Dịch giả: Liêu quốc Nhĩ
Chương 22

Đan vui và thấy lòng ấm lại khi được gặp lại Giennị Đời chàng trước giờ luôn gặp và chứng kiến những cảnh chia ly và xa cách. Những cuộc gặp gỡ bao giờ cũng làm vui lòng người, nhưng những cuộc chia tay làm người ta xao xuyến, bâng khuâng và nhiều khi tê tái. Đan đã là chứng nhân của nhiều cuộc gặp gỡ và chia tay ấy nên chàng hiểu quá rõ nỗi lòng của kẻ ở người đi.
Chính thế cho nên dù vui khi mỗi lần gặp Gienni, nhưng lòng Đan lại phiền muộn sau mỗi lần gặp nàng. Đan thấy chàng có lỗi. Có lỗi với Janẹ Mối tình cũ vẫn day dứt trong tim, vẫn trăn trở cùng chàng suốt những chặng đường và tháng ngày quạ Cả với Gienni nữa. Đan thấy mình có lỗi. Cô gái trẻ, xinh đẹp và dễ thương. Nàng còn trong trắng lắm và Đan đã làm nàng vương vấn. Nếu không vì công việc có lẽ Đan đã chạy trốn khỏi Vơnidơ rồi. Nhưng thật là kỳ lạ, dù lòng đã nhủ lòng như thế. Đan vẫn không cưỡng lại lòng chàng muốn gặp lại Giennị Gặp lại mỗi ngày, mỗi ngày.
Gienni yêu chàng. Đan đã biết điều đó. Và cũng tư nhiều ngày naỵ Đan tự hỏi chàng có yêu nàng không. Đã một tuần vắng Gienni rồi. Nàng về Milan. Cả một tuần Đan thấy lòng trống vắng. Gienni hẹn chiều nay nàng trở lại và chàng sẽ ra ga đón. Được đi đón một người là đã có niềm vui gặp lại. Đi đón một người mà ta thương, ta nhớ, niềm vui càng lớn hơn.
Đan ra tới ga sớm nửa tiếng trước giờ tàu đến. Trên đường tới ga, chàng đã mua một bó hoa trinh nữ để đón chào nàng. Nơi cửa hàng mà chàng dừng lại mua hoa, ở đó có nhiều hoa làm sao! Một số loài hoa đã lâu lắm chàng không nhìn thấy đến nỗi quên cả sự tồn tại của chúng. Đan định mua hoa hồng mà chàng yêu thích nhất nhưng nhìn thấy hoa lan, chàng lập tức đổi ý. Rồi chàng lại định mua những bông hoa huệ đỏ rực rỡ kiêu hãnh. Lòng Đan phân vân... biết mua hoa nào đây. Nhưng bỗnh nghiên những cành hoa có đầy đặc các quả cầu vàng và có lông tơ mịn đã thu hút Đan. Phải rồi hoa trinh nữ.
Bây giờ đang là những ngày tháng giêng, những bó hoa ấy tỏa ra hương vị tuổi trẻ và mùa xuân.
Thời gian chầm chậm trôi quạ Một chiếc đầu tầu đơn độc màu đỏ như lửa từ đâu chạy đến đậu trên đường sắt làm Đan bực tức. Chàng căng mắt tưởng chừng muốn dùng ánh mắt mình đẩy con quái vật màu đỏ ấy sang một bên song nó vẫn ì ra đấy. Rồi sau cùng chiếc đầu tầu cũng chuyển bánh và Đan thở ra nhẹ nhõm: tầm mắt đã được mở rộng và chỉ lát nữa thôi, điều chàng mong chờ... hy vọng... sẽ phải xuất hiện phía chân trời.
Trong thoáng chốc ký ức Đan bỗng hiện ra hình ảnh Gienni, một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang ngồi đối diện trước mặt chàng.
"Em muốn! Gienni chăm chú nhìn chàng, ngay lúc này chàng vẫn cảm thấy ánh mắt xanh êm dịu như hồ thu của nàng - em muốn được yêu anh. Em nói điều ấy không xấu hổ với bản thân mình, với chính anh bởi đó là sự thật. Nó đang đòi được em nói ra và em đã nói. Em chỉ muốn được yêu anh, được là của riêng anh và anh không có gì phải hoài nghi cả về điều ấy... "
Gienni đến. Tàu đã vào ga từ lúc nào và Gienni đang hiện ra trước Đan với vẻ đẹp kiều diễm. Đan như choàng tỉnh. Chàng bước nhanh lại phía nàng. Họ đi về phía nhau tựa như những người thân yêu xa nhau bao năm trời mới gặp lại.
- Anh...
- Gienni.
- Anh đã phải trông ngóng, đợi chờ em như thế nào, em có biết không?
Đan ôm chặt lấy nàng với một sự khát khao vừa bừng dậy:
- Ái, anh làm em đau đấy.
- Anh phải được chứng thực rằng đây chính là em, Gienni.
- Vậy thì anh cứ làm em đau nữa đi.
- Chúng mình về chỗ anh nhé, anh sẽ kế cho em nghe anh đã chờ đợi như thế nào.
- Vâng. Về chỗ anh - Gienni thì thầm nói, nàng ghé môi hôn nhẹ lên những bông hoa màu vàng của Đan tặng và ngước mắt lên nhìn chàng nói:
- Anh biết không, đã từ lâu em chờ đợi giây phút này. Chỉ có anh và em, Đan ơi.
Họ đi bên nhau trong những tia nắng chiều cuối cùng trước giờ hoàng hôn buông xuống.
Buổi tối hôm ấy. Gienni đòi được ở trong phòng. Nàng không thiết gì đến cảnh dạo chơi trên quảng trường phố chính, không mơ tưởng gì đến những phút ngồi trong cung hòa nhạc, hay đi dạo bên con kênh dài nước xanh vắt ngang thành phố.
Nàng ngồi áp vào Đan, và toàn bộ niềm vui sướng của nàng là được ở bên chàng, được bàn tay tài hoa của chàng vuốt ve mái tóc nàng.
Hơi lạnh tràn vào phòng qua cánh cửa trông ra vườn bỏ ngỏ. Sương đêm xuống sớm phủ lờ mờ trên những tàn cây.
- Anh có tin rằng em đã vứt bỏ lại mọi việc để đến được đây không? Em chỉ cần có anh mà thôi. Và em không muốn gì hơn nữa. Giờ đây thật là tuyệt... Em muốn yêu anh làm sao.
Gienni nói với niềm háo hức thành thật.
Đan biết ơn nàng về những lời nói ấy. Đúng, nàng yêu Đan và họ đã được bên nhau, như thế đã là hạnh phúc rồi. Nếu không có điều gì canh cánh trong lòng mỗi người, nếu tình cảm đã thực sự hoàn toàn thuộc về nhau, thì hạnh phúc đang có ấy trọn vẹn và tuyệt vời biết bao
Đan muốn được đã dạo trong thành phố, vì thế chàng mới nói với Gienni:
- Em không hình dung được Vơnidơ về đêm tuyệt diệu như thế nào đâu? Đó là một bức tranh mà bất kỳ người họa sĩ nào cũng phải sững sờ và bó tay vì sự kỳ vĩ của nó.
- Không - Gienni nũng nịu - Em muốn được ở đây bên anh.
- Phải - Đan nói - Và em rất lấy làm vui sướng, phải không?
Giọng Đan trầm lặng hẳn xuống và chàng bỗng đứng dậy rời khỏi ghế đi ra phía cửa sổ đang mở rộng. Những dải sương mỏng màu trắng đục đang quấn lấy những ngọn tháp cao. Trên kênh lớn, những chiếc tàu nhỏ, với các ô cửa màu lửa đang rẽ nước lao đi. Đường phố loang loáng xe qua lại.
- Đêm đẹp thật. Đan khẽ thì thầm.
Gienni nhìn chàng. Nàng biết trong Đan đã có gì xáo động. Vẻ mặt chàng trầm tự Và không khí trong phòng Đan chùng xuống!
- Anh uống cà phê nhé - Gienni khẽ hỏi. Tiếng nàng như cơn gió thoảng qua, như sợ nếu mạnh hơn một chút sẽ làm lay động cả gian phòng.
Đan gật đầu với nụ cười biết ơn.
Lát sau, người phục vụ mang cà phê lên và rất lịch sự rút ra ngoài sau khi nhận mấy đồng buộc boa từ tay Đan.
Gienni rót cà phê, nàng kín đáo khẽ liếc nhìn Đan. Và nàng chợt hiểu ra rằng nàng sắp được nghe một điều gì đó thật quan trọng. Gienni thấy lo âu. Đan đang có ý định gì đây và nàng thấy chàng xử sự có điều gì khang khác.
Đan đã rời khỏi khung cửa sổ và ngồi xuống bên Giennị Nàng khẽ nép vào người chàng một cách âu yếm tin cậy. Đan xoay mặt Gienni về phía mình, soi mắt chàng vào mắt nàng và khe khẽ hỏi:
- Em yêu anh lắm, phải không? Gienni.
Gienni không nén nổi nỗi nghẹn ngào:
- Sao anh hỏi thế, Đan. Anh biết em yêu anh rồi cơ mà.
- Anh muốn được chính anh hỏi em, Gienni.
Đan nhẹ nhàng nhưng giọng chàng dứt khoát và trang nghiêm:
- Và em yêu anh mãi mãi chứ?
- Mãi mãi, suốt đời...
Gienni thì thầm. Bỗng nàng bưng lấy mặt xoay người lại và vai nàng run lên thổn thức:
- Còn anh, anh vẫn nhớ đến chị ấy. Nhớ đến Jane...
- Phải - Đan thì thầm như thú nhận với chính mình. Chàng để yên cho Gienni khóc. Nước mắt rơi sẽ làm cho tâm hồn bớt nặng. Đáng sợ nhất là những người không bao giờ biết đến giọt nước mắt.
Hai người lặng yên một lúc lâu, rồi Đan nói tiếp:
- Anh chưa quên được. Anh không biết dối lòng. Có những người đàn ông có thể yêu được hai người, hay nhiều người một lúc, bằng một cách nào đấy của họ. Còn anh, Gienni, anh không biết. Anh chẳng bao giờ được như vậy. Anh chỉ yêu được một người.
- Jane... Tiếng Gienni như đứt nghẹn.
- Đấy là chuyện đã xa rồi. Gienni, em đừng làm đau lòng anh thêm nữa - Đan âu yếm cầm tay nàng - Em hiện giờ là tình yêu duy nhất của anh. Là tình yêu thứ hai và là tình yêu cuối cùng trong đời anh. Thậm chí bây giờ anh gọi em là gì đi nữa, em như ánh sáng bình minh dẫn đời anh.
Giọng Đan nhỏ dần, mãi sau chàng mới tiếp:
- Và hôm nay, anh lại thêm tin chắc vào tình yêu của em một lần nữa.
- Đan - Gienni xích lại gần Đan hơn, tay nàng quấn chặt lấy vai chàng.
Đan ôm chặt nàng vào lòng. Gienni ngã đầu lên ngực chàng:
- Bây giờ rồi sẽ ra sao đây, Đan? Em yêu anh, nhưng em không có quyền gì với anh cả. mà em lại muốn... anh thuộc hoàn toàn về em.
- Anh yêu em, Gienni ạ, có thể không bằng tình yêu dành cho em. Em đừng ghét với người chưa biết tới, Giennị Rồi thời gian sẽ giúp anh, giúp em xoa dịu những gì đang làm chúng ta chua xót.
- Em biết, nhưng em vẫn thấy làm sao ấy.
Gienni dụi đầu vào ngực Đan thì thào. chàng vuốt ve tấm thân mềm mại của nàng.
- Bởi vì em quá yêu anh, có phải không? Gienni!
Nàng áp sát người vào ngực Đan, hai tay nàng ôm chặt lấy đầu chàng và nàng đắm đuối nhìn sâu vào mắt chàng. Đôi mắt hồ thu trong trẻo cúa nàng như thu trọn hồn chàng.
- Đan, em yêu anh. Em yêu mãi mãi, mãi mãi. Đến trọn đời. Chỉ với anh thôi.
Đan cúi xuống ôm lấy ngang hông Gienni và âu yếm hôn nàng. Chưa bao giờ chàng lại cảm thấy hơi thở nóng hổi, mùi tóc làm mê mẩm lòng người đến chừng ấy.
Trong cơn say, Gienni thì thầm gọi mãi tên Đan.
... Rồi màn đêm buông xuống mỗi lúc một đậm đặn hơn. Thế giới ồn ào ban ngày đã chết. chỉ còn lại hơi thở ái ân hạnh phúc và những lời nói như có cánh bay đi. Và họ cùng bay vào cõi thần tiên của hạnh phúc.
Sau đấy là im lặng, yên tĩnh. Trong căn phòng mờ mờ ánh điên màu hồng ấm áp, giấc ngủ thiêm thiếp đọng lại trên tường và trên các đồ vật. Đây đã không còn là căn phòng trong khách sạn ở Vơnidơ với tiếng xào xạc của những bụi cây ngoài cửa sổ. Và tiếng những chiếc ca nô chở khách về muộn đang bấm còi hối hả lên đường trên kênh lớn mà là cảnh tĩnh mịch của đồng cỏ đêm khuya đang chìm đắm vào trong mơ.
Gienni thiếp đi trước. Đan nằm nghiêng lắng nghe hơi thở đều đặn của Gienni và bất giác chàng tự hỏi: "Liệu có phải lúc nào cũng như thế này không?". Liệu hạnh phúc chỉ tồn tại trong những khoảng khắc yêu thương ấy và chàng sẽ nắm giữ nó được bao lâu?
Giờ nàng đang nằm bên chàng. Đan cảm thấy hơi ấm của cơ thể nàng. Mái tóc màu vàng ấm, đang xòa trên gối, đôi mắt hồ thu với hàng mi xanh cong vút, và những giây phút thần tiên mà chàng vừa được tận hưởng. Phải chăng đó là tất cả hạnh phúc.
Rồi Đan cũng thiếp đi. Và trong giấc ngủ đầu tiên bên một người con gái. Chàng mơ thấy được gặp Jane nhưng bị nàng chối bỏ. Lòng chàng nhói đau. Khi tỉnh dậy, Đan thấy nước mắt vẫn còn nhòe ướt trên má chàng.