Chương 5

Thục về ăn tết rất muộn và cũng không mua gì đem về cả. Nàng cạn tiền, cạn một cách bất ngờ, nàng cũng không biết tại sao mình lại tiêu tiền nhanh chóng như thế. Hắn và nàng thường tổ chức những cuộc đi chơi tuỳ hứng. Có khi đang ăn sáng hắn rủ đi Liên Khương, khi trời đang lạnh buốt xương hắn rủ đi uống cà phê hay đi lang thang trên những ngọn đồi vắng ngoại ô thành phố, những ngọn đồi xưa nay không ai đặt chân tới.
Hắn tiêu tiền như nước, xài phí bừa bãi, vô ích. Tuy vậy hắn ăn mặc rất xuềnh xoàng. Gần như hắn chỉ có hai bộ đồ thay đổi. Ngoài ra còn một chiếc măng tô cũ kỹ hắn thường khoác vai.
Dần dần nàng khám phá ra hắn có giọng hát trầm ấm, không điêu luyện nhưng có chất phóng đãng. Hắn tự đệm đàn ghi ta cho mình, hắn chơi tuỳ hứng, tài tử nhưng nhiều cảm xúc. Nhiều khi nghe hắn hát Thục thấy hắn không còn là hắn nữa mà là những giai điệu trầm lắng kết tụ lại, mong manh, thân ái. Nàng cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì đã yêu hắn. Nàng nói: em chỉ cần được sống như thế này thôi. Không mơ ước gì hơn nữa. Hắn vẫn hát. Thục sống những ngày tuyệt thú nhất đời mình nơi phố núi. Nàng quên cả ngày tháng, giờ giấc, không để ý đến buổi trưa buổi chiều, không biết mùa đông tàn từ lúc nào, nàng chỉ biết có cỏ hoa, thiên nhiên suối rừng. Một buổi sáng đi dạo phố với hắn tình cờ nàng nghe radio hát một bài ca xuân, thấy người ta bày bán hoa trên các hè phố nàng mới hỏi hắn có phải đã gần tết rồi không hắn trả lời bằng một câu hỏi:
- Gần tết rồi sao?
Thục đáp:
- Chắc em phải về Sài Gòn.
Không ai nói gì nữa. Hôm ấy hắn theo nàng về nhà và ở luôn nơi đó đến chiều rồi tự dưng bỏ đi lúc nào nàng không hay. Hôm nàng ra xe về Sài Gòn Thục hỏi:
- Anh sẽ làm gì ở Đà Lạt trong mấy ngày Tết.
Hắn đáp:
- Anh nằm đợi em. Còn chút nữa đây anh sẽ lại thác Prenn và ngủ trưa ở đó.
Thục mỉm cười, nàng thấy hắn như đứa trẻ thơ đi lạc giữa loài người và nàng muốn hôn hắn ngay tại bến xe.
Thục tưởng tượng khi về Sài Gòn chắc chán lắm nhưng sự săn sóc của má, những câu nói đùa của anh Quang và những buổi chợ Tết rộn rịp ồn ào lại khiến nàng thích. Nàng chỉ còn nhớ đến hắn lúc đi ngủ và những lúc đọc thư Chương. Chương đã ra trường với cấp bậc thiếu uý công an. Nàng hỏi to trong lúc đang đọc thư:
- Tết này anh Chương có về Sài Gòn không má?
- Má chẳng nghe nó nói. Cũng có thể nó không về.
Thục cười giòn:
- Ối chà! Thế thì ta mất đi một món tiền lì xì quan trọng.
Người mẹ:
- Con gái sắp lấy chồng rồi còn đòi lì xì à? Tết này tao không cho đứa nào một đồng đâu. A, mà mấy giờ rồi con?
- Gần chín giờ.
- Thằng Quang đâu rồi?
- Má hỏi làm chi cho mệt. Ngày thường còn chưa thấy ảnh ở nhà huống chi ngày Tết.
Bà mẹ lấy cái giỏ đi chợ, dặn Thục:
- Nhớ chích thuốc cho mập một chút, dễ coi.
Rồi bà đi ra cửa. Thục lại giường nằm. Tay cầm hộp thuốc bổ Benutrex B12 Thục tưởng tượng tới khuôn mặt của người anh rể làm nghề y tá, khuôn mặt lạnh lùng, khép kín. Từ khi ông cưới bà chị cả của Thục đến nay đã lâu lắm nhưng không mấy khi nàng nghe ông ta nói. Nhiều khi nàng tự hỏi không biết làm sao chị nàng lại có thể sống chung với một người đàn ông như vậy. Mà lạ, càng ngày chị nàng trở nên lạnh lùng khép kín y hệt như chồng.
Thục ném hộp thuốc lên bàn khi chợt nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Nàng biết là ông ta đã đến. Thục nở nụ cười xã giao, nàng nói:
- Chích mũi này nữa thôi đó. Em sợ mập lắm.
Người anh rể không nói gì, lẳng lặng mở hộp đồ nghề ra bày các thứ lên bàn.
- Cô nằm xuống đi.
Nàng nghĩ đến lúc phải kéo một bên mông chìa ra trước mặt hắn mà thấy khó chịu nhưng rồi sự việc cũng tuần tự xảy ra như thường lệ. Nhưng lần này anh ta đặt bàn tay lên mông cô em vợ khá lâu khiến Thục khó chịu, quay lại hỏi:
- Sao vậy?
- Cây kim này cũ quá rồi.
Ông ta lại bàn thay kim xong quay lại chích rất nhanh.
Thục hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Sao lần này không thấy đau?
Ông ta không đáp. Lại hỏi:
- Má đâu rồi?
- Má đi chợ.
Thục đáp và mơ hồ cảm thấy có một điều gì đó khác thường đang xảy ra trong cơ thể mình. Nàng muốn chống lại, nhưng không gượng dậy nổi. Nàng thấy mình đang rơi vào một khoảng không mờ mịt, lâng lâng mơ hồ…
Một giờ sau Quang đi xi nê về, chàng ta vừa bước lên lầu vừa huýt sáo. Thấy nhà quá im lặng anh gọi:
- Má ơi!
Nhưng bà mẹ lúc ấy đang ở chợ Bến Thành.
Quang ném bỏ cà-vạt lên giường và đá cánh cửa khép hờ nơi phòng Thục. Lúc ấy anh nghe tiếng khóc tức tưởi. Quang chạy đến bên thấy Thục rũ rượi, tóc rối, quần áo xốc xếch.
- Chuyện gì vậy?
Thục oà khóc, ôm chầm lấy anh.
- Nói đi, chuyện gì vậy?
- Nó chích thuốc mê cho em.
- Ai? Thôi, anh biết rồi.
Quang đứng như trời trồng, mắt anh đỏ ngầu nhưng mặt thì tái mét, hai tay run rẩy.
- Nó đã làm gì chưa?
Thục ôm mặt khóc nức nở:
- Em chết rồi anh ơi.
Quang giận dữ đá ngã cái bàn đầu giường, ly tách trên đó rơi vỡ loảng xoảng. Anh giận dữ hét lên:
- Quân chó đẻ!
Cuối cùng anh ngồi xuống ghế, tuyệt vọng nhìn cô em gái. Lúc ấy anh nghe tiếng chân hấp tấp của má anh từ cầu thang bước lên.
- Gì thế hả con?
Quang nói cho bà biết sự việc, người đàn bà ngã lăn ra nền nhà bất tỉnh. Thục hốt hoảng nhào xuống giường ôm lấy má. Người đàn bà đã tỉnh dậy lấy tay đè lên ngực mình. Bà kêu lên:
- Trời ơi, cả tương lai của đời con đều tuỳ thuộc vào ngày hôm nay. Con có biết không. Quang, con có nghe má nói gì không?
Quang ngồi không nhúc nhích. Thục vẫn run rẩy và hoảng loạn:
- Má đừng lo cho con. Không ai biết chuyện này đâu. Con không để cho ai biết đâu, má ơi.
Nàng lảm nhảm như điên rồi bất thình lình chụp chai dầu nóng trong tủ thuốc, uống cạn.
Mười lăm phút sau Thục đã nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện Chợ Rẫy. Những biện pháp cấp cứu đã được thực hiện đúng lúc và Thục tỉnh dậy rất nhanh. Nhưng đầu óc nàng hãy còn rất mơ hồ về mọi việc. Nàng cảm thấy mình vừa trải qua một cuộc đắm tàu, bị dạt vào vùng đất xa lạ. Nàng phải phấn đấu để thích nghi với hoàn cảnh mới và tồn tại trong nỗi cô đơn hiu quạnh. Nàng thấy mình đang đi dưới mặt trời thiêu đốt mà vẫn rét run. Nàng bị cuốn trôi qua những ngọn đồi, những cây thông trụi lá, những vùng cỏ gai nhọn hoắt và đã úa tàn. Rồi Vẩn Thạch hiện ra, càng lúc càng lớn lên che lấp cả trời đất, nàng lại rơi vào cơn mê. Nàng chạy băng trên đồi, má nàng đuổi theo. Nàng la lớn: Má về đi, con lạy má, má để con chết cho rồi, nhưng má nàng cứ rượt theo cho đến khi nàng kề miệng hố, nàng lao mình xuống vực sâu. Nàng giật mình thức dậy, tim đập hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Người mẹ dùng khăn ướt lau mình cho con. Thục đã lấy lại bình tĩnh, nàng vuốt ve đôi bàn tay mập mạp của mẹ, giọt nước mắt ứa ra, lặng lẽ lăn trên gò má.