogiấc ngủ ! Tôi lại rơi vào trạng thái mê mê tỉnh tỉnh lần nữa ! Và cái cảm giácbị ai sờ lại đến với tôi! Tôi lại cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cơn ác mộng! Lahét, kêu gào trong giấc mơ một lúc tôi vụt bừng mắt ra! Tôi nhìn xuống cuốigiường! Trời ơ! Trong bóng tối nhờ nhờ, cái bóng đen quỷ quái đang đứng một đốngchình ́nh ở đó! Tôi hét lên vang dội cả nhà ! Các em tôi
chạy qua mở cửa bậtđèn lên:

_ Chuyện gì đó chị !? Saochị trông hoảng hốt thế ?!
_ Em coi xem có ai trong pḥng không ?! Nó vừa ởđây nè !!!

Các em tôi t́m khắp nơitrong pḥng và cả mọi chổ trong nhà nhưng không thấy một bóng dáng nào cả ! Tôinói rằng cái bóng đen đứng ngay dưới chân giường tôi, chúng nghe rồi chỉ ậm ừcho qua nhưng có vẻ không tin lời tôi! Chúng trở về pḥng ngủ tiếp, tôi sợ lắmvội ra pḥng khách bật đèn sáng trưng và mơ? TV xem để giết thì giờ chờ sáng!Hôm sau ba và chồng tôi về, các em tôi kể lại chuyện đêm qua cho họ nghe! Cả haichỉ cười xoà mà thôi, coi như chẳng có gì xảy ra cả !
Chiều đó chúng tôi đidự lễ ở nhà thờ VN, khi tan lễ có một chị phụ nữ việt Nam khoảng trên dưới 30tiến về phía chúng tôi chào làm quen, sau vài câu chào hỏi, chị nói:

_ Tôi trước kia cũng ở chổanh chị ởbây giờ, nhưng gia đ́nh đ́nh tôi chỉ ở đó đúng một tháng rưỡi là dời đichổ khác thôi !
_ Sao vậy chị ? _ Tôi ṭ ṃ hỏi lại .
_ Tôi không biếtcó ai trong nhà chị thấy gì không ?! Chứ chẳng dấu gì chị tôi nhát lắm nên phảiđi thôi !!

Tự nhiên xương sống tôi lạiớn lạnh lên! Nhưng tôi vẫn cố làm tỉnh hỏi tiếp:

_ Chắc chị sợ tụi Ś và Mỹđen phải không ?
_ Chắc anh chị nặng vía nên không thấy gì! Nói thật với anhchị là người thì tôi không sợ đâu! Ddằng này tôi thấy ma chị ạ !!!
_ ThằngMỹ đen ở cầu thang phải không ?! _ Tôi thảng thốt buột miệng nói.
_ Ddúng đó!! Chị cũng thấy nó phải không ?!?!
_ Ddúng chị ạ !! Tôi chạm trán nó tới 3lần rồi ! Mà nói với anh nhà tôi thì anh ấy cứ gạt phăng đi nói là tôi tin nhảmnhí!
_ Trời ơi! Anh chị là người mới đến nên không biết đó thôi! Cáibuilding đó bị ma ám lâu lắm rồi! Rất nhiều người thấy nó lắm! Cứ sau nửa đêmthì nó hay hiện ra đứng ở cầu thang đó! Tụi Mỹ đen và Ś nói là khoảng 10 nămtrước nó bị bắn chết ở đầu cầu thang tầng hai đó!! Từ đó nó đóng đô ở cáibuilding đó luôn! Nó thường chỉ nhát đàn bà con gái thôi !! Nghe nói nó dê dữlắm đó !!

Tôi quay bật lại phía chồngtôi:

_ Anh c̣n nói em tin nhảmnữa hay không?! Nó vào cả pḥng mình nữa đó !!

Cả gia đ́nh tôi ai nấy đềucó vẻ tái mặt! Chị ấy lại lên tiếng:

_ Chổ building tôi ở vừa cóchổ trống, nếu anh chị muốn tôi gọi giữ chổ cho ?!
_ Chị giữ cho chúng tôiđi! Cám ơn chị trước nhé! _ Tôi trả lời ngay không cần hỏi ư kiến của chồng vàcác người khác !

Và cuối tháng đó chúng tôidời đi nhà khác! May mắn là ở building mới này tôi không thấy gì lạ cả ! Tuy thếmỗi khi lái xe qua cái building ngày trước tôi vẫn thấy rợn da gà!!!


Note: Tôi chắc nhiều bạn(nhất là các cô) cũng có kinh nghiệm về các con ma Mỹ đen hay Ś này ! Sốngtrong các appartments ở down towns nơi mà Mỹ đen và Ś thường sinh sống thìchuyện
án mạng xảy ra trong nhà là thường! Có thể những con ma này hiện hữuthật! Có thể những oan hồn uổng tử này vẫn luyến tiếc cuộc đời dương thế ngắnnghủi của chúng nên vẫn
trốn lang thang trên trần thế mà chẳng chịu về nơidành riêng cho chúng ở thế giới bên kia chăng ?!? Bạn có đồng ư về tôi đưa rakhông ?!?
Xin các bạn cho tôi biết ư kiến về nghệ thuật kể chuyện ma của tôinhé ! Nếu nó c̣n dở thì tôi sẽ cố gắng cải tiến để có thể kể "hù" các cô con gái! Hi hi

Tam Tang


Gia đ́nh tôi chân ướtchân ráo đến Mỹ vào mùa Hè 1986. Cũng như những gia đ́nh đến Mỹ theo diện "mồcôi" khác (không có thân nhân bảo trợ ,) gia đ́nh tôi được hội bảo trợ thuê chomột appartment ở từng thứ ba của một building tại đường
Adams trong vùngDorchester, đó là một vùng phụ cận về phía Nam của thành phố Boston (thủ đô củatiểu bang Massachutsetts.)
Gần chổ chúng tôi cư ngụ cũng có một số gia đ́nhngười Việt nên
chúng tôi cũng không cảm thấy lạc loài lắm! Cũng như t́nhtrạng chung của các khu down towns tại Mỹ, nơi tôi ở đa số là người Mỹ đen vàHispanic (dân ở các nước Nam Mỹ nói tiếng Spanish và Portuguesẹ) Tôi cũng nênnói sơ một chút về nơi tôi ở, Dorchester là một nơi nổi tiếng về tội ác và trànđầy các tệ nạn xă hội ! Nó có tiếng xấu đến nỗi nếu bạn ở vùng khác đón taxi vàoDorchester sau 9:00 PM, tài xế sẽ từ chối bạn thẳng thừng. Ở nhiều khu phố trongvùng này cư dân không dám ra đường sau 8:00PM v́ sợ "tên bay đạn lạc" từ các tayanh chị trong các băng đảng thanh toán lẫn nhau! T́nh trạng cũng giống như mộtsố khu vực tại Nam California ! Án mạng xảy ra như cơm bữa ! Người Việt mới quav́ tài chính c̣n hạn hẹp thường phải thuê nhà trong những vùng này để tiết kiệmđược phần nào số tiền nhỏ nhoi kiếm được qua các công việc thấp kém dành chonhững kẻ mới qua !
Trở lại chuyện của gia đ́nh tôi, trong hai tuần đầu mọichuyện đều êm đẹp . Người trên hội bảo trợ xuống dẫn chúng tôi đi lo các thủ tụcgiấy tờ, và t́m việc làm cho các người lớn trong gia đ́nh . Gia đ́nh tôi gồm vợchồng tôi, bố và hai em trai nhỏ của chồng tôi. Nhà có 3 pḥng ngủ, vợ chồng tôiở pḥng lớn nhất, pḥng giữa dành cho bố chồng tôi, c̣n pḥng ở cuối hành langdành cho hai đứa em trai . Sau một tháng chúng tôi đều có việc làm. Chồng tôi vàbố anh ấy làm ca một cho một hảng điện tử, c̣n tôi kém may mắn hơn nên phải làmca hai cho một hảng chế tạo giấy! Hai đứa em chồng được ghi danh chờ học tạitrường trung học địa phương vào đầu
mùa Thu . Hàng ngày tôi đi làm từ 3:00PMvà vềtới nhà khoảng hơn 11:00PPM. Mọi sự diễn ra êm đẹp trong hai tháng đầu. Tôicũng đã quen với công việc và supervisor của tôi đã cho phép tôi làm thêm giờ.Cũng như phần đông người Á Ddông, tôi chăm làm và muốn có thêm thu nhập cho giađ́nh nên tôi thường xin ở lại làm thêm đến 3 giờ sáng!
Một đêm, sau khi làmthêm giờ , tôi về đến nhà khoảng 3:30AM! Cảnh vật chung quanh rất yên ắng! Thỉnhthoảng mới có tiếng xe vọng lại từ con đường phố chính (Dorchester Ave) mà thôi!Bước vào nhà, ngó lên cầu thang dẫn lên tầng 3 và trong ánh sáng lờ mờ của ánhđèn đường chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một bóng đen to lớn đứng ngaygiữa lối lên của từng hai và từng ba! Một luồng hơi lạnh chạy dài trên xươngsống tôi! Ddể trấn tỉnh mình tôi tự nhủ chắc đó chỉ là thằng Mỹ đen sống ở từnghai mà thôi ! Ddă từng nghe nhiều lời đồn không tốt về Mỹ đen và "Ś" (tiếngngười Việt thường dùng để gọi nhừng người Hispanish,) nên tôi rất ngại chạm mặtvới họ ! Tôi làm bộ cúi t́m vật gì trong túi xách tay trong khi vẫn từ từ bướclên cầu thang. Khi lên đến chổ mà tôi nghĩ là sẽ chạm mặt tên Mỹ đen đó thì lạthay chẳng thấy ai cả !!
Tôi hơi rợn người nhưng ráng làm tỉnh bước tiếp lêntầng ba về nhà mình! Mấy ngày sau tôi không có làm thêm giờ nên về sớm, tôi cóđể ư về tên Mỹ đen nhưng không thấy gì. Rồi tôi cũng quên bẳng đi chuyện đêm đó.
Nhưng ngày thứ Hai tuần sau, tôi lại về nhà lúc 3:30AM! Vừa bước vào nhàngước nhìn lên cầu thang, cái bóng đen bữa trước đã thù lù đứng đó tự bao giờ!Lần này nó nhìn thẳng về phía tôi! Tôi sợ điếng người, đứng chết trân như trờitrồng mấy phút đồng hồ! Chừng định tỉnh lại được, tôi nhớ ra
rằng trong xáchtay của tôi có một cái đèn "pin" nhỏ ! Run rẩy tôi lần tay vào giỏ rút nó ra vàbật sáng lên, rồi rọi về hướng cái bóng đen! Nó đã biến đâu mất dạng! Tuy rấtsợ,
tôi vẫn phải tiến lên để về nhà mình! Tôi phải cố gắng lắm mới khỏi qụyxuống v́ hai đầu gối của tôi run rẩy ngoài sự kiểm soát của tôi ! Cuối cùng tôicũng về đến cửa nhà, nghe tiếng mở khóa chồng tôi ra bật đèn và đón tôi tại cửa.Thấy
mặt mày tôi tái mét anh ấy hỏi:

_ Em làm sao vậy? Trông mặtem tái mét vậy? Bị cảm phải không ?
_ Em không sao cả _ Tôi lắp bắp trả lời.
_ Anh đã bảo em đừng làm thêm giờ nữa rồi mà! Không bơ tiền thuốc đâu !

Tôi bỏ vào pḥng tắm, tắmrửa xong xuôi tôi về pḥng mình. Lúc này tôi mới kể cho chồng tôi về việc hailần chạm trán với cái bóng đen ở cầu thang tầng hai! Chồng tôi, một người đạogốc, gạt phăng đi:

_ Em chỉ tin nhảm nhí ! Làmgì có ma quỉ lang thang trên thế gian này! Chắc em làm quá nhiều giờ, mệt nên"trông gà hóa quốc" cũng nên!

Tôi không căi lại nhưngtrong ḷng tôi tin chắc là tôi không thể nhầm được! Mà nhầm thế nào được cơ chứ! Chính mắt tôi nhìn thấy nó hai lần mà! Từ ngày đó tôi sợ không dám ở lại làmthêm giờ nữa! Dù supervisor có hỏi, tôi cũng viện cớ để từ chối! Tiền thì tôicũng thích đó, nhưng nỗi sợ phải đụng đầu với cái bóng đen ở cầu thang c̣n caohơn! Tôi đành chịu thua nó vậy! Mọi việc có vẻ yên xuôi, trong hai tuần kế sauđó, tôi không thấy cái bóng đó nữa! Có lẽ là do tôi về sớm vào lúc hơn 11 giờđêm thôi. Vào thời điểm này nhiều nhà vẫn c̣n thức nên bóng đen chưa dám hiện rachăng ?! Tôi cũng không biết nữa, chỉ đoán ṃ như thế thôi!
Gia đ́nh tôi vẫnthuộc diện mới đến nên không quen biết ai! Chỉ vào ngày Chúa Nhật đi nhà thờ làcơ hội để gặp người Việt mà thôi!
Cũng đôi khi chúng tôi gặp nhau trong chợ,chào hỏi nhau vài câu rồi lại mạnh ai nấy đi! Thành ra gia đ́nh tôi cũng chưaquen một ai thân cả !
Tưởng mọi việc rồi sẽ êm đềm trôi đi! Nhưng cuối thángTám năm đó, chồng tôi cùng ba anh ấy qua New York ăn cưới con của một người bàcon
và nghỉ lại đêm bên đó! Tôi và hai đứa em trai ở nhà xem TV, khoảng 10đêm chúng về pḥng ngủ, tôi cũng tắt TV trở về pḥng mình. Tôi nằm đọc
mấycái thư mới nhận của ba mẹ và các em tôi gửi sang từ VN! Khoảng 11 đêm tôi tắtđèn đi ngủ ! Tôi trằn trọc không sao ngủ được, măi sau mới
rơi vào trạngthái nửa mê nửa tỉnh. Trong trạng thái đó tôi cảm thấy có bàn tay ai đó rờ vàochân tôi rồi xoa lên xoa xuống chổ bắp vế chân phải !
Tôi ú ớ muốn thoát rakhỏi cơn mơ mơ màng màng đó, nhưng không thoát ra được ! Tôi cố vùng vẫy rồigiật mình mở mắt ra được! Ddiều đầu tiên tôi làm là bật công tắc đèn lên, ánhsáng chói chang làm tôi hoa mắt. Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn quanh xem có aikhông! Pḥng trống không chỉ mỗi mình tôi thôi! Tôi tự trấn tỉnh có lẽ mình bịám ảnh nên bị ác mộng thôi! Nằm lại xuống giường tôi thao thức ngó lên trần nh`akhông sao dỗ lại giấc ngủ ! Cuối cùng tôi cũng tắt đèn rồi cố nhắm mắt ru mìnhvào giấc ngủ ! Tôi lại rơi vào trạng thái mê mê tỉnh tỉnh lần nữa ! Và cái cảmgiác bị ai sờ lại đến với tôi! Tôi lại cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cơn ác mộng!La hét, kêu gào trong giấc mơ một lúc tôi vụt bừng mắt ra! Tôi nhìn xuống cuốigiường! Trời ơ! Trong bóng tối nhờ nhờ, cái bóng đen quỷ quái đang đứng một đốngchình ́nh ở đó! Tôi hét lên vang dội cả nhà ! Các em tôi
chạy qua mở cửa bậtđèn lên:

_ Chuyện gì đó chị !? Saochị trông hoảng hốt thế ?!
_ Em coi xem có ai trong pḥng không ?! Nó vừa ởđây nè !!!

Các em tôi t́m khắp nơitrong pḥng và cả mọi chổ trong nhà nhưng không thấy một bóng dáng nào cả ! Tôinói rằng cái bóng đen đứng ngay dưới chân giường tôi, chúng nghe rồi chỉ ậm ừcho qua nhưng có vẻ không tin lời tôi! Chúng trở về pḥng ngủ tiếp, tôi sợ lắmvội ra pḥng khách bật đèn sáng trưng và mơ? TV xem để giết thì giờ chờ sáng!Hôm sau ba và chồng tôi về, các em tôi kể lại chuyện đêm qua cho họ nghe! Cả haichỉ cười xoà mà thôi, coi như chẳng có gì xảy ra cả !
Chiều đó chúng tôi đidự lễ ở nhà thờ VN, khi tan lễ có một chị phụ nữ việt Nam khoảng trên dưới 30tiến về phía chúng tôi chào làm quen, sau vài câu chào hỏi, chị nói:

_ Tôi trước kia cũng ở chổanh chị ởbây giờ, nhưng gia đ́nh đ́nh tôi chỉ ở đó đúng một tháng rưỡi là dời đichổ khác thôi !
_ Sao vậy chị ? _ Tôi ṭ ṃ hỏi lại .
_ Tôi không biếtcó ai trong nhà chị thấy gì không ?! Chứ chẳng dấu gì chị tôi nhát lắm nên phảiđi thôi !!

Tự nhiên xương sống tôi lạiớn lạnh lên! Nhưng tôi vẫn cố làm tỉnh hỏi tiếp:

_ Chắc chị sợ tụi Ś và Mỹđen phải không ?
_ Chắc anh chị nặng vía nên không thấy gì! Nói thật với anhchị là người thì tôi không sợ đâu! Ddằng này tôi thấy ma chị ạ !!!
_ ThằngMỹ đen ở cầu thang phải không ?! _ Tôi thảng thốt buột miệng nói.
_ Ddúng đó!! Chị cũng thấy nó phải không ?!?!
_ Ddúng chị ạ !! Tôi chạm trán nó tới 3lần rồi ! Mà nói với anh nhà tôi thì anh ấy cứ gạt phăng đi nói là tôi tin nhảmnhí!
_ Trời ơi! Anh chị là người mới đến nên không biết đó thôi! Cáibuilding đó bị ma ám lâu lắm rồi! Rất nhiều người thấy nó lắm! Cứ sau nửa đêmthì nó hay hiện ra đứng ở cầu thang đó! Tụi Mỹ đen và Ś nói là khoảng 10 nămtrước nó bị bắn chết ở đầu cầu thang tầng hai đó!! Từ đó nó đóng đô ở cáibuilding đó luôn! Nó thường chỉ nhát đàn bà con gái thôi !! Nghe nói nó dê dữlắm đó !!

Tôi quay bật lại phía chồngtôi:

_ Anh c̣n nói em tin nhảmnữa hay không?! Nó vào cả pḥng mình nữa đó !!

Cả gia đ́nh tôi ai nấy đềucó vẻ tái mặt! Chị ấy lại lên tiếng:

_ Chổ building tôi ở vừa cóchổ trống, nếu anh chị muốn tôi gọi giữ chổ cho ?!
_ Chị giữ cho chúng tôiđi! Cám ơn chị trước nhé! _ Tôi trả lời ngay không cần hỏi ư kiến của chồng vàcác người khác !

Và cuối tháng đó chúng tôidời đi nhà khác! May mắn là ở building mới này tôi không thấy gì lạ cả ! Tuy thếmỗi khi lái xe qua cái building ngày trước tôi vẫn thấy rợn da gà!!!


Note: Tôi chắc nhiều bạn(nhất là các cô) cũng có kinh nghiệm về các con ma Mỹ đen hay Ś này ! Sốngtrong các appartments ở down towns nơi mà Mỹ đen và Ś thường sinh sống thìchuyện
án mạng xảy ra trong nhà là thường! Có thể những con ma này hiện hữuthật! Có thể những oan hồn uổng tử này vẫn luyến tiếc cuộc đời dương thế ngắnnghủi của chúng nên vẫn
trốn lang thang trên trần thế mà chẳng chịu về nơidành riêng cho chúng ở thế giới bên kia chăng ?!? Bạn có đồng ư về tôi đưa rakhông ?!?
Xin các bạn cho tôi biết ư kiến về nghệ thuật kể chuyện ma của tôinhé ! Nếu nó c̣n dở thì tôi sẽ cố gắng cải tiến để có thể kể "hù" các cô con gái.