Chương 1

    
hực ra Bích không ngủ. Chị đang nghĩ về cái giường. Có lẽ đó là đồ vật thân thiết nhất với con người. Con người cất tiếng khóc chào đời trên cái giường, hưởng những lạc thú xác thịt trên cái giường và cũng nằm chết trên đó. Sự gắn bó cũng ở trên giường mà sự tan vỡ cũng ở trên giường.
Ví dụ như đêm nay, nào ai biết hắn ta đang nghĩ gì. Hắn nằm đó, hai tay đặt bình yên trên bụng. Có thể hắn tưởng là Bích đã ngủ và hắn chờ đợi. Bích cũng chờ đợi. Hai người đang diễn một màn kịch câm.
Con cáo nằm phục trong bụi rậm hàng giờ. Và sau khi nó thấy người thợ săn mệt mỏi tựa lưng vào gốc cây ôm súng ngủ thì nó nhổm dậy, bước những bước nhẹ nhàng trên mấy đầu ngón chân. Hắn mở cửa phòng, bước nhẹ ra hành lang, đi xuống lầu. Phòng làm việc của hắn ở tầng dưới. Hắn bật đèn và ngồi vào bàn viết. Xấp giấy trắng đặt trước mặt. Hắn viết nguệch ngoạc, bôi xóa nhiều lần rồi dừng lại suy nghĩ. Ðêm hoàn toàn im lặng,
Con cáo không biết rằng họng súng của người thợ săn đang hướng về hắn từ một lỗ thông hơi trên tường. Bích ngắm nghía con mồi, vạch một đường thẳng từ lỗ ngắm đến đỉnh đầu ruồi, ngón tay đặt lên cò súng. Nhưng chị không bóp cò, chị lặng lẽ rút êm lên lầu, trở vào phòng lên giường nằm nhắm mắt trong tư thế cũ.
Ðộ nửa giờ sau, người chồng trở lên, lẻn vào phòng như kẻ trộm.
Lần này người chồng ngủ rất nhanh.
Bích vẫn thao thức. Nhưng bây giờ chị không nghĩ về cái giường. Chị nghĩ về những dòng chữ nguệch ngoạc trên trang giấy trắng. Hắn đã viết những gì lúc hai giờ sáng?
°
Phan thức dậy trong cảm giác rất mơ hồ về chung quanh. Sắc đỏ tía của hoa giấy rập rờn trước mặt giống như nó được phản chiếu trong một mặt nước lăn tăn sóng.
Rồi đột nhiên hắn nghe giọng Bích vang lên như lời phán truyền từ trên đỉnh núi:
–Các con hãy đọc bức thư tình của ba viết cho cô Ngọc đi.
Con cáo chợt nhận ra họng súng đen ngòm đang hướng về mình. Hắn bật dậy. Hoàn toàn hết hy vọng chạy thoát. Nhưng hắn không run sợ.
–Này các con, Phan gọi. Hãy lại đây! Có lẽ đã đến lúc ba phải nói hết sự thật. Hãy lại đây đi.
Nhưng ba đứa con vẫn đứng im ở vị trí của chúng. Bích ngồi xuống giường nhìn thẳng vào mặt người chồng.
–Nói đi, Bích khai hỏa. Hãy nói cho lũ con anh nó nghe đi.
Phan bị đẩy ra trước vành móng ngựa. Nhưng anh vừa là bị cáo vừa là người cha nên lời biện hộ của anh vụng về, lúng túng, không thuyết phục. Cuối cùng tòa phán quyết một cách vội vàng:
–Ði đi! Ngay từ giờ phút này hãy cuốn gói mà đi đi! Trả tất cả chìa khóa lại đây rồi cút đi và đừng bao giờ vác mặt về đây nữa.
Thế là chàng ra đi.
Những đứa trẻ im lặng bên khung cửa.
–Ba không bao giờ bỏ các con đâu. Phan nói. Ba sẽ về thăm các con, sẽ nuôi nấng các con, chăm sóc các con.
Trong cái xách tay nhỏ của chàng chỉ có vài bộ quần áo, cái khăn mặt, bàn chải đánh răng, mấy cái quần đùi. Chàng đem theo máy chữ và mấy xấp giấy trắng. Tất cả được chất lên chiếc xe PC cũ kỹ, ràng hai sợi cao su hai bên. Chàng ra đi đơn giản, nghèo nàn, thầm lặng.
Chàng đến thẳng căn phòng nhỏ của chàng và Ngọc thuê trong xóm vắng ngoại ô. Cửa khóa, chàng mở cửa bước vào thế giới nhỏ hẹp, nghèo nàn, lạnh lẽo. Cái bếp dầu kê trên một bục gỗ thấp cạnh những bát đĩa đầy bụi, những đôi đũa vung vãi dưới nền gạch bông, cơm trong cái soong nhỏ đã lên meo đỏ chói. Ðàn muỗi đậu đen kịt trên tấm ra trải giường đã xỉn màu, bụi bám đầy trên mặt bàn viết của chàng.
Phan bật đèn, mở cửa sổ. Ðàn muỗi vẫn chưa chịu bay đi, dường như chúng đang đói lả và đang chờ người chủ trở về. Chàng bật quạt nhưng lũ muỗi vẫn nằm im.
Phan đặt máy chữ lên bàn, ném cái xách tay sang một bên rồi ngồi xuống giường, lúc ấy đàn muỗi mới chịu bay tản mạn trong xó nhà, trong mớ quần áo treo lỉnh kỉnh trên vách.
Không có dấu hiệu gì là Ngọc đã đến đây và điều đó làm cho Phan thấy dễ chịu hơn. Chàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Chàng ngủ trong tiếng gió nhẹ xào xạc trên những đọt dừa. Giấc ngủ lơ mơ trong cái im lặng của buổi trưa hè oi ả. Chàng ra đi mà như trở về. Trở về mà như ra đi. Ngủ mà như thức. Ðọng lại trong giấc mơ của chàng là một tình cảm quen thuộc mà không có tên gọi.
Ðến một lúc chàng không còn nghe tiếng dừa xào xạc nữa, không nghe tiếng con chim nhỏ lách chách trong lùm cây chùm ruột nữa, cũng không nghe tiếng chuông leng keng của người già bán kem đi xiêu vẹo giữa trưa nắng.
Trong giấc ngủ, chàng nghe thấy những tiếng gọi mơ hồ của lòng mình. Ðó là sự phân vân, vô định và ảm đạm.
Vậy mà khi Ngọc đến, chàng vẫn hay. Tiếng chân của Ngọc bước trên ranh giới giữa mộng và thực, khuôn mặt Ngọc gần kề và chàng cảm nhận sự ấm áp quen thân của vùng mông, cái lưng thon thả, sự mịn màng của quần áo, sự mềm mại của mái tóc. Nhưng chàng vẫn nằm im.
–Anh giận em hả?
–Cô về đi. Phan nói. Tôi không hề đợi cô đâu.
–Thế sao anh đến đây?
–Vì tôi đã bỏ gia đình rồi. Nhưng tôi không muốn gặp cô nữa đâu.
Ngọc đứng dậy, sờ tay vào máy chữ, nhìn quanh căn phòng đầy bụi bặm.
–Ở nhà có chuyện gì vậy?
–Không có chuyện gì cả. Nhưng cô biết để làm gì. Giữa tôi và cô kể như xong. Tôi xin nhắc lại là bây giờ tôi muốn sống một mình.
Ngọc ngồi xuống giường, nàng ôm lấy Phan, vuốt tóc chàng, hôn lên trán chàng. Nàng nói:
–Hôm đó em đã giải thích với anh rồi. Anh đã hiểu rồi, tại sao bây giờ còn thắc mắc?
Phan gỡ tay Ngọc ra, với tay lấy thuốc lá hút. Chàng nằm ngửa nhả khói lên trần nhà.
–Lúc đó tôi cũng tưởng là đã hiểu nhưng khi về nhà mới biết là tôi bị cô lừa. Tôi nằm thao thức hoài không ngủ được. Ðến hai giờ sáng tôi dậy viết cho cô một lá thư rất dài.
Ngọc cười, vuốt ve dỗ ngọt:
–Thư đâu? Ðưa em xem nào.
–Bà Bích lấy rồi. Mọi chuyện đã trở nên công khai rồi. Bà ấy sẽ quậy.
–Em có sợ đâu. Em yêu anh em chấp nhận tất cả. Bộ anh sợ quậy lắm à?
–Không, nhưng cô có yêu tôi đâu. Cô đã đánh lừa tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên cái đêm ấy. không phải chỉ lừa đối mà phản bội, tráo trở, lang chạ.
Ngọc nói:
–Em thật không ngờ anh lại cố chấp đến thế. Anh xoàng lắm anh Phan ạ.
Nàng đứng dậy lấy giỏ xách, bỏ đi. Nhưng khi mở cánh cửa phòng, nàng dừng lại. Cánh cửa vẫn mở. Nàng ném cái giỏ xách lên bàn rồi mở tung các cửa ra. Nàng cầm cây chổi, quét dọn nhà cửa, lau chùi bàn ghế rồi đem chén bát, soong nồi đi rửa.
Khi đã sạch sẽ tươm tất, nàng đeo cái giỏ xách lên vai.
–Tôi sẽ không bao giờ trở lại căn phòng này nữa đâu.
Nàng nói và bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Phan nhỏm dậy định đuổi theo, nhưng ánh mắt của người đàn ông đi với Ngọc đêm hôm trước đã ngăn chàng lại.
–Cút!
Chàng ngã người nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Nhưng đôi mắt khiêu khích của gã kia cứ nhìn chàng. Chàng mở mắt ra ngồi dậy bật nhạc. Chàng muốn xua đuổi ánh mắt của người đàn ông mà chàng chưa hề biết tên.
°
Người đàn ông đó tên là Thắng. Tên ấy ban đầu không gây một chút ấn tượng nào trong trí nhớ của Ngọc. Ðó chỉ là một khách hàng bình thường như những khách hàng khác. Anh ta đến mua một cái áo jeanss rồi về. Ngày hôm sau lại đến mua một cái áo jeanss. Ðến cái thứ tư thì Ngọc hỏi:
–Bốn ngày liên tiếp mua bốn cái áo jeanss giống nhau. Ðể làm gì vậy?
–Ðể được gặp Ngọc.
–Ủa sao anh biết tên tôi?
–Thật là vô lễ nếu không biết tên một người đẹp như Ngọc.
Thế là anh ta ngồi xuống ghế. Bắt đầu tán tỉnh. Ðợt đầu kéo dài trong một tiếng đồng hồ. Thực ra anh ta nói chuyện cũng có duyên. Ngọc ngồi chăm chú nghe. Cuối cùng nàng giở phù phép của mình ra:
–Anh có biết sự tích về ông táo không?
Thắng đáp:
–Hai ông một bà.
–Tôi không muốn nói tới khía cạnh đó. Chỉ nói về mốt của táo quân thôi.
Thắng có vẻ lớ ngớ:
–Mốt của táo quân?
–Ừ, Anh không biết mô-đen ông táo à? Mặc áo nhưng không mặc quần.
Thắng chắp tay vái Ngọc.
–Tôi thua cô.
Sau đó bốn ngày liên tiếp Thắng đến mua bốn cái quần jeans, mỗi cái sáu chục nghìn. Lần này anh ta ngồi suốt bốn tiếng đồng hồ, nói đủ các thứ chuyện.
Có lần người chồng hỏi:
–Hắn làm gì mà tới cửa hàng hoài vậy?
–Khách sộp của em đó. Anh có thể tưởng tượng hắn mua một lúc bốn bộ đồ jeans.
–Nhưng nói chuyện thì cũng vừa thôi, làm gì mà ngồi cà rà suốt bốn tiếng đồng hồ, quên ăn trưa.
Ngọc nói:
–Chẳng lẽ em đuổi anh ta về à?
–Nếu cô không đuổi thì tôi sẽ đuổi. Ðể rồi cô xem.
–Thế thì anh ra đây ngồi mà bán hàng.
–Ừ. Cô lên quận mà thay tôi đi. Bộ cô tưởng tôi chỉ ngồi chơi xơi nước thôi à? Suốt ngày tôi phải giải quyết bao nhiêu việc của tôi.
–Vậy thì anh phải để yên cho tôi bán hàng chứ. Anh hiểu gì về nghề nghiệp của tôi.
Người chồng ra về. Vài lần sau đó ông ta cũng có gặp Thắng nhưng không đuổi.
Thắng vẫn thường xuyên có mặt ở cửa hàng và chiều hôm đó khi anh ta ra về thì Phan đến.
–Em có ông khách đẹp trai quá.
–Khách quen. Ông rất thường đến đây.
–Thế anh ta có tán em không đấy?
–Có. Anh phải coi chừng đấy. Nói chuyện có duyên lắm nhé.
Phan ngồi xuống chiếc ghế mây:
–Anh chẳng coi chừng đâu. Anh tôn trọng tự do của em.
Ngọc gọi một ly nước cam cho Phan. Ðường phố buổi trưa vắng người. Phan hỏi:
–Sáng giờ ông xã có ra đây không?
–Không. Hình như hôm nay anh ấy phải tiếp một phái đoàn tu sĩ. Anh không đi làm sao?
–Không. Suốt ngày anh ở nhà viết. Ðịnh rủ em tối nay lại chị Tâm chơi.
Ngọc ngẫm nghĩ:
–Tối nay không được rồi. Em bận.
–Bận việc gì vậy?
–Thực ra thì không bận nhưng em đang “kẹt.” Trong người rất mệt.
Phan im lặng. Chàng hút hết điếu thuốc rồi về. Chàng cầm bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc, hôn và nói:
–Vậy thì em ở nhà nghỉ. Tuần sau mình hãy lại nhà chị Tâm.
Phan đến cơ quan, thấp thoáng ở đó vài phút rồi ra sạp báo mua vài tờ. Buổi chiều chàng ăn cơm không thấy ngon.
Bích pha cho anh một ly cà phê sữa và đem cái gạt tàn lại. Phan đem ly cà phê vào phòng viết của mình và ở đó cho tới khi trời tối mịt. Chàng bật ngọn đèn nhỏ nơi bàn viết và ngồi trước cái máy chữ.
Nhưng chàng không viết được một dòng nào. Chàng rút tờ giấy khỏi máy chữ, vò nó lại và ném đi. Chàng lấy sách ra đọc. Phan đọc được khoảng vài chục trang thì đột nhiên nghĩ rằng rất có thể Ngọc đang có mặt ở nhà chị Tâm.
Rồi cứ sợ mình đến trễ Ngọc sẽ bỏ về mất, Phan vội vàng thay quần áo, lấy xe đi.
Phan đến nơi lúc hơn tám giờ tối. Chàng bấm chuông. Ông già ra mở cửa.
–Có nhà đấy. Cháu vào đi.
Phan mừng rỡ đắt xe vào nhà. Chàng thấy hai cái xe cub dựng song song nhau, một chiếc của chị Tâm, một chiếc của Ngọc, Chàng thích quá gọi lên lầu:
–Chị Tâm ơi!
Cả hai người đàn bà đều hiện ra ở cuối cầu thang. Phan hấp tấp chạy lên, sung sướng đến nghẹt thở, chàng phải dừng lại gục đầu trên thành cầu thang để nén xúc động. Chàng nghe bước chân Ngọc đến gần. Chàng nói:
–Anh biết thế nào em cũng đến nên anh tới đây.
Ngọc nói:
–Lên đây chơi. Mọi người cũng đang chờ anh.
Và nàng bước lên trước, Phan đi sau, nhìn ngắm cái dáng thon thả của người yêu. Chàng cảm thấy chuyện tình cảm của mình và Ngọc rất đẹp và đầy hạnh phúc.
Nhưng khi Phan bước vào căn phòng của chị Tâm thì chàng nhìn thấy Thắng, người chàng đã gặp hồi trưa ở cửa hàng của Ngọc. Cuộc chạm trán ấy giống như điện giật. Phan bị rúng động toàn thân, bị tát vào mặt, bị cởi truồng ra, bêu giữa chợ. Chàng ngồi xuống ghế như ngồi trên đám mây bồng bềnh. Phải chi có chiếc mũ tàng hình đội lên và biến đi. Thế mà Ngọc vẫn cười. Cô cười tươi với tất cả mọi người.
Chị Tâm thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền bỏ vào phòng mình. Còn lại ba người, Phan lớ ngớ. Chàng thấy mình bị thất thế, bị lừa, bị chọc quê, bị thừa.
Chàng rót trà vào cái tách nhỏ, uống cạn. Trà nguội ngắt. Chàng cười một cách gượng gạo:
–Tôi xin phép vào gặp chị Tâm một tí.
Chàng đẩy cửa phòng ngủ, bước vào và khép lại.
Chị Tâm đang rửa mặt trong toa lét. Phan nằm xuống giường. Nó là một con rắn độc. Con rắn Quý Tỵ ba mươi bảy tuổi. Trong tất cả các truyền thuyết dân gian thì con rắn bao giờ cũng tượng trưng cho sự độc ác, tinh ranh, nham hiểm và tráo trở. Lòng dạ nó không biết đâu mà lường. Nó mổ vào ta không biết bao lần, khi thì tiêm nọc độc, khi thì ma túy. Sự lừa dối cũng nằm trong chính nọc độc của nó, bởi khi nó mổ vào ta, lại làm ta mê đắm, ta nhớ, ta thương, ta hờn giận… để rồi cuối cùng nó ngắm nghía trái tim của ta, mổ một phát quyết định. Ta á khẩu, sùi bọt mép, mắt trợn trắng.
Chị Tâm đã rửa mặt xong đến bên giường.
–Chuyện gì vậy?
–Nhức đầu quá. Chị cho tôi nằm một lát.
–Ðừng nói dối. Tôi biết hai người có chuyện gì.
Phan cắn chặt hai hàm răng lại. Nuốt căm hờn.
Chị Tâm lại giục:
–Nói đi. Có chuyện gì mình giàn xếp cho.
–Không có gì đâu. Chị ra ngoài tiếp khách đi. Lát tôi ra.
Tâm vừa biến đi, Ngọc đã đẩy cửa bước vào. Nàng quỳ bên giường, áp môi lên bàn tay Phan.
–Anh hiểu lầm rồi.
Phan làm thinh, gồng người lên chống chõi với bão tố. Ngọc kéo Phan xoay người về phía mình.
–Ra ngoài chơi. Rồi em sẽ giải thích sau. Chẳng có gì mờ ám cả.
Gió mạnh cấp mười hai vẫn lồng lộng trong cơ thể chàng suốt từ ngón chân út lên tới đầu mút của từng sợi tóc. Gió làm chàng bị chao nghiêng, run bần bật. Ngọc vẫn nài nỉ:
–Ra đi anh.
Phan rụt tay về, quay lưng lại.
–Cô ra đi. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao cô từ chối cuộc hẹn với tôi. Bây giờ tôi là kẻ dư thừa ở đây. Tôi là khách không mời mà đến. Tôi xin lỗi đã quấy rầy các người.
Ngọc ôm lấy Phan, hôn lên trán chàng.
–Thôi, đừng có ghen. Sự việc không như anh nghĩ đâu. Rồi em sẽ giải thích cho anh mà.
–Không cần giải thích. Những kẻ đần độn nhất trên đời này cũng có thể hiểu. Việc gì phải giải thích.
Ngọc vẫn ôm lấy người yêu, vùi mặt mình trong ngực anh, nàng nói:
–Thôi anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhưng bây giờ anh phải ra chơi. ¬Ở trong này lâu người ta hiểu lầm.
Phan quay phắt lại, trừng mắt nhìn Ngọc:
–Cô sợ anh ta hiểu lầm à? Thế thì cô ra đi.
-Anh nghĩ lại mà xem. Anh phải ra chứ. Em không muốn Thắng nghĩ rằng anh đang ghen.
Rồi nàng đỡ Phan dậy, dịu dàng như người mẹ. Lạ thay, Phan ngoan ngoãn như đứa trẻ con, bước vô phòng tắm. Ngọc lấy khăn ướt lau mặt cho Phan, hôn anh. Tóc nàng xõa xuống bờ vai, bồng bềnh, óng ả, đôi môi tươi tắn, phớt hồng, mỉm cười. Mắt nhìn tinh nghịch.
–Ðẹp rồi đấy cậu bé ạ. Có cần chị bế ra không?
–Thôi dẹp trò hề đi.
Phan gạt Ngọc ra một bên, mở cửa ra ngoài.
Nhưng chàng vẫn tránh nhìn vào mặt Thắng, chàng kéo ghế ngồi.
–Tôi bị cúm mấy hôm nay, chàng nói và cố mỉm cười, rút bao thuốc lá ra mời kẻ tình địch của mình.
Thắng rút một điếu, lấy trong túi áo ra cái quẹt ga đưa cho Phan. Chàng đốt thuốc rồi xoay xoay cái quẹt trên mặt bàn. Ðột nhiên tim chàng nhói lên, tay chân bủn rủn. Từ chiếc quẹt ga màu xám, cơn bão cấp mười hai lúc nãy lại nổi lên, thổi vào mặt chàng một luồng gió tanh rình. Vì đó là chiếc quẹt ga mà chàng đã tặng cho Ngọc tuần trước. Phan khốn khổ vì phải dằn cơn giận xuống, ngồi chịu trận cho cơn lốc khai mùi nước đái và rác rưởi kia quất vào mặt. Vậy mà phải cười, phải nói năng nhã nhặn, lịch sự.
Chàng đưa mắt nhìn Ngọc, bầm gan tím ruột.
Chàng đang ngồi trên lò lửa, nhảy tưng tưng như con khỉ trong lồng tìm cách thoát ra, đi về rừng. Gai nhọn đâm vào mông chàng, kiến lửa bò trên đùi chàng. Chàng ngọ ngoạy, thấp thỏm tìm cách bỏ về.
Nhưng câu chuyện kể của Thắng càng lúc càng trở nên sinh động, dí dỏm:
–Máy bay đáp xuống phi trường Dakota. Lần đầu tiên mình thấy tuyết rơi. Tuyết rơi trắng xóa, giống hệt trong chuyện thần tiên.
Ðó là những kỷ niệm thời xa xưa khi Thắng sang Mỹ học lái máy bay. Tâm gật gù, Ngọc chăm chú, còn Phan thì bị gai đâm vào mông, bị kiến lửa cắn. Chàng không thấy tuyết, chỉ thấy cái quẹt ga màu xám chàng đã mua ở chợ Vườn Chuối cách đây một tuần và đem đến tặng Ngọc để nàng thắp nhang bàn thờ ông địa. Từ bàn thờ ông địa, nó nhảy vào nằm im trong ngực áo của Thắng. Ðó là sự lăng nhục tàn nhẫn, độc ác nhất mà con rắn độc quý tỵ ấy đã làm.
Cuối cùng Phan đành đứng dậy:
–Tôi xin phép về trước.
Chàng dẫn xe ra cửa, băng ngang khu chợ xổm đã vắng người. Mặt đường bừa bãi những rơm rạ, lá bắp cải. Một chiếc cub vượt qua chàng, ép chàng vô lề.
–Em cần nói chuyện với anh. Ngọc nói, mặt kênh kênh.
–Khuya rồi.
–Sợ về trễ vợ đánh hả?
–Ðúng thế.
Ngọc dựng xe vào lề đường, đến ngồi sau chiếc PC của Phan.
–Không cho về! Anh phải thông minh một tí chứ.
–Rất thông minh.
–Sao ghen tuông lẩm cẩm vậy? Có gì đâu. Hồi chiều lúc em vừa dọn hàng xong thì chị Tâm và Thắng đến. Thắng có cái nhà mặt tiền ở đường Ðồng Khởi muốn đổi cho chị Tâm, thế là rủ em đến nhà chị Tâm để cho Thắng coi nhà.
–Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới em mà em phải đi?
–Có chứ. Vì chị Tâm hứa rằng nếu đổi được nhà thì sẽ cho em ra bán ở đó.
–Nhưng sao anh ta lại đổi nhà ở đường Ðồng Khởi để lấy một căn nhà ở quận Tư? Vô lý.
–Vì Thắng sắp đi Mỹ, Thắng muốn có tiền xài trong thời gian chờ đợi.
Tạm thời Phan có thể chấp nhận những lời giải thích ấy. Cơn giận cũng nguôi ngoai và thậm chí còn thấy mình ghen tuông một cách vô lý. Nhưng khi về tới nhà, chui vào mùng, Phan lại thấy mình bị lừa như một đứa con nít, bị qua mặt một cách dễ dàng. Chuyện cái quẹt ga lại dày vò chàng. Chàng lấy làm tiếc là tại sao lúc nãy lại quên hỏi Ngọc về vụ cái quẹt ga để xem cô ta còn giở trò tráo trở nào nữa. Cái cảm giác bị lăng nhục, bị phản bội lại nổi lên hành hạ chàng. Phan nằm im, gồng mình lên chống trả cơn bão ngầm ấy. Cuối cùng chàng đã phải chịu thua nó. Lúc gần hai giờ sáng chàng tưởng Bích đã ngủ nên lén ngồi dậy, vào phòng làm việc của mình, viết cho Ngọc một bức thư.