Hồi 7
Gia đình đoàn tụ

Mặt trời vừa mọc ở phương Đông. Gió bể thổi vào mát dịu, trên núi Lao Sơn đang ngắm buổi bình minh, có một thiếu niên công tử, anh tuấn tuyệt phàm, đang đi lại ở trên đó. Hai mắt nhìn ra bể, tỏ vẻ buồn bực lo âu, đôi mày cau lại, hình như đang nghĩ ngợi vì một việc gì khó giải quyết vậy.
Không cần nói, quí độc giả cũng biết chàng ta là Long Uyên. Từ khi về tới núi Lao Sơn, mong được đoàn tụ với gia đình. Nhưng ngờ đâu cảnh vật vẫn như xưa mà người thì không còn. Chín ngôi lầu đều nguyên ven mà người thì đã don đi đâu không rõ?
Lòng mong mỏi cùng hy vọng của Long Uyên đều tiêu tan hết nhưng chàng vẫn không nản chí, lục soát lại lần nữa. Rút cục đã tìm được chút manh mối ở trong lần thứ bảy. Manh mối đó là một căn phòng có dấu hiệu của người ở, chăn gối đồ dùng, thức ăn đều có. Hiện tại người đó không có ở đây nhưng thế nào người đó cũng quay lại. Chàng đoán chắc người đó, dù thân hay sơ thế nào cũng biết đôi chút tin tức về người thân của chàng.
Nhưng chàng đợi đã ba ngày liền vẫn không thấy bóng dáng ai. Chàng có vẻ nản chí và cảm thấy trong lòng không yên. Chàng sống ở đó từ nhỏ, nhưng vì còn nhỏ nên chàng không hiểu rõ chuyện của gia đình.
Từ năm lên sáu, chàng lại bị người bắt cóc đem đi, từ đó chưa được gặp lại người nhà. Thậm chí cả những người ở Trung Nguyên này.
Nếu giờ chàng bỏ đi, trời đất rộng lớn này, biết đi đâu mà tìm cha mẹ và các bác? Vì thế chàng mới khó xử và do dự, không sao quyết định được. Còn một chuyện nữa cũng khiến chàng bồn chồn, cách xa Vân Tuệ mấy ngày chàng mới biết Vân Tuệ đối với chàng quan trọng như thế nào. Chàng cần có Vân Tuệ ở cạnh mình luôn luôn.
Ba ngày hôm nay những bữa ăn của chàng đều có lương khô do tay Vân Tuệ làm ra. Nếu ăn hết chỗ lương khô này mà vẫn chưa tìm thấy người nhà, thì biết làm sao đây? Có lẽ chỉ có một cách là đia hái những trái cây dại mà ăn thôi, vì chàng chưa hề thổi cơm và giạt dũ quần áo bao giờ. Lúc này vắng Vân Tuệ, chàng mới nhận thấy khó chịu vô cùng.
Ngày thứ hai, chàng đã thử nấu cơm, nhưng không hiểu tại sao, nồi cơm mãi không chín, quần áo giặt mãi không sạch, dù vò rách cả ra. Chàng nhìn ra ngoài khơi, nhìn về phía hòn đảo lòng vọng tưởng đến Vân Tuệ. Hình bóng Vân Tuệ chiếm gần hết tim chàng rồi. Tiếng nói, tiếng cười cứ hiện lên trong đầu óc chàng luôn! Chàng cảm thấy lúc này nếu có Vân Tuệ ở bên thì hạnh phúc biết bao!
Nếu có nàng ở cạch, cái gì cũng đẹp, vui vẻ. Vì thế mà chàng nhớ nhung đau khổ.
Chàng cứ đinh ninh khi nàng nghe Lý Thất kể cho nghe, thế nào nàng cũng tới đây ngay để an ủi chàng. Nhưng sự thật đã chứng minh là nàng không đến, nàng không coi chàng vào đâu, và nàng không muốn gặp người nhà của chàng.
Như vậy hiển nhiên nàng không muốn ở cạch chàng nữa. Chàng càng nghĩ càng đau lòng. Chàng đang nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhận thấy có một người ở trên mỏm núi chạy xuống. Chàng nhanh nhẹ bay xuống cản lối đi của người ấy.
Thì ra người nọ vừa lên tới đỉnh đồi, bỗng thấy có người đứng ở mép núi đang nhìn lên không trung và rú lên, khiến y đinh tai nhức óc. Y tưởng là ma quỷ, nên hoảng sợ bỏ chạy xuống núi như vậy. Ngờ đâu, vừa quay đầu chạy đã thấy người đó ở trước mặt rồi. Y càng kinh hãi thêm, sợ đến mất cả hồn vía, hai chân mềm nhũn, liền quì ngay xuốn.
Long Uyên nhanh mắt nhận ra người đó chính là Long Ngũ, một lão bộc của gia đình mình. Chàng biết lão bộc quá hoảng sợ, nên chàng vừa nhìn y vừa mỉm cười, phấn khởi đỡ y dậy mồm hỏi.
-Bác! Bác có phải là Long Ngũ không? Sao bác không nhận ra tôi? Tôi là Uyên nhi đây mà!
Người đó quả là Long Ngũ nghe hỏi liền ngửng mặt lên nhìn, thấy thiếu niên anh tuấn này quả thật hao hao giống cậu ấm. Nhưng mười lăm năm về trước, cậu ấm bị người ta bắt cóc và từ đó đến nay biệt vô tăm tích, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi đây? Y không dám tin vội giơ tay lên dụi mắt.
Y lại nghe Long Uyên hỏi tiếp:
-Long Ngũ! Tôi là Uyên nhi đây! Lão gia cùng thái thái mấy người đâu? Các người… dọn đi đâu rồi? Sao chỉ có một mình bác ở lại đây trông nom nhà cửa?
Lúc này Long Ngũ đã trông rõ hơn. Quả thật thiếu niên đứng trước mặt mình đây là Uyên thiếu gia chứ không sai. Y mừng rỡ vô cùng, ứa nước mắt ra, vì người nhà họ Long, cả chủ lẫn tớ, ai ai cũng quý trọng Long Uyên như một báu vật vậy. Chàng mất tích hơn mười năm nay, mà cả những đầy tớ con sen, ngày đêm đều thương nhớ chàng.
Bây giờ, Long Ngũ đột nhiên thấy tiểu chủ nhân đột nhiên xuất hiện, y không mừng rỡ và ứa nước mắt sao được!
Long Uyên không biết cha mẹ và các bác mình sống chết ra sao, trông thấy mặt người đầy tớ này đã vội hỏi. Nhưng chàng bỗng thấy Long Ngũ ứa nước mắt ra khóc. Chàng cả kinh, lại tưởng cha mẹ và các bác có mệnh hệ nào, nên chàng vội nắm chặt hai tay Long Ngũ, vội hỏi:
-Long Ngũ, lão gia và thái thái các người đâu? Có chuyện gì không hay chăng?
Chàng quên là mình có võ công tuyệt thế, hai tay cứ nắm chặt lấy tay của Long Ngũ, như vậy lão bộc làm sao mà chịu nổi? Chỉ thấy tiếng kêu “ối chà” mấy tiếng, mặt biến sắc, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, mồm kêu la hoài.
-Thiếu gia buông tay!... già này chịu không nổi!...
Lúc ấy, Long Uyên mới phát giác, cười khì một tiếng, vội buông tay ra. Long Ngũ mặt cau có, quên cả lau mồ hôi, vội suýt soa hai tay, mồm kêu đau hoài.
Long Uyên áy náy vô cùng, vội xoa bóp hộ người đầy tớ già đó và một mặt hỏi tình hình của cha mẹ và các bác mình.
Long Ngũ thấy thái độ của Long Uyên nóng nảy như vậy không khác gì hồi còn nhỏ, nên y vừa suýt soa vừa kể lại tình hình của gia đình chàng trong mấy năm gần đây nhe thế nào cho chàng nghe.
Thì ra từ khi Long Uyên đột nhiên mất tích, nửa năm sau quí vị lão gia đã có bẩy người đau ốm. Người nào người nấy đều đau lòng hết sức vì tưởng là chàng đã chết rồi.
Long Trí Chi là người lạc quan nhất và giỏi về tướng số y lý, biết chàng chỉ có kịch hiểm chớ không việc gì tới bản mệnh, sau nầy thế nào cũng làm nên. Ông vội chữa bệnh cho các người anh, và một mặt giảng giải cho mọi người khỏi đau lòng.
Trí Dũng là một vị hiệp sĩ trong võ lâm, tuy qui ẩn ở trong một gia đình, nhưng tính vẫn hào phóng như xưa.
Tất nhiên, ông ta cũng nhớ con, nhưng ông biết Long Uyên cốt cách rất thanh kỳ, thể nào cũng thoát hiểm được và còn có duyên kỳ ngộ là đằng khác. Vì ông ta mới yên tâm phần nào mà giúp đỡ người anh thứ bảy là Trí Chí hầu hạ trông nom các người anh đang đau ốm. Dần dần, bảy ông già nhà họ Long đã lành mạnh hết, nhưng vì ốm một trận như vậy, người nào người nấy đều suy nhược hết.
Trí Chí thương lượng với Chí Dũng nên dọn về nhà cũ ở thì hơn, để tránh cho các người anh già nua khỏi phải ngày ngày trông thấy những cảnh vật làm cho họ lúc nào cũng tưởng nhớ đến Uyên nhi. Hơn nữa, ở bờ bể gió bể quá mạnh làm các ông già chịu đựng không nổi.
Trí Lễ đồng ý. Thế rồi, năm sau, tức là ngày Long Uyên đã rời khỏi gia đình được hai năm, thì nhà họ Long đã dọn vào trong thành ở, chỉ để mình lão bộc ở lại trông nom nhà cửa.
Mấy năm gần đây, cửu lão của nhà họ Long tuổi tác đều già nua, nhưng nhờ có Trí Chí trông nom thuốc thang cho, nên người nào người ấy vẫn còn khỏe mạnh.
Long Uyên nghe nói mừng rỡ vô cùng, liền hỏi địa chỉ ở đâu? Long Ngũ mừng rỡ, vội đáp:
-Xin thiếu gia đợi chờ một lát, tháng nầy đến phiên lão bộc ở đây trông nom, để lão bộc xếp đật đôi chút rồi đưa thiếu gia về nhà.
Long Uyên nóng lòng sốt ruột, chỉ muốn về tới nhà ngay, nhưng thấy thái độ của Long Ngũ thành khẩn như vậy, chàng phải chịu chờ đợi y xếp đạt đồ đạc quần áo.
Sự thực, Long Ngũ có xếp đặt gì đâu, chỉ để quần áo của mình vừa đem xuống, cất những lương thực vào trong tủ đấy thôi.
Thế rồi hai người vội vàng xuống núi. Suốt dọc đường, chàng vừa đi vừa hỏi thăm Long Ngũ về những chuyện sau khi mình đi, rồi ở nhà các người như thế nào?
Tha hồ cho chàng nóng lòng hỏi vội đến đâu, nhưng Long Ngũ vẫn cứ thủng thẳng đáp. Long Uyên hỏi địa chỉ nhà ỏ đâu để đi một mình về trước, Long Ngũ trả lời:
-Xa lắm, thiếu gia cứ theo lão bộc mà đi. Trưa ngày mai thế nào cũng về tới nhà. Bằng không chung ta xuống tới dưới núi thuê một chiếc xe lừa thì may ra đến canh ba đêm nay sẽ tới…
Long Uyên thấy lão bộc nói như vậy nóng lòng sốt ruột thêm, chàng chỉ muốn vài ba bước là tới nhà ngay. Nên chàng vừa bực mình vừa tức cười, nghĩ giây lát liền hỏi tiếp.
-Long Ngũ, thế này vậy, bác cứ nói cho tôi biết địa chỉ để tui về trước còn bác xuống núi thuê xe tìm hai người phu đem những hành lý của toi để ở trên phòng lão gia xuống rồi đem cả về nhà cho tôi.
Nói xong, chàng nhét một nén bạc vào trong tay Long Ngũ, Long Ngũ suy nghĩ một hồi rồi đáp:
-Thưa thiếu gia, nhà của chúng ta ở phía tây thành Chức Mạc, ngay chỗ chân thành, dễ kiếm lắm, lão bộc chỉ sợ thiếu gia không biết đường lối thôi.
Long Uyên nghe thấy mới hay Long Ngũ coi mình như đứa trẻ lên ba liền mỉm cười, vội át giọng y:
-Không sao, bác cứ nghe lời tôi mà làm nhất định không sai đâu.
Nói xong, chàng không đợi Long Ngũ trả lời đã giở khinh công tuyệt học ra đi nhanh như một luồng gió tiến thẳng về phía tây tức thì.
Long Ngũ vẫn tưởng chàng là đứa nhỏ, sợ chàng lạc lối đang định phản đối, ngờ đâu y cảm thấy hoa mắt một cái thì không trông thấy hình bóng của chàng đâu nữa. Y sợ vô cùng lại tưởng là trông thấy ma giữa ban ngày, ngẩn người giây lát, nhưng thấy thỏi bạc trong tay là thực, y vội lên núi tức thì.
Y chạy một hoi thẳng lên trên lầu của Trí Dũng vào tới trong phòng quả thấy trong đó có rất nhiều hành lý.
Lúc ấy y mới bán tín bán nghi, ngồi chốc lát rồi mới theo lời dặn của Long Uyên xuống núi thuê xe va fphu lên khuân hành lý.
Lại nói, Long Uyên đã biết người nhà vô sự và biết rõ địa chỉ rồi chàng phấn khởi vô cùng. Lúc này chàng đã giở hết tốc lực khinh công tuyệt đỉnh ra: chàng không đi đường cái mà chỉ xuyên qua đường núi tựa như sao sa điện chớp, dù là ban ngày, nếu có ai thấy cũng chỉ như thấy một luồng khói.
Chàng chạy một hơi thẳng về phía tây không bao lâu đã tới cánh đồng bằng và xa xa đã trông thấy một thành trì nho nhỏ rồi. Chàng nóng lòng về nhà cũng không nghĩ đến người đời kinh hoàng nếu chàng cứ tiếp tục giở khinh công đi tiếp, sau cùng càng thấy nhiều người và cách thành cũng xa chàng mới đi chậm lại.
Chức Mạc là một đô thị của nhà Tề xưa kia, thành trì rất cổ kính nhưng không kém hùng vĩ và là nơi có rất nhiều di tích cổ.
Tuy Long Uyên học rộng, nhưng vì bình sinh chưa bước chân vào phố của người đời bao giờ. Bây giờ mới thấy thành cổ ở trước mặt, người người đông đúc chàng càng phấn khởi thêm.
Chàng từ từ đi vào trong phố, trông thấy thương điếm ở hai bên đường nhiều như những cây ở trong rừng vậy. Những người buôn bán đi lại mỗi người làm một nghề không ai giống ai. Những người ấy thấy chàng là một thanh niên phong lưu tuấn tú đều trố mắt lên nhìn. Thấy mọi người nhìn mình như thế hổ thẹn vô cùng, hai má đỏ bừng.
Một hồi lâu chàng mới quen dần, chàng nhận thấy đi trong đám đông mình không nhìn người, người cũng nhìn mình, nhưng cái đó không lấy gì làm lạ hết. Chàng tìm một tên bán hàng rong hỏi thăm địa chỉ. Tên bán hàng thấy chàng hỏi thăm địa chỉ nhà họ Long liền chỉ ngay và còn định đưa chàng đi.
Thì ra nhà họ Long ở thành Chức Mạc này tuy không lâu năm nhưng vì nhà cửa đồ sộ và giàu nhất nhì trong thành, hơn nữa nhà họ Long có tiếng là từ tâm, ưa giúp đỡ cho những kẻ nghèo hèn nen hễ nói đến nhà họ Long là người trong thành ai ai cũng biết.
Cho nên chàng vừa hỏi người bán hàng rong kia mới chỉ đường ngay là thế.
Chàng khiêm tốn cám ơn, nhất định không chịu để cho người đó đưa mình đi. Chàng hỏi rõ phương hướng rồi một mình đi luôn, không bao lâu đã đến phía tây thành. Xa xa chàng trông thấy rõ nhà cửa của mình rồi.
Nhà của họ Long rất rộng lớn, chung quanh xây bằng tường đỏ, bên trong rất nhiều cây cối và những nhà ở trong bờ tường đều xây hai từng.
Long Uyên xúc động vô cùng, tay run run giơ lên gõ cửa. Chàng không đợi chờ người nhà mở cửa cho mình vào đã vội hỏi ngay:
-Cửu lão gia có nhà không? Ông ta đang ở lầu nào thế?
Người mở cửa đó cũng là một lão bộc của nhà họ Long, trông thấy thiếu niên gọi cửa anh tuấn vô cùng và hao hao giống Uyên thiếu gia nên trố mắt nhìn.
Y nghe thấy Uyên nhi hỏi Cửu lão gia nên buột miệng hỏi:
-Thiếu gia có phải là Uyên thiếu gia đấy không? Ủa Cửu lão gia ở bên trái, Uyên thiếu…
Thấy Long Uyên gật đầu nhìn nhận, y càng kinh hãi thêm và chỉ chỗ ở của Trí Dũng cho chàng, và đanh định hỏi thêm thì thoáng thấy có bóng người, Long Uyên đã biến mất dạng.
Vì vậy, y ngơ người ra như tượng gỗ không biết nói năng gì nữa.
Long Uyên biết cha mẹ ở đâu rồi, liền chạy vào trong lên tòa lầu hồng ở phía bên trái. Vừa vào đến cửa chàng đã lớn tiếng gọi:
-Cha, mẹ, Uyên nhi đã về.
Trí Dũng đang cùng Trí Chi đánh cờ trong thư phòng: Long Uyên trông thấy một ông già râu tóc hoa râm, chàng đã nhận ra là cha mình, lâu ngày cách biết bây giờ gặp lại hai cha con đều đứng ngẩn người ra không biết làm cách bì cho phải.
Trí Dũng thấy trong sảnh có một thiếu niên anh tuấn chính là đứa con cưng của mình mất tích lâu ngày ông ta cứ đứng đờ ra không biết làm gì.
Trí Chi thấy vậy mừng rỡ vô cùng, giọng run run hỏi:
-Có thực… Uyên nhi còn đã về đấy không?
Cha con Long Uyên thấy Trí Chi nói như vậy mới hoàn hồn. Long Uyên la lớn một tiếng nhảy xổ lại quỳ trước mặt bác và cha dập đầu xuống đất vái lạy lia lịa:
-Uyên nhi báy lạy cha và thúc phụ.
Chàng chưa nói dứt, nước mắt đã trào ra như mưa và không sao nói tiếp được.
Trí Dũng vội cúi người đỡ chàng dậy ngắm nhìn hồi lâu và ôm chàng vào lòng:
-Con! Mẹ con nhớ con đến chết đi được…
Ông cũng quá cảm động mà không sao nói tiếp được nữa. Nhưng dù sao ông ta cũng là một vị đại hiệp hào phóng hơn người nên ông ta không nói mình mà chỉ lấy vợ ra nói mà thôi. Ông nức nở một hồi rồi kéo Long Uyên đến trước mặt Trí Chi lớn tiếng cười ha hà và nói:
-Thất ca, tiểu đệ chịu phục tài bói toán thần diệu của Thất ca, Thất ca xem này, Uyên nhi của chúng ta chả bình yên trở về là gì? Chắc thế nào nó cũng có kỳ ngộ gì và đã luyện thành công môn kỳ học gì cũng nên…
Trí Chi cũng ứa nước mắt ra nắm hai tay Long Uyên ngắm nghía một hồi khiến Long Uyên ngượng vô cùng, Trí Dũng nói xong cười ha hả tiếp:
-Bây đâu! Mau báo cho phu nhân và các vị lão gia hay là Uyên thiếu gia đã về. Một lát nữa ta sẽ đưa thiếu gia sang thăm các vị lão gia. Nếu đợi không được thì mời các vị lão gia sang đây.
Lúc ấy những con sen và vú già đã nghe thấy tiếng cười vội chảy cả ra sảnh, ai nấy đều tươi cười và vui vẻ nhìn Long Uyên. Sau nghe chủ dặn bảo, chúng đều vâng lời, vội vàng đi báo tin ngay.
Tuy Trí Chi không biết võ học nhưng giỏi về bói toán, xem người đã nhiều, nên ông ta trông thấy Long Uyên như vậy đã biết ngay chàng đã gặp kỳ ngộ, nên có đôi mắt sáng như hai ngọn đèn, da hồng và bóng như ngọc, thân hình nỡ nang rất đều đặn, bất cứ so sánh với ai chàng cũng đều đặc biệt hơn hết. Có thể nói là Rồng trong đám người, nếu chàng không kỳ ngộ và không học cả văn lẫn võ thì làm sao được như vậy.
Trí Chi càng ngắm cháu càng khoái chí rồi lớn tiếng cười khen ngợi, nói tiếp:
-Uyên nhi quả đã học thành tài, các vị huynh trưởng thấy chắc mừng rỡ lắm. Uyên nhi, mười năm nay con ở đâu thế? Con mau nói cho bá bá và cha con nghe đi.
Long Uyên cố mãi mới nén được tình cảm của mình xuống. Chàng đưa mắt nhìn thấy bác và cha mừng rỡ như vậy, trong lòng rất vui mừng. Chàng đang định trả lời thì bỗng nghe thấy cầu thang có tiếng chân người nhộn nhịp và tiếng nói quen thuộc mừng rỡ và cảm động hết sức. Tiếp theo đó một giọng nói quen thuộc vọng lên:
-Con… Uyên nhi đó à? … Con…
Long Uyên đã nghe tiếng mẹ mình, chàng không còn nghĩ đến chuyện trả lời câu hỏi của Thất bá phụ nữa, vội gọi mẹ một tiếng rồi vội chạy ra ngoài cầu thang ôm chầm lấy một bà cụ dáng gầy gò và rất hiền lành, rồi chàng òa lên khóc.
Bà cụ nọ tuổi đã quá ngũ tuần, đầu tóc hoa râm đủ thấy tuổi tác còn trẻ hơn hình dáng và thái độ của bà.
Bà cụ ấy chính là mẹ Long Uyên, vì nhớ thương con suốt mấy ngày lấy nước mắt rửa mặt nên mới chóng già như vậy. Tuy nước mắt nhỏ giọt nhưng mặt bà hớn hở vô cùng, giọng nghẹn ngào, gọi luôn mấy tiếng:
-Con… Uyên nhi… Con…
Rồi cứ ôm chặt lấy cổ người con vì sợ buông ra sẽ mất nó đi.
Long Uyên gục vào lòng mẹ gọi mẹ luôn mồm, hao tay ôm lấy ngang lưng bà mẹ khóc.
Chí Dũng bình tĩnh trước, liền cười ha hả nói:
-Phu nhân, hai mẹ con thương nhau như vậy đã đủ chưa, có mau đứng dậy đi không, đại ca tới rồi đấy.
Mẹ Long Uyên nghe chồng nói như vậy mới cảnh tỉnh, LU cũng từ từ ngửng mặt lên nhìn mẹ, mắt lại ươn ướt. Bà mẹ hiểu lòng con gượng cười dùng khăn lau nước mắt cho con và nói tiếp:
-Con ngoan, con về tới đây mẹ mừng đến chết đi được. Xem con này, đã lớn thế này rồi, có còn bé bỏng gì nữa đâu mà khóc.
Nói xong bà khẽ vạch vào má Long Uyên chế diễu:
-Lớn thế này rồi mà còn khóc, không biết xấu hổ!
Long Uyên mặt đỏ bừng, hai tay ôm chặt lấy mẹ, bế mẹ đi xuống đại sảnh. Mọi người thấy chàng khỏe như vậy đều giật mình kinh hãi; khi đặt mẹ xuống đại sảnh mới hay mình đã cao hơn mẹ một cái đầu.
Bà mẹ lại giật mình đánh thót một cái, sau bà khẽ tát má Long Uyên một cái, hờn mà mừng nói tiếp:
-Mười mấy năm không gặp con, con đi đâu học được mấy miếng võ mang về đây dọa mẹ như vậy, có đáng đánh đòn hay không?
Bà ta với Chí Dũng kết hôn mấy chục năm nhưng chưa hề học qua một miếng võ công nào, nhưng mắt thấy tai nghe nhiều, nên biết nhiều danh từ của làng võ. Chí Dũng nghê thấy vợ nói vậy không sao nhịn được cười. Chí Chi cũng vậy.
Lúc này Long Uyên mới biết mình ẵm mẹ như thế là vô lễ, hổ thẹn vô cùng, bà mẹ thấy vậy biết ngay liền kéo tay chàng ngồi xuống cạnh bên:
-Mấy năm nay con đi đâu thế? Con có được sung sướng không? Mẹ suốt ngày mong nhớ bắt cha con đi tìm kiếm, nhất là các bác, từ khi con mất tích đến giờ ai nấy lần lượt đau ốm, may có bác bảy của con giỏi về y lý tinh tướng, bác ấy gieo một quẻ nhận thấy con không bị nguy hiểm và lúc trở về thế nào cũng có kỳ ngộ, chưa đến ngày giờ có đi tìm cũng không sao thấy đâu. Cha con tin lời bác bảy nên nhứt định không đi tìm kiếm con, dù mẹ có giục đến đâu cha con cũng làm thinh, đấy con xem có tức đến chết đi được không? Ngờ đâu mười năm sau, hôm nay con lại mạnh khỏe trở về thế này, thực lúc này mẹ mới chịu tài ba của bác bảy con.
Chí Chi đứng cạnh nghe, không chờ Long Uyên lên tiếng đã xen lời nói:
-Thím chín, không phải tôi nói khoác, nếu ngày đó mà tôi nói sai không những thím chín không nghe, ngay đại ca, bác tư gái với nhà tôi thế nào cũng nói tôi đến chết mới thôi.
Nói xong ông ta cười ha hả.
Lúc ấy ngoài cửa sảnh đã có tiếng chân người đi vào nhộn nhịp và có một giọng già vừa cười vừa mắng:
-Lão thật không đáng nói hay sao? Nếu năm xưa khoong phải chú tự tiện cho nó đi chơi một mình như vậy thì làm gì có chuyện xảy ra như thế.
Lúc ấy mọi người trong phòng biết đại ca đã tới, ai nấy vội đứng dậy nghênh đón. Long Uyên đứng ở đằng trước vừa trông thấy ông già nọ đã cúi mình vái chào:
-Đại bá phụ.
Chào xong chàng định quỳ xuống, nhưng ông già tuổi trạc bảy mươi tay cầm quải trượng đầu tóc bạc phơ với ông già nữa cũng mặt mũi hao hao và tuổi sâp sỉ như vậy theo sau bước lên. Sau cùng các các bà già.
Ông già trông thấy Long Uyên đã ngắt lời tiến lên đỡ chàng và nói:
-Uyên nhi…
Nói xong, ông ngắm nhìn chàng hồi lâu, còn sáu ông già kia cũng dõi mắt nhìn chàng, vẻ mặt tươi cười nhưng nước mắt ràn rụa.
Chí Lễ cứ luôn nói:
-Hay lắm, hay lắm…
Ông ta vừa nói vừa kéo Long Uyên vào trong sảnh. Lúc ấy trong sảnh đã bày sẵn mười mấy cái ghế để cho mọi người ngồi. Chí Lễ vào ngồi ghế ở chính giữa và bắt Long Uyên ngồi ở cạnh mình, rồi các ông già kia lần lượt ngồi những ghế ở hai bên. Chí Lễ bảo Long Uyên bái kiến các bác, nhưng không được quỳ lạy:
-Con ra chào các bác đi, nhưng không được quỳ lạy nhé? Bằng không con quỳ lạy từng người một đầu con đến rụng mất.
Chín anh em họ Long người nào cũng thương yêu đứa con duy nhất nối dõi này nên ai nấy thấy Long Uyên đều mừng rỡ khôn tả, chỉ vái chào như vậy mà đã gần đến trưa. Chí Lễ bảo người nhà sửa soạn cơm nước, cả nhà có tất cả mười chín người đều quây quần ngồi vào bàn ở giữa sảnh. Long Uyên tay cầm ấm rượu rót rượu cho mọi người một tuần. Chí Trung phu nhân nóng lòng muốn biết mười năm qua Long Uyên sống thế nào ở đâu, nên thúc dục luôn.
Vấn đề đó các ông già có mặt tại đó cũng đều muốn biết. Long Uyên bèn đem chuyện của mình giản dị kể cho mọi người nghe, có nhiều đoạn kinh hiểm chàng sợ các bác không chịu đựng nổi nên chỉ nói phót qua mà thôi. Tuy vậy mấy ông già cũng đã kinh hoàng trợn mắt, mồm há hốc tưởng như nghe chuyện thần thoại vậy.
Nếu không phải Long Uyên kể thì không ai dám tin những lời nói của chàng là sự thực.
Chí Chi tài trí hơn người và cũng có kiến thức rộng hơn; cho nên ông định thần trước hết, liền lên tiếng nói.
-Đại ca với các huynh trưởng chớ có kinh dị như vậy, phải biết Uyên nhi gặp gỡ như thế tuy trái thường lý thực, nhưng cũng đủ tỏ Uyên nhi của chúng ta là người phi phàm như thế nào: trước kia qur của đệ đã đoán rõ Uyên nhi của chúng ta không phải là đứa trẻ tầm thường, ngày hôm nay mới biết quẻ đã ứng nghiệm.
Mẹ Long Uyên như người nằm mơ mới tỉnh, vội xen lời nói:
-Con… Cô Vân Tuệ là ân nhân cứu con thoát chết, sao con không đưa cô ta về để cả nhà cảm ơn cô ta.
Chí Chi phu nhân là người rất cẩn thận, để ý lời nói của Long Uyên thấy chàng khen ngợi như vậy đã biết hai người thế nào cũng có một sự liên can mất thiết, vì vậy bà ta xen lời hỏi:
-Phải, Uyên nhi tại sao không đem cô ta về để cho các bác xem, nếu cô ấy xứng đáng làm vợ con thì chúng ta cưới cô ấy cho con có phải là hơn không?
Mọi người đều vỗ tay tán thành. Long Uyên hổ thẹn hai má đỏ bừng. Một lát sau chang mới ngượng nghịu nói:
-Thất bá mấu!
Rồi chàng lắc đầu tỏ ý nói Vân Tuệ không chịu về với mình nhưng chàng lại cho mọi người biết, một năm sau sẽ gặp lại Vân Tuệ ở trên Hằng sơn.
Trí Trung phu nhân là người nhanh nhẩu, thấy vậy vội nói đùa rằng:
-Được, một năm sau để cha con đi Hằng sơn một phen xem, nếu hợp ý thì đưa co ta về đây để hai con kết hôn. Còn con thì ở nhà chứ không được đi đâu hết.
Các vị phu nhân đều tán thành, ai ai cũng không muốn cho Long Uyên ra ngoài mạo hiểm nữa.
Chí Lễ phu nhân lại còn nói, nhà mình giàu có như thế, Uyên nhi lại đẹp trai như vậy, chỉ đánh tiếng là không thiếu gì người đẹp đến tận cửa.
Lúc ấy câu chuyện của mọi người chuyển thành việc hôn nhân của Long Uyên, các ông bà già mặc kệ Long Uyên xấu hổ hay không ai nấy phát biểu ý kiến của mình.
Chí Hiếu rất ít nói, lúc này cũng đứng dậy vuốt râu xen lời:
-Các vị huynh trưởng nói rất phải, cổ nhân đã dạy “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” anh em chúng mình lực bất tòng tâm, cũng may trời thương, cho Uyên nhi để nối dõi họ Long nhà ta. Nghĩ đến năm xưa anh em ta vì việc thừa kế mà đã tranh luận, sau quyết định tạm thời dẹp chuyện thừa kế sang một bên mà để sau này cho con của Uyên nhi thừa kế. Bây giờ anh em chúng ta tuổi sấp sỉ bảy mươi. Uyên nhi cũng đã lớn, cho nên để chủ trương phải lấy ngay mấy người vợ cho Uyên nhi, trước là mong y đẻ nhiều con cái để duy trì thanh thế của nhà họ Long chúng ta được bảo tồn mãi mãi. Hia là để chúng ta được trông thấy con cháu nối dõi cho mình. Như vậy lúc chết mới không làm ma cô độc dưới cõi âm.
Long Uyên ngồi một bên, thoạt tiên chàng càng nghe càng hổ thẹn, chỉ muốn chui xuống đất, nhưng chàng thấy các vị bác vẻ mặt nghiêm nghị ai nấy còn rầu rĩ không tả. Lúc ấy chàng mới biết đó không phải là chuyện nói bông đùa.
Chí Lễ là gia trưởng, nghe bát đệ Chí Hiếu nói như vậy, nghĩ ngợi giây lát rồi cũng lên tiếng:
-Bát đệ nói rất có lý, ngu huynh cho là tốt hơn hết các anh em hợp sức, mỗi nhà tìm một con dâu, bằng không sau này lại có sự tranh chấp. Oán ngu huynh hay Chí Dũng xử trí không được công bằng, nếu mỗi người cưới một nàng dâu, con của nàng dâu nhà nào thi thừa kế cho người ấy, như vậy tránh được sự tranh chấp và con cháu nhà họ Long lại nhiều thêm.
Lòi nói đó rất công bình và hợp lý ai nấy đều vỗ tay khen ngợi, riêng có Chí Dũng, Chí Chi không tán thành mà thôi.
Chí Dũng là người võ lâm biết người luyện võ tuy không phải cự tuyệt nữ sắc nhưng gần nhiều đàn bà không có ích lợi gì hết. Uyên nhi tuổi hãy còn nhỏ, nếu một lúc lấy chín vợ cho y, không phải là thương mà có ý giết hại là khác.
Chí Chi chú ý thấy Long Uyên hình như không tán thành, đồng thời ông còn biết rõ nữ sắc tai hại thế nào. Uyên nhi cốt cách thanh kỳ, mặt có vẻ đào hoa, trong đời y thế nào cũng có lắm chuyện tình duyên, không thể người khác làm giúp y được. Cho nên ông cũng không đồng ý chủ trương của người anh cả, nhưng ông với Chí Dũng thấy mọi người mừng rỡ như vậy không tiện làm mọi người cụt hứng, nên cứ làm thinh không nói năng gì hết.
Long Uyên tuy không nói, nghe thấy mọi người định lấy chín vợ cho mình lòng kinh hãi, một là chàng chưa biết gì cả, hai là trong lòng chàng chỉ có hình bóng của Vân Tuệ thôi.
Tuy chàng không dám vọng tưởng lấy nàng vể làm vợ, nhưng chàng cảm thấy trong thâm tâm quả thực ngoài nàng ra không thể chứa đựng một hình bóng thiếu nữ nào khác nữa. Nhưng lúc này chàng không tiện tỏ vẻ phản đối vội, chỉ lẳng lặng nghĩ thầm:
“Nếu các bác lấy nhiều vợ cho ta như vậy thì ta biết đối phó thế nào đây?”
Trong bữa tiệc mọi người ăn uống hai tiếng đồng hồ mới giải tán. Các ông già bà già đều vui vẻ hy vọng mà về phòng của mình nghỉ ngơi, chỉ để lại mẹ con Long Uyên chuyện trò với nhau.
Từ đó trở đi Long Uyên ở nhà, hưởng những ngày hạnh phúc, chàng qua vấn an các bác hàng ngày và lần lượt ăn cơm ở gia đình các bác.
Ngày thứ ba Long Ngũ đã đem hành lý của chàng về tới. Chàng lấy hai túi châu báu ra lựa những thứ đặc biệt đem biếu các bác, đồng thời chàng cũng thưởng cho các con sen, người giúp việc chút ít nên, nên người nào người nấy đều mến mộ chàng.
Ngoài ra chàng thấy sức khỏe của các bác rất suy nhược, liền lấy một viên Xích Long Hoàn hòa vào nước rồi mang cho các bác uống, nhờ vậy mọi người khỏe mạnh lên rất nhiều. Lúc thường không có việc gì chàng sang nhà Thất bá phụ Chí Chi để học nghề tinh tướng, còn y thuật thì chàng cùng Chí Chi nghiên cứu. Cho nên hai tháng sau y thuật của chàng tiến bộ hơn trước nhiều và tinh tướng thuật chàng cũng học được khá nhiều. Trong hai tháng đó chàng vẫn theo bác Bảy đi chữa bịnh cho người, hoặc đi theo cha ra ngoài du ngoạn. Vì thế trong thành ai ai cũng biết nhà họ Long có một công tử đẹp như tiên đồng, nên có rất nhiều đám tự đến gạm hỏi.
Mẹ Long Uyên biết con trai mình mê Vân Tuệ vì thế chỉ một lòng muốn cưới nàng ta về làm dâu thôi. Bà không nói rõ cho Long Uyên biết và mong y sớm mời được ân nhân, Tuệ cô nương, tới nhà để cám ơn.
Long Uyên không rõ ý muốn của mẹ, nhưng chàng cũng nhận lời mọt năm sau lên Hoàng sơn gặp nàng và mời nàng về chơi.
Vì thế mẹ chàng không nóng lòng kiếm vợ cho chàng, nhưng còn tám vị phu nhân kia thì suốt ngày gặp bà mai, nghe bà mai kể con gái của địa chủ nào hay của quan lớn hồi hưu nào xinh đẹp. Nhưng các bà ấy không đường đột nghe lời nói của bà mai mà nhận lời ngay, vì bà nào bà nấy nhận thấy Uyên nhi của mình là “thần tiên” trên trời giáng xuống, con gái tầm thường không xứng làm vợ, cũng vì thế mà các bà mới đặt tiêu chuẩn để kén vợ cho chàng.
Thứ nhát là để cho bà mai xem trộm Long Uyên rồi để bà mai tự nói xem có phải tiểu thư mà bà mai định giới thiệu đó có xứng với chàng không? Vì bà mai dù có tham tiền đến đâu cũng không dám nói láo bảo cô con gái đó xứng đáng với chàng nữa, cũng vì điều kiện ấy mà hai tháng liền trong hai mươi bà mai chỉ có một bà dám nói tiểu thư ấy xứng đáng với chàng ta thôi.
Còn những bà mai kia đều lắc đầu rút lui.
Tiểu thư nọ là con gái của viên ngoại họ Đường và cũng là mỹ nhân số một của huyện Chức Mạc này.
Trước khi Đường viên ngoại là tri phủ. Kể ra ông ta là đồng liêu với Chí Chi nữa. Ông cũng lớn tuổi mới sinh được một cô con gái nên ông cưng như vàng ngọc vậy.
Sau ông ta cáo lão hồi hương ở nhà quê xây một sơn trang đặt tên là Đường Gia Trang. Ngày thường ông ở nhà dạy con học và trồng hoa. Quả thực là một con người rất tao nhã.
Đường tiểu thư tên là Tuệ Châu, từ nhỏ đã nổi tiếng thống minh, tài trí xuất chúng, theo cha mẹ học thêu viết chữ, nên rất giỏi về văn học và biết lễ phép, thực hiền hậu. Năm nay tuổi nàng mới mười lăm.
Năm xưa Chí Chi làm quan ở trên triều, vì là đồng hương với nhau nên phu nhân thường cùng ông sang chơi nhà họ Đường, do vậy Chí Chi phu nhân cũng biết Đường phu nhân là một mỹ nữ có tiếng. Bấy lâu nay tuy chưa gặp lại, nhưng bà đoán chắc con Đường phu nhân chác đẹp không kém gì mẹ vì thế khi nghe bà mai nói bà đã muốn cưới Đường tiểu thư cho Long Uyên. Bà và chồng bàn bạc một hồi rồi quyết định báo cho bà mai biết để tìm cơ hội cho hai người gặp nhau.
Một hôm bà mai đến cho biết Đường phu nhân định mùng năm tháng sáu sẽ ra ngoài am ở ngoại thành lễ bái. Biết vậy Chí Chi phu nhân quyết định đến hôm đó sẽ đưa Long Uyên đi xem mặt Đường tiểu thư.
Bà cho chồng biết chuyện này. Chí Chi nghe nói mỉm cười, không tán thành cũng không phản đối, chỉ nói:
-Vẫn biết hôn nhân phải có lệnh của cha mẹ, nhưng phu nhân nên rõ bên trong còn có số trời mà sức người không thể nào cưỡng lại được, nếu ép uổng quá không những con mình không được hạnh phúc mà còn mang họa cho nó là khác. Việc đi xem mặt vợ thế này, tôi không phản đối, nhưng phải xem Long Uyên nó có ưng Đường tiểu thư không, nêu không có duyên với nhau mà cứ miễn cưỡng ép chúng lấy nhau thì cũng vô ích.
Tất nhiên Chí Chi phu nhân phải nghe lời chồng nhưng bà nhận thấy việc này không cho Long Uyên biết vội, vì người trẻ tuổi hay mắc cỡ, đa số không chịu nói rõ tâm ý của mình. Nên cho chàng biết trước thì khó mà biết được tâm ý của chàng.
Chí Chi nhận lời giữ bí mật chuyện đó, nhưng Long Uyên nghe những con sen nói, đã biết hết chuyện. Vì hiếu kỳ chàng muốn đi xem cho biết. Nhưng mặt khác chàng lại do dự vì đã nhận thấy mình làm như thế là có lỗi với chị Tuệ.
Dù vậy chàng không muốn cưỡng lời bá mẫu. Long Uyên bỗng nghĩ đến lời của Vân Tuệ lúc chia tay, nàng bảo chàng quá đẹp trai, thiếu nữ nào trông thấy cũng phải động lòng. Lúc ấy chàng đã cam kết với nàng, trong vòng một năm chia tay, chàng quyết không để cho người khác trông thấy rõ bộ mặt thật của mình, trước hết là để tránh những sự phiền phức. Hai là chàng muốn thử xem lòng người đời có phải chỉ coi trọng bộ mặt như Vân Tuệ nói không?
Vì vậy từ hôm đó trở đi, Long Uyên hóa trang khiến bộ mặt cứ vàng dần tựa như đau yếu vậy. Các bác cảu chàng thấy thế tưởng chàng đau ốm, vừa đau lòng vừa lo âu, cứ khiển trách Chí Chi không chịu thang thuốc cho chàng.
Gần gũi chàng nhiều nên người bác Bảy biết chàng có nguyên nhân gì chứ không phải là đau ốm nên ông không lo lắng gì cả, trái lại còn an ủi mọi người. Vì ông ta thấy chàng chỉ thay đổi sắc mặt thôi, chứ người vẫn khỏe mạnh như thường. Sau các ông già trông quen đi rồi cũng không lo như trước nữa.
Ngày xem mặt đã tới, mới sáng tinh sương trước cửa nhà họ Long đã đóng sẵn một cỗ xe ngựa đợi sẵn, rồi bốn con sen đỡ hai vị phu nhân Chí Trung và Chí Chi ra cửa lên xe, Long Uyên ngồi ở trước với người phu xe.
Những người qua đường thấy trên xe có một thiếu niên mặt vàng khè, ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên vô cùng, vì họ vẫn nghe nói công tử của nhà họ Long đẹp trai, sao bây giờ lại trông như ốm nặng như thế.
Chí Chi phu nhân ngẫu nhiên ngó mặt ra nhìn, trông thấy mặt của Long Uyên càng kinh hoảng thêm, bà giật mình kinh hãi kêu ối một tiếng, rồi lo âu hỏi:
-Uyên nhi, con thấy khó chịu phải không? Có cần về bảo bác Bảy thăm mạch hốt thuốc cho không?
Long Uyên vừa cười vừa lớn tiếng đáp:
-Thất bá mẫu yên tâm, Uyên nhi không có việc gì cả.
Chí Trung phu nhân cũng ló đầu ra nhìn thấy chàng như vậy cũng kinh ngạc, vội hỏi:
-Uyên nhi con mau vào trong xe, có lẽ vì bị trúng gió phỉa không? Mau vào đây.
Bà vừa nói vừa đưa tay kéo chàng vào, Long Uyên mừng thầm nhưng vẫn nghe lời vào trong xe ngồi. Hai vị phu nhân lo âu nhìn chàng, lòng phân vân không biết có nên đi hay không?
Lúc ấy xe đã khởi hành, không bao lâu đã tới cửa am. Long Uyên đã hai bà bác xuống, tiếp sau đó chiếc xe của bốn thị nữ cũng tới nơi. Long Uyên đứng ngắm một hồi thấy am này cũng khá lớn, tường xanh ngói ống trông rất cổ kính, chúng quanh trồng rất nhiều cây, có vẻ tĩnh mịnh.
Lúc ấy trước cửa am có hai chiếc xe ngựa đậu sẵn, chàng đoán chác đó là xe nhà họ Đường và họ đã tới trước mình.
Bốn thị nữ chia nhau ra đỡ hai vị phu nhân đi vào trong am, Long Uyên cũng theo sau. Khi ấy chủ am hay tin liền cho hai ni cô ra nghênh đón.
Long Uyên thấy hai ni cô tuổi trạc ba mươi, mặt gầy gò, nhưng thái độ rất nghiêm nghị. Cả hai cùng chắp tay vái chào và mời hai vị phu nhân vào trong điện.
Trong điện trước bàn thờ Phật, hương khói nghi ngút, mấy ni cô đang tụng kinh, Long Uyên theo hai bà bác lễ Phật. Hai nữ ni phụ trách tiếp đón vội mời ba người sang phòng khách nghỉ ngơi. Từ điện chánh sang điện ngách phải xuyên qua một cái vườn hoa, một dãy phòng ngủ của ni cô, chừng bảy tám gian, chưa tới nơi, trong điện ngách đã có tiếng cười khúc khích vọng ra.
Hai lão phu nhân hiểu ý đưa mắt nhìn nhau một cái rồi quay đầu lại nhìn Long Uyên. Lúc ấy hai vị thấy cháu mình mặt càng vàng thêm thì lo âu vô cùng.
Lúc ấy đã có một lão ni ở trong điện ngách bước ra tay cầm thiền trượng trông rất già nua, nhưng hai mắt lóng lánh có thần, khiến ai trông thấy cũng kính nể.
Long Uyên biết não ni này công phu nội công rất tinh thâm nên đôi mắt mới sáng như vậy.
Chí Trung phu nhân đã lên tiếng trước:
-Đại sư vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Lâu quá không thấy đại sư tới thăm chúng tôi?
Lão nei cô niệm câu Phật xong, mới mỉm cười đáp:
-Gần đây bần ni bận lắm nên không có thì giờ đến thăm hai vị thí chủ, hai vị thí chủ có lòng như vậy bần ni rất cám ơn. Chắc vị công tử này là đại thiếu gia?
Chí Chi phu nhân vừa cười vừa đáp:
-Sư thái hay tin nhanh thực, Uyên nhi của chúng tôi mới về nhà được ít bữa, cho nên ngày hôm nay chúng tôi mới đưa cháu nó đến đây lẽ Phật và thăm đại sư.
Nói tới đó, bà ta quay lại nói với Long Uyên:
-Uyên nhi lên chào sư thái đi.
Long Uyên chỉ thấy tay vái lão ni một cái thôi chứ không nói năng gì hết. Sư thái chấp tay đáp lễ và nói:
-Thiếu thí chủ lễ phép quá, xin mời vào trong điện dùng nước.
Nói xong sư thái đứng sang bên để mời khách đi trước, vừa đi Chí Trung phu nhân vừa nói với Long Uyên:
-Uyên nhi có biết sư thái đây là sư tỉ của cha con không? Nghe cha con nói võ công của sư thái cao siêu lắm. Năm xưa cũng là một nhân vật khét tiếng.
Long Uyên nghe nói đưa mắt ngắm nhìn sư thái. Sư thái cũng đang nhìn chàng, bốn mắt vừa chạm nhau lão sư thái giật mình kinh hãi: “Sao mắt thí chủ này sắc bén như vậy?”
Nhưng bà vẫn tủm tỉm cười đỡ lời:
-Lão thí chủ tâng bốc bần ni quá, bần ni chỉ học có chút ít võ công thì có nghĩa lý gì đâu, huống hồ bây giờ đã già rồi, lại lâu không luyện tập. Còn thiếu thí chủ đây, nếu mắt bần ni không hoa thì thiếu thí chủ ắt phải luyện nội gia chân truyền rồi. Nhưng…
Bà định nói sắc mặt của Long Uyên khó coi như vậy, chắc bị ốm đau nặng, nhưng bà  mới nói tới đó không tiện nói nốt. Vì bà nghĩ Trí Dũng võ học xuất chúng. Trí Chi y học lại cao minh như thế, nếu Long Uyên có bệnh tất nhiên họ phải biết, vì vậy bà chỉ nói đến đây không dám nói nữa là thế.
Điện ngách ấy chia làm hai gian, một gian sáng và một gian tối, vợ chồng Đường viên ngoại ngồi ở gian sáng, nhưng mọi người không thấy mặt Tuệ Châu, đoán chắc nàng ở trong căn tối cũng nên. Nhà họ Đường cũng biết biên nhà trai là Trí Chi phu nhân, phu nhân đồng liêu cũ vì lâu không gặp nên cả hai chỉ mang máng nhận được nhau thôi. Cho nên mọi người vừa vào tới điện ngách vợ chồng viên ngoại đã vội đứng dậy chào. Lão ni giới thiệu đôi bên.
Trí Chi phu nhân chờ lão ni giới thiệu xong liền đỡ lời:
-Lão sư phụ, tôi với Đường phu nhân quen biết nhau từ lâu rồi, nhưng cách biệt lâu năm không biết Đường phu nhân hãy còn nhớ tôi.
Đường phu nhân tuổi đã ngoài ngũ tuần, hiển nhiên trông đã già nua. Bà ta nghe nói vội tiến lên nắm tay Chí Chi phu nhân mỉm cười đáp:
-Sao tiểu muội lại không nhớ, năm xưa chúng ta ở trên kinh thành được qusi phủ quán xuyến giúp, nên lúc nào cũng nhớ nhung bà chị, chỉ vì quá bận việc nhà và thay đổi chỗ ở luôn cho nên không có dịp may tới quý phủ cảm tạ bà chị.
Trí Chi phu nhân khiêm tốn vài câu, liền gọi Long Uyên tiến lên bái kiến thế bá phu mẫu. Chào hỏi xong Long Uyên ngồi xuống cạnh đó không nói nửa lời, trông chàng lại càng ngơ ngẩn và khờ dại thêm, vợ chồng Đường viên ngoại thấy vậy lắc đầu chửi thầm ba mai nó dóc khen ngợi Long Uyên đẹp như thần tiên, ngờ đâu giờ thấy tận mắt chàng ta lại là một người mặt vàng khè như vẻ ốm nặng và khù khờ như một chàng ngốc thế kia xứng sao được với con gái nhà mình?
Trí Trung phu nhân cũng lo vô cùng, nhân không thấy Đường tiểu thư bà ta liền đánh trống lảng lên tiếng hỏi:
-Hôm nay chỉ có viên ngoại với phu nhân đến bái Phật thôi ư?
Viên ngoại đã biết ý, tuy không vui nhưng cũng không tiện nói dối, bất đắc dĩ phải nói thực:
-Không, tiểu nữ Tuệ Châu có đi cùng với chúng tôi hiện đang ở phòng bên. Nói xong viên ngoại biết không sao tránh khỏi, liền hướng sang căn phòng tối gọi:
-Châu Nhi mau sang đây chào Long bá mẫu…