BA

Suốt buổi sáng hôm đó, biệt thự Hồng Hoa ở trong một bầu không khí nặng nề khó thở.  Ông Lê Mai ở lì trong phòng uống rượu liên miên để quên cơn khủng hoảng.  Chị người làm vì quá sợ hãi cũng xin nghỉ việc nên quang cảnh trông vắng vẻ lạ thường.  Ông Minh thì bực dọc, có lẽ vì thấy mình bất lực trước kẻ bí mật, chàng họa sĩ cũng không hơn gì.  Tất cả sống trong sự chờ đợi.
Đến trưa hôm ấy, sau khi dùng bữa trưa, ông Lê Mai gọi Nguyễn Phuong vào phòng và bảo:
- Phương, bác đã suy nghĩ kỹ lắm rồi.  Cháu nên về Sài Gòn là hơn.  Bác không muốn cháu bị liên lụy vào vụ án này.
Nguyễn Phuong cúi đầu suy nghĩ rồi đáp:
- Thưa bác, cháu chưa muốn về giữa lúc này.  Chung quanh bác, không có một ai đáng tin cậy.  Kẻ bí mật thì lúc ẩn lúc hiện, chập chờn như một bóng ma.
- Bác rất cảm ơn cháu lo lắng cho bác.  Nhưng Phương à, có một sự thật não lòng mà chúng ta phải chấp nhận là trong nhà này, không một ai đủ bản lãnh để đối đầu với kẻ bí mật.  Bác cũng mất hết hy vọng rồi, chỉ như tử tội chờ đao phủ xuống tay.
- Thưa bác, theo cháu nghĩ thì tình thế cũng chưa đến nỗi i đát như vậy.
- Đó chi là một câu nói an ủi thôi cháu.  Chúng ta phải hìn thẳng vào thực tế và can đảm chấp nhận định mệnh dù định mệnh thường là cay nghiệt và tàn khốc.  Vì vậy, bác muốn thấy cháu được bình yên và vui vẻ dời khỏi đây như lúc mới tới.
Nguyễn Phương biết ông Lê Mai đã quyết định và không có gì làm ông đổi ý được.  Chàng họa sĩ thầm nghĩ lúc này cần có một quyết định sáng suốt và khéo léo thì may ra mới cứu vãn được mọi việc.
- Thưa bác, vâng.  Cháu sẽ về Sài Gòn ngay trưa nay.  Nhưng nếu có biến cố hệ trọng nào xảy ra thì cháu thề sẽ tóm cổ thủ phạm cho bằng được.
- Bác cám ơn cháu.  Trước khi cháu dời khỏi đây, bác có một điều sau chót muốn nói: Cháu hãy tin chắc rằng trong đời, bác chưa bao giờ là một kẻ sát nhân.
Nguyễn Phuong đáp nhỏ:
- Thưa bác, cháu tin như vậy.
Và ngay sau đó, chàng họa sĩ xách vali rời khỏi biệt thự Hồng Hoa trước cái thở phào nhẹ nhỏm của một số người.  Họ đều muốn tống khứ cái anh chàng kỳ đà cản mũi, ngăn cản âm mưu của họ.
Vắng bóng Nguyễn Phương, tòa nhà càng vắng vẻ và yên lặng.  Ngoài vườn chỉ có tiếng gió thổi, lá rơi và thỉnh thoảng một vài tiếng chó sủa vu vơ.  Tất cả là một quang cảnh chết.  Trong khi đó, kẻ bí mật cũng đang xúc tiến một kế hoạch tinh vi để đưa tiễn ông Lê Mai về bên kia thế giới và lần này chắc chắn bọn chúng sẽ thành công.  Nhưng có lẽ ở đời, nhiều việc bất ngờ tưởng như không bao giờ có mà vẫn xảy ra.  Chiều hôm ấy, khi bóng người bí mật lẻn xuống bếp, lấy ra một chai thuốc đổ vào nồi canh trong khi đang bốc khói thì một tiếng quát vang lên:
- Bác Hai!
Tiếng quát của Nguyễn Phương vang dội trong buổi chiều tà yên tĩnh làm mọi người trong biệt thự náo động, chạy dồn dập xuống bếp.  Kẻ bí mật cũng giật mình quay lại và hoảng hốt đến đánh rơi chai thuốc trong tay vỡ tan tành - Hắn không ngờ chàng họa sĩ trở lại và xuất hiện như một bóng ma.  Và lúc này, mọi người đều thấy rõ kẻ đó chính là bác Hai, người quản gia trung thành của ông Lê Mai trong mấy năm trời.  Nguyễn Phương dõng dạc nói lớn:
- Bác Hai kế hoạch giết người của bác khéo léo lắm.  Nguyên một chai thuốc Coramine được đổ vào nồi canh thì khi ăn vào, chắc chắn bác Mai sẽ lên cơn đau tim mà chết.  Bác sĩ có khám nghiệm thì cũng chỉ kết luận được rằng trong lúc say rượu, nạn nhân uống quá liều thuốc tim nên chết.  Nhưng đáng tiếc, mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên, lưới trời lồng lộng không bao giờ tha thứ cho kẻ gian tà.  Tôi đã trở về đây và bắt được quả tang.
Bác Hai xám mặt, không cãi được một lời nào.  Mọi người xôn xao trong khi ông Minh lên tiếng:
- Cậu tài lắm, tôi thành thực có lời khen ngợi nhưng tại sao cậu lại trở về đây?
Nguyễn Phương quay sang bác Hai để trả lời ông Minh:
- Bác Hai, thực sự mà nói thì tôi đã biết bác nội ứng từ ngay đêm thứ sau vừa rồi, khi bác để bức thư và con dao găm trong phòng làm việc của bác Mai.  Sở dĩ tôi đến hôm nay là vì tôi định dùng bác như một con cờ, một đầu mối hầu phăng ra kẻ chủ chốt.  Nhưng tình thế biến chuyển nhanh chóng và mọi việc đều phải thực hiện cấp bách, không chần chờ được nữa, tôi mới lén trở về đây để lột mặt nạ của kẻ phản chủ.
Nguyễn Phương lên tiếng:
- Bác Hai, tôi biết bác không phải chính phạm trong vụ này mà còn một kẻ trong bóng tối giật dây phá khuấy.  Vậy bác cứ nói kẻ ấy là ai đi, tội bác sẽ được nhẹ đi phần nào.
- Không, không có ai cả.
- Bác nên nói ra để tránh sự đáng tiếc có thể xảy ra về sau này.
Bác Hai ngửng lên, thở dài rồi nói với ông Lê Mai và Nguyễn Phương.
- Ông chủ và cậu hiểu dùm cho tôi rằng sự việc xảy ra như thế này, tôi cũng hối hận lắm.  Nhưng nếu không nói tên kẻ ấy thì chỉ bị thêm vài năm tù là cùng mà nói ra thì chắc chắn tôi sẽ bị giết trong vòng 24 giờ.  Tôi chưa muốn chết trong lúc này.
Ông Lê Mai gật đầu:
- Tôi biét hoàn cảnh của chú khó xử lắm.  Tôi cũng không phải là điều tra viên để căn vặn làm chi.  Chú cứ bảo vệ sự sống của mình và quyền sống là quyền thiêng liêng nhất của con người.
Mọi người đều im lặng sau câu nói của ông Lê Mai.  Vài phút sau, một xe jeep tới biệt thự Hồng Hoa, chở theo bốn cảnh sát.  Một người bước vào hỏi:
- Ở đây ai là Nguyễn Văn Hai?
- Hắn đứng đằng kia.
Viên cảnh sát liền còng tay bác Hai rồi dẫn ra xe sau khi nói:
- Nếu các ông không gọi chúng tôi cũng sẽ tới đây.  Tên này bị nghi ngờ đã giết ông Đoàn Văn Lâm vì sở giảo nghiệm tìm thấy dấu tay của hắn ở cán dao cắm trên lưng nạn nhân.
À, đây là một chi tiết mới nữa.  Nguyễn Phương nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, nói nhỏ:
- Có lẽ bác ấy cũng là một người tốt, nhưng trong đời ai cũng có lúc lỗi lầm.
Ông Lê Mai thì quay lại, nhìn thẳng vào mắt chàng họa sĩ rồi nói:
- Nguyễn Phương, cháu là một người thật tốt.  Chính cháu đã cứu mạng bác và đem lại cho bác một hy vọng trong cuộc đời buồn thảm này.
Nguyễn Phương cảm động đáp:
- Thưa bác, cháu cũng rất sung sướng để làm công việc đó.  Cháu mong rằng mọi việc rồi sẽ êm xuôi một cách tốt đẹp.  Sau cơn mưa, bầu trời bao giờ cũng sáng.
Ngừng một chút, chàng hoạ sĩ nói tiếp:
- Bây giờ bác cho phép cháu ở đây cho đến khi nơi này trở lại cuộc sống bình thường chứ?
- Được lắm.  Cháu có thể đi hay ở lúc nào là tùy ý.  Bác cám ơn cháu một lần nữa.  Giữa cuộc đời dâu bể và cái xã hội lừa đảo này, kiếm được một thanh niên hăng hái, tốt bụng như cháu không phải là chuyện dễ.
Và khi ông Lê Mai lên phòng rồi, ông thanh tra Minh quay qua trách chàng họa sĩ:
- Cậu tệ quá.  Sao không nói cho tôi biết chi tiết cậu đã khám phá ra chính ông Hai là nội ứng?
Nguyễn Phương vẫn còn giận vụ ban sáng bèn trả đủa:
- Thưa ông, vì lúc đó toi chưa hoàn toàn tin tưởng nơi ông cũng như ông đã từng nghi ngờ tôi là nội ứng cho kẻ bí mật.
Ông Minh giật mình một chút.  Sau có lẽ đoán được nên cười xòa:
- Tôi xin lỗi đã ngờ oan cho cậu. Thôi, chúng ta huề để cùng hợp tác tới chỗ thành công.
- Tôi rất hân hạnh được làm phụ tá cho ông thanh tra.
Và bữa cơm chiều hôm ấy, mọi người đều vui vẻ ăn uống.  Họ đã thoát được sự hồi hộp, lo lắng là có kẻ trong nhà làm nội ứng.  Chú Tư tài xế đem bàn cờ tướng ra đánh với Nguyễn Phương trong khi ông Lê Mai dạo một bản đàn dương cầm vui vẻ hơn bao giờ hết.  Họ tạm quên hình ảnh của kẻ bí mật để say sưa trong thành công đầu tiên.  Duy chỉ có ông Minh là vẫn giữ bản tính trầm ngâm và tư lự như mọi ngày.
- Ông thanh tra không vui với tụi tôi sao?
Đó là câu hỏi của bác làm vườn.  Ông Minh lắc đầu:
- Không.  Tôi muốn mình luôn luôn đề cao cảnh giác để đối phó kịp thời với bất cứ chuyện gì xảy ra.
Mà thật vậy.  Ông Minh đang theo đuổi những ý nghĩ riêng tư.  Nghề nghiệp đã dạy cho ông nhiều kinh nghiệm quí báu.  Một bầu trời quang đãng có thể nổi giông tố một cách bất ngờ...
12 giờ đêm, bóng tối đã hoàn toàn bao phủ mọi vật.  Ông Lê Mai đang chìm đắm trong một giấc một kinh dị.  Ông mơ thấy mình nằm hấp hối trên giường bệnh và tổng kết lại cuộc đời.  Cuộc đời ấy dường như không làm ông thỏa mãn vì nó có vẻ khô khan, cằn cỗi và ích kỷ quá.  Bây giờ, ông Lê Mai mới thấy rằng cuộc đời có một ý nghĩa cao cả nếu người ta biết dùng nó để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, thế giới mà nhân loại sống trong tình thương và hạnh phúc.  Lý tưởng ấy giản dị và cao đẹp quá nhưng suốt trong mấy chục năm, ông đã không nhận tháy mà lầm lạc bước vào con đường vô nghĩa và đầy cạm bẫy, chông gai mang cái tên "Danh Lợi".  Lúc tỉnh ra thì đã quá muộn và lúc con người sắp nhắm mắt mãi mãi.  Trước mắt ông chợt hiện ra những hình ảnh nhoè nhoẹt, đầy màu sắc, quay cuồng đảo lộn và sau cùng biến thành một màu đen thẳm.  Trong giấc mơ, ông Lê Mai có cái cảm giác lâng lâng của linh hồn rời khỏi xác.  Linh hồn ấy bay lượn chập chờn trên cái xác cứng lạnh như luyến tiếc cõi dương trần rồi phút chốc bay vụt đi vào một thế giới vô tận và lạ lùng.  Thế giới của những linh hồn, cách biệt vĩnh viễn với đời sống dương thế không có cảnh xấu xa, lừa đảo hay giết nhau để mà sống và chỉ có tình thương bất tận.
- Thế nào, dậy đi chứ Lê Mai?
Tiếng kêu làm ông giật mình, ú ớ mấy tiếng rồi tỉnh dậy.  Giấc mộng đã biến ông thành một con người khác với những quan niệm cách xa quan niệm mấy tiếng đồng hồ trước đây.  Nhưng trong những giây phút ấy, dưới ánh nến chập chờn của gian phòng, ông Lê Mai thấy một người lạ, khá to lớn đứng sừng sững như một pho tượng đá và đang có vẻ chờ đợi.
- Ông là ai?
- Lê Mai, anh đã tỉnh ngủ chưa?  Hãy dụi mắt mà xem cho rõ tôi là ai?
Ông Lê Mai ngồi dậy, bình tĩnh nhìn kẻ đối diện.  Hắn là một người hơi gầy, nét mặt hốc hác đượm vẻ gian khổ.  Mái toác đã bạc quá nửa và có vết thẹo nơi cằm, lộ hẳn ra trước bởi cái miệng mím chặt.  Đó dường như là một người xa lạ?
- Không, tôi không hề biết ông là ai.
Khách lạ nở nụ cười chua chát, cất giọng khàn khàn mỉa mai:
- Phải, ông sống trên nhung lụa quá quen rồi, làm sao còn nhận được tên tù khốn khổ này nữa.  Những năm dài đằng đẵng đã biến tôi thành một con người khác xưa hoàn toàn.
- Ông nói vậy nghĩa là sao?
- Tôi muốn nói tôi là Phạm Ngọc Cảnh, kẻ đã bị ông kết án khổ sai trong vụ án 02-10...
Ông Lê Mai tái mặt sợ hãi, chồm tới và quát:
- Ông nói láo.  Phạm Ngọc Cảnh đã chết trong một tai nạn hai năm về trước.  Ông giả danh hắn tới đây với mục đích gì chứ?
- Ông có thể chối bỏ không dám đối diện với Phạm Ngọc Cảnh ngày xưa.  Nhưng tôi không bao giờ bỏ qua được mối thù ấy.  Bản án mười ba năm đã phá hỏng hết cuộc đời tôi, đã biến tôi từ một nhà sinh vật học tăm tiếng thành một tên tù tàn tạ, và công trình nghiên cứu trong năm năm trời đã phải tan thành mây khói, chỉ còn là một con số không to tướng.
Ông Lê Mai nói, giọng hơi run:
- Tôi hỏi ông là ai.  Đừng giở trò ma quỉ dọa nạt như mấy ngày qua.
Khách lạ gầm lên:
- Ông im đi.  Hãy im lặng để sám hối tội lỗi của mình.  Ông mong tôi chết để tội ác của mình vĩnh viễn được xóa bỏ.  Không, không bao giờ như vậy.  Tôi về đây với hình ảnh một con người thù hận, đòi món nợ cho người vợ thân yêu đã chết, cho chính cả cuộc đời bản thân tôi nữa.  Ông hiểu chưa?
- Láo.  Những lời của ông toàn là láo.  Ông có bằng cớ gì buộc tội tôi chớ?
- Tôi không có bằng cớ xác đáng nhưng sự thật là sự thật.  Dù ông giết người một cách khéo léo đến đâu, không để lại dấu tích thì ông vẫn là kẻ sát nhân, không hơn không kém.
- Nhưng tôi không giết ai cả.  Ông không có quyền hạn gì đối với tôi hết.
Khách lạ cười gằn, đáp:
- Phải.  Trên pháp lý tôi không có quyền xử tội ông.  Nhưng bây giờ, xã hội đã biến tôi thành một con thú rừng xanh, mạnh được yếu thua.  Chỉ có thế thôi.
- Tòa án sẽ xử tội ông.
- Toà án!  Thưa ông chánh án khả kính của tôi, hai tiếng đó đối với tôi không còn giá trị gì nữa.  Tòa án là đại diện cho pháp luật, thực thi lẽ công bằng nhưng những năm trước, người ta đã dùng nó làm một phương tiện tốt nhất che dấu tội ác của mình, hại kẻ cô thế.  Lúc đó, pháp luật có che chở, bảo vệ cho kẻ vô tội là tôi đâu mà bây giờ tôi phải tôn trọng nó chứ?  Hơn nữa, tôi về đây cũng chỉ muốn thực hiện lẽ công bằng là kẻ có tội phải đền tội.
Ông Lê Mai sắc mặt nhợt nhạt, cơn đau tim tái phát làm ông rũ người xuống, nói không ra tiếng.  Khách lạ nhìn với vẻ hài lòng rồi tiếp:
- Lê Mai, hãy nhìn thẳng vào quá khứ để sám hối và nhìn cảnh giàu sang phú quý của mình một lần cuối cùng để giã từ dương thế.  Ông sẽ không cô độc dưới âm phủ vì ở đó đã có ông bạn Đoàn Văn Lâm chờ đợi sẵn.  Tôi cho ông thời hạn năm phút.
Ông Lê Mia khoé mắt lộ vẻ khủng khiếp.  Cặp mắt thất thần nhìn chung quanh như cầu cứu.  Khách lạ hiểu ý, nói:
- Ông đừng mong có phép lạ nào cứu vớt trong hoàn cảnh này, ngay cả thằng nhãi Nguyễn Phương hay tên thanh tra Minh bất tài nữa.  Chúng chỉ hạ được tên quản gia ngu ngốc, chứ đối với tôi thì chỉ là châu chấu đá xe.  Hơn nữa, tôi đã xông thuốc mê vào phòng và ít ra đến mười giờ sáng mai chúng mới có thể tỉnh dậy.
- Dù tôi có chết, bọn ông cũng sẽ bị tóm cổ.
- Ha ha, một câu nói khôi hài.  Tôi nói để ông biết những viên cảnh sát bắt tên quản gia chiều nay đều là người của tôi, giả làm cảnh sát để cứu lẫn nhau.  Đừng mơ tưởng những chuyện hão huyền.
Ông Lê Mai đã tuyệt vọng trong khi khách lạ rút ra con dao tiến tới như một hung thần.  Cũng trong giây phút ngắn ngủi ấy, bản năng mạnh mẽ của con người trước cái chết chợt vùng dậy và ông Lê Mai bất ngờ chồm tới, tống mạnh vào bụng kẻ đối diện một đạp như trời giáng.  Bị trúng đòn, hắn ôm bụng lảo đảo đánh rơi con dao găm xuống đất.  Ông Lê Mai vừa cúi xuống định lượm lên thì cũng bị trúng một cú đá móc ngược từ dưới, ngã xoài trên mặt đất, đầu va vào cái tủ và máu tuôn ra khá nhiều.  Khách lạ đủ thì giờ lượm con dao, tiến lại định kết liễu cuộc xô xát nhưng hắn bỗng đứng sững trước họng súng đen ngòm ngòm của ông Lê Mai đang sẵn sàng nhả đạn.
- Đứng lại nếu không muốn chết!
Người khách xám mặt biết cơ mưu không thể thành.  Giọng ông Lê Mai trở nên đanh thép hơn bao giờ hết.
- Tôi biết ông không phải là Phạm Ngọc Cảnh vì không bao giờ có chuyện người chết đội mồ sống dậy.  Ông là kẻ biết nhiều điều không nên biết nhưng tôi chẳng phải là kẻ sát nhân để giết ông trừ trường hợp bất khả kháng.  Bây giờ hãy theo lệnh tôi: bỏ dao xuống, úp mặt vào tường, hai tay giơ lên đầu.
Khách lạ làm theo lời ông Lê Mai và hắn lãnh trọn một bá súng, sau đó, gục xuống ngất đi.  Ông Lê Mai bước lại tủ, tự băng vết thương ở đầu rồi lục lấy một vài giấy tờ cần thiết và cuốn chi phiếu bỏ vào túi áo, ông khoác thêm cái áo par-dessus, sau đó xuống vườn lấy xe hơi lái đi, đi thật xa để sống một cuộc đời khác.
Và mười lăm phút sau chiếc Peugeot 504 đã ra khỏi thành phố khá xa, gió lồng lộng thổi tạt vào xe.  Con đường lúc này vắng lặng nhưng ông Lê Mai chợt cảm thấy chóng mặt, có lẽ vì mất máu quá nhiều.  Trong phút chốc, cặp mắt hoa lên và ông Lê Mai như muốn gục xuống tay lái giữa lúc chiếc xe đang chạy với tốc độ gần 80 cây số giờ.