NgưỜi BẠn Ma

Hồi c̣n nhỏ tôi thường thích đọctruyện ma và không bao giờ suy nghĩ đến những chuyện ma đ đọc qua. Vào một buổitối khi tôi đọc xong một truyện ma mà nó đã làm tôi sợ muốn chết, có thể v́truyện ma này có thật nên nó ám ảnh tôi.

Câuchuyện là như vầy:

Ởvùng ngoại ô xa thành phố có một đứa con gái tên Nhi 11 tuổi. V́ cha mẹ rất lànghiêm ngặt không cho đi đâu chơi nên Nhi không có ai để làm bạn. Mỗi ngày Nhithường đi bộ từ nhà đến trường; trên đường đi Nhi phải qua một ngôi biệt thựkiến trúc rất là đẹp nhưng hơi cũ kỹ đã lâu rồi không thấy một bóng người luitới. Lúc nào Nhi cũng dừng chân trước ngôi biệt thự để ngắm nghía và mơ mộngđược sống ở đó hay chỉ vào trong nhà để xem mà thôi.

Vàomột buổi chiều khi tan học về, như thường lệ Nhi đứng trước ngôi biệt thự mơmộng thì nghe có tiếng người gọi từ cửa sổ của tầng lầu cao nht. Nhi ngước lênnhìn thì thấy một đứa con trai trạc độ tuổi mình.

- Cómuốn lên đây chơi không? Đứa con trai hỏi.

Không biết có phải là bị hoa mắtkhông, hay là mơ mộng quá nhiều cho nên... Nhi vội chớp mắt một cái rồi nhìn lầnnữa nhưng vẫn thấy đứa con trai c̣n đứng đó.

-Lên đây nhanh! Đứa con trai réo gọi.

Khiđó mừng quá, mơ ước của mình thành sự thật rồi. Nhi vội đẩy cái cổng sắt nặng nềđể vào bên trong, nhưng khi đến trước cửa nhà thì Nhi dừng lại.

Nhisuy nghĩ: Đợi một chút, mình thy nhà này mỗi ngày, không thấy có xe cộ gì đậu ởđây mà... nhưng... Chắc là mình nghĩ không ai ở.

Vừanghĩ như vậy thì Nhi lấy tay đẩy cánh cửa bằng gỗ bước vào bên trong. Trong nhàthật là đẹp như là đã tưởng tượng vậy, Nhi nhìn chung quanh khoảng 5 phút rồichợt nhớ đến đứa con trai, Nhi vội bước nhanh lên cầu thang dẫn đến pḥng củatầng cao nhất. Khi đẩy cánh cửa pḥng ra, Nhi thấy trong pḥng chứa đầy đồ chơituyệt đẹp với tất cả những đồ chơi mà Nhi đã suy nghĩ đến, c̣n đứa con trai thìngồi ngay ở giữa pḥng.

Tôitên là Thạch, có muốn chơi chung với tôi không? Đứa con trai hỏi.

Nhikhông nói gì hết mà chỉ từ từ tiến đến gần đứa con trai và ngồi xuống chơi. Từđó ngày nào Nhi cũng đến đó chơi và hai đứa trở thành đôi bạn thân.

Rồimột hôm, đứa em trai út của Nhi bỗng dưng bệnh nặng, Nhi phải ở nhà phụ giúp mẹsăn sóc đứa em, không có thời giờ để đến chơi với Thạch nữa. Sau sáu tuần bệnhnặng, em trai út của Nhi qua đời. Nhi rất đau buồn và cần một người bạn để an ủinhưng khi em tới trước cổng ngôi biệt thự đó thì thấy Thạch ló đầu ra cửa sổ vàla lớn với giọng trách móc:

"Đichỗ khác chơi. Tao không muốn mày đến đây nữa!"

Cóthể bạn giận mình v́ mình không đến đây chơi, nên Nhi đã quyết định đi vào nhàđể gặp Thạch và nhất định giải thích cho bạn y hiểu. Nhưng khi Nhi đi đến tầnglầu cao nhất thì thấy Thạch đã ngồi ở trước cửa pḥng tự bao giờ. Nó nhìn Nhivới cặp mắt thật là ghê gớm và trên khuôn mặt chứa đầy hờn giận.

"Đichỗ khác ngay", Thạch hét lớn và xua đuổi Nhi đi chỗ khác.

"X...i...n... đừng đuổi Nhi, em củaNhi mới chết và tôi cần nói chuyện với bạn" vừa khóc em vừa nói.

Đứacon trai tên Thạch ra vẻ không thương tiếc mà c̣n lạnh lùng nói: "Bây giờ tao đăcó một người bạn khác rồi." Nói xong đứa con trai đi vào trong pḥng và khép cửapḥng lại.

Đứngở ngoài pḥng, Nhi nghe được tiếng cười đùa từ trong pḥng vọng ra, ṭ ṃ muốnbiết người bạn mới này là ai nên Nhi nhẹ bước đến gần cửa pḥng và lén nhìn vàobên trong.

Khinhìn vào pḥng, Nhi đã sợ hăi đến độ vừa la vừa chạy thẳng một mạch về nhà. Mẹcủa Nhi thấy Nhi sợ quá độ nên gọi bác sĩ đến và chích một mủi thuốc ngủ choNhi. Khi bác sĩ ra khỏi pḥng, ông y rất là bối rối. Mẹ của Nhi liền hỏi ôngchuyện gì đã xảy ra cho Nhi, thì ông nói với bà ta rằng con của bà cho biết nó đã đến ngôi biệt thự cũ để gặp một người bạn nhưng khi đến đó và nhìn vào bêntrong thì gặp bạn của nó đang đùa giỡn với đứa em vừa mới chết.

-Không thể như vậy, bà ta nói. Trong nhà đó chỉ có một đứa con trai 11 tuổi tênlà Thạch đã bị bệnh và qua đời cách đây trên 100 năm, sau đó đâu c̣n ai đến đó ởnữa.