Chương Kêt

Đoàn xe từ biên giới về lúc trời vừa mới hửng sáng. Chiếc xe chở lão khỉ đột đi trước, chiếc xe chở Trần Dũng đi sau cách nhau chừng mười mét.
Tài xế bấm còi ba bốn tiếng và cánh cổng đồn biên phòng mở ra, hai chiếc xe jíp từ từ tiến vào sân.
Trần Dũng ngồi giữa hai người công an võ trang: AK cầm tay, súng ngắn bên hông và nơi thắt lưng lủng lẳng mấy quả lựu đạn.
Cho đến lúc ấy trong đầu Trần Dũng không hề có ý định chạy thoát. Nhưng cái ý định ấy chợt lóe lên như một tia chớp khi chiếc xe dừng hẳn lại và người công an ngồi bên phải hắn nhổm dậy.
Hắn nhìn thấy ngay hai quả lựu đạn toòng teng trước mắt mình. Trong cái tích tắc ấy nếu hắn không quyết định thì hắn sẽ không bao giờ có thể quyết định được. Nhưng sức mạnh nào đã thúc đẩy hắn đi đến quyết định ấy?
Hắn vươn hai bàn tay chộp lấy hai quả lựu đạn lủng lẳng trên thắt lưng của người công an, giựt mạnh đến nỗi một trong hai quả bị sút chốt an toàn. Một tia khói từ quả lựu đạn xẹt ra. Những người trên xe hốt hoảng nhảy xuống và quả lựu đạn đang khai hoả trên tay hắn cũng bay theo.
Bụi khói tung lên mù mịt.
Hắn lẫn trong đám bụi khói ấy mà chạy. Tay còn cầm một quả lựu đạn.
Nhưng hắn đụng đầu ngay với những hàng rào kẽm gai cao ngất ngưởng. Cũng may là trời còn mờ tối và khói bụi vẫn mù mịt. Hắn nhận ra cái bồn nước cao ở ngay sát hàng rào nên leo nhanh lên đó và nhảy ra khỏi khuôn viên của đồn công an, lọt vào sân của ngôi nhà sàn kế cận. Một con chó bécgiê xông tới vồ hắn, hắn né sang bên, cắm đầu chạy. Nhưng con vật đuổi theo bén gót. Hắn không còn cách nào khác là leo lên thang gác gỗ, lọt vào ban công của ngôi nhà sàn.
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa phòng và rất ngạc nhiên thấy không cài chốt. Hắn chuyển quả lựu đạn qua tay phải, bước nhẹ vô phòng.
Ngay lúc ấy một tiếng gọi vang lên từ sau bức màn:
- Vẩn Thạch.
Chỉ cần bấy nhiêu ấy thôi cũng đủ để hắn rụng rời. Bức màn vải được vén lên và Thục bước ra giữa phòng.
- Chào em. Vẩn Thạch nói. Lâu nay tôi vẫn mong rằng trước khi chết được gặp lại em.
Thục chạy đến mấy bước nhưng chựng lại:
- Đừng nói thế. Anh hãy chạy trốn đi. Phía sau nhà là rừng.
Thạch thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống sân. Trời đã sáng rõ. Chó sủa inh ỏi. Căn nhà bị bao vây bốn mặt.
Vẩn Thạch nói:
- Muộn rồi em ạ. Hãy ngồi xuống đi, Thục. Anh muốn nhìn em một lát.
Thục run rẩy:
- Bây giờ không phải là lúc nói những lời ấy. Anh hãy tìm cách thoát thân đi. Em có thể giúp anh được việc gì?
Vẩn Thạch thảy thảy trái lựu đạn trên tay, nụ cười nhạt nhoà trên khuôn mặt tái mét. Hắn nói:
- Anh có thể mở đường máu bằng trái lựu đạn này nhưng tự nhiên anh thấy chẳng cần gì nữa cả. Tất cả đều vô nghĩa.
Có nhiều tiếng chân bước lên cầu thang. Những khẩu lệnh triển khai lực lượng bên dưới nghe rất rõ. Vẩn Thạch thấy bình tĩnh lạ lùng. Hắn đặt trái lựu đạn trên bàn, ngay trước mặt mình rồi dịu dàng hỏi Thục:
- Em có thuốc lá không?
Thục lấy bao thuốc Hero trên bàn Chương đưa cho hắn. Hắn lại nói:
- Cho anh một ly rượu mạnh.
Thục lấy chai rượu và một cái ly nhỏ đặt trước mặt hắn. Nàng nói:
- Em van anh, hãy chạy đi, vì anh đã giết nhiều người quá.
Vẩn Thạch lặng lẽ rót đầy ly rượu, uống một hơi cạn rồi rót tiếp một ly nữa. Hắn ngắm ly rượu trước mặt mình, bật quẹt đốt thuốc lá. Tiếng loa bên ngoài vọng vô:
- Nộp mình đi. Anh không thoát được đâu.
Nhưng hắn vẫn cứ ngồi uống rượu. Mặt tái mét. Hắn nhìn những lọn khói hư ảo mà không nhìn Thục mặc dù hắn đã từng nhớ xót xa cái gương mặt ấy chừng nào!
Đột nhiên Thục nghe có tiếng động trên mái ngói, nàng biết các chiến sĩ công an đang leo lên đó. Hai tay nàng run lên. Nàng không hề sợ cho chính mình, không sợ cho hắn nhưng lòng đầy thương xót. Bỗng nhiên nàng quỳ xuống trước mặt hắn, ôm lấy đầu gối hắn, khóc:
- Hãy bắt giữ em đi. Hãy dùng em làm con tin, anh sẽ có thể thoát ra khỏi chốn này.
Nhưng hắn vẫn bất động. Lát sau hắn nói:
- Anh không bao giờ biến em thành một con tin. Em là người mà anh suốt đời yêu quý. Vĩnh biệt em.
Hắn cầm quả lựu đạn lên tay, đứng dậy.
Thục níu lấy chân hắn:
- Em van anh, đừng gây đổ máu nữa. Hãy bắt em làm con tin đi. Anh sẽ thoát khỏi nơi đây mà không tốn giọt máu nào.
Nhưng hắn đã gỡ tay người con gái ra, cầm chắc quả lựu đạn trên tay, bình thản bước ra ngoài hành lang,
Mấy chục họng súng đen ngòm chỉa về phía hắn nhưng hắn không nhìn những họng súng, không nhìn ai cả, hắn nhìn bầu trời, lúc ấy những cụm mây mỏng đã pha một chút nắng hồng của buổi sáng se lạnh trên cao nguyên đất đỏ.
Hắn không rút chốt lựu đạn, hắn thảy nó ra như thảy một con chim sẻ cho bay đi giữa khoảng trời bàng bạc mây.
Một phát đạn đơn độc nổ rền giữa buổi sáng tĩnh mịch.
Hắn ngã từ trên lan can xuống, ngực đập xuống nền đất, mặt vùi trong cát bụi.
Thiếu uý Chương hối hả chạy băng qua hành lang, đẩy cửa bước vào phòng mình.
Thục đang ngồi trong chiếc ghế bành, ôm mặt khóc.
Cuối mùa mưa 1990
ĐÀO HIẾU
 

Xem Tiếp: ----