Dịch giả: Liêu quốc Nhĩ
Chương 16

Thành phố Manchester làm Đan ngạc nhiên vì những tòa nhà tráng lệ và cổ kính. Mặt tiền trang nghiêm đồ sộ của những công trình như muốn ganh đua với nhau. Sự phong phú và hòa hợp của kiến trúc đáng lẽ phải giúp cho lòng người ta yên tĩnh. Nhưng riêng Đan lại thấy lòng xao động...
Vậy là Đan đã đến Manchester. Lần đầu tiên chàng đặt chân đến nơi này, sau những ngày tháng sống khắc khoải trong nỗi nhớ nhung, cảm hoài. Với Đan, chàng đến đây đâu chỉ là để theo học mà còn tìm lại dấu vết của người yêu. Đan chưa đến thành phố này. Khu kỹ nghệ dệt của xứ đảo sương mù, nơi Jane đã theo học về ngành dệt. Nhưng Đan cũng đã từng biết thành phố qua những tấm bưu ảnh của Jane gởi cho chàng và cảm thấy thành phố với chàng thân thuộc. Lòng Đan lại cào lên nỗi nhớ Jane. Con đường này có thể Jane đã từng đi qua, chiếc băng ghế trong công viên kia nàng đã từng ghé đến. Cảnh cũ vẫn còn nguyên vẹn như trong những chiếc bưu ảnh Jane gởi cho chàng mà bây giờ Jane đang ở đâu?
Đan có mấy ngày rảnh rỗi trước khi phải vùi đầu vào sách vở. Bạn bè rủ chàng đi ra ngoại ô, bơi thuyền, đi xem đánh gôn. Nhưng Đan đều nhã nhặn khước từ. Đan muốn được giành thời gian này để tìm đến nơi trước đây Jane từng ở đó. Đó là một căn phòng thuộc phố núi - Căn phòng có chiếc cửa sổ nhìn ra mặt hồ xanh và thung lũng hoa. Đan ra phố vào buổi chiều. Trời hoe hoe nắng. Đúng là phố núi. Những lâu đài cao thấp lô nhô, nằm rải trên đồi, trong các khuôn viên rộng. Những mái ngói màu rêu phong, hay vẫn người sắc đỏ nằm lẩn khuất dưới những tàn cây xanh. Đường phố uốn lượn, lên xuống như chơi trò đuổi bắt. Phố buổi chiều cuối tuần yên tĩnh. Thỉnh thoảng gặp vài người khách bộ hành sải từng bước rộng mà nhẹ êm, những câu chuyện nói với nhau cũng nhẹ êm, dường như ai cũng sợ làm quấy động bầu không khí đang tĩnh lặng quanh mình. Đan tìm ra ngôi nhà Jane ở không mấy khó khăn. Chiến tranh có đến đây và bom pháo có rơi xuống nhưng không làm cho phố núi thay đổi gì nhiều. Vẫn những ngôi nhà mái phủ rêu, vẫn con đường phố với tấm biển chỉ đường... Như trong tấm bưu ảnh ngày nào. Đan bồi hồi, trái tim chàng đập nhanh khi tìm ra ngôi nhà Jane từng ở. Căn phòng nhỏ xinh xinh, sơn màu da trời với chiếc cửa sổ nhìn ra khoảng xanh mênh mông. Chỉ khác với tấm ảnh bưu thiếp ngày trước là sẫm sì, nặng nề... Đan run run nhẹ chuông. Im lặng. Lát sau, có tiếng chân đi băng qua mảnh sân nhỏ. Mở cửa là một người đàn ông trạc tuổi ngoài năm mươi, dáng vẻ phúc hậu. Ông hơi ngạc nhiên khi thấy một chàng trai Á Đông đến nhà mình:
- Ông hỏi ai?
Đan trình bày lý do. Người đàn ông lắng nghe. Có vẻ ông đã từng gặp nhiều người trường hợp như Đan, vì sau chiến tranh người ta thường đi tìm lại dấu vết người thân bị thất lạc, mất tích nên ông tỏ vẻ cảm thông:
- À, ra vậy. Bà ấy đã từng ở đây?
- Vâng, ngày cuộc chiến chưa chấm dứt. Chắc ông có biết.
- Ồ, không.
Người đang ông kia lắc đầu vẻ có lỗi:
- Tôi mới về ở đây. Người chủ cũ đã đi rồi.
- Vậy sao? Đan thất vọng - Tôi cứ hy vọng sẽ gặp một người nào biết Jane.
Đan xin phép được lên thăm gian phòng Jane ở. Người đàn ông cười thông cảm gật nhẹ đầu thân mật:
- Ông đợi một chút. Con gái tôi đang đọc sách ở đó. Để tôi gọi...
Cô gái hiện ra nơi khung cửa. Đan đứng lặng người sững sờ, Jane đó sao?
Mái tóc màu vàng rực, đôi mắt hồ thu mở to, những búp tóc óng vành ả rủ xuống bờ vai, mịn màng, quyến rũ. Nàng chớp chớp đôi mắt, ngạc nhiên khi thấy Đan. Người cha giới thiệu:
- Ông Đan này muốn thăm lại căn phòng - Và quay sang Đan, ông chỉ cô con gái - Gienni, con gái tôi.
Đan nghiêng mình chào cô gái và bước vào căn phòng nhỏ. Chàng hiểu vì sao Jane đến ở căn phòng này sau khi quen biết chàng. Căn phòng nhỏ xinh xắn. Cửa sổ mở ra phía thung lũng, ở đó có hồ nước xanh, có hoa rừng. Qua ô cửa này, chiều chiều Jane có thể được ngắm nhìn những đôi trai gái dạo chơi, những chiếc thuyền nhỏ màu trắng bơi trên hồ và nhớ đến Đan đang ở ngoài trùng khơi chăng? Jane vẫn bảo chàng: người Á Đông thường hay nghĩ ngợi hay sầu thảm. Còn Jane, những phút ở bên ô cửa này nàng đã nghĩ gì...
Sáng hôm sau, Đan lại đến ngôi nhà có căn phòng nhỏ hôm qua, lúc chia tay người đàn ông hứa giúp chàng tìm kiếm tin tức về Jane. Người cha không có nhà, chỉ có cô gái tiếp Đan. Nàng dịu dàng mời Đan ngồi xuống chiếc ghế bành kiểu cổ ở giữ phòng khách và nhẹ nhàng cho chàng biết cha nàng đã hỏi nhưng không biết được thêm tin tức gì về Jane.
- Bà ấy mất thật rồi chăng?
Nàng nói như để hỏi lại Đan, rồi như muốn để an ủi chàng, nàng tiếp:
- Ông yêu bà ấy lắm sao? Bà ấy hạnh phúc quá.
Đan cười buồn, không biết nói sao, ở nơi giải quyết những việc còn lại sau cuộc chiến. Người ta chỉ cho chàng biết là Jane ở vào danh sách những người bị mất tích vì chưa tìm thấy di vật gì của nàng. Tia hy vọng vì vậy cứ lớn dần trong Đan và bấy lâu nay chàng bấu víu vào nó. Cuộc sống cứ như muốn giỡn cợt Đan dù biết là chàng đang đau khổ Thời gian sống bên cạnh ba "nàng công chúa" họ Hoàng không làm cho Đan quên được Jane mà chỉ để lại những kỉ niệm buồn vì chàng đã trót gieo vào lòng những người con gái xa xứ một hy vọng mỏng manh. Họ quí chàng, thân mật với chàng đâu chỉ vì tình cảm đồng hương và Đan đã phải phiền muộn nhiều vì những gì chàng vô tình gây ra. Và lúc này, người con gái đang ngồi trước Đan đây, nhỏ nhắn và dịu dàng. Như một phiên bản của Jane còn lưu giữ lại. Đan lại thấy tim chàng đau nhói. Đời vẫn cố tình trêu người chàng sao?...