Hồi 4
Diệt kình ngư bị lôi vào tử địa

 Thời gian thấm thoát thoi đưa, hết năm này qua năm khác. Năm đó Uyên nhi đã mười ba, chàng không những cao hơn Vân Tuệ một chút mà cử chỉ, hình dáng cũng thay đổi rất nhiều.
Uyên nhi không còn là trẻ con nữa, chàng đã trở nên một thư sinh tao nhã, ăn nói văn vẻ, cử chí khuôn phép. Tất cả những võ công ở trong Đơn Thư Thiết Quyển chàng đã học hết, chỉ còn kém hỏa hầu thôi.
Nếu chàng ở trên đại lục mà có sư phụ trắc nghiệm võ công của chàng, thể nào ông cũng gật đầu hài lòng mà cho chàng hạ sơn đi hành hiệp trên giang hồ học hỏi kinh nghiệm rồi, nhưng không may cho chàng vì chàng không có sư phụ mà chỉ có chị Tuệ thôi.
Tuy vậy, chị Tuệ cũng như là thầy, là bạn, và cả là mẹ trông nom chàng, thương yêu chàng.
Vân Tuệ cũng biết công lực của Uyên nhi có thể một mình hành tẩu giang hồ, nhưng nàng không cho đi, viện lý do chàng hãy còn ít tuổi.
Còn Vân Tuệ tuy năm đó nàng đã gần đôi mươi, bề ngoài trông trẻ trung như một cô gái nhỏ mười lăm mười sáu tuổi thôi.
Nhưng bên trong nàng đã phát triển và càng lớn càng đẹp, nhất là thân hình nàng, ai trông thấy cũng phải đem lòng yêu mến ngay. Nàng có bộ tóc vàng ngã, có đôi mắt xanh lại thêm da trắng như ngọc, như ngà, ai trông thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Nàng luyện Thiên Địa Cương Khí đã tới mức chín thành hỏa hầu, hiện giờ có một điều duy nhất nàng chưa làm nổi là chưa thể khiến chân khí chuyển hóa thành vô hình được. Cho nên mỗi khi luyện tập chân khí của nàng đều dồn ra như mây, bao chùm khắp mình mẩy tựa như đi trong mây vậy.
Đầu mùa hè năm ấy, đò dùng trong cù lao đã hết sạch, vì võ công của mình đang tập tới mức quan trọng, không sao bỏ dở mà đi được, nàng đành phải sai môt ông già tên là Lý Thất, xưa kia vẫn theo sư phụ nàng vào Trung Nguyên phụ trách đi mua vật dụng cần dùng.
Lý Thất vâng lệnh, mang theo con trai là Lý Thu biệt hiệu là Tiểu Hắc Thủ đi cùng. Nhân lúc đêm khuya, nước thủy triều rút, thủy động mở ra, hai cha con đi bằng thuyền đặc biệt của cù lao, chui qua cửa động ra ngoài luôn. Chiếc thuyền đặc biệt của cù lao cũng khác thường, thân thuyền dài ba trượng mà bề ngang chỉ có tám thước, đáy thuyền lại bọc sắt, cứng rắn lạ thường nên không sợ va chạm phải đá ngầm hay bất cứ một vật gì.
Vì phải đi qua thủy động nên cột buồm của chiếc thuyền đó có thể gỡ ra để nằm xuống được, Lý Thất vẫn thường lái chiếc thuyền này vào ra luôn nên y rất thuộc đường lối của cù lao này. Tuy đêm khuya mà y lái không va chạm một tảng đá nào hết. Nhưng y vừa ra khỏi khu đá ngầm, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng rào rào, thân thuyền bỗng bị nâng lên trên không rồi bị nước đẩy cho thuyền úp xuống. Lý Thất thấy vậy kinh hoảng vô cùng, vội nắm tay con nhảy ra ngoài thuyền.
Hai cha con Lý Thất vừa nhảy khỏi thuyền thì thuyền liền bị lật úp. Y biết vùng đó có nhiều cá mập và cá lưỡi cưa, hễ bị chúng đớp phải không chết cũng bị cụt chân hay cụt tay. Vì vậy y không kịp xem tại sao thuyền lật úp vội lôi tay con bơi vào một tảng đs ở chỗ gần nhất, ngờ đâu, mới bơi được nửa đường đã nghe phía sau có tiếng kêu như long trời lở đất, hai cha con liền bị nước cuốn trôi về sau tức thì.
Lúc ấy y mới quay đầu lại nhìn. Dưới ánh sáng trăng, chỗ cách xa y chừng ba trượng, có một con cá kình nhô lên to như một quả núi nhỏ, mồm nó có thể nuốt chửng được một ngôi nhà nhỏ, nó đang hút nước vào nên cha con y mới bị lôi ngược ra như vậy.
Y thất kinh hoảng đến mất cả hồn vía, mồ hôi lạnh toát ra, vội kêu la cầu cứu. Nhưng y kêu khan cả cổ và hết sức bơi ra xa cũng không sao thoát khỏi chốn nguy hiểm đó. Nhưng khi y đã hết hy vọng, và yên chí thế nào cũng bị trôi vào miệng cá thì bỗng nghe một tiếng quát vang, rồi một đạo hồng quang làm lóe mắt y. Đạo hồng quang đó, như một cái cầu vồng, nhanh khôn tả, chỉ trong nháy mắt bắn trúng vào mắt con cá kình.
Con cá kình bị thương vội ngậm miệng lại và lặn vội xuống biển sau tiếng “sầm” thật lớn.
Hai cha con Lý Thất đang kinh hoảng, chưa kịp nhận rõ chuyện gì xảy ra, thì lại thấy có một sức hút mạnh lôi về phía trước.
Nhân đó Lý Thu vội bơi vào tảng đá gần bờ. Khi hai cha con bò được lên trên tảng đá thì thấy một bóng người đứng sẵn trên đó. Cả hai cha con vội quỳ xuống vái lạy và khấn vái thầm.
Bóng người trông thấy hai cha con y khấn vái như vậy vội đỡ dậy và hỏi:
-Lý đại thúc làm sao thế? Cháu là Uyên nhi đây mà? Vừa rồi…
Chàng chưa nói dứt, đột nhiên đằng sau đã cso tiếng động. Một bóng trắng từ trên không hạ xuống, chưa đáp xuống đã cất tiếng hỏi:
-Uyên đệ không việc gì đấy chứ?
-Chị Tuệ, chị đã tới đấy à? Em không việc gì, chỉ có Lý đại thúc với Lý Thu bị hoảng sợ một phen thôi.
Thì ra người mới tới đó là Vân Tuệ. Nàng vừa phi thân xuống cạnh Uyên nhi đã quan sát xem chàng có việc gì hay không? Nàng thấy rõ chàng ta quả thực vô sự nên mới yên tâm. Nàng liền nói với Lý Thất:
-Lý đại thúc, câu chuyện đầu đuôi ra sao?
Hai cha con Lý Thất đột nhiên thấy Vân Tuệ và Uyên nhi ở trên trời giáng xuống đã kinh hoảng đến ngẩn người, quên cả sự kinh hiểm vừa rồi. Lý Thất nghe Vân Tuệ hỏi như vậy, hai hàm răng vẫn còn run cầm cập, rồi kể những chuyện vừa qua cho Vân Tuệ và Uyên nhi hay.
Vân Tuệ nghe nói kinh ngạc vô cùng, liền cau mày lại định lên tiếng hỏi thì Uyên nhi đã dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng và nói trước:
-Con cá kình này đáng ghét thực! Sáu bảy năm nay nó vẫn bơi quanh đây. Bây giờ nó lại đem theo thanh Đơn Huyết của đệ đi nữa. Đệ phải nghĩ cách giết chết nó lấy lại thanh kiếm mới được.
Vân Tuệ nghe nói, thở dài vội hỏi:
-Hiền đệ định đi đâu tìm kiếm? Bây giờ trời tối như thế này, nếu nó lặn xuống đáy biển thì biết làm sao mà kiếm được?
Uyên nhi cứ tưởng lúc đó không phải là trời tối, nghe nàng nói vậy ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi:
-Chị Tuệ, bây giờ trời sáng… chị không thấy gì ư?
Vân Tuệ nghe nói rất ngạc nhiên vội hỏi:
-Cái gì? Ngoài mười trượng tối không thấy gì hết, sao đệ bảo là trời sáng?
Uyên nhi vỗ đầu lẩm bẩm:
-Trời! Sao hai mắt của ta lại thấy sáng vậy kìa?
Cha con Lý Thất thấy chàng nói như vậy kinh hãi, họ tỏ vẻ hoài nghi nhìn Uyên nhi.
Uyên nhi rất thông minh, trước kia cứ tưởng nơi đây xưa nay không có trời tối nhưng giờ nghĩ lại những việc xưa nay mọi người trên đảo đã làm. Lại nhớ kỹ lại cuốn Thần Nông Y giản thấy có ghi công dụng các thứ thuốc thế nào, chàng mới tỉnh ngộ. Sở dĩ mình trông thấy ban đêm như ban ngày là vì mình đã bôi nước của “kình châu” vào mắt nên… Chàng đang định nói cho Vân Tuệ hay thì ngoài trăm trượng con cá kình khổng lồ lại xuất hiện.
Chàng thấy đầu nó rung động mạnh làm cho nước xung quanh nổi sóng, ngọn sóng nào cũng cao như núi, không khác gì trời long đất lở.
Vân Tuệ và hai cha con Lý Thất tuy không trông thây rõ nhưng tai vẫn nghe, nhất là cha con Lý Thất lại càng hoảng sợ thêm, có rung lẩy bẩy như hai cái lò xo vậy.
Uyên nhi thấy bảo kiếm Đơn Huyết của mình vẫn còn cắm ở trong mắt con cá kình, hồi hộp hết sức, chỉ sợ nó rung như vậy kiếm của mình sẽ rớt xuống dưới đáy bể. Lúc ấy, khó mà mò thấy được thanh thần kiếm ấy nữa. Chàng không nghĩ ngợi gì hết định nhảy luôn xuống bể để lấy lại thanh kiếm, ngờ đâu bị Vân Tuệ nắm chặt lấy cánh tay hờn giận nói:
-Hiền đệ định đi đâu thế?
Uyên nhi biết nàng không muốn mình mạo hiểm; nghe hỏi, chàng đành phải ngừng chân lại, chăm chú nhìn con cá kình, rồi đáp:
-Chị Tuệ hãy về nhà trước! Chị về lấy thuyền ra đây đón Lý đại thúc và Lý đại ca về. Còn tiểu đệ ở đây nghĩ cách trục chiếc thuyền lớn kia lên để cho Lý đại thúc còn dùng nó đi vào Trung Nguyên buôn bán.
Vân Tuệ biết Uyên nhi muốn bảo mình tránh mặt để một mình đối phó với cá kình; nhưng nàng không nói rõ vội cố ý quay đầu lại nhưng lại lắc đầu đáp:
-Bây giờ trời tối quá, tôi không trông thấy lối đi, lỡ chân một cái rớt xuống nước thì sao? Chi bằng chờ trời sáng hãy hay.
Uyên nhi cau mày, tỏ vẻ bất mãn nhưng bụng bảo dạ:
-Tại sao lúc đi chị trông thấy lối mà bây giờ quay trở về lại bảo  không trông thấy đường?
Sự thật lời của Vân Tuệ cũng không phải giả dối. Lúc nàng tới đây vì quan tâm đến Uyên nhi, sợ chàng bị nguy hiểm, mới vội giở khinh công đuổi theo. Còn bây giờ, nguyên nhân đó không những tiêu tan hết, mà nàng còn biết hễ mình rời đi, Uyên nhi thế nào cũng nhảy xuống bể đuổi theo giao đấu với kình ngư. Như vậy, nàng an tâm sao được, hơn nữa còn phải mạo hiểm mới rời khỏi được chốn này.
Thì ra, đêm nào cũng vậy cứ đến giờ tý, Vân Tuệ với Uyên nhi đều ở trên đỉnh núi luyện tập nội công. Tối nay, Uyên nhi vừa luyện xong, đang đứng ngắm phong cảnh, bỗng thấy dưới nước có con cá kình đang lẳng lặng bơi tới, định tấn công chiếc thuyền của cha con Lý Thất nên chàng vừa lo âu vừa tức giận.
Lúc ấy chàng đã luyện xong khinh công Phi Long Cửu Thức rồi. Tuy chưa ở trên đỉnh núi cao hơn hai mươi trượng mà nhảy xuống bao giờ, nhưng tầm cao đó không sao khó dễ được chàng. Hơn nữa, chàng lại nóng lòng cứu người, nêu quay lại nói với Vân Tuệ mỗi một câu:
-Đệ phải đi cứu người đây!
Nói xong chàng dụng thân pháp “Phi Long Hồi Không” (Rồng bay lượn trên không), nhanh như chớp thân hình như một con rồng lượn lên không rồi từ từ đáp xuống. Hai mắt chàng rất sáng lại thêm công dụng của kình châu nên trông rõ như ban ngày vậy. Chàng định tâm đến thật gần hai cha con Lý thúc, nên vừa chạm chân vào hòn đá nhô lên trên mặt nước liền tung mình nhảy lên, giở môn khinh công “Tùy Phục Trục Lưu” (theo gió đuổi nước) nhảy lên cao hơn hai mươi trượng.
Lần thứ hai hạ chân xuống, thân hình chàng đã tới chỗ thuyền của Lý Thất vừa bị đánh đắm rồi. Đồng thời, động tác của chàng nhanh không thể tưởng. Dù hành động của con cá rất nhanh, chàng thấy nó đang há mồm định nuốt cha con Lý Thất nên chàng càng tức giận thêm, liền rút thanh bảo kiếm ra dùng thế “Họa long điểm nhãn” (vẽ rồng điểm mắt), lao thanh kiếm đó vào mắt con cá ngay.
Thế “Họa long điểm nhãn” đó đáng lẽ lao thanh kiếm ra khỏi tay giết xong kẻ địch, lại có thể thâu thanh kiếm chở về như thường. Nhưng lúc này công lực của chang chưa luyện tới mức thượng thừa, hơn nữa, chỗ chàng đứng lại cách xa con cá nên mới bị con cá mang thanh kiếm đi.
Lại nói, Vân Tuệ thấy Uyên nhi đột nhiên nhảy xuống bể cả kinh muốn cản nhưng không kịp. Nàng đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống nhưng trong đêm tối nàng chỉ nhìn xa độ chừng mười trượng thôi. Và nàng cũng chưa hề từ trên cao nhảy xuống những hòn đá lởm chởm ở trên mặt nước như thế bao giờ, nàng cũng không biết Uyên nhi đi đâu, cứu ai. Nhang chỉ vì sợ chàng bị nguy hiểm mà nàng đánh liều nhảy xuống đuổi theo.
Nàng lượn ở trên không rất chậm, và nàng đã vận “Thiên Địa Cương Khí” ra bao quanh mình, dù có té xuống nước nàng vẫn mượn cương khí đó mà nảy nên được. Cũng may nưoi đó không có nhiều đá ngầm như những nơi khác, nên khi sắp rơi xuống mặt nước liền trông thấy một tảng đá lớn nàng liền uốn mình nhảy lên đó đứng yên một chỗ, vì nàng không dám nhảy quá xa như Uyên nhi, khi trông thấy ánh sáng đỏ lấp loáng, nàng vội nhảy về phía đó. Cùng vì vậy mà nàng tới sau Uyên nhi là thế.
Khi nàng tới nơi thì con cá kình đã lặn xuống đáy bể rồi, nên nàng không trông thấy hình bóng của nó. Con cá kình khổng lồ này lại chính là con mà năm xưa Uyên nhi đã trong dạ dày nó ba ngày. Vì nó luyến tiếc nội đơn đã tu luyện mấy nghìn năm mới luyện thành nên mấy năm nay nớ cứ bơi quanh quẩn ở Cù lao này để chờ dịp may cướp lại những trái kình châu đó, và để trả thù nữa.
Ngờ đâu mấy năm nay Uyên nhi cứ ở trong cù lao, mải mê luyện võ học văn, không chịu ra ngoài một bước.
Con cá, vì mình mẩy đồ sộ không sao lại gần cù lao được, nên nó chỉ có bực mình không thôi, chứ không làm gì được Uyên nhi cả. Nhưng vì nó tu luyện đã lâu ngày nên rất linh mẫn. Tối nay, thấy Lý Thất ở trong thủy động bơi thuyền ra, nó chờ cho thuyền của cha con người nông dân ấy tới gần, nó mới nhô lên làm cho thuyền đắm để dụ Uyên nhi ra cứu.
Quả nhiên nó đã dụ được Uyên nhi ra khỏi cù lao. Nhưng không may cho nó, chưa làm gì được Uyên nhi đã bị trúng kiếm. Nó vừa đau vừa tức giận, chỉ muốn nuốt cả bốn người vào bụng mới hả dạ.
Tất nhiên, Uyên nhi cũng đã hiểu rõ ý muốn của con cá kình. Chàng vừa muốn lấy lại thanh bảo kiếm của mình, vừa muốn giết con cá để trừ hại cho mọi người. Nhưng Vân Tuệ không chịu cho chàng mạo hiểm. Do vậy bốn người cứ đứng yên trên tảng đá rộng không đầy một trượng để chờ trời sáng sẽ tính tiếp.
Cha con Lý Thất quần áo ướt đẫm, lại bị gió lạnh thổi tới khiến cả hai run lên cầm cập. Uyên nhi và Vân Tuệ thấy vậy thương hại vô cùng, nhưng không nghĩ được cách gì giúp họ khỏi rét. Đột nhiên, trên mặt bể lại có nhiều đợt sóng nổi lên như những trái núi nhỏ, nhằm tảng đá cảu bốn người đang đứng mà lấn át tới.
Uyên nhi đã trông thấy rõ, chính là con cá kình đang bơi tới, nhưng chàng không cho Vân Tuệ hay, định bụng đợi con cá tới gần là ra tay tấn công luôn.
Tuy không trông thấy gì nhưng Vân Tuệ đã đoán biết nếu có sóng như thể thì thể nào con cá kình cũng đã tới gần, nên nàng vội bảo Uyên nhi mau đem cha con Lý Thất vào tảng đá lớn phía bên trong để tránh.
Tuy lòng không muốn, nhưng Uyên nhi không dám cãi lời Vân Tuệ. Chàng đành hậm hực cắp cha con Lý Thất giở khinh công tuyệt mức ra phi thân vào một tảng đá lớn phía bên trong.
Thân pháp của chàng rất nhanh, lại thêm trong lúc bốn bề tối om như mực. Vân Tuệ chỉ thấy chàng nhẩy lên cao đánh vụt một cái đã mất dạng.
Vân Tuệ vì không thấy tỏ đường lối, nên theo sau chậm hơn, và khi nhảy lên trên cao rồi nàng phài cẩn thận tìm kiếm xem Uyên nhi hạ chân xuống tảng đá nào rồi nàng mới dám hạ chân theo xuống đó. Vì thế Uyên nhi đặt cha con Lý Thất đứng xuống rồi mà vẫn chưa thấy nàng tới. Nhân dịp may hiếm có đó, chàng vộ quay trở lại tảng đá hồi nãy.
Con cá kình, tuy chỉ còn một mắt, nhưng nó vẫn không kém sáng suốt. Nó thấy Uyên nhi bỏ đi lại quay trở lại, tức giận vô cùng phun ngay một vòi nước lớn lên thật cao và bơi thẳng tới. Đồng thời mồm nó ngậm sẵn một hụm nước bể, định khi tới gần sẽ  phun bụm nước ấy hất Uyên nhi té xuống bể.
Uyên nhi đứng yên ở trên mặt tảng đá, vận sẵn Đơn Huyết Thần Công, hai chân trụ vững, một trước một sau, chân sau như đóng đinh vào mặt đá vậy, hai tay buôn suôi, vận sẵn nghìn cân nội lực để chờ đón con cá voi.
Khi con cá đến chỗ cách chàng chừng năm trượng, chàng hú lên một tiếng thật dài, giơ tay phải lên, chỉa năm ngón tay như nắm cái móc sắt nhằm đầu con cá chộp một cái, đồng thời chàng giơ tả chưởng lên nhắm mắt trái của cá tấn công luôn một thế cực mạnh.
Cùng lúc đó, con cá kình cũng há mồm ra phun luôn hụm nước hàng vạn đấu vào người Uyên nhi. Tuy Uyên nhi đã luyện môn thần công phi thường, nhưng nếu bị vòi nước cao to như hòn núi nhỏ đánh trúng cũng  khó mà chịu đựng nổi, nên sau khi chàng ra tay tấn công liền vội vã tung mình nhảy lên cao mười mấy trượng để tránh né. Vòi nước của con cá vừa lướt qua dưới chân của chàng và đánh trúng vào tảng đá chàng đứng hồi nãy, tảng đá vỡ làm mấy mảnh bắn tung lên.
Uyên nhi ở trên không, thây vậy kinh hãi bụng bảo dạ:
“Nguy hiểm thật.”
Chàng vừa nghĩ vừa vận hết công lực vào bàn tay phải, cách không chộp một cái. Thanh bảo kiếm đang cắm ở mắt con cá liền theo nội kình của chàng bay ngược trở lên. Chàng cihr khẽ chộp đã nắm được cán thanh kiếm.
Có bảo kiếm trong tay không khác gì hổ thêm cánh, chàng không do dự gì cả, hóa thành thế “Giao Long Quy Sào” (rồng trở về tổ) hai chân chàng co lại rồi đạp mạnh. Đầu chàng lập tức trúc xuống dưới, chân ngược lên, nhanh như điện chớp, phi xuống lưng con cá tức thì.
Con cá kình vì thân mình to lớn, chuyển động chậm chạp, mà thân pháp của Uyên nhi quá nhanh, nên nó tưởng Uyên nhi đã bị vòi nước của nó đánh rơi xuống nước rồi, cho nên nó vội há mồm hút nước vào bụng để mong hút được xác của Uyên nhi.
Uyên nhi hạ thân xuống lưng mà nó không hề hay biết, vẫn liên tục hút nước. Uyên nhi thấy con cá như vậy, tức cười vô cùng. Chàng nhẹ nhàng nhẩy lên đầu nó, múa kiếm nhằm mắt nó đâm luôn. Con cá kình rất tinh mắt, thấy hồng quang lấp loáng, biết là khí giới của đối phương đâm tới, vì lần trước nó đã chột bởi hông quang này rồi, nó liền vội vàng nhắm mắt lại.
Uyên nhi không ngờ nó lại khôn ngoan đến thế. Kiếm của chàng đâm trúng mi mắt nó, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, mi mắt con cá bị đâm trúng, nhưng chỉ thủng một lỗ nhỏ, chứ con ngươi không hề hấn gì.
Uyên nhi thấy vậy, vôi tung mình nhảy lên thật cao. Cũng may, chàng nhảy ngay, bằng không vòi nước ở trên mình nó đã phun chúng chàng rồi.
Vân Tuệ đuổi theo tới chỗ cha con Lý Thất đứng, thì không thấy hình bóng Uyên nhi đâu hết, biết chàng ta không chịu nghe lời mình, nên nàng lập tức phi thân trở lại chỗ cũ ngay. Nàng lo âu vô cùng. Khi nàng quay vè tới chỗ cũ thì ánh trăng trong đám mây lso ra chiếu xuống mặt bể. Xa xa nàng trông thấy Uyên nhi đang ở trên không ngộ hiểm suýt bị vòi nước đánh trúng.
Nàng càng hoảng sợ thêm, quên cả lợi hại thét lớn vận Thiên Địa Cương Khí tấn công luôn hai chưởng.
Kình phong của nàng đem theo một làn sương mù trắng nhắm mắt còn lại của con cá kình tấn công.
Thân hình của nàng nhanh như điện chớp dưới ánh sáng trăng trông nàng như một đám mây trắng lao tới, do vậy cá kình không nhận ra được nàng là vật gì.
Bất cứ là người hay cầm thú đều coi trọng con mắt của mình. Tuy con cá kình không biết vật bay tới trước mặt mình là vật gì, nhưng nó biết vật đó sẽ làm hại con mắt của nó. Do đó nó nổi cơn thịnh nộ, liền há mồm đớp cái bóng trắng ấy.
Vì nóng lòng, Vân Tuệ đinh ninh thế công của mình thế nào cũng trúng địch, ngờ đau khi tới gần nàng mới biết đạnh trật mục tiêu hơn trượng; nàng đang định vận chưởng tấn công thì đột nhiên thấy miệng con cá kình há to cản lối đi của nàng. Nàng thất kinh la lớn, vội dùng Thiên Cân Trụy cố giữ người lại không cho lao về trước nữa, và lập tức giơ song chưởng đánh mạnh.
“Bùng!”
Chưởng này trúng ngay vào hàm trên con cá. Nàng lại mượn sức phản chấn nhảy lui về sau.
Uyên nhi ở trên thấy như ngộ hiểm nhưng thật sự thì chàng tinh thông Phi Long Cửu Pháp, có thể ở trên không bay bay lượn lượn và thay đổi thế thức nên khong việc gì cả. Vì thế khi vòi nước của cá phun lên, chàng chỉ xoay người giơ chưởng ra khẽ đập ào vòi nước là người lại bắn lên cao hơn trượng ngay, khi đã vòng qua được vòi nước chàng mới từ từ hạ chân xuống bên dưới.
Mắt của Uyên nhi sắc bén lạ thường, chàng đã thấy chị Tuệ ở đằng xa tới, nhưng chàng không ngờ nàng ta lại mạo hiểm đến như vậy, cho nên chàng vừ trông thấy Vân Tuệ nhảy xổ vào mồm cá thì chàng kinh hãi rú lên, đẩy ra một luồng gió mạnh khôn tả, tay phải lập tức múa kiếm nhắm ngay vào mồm con cá.
Nói thì chậm hưng lúc ấy là lúc Vân Tuệ đã ngừng được người lại, giơ tay ra tấn công hàm trên con cá, là một người tiếng một người lùi vừa va chạm nhau. Vân Tuệ nghe thấy phía sau có tiếng gió mạnh, vội quay đàu lại thì đã thấy một luồng ánh sáng đỏ nhắm người mình chụp xuống. Nàng biết ngay đó là Đơn Huyết bảo kiếm tuy không thấy bóng người trong làn kiếm, nhưng nàng biết đó là Uyên nhi rồi. Nàng thất thanh kêu to:
-Uyên đệ, tôi đây.
Uyên nhi đã không kịp thâu kiếm lại.
Sự thật Uyên nhi đã trông thấy Vân Tuệ nhưng thế đâm bổ của nàng đã nhanh và kinhy nghiệm của chàng non nớt nên mới cuống quýt nhảy sổ xuống như thế.
Tuy vậy chàng vẫn kìm kịp kiếm thức, từ thế Thần Long Truy Vĩ hóa thành Thương Long Bãi Vĩ, kiếm trong tay chàng rạch xuống bên dưới đánh soẹt một tiếng trúng ngay vào lưỡi con cá kinh đang thè ra định cuốn lấy Vân Tuệ. Lúc ấy tuy chưởng của chàng đã giảm bớt hai thành công lực nhưng vẫn đánh trúng vào lưng Vân Tuệ đánh bùng một tiếng, thân hình nàng bị đẩy bắn ra.
Uyên nhi thấy mình đã gây lên họa lớn, đả thương lầm chị Tuệ nên hối hận vô cùng, vội nhảy xuống  theo ôm ngang lưng nàng. Nhưng động tác đó nhanh như điện chớp, chỉ xảy ra trong chớp mắt thôi.
Hàm trên con cá kình bị Vân Tuệ đánh trúng một chưởng đau nhức vô cùng, nó đang định ngậm miệng lại và lưỡi cuốn lên định bắt Vân Tuệ, ngò đâu lại trúng kiếm của Uyên nhi, nó đau đớn ngậm miệng nhanh hơn.
Uyên nhi ôm được người Vân Tuệ thì đồng thời mồn con cá kình cũng vừa mím chặt và nó vội chúi đầu xuống dưới uống một bụm nước bể vào.
Uyên nhi ôm được Vân Tuệ vào lòng cúi đầu nhìn mặt nàng. Uyên nhi thấy thần sắc nàng nhợt nhạt không có sắc máu, hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Uyên nhi vừa lo âu vừa hối hận, chỉ muốn giơ kiếm tự vận, vì vậy chàng quên cả lúc này mình đang ở đâu. Nước mắt ứa ra, chân khí trong người chàng cũng lập tức tắc nghẽn.
Thế là thân hình chàng cùng Vân Tuệ rơi xuống, khi hai chân chàng chạm nước chàng mới nhớ mình đang ở đâu, vội ngẩng đầu lên nhìn, phía trước mặt chàng có một cái hang động cao hơn hai trượng. Chàng muốn nhanh chóng thoát khỏi đây để cứu chữa cho Vân Tuệ, nên không nghĩ ngợi gì cả vận chân khí giở thân pháp Tùy Ba Tục Lưu dẫm chân lên mặt nước lao vào trong động tức thì.
Hang động lớn ấy hình như có một đường hẻm đi sâu vào bên trong, nhưn sự thực đó là mồm và cổ họng con cá kình. Khi Uyên nhi vào tới bên trong mới ngửi thấy mùi tanh quen thuộc ngày trước, chàng ngạc nhiên nhìn xung quanh, chàng nhận ra hang động trò và lại to vô cùng, vách lồi lõm và cú rung động hoài, và từ từ có những nước chua nhỏ xuống.
Lúc ấy chàng mới tỉnh ngộ và biết mình đã đi lầm đường. Chàng định quay trở ra thì bỗng nghe thấy có tiếng ào ào, nước bể cuồn cuộn đổ vào. Chàng vội dùng tay trái ôm Vân Tuệ, giơ tay phải lên dùng thế Phi Long Hồi Không tung mình nhảy lên lượn một vòng tránh dòng nước đó. Nước càng ngày càng lên, một lát sau đã lên tới ba bốn trượng, sắp đụng vào người của Uyên nhi rồi.
Chàng thấy vậy lại đạp vào một làn sóng nhảy lên cao hơn hai trượng nữa vf người chàng sắp va vào dỉnh động, chàng ngửng đầu nhìn thấy nới đỉnh dộng còn có một cái đinh ba đâm cá bị rỉ sét còn cắm ở trên đó. Lần này chàng tỉnh ngộ, bụng bảo dạ:
“Thế ra ta trước đây ta ở trong bụng cá kình mà không hay. Thảo nào động này lại rung động như vậy.”
Nghĩ xong chàng đạp chân đá mạnh, người liền lao lên hơn trượng, tay phải giơ kiếm lên trên cao theo đà người quay tít một vòng, vách đỉnh động liền thủng ngay một lỗ rộng hơn trượng. Vách dạ dày cá thủng, máu tươi phun ra ướt cả lưng Uyên nhi. Con cá kình bị đau, dạ dày rung động mạnh hơn, nước bể nhân thế cũng như nổi sóng, từng ngọn từng ngọn bắn lên đỉnh vách.
Chỗ vết thương có nước bể dính vào, con cá càng đau thêm, dạ dày nó lại rung động mạnh thêm.
Uyên nhi nhân đó chân liên tiếp đểm vào đầu ngọn sóng, người ở trên không bay lượn nhanh thêm, nhưng tay phải của chàng không yên. Hễ khi nào bay lên chàng đâm túi bụi vào vách động, nên chỉ trong nháy mắt trên đỉnh động máu đã chảy xuống như suối.
Chắc con cá kình biết cách hút nước vào như vậy không phải là phương pháp hay, nó lại mở cửa hậu để cho nước trong dạ dày chảy ra ngoài, chỉ trong nháy mắt nước còn lại rất ít.
Uyên nhi thừa cơ nhảy xuống bên dưới, tay múa tít thanh kiếm. Kiếm của chàng lia đến đâu máu thịt bắn tung đến đó và chỉ trong nháy mắt đã mở được một lỗ hổng.
Đâu đâu cũng là mỡ vàng, chàng học qua Thần Nông Y Giản, đối với nội tạng người cấu kết thế nào chàng cũng biết rõ lắm. Chàng vừa ra khỏi ruột già tiến thẳng về phía quả tim của nó ở bên trái, chỉ có nơi chứa đựng quả tim là ít thịt và mỡ nhất. Uyên nhi quay mấy vòng thì đã trông thấy quả tim của con cá kình khổng lồ. Chu vi của nó hơn hai trượng to như một bể đựng máu vậy, Bể này cứ rung động liên hồi. Chàng biết mình đã đến nơi cần đến.
Lòng cả mừng, vội vận công lực không dụng thế thức gì hết đâm luôn bảy tám nhát kiếm. Chỗ bị đâm máu phun như suối. Chỉ nháy mắt máu ngập lên hơn cả thước. Lúc ấy chàng đã leo lên trên đỉnh quả tim, thâu kiếm vào bao ngồi trên mấy huyết quản lớn để xem xét thương thế của Vân Tuệ.
Vân Tuệ vốn đã vận Thiên Địa Cương Khí để bảo vệ thân thể, nếu không phải Uyên nhi dùng Đơn Thiết Chưởng thì không khi nào nàng bị đả thương như thế, dù võ công nag chưa luyện tới tuyệt đỉnh nhưng vết thương của nàng không nặng lắm và cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nàng chỉ chết giấc thôi.
Khi Uyên nhi hoảng sợ đâm đầu vào miệng cá kình, vào đến dạ dày nước chua của cá xông lên kích thích dây thần kinh nên nàng đã tỉnh lại từ lâu, nhưng cảm thấy khó thở và tay chân yếu ớt, lại nằm trong vòng tay Uyên nhi nàng đột nhiên cảm thấy một sự kích thích kì lạ. Nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra đó là nguyên nhân gì. Chỉ biết được Uyên nhi ẵm thì thấy khoan khoái lạ thường. Hơn nữa lại có một luồng hơi nóng từ người Uyên nhi chuyền sang khiến nàng càng thấy dễ chịu hơn. Nàng lại thấy tim mình đập rất mạnh, mặt nóng hổi.
Nàng sợ Uyên nhi biết mình tỉnh, nên giả bộ mê man, đầu rúc vào nách chàng để chàng khỏi trông thấy.
Uyên nhi có biết chuyện đó đâu. Chàng thấy chị Tuệ cứ nằm yên không cử động lòng hối hận vô cùng. Lúc ấy chàng nghĩ mãi mới ra được cách thoát khỏi bụng cá kình. Nhân lúc nghỉ ngơi này, chàng muốn làm cho Vân Tuệ khỏi ngay. Ngồi trên đỉnh qur tim của cá kình, ngồi lên mấy đại động mạch rồi khẽ đặt Vân Tuệ xuống hai đùi, nhìn sắc mặt đỏ bừng của nang liền ngẩn người ra rồi lại nắm cổ tay nàng thăm mạch.
Chàng bắt mạch giây lát rồi thở dài lo âu, vì chàng thấy mạch Vân Tuệ khác hẳn mạch của người chết giấc và bị thương nặng. Chàng không có kinh nghiệm chữa bịnh cho người nên không hiểu tâm lý và trạng thái của Vân Tuệ. Lúc này chàng chỉ thấy mạch nàng đập hơi nhanh hơn bình thường. Không đoán được bệnh, nước mắt chàng tuôn dầm dề trên má của Vân Tuệ.
Vân Tuệ thấy Uyên nhi đặt mình nằm lên đùi của chàng lúc này không còn lý do gì hồi hộp nữa, nên nàng không dám mở mắt ra nhìn.
Nàng đang suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng hô hấp rất mạnh, mặt mình lại có mấy giọt nước ấm nhỏ xuống, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, không hiểu chàng ta đang làm gì, thì bỗng nghe thấy chàng nức nở gọi:
-Chị Tuệ… chị Tuệ…
Lúc này mơi biết chàng ta quá lo mà khóc lóc như vậy, không nỡ để chàng phải đau lòng, nàng đành mở mắt ra.
Uyên nhi nghĩ mãi không tìm được nguyên nhân tại sao Vân Tuệ mãi không tỉnh lo quá hóa khóc, ngờ đâu tiếng khóc lại có tác dụng làm Vân Tuệ mở mắt tức thì. Tuy Vân Tuệ mở mắt nhưng nàng đang ở trong người con cá tối đen như mực, giơ tay không trông thấy ngón, nên dù nàng có mở mắt thì người khác cũng không thể biết, nhưng Uyên nhi lại có thể trong đêm nhìn rõ như ban ngày. Vì vậy nàng vừa hé mắt chàng đã trông thấy, mừng rỡ vô cùng, cười khì một tiếng và nói:
-Chị Tuệ tỉnh rồi đấy à? Chị thử vận khí xem đau ở chỗ nào, để lát nữa chúng ta ra ngoài đệ sẽ nghĩ cách cứu chữa cho.
Nhắc tới vết thương của nàng, chàng mới nghĩ đến sự lỡ tay của mình, không dám cười nữa, mặt tỏ vẻ hổ then:
-Chị Tuệ, chỉ tại đệ…
Chàng chưa kịp nói hết đã bị Vân Tuệ đưa tay mềm mại lên bịt miệng lại, miệng tủm tỉm cười, an ủi chàng và định hỏi hiện giờ đang ở đâu. Ngờ đâu nàng vừa há mồm đã thấy cổ họng ngọt ngọt, khạc một tiếng phun ra một đống máu.
Uyên nhi giỏi về y lý, thấy nàng thổ huyết như vậy mới an tâm, có vậy nàng mới chóng khỏi. Quả nhiên chàng thăm mạch cho Vân Tuệ đã thấy mạch điều hòa nhiều. Vân Tuệ tuy không trông thấy nhưng chờ chàng thăm mạch xong liền hỏi:
-Thưa thầy đang…
Nàng vừa nói thì Uyên nhi đã vội bịt miệng không cho nàng nói.
-Chị Tuệ, chị hãy còn bị thương, tốt hơn hết chị đừng nói chuyện để giữ chân khí. Hiện giờ chúng ta còn đang nằm ở trong bụng cá kình, đệ đang nghĩ cách ra khỏi nơi đây, khi ra khỏi chốn này đệ sẽ chữa cho chị ngay.
Vân Tuệ bị bịt mồm má đỏ bừng, gật đầu đồng ý.
Uyên nhi cõng nàng lên vai bảo nàng ôm chặt cổ mình, rồi rút Đơn Huyết bảo kiếm, vận Đơn Thiết Thần Công xuống cánh tay, dồn ra mũi kiếm. Thanh bảo kiếm lập tức phát ra ánh sáng đỏ chói lọi xua đi màn đen trong bụng cá. Những tia sáng đầu mũi kiếm trông như rắn phun nọc vậy.
Uyên nhi cầm kiếm trong tay liền đâm ngay vào đại động mạch ở cạnh người chàng. Chàng không rút kiếm ra vội mà nhảy sang bên rồi rạch mạnh, huyết quản bị đứt làm đôi, máu bên trong cũng lập tức phun ra như suối. Uyên nhi lại cắt đứt luôn hai huyết quản nữa.
Trái tim là tính mạng, dù người hay cầm thú cũng vậy, con cá kình bị Uyên nhi đâm vào tim đã mất nhiều máu rồi, nó đang uể oải. Giờ lại bị cắt đứt mấy huyết quản thì còn sống làm sao được. Con cá vừa bị cắt đứt động mạch thì Uyên nhi lập tức cảm nhận nó nhún người, nẩy thực mạnh rồi như trời long đất lở lăn đi lộn lại hoài.
Chàng biết con cá thế nào cũng giãy chết nên không kinh hoảng chút nào, chờ tới khi con cá ưỡn bụng lên trên chàng liền nhảy tới cạnh xương hông của nó múa kiếm đâm thẳng vào, tay phải dùng chưởng công một thế thực mạnh. Thế là chàng đã mở một lỗ hổng nhỏ, chàng thuận tay rạch luôn một miếng thịt lớn để tạo chỗ chui ra. Chàng chui ngay vào lỗ hổng đó, vừa chui vừa rạch, quần áo hai người đều bị máu của cá kình nhuộm đỏ. Lúc ấy còn để ý gì đến sạch sẽ hay không, chàng chui vào khoét tiếp, khoét chừng nửa trượng mà chưa ra khỏi bụng cá.
Càng chui sâu vào bao nhiêu lỗ hổng càng chật bấy nhiêu, và càng lúc càng khó thở, nhất là mùi tanh hôi của thịt cá làm Vân Tuệ không sao nhịn được nôn ọe. Chàng lo âu vô cùng, vận hết thần lực đâm mạnh một nhát kiếm lên nữa. “Phập” một tiếng, chàng biết sắp thoát cả mừng dùng kiếm vạch luôn một vòng và dùng chưởng lực đẩy mạnh một cái. Miếng thịt cá trên đầu chàng đã bị đẩy bắn ra bên ngoài, ánh sáng mặt trời cùng không khí trong lành theo lỗ hổng chui vào, chàng mừng rỡ vô cùng rú lên một tiếng thực dài tung mình nhảy ra khỏi bụng cá.
Ngờ đâu chàng vừa nhảy ra bên ngoài đưa mắt nhìn quanh liền thở dài buồn bã. Thì ra lúc ấy chàng với con cá đang ở giữa biển cả, không trông thấy bờ bến đâu hết. Cũng không biết chỗ chàng đang đứng cách cù lao bao xa nữa.
Nhưng cũng may con cá tuy chết, bụng cá nổi bềnh lên trên mặt nước, chỗ bụng của nó nhô lên mặt nước rộng chừng bảy tám trượng như một cù lao nhỏ, đủ ch hai người ngồi và nằm nghỉ như thường.
Vân Tuệ tuy nằm phục ở trên vai Uyên nhi, nhưng nàng cảm nhận không khí và ánh sáng khác trước nhiều. Nàng ngẩng đầu mở mắt ra nhìn thấy toàn cảnh bốn bề xung quanh, người của Uyên nhi đỏ như máu.
Nàng liền hỏi ngay:
-Uyên đệ, sao người đệ đẫm máu như thế? Hiện giờ chúng ta ở đâu vậy?
Uyên nhi đã đứng trên bụng cá và đã tra kiếm vào bao, chàng đang định đặt Vân Tuệ xuống bỗng nghe nàng hỏi vậy, quay đầu lại nhìn thấy Vân Tuệ mặt vì nằm úp trên vai chàng nên không nhiễm tí máu nào nhưng tóc và quần áo đều nhuộm đỏ hết. Chàng vội đặt nàng ngồi xuống vừa cười vừa đáp:
-Chị Tuệ, chị xem người chị có giống đệ không?
Nghe chàng nói vậy nàng mới nhìn lại mình, khắp mình mẫy của nàng đỏ như máu tươi khiến nàng kinh hãi thêm.
Uyên nhi thấy vậy thở dài và nói tiếp:
-Hà… chị Tuệ, chị nhìn xuống xem có phải đất hay là con cá chết. Vừa rồi chúng ta ở bụng cá ra, cho nên mới nhuộm đầy máu. Nhưng giờ tuy thoát khỏi bụng cá nhưng không trông thấy đất liền đâu hết. Gần đây lại không có cù lao hay thuyền bè. Làm thế nào mà trở về được?
Vân Tuệ nghe chàng ta nói như vậy, cúi đầu nhìn xuống quả thấy dưới chân mình mềm nhũn như không phải là đất, nàng lại đưa mắt nhìn bốn bể chung quanh lại càng kinh hãi thêm, nàng nghĩ mãi không ra được cách nào để thoát khỏi chốn đó cả.
Lúc ấy trời sắp chính ngọ, mặt trời nóng như lửa chiếu xuống đầu hai người, chỉ trong chốc lát máu trên mình hai người đã khô.
Uyên nhi rất quan tâm đến vết thương của Vân Tuệ nên vội hỏi:
-Chị Tuệ, mau vận khí thử xem, nếu thấy chỗ nào đau hay bị trắc trở nói cho đệ biết, để tiểu đệ nghĩ cách cứu chữa cho chị. Chữa khỏi cho chị xong chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây.
Nghe Uyên nhi nói vậy, Vân Tuệ mới cảm thấy mình mệt mỏi và yếu ớt thực, nàng dẹp sự kinh hãi và lo âu sang bên, vội vàng xếp bằng vận khí điều thức, ngờ đâu vừa vận khí đã khạc ra một đống máu tươi, người lảo đảo suýt ngã.
Uyên nhi đứng cạnh thấy vậy, vội ôm lấy nàng và luồn tay qua nách đưa về phía trước ôm chặt ngực trái cảu nàng soa bóp luôn. Đồng thời tay phải đặt vào Đan Điền Huyệt.
Vân Tuệ thấy Uyên nhi ôm chặt mình, tay xoa ngực, tay để lên bụng như thế hổ thẹn vô cùng, hai má đỏ bừng, nhưng nàng không chống cự, trái lại còn tựa cả lưng vao người Uyên nhi.
Tuy Uyên nhi phát triển nhanh, cao lơn không kém gì người mười tám mười chín, nhưng dù sao tuổi của chàng chỉ mới mười ba, chưa biết tình ái là gì, vì thế tuy chàng ôm Vân Tuệ vào lòng, hai tay xoa bóp nơi quí báu nhất của thiếu nữ mà lòng không dao động chút nào, chàng chỉ nhất tâm nhất chí muốn chữa khỏi cho chị Tuệ, cho nên chàng vận Đơn Thiết Thần Công ra theo trong cuốn Thần Nông Y Giản mà chữa cho Vân Tuệ. Một luồng chân khí ở gan bàn tay cảu chàng dồn sang người của Vân Tuệ đả thông các huyệt bị tắc, giúp nàng thâu lượm lại chân khí đã tản mát.
Vân Tuệ chưa học qua cuốn Thần Nông Y Giản, nhưng phàm người có võ công đều biết vận nội công để chữa thương cho người khác.
Nhưng nếu chân khí của bản thân không luyện tới mức thượng thừa thì không ai dám ra tay chữa thương cho người khác cả, vì chữa như thế không những bị tiêu hao chân lực rất nhiều, mà nếu thiếu định lực hay bị ngoại vật chi phối chân khí sẽ chạy loạn ngay, nhẹ thì nội thương, nặng hơn thì tẩu hỏa nhập ma hay bị mất mạng.
Vì thế mà Vân Tuệ cảm thấy hai gan bàn tay của Uyên nhi nóng hổi, hai luồng chân khí như hai ngọn lửa kèm them tam muôi chân hỏa thấu sang bên người mình. Nàng cả kinh thất sắc, nàng không ló cho mình mà sợ cho Uyên nhi, nhỡ sơ suất một chút thì chàng không bị tẩu hỏa nhập ma cũng bị thương nặng, như vậy dù có chữa khỏi cho nàng cũng vô ích. Cho nên nàng tuy kinh ngạc nhưng thấy Uyên nhi đã như cưỡi trên mình hổ rồi cự tuyệt cũng không được nữa. Vì nàng cố sức vận nội công phụ giúp Uyên nhi.
Nhờ có sự hợp tác của nàng Uyên nhi đỡ mệt nhọc hơn trước. Một lát sau chân khí của nàng đã nghênh tụ, dần hòa hợp với chân khí của Uyên nhi thông qua cá quan huyệt rồi trở về Đơn Điền. Uyên nhi lại giúp nàng chuyển vận thêm hai lần như thế nữa, thấy không còn bị cản trở gì chàng mới dừng tay.
Vân Tuệ không những lành mạnh như thường, lại còn được tam muội chân hỏa thuần dương của Uyên nhi dồn sang, nội công của nàng tinh tiến hơn trước nhiều.
Uyên nhi chữa cho Vân Tuệ xong liền buông tay ra. Vân Tuệ vội quay lại ôm chàng, cảm động vô cùng khẽ gọi:
-Uyên đệ…
Nàng vừa nói tới đó đã thấy Uyên nhi mồ hôi toát ra như tắm, mặt chàng bị máu cá nhuộm đỏ nên không sao biết được sắc mặt ra sao, nhưng trông thái độ cũng đủ biết chàng mệt nhọc lắm rồi. Nàng càng cảm động thêm ứa nước mắt nức nở hỏi:
-Uyên đệ hà tất phải tốn công mệt nhọc như vậy, vết thương của tôi có nặng lắm đâu, giờ tuy tôi lành mạnh ròi mà hiền đệ mệt nhọc như thế này tôi yên lòng sao được.
Uyên nhi mỉm cười, đang định an ủi nàng mấy câu để nàng yên tâm, nhưng nàng nhất định không cho chàng nói và còn nói thêm:
-Uyên đệ mệt rồi mau nghỉ ngơi đi.
Nói xong, nàng đã đỡ chàng ngồi dậy rồi kéo chàng nằm xuống gối vào đùi mình, móc túi lấy khăn tay lau mồ hôi và máu cá trên mặt ch chàng. Chàng được Vân Tuệ săn sóc như vậy cũng cảm động hết sức, chàng nhìn thẳng vào mặt nàng, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng Vân Tuệ đã dùng tay bịt mồm chàng và giả bộ hờn giận nói:
-Hiền đệ không chịu nghe lời tôi thực tức chết đi được, nếu hiền đệ còn nói nữa thì tôi đánh cho đấy.
Nàng nói xong miệng tủm tỉm cười, hai má đỏ bừng rồi lại bịt tay vào mắt Uyên nhi nói tiếp:
-Hiền đệ nhìn tôi làm chi, mau nhắm mắt vào nghỉ ngơi đi. Hiền đệ chẳng nói mau nghĩ cách rời khỏi nơi đây là gì?
Vốn dĩ chân khí của Uyên nhi chưa luyện tới mức thượng thừa, nên sau khi tiêu hao bấy nhiêu chân khí để chữa thương cho Vân Tuệ cảm thấy mỏi mệt vô cùng, nên nghe nàng nói vậy cảm động vô cùng, vội nhắm mắt lại nghỉ, ngờ đâu ngủ thiếp lúc nào không hay.
Lúc ấy trái lại Vân Tuệ tỉnh táo vô cùng, thấy Uyên nhi nằm gối vào đùi mình ngủ rất ngon, nàng vừa mừng vừa lo. Nàng cúi đầu nhìn mái tóc đen của chàng bị máu cá nhuộm thành đỏ, bộ mặt đẹp của chàng tuy nàng đã lau chùi sạch nhưng vẫn còn lấm tấm chưa hết, nhưng không tổn hại gì đến bộ mặt đáng yêu của chàng. Nàng càng ngắm càng thấy chàng đẹp như tranh vẽ, đầu óc cứ nghĩ vơ vẩn hoài, chỉ thấy lúc ấy nàng thay đổi sắc mặt luôn, khi thì cau mày lo nghĩ, khi thì mỉm cười, sau cùng lại hổ thẹn, hai má đỏ bừng và vội ngẩng mặt lên không dám ngắm nhìn mặt của Uyên nhi nữa. Nhưng không bao lâu nàng lại cúi xuống ngắm nhìn, bụng bảo dạ:
“Nếu mặt y xấu xí thì khi nào ta lại yêu y như vậy.”
Vấn đề đó quả thực khó giải đáp. Nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra được câu trả lời, nhưng có một điều nàng dám chắc là sau này Uyên nhi không may ngộ nạn, bộ mặt bị hủy xấu như ma quỷ đi nữa nàng vẫn yêu chàng như thường. Vì khuôn mặt Uyên nhi đã in sâu vào tận đáy lòng nàng rồi. Nàng cứ ngắm nhìn và nghĩ vẩn vơ quên cả mình đang ở đau và đang đói khát, sự thực suốt một ngày trời nàng chưa hề ăn uống gì.
Lúc ấy, mặt trời đã sắp lặn. Bốn bể tối dần. Gió bể thổi đến càng lúc càng mạnh. Nàng ngơ ngác nhìn bố bể xung quanh thấy chỉ có nước với nước. Ngoài sóng gió ra thì không còn vật gì nữa, vì thế nàng mưois lo âu quay đầu lại ngắm Uyên nhi thì thấy chàng vẫn ngủ say, miệng tủm tỉm cười hình như đang mơ một giấc mộng rất đẹp vây, nàng khẽ thở dài một tiếng, không đang tâm gọi chàng dậy.
“Ta nên gọi chàng dậy… nhưng thôi để chàng ngủ thêm vì chàng quá mệt rồi.”
Quả thực Uyên nhi quá mệt nhọc. Chàng ngủ say quên hết cả những chuyện chung quanh, miệng chàng cười tủm tỉm vì chàng nằm mê thấy mình bước chân vào giang hồ làm những việc nghĩa hiệp diệt trừ kẻ gian, nên chàng đắc chí, giơ tay lên đấm một cái, ngờ đâu đánh trúng phải bộ ngực của Vân Tuệ.
Vân Tuệ giật mình kinh hãi vội ngửa người về sau tránh, còn Uyên nhi chỉ trở mình một cái lại ngáy khò khò ngay.
Lúc ấy mới biết Uyên nhi nằm mơ vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng định đỡ đầu chàng nằm lên đùi mình nhưng lại sợ chàng thức giấc. Đồng thời nàng thấy máu trên người mình tuy đã khô nhưng tanh hôi vô cùng, nên nàng nghĩ thầm:
“Sao ta không nhân dịp này xuống bể tắm rửa một lát, đằng nào Uyên  đệ cũng đang ngủ say kia mà. Vả lại không có người xem trộm, ta tắm một cái cho thoải mái có hơn không?”
Nghĩ đoạn, nàng lẳng lặng đi tới cạch nước nhảy xuống bể. Vì nắng chiếu suốt ngày nên nước bể lúc bấy giờ rất mát. Nàng cứ nhô lên ngụp xuống ở trên ngọn sóng và thấy trong người dễ chịu vô cùng. Nàng lặn xuống bể để gội đầu, rửa sạch rồi nàng mới giặt quần áo. Máu đã bám vào quần áo cả ngày nên không sao giặt sạch được.
Nàng tức giận cứ để cho nói nổi trên mặt nước không thèm vò nữa. Đoạn nàng bơi đi bơi lại và lặn xuống nhô lên nghịch ngợm một hồi.
Uyên nhi bị ánh mặt trời đang lặn xuống mặt biển phản chiếu qua nước vào mặt làm chàng chói mắt liền tỉnh dậy. Chàng mở mắt ra không thấy Vân Tuệ đâu cả, cả kinh thất sắc, chàng tỉnh táo ngay vội lên tiếng gọi:
-Chị Tuệ, chị Tuệ…
Tiếng kêu của chàng có vẻ hoảng hốt.
Vân Tuệ đang ở dưới nước nghe tiếng tưởng chàng xảy ra chuyện gì, quên cả mình đang tắm. Nhô đầu lên và nhảy lên lưng cá, vừa trông thấy Uyên nhi chạy tới đông thời bị gió bể thổi đến, nàng cảm thấy người giá lạnh thì mới nhớ ra mình vừa mới trầm mình dưới nước nên nàng hổ thẹn vô cùng. Nàng la thất thanh rồi lại nhảy xuống bể.