Chương IX

Thời gian lặng lẽ trôi… đã sáu lần hoa mai nở và không biết bao lần Bảo Khuyên âm thầm khóc nhớ thương ai.
Vườn cau ruộng bắp nhà Khuyên vẫn suốt mùa xanh tốt và hoa lợi thu vào vẫn đủ nuôi sống mệ cháu Khuyên.
Số người trong gia đình Khuyên vẫn là ba: Mệ Ngọai, Bảo Khuyên và O Cam. Dì Châu đã trở lại Sài Gòn làm việc sau một thời gian tinh dưỡng, dì là công chức không thể đương nhiên đào nhiệm được, mệ Ngọai già thêm một chút, O Cam già thêm một chút và Bảo Khuyên cũng thế, năm nay nàng đã hai mươi bốn tuổi rồi.
Sau những ngày xa vắng Hải, Bảo Khuyên chán nản sầu buồn, học hành càng ngày càng sút. Tuy vậy, cô Tịnh Hương thông cảm và an ủi Khuyên những lúc nàng tỏ ra tuyệt vọng. Bảo Khuyên cứ nhớ hòai bàn tay cô vuốt nhè nhẹ trên lưng, giọng nói cô dịu dàng thỏ thẻ: “Cố quên Hải đi Bảo Khuyên, nhìn thẳng đến tương lai trước mặt, mình mới có can đảm để sống”
Bảo Khuyên bơ vơ, Bảo Khuyên lạc lỏng. Bảo Khuyên chỉ còn biết tìm nguồn an ủi nơi cô Tịnh Hương. Nhưng rồi cô cũng bỏ nàng mà đi, cô theo chồng đổi vào Đà Nẳng, Như Mai thì lấy chồng rày đây mai đó chẳng viết về cho Khuyên một lá thư.
Sau biến cố Mậu Thân, gia đình bác Thuấn dọn vào Sài Gòn, ngôi vườn bán lại. Bảo Khuyên không còn cơ hội nào để biết tin tức của Hải nữa dù ngày ra đi bác Thuấn có hứa sẽ viết thư về thăm mệ Ngọai và nàng.
Chật vật lắm, Bảo Khuyên mới đậu được Tú Tài hai. Song nàng cảm thấy mình như kiệt sức trên con đường học vấn, không thể tiếp tục lên đại học được. Nàng nhờ người bà con xin cho nàng vào dạy tại một trường tư thục, ngày qua ngày lên trường gõ đầu trẻ và buồn bã đếm thời gian trôi đều trên mái tóc chờ mong.
Tuy vậy, Bảo Khuyên vẫn còn đẹp, cái đẹp của một trái cây vừa chín mọng và nét sầu thương vương vấn trên đối mắt buồn bã kia đã làm cho gương mặt Bảo Khuyên càng đẹp não nùng thêm.
Chiều nay, Bảo Khuyên đang ngồi thêu khăn tay bên cửa sổ, O Cam xách giỏ chợ từ ngòai sân xồng xộc đi vào:
Bà ơi, cô ơi, nguy quá rồi, đánh nhau ở Đông Hà, dân chúng di cư vô đây nhiều lắm.
Mệ đang têm trầu, ngẩng lên:
Có chi mô mà mi la hỏang rứa nờ.
O Cam cụt hứng, nhưng O vẫn cố xum xoe:
- Con thấy rõ ràng, con thấy người ta ngồi lê ngồi lết ở bến Thương Bạc. Trời ơi, con sợ giống như cái dạo Tết nớ quá.
Bảo Khuyên biết O Cam muốn nhắc đến vụ Tết Mậu Thân cách đây bốn năm, nhưng O quên mất ngày tháng năm, nàng ngừng kim:
Không sao đâu, O nhát gan quá.
Thấy chẳng ai hưởng ứng, O Cam tiu nghỉu xách giỏ xuống nhà bếp. Mệ Ngọai hỏi theo:
Đi chợ Đông Ba có mua được chi hong đó?
O Cam quay lại:
- Dạ có, có cá tôm tươi lắm,cả mực nữa, mực tươi, to mà rẻ, nên con mua về quết chả.
Mệ Ngọai gật đầu:
Ừ làm cho con  Bảo Khuyên ăn, chớ còn tao, răng long hết, cần chi ra.
Mệ Ngọai cũng bắt đầu âu lo, Bảo Khuyên đọc được trong đôi mắt già nua ấy nỗi băn khoăn sợ hải, nhưng niềm yêu quê hương, lòng quyến luyến mảnh vườn quê cha đất tổ đã khiến mệ nói cứng:
Có chết tao cũng ở lại Huế. Đi mô chừ, tao già rồi, tao làm ăn lương thện, ai mà nỡ hại tao.
Nhưng Bảo Khuyên biết lo xa hơn, linh tính cho nàng biết tình hình không quá khả quan như mệ ngọai đã tưởng đâu, bầu không khí ngột ngạt bao trùm thành phố Huế. Bảo Khuyên đã sắp sẳn ít quần áo và vật dụng cần thiết vào chiếc vali nhỏ, nếu có biến cố xảy ra, chắc phải bỏ lại ngôi nhà cùng vườn cau sai trái, ruộng bắp phì nhiêu chứ biết làm sao hơn.
Mệ Ngọai thấy, mệ la:
Bộ mi tính bỏ Huế, bỏ tao mà đi hả Khuyên?
Mô có mệ, cháu phải chuẩn bị trước, lỡ có chi mà chạy chớ.
Mệ cương quyết:
Mi chạy thì chạy một mình đi, tao ở lại.
Mệ chướng ghê.
Đã bao nhiêu năm qua rồi, Bảo Khuyên vẫn nói hòai câu mệ chướng ghê.
Nhưng mệ đã bỏ hết tính chướng khi hay tin đồng bào Quảng Trị lại một lần nữa đổ xô vào Huế, đường bay Huế - Sài Gòn phải mua vé chợ đen, xe hàng vào Đà Nẳng cũng vùn vụt tăng giá một cách tàn nhẫn. Bảo Khuyên hỏi ý kiến mệ:
Mình có nên dọn đi không mệ? Răng cháu lo quá.
Ý mệ muốn đi nhưng trong lòng còn ngần ngại, mệ nhìn khắp gian nhà thân yêu. Những cây cột gỗ lim bóng lóang treo các câu đối sắc sảo mạ đồng, ba tấm ngựa (phản) qùi đen mun dày có đến gang tay, chiếc rương xe cẩn xa cừ đựng chén bát quí… bao nhiêu là quen thuộc, bao nhiêu là gần gủi nhắc nhở mệ một thời oanh liệt đã qua… Mệ chép miệng:
- Đi rồi bỏ ba cái đồ quí ni lại cho ai?
Bảo Khuyên bàn:
Mình khóa cửa lại mà, lo chi mệ. Mình vô Sài Gòn với dì Châu đi mệ, trong nớ đã sẳn nhà sẳn cửa.
Mệ Ngọai lai lắc đầu nguầy nguậy:
Thôi thôi, đi vắng ăn trộm vô cạy cửa bưng hết đồ quí của tao, lại còn cau, còn bắp nữa, bỏ bạc triệu ra đi, ai mà điên cái đầu rứa.
Trời đã tối và không khí còn ngột ngạt, hình như gió cũng e dè, nên những hàng cau yên lặng ngẩn ngơ. Không gian tỉnh mịch nặng nề, không một tiếng cho sủa đêm, tiếng ve kêu gọi bước đến. O Cam bưng rổ chén mới rửa từ ngòai bước vào:
Chắc chuyên ni con phải về quê bà ơi, con sợ quá.
Mệ nạt trấn an:
Về chi mà về, mi khéo bày đặt, không can chi mô mà sợ.
Mệ giục Bảo Khuyên:
Ngủ sớm cho khỏe cháu, mai còn đi dạy.
Bảo Khuyên cười:
Dạy chi nữa mà dạy mệ. Trường mô cũng đầy đặc đồng bào tản cư, cháu tới trường chừ chỉ để săn sóc an ủi họ mà thôi.
Mệ Ngọai gật gù:
Ừ tội nghiệp, cháu làm rứa là phải lắm.
O Cam chạy lên:
- Bà ơi, đóng cửa nghe bà.
Mệ Ngọai đứng lên:
Ừ đóng cửa nẻo cho cẩn thận, tao đi ngủ đây.
Bảo Khuyên thức giấc vào nửa khuya, khi nghe tiếng la hét kinh hòang, tiếng chiêng trống khua vang trời vẳng sang từ bên kia sông. O Cam đập cửa phòng nàng rầm rầm:
cô Khuyên ơi cô Khuyên, nguy quá, dễ sợ quá, lửa cháy đỏ cả bên sông cô ơi.
Bảo Khuyên vùng ngồi dậy, nàng mở then cửa thò đầu ra hỏi:
Lửa cháy, mà lửa cháy ở mô?
O Cam mặt tái xanh, tay chân run lẩy bẩy, chỉ ra phía sông:
- Bên … nớ, bên tê sông đó cô… trời ơi chắc chợ cháy quá.
- Mệ tui dậy chưa?
- Dạ rồi, bà ở ngòai bến a.
Bảo Khuyên bước ra sân sau, tiếng la hét vọng về nghe rõ mồn một, nàng đi qua ruộng bắp loang lóang ánh sáng từ đám lửa khổng lồ cuồn cuộn từ bên kia sông rọi sang, nàng bắt gặp mệ ngọai trở vào với đôi mắt thất thần:
Thôi, bỏ hết bỏ hết. Chuyến mô chờ chuyến ni tao đành vô với con Châu.
Bảo Khuyên đỡ lưng mệ:
Mệ nghĩ rứa là phải lắm, mất của còn người chứ không lẽ mình ôm của mà chịu chết sao. Mai cháu lên Air V.N mua vé nghe mệ.
Ừ nhưng tao sợ hết quá.
Không lo mệ ơi, cháu có con bạn bán vé ở đó, nếu mua không được thì nhờ nó, tốn thêm chút đỉnh tiền mà đi được sớm.
Mệ nói nhanh:
Tốn mấy cũng được, cả gia tài tao cũng được, ngó chợ Đông Ba cháy mà tay chân tao rụng rời.
Thôi mệ vô nghỉ đi.
Nghỉ chi nữa mà nghỉ, ngủ chi nữa mà ngủ, tao thức đến sáng sửa sọan vali áo quần. Mi vô ngủ đi, nhớ sáng mai nói tao đưa tiền đi mua vé nghe.
Rứa mệ định để nhà cho ai coi?
Cho con Cam về làng, con nhà thì khóa cửa để đó phó mặc cho trời. Tao tu hành, chắc Phật thương Phật cũng độ, không can chi mô. Mi không nhớ à, hồi Mậu Thân đó, mình tản cư xuống Tòa Khâm mà khi trở về có mất chi mô.