Chương 39

Một tia sáng hồng loé trong mắt Janna rồi biến mất. Nàng nghe tiếng người nói:
- Bà ta tỉnh rồi!
Nàng mở mắt, những khuôn mặt lạ. Luồng ánh sáng lại dọi vào mắt nàng rồi tắt phụt để lại trong cảm giác của nàng một vòng hào quang mầu hồng.
Tiếng một người đàn ông vẳng đến tai nàng:
- Bà có nghe thấy tiếng tôi không?
Janna nghe thấy nhưng không đủ sức trả lời. Nàng mở mắt và nhìn thấy mái tóc hoa râm và một cặp mắt xanh nhợt đằng sau đôi mắt kính trắng rất to, gọng đồi mồi.
Người đeo kính lại hỏi:
- Bà thấy trong người thế nào?
- Tôi..
Janna thấy lưỡi cứng lại. Nàng cố hết sức thốt lên:
- Chồng tôi chết rồi..
- Không đâu. Ông đang đợi bà dưới nhà. Tôi là bác sĩ Ramsay còn đây là vợ tôi, Flora. Bà bị tai nạn. Bác đưa thư tình cờ tìm thấy bà gần cửa hang ngoài biển. Bà đã nhớ ra chưa?
- Derek còn sống à?
Janna nửa như tự hỏi.
- Ông nhà đã báo với đồn cảnh sát là bà bị lạc
Ông bác sĩ nói:
- Khi bác đưa thư chở bà đến đây, chúng tôi báo ngay cho ông nhà biết bà chỉ bị choáng. May mà bác đưa thư biết cách cấp cưú. Bác ta bảo bác ta làm đúng theo như được huấn luyện, thổi ngạt và bóp tim, nên bà mới sống được. Ông chồng bà đã đợi bà ở đây ba ngày rồi.
Ông bác sĩ nói luyến thoắng như để Janna chóng yên tâm.
- Ba ngày?
- Bà thấy chưa? Bà bất tỉnh lâu như thế đấy. Chính chồng bà cũng ngạc nhiên sao bà lại được đưa về đây. Ông ấy yên chí bà đã bị lạc trong hang và không ra kịp khi nước thuỷ triều dâng lên.
Vợ ông bác sĩ bảo chồng:
- Bà ấy đang còn rất mệt. Để bà ấy nghỉ. Tỉnh lại được như thế này là may mắn lắm rồi.
Bác sĩ Ramsay không nói gì, nhét cặp sốt vào miệng Janna lấy thân nhiệt rồi áp ống nghe vào ngực nàng.
Lát sau ông xem cặp sốt và nói:
- Tốt lắm! Bây giờ thì yên tâm rồi. Nhưng bà cảm thấy khoẻ khoắn để nói chuyện với chồng bà chưa, để tôi mời ông ấy lên?
Janna gật đầu. Nàng nhắm nghiền mắt, buông thõng tay. Chân tay nàng rã rời và toàn thân nhức nhối. Đầu óc Janna mụ đi khiến nàng không thể suy nghĩ gì được nữa. Nàng nhớ lại xem đầu đuôi như thế nào mà nàng lại bị tai nạn, nhưng tất cả mọi thứ đều bồng bềnh, chẳng có gì rõ nét ngoài một ý nghĩ: “Thì ra Derek không sao!”
- Ôi chào cưng!
Janna mở mắt, thấy Derek đứng trước mặt nàng, tươi tỉnh, rạng rỡ và nụ cười rất tươi trên mặt. Một làn sương mù nữa bay qua trước mắt, Janna nhắm nghiền mắt lại.
- Nghe tin em thoát nạn anh mừng quá! Anh vội đến đây ngay và chờ em hôm nay là ba ngày rồi. Em thấy trong người thế nào?
Janna uể oải lắc đầu, mắt vẫn không mở:
- Mệt lắm!
Derek nói:
- Em nghỉ đi. Mệt là phải thôi. Bác sĩ Ramsay bảo em bị đập đầu vào đá và ông ấy sợ có tổn thương gì ở não không. May mà không sao. Em đã tỉnh và nghe thấy tiếng anh nói..
- Em tìm anh mãi..
Nàng thều thào.
- Quả là cơn ác mộng khủng khiếp!
Derek nói và ngồi xuống giường bên cạnh vợ.
- Anh vào xem, đến lúc quay ra thì không thấy em đâu. Tưởng em đã ra ngoài trước, anh chạy ra đang ngơ ngác thì nước triều bắt đầu lên, anh hoảng hốt định chạy vào nhưng thuỷ triều lên nhanh quá, anh buộc phải ra.
Derek ngừng nói giữa câu, Janna khẽ mở mắt nhìn và thấy rõ y đang nói dối. Nàng đã gọi như thế, không thể y không nghe thấy. Nhưng nàng không nói gì, lại nhắm mắt.
Derek gạt mớ tóc trên má vợ, dịu dàng nói:
- Em mệt quá đấy mà. Bác sĩ Ramsay bảo em cần nghỉ vài hôm cho lại sức. Anh thấy ông nói đúng..
- Anh không đi Paris gặp bà công tước à?
Janna thều thào hỏi.
- Anh có gọi điện báo với bà cho chậm vài ngày. Nhưng bà bảo công việc rất quan trọng nên anh đành phải đi trưa nay. Em chịu khó nằm nghỉ đây vài ngày. Xong việc anh sẽ đến đây đón em ngay.
- Có để xe ở lại đây không?
Janna vất vả lắm mới thốt lên được.
- Anh nghĩ em còn yếu sức, lái xe rất nguy hiểm. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Chỉ vài ngày thôi, anh sẽ trở lại đây đón em.
Nói xong y hôn nhẹ lên môi nàng rồi đi ra
Janna vẫn nhắm mắt. Nàng nghe thấy tiếng giầy xa dần và nước mắt nàng trào ra, chẩy xuống gối.
Tiễng cửa mở và tiếng một phụ nữ:
- Ôi, bà đừng buồn. Ông nhà đi đã có chúng tôi chăm sóc bà.
Janna hé mắt mở và thấy khuôn mặt to bè, phúc hậu của bà vợ ông bác sĩ.
Hôm sau bà chủ khách sạn Skellig tới nhà bác sĩ Ramsay thăm nàng. Bà mang theo nhiều bành kẹo, những thứ bà biết nàng rất thích. Bà nói:
- Nghe tin bà bị nạn, tôi rất lấy làm lạ. Bởi nếu biết bà đi xem cái hang đó thì tôi can. Mùa này nước triều cao nên rất nguy hiểm.
- Chúng tôi không còn thời giờ nào nữa. Đúng là hôm sau Derek phải về London để đi Paris.
- Nhưng ông ấy liều thật. Tối hôm trước, trong đám cưới, chính ông ấy đã hỏi về chuyện thuỷ triều và mấy người ngồi đấy đã can, bảo không nên đi.
Janna cảm thấy đã đoán được phần nào, nhưng vẫn hỏi:
- Sao họ lại kể về cái hang ấy cho chồng tôi biết?
- Việc gì ai phải kể? Ông Derek biết cái hang ấy từ trước rồi. Ngay hôm mới đến, ông ấy đã hỏi tôi đường đi tới đó, và còn hỏi tôi cả về thuỷ triều..

*

Một tuần sau, về đến nhà Derek trên đại lộ Nam Audley, Janna vừa mới ngồi nghỉ một chút trong phòng khách đã thấy chuông điện thoại reo. Nàng chạy ra nhấc máy.
- Tôi là Dave Wilson đây. Tôi gọi cho cô từ sáng nhưng thư ký bảo bà chủ đi nghỉ ở Scotland chưa về, nhưng có thể sẽ về trong ngày hôm nay.
- Vâng, cháu vừa mới về đến đây.
- Cô thư ký còn kể cô gặp tai nạn gì trên đó. Có nặng không? Bây giờ sức khoẻ cô thế nào rồi?
- Khoẻ rồi bác ạ
Janna nói.
- Nhưng cụ thể là tai nạn như thế nào?
Viên luật sư hỏi.
- Chuyện này phải kể hơi lâu, bác ạ.
- Không sao, tôi có thể nghe được..
- Không, cháu muốn kể riêng với bác thôi.
- Vậy cô có thể gặp tôi được không?
- Cháu rất muốn. Vậy bác quyết định đi. Bao giờ ạ?
Viên luật sư nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi cũng cần nói với cô vài điều. Vậy thế này nhé. Sau đây hai tiếng tôi sẽ chờ cô ở văn phòng ông Basil trên đường phố Chancery. Được không?
- Thưa bác, được.
- Tốt lắm!
Đặt máy xuống, Janna vội lên gác, vào phòng tắm. Để mặc dòng nước nóng trên vòi hoa sen chẩy xuống cho thoả thích, nàng lau khô người rồi mặc bộ quần áo sạch. Mỗi khi bước nhanh, đầu nàng vẫn còn hơi váng. Vết thương trên đầu đã kín miệng nhưng để lại sẹo và nàng kéo tóc che lấp đi.
Không gọi tài xế mà nàng thuê tắc xi đến phố Chancery, lấy địa chỉ ông Basil trong ví ra tìm số nhà. Kia rồi, toà nhà màu xám chì đồ sộ. Nàng ra khỏi xe bước đến cổng. Thì ra đây là trụ sở đoàn luật gia. Tấm biển đồng ngoài cửa ghi đầy đủ tên và số phòng của tất cả những luật gia làm việc ở đây.
Nhân viên gác cổng lễ phép hỏi:
- Thưa bà, bà cần giúp gì không?
- Tôi cần gặp ông Basil
Nàng nói.
- Phòng giấy của ông Basil trên tầng ba, phòng thứ hai hành lang bên trái.
Nhân viên gác cổng mặc chế phục vừa nói vừa dẫn Janna đến thang máy rồi bấm nút để mở cửa. Janna bước vào, cửa thang máy khép lại.
Đứng trước phòng Basil, Janna ngắm một lát tấm biển bằng đông sáng loáng ghi tên ông “Basil Matson. Luật gia”. Nàng chưa kịp gõ cửa đã bật mở. Dave Wilson bước ra nắm tay nàng.
- Dưới nhà đã gọi điện báo chúng tôi biết
Ông luật sư nói.
- Cô bình phục rồi chứ?
Janna đáp:
- Vẫn còn yếu lắm, thưa bác Wilson.
- Qua lời cô thư ký chỗ cô nói thì Derek không cùng về với cô phải không?
- Anh ấy rời Mull đi Paris cách đây đã một tuần. Anh ấy hẹn về sẽ lên đón cháu, nhưng đợi mãi không thấy, cháu đành gọi điện cho lái xe của công ty đánh xe lên đón.
- Vậy là hiện giờ ông ta không có mặt ở London?
- Vâng.
Vừa nói chuyện với Janna ông luật sư vừa dìu nàng vào văn phòng ông Basil. Trong phòng toàn ghế bành bọc da. Một người tuổi trung niên, hơi gầy. Có cặp mắt sắc sảo và thông minh bước ra đón khách.
- Xin giới thiệu với anh, đây là cô Janna Southworth. Còn đây là bạn tôi, luật sư Basil Matson.
Janna đáp:
- Chào ông!
Rồi nàng đưa tay. Luật sư Basil nâng bàn tay nàng đưa lên chạm khẽ vào môi.
- Chào cô Southworth.
Ông không buông bàn tay ấy mà lịch sự đưa Janna đến ngồi vào ghế.
- Thưa cô Southworth! Rất hân hạnh được gặp cô. Tôi vẫn theo dõi hoạt động kinh doanh của Công ty công nghiệp Ngôi sao, chi nhánh Los Angeles của cô và rất thán phục. Cô dùng trà?
- Cảm ơn ông, không
Janna nói rồi ngồi xuống ghế bọc da.
- Còn anh, Dave?
Chủ nhân hỏi.
- Không, cám ơn anh. Nhân đây xin anh cho phép đi vào việc ngay. Mỗi lần sang London là tôi có bao nhiêu công việc phải hoàn thành.
- Vâng, tất nhiên rồi.
- Vậy thế này nhé, cô Janna. Hôm trước, trước khi về New york, tôi có nhờ ông Basil đây dùng màng lưới thám tử tư của ông điều tra lai lịch, gốc gác của ông Derek..
Wilson mở cặp, lấy ra một hồ sơ mỏng mầu xanh nước biển.
- Hôm qua tôi bay sang đây thì ông Basil đã chuẩn bị xong tập hồ sơ này. Hôm kia, trước khi bay sang London tôi có gọi điện cho Anna..
- Mẹ cháu sao rồi?
Janna vội hỏi ngay.
- Khoan đã, cô hãy nghe tôi nói. Anna kể với tôi rất nhiều điều bất ngờ, nhưng yêu cầu tôi chỉ kể cho cô nghe khi nào thích hợp. Sau khi đọc tập hồ sơ này, tôi thấy chính bây giờ là lúc thích hợp..
Janna lo lắng:
- Bác kể cho cháu nghe nhanh lên
- Derek bảo với cô cha mẹ ông ta đã chết, đúng thế không?
- Vâng, bị bom trong một trận oanh tạc của phát sít Đức.
Wilson bèn đưa Janna tấm ảnh phòng to, chụp hai ông bà cụ già đã móm mém, tóc bạc phơ ngôì trên ghế dài vườn hoa.
Ông nói:
- Bức ảnh này chụp trước đây một tuần. Hai ông bà già này tất nhiên lúc này vẫn còn sống, chính là cha mẹ của Derek. Hiện nay hai cụ đều sống trong một nhà dưỡng lão làm phúc tại quận Clapham. Nhưng chi tiết đó chưa phải quan trọng. Derek trước khi cưới cô, đã lấy ba đời vợ, đều giầu có và cả ba đều có con với ông ta.
Janna choáng váng:
- Vậy là không phải anh ta không có con được?
Wilson nói:
- Đúng thế. Và ông ta cũng không hề làm phi công của không lực Hoàng gia Anh. Thám tử tư của ông Basil đã gặp một người trong phi đội có chiếc phi cơ oanh tạc ấy. Ông ta cho biết người lái chiếc phi cơ nhảy dù ra được, nhưng sau đó bị chết do máu ra quá nhiều. Derek đã lột bộ quân phục phi công của người đó, mặc vào cho ông ta, bởi chắc ông ta muốn vào nằm trong trại tập trung của Đức dành cho tù nhân lái máy bay. Tuy nhiên việc này chỉ là điều tôi phỏng đoán..
Ông Basil tiếp lời:
- Điều chắc chắn là Derek dùng cách đó để tạo một lý lịch mới.
Janna cãi:
- Nhưng điều cháu muốn biết nhiều nhất là tại sao anh ta muốn lấy cháu? Lấy cháu anh ta có lợi gì đâu?
Wilson nói ngay:
- Cô lầm rồi, cô Janna. Cô tưởng Derek lấy cô vì tình yêu? Không đâu. Lúc đó hãng bảo hiểm Đầu tư của ông ta đang thua lỗ, sắp phá sản, ông ta chài cô và lấy cô để cứu vãn tình thế.
Janna không chịu:
- Cứu vãn sao được? Lúc đó cháu chỉ có hai bàn tay trắng.
- Không phải, cô vừa được thừa kế khoảnh đất của bà Janet Taylor trị giá không dưới mười triệu đô la.
- Và Derek dùng nó làm tài sản thế chấp để vay tiền trang trải công nợ chứ gì?
- Ông ta nói với cô như thế, thật ra ông ta bí mật bán cho lão Wong.