Chương VI

Ngọc Thư đã say ngủ trong khí man mát, ngọt ngọt của đầm sen sau cơn mưa.  Ngọc Cầm thơ thẩn đi ra thuỷ đình. Trăng lên sáng tỏ đẩy lùi những mây mờ về phía sau.
Khí từ trời ngấm vào gỗ rồi lại thấm ngược lên gan bàn chân cái cảm giác tê tê, lạnh lạnh. Nàng khẽ mỉm cười. Dải thắt lưng hồng vuột xuống mặt gỗ tự khi nào…Ngọc Cầm tháo từng lớp khuy… Gìơ thì chỉ còn dải yếm đào. Nàng vòng tay ra phía sau để lộ làn da trắng đến rợn mình. Dải yếm cũng tuột xuống cùng với xiêm y. Nàng lắc lắc đầu, chiếc trâm tung ra rơi vào góc tối đánh cạch một tiếng. Mái tóc buông xoã xuống như một dải suối mơ che khuất mảng sáng bừng của da thịt. Gío nhè nhẹ luồn qua kẽ tóc để vuốt ve mân mê nàng.
Tùm! Nước bắn lên tung toé vỡ bóng trăng loang lổ… Những giọt nước đọng trên tóc, trên da thịt Ngọc Cầm ánh lên màu lấp lánh. Nàng ngụp xuống dưới đáy nước, đám sen rúng động. Đột ngột nàng ngoi lên, ánh mắt bừng sáng muốn đọ với trăng hạ… Nàng vốc một vốc nước, thả nhẹ xuống mặt hồ. Tiếng nước chạm nước sắc lạnh.
Đột ngột một vòng tay luồn qua sóng nước, xiết chặt lấy nàng. Ngọc  Cầm thốt hãi tới bối rối. Một hơi ấm phả nhẹ vào cổ nàng:
- Tại sao người nàng lại lạnh vậy… Vì nước chăng hay là vì gió…
Ngọc Cầm khẽ quay mặt lại:
- Bài vịnh sen của ngài thiếp đã đọc rồi… quả là thanh nhã, quí phái… Mong ngài để thiếp vẫn giữ những cảm nhận ấy…
Thánh thượng vẫn không buông tay, ngài ghì chặt nàng, ép nàng vào chân thuỷ đình.
- Nàng là người phóng khoáng, tiêu diêu, nề hà gì những luận điệu giáo lý cứng nhắc đó…
Ngọc Cầm đột ngột cười một tràng dài. Thánh thượng càng áp chặt nàng. Hơi lạnh từ cơ thể nàng vẫn lan ra trong sóng nước.
- Điều ta nói đáng cười lắm ư?
Ngọc Cầm bấy giờ mới thôi cười. Nàng nhếch mép mỉa mai:
- Ta cười cho kẻ làm vua muốn quảng dương Nho học, gò ép muôn dân theo giáo lý, theo lễ nghĩa, thế mà chẳng thoát nổi dục vọng của chính mình…
Thánh thượng tỏ vẻ ngạc nhiên. Ngài nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của nàng. Năm ngón tay rồng luồn qua mái tóc ướt hương nước, mân mê gáy nàng để rồi thấy hồn mình như siêu thoát.
Ngọc Cầm đẩy mạnh thánh thượng, thánh thượng chới với giữa dòng nước vì bất ngờ. Nàng chống hai cánh tay và nhảy lên thuỷ đình, khoác vội tấm áo lụa. Nàng hất tung mái tóc, nước văng lên mát lạnh trên da mặt của thánh thượng.
- Nếu thánh thượng yêu quý tiếng đàn của tiện thiếp, xin mời thánh thượng hạ cố tới nghe chơi… Còn nếu như ngài chỉ mơ tới chuyện mây mưa thì…- Ngọc Cầm nhếch mép-… tam cung lục viện của ngài là quá đủ rồi…
Thánh thượng mê mẩn nhìn theo dáng ngọc của nàng lướt đi trên thuỷ đình và biến mất sau cánh cửa.
Ngài phát hiện ra một băng lụa hồng còn nằm vương vất trên sàn gỗ. Ngài với tay nhặt lấy. Đó là một dải thắt lưng thêu sen vàng tinh tế. Thánh thượng giữ chặt trong tay, khoả nước bơi về thuyền mà lòng vẫn còn luyến tiếc…