Chương XXXI

Trăng chưa lên tới đỉnh mà đã sáng tới trong vắt. Gío khiến ly rượu sen cũng nổi sóng.
- Lâu rồi không được thưởng thức rượu sen và cũng không được nghe tiếng đàn của em Ngọc Cầm!
Nữ sĩ Ngô Chi Lan nâng chén rượu trước mũi đưa hương nồng lẫn vào trong gió.
- Phải rồi!- Phù Thúc Hoành tiếp lời- Ngày hôm nay đã là mười bốn, mai trung thu… Trăng đẹp quá, em chơi cho chúng ta nghe khúc “Hải du” như mọi năm được chứ?
Ngọc Cầm gượng cười:
- Em xin được dùng rượu thay cho đàn được không… Mai là trung thu, em sẽ tấu khúc “Hải du”, còn hôm nay, em đành phải thất lễ!
Đoạn, nàng cạn chén rượu. Ngọc Thư vội đỡ lời:
- Trăng hôm nay đẹp quá! Chưa bao giờ trăng mười bốn đẹp như vậy!
Ngọc Cầm nhìn lên vầng trăng. Nàng chợt bùi ngùi. Tiếng trò chuyện luận đàm về thế sự, về thi phú cứ lãng dần… lãng dần bên tai nàng. Bất giác nàng thở dài:
- Trăng mười bốn mà đã đẹp thế này, e rằng ngày mai không có trăng…
Ngọc Thư mặt biến sắc, nàng nhăn mày:
- Đừng có nói gở thế! Đã trung thu thì không thể không có trăng!
Ngọc Cầm chỉ buồn rầu nâng chén. Hai vợ chồng Phù Thúc Hoành và Ngô Lan Chi ngơ ngác cũng lặng lẽ nâng chén.
Vầng nguyệt lơ lửng mỗi lúc một cao giữa mênh mông trong vắt.
Cứ mỗi lúc Ngọc Cầm ngước mắt nhìn lên, nàng càng cảm thấy trăng đẹp để rồi trong lòng lại cộn lên ý nghĩ: Ngày mai sẽ chẳng còn trăng nữa…