Dịch giả: Liêu quốc Nhĩ
Chương 13

Nhà của dì Jane cũng là một kiểu nhà đặc trưng của nước Anh, mái ngói đỏ, tường lát đá, nằm trong một khuôn viên có nhiều cây trái và hoa. Dì jane khoảng bốn mươi tuổi và là một phụ nữ đẹp với mái tóc màu nâu nhạt, mũi thảng thanh tú. Cổ bà cao trắng ngần và mịn màng như lụa Tô Châu. Bà nhìn trẻ hơn tuổi, vẻ đẹp của bà là một vẻ đẹp kiều mỵ, quyến rũ và qúy phái làm Ai Đan phải sững người khi gặp bà. Bà dì Jane mở cửa và reo lên khi thấy Jane
- Ồ, Jane cháu đã tới!
Bà ôm chầm lấy Jane, vỗ vỗ vào lưng nàng, hôn nhẹ lên mặt, lên tóc cô cháu gái yêu quý. Jane cũng vậy, nàng vui mừng thật sự khi gặp lại dì. Lúc sau như chợt nhớ ra Ai Đan, nàng buông dì ra, quay lại kéo Ai Đan lên giới thiệu với dì:
- Thưa dì, đây là anh Đan. Người quen của cha cháu ở xứ Tô Châu.
- Rất vui được đón chào anh.
Bà đưa tay ra cho Đan bắt và lúc bấy giờ Jane mới nói thêm:
- Anh ấy đang là lính thủy được nghỉ phép...
- Thật sao? Bà mừng rỡ bước lại ôm Đan và hôn lên trán chàng - Vậy cậu là người hùng của chúng tôi nhé.
Ai Đan nhanh chóng hòa vào niềm vui của Jane và dì nàng, chàng cũng cười vui vẻ và chuyện trò cùng bà dì của Jane một cách tự nhiên. Buổi chiều, bà dì của jane đưa nàng và Đan đi thăm trang trại của bà cách đó chừng hai dặm. Người giúp việc dẫn từ tàu ngựa ra ba chú ngựa tuyệt đẹp. Bà Mari tên người dì Jane rất thân mật hỏi Ai Đan:
- Cậu có làm kỵ mã được không?
Ai Đan cười gật đầu và như để chứng minh cho khả năng của mình. Chàng xòe bàn tay đón dây cương từ tay người chủ ngựa, đặt chân vào bàn đạp, nhảy thoắt lên mình ngựa ô màu đỏ, đá thúc chú ta chạy một vòng quay sân trước sự ngạc nhiên thích thú của Jane và bà Mari.
Đêm ấy Ai Đan thấy lòng xôn xao khó ngủ. Chàng nhớ tới cảnh tượng được chứng kiến buổi chiều ở trang trại cúa bà Mari hàng trăm con ngựa đang tuổi lớn phi trên đồng cỏ, tiếng vó ngựa như sắp xung trận làm Ai Đan nao lòng. Cứ bâng khuâng như thế, Ai Đan lại tưởng về cảnh chèo thuyền diễm tuyệt trong sương mờ buổi sáng, đến con đường vào thung lũng màu xanh... Đêm nay cũng như đêm khác từ ngày xa đất Tô Châu Ai Đan ngủ lạ nhà mà sao chàng khó chợp mắt. Ở dưới nhà trong gian phòng kế vườn kia Jane có ngủ ngon không?
Hay cũng như Đan nàng cũng nôn nao khó ru giấc ngủ. Qua khung cửa sổ mở rộng, ánh trăng soi thẳng vào giường Ai Đan. Chàng đang đứng bên khung cửa ngước mắt nhìn lên cao, thấy vầng trăng tròn lấp ló sau những đám cây kéo đến. Ngoài trời, gió lộng thổi trong những tàn lá cây phong nghe được cả tiếng vi vút của gió đùa với lá. Dưới vườn, cây cũng đang xào xạc róc rách, và tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nỉ non, ngoài balcon. Chàng ngỡ ngàng khi nhìn xuống dưới sân, cả một sân ánh trăng vàng óng ánh. Trời đã sạch làn bóng mây, trăng trong trẻo tròn vạnh lung linh trên đầu tỏa ánh vàng...
Thật là thần tiên. Đã lâu rồi Đan mới có dịp chiêm ngưỡng một cảnh đẹp như thế này. Chàng thoáng nghĩ đến quê nhà, chỉ ở đó mới có được những ngày trăng đẹp, nhất là những ngày trăng sắp đến rằm như trăng nay? Bấm đốt ngón tay thôi, Đan đã xa nhà thấm thoát bốn năm rồi. Thời gian và không gian cách trở. Biển khơi muôn trùng mênh mông và ở nơi quê hương khói lửa chiến tranh vẫn đang ngùn ngụt cháy. Bao giờ Đan mới được trở về quê hương xứ sở của chàng. Ai Đan bần thần, chàng nhẹ bước theo cầu thang xuống nhà và ra vườn, lặng lẽ ngồi xuống băng ghế đá dưới giàn nho đang mọng quả. Thốt nhiên Ai Đan giật mình. Có tiếng động đâu đó rất gần. Rồi một bóng người băng qua khoảng vườn phía sau. Dường như đó là Jane, chỉ có nàng thôi. Ai Đan vui mừng, chàng xoay người lại và nép gọn người vào băng ghế ý đón chờ...
- Jane phải không?
Ai Đan hỏi như thầm nói. Và có tiếng Jane đáp lại khẽ như hơi thở:
- Đan.
Ai Đan đứng lên rời khỏi băng ghế bước tới gần. Chàng cầm lấy tay Jane nắm chặt:
- Đau em, Đan!
- Anh không ngủ được.
- Em cũng thế
Jane nói nàng đứng sát vào Đan, hơi thở nàng phả vào cổ chàng nóng ướt. Đan vòng tay ôm lưng Jane đưa nàng về phía băng ghế. Jane chỉ mặt một chiếc áo lạnh bằng len mỏng:
- Em có lạnh không?
- Không.
Jane để yên tay Đan trên eo nàng, thì thầm tiếp:
- Đêm nay đẹp quá Đan nhỉ. Chưa bao giờ em thấy đêm huyền diệu như thế này. Trăng tròn và óng ả. Anh thấy không?
- Trăng là vẻ đẹp được tôn thờ của người phương Đông chúng anh. Ở xứ Anh quốc Của em, trăng như là khách lạ.
- Nên em mới thấy trăng đáng yêu, vì đêm thêm đẹp.
Rồi Jane hỏi:
- Anh xuống lâu chưa?
- Anh thấy khó ngủ nên xuống lâu rồi.
- Sao em không thấy?
- Anh ngồi lẫn vào ánh trăng.
- Để làm gì hả Đan?
- Hy vọng được thấy em, Jane.
Hai má Jane nóng bừng, mắt nàng long lanh ướt:
- Anh có nghĩ là em ra không mà chờ đợi?
Đan ôm ngang lưng nàng, kéo nhẹ Jane về phía chàng:
- Anh có đợi đâu? Anh ngồi đó với một hy vọng mơ hồ, với một linh cảm mách bảo anh hãy hy vọng và chờ đợi. Rồi em sẽ ra, em sẽ ra, sẽ rạ..
- Em cũng thế - Jane thủ thỉ - Linh cảm của em mách bảo là anh đang ở ngoài này, anh đang chờ đợi. Em nằm mà lòng nôn nao, có một cái gì đó hối thúc. Vậy là em vùng dậy chạy ra đây. Đan ôm chặt hơn, đặt một cái hôm lên cổ nàng:
- Hèn chi em không ngủ được - Jane lại thì thầm tiếp - Tại anh ra đây chờ em, nên em mất ngủ. Bắt đền anh...
Jane nói dễ thương như một người con gái phương Đông làm Đan cũng phải ngỡ ngàng:
- Anh không ngủ được. Ra cửa sổ nhìn mây trôi và gọi tên em. Mỗi áng mây là một lần anh thầm nhắc đến Jane, cho nên em mới nóng ruột không ngủ được.
- Anh đếm nhiều chưa? Được bao nhiêi?
- Nhiều lắm. Nếu cân đông từng lời anh đếm thì cũng nặng bằng người em rồi Jane ạ.
Đan nói và một lần nữa chàng lại ôm lấy Jane hôn nhẹ lên tóc nàng, mái tóc vàng thơm ẩm hơi sương đêm. Jane ngoan ngoãn trong tay Đan, âu yếm hỏi:
- Anh yêu em lắm phải không, Đan?
- Yêu nhiều lắm, yêu lắm!
- Yêu như thế nào hả Đan?
- Yêu như thế này yêu đến chết được.
- Ái, đau em. Đau em Đan.
Jane kêu lên yếu ớt, nàng rút sâu vào trong vòng tay Đan. Tiếng kêu của nàng trong trẻo và thơ ngây làm Đan nao lòng... Chàng nâng mặt nàng lên. Mái tóc vàng rơm xõa xuống phủ một bên má trên gương mặt đẹp như ngọc Jane. Đôi mắt xanh khép hờ, hàng mi dài công vuốt và đôi môi mọng đỏ he hé đón chờ... Ai Đan bỗng thấy mình bật run trước vẻ dâng hiến thánh thiện của người yêu.
... Họ rời nhau ra sau khi ở trong vòng tay nhau một lúc lâu. Rồi như muốn tránh những phút yếu đuối của tình cảm có thể xảy ra để mọi người suy nghĩ không hay về họ. Ai Đan dìu Jane đứng dậy đi về phía bờ suối cuối vườn. Hai người đến ngồi trên một phiến đá rộng. Nơi buổi chiều, khi hoàng hôn xuống Jane đã ra ngồi đọc sách ở đây. Ai Đan hỏi như chợt nhớ ra:
- Chiều nay Jane đọc cuốn gì đấy?
- "Người đàn bà áo trắng" truyện của Kipling.
- Truyện tình cảm phải không?
- Phải Đan ạ. Truyện tình cảm. Rất hay.
- Kết cục như thế nào Jane?
- Chuyện hai người yêu nhau, gặp sóng gió trở ngại rồi cuối cùng trở về với nhau sống trong hạnh phúc.
Ai Đan ôm lấy vai người yêu:
- Anh muốn chúng mình sẽ giống họ Ở đoạn cuối. Em có muốn không Jane. Chỉ có hạnh phúc và hạnh phúc thôi.
- Nhưng còn chiến tranh, nhỡ có gì xảy rạ..
Ai Đan siết chặt vai nàng, thủ thỉ:
- Sẽ không có gì xảy ra hết Jane ạ, chúng ta yêu nhau, không có gì ngăn cách và đáng sợ cả. Em thấy không ở đây bình yên lắm. Đêm yên tĩnh, trăng vàng...
- Em thấy..
- Em thấy sao?
- Em sợ một điều gì đó rất mơ hồ có thể đến với chúng tạ..
Ai Đan lắc đầu:
- Anh hiểu em Jane ạ. Khi yêu nhau người ta muốn nâng niu quý trọng tình yêu. Khi hạnh phúc người ta lo sợ hạnh phúc đó bị tan vỡ. Nghĩa là người ta lo ngại sự bất hạnh có thể xảy ra. Điều đó rất là thường tình. Nghĩ đến tương lai là đúng thôi nhưng đừng lo nghĩ quá nhiều về nó bởi tương lai là ở phía trước là những gì chưa biết đến. Còn hiện tại như một ly rượu nồng mà người ta cần phải biết giữ gìn bảo vệ.
- Vâng.
Ai Đan chỉ lên trời:
- Đêm đẹp lắm! Anh cũng ít thấy đêm nào đẹp như đêm nay. Anh sẽ nhớ mãi đêm này. Đêm ở bên em. Đêm hạnh phúc của chúng mình phải không Jane?
- Vâng - Jane ngọt ngào, dịu dàng, - Em cũng sẽ nhớ mãi đêm nay. Chúng mình đã không bao giờ mãi xa nhau Đan nhé.
- Mãi mãi.
- Rồi sau này em sẽ về quê anh, ở đó em sẽ cùng mọi người làm cho lụa Tô Châu mỗi ngày đẹp hơn...
- Anh tin như thế.
Jane ôm lấy người yêu, giọng nàng nóng hổi:
- Em ghét chiến tranh, và bây giờ em càng thù ghét nó hơn. Tại sao lại có người đi gây chiến, anh nhỉ? Đan ơi, em chỉ muốn anh ở lại cùng em. Em sơ....
Ai Đan đưa tay bịt miệng nàng:
- Em đừng nói thế. Anh sẽ về, sẽ trở về với em.
- Anh đừng bao giờ quên em nhé, Đan.
Ai Đan lắc đầu:
- Thôi đừng bao giờ nói đến chuyện đó nữa.
Jane lại thủ thỉ:
- Em sẽ nói chuyện với ba mẹ về chuyện chúng mình.
- Em sẽ kể hết chứ.
- Em không muốn giấu ba mẹ một điều gì. Ba mẹ thương em lắm. Anh thấy không?
- Anh biết.
- Cả dì Mari nữa.
- Dì sẽ không phản đối chuyện của chúng mình chứ Jane - Đan hỏi.
- Không - Jane nói nhanh - Buổi chiều khi đi thăm trang trại, em có nói qua cho dì nghe. Dì vui lắm - Rồi nàng vui vẻ kể tiếp - Trước đây, cũng lâu rồi có một người đã nhờ dì giới thiệu với em. Nhưng dì từ chối vì dì muốn để em tự quyết định.
- Bây giờ em đã quyết định xong chưa?
- Xong rồi.
- Người đó là ai. Giới thiệu cho anh nhé.
Jane đập khẽ vào vai chàng:
- Ghét quá. Còn ai vào đây ngoài anh nữa hả Đan?
- Thật em chọn anh sao, Jane - Ai Đan bồng nàng trên tay - Em nhắc lại đi Jane.
- Em chọn anh, Đan ạ.
Ai Đan đặt Jane xuống, chàng lặng đi đến sững sờ nhìn nàng rồi hai người lao vào vòng ôm của nhau. Họ hôn nhau, hôn mãi, hôn mãi cho tới khi cả hai cùng giật mình khi nghe có tiếng độn nơi khung cửa sổ phòng Đan.
Jane gỡ những sợi tóc mai lòa xòa trên mặt một tay vẫn níu chặt lấy người yêu. Ai Đan vẫn giữ nàng trong tay. Chàng liếc về phía cửa sổ, lắc đầu rồi ôm chặt nàng hơn Đan thì thầm:
- Qúa đấy, gió đùa mình đấy, Jane ơi...
Rồi họ lại trộn đầu vào nhau trong mê mãi yêu thương. Buổi sáng ra, Jane tươi rói như một chiếc áo mới may. Đan cũng thế, chàng vẫn chưa nguôi được cảm xúc của buổi tối qua. Jane đi ra ngoài bờ nước có Đan đi cùng. Nàng dịu dàng tiếp nước cho Đan:
- Anh ngủ được không Đan?
- Anh ngủ được - Đan gật nhẹ và tiếp - Và toàn mơ thấy Jane thôi.
Jane cười, tiếng cười của nàng nghe trong trẻo và thanh thoát hơn. Lát sau hai người đã ngồi trong phòng ăn cùng dì Mari. Bỗng cửa phòng bật mở, hai thiếu nữ ùa bào như một cơn gió từ xa. Cả hai đều sững lại khi nhìn thấy Jane và cùng nhào đến ôm nàng:
- Chị Jane! Ôi chị Jane đẹp quá!
Jane khẽ khẽ chỉ cho hai cô em có người khách trong nhà. Cả hai không chút ngượng ngùng quay sang Đan cười rất tươi. Hai cô gái rất đẹp và hình như sinh đôi vì giống in nhau. Từ mái tóc nâu nhạt cho đến kiểu quần áo đang mặt trên người.
- Đây là Linda và Jên, hai em của Jane.
Jane vừa định nói tiếp thì dì Mari đỡ lời:
- Hai nhỏ chơi bên làng, không biết Jane đến chơi nay mới về.
Và dì chỉ Đan nói:
- Anh Đan là lính thủy... bạn của Jane.
Rất tự nhiên, Linda và Jên ngồi thụp xuống bên Đan hỏi chuyện đánh nhau trên biển. Nghe Đan kể hai nàng thích thú lắm. Dì Mari cũng vậy. Còn Jane thì mở to đôi mắt đẹp nhìn Đan. Vì đây là lần đầu tiên nàng được nghe chàng kể chuyện binh nghiệp của mình. Buổi sáng hôm ấy trôi đi bên chiếc lò sưởi ở trong phòng khách, với những câu chuyện chiến đấu của Đan, những câu chuyện lượm lặt trên đường đi của hai cô gái sinh đôi xinh đẹp...
Đan và Jane chia tay dì Mari lúc xế trưa. Dì Mari và hai con tiễn hai người hơn một dặm đường rồi mới quay trở về. Linda và Jên cứ nắm tay Đan dặn mãi:
- Anh Đan đi khỏi và mau về kể chuyện cho chúng em nghe nhé.
Cả ba người cứ đứng bên đường nhìn theo Đan và Jane cho đến khi chiếc xe song mã chở hai người đi khuất... Tuần nghỉ phép trôi qua. Những ngày đó là những ngày hạnh phúc. Cuộc sô"ng đầy thơ, đầy mộng với tình yêu. Dưới ánh trăng bên bờ hồ trên chiếc thuyền nhỏ xinh xinh, hay lặng lẽ bên Jane, liên nhạn của thiên nhiên và ánh trăng vàng say đắm. Hạnh phúc là những giây phút chỉ dành cho lứa đôi.
Chỉ có một cơn lốc nhỏ trong tim... đó là lần cùng Jane chèo thuyền trở về. Đan đã nghe Jane chỉ vào cành mai trong chậu nói:
- Cha rất yêu hoa mai, và đây là chậu hoa mà tháng trước mà cha đã đến tận London mua về, nghe nói giá nó cao lắm.
Ai Đan bỗng thấy tim bỗng nhiên đập mạnh. Chàng không nói gì nhưng Đan biết mục sư đã yêu chàng cỡ nào. Lần cuối cùng chia tay. Tình cảm mọi người như lắng đọng hơn, bình tĩnh hơn, chỉ có Jane là khóc. Đan hôn Jane trước giờ lên tàu hỏa chuyển bánh. Jane đã run rẩy và khóc không thành tiếng trong vòng tay của chàng. Ngồi vào xe mà Đan thấy mọi vật chung quanh, và cảnh phố đều như bị vây phủ bởi một màn sương mù màu đỏ nhạt...
o0o
Cuộc hành trình dài dằng dặc trên biển. Ai Đan chỉ khuây khỏa bằng cách đọc thư và sách mà trước giờ chia tay Jane đã trao. Đó là những cuốn sách mà hơn mười năm sau Đan vẫn giữ mãi bên người
Hai quyển sách với những bản nhạc chép tay. Lúc đầu Đan cũng không hiểu tại sao trong hàng loạt sách văn học Anh quốc, Jane chỉ chọn có quyển "Người đàn bà mặc áo trắng" tặng cho chàng. Đọc xong, Đan mới hiểu thế nào là nước mắt. Chuyện kể về một họa sĩ trẻ yêu say đắm một nữ quý tộc. Cuộc tình trải qua bao nhiêu trắc trở, sự chiến đấu giữa cái sống và cái chết. Giữa lý trí và tình cảm. Để rồi cuối cùng cũng được kết hợp. Cốt truyện thật cảm động. Đan đã sống trong không khí lãng mạn của cốt truyện. Khóc, cười, yêu, hận... Nhất là bối cảnh của câu truyện xảy ra ở Cambera, càng khiến chàng không quên.
Đọc xong quyển sách. Đan hiểu Jane đã yêu chàng đến mức độ nào điều này làm Đan thất yêu Jane nhiều hơn. Chàng cũng biết là tình yêu của hai người cũng chỉ là những bọt nước trên biển cả. Là những nốt nhạc nhỏ trong bản đại hợp xướng của chiến tranh...
Mối tình của họ như trăm ngàn mối tình khác trong thời loạn, một phím tơ rung nhẹ trong muôn ngàn phím tơ. Nhưng đó là cả cuộc sống hạnh phúc to lớn cho cuộc đời chàng và lòng Ai Đan đã dành cho Jane.
Tạo hóa cuộc đời nhiều lúc hóa thật bất công cay nghiệt. Nỗi buồn đến một cách đột ngột, vô tình. Một ngày tháng hai năm một ngàn chín trăm bốn bốn, một ngày bình thường như mọi ngày. Đoàn chiến hạm cúa Đan được lệnh pháo kích vào bờ Nam Miến Điện. Và Nhật đã phân công bằng chín chiếc chiến đấu cơ đầy bom. Trong trận mưa bom đó, Đan đã bị thương ở chân, chàng được không vận về căn cứ trị liệu. Cũng cùng ngày, một đoàn oanh tạc cơ của Đức đã dội bom xuống vùng Manchester. Thành phố bị thiệt hại nặng nề. Trong danh sách người chết và mất tích có cả Jane Ađam.
Vết thương ở chân của Đan chẳng mấy chốc cũng lành. Nhưng vết thương ở tim thì mãi mãi còn đó. Đan đã nhận được tin trên qua bạn bè, qua cả lá thư đầy nước mắt của mục sư Ađam.