Dịch giả: vinhhoa
phần 3
Tiếng nhạc diệu kỳ

'Venus' là sân biểu diễn ngoài trời lớn nhất trong nước, có thể chứa được một trăm hai chục ngàn người. Lúc sáu giờ, bốn mươi cổng diễn trường bắt đầu mở rộng, 'fan' yêu nhạc có đến vạn vạn người tuần tự nối đuôi nhau tiến vào diễn trường. Đến bẩy giờ ba mươi phút, người ta đã ngồi kín mít khắp nơi trên những dãy ghế cứ tầng tầng cao lên theo hình vòng cung.
Ánh đèn pha rực chiếu tập trung trên khán đài cao hình bán nguyệt tại hướng tây sân biểu diễn. Nơi đó chỉ đặt một cây đàn guitar. Đúng tám giờ, Nhạc vương Tiểu Sâm, người nổi tiếng trên toàn thế giới sẽ cầm lên cây guitar đó, đàn lên những nhạc khúc khiến muôn người mê cuồng say đắm.
Một trăm hai chục ngàn người lặng yên một cách khác thường, lòng mong đợi khiến họ đã quên mất chuyện mở miệng kêu hô. Họ càng giống như một đoàn giáo dân chực chầu vị thánh, đợi chờ Tiểu Sâm vì họ mà tấu lên di tích thánh thần.
Mặc dù trên phương diện âm nhạc, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm, vẫn bị xúc động bởi bầu khí phận hiện trường, và đã sinh ra một tâm trạng rất khác lạ.
Tôi đứng tại hậu trường, có phần bỡ ngỡ ngóng nhìn ánh đèn chiếu xuống chiếc guitar lẻ loi chịu đựng nơi trước khán đài, đối mặt với mười hai vạn 'fan' mê nhạc. Giả sử Tiểu Sâm có thật là hung thủ, tôi phải nên làm gì đây? Nếu Tiểu Sâm cần có nữ nhân, chỉ cần ngoắc ngón tay; người đẹp có thể nối một vòng trái đất, sắp hàng vào phòng cho mà cưng chiều thỏa thích. Y cần gì mạo hiểm đi cưỡng hiếp chứ? Như thế lại càng thêm quá nhiều vấn đề khó lòng giải thích rồi.
– Đỗ đại úy!
Tôi như bừng tỉnh lại sau những suy tưỡng mông lung, đứng sau lưng tôi là Phùng Lễ với gương mặt căng thẳng.
Phùng Lễ không chút tình cảm, trầm giọng nói:
– Đi xuống đài đi! Có ông tại đây sẽ ảnh hưởng đến tâm tình Tiểu Sâm.
Tôi lạnh nhạt trả lời:
– Tôi tưởng Tiểu Sâm cũng hy vọng tôi bắt được hung thủ chứ!
Phùng Lễ hét lên:
– Cút xuống ngay! Bằng không tôi lập tức tuyên bố hủy bỏ buổi nhạc hội chỉ vì ông.
Tôi lắc vai, chúm miệng cười:
– Đi thì đi chứ! Dù sao đến giờ đối với âm nhạc, tôi cũng chẳng hứng thú gì cho lắm!
Nói xong tôi xoay người theo bậc thang bên trái khán đài bước xuống.
Phùng Lễ có mằm mơ cũng không mơ được là tôi lại phản ứng kiểu này, làm cho ông ta đâm ra bối rối. Tôi vừa bước xuống bậc thang, thoáng nghiêng người ngoái lại, đã không còn nhìn thấy Phùng Lễ nơi chỗ tối tăm đó!
– Này! Đỗ đại úy!
Tôi nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy tại dãy ghế ở hàng trước nhất, người đẹp Tả Thi Nhã đang hướng về tôi ra sức vẫy tay. Tôi chen đến chỗ bên cạnh cô ta rồi ngồi xuống, châm chọc hỏi:
– Cô chọn được chỗ ngồi tốt thật!
Tả Thi Nhã nói:
– Việc nhỏ này cần gì đến thủ đoạn, tôi đâu cần phải làm lộn xộn lên. Chao ôi! Khí trời quá nóng, tôi không hiểu những buổi nhạc hội của Tiểu Sâm vì sao luôn tổ chức ngoài trời. Vả lại, đúng ngay vào những hôm nóng nhất trong mùa hè, còn chính xác hơn so với đài khí tượng nữa!
Tôi chợt giật mình. Cô ta nói đúng lắm! Tiểu Sâm vì lý do gì, mỗi lần tổ chức nhạc hội, chọn đúng vào những ngày khí trời nóng nhất.
Khán giả toàn diễn trường cất tiếng hoan hô, tiếng hò hét chấn động cả một góc trời.
Tiểu Sâm mặc nguyên bộ y phục mầu đen, hiên ngang bước ra trước khán đài; không biết lý do gì mà y cứ cầm trong tay ly rượu chân cao, chứa đầy chất lỏng mầu xanh biếc.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang dội khắp trời, tất cả mọi người đều cùng nhau đứng dậy, biểu lộ hết lòng sùng kính và ủng hộ đối với thần tượng của họ.
Tôi hoàn toàn không có ý đứng lên, nhưng vì Tả Thi Nhã đã đá tôi một cước đau lắm, nên chỉ còn cách đưa bộ mặt khổ đau mà đứng dậy. Tiểu Sâm đưa cánh tay lên, tất cả mọi người bỗng nhiên yên lặng, lặng yên đến nỗi kim rơi cũng nghe được. Do sự huyên náo chuyển thành tĩnh mịch, điều trái ngược này khiến người ta cảm động bội phần.
Tôi và Tả Thi Nhã ngồi nơi dãy đầu tiên phía bên trái, cách xa Tiểu Sâm chỉ hơn hai mươi thước, có thể rõ ràng trông thấy tất cả những biểu lộ của y.
Chỉ thấy Tiểu Sâm với ánh mắt như huyễn như mộng chậm rãi nhìn khắp nơi, đang lúc y trông sang tôi và Tả Thi Nhã, ánh mắt ấy đã dừng lại một cách rõ rệt.
Y đang dán mắt vào Tả Thi Nhã.
Tôi được thấy lại ánh mắt mà y nhìn Tả Thi Nhã lần đầu gặp bên ngoài dãy phòng Tổng thống, ánh mắt ấy có sự kích động lẫn lộn trong nỗi sầu thương.
Tả Thi Nhã cảm được Tiểu Sâm đang nhìn mình, cảm động đến nỗi trơ mắt ngẩn ngơ, hồn vía theo mây gió; trong lòng tôi không khỏi dâng lên một chút đố kỵ.
Tiểu Sâm dừng lại ít nhất là sáu giây trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng, rồi mới dời ánh mắt nhìn qua nơi khác.
Cô ta thầm thì nói:
– Trông y cầm ly rượu trong tay, mỗi lần ra trình tấu đều cầm theo chiếc ly ấy, nhưng thật sự chưa từng thấy y uống bao giờ.
Tiểu Sâm đặt ly rượu xuống một bên, cầm lên cây đàn guitar, rồi y ngồi xuống chiếc ghế cao đặt phía trước.
Khán giả toàn trường ngồi xuống một cách cẩn thận, tuyệt đối tĩnh lặng như chết.
– Tình tang!
Nhạc vương Tiểu Sâm bắt đầu tấu đàn.
Những ngón tay thon dài của Tiểu Sâm bắt đầu gảy vuốt, tung múa nhẹ nhàng trên các sợi dây đàn guitar. Tiếng nhạc tuôn trào như dòng nước chảy, trôi hướng về toàn trường với hơn cả một trăm ngàn người đang khao khát nhạc tấu thoát tay y như điên cuồng mê dại.
Vào lúc này thì khắp Đất Trời đều tràn ngập tiếng nhạc "tang tính tình tang", tôi có nghĩ đến việc chú ý lắng nghe điệu nhạc xem nó như thế nào, làn điệu ra sao, nhưng hoàn toàn không nắm bắt được; chỉ là những tiếng nhạc từng nốt, từng nốt nối tiếp nhau; thậm chí khoảng cách từ giữa âm này sang âm khác, dường như nó còn đáng lắng nghe hơn là tiếng nhạc chính nó nữa!
Tôi chợt bừng tỉnh lại, mình đã làm gì? Suốt cả đời, tôi chưa từng có khoảnh khắc như thế này, là chú tâm lắng nghe theo mỗi âm thanh của từng tiếng nhạc.
– Tang!
Dư âm như muốn dứt hẳn, thình lình lại vút lên "tinh tính tàng tang", một chuỗi đơn âm vang vọng như hạt châu rơi trên đĩa ngọc. Những tiếng rời rã này dường như ở tại một nơi rất xa vời, rất diệu vợi; tôi lại đắm chìm trong tiếng nhạc nữa rồi!
Tôi đã nhìn thấy trái đất đen như mực, với một vòng ánh sáng lấp lánh, tiếp theo là một chuỗi vòng ánh sáng lan xa dần rồi tan biến, và kinh nghiệm nối tiếp càng khó mà hình dung cho được.
Chẳng có người nào, chẳng có một sân diễn tấu ngoài trời nào, chẳng có cái gì cả; có chăng chỉ là tiếng nhạc giữa Đất Trời, hòa cùng ảo ảnh thị giác khó mà tách rời khỏi cung bậc du dương. Tất cả chỉ giống như một giấc mộng êm ái ngọt ngào, vào một đêm tối giữa mùa hạ ấy.
Làn gió nhẹ phất phơ qua đồng nội, cỏ xanh cao đến gối chân người, nhấp nhô như làn sóng, mênh mông chẳng biết đâu là cùng tận bến bờ; trăng sáng treo cao trên dốc núi trơ trọi, ánh trăng chiếu lên dòng nước chảy nhanh dưới bờ dốc. Dưới sự dẫn dắt bởi tiếng nhạc như mê đắm ảo huyền của Tiểu Sâm, tôi cứ thoát rồi lại nhập giữa khung cảnh kỳ dị và thế giới đầy quyến rũ, thân này không tự chủ được rồi!
Tôi cảm thấy tiếng lặng thinh của đàn guitar như chọc xoáy vào hệ thần kinh, và mạch nhịp cùng lúc đập nhanh lên. Tôi đã quên mất mục đích để đến buổi nhạc hội, đã quên mất mối hoài nghi đối với Tiểu Sâm, chỉ còn sót lại là cung-nhạc-say-mộng tinh khiết nhất, mỹ miều nhất; và cảm nhận này, chỉ có được trong một giấc ngủ ngon.
Giữa Đất Trời chí thuần tuyệt mỹ ấy, tôi đã khắc phục được nỗi kinh sợ đối với việc sống chết, dòng thời gian bất tận mà tôi đang ngước trông từ khe hở tay trôi mãi, thấu hiểu được sự vĩnh hằng bất diệt của vũ trụ, không có sự tận cùng. Đột nhiên, trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn thương, rồi lại nhanh chóng bị thay thế bởi một niềm vui khôn tả khác, đến giờ tôi mới hiểu được thế nào là 'trăm vạn nỗi niềm như sóng dậy trong lòng.'
–Tang...
Dư âm đồng vọng.
Tôi ngỡ ngàng mở bừng mắt, vừa đúng lúc kịp nhìn theo bóng lưng Tiểu Sâm tay cầm ly rượu đi mất. Tiếng nhạc đã dứt hẳn, bấy giờ mới phát giác, mặt mình đã chứa chan đôi dòng lệ nóng rồi!
Tôi lủi thủi một mình đi trên đường. Hai tiếng sau khi buổi nhạc hội kết thúc, tâm tình của tôi vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Tiếng nhạc của Tiểu Sâm khiến người ta có cảm giác tâm hồn như bị dao động, vừa rồi là kinh nghiệm tuyệt đỉnh mà đời người thật sự có thể bám trèo lên. Tôi nghĩ rằng tất cả những người tham dự buổi chơi nhạc này đều cũng giống như tôi, rời khỏi diễn trường mà lòng dạ bâng khuâng, mang theo một giấc mộng đẹp khiến tất cả mọi người lưỡng lự không thôi!
Tại sao ta lại không thể có được từng giây từng phút cũng giống như vừa rồi?
– Két!
Có tiếng thắng xe vang lên đằng sau tôi.
Tôi theo bản năng, bèn phóng sang một bên.
Một chiếc xe ‘Sedan’ Nhật Bản đỗ lại bên cạnh, Tả Thi Nhã thò đầu ra cười hỏi:
– Đại trinh thám, xe cảnh sát của anh bị hư rồi sao?
Tôi lắc đầu nói:
– Không đâu! Tôi muốn được yên tĩnh để suy nghĩ một vài chuyện.
Tả Thi Nhã ranh mãnh hỏi:
– Nghĩ đủ rồi, phải không?
Tôi mở cửa xe, ngồi vào trong rồi nói:
– Nghĩ về cô thì vẫn chưa gọi là đầy đủ.
Tả Thi Nhã có phần kinh ngạc ngắm nhìn tôi:
– Đầu óc của anh nhất định có sự cấu tạo không giống người khác. Những người khác lần đầu tiên đi nghe nhạc Tiểu Sâm trình diễn, có đến luôn mấy ngày vẫn chưa hồi phục như lúc thường, anh đã tỉnh cơn mê sớm nhanh đến thế!
Tôi hỏi:
– Cô không phải cũng nhanh đó sao?
Tả Thi Nhã cười nói:
– Đây là lần thứ mười tám em nghe y chơi nhạc rồi, sau khi buổi trình diễn chấm dứt, trong nửa tiếng là có thể hồi phục lại. Có lúc em thật sự nghi ngờ âm nhạc của y là một loại yêu thuật.
Tôi thở dài ngao ngán:
– Cho dù là thuốc độc, tôi cũng cam lòng mà uống.
Cô ta cười âu yếm:
– Anh bị y chinh phục rồi. Có nghe y biểu diễn tối mai không? Với thân phận đặc biệt của anh, có thể giúp đưa em vào chứ? Em chỉ có vé vào cho buổi diễn vừa rồi.
Tôi khẽ nhếch môi, còn chưa kịp nói ra tiếng nào; cô nàng đã giận dỗi:
– Anh nói gì?
Tôi khe khẽ nói; cô ta hết chịu nổi, lấy tai đưa sát vào môi tôi, la nên:
– Nói lớn một chút!
Tôi cắn nhẹ vào chiếc hoa tai rồi nói:
– Chúng ta đi 'make love'.
Gương mặt nhạt phấn của cô nàng ửng đỏ, ngồi ngay người lại, răng thì cắn chặt, dáng điệu này thật là lôi cuốn người ta quá sức. Xe chạy trên đường được một lúc thì cô ta hỏi:
– Tới nhà anh hay đến chỗ em?
Ngôi nhà hai tầng của Tả Thi Nhã ở vùng nam ngoại ô, một thành phố nhỏ đẹp và tĩnh mịch, cây rừng sum suê ngoạn mục. Trên đường đi, chúng tôi cũng không nói đến một câu, chỉ để ý lắng nghe nhịp đập trong tim của đối phương.
Tôi bỗng nhiên nhận ra rằng mình chưa từng có ý như là muốn 'make love' với một người con gái.
Chiếc xe ngừng lại, Tả Thi Nhã khẽ nói ra hai chữ:
– Đến rồi!
Đút chìa khóa vào trong ổ, một tiếng "tách" vang lên, cửa đã mở rộng ra. Tả Thi Nhã nói:
– Đại trinh thám! Xin mời!
Đương nhiên là tôi không nhường. Vừa đặt chân lên bậc thềm trước cửa, một cơn chóng mặt như đập vào thần kinh, làm tôi loạng choạng hai bước, "bịch" một tiếng, mới biết là mình đã đâm đầu vào bức tường cạnh cửa.
– Á!
Tiếng hét kinh hoảng của Tả Thi Nhã làm tôi tỉnh táo lại.
Sự huấn luyện dài lâu làm tôi lập tức nghĩ đến chuyện gì đang xảy ra.
Tôi gắng gượng đi tới cửa chính; vừa đi hai bước lại nổi cơn chóng mặt, thấy trời đất như quay cuồng. Tôi không thể chịu đựng được nữa, bèn quỳ phục xuống đất.
Tôi cảm giác được có một lực lượng quỷ quái đang len lỏi vào trong đầu óc, kiểm soát hệ thần kinh tôi.
Hung thủ đã xuất hiện rồi!
Nó đang dở phù pháp khiến người ta phải hôn mê để đối phó tôi. Đáng tiếc là tôi vẫn không biết, làm sao nó có thể làm được như vậy. Tôi nhất định phải tranh đấu.
Ý niệm chống đối này vừa mới thoáng qua, một cơn mệt mõi rã rời không thể kháng cự, từ trung tâm thần kinh lan truyền liên tục ra khắp toàn thân. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, ngay tại đây, hãy ngủ yên một giấc ngàn thu không tỉnh lại.
Tôi đã ngã nằm sóng sượt, gương mặt chạm vào mặt đất mát lạnh, đầu óc lập tức tỉnh táo. Lúc nào tôi cũng đều tin rằng mình có ý chí vững chắc như sắt thép. Cắn vào đầu lưỡi một cái, cơn đau điếng làm cả người tôi rung động, đầu óc đã khôi phục được hơn một nửa, bèn chống tay trườn dậy. Vừa nghĩ đến việc đứng lên, lại cảm thấy choáng váng hết sức khó chịu; tôi không dám thử lại nữa, chỉ còn cách liều mạng mà lê lết vào trong phòng.
Trong phòng truyền ra tiếng thở hổn hển tựa như của dã thú và giọng Tả Thi Nhã rên rỉ nũng nịu. Trong lòng tôi có chút giận dữ, liền rút súng lục ra, liều lĩnh chống đối lực lượng khống chế thần kinh tôi, và từng ly từng tấc mà tôi trườn vào trong đó.
Đập vào mắt tôi là cảnh tượng tàn bạo khiến cả đời tôi không thể nào quên được.
Một người đàn ông cả người trần truồng, lưng quay về phía tôi, hai chân duỗi ra, nằm sấp trên tấm thân lõa lồ của Tả Thi Nhã bên trên mặt thảm. Trên lưng gã có một vết đỏ như máu; đường vẽ nhăn nheo trên vết lưng đó trông tựa như cá sấu mà không phải cá sấu. Nhưng tôi thật sự biết rõ đó là một Dị vật có sự sống.
– Đùng!
Viên đạn bắn trúng vào vai bên trái của gã, làm người đàn ông đó cả người ngã xuống phía trước. Tôi lại cảm thấy chóng mặt không chịu được, rồi ngất đi không còn biết gì nữa.
Đến khi tôi tỉnh lại, đã là quá trưa ngày hôm sau.
Tôi lồm cồm đứng dậy, Tả Thi Nhã vẫn còn nằm mê man trên mặt đất, nụ cười trên mặt mang theo vẻ ngọt ngào. Trong sự kinh hoàng, tôi nhận ra bộ ngực cao ngồng của cô ta vẫn còn phập phồng một cách nhịp nhàng.
Máu trên mặt đất đã trở nên đen sậm, khiến tôi hiểu được rằng đêm qua không chỉ là một cơn ác mộng.
Tôi bồng lấy cô ta đặt lên giường, lấy mền đắp kín, rồi mới lái xe đến hội trường biểu diễn.
Tôi đi thẳng vào hậu trường, đến trước phòng hóa trang thì bị Phùng Lễ chặn lại.
Ông ta lạnh lùng hỏi:
– Ông muốn làm gì đây?
Tôi lạnh nhạt nói:
– Muốn chứng thật một việc.
Sắc mặt ông ta tái hẳn:
– Ông mà không quay ra, tôi gọi ngay cảnh sát đuổi ông đi.
Giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Sâm từ bên trong vọng ra:
– Phùng Lễ! Bác còn muốn tôi che dấu sự thật đến lúc nào, hãy để Đại úy đi vào đây.
Phùng Lễ hoảng hốt quát tháo:
– Tiểu Sâm! Anh là kho tàng quý báu của nhân loại, tôi nhất định phải bảo vệ anh, không người nào có thể làm hại đến anh.
Tiểu Sâm hiện ra trước cửa, trên tay cầm ly rượu như mọi lần, trong ly là chất lỏng lóng lánh mầu xanh biếc; ngoài việc khiến người ta cảm thấy lạ lùng, đôi mắt như huyễn như mộng đó của y cứ nhìn tôi chòng chọc.
Tôi không khỏi bỡ ngỡ, thấy gương mặt y trắng mét khác thường. Vẻ mặt đó đúng là sau khi mất máu khá nhiều.
Tiểu Sâm nói:
– Xin theo tôi đến đây!
Lời y nói có sức lôi cuốn vô cùng mạnh mẽ, làm tôi không còn tự chủ được mà phải đi theo sau bước chân y. Đột nhiên tôi như bừng tỉnh lại, thì ra đã đi đến bức màn trước sân khấu.
Tôi hét lên:
– Anh muốn đi đâu?
Trong mắt Tiểu Sâm hiển lộ vẻ sầu muộn khiến lòng người đau xót:
– Bên ngoài có hơn một trăm ngàn người đang chờ tôi chơi nhạc, anh nói tôi muốn đi đâu đây?
Tôi hỏi:
– Phải chăng anh chính là người mà tôi đã bắn trúng?
Tiểu Sâm trả lời hết sức bình tĩnh:
– Chính là tôi. Anh cũng đã nhìn thấy nó. Nó chính là tôi, tôi chính là nó.
Tôi đã rút ra khẩu súng lục.
Tiểu Sâm nhìn mà chẳng để khẩu súng vào trong mắt, ánh mắt dõi trông về phía Phùng Lễ ở sau lưng chúng tôi và nói:
– Năm năm về trước, tôi du lịch đến vùng sông Amazon tại Nam Mỹ, trượt chân rơi xuống dòng nước. Chẳng ngờ lại bị một sinh vật kỳ lạ bám chặt sau lưng. Tôi lên cơn sốt hơn cả mười ngày; khi đó mới phát giác ra, Dị vật đó đã dính thành một thể với tôi rồi!
Tôi cảm thấy máu mình như đông lại, vừa nói vừa run:
– Nó ẩn trốn ngay sau lưng anh?
Tiểu Sâm gật đầu nói:
– Anh đã hiểu rõ? Không phải là tôi chơi nhạc, mà là Nó! Tiếng nhạc lưu chuyển từ Nó vào trong óc tôi, truyền đến trên tay, rồi lại chuyển ngược về trong Nó; Nó lại đem tiếng nhạc truyền đến mọi người nơi đây, khiến cho họ có được niềm vui sướng thật tuyệt vời!
Phùng Lễ nói:
– Chỉ vào lúc khí trời nóng bức, Dị năng này của nó mới có thể phát huy đến cùng tột. Thật đáng thương hại, Dị vật này có thể sống bám trên thân người, cùng lúc sẵn có đủ hai tính chất cực đoan là Linh tính và Bạo tính. Mỗi lần diễn tấu đều khêu dậy dục vọng nguyên thủy nhất của Nó, đưa đến hậu quả khiến người người phải đau lòng.
Tôi thở dồn tức giận nói:
– Đây là sinh vật quỷ quái gì mà có thể khống chế thần kinh con người? Nhưng, xin lỗi, tôi phải bắt giữ Nó.
Phùng Lễ trở nên kích động, nắm chặt bả vai tôi, kêu khùng lên:
– Không được! Tiểu Sâm và Nó không thể chia lìa, cũng giống như tim và máu, đã không có Tiểu Sâm, càng không có âm nhạc thật sự.
Tôi cảm thấy bối rối. Tiểu Sâm và Nó hợp tấu lên cung nhạc diệu kỳ, đó chính thật là cảnh giới tha thiết ước mơ của loài người. Tôi có nên buông tha họ hay không? Có nên vì giấc mộng đẹp mà phá bỏ nguyên tắc chăng?
Tiểu Sâm mở nụ cười ảm đạm:
– Xin lỗi! Đã đến giờ chơi nhạc rồi!
Y cầm ly rượu đi thẳng ra phía trước, dáng đi thất thểu bồng bềnh.
Tay tôi mềm hẳn ra, khẩu súng rơi xuống đất.
Tiếng vỗ tay điên cuồng lẫn tiếng hoan hô vang thấu Đất Trời, rồi bỗng nhiên lại lặng ngắt như tờ.
– Tình tang!
Tiếng nhạc từng nốt nối tiếp nhau nhảy múa, và ảo ảnh cũng từng bức nối đuôi nhau vụt hiện khắp quanh tôi. Tôi cảm nhận được từ nơi sâu thẳm tâm hồn, đâu là Đất Trời vô cùng tận.
Tiểu Sâm cùng Nó dẫn dắt tôi đến cái nơi, mà tôi cảm thấy gần gũi như máu với thịt, cho dù tôi chưa từng đặt bước đến chốn cõi lạ lùng. Nỗi khổ đau, hoang mang, thương xót, thiết tha, vui cuồng, tựa như Hồng thủy tràn lan trên đại địa.
Tiểu Sâm cùng Nó gắng sức tấu đàn, tiếng nhạc từ Nó chảy sang Y, lại từ Y chảy về Nó, rồi lại lưu chuyển ra tứ phương cùng tiếng y cười khóc, hòa lẫn trong tâm hồn tất cả mọi người.
Trong niềm hoan lạc cùng nỗi sầu thương tột đỉnh, Tiểu Sâm cầm lên chiếc ly mà y đã đặt xuống một bên trước đó, với chất lỏng mầu bích lục óng ánh trong ly, mọi việc liên can rồi cũng đến hồi kết thúc.
Sau cùng, y đã uống ly rượu độc ấy để phong kín yết hầu.
______________
Hết

Xem Tiếp: ----