Hai Ngày KinhHoàng

 Nhà của bạn tôi nằm hơi xa thànhphố, chung quanh là những cánh rừng hoang vu ít người lui tới. V́ có công việcphải đi xa và không có bà con thân thuộc ở gần nên anh đã nhờ tôi đến trôngchừng vài ngày. Căn nhà này được xây vào khoảng năm 1998 nằm trên một ngọn đồigần West Union Ohio. Tôi đến đó trời đã sụp tối. Khi vừa vào nhà là bạn tôi đăgọi về căn dặn tôi phải làm gì trong những ngày anh ta vắng mặt. Vừa nói chuyệnxong gác điện thoại xuống, tôi nghe có tiếng cọc cọc nhỏ như tiếng gơ cửa. Có lẽlà cô hàng xóm ở cách đây gần một cây số, v́ tôi nghe người bạn (chủ ngôi nhànày) nói rằng cô ta thường đi đến từng nhà để nói chuyện ngẫu nên tôi nghĩ nhưvậy. Nhưng khi mở cửa tôi không thấy ai, chắc là tiếng của những con thú rừngquanh đây hay là những con chim làm tổ trên cây lâu lâu nó lấy cái mỏ mổ vàothân cây và gây ra tiếng cọc cọc; tôi nghĩ vậy rồi đóng cửa lại. Sau đó có tiếnggơ cọc cọc ba lần như vậy, khi mở cửa ra tôi lại không thấy ai. Có lúc tôi khéphờ cửa chừa khoảng một gang tay và núp ở đằng sau cánh cửa xem có ai đến gơkhông, tiếng gơ cửa lại đến nhưng không có ai gơ, hình như tiếng cọc cọc đó phátra từ cánh cửa. Lúc đó tôi không có sợ mà chỉ cảm thấy hơi lạ thôi. Rồi khôngc̣n để ư đến cái tiếng cọc cọc đó nữa, tôi ngồi trên ghế sa lông mở tivi lên xemchương tŕnh khoa học thì bỗng dưng, lúc đó đúng mười giờ hai phút, cái máy hâmđồ ăn trong bếp tự động mở lên. Tôi vội đứng dậy, lúc này trong bụng hơi lo v́sợ có người khác đang ở trong nhà với mình; tôi nhìn xung quanh nhà bếp xem xétkhông thấy ai nên tôi đến cái máy hâm đồ ăn bấm cái nút clear rồi trở ra pḥngkhách xem tivi tiếp. Chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay cho đến khi tôinghe một tiếng c̣i hụ lớn khủng khiếp đánh thức dậy. Khi mở mắt ra tôi thấy xungquanh mình tối om mặc dù tôi nhớ khi đi ngủ cái tivi c̣n mở, và bên cạnh đó c̣ncó cây đèn màu vàng mà tôi đã mở lên từ khi mới bước vào nhà. Nhưng tiếng c̣i hụ đã ngưng khi tôi vừa tỉnh dậy. Bây giờ, mọi thứ đều tối thui làm tôi cũng hơigiật mình một chút nhưng v́ vẫn c̣n buồn ngủ nên ráng ṃ từng bước vào pḥng màbạn tôi đã dành riêng cho tôi. Khi ḍ dẫm từng bước vào pḥng ngủ, tôi đi ngangqua một cái đồng hồ bằng điện tử treo trên tường, lúc đó tôi thấy đồng hồ chỉ1:15 am.

Ngày hôm sau mọi chuyện đều diễn rabình thường và tối đó tôi đã đánh một giấc cho đến sáng. Nhưng ngày thứ ba, đúng3:12 chiều, tôi vừa về (tôi ra ngoài để những làm công việc mà bạn tôi đã nhờ)tới nhà tiếng cọc cọc lại trỗi lên. Tôi cố gắng không để ư đến nó cho đến khichịu hết nổi, tôi mở cửa ra và lấy cục đá chận nó lại lúc đó tiếng cọc cọc mớichịu ngưng. Đến 5 hay 6 giờ khi cánh cửa bỗng dưng tự động đóng cái rầm một cáivà tiếng cọc cọc lại vang lên. Tôi không thể chịu đựng được cái tiếng này nữanên bỏ đi ra ngoài t́m một nhà hàng ở gần vùng đó để ăn cho đã đời.

Khi trở về thì đã 8 giờ đêm, tôikhông c̣n nghe gì nữa, cái tiếng cọc cọc hình như đã ngưng rồi, có lẽ nó đangnghĩ giải lao. Khoảng 10:O2 cái máy hâm đồ ăn lại tự động mở lên. Tôi xuống nhàbếp tắt cái máy rồi suy nghĩ không biết cái máy này có để giờ tự động không, hễcứ 10:02 là nó mở lên.

Khoảng 12 giờ khuya là giờ kinhhoàng nhất. Trước tiên là những cây đèn trong nhà bỗng dưng tắt hết một lượt.Rồi kế tiếp là tiếng cọc cọc vang lên không những ở nơi cánh cửa mà nó c̣n vanglên chung quanh nhà nữa. Ồ! Lúc đó tôi sợ run lên nên vội nhấc điện thoại lêngọi cảnh sát và gọi luôn cả người hàng xóm. Tôi nói với người hàng xóm của tôirằng có cái gì đó ở ngoài nhà của thằng bạn, nó đã làm tôi sợ muốn chết. Ngườihàng xóm nói với tôi rằng ông ta sẽ đến nhưng phải mất 20 phút. Trong khi tôiđang nói chuyện với người hàng xóm thì tiếng cọc cọc đó từ từ lớn dần đến nỗingười đầu dây bên kia cũng có thể nghe được. Tiếng động đó thay đổi liên hồigiống như có nhiều người đang đứng ở ngoài đánh mạnh vào tường. Những tiếng rầmrầm có khi thay đổi nhịp và lâu lâu nó ngừng lại một vài giây. C̣n những cây đènvà đồ điện ở trong nhà cứ tự động mở và tắt. Tôi mở đèn lên vào nhà bếp lấy mộtcon dao và ngồi ở dưới sàn nhà bếp đợi cảnh sát và người hàng xóm của tôi đến.Ngay lúc đó máy hâm đồ ăn lại mở lên, rồi đến tivi, và ngọn đèn ở pḥng kháchtất cả cùng bật lên một lượt, ngay lúc này tim tôi đập thình thịch mặc dù ngàyxưa không bao giờ tin vào ma quỷ nhưng bây giờ tôi cũng phải run sợ dưới nhữngsự kiện lạ lùng này. Khoảng 15 phút sau tôi thấy ánh đèn xe bên ngoài có lẽ làcảnh sát cho nên đi thẳng đến cánh cửa chính và cầm cái nắm cửa từ từ mở ra. Khimở cửa ra, tiếng động chợt ngưng hẳn, nhưng đèn trong nhà vẫn c̣n chớp tắt. Lúcđó tôi thấy ông cảnh sát đang đi đến, ông ta mới hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, vàtôi kể hết mọi sự cho ông ta biết. Sau khi nghe xong, ông ta nhìn tôi với cặpmắt kỳ hoặc rồi đi xung quanh nhà xem xét.

Sau vài phút người bạn hàng xóm củatôi lái xe đến, trên tay c̣n cầm một cây súng. Ông cảnh sát thấy vậy mới nóirằng "không cần đến nó đâu"... Rồi ông cảnh sát hỏi tôi tại sao lại ở đây? Tôiđến đây để làm gì v.v.... Tôi kể vắn tắc câu chuyện là người bạn đi xa nhờ tôiđến đây coi chừng nhà dùm. Khi tôi vừa mới dứt lời thì tất cả đèn trong nhà đềuchớp một cái rồi tắt trong nhà trở thành tối om. Lúc đó những tiếng động lại bắtđầu trỗi dậy và tiếng c̣i hụ lạ lùng vang lên từ trong khu rừng gần bên. Ôngcảnh sát cũng hơi giật mình v́ những tiếng động quái lạ đó v́ vậy ông nói vớitôi nên đi theo ông vào thành phố. Tôi không cần suy nghĩ gì thêm đi đến đóngsầm cái cửa lại và cũng không thèm khóa vội đi theo ông cảnh sát. Sáng hôm sau,tôi gọi điện thoại cho người bạn (chủ căn nhà) và kể hết cho anh ta nghe nhữngchuyện đã xảy ra cho tôi trong mấy ngày nay. Sau khi nghe xong anh mới nói vớitôi rằng anh ta cũng nghe những tiếng cọc cọc như vậy ngoài những tiếng cọc cọcđó ra không c̣n chuyện gì kỳ lạ xảy ra nữa, cái máy hâm đồ cũng không có tự độngmở lên. Tối hôm đó anh ta trở về, tôi cùng anh ta về căn nhà đó. Anh ta mở khóanhưng không đẩy cửa vào được nên hai đứa tôi phải dùng sức phá cánh cửa cho nósập xuống. Sau khi cánh cửa sập xuống chúng tôi đều hết sức kinh ngạc v́ nhữngcái ghế, cái bàn... kể cả cái máy hâm đồ... đều nằm ngay phía sau cánh cửa.

Khi thấy cảnh tượng này anh takhông dám ở đó thêm một ngày nào nữa nên vội dọn đồ đạc ra khỏi nhà và đề bảngbán. Nhưng đến bây giờ căn nhà đó vẫn chưa có ai mua.