Hồi 18
Khó Phân Chân Giả

Dừng lại một chút, Yến Thiết Y tiếp:– Mọi chi tiết thu thập quanh các biến cố, đều cho thấy đối phương cực tàn độc, cực lợi hại, quyết tâm tận diệt Thanh Long Xã, điều này chứng tỏ y oán hận bổn Xã vô cùng. Sở dĩ y gây nên bao nhiêu tai họa cho bổn Xã là vì niềm oán hận, duy nhất vì oán hận mà thôi, ngoài ra chẳng có lý do gì khác.
Đồ Trường Mục gật đầu:
– Khôi Thủ phân tích sự việc, lập luận chính xác lắm. Hiển nhiên đối phương có mối hận cừu thâm trọng đối với bổn Xã. Mục tiêu của y chẳng phải là một vài cá nhân, mà là toàn diện từ Khôi Thủ xuống đến mọi thuộc viên cấp thấp nhất, y cũng chẳng từ bỏ một ai, có dịp là y hạ thủ đoạn liền. Tuy nhiên, hành động của y, có lúc thì âm thầm, có lúc lại công khai, bất quá y chưa lộ chân tướng thôi, thành thử chúng ta chưa truy được lai lịch của y.
Ưng Thanh Qua rít hận:
– Cái đó thì cần gì phải nói! Tự nhiên, chúng ta phải ăn miếng trả miếng! Y vay quá nhiều máu nơi Thanh Long Xã rồi, thì cũng phải có ngày y trả số nợ máu đó cho chúng ta!
Yến Thiết Y thuật lại cuộc đối thoại giữa chàng và Hùng Đạo Ngươn hôm trước cho mọi ngươi nghe, đồng thời nêu lên những nhận xét của chàng đúc kết trong cuộc đối thoại đó, để toàn thể cùng thảo luận, hầu hoạch định một phương thức đối phó với địch.
Nghe xong, Ưng Thanh Qua xốn xang vô cùng, bởi Châu Thiếu Phàm là người do lão ta đề bạt.
Dù sao đi nữa, thì lão cũng phải chịu trách nhiệm tinh thần.
Nhìn sang lão, Đồ Trường Mục hỏi:
– Thanh Qua! Lão đệ thấy sao? Liệu Châu Thiếu Phàm có thể thành vấn đề chăng?
Ưng Thanh Qua cười gượng:
– Theo ý đệ nghĩ, thì không thể có vấn đề gì về Châu Thiếu Phàm được. Bởi, hắn không thể nào làm điều đại bội nghịch như thế đâu. Con người của hắn, huynh đệ hiểu rõ, hắn trung thành và rất đáng tin cẩn. Một là, nếu chẳng có kẻ giả mạo hắn, thì huynh đệ dám bảo chứng, hắn không đến đổi mất cả lương tâm quay mũi giáo đâm ngược lại chúng ta. Hai là, nếu có kẻ giả mạo hắn, thì con người chân chánh của hắn chắc chắn là bị hại rồi, bằng không nữa, thì ít nhất hắn cũng bị quản thúc một nơi kín đáo.
Rồi lão quắc mắt, bắn tinh quang chớp chớp, rít giọng căm hờn, tiếp:
– Nếu quả thật hắn thay lòng đổi dạ, quán thông với địch, thì huynh đệ sẽ tự tay mình trừng trị kẻ phản nghịch.
Yến Thiết Y khoát tay:
– Việc đó, thuộc về tương lai, nói bây giờ, thì quá sớm, vừa vô ích vừa mất thời gian, mình nên bàn đến những cái gì có tánh cách khẩn cấp hơn!
Ưng Thanh Qua lộ vẻ khổ sở:
– Không thể tưởng tượng được là hắn phải bị lôi cuốn vào vòng thị phi này được!
Yến Thiết Y trấn an lão:
– Nếu luận về tội phản nghịch, trong trường hợp Châu Thiếu Phàm quả có phạm tội, thì chẳng những một mình ngươi bị liên can mà thôi, tất cả những huynh đệ trong Xã đều liên can tuốt, cả ta nữa cũng chẳng tránh khỏi. Bởi lẽ, trên kém kiểm soát, dưới thiếu nhận định, đành rằng thuộc hạ cấp dưới của Châu Thiếu Phàm không thể không tuân hành mạng lịnh của hắn, song ít ra khi nhận lãnh một công tác, mọi Xã viên cũng phải suy nghĩ xem, công tác đó có lợi hay có hại cho bổn Xã, đồng thời quan tâm chú ý đến các cuộc tiếp xúc của chỉ huy bí mật giao du với địch. Thấy cái chi lạ, là phải báo cáo ngay. Hiện tại, có nói gì thì sự việc cũng đã xảy ra rồi. Tuy vậy, mình chưa có bằng cớ rõ ràng, thì khoan quy tội cho hắn một cách hồ đồ, giả như hắn vẫn một mực trung thành, nghe được cuộc bàn nghị này, chắc chắn là hắn chạm tự ái mạnh, hắn dám làm việc thiếu suy nghĩ lắm. Ta xin tất cả nên giữ kín câu chuyện, cứ âm thầm theo dõi, tra xét, khi có chứng cứ rồi, ai muốn nói chi thì nói.
Ưng Thanh Qua thở dài:
– Thuộc hạ hy vọng, Châu Thiếu Phàm không đến đổi chối bỏ lương tri đến cỡ đó.
nói thật, nếu hắn có lòng dạ nào thì từ nay chắc là thuộc hạ sẽ mãi mãi gầm đầu, chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai!
Yến Thiết Y cười nhẹ:
– Đừng quan trọng hóa vấn đề, Thanh Qua!
Đồ Trường Mục tiếp nối:
– Tuy tiếng là ngươi đề bạt, song cha mẹ sanh con còn chưa rõ được lòng con, huống chi người tiến cử? Vả lại, lòng người đâu phải là gỗ đá, mà không thể đổi thay trong một hoàn cảnh nào đó? Tội ai làm, người ấy chịu, Thanh Qua đừng bi quan mà thành thụ động. Lão đệ chẳng dính dáng gì đến Châu Thiếu Phàm cả. Ta nói như thế này cho lão đệ yên tâm, họ Châu phạm tội, lão đệ tự cho là mình có tội, nhưng nếu họ Châu lập được công lao, thì lão đệ có chia được sự ban thưởng chăng? Trong Thanh Long Xã, không có cái việc bị tội cả nhà, như chuyện tru di tam tộc của thời chuyên chế xa xưa...
Ưng Thanh Qua vẫn áy náy:
– Ít nhất, huynh đệ cũng mang tiếng thiếu sáng suốt trong việc tiến diễn thuộc hạ.
Yến Thiết Y mỉm cười:
– Ngươi có tánh cố chấp nặng thật!
Trang Không Ly muốn cho mọi người bỏ qua việc đó, bèn hỏi:
– Về hai tiếng Công Mộc, Khôi Thủ đã suy gẫm ra ý tứ như thế nào chưa?
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Chịu thôi, ta không tài nào đoán định được ý nghĩa của hai tiếng đó.
Đồ Trường Mục hỏi:
– Chừng nào mình đi đến Tấn Thành, Khôi Thủ? Đi để điều tra về vụ Châu Thiếu Phàm?
Yến Thiết Y hỏi lại:
– Ta tính đợi Âm Phụ Cửu trở về xem y đã thu thập được chi tiết gì chăng, ngươi nghĩ sao?
Ưng Thanh Qua cheo vào:
– Tại sao phải chờ Âm Phụ Cửu, hở Khôi Thủ?
Yến Thiết Y đáp:
– Ta muốn mang y cùng đi theo với ta, đồng thời nếu y có tin tức gì, ta sẽ bằng vào đó mà hướng cuộc điều tra một cách sát mục tiêu hơn!
Đồ Trường Mục gật đầu:
– Càng hay. Khác hơn bọn thuộc hạ, Khôi Thủ xuất thủ là không hề vô công, phải có nhiều yếu tố hậu thuẫn cho một niềm hy vọng thành tựu mới được chứ!
Trang Không Ly tiếp nối:
– Tuy nhiên, rút kinh nghiệm lần trước, từ nay chúng ta không nên tận xuất phát chủ lực, mà bỏ trống Tổng Đường nữa. Chúng ta không thể để cho trường hợp một Song Xà Giáo tái sanh, đành là trong cuộc tấn công của địch vừa qua, chúng ta thắng, song dù sao thì cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến uy tín của mình.
Yến Thiết Y gật đầu:
– Ngươi lo liệu như thế thì phải lắm. Trước khi viễn hành, ta sẽ an bài chu đáo.
Đồ Trường Mục tặc lưỡi:
– Kể ra, Trần Khởi Tài ngu xuẫn thật! Dù có bản lĩnh cao siêu đến đâu đi nữa, y phải biết chạm vào Thanh Long Xã là mạo hiểm, thế mà y vẫn vì số bạc nhỏ nhen, dám liều thân khiêu chiến. Người ta nói, tiền tài ám nhân, thật là không sai.
Yến Thiết Y thở dài:
– Thu thập được y, kể cũng vất vả đó, Trường Mục! Theo ta nghĩ, chẳng phải y hoàn toàn ham tiền, mà một phần là do y ỷ tài, cứ tưởng Thanh Long Xã dễ nuốt sống lắm.
Trang Không Ly lắc đầu:
– Mà cái bọn Song Xà Giáo cũng ngoan cố đấy chứ? Thảm bại năm xưa chưa đủ làm cho chúng chùn lòng sao?
Yến Thiết Y tiếp:
– Trước khi động thủ, ta có khuyên Nguyễn Vy Quan và Phí Minh Tâm, song cả hai ỷ trượng vào Trần Khởi Tài, nên bất chấp sự cảnh cáo của ta. Chả trách giờ đây chúng biến thành hai oan hồn, mãi mãi ôm hận dưới tuyền đài!
Hùng Đạo Ngươn phụ họa một câu:
– Từ lâu lắm, Đạo Ngươn này mới có dịp luyện lại ngọn thương! Hôm đó, đánh thật sướng tay.
Yến Thiết Y trừng mắt:
– Ngươi thì luôn luôn thế đó. Mỗi lúc, mỗi ước mong động thủ!
Vừa lúc đó, cửa đại sảnh mở ra, hai người tiến vào.
Hùng Đạo Ngươn hét:
– Sao không báo, mà lại tự nhiên vào? Đây là khu rừng hoang phải không?
Người đi đầu nạt:
– Câm miệng lại, Đại Ngươn!
Yến Thiên Y kêu lên:
– A! Âm Phụ Cửu! Ngươi trở về đó à? Bọn ta vừa nhắc đến ngươi đây!
Và chàng hỏi:
– Cùng về với Thôi Hậu Đức hả?
Đúng vậy, hai người đó là Âm Phụ Cửu và Thôi Hậu Đức.
Họ làm lễ trước vị Khôi Thủ rồi quay mình chào các vị lãnh chúa, không buồn ngó đến Hùng Đạo Ngươn.
Rồi Âm Phụ Cửu thốt:
– Chuyến đi Phúc Tùng trấn này, kể ra cũng chẳng đến nổi vô công, Khôi Thủ!
Yến Thiên Y sáng mắt lên:
– Nói nhanh đi, Phụ Cửu!
Âm Phụ Cửu tiếp liền:
– Đến Phúc Tùng trấn rồi, thuộc hạ lập tức viếng qua tất cả các hiệu buôn dược liệu. Chỉ có mỗi một cửa hiệu trên con lộ về hướng Đông là có bán loại cam thảo Bạch Tâm thôi, loại dược thảo này rất ít người mua, nên phần đông các hiệu thuốc không trữ bán. Mà số ít người mua, lại thỉnh thoảng mới mua một lần, vì cái chỗ bất thường đó mà bọn nhân công trong hiệu nhớ dai hình dáng người mua hơn là những khách hàng khác. Quả có một người mặt vuông mày rậm, mắt nhỏ mang ba chòm râu đen, tác trung niên, nơi cạnh tai hữu có một nốt ruồi đen to bằng móng tay, đến mua Bạch Tâm cam thảo.
Y trầm giọng tiếp:
– Người có hình dung đó, nếu không phải là Châu Thiếu Phàm thì còn là ai nữa, hở Khôi Thủ?
Yến Thiên Y vỗ tay một tiếng “bốp”, thốt:
– Kết quả sự điều tra của ngươi, phù hợp với sự suy diễn của ta! Khá đó Phụ Cửu!
Đồ Trương Mục hỏi:
– Châu Thiếu Phàm đến hiệu thuốc một mình hay có kẻ nào khác đi theo?
Âm Phụ Cửu đáp:
– Một mình y!
Hướng qua Yến Thiên Y, Âm Phụ Cửu thuật tiếp:
– Thuộc hạ phán đoán, Châu Thiếu Phàm đi mua cam thảo đó, là Châu Thiếu Phàm giả, và chính kẻ đối đầu với chúng ta, giả mạo Châu Thiếu Phàm. Y sợ Thương Phó Dõng đích thân đi mua thay cam thảo, thì sự tình dễ bị bại lộ, nên y đi mua thay cho họ Thương, trong khi đó y bảo họ Thương đến khách sạn trước chờ y. Hai người gặp nhau rồi, y thừa cơ hội nào đó, hạ độc thủ hãm hại Thương Phó Dõng ngay trong khách sạn. Dĩ nhiên là Thương Phó Dõng không hề phòng bị, vì người kề cận là Châu Thiếu Phàm mà! Do đó, họ Thương bị hạ không khó khăn lắm!
Dừng lại một chút, y tiếp luôn:
– Hẳn là lúc vào khách sạn, y len lén bỏ đi một cách lén lút, cho nên người trong khách sạn không hay biết, thành thử họ chẳng rõ hình dáng, dung mạo hung thủ như thế nào. Có một điểm này, thuộc hạ nghi ngờ...
Yến Thiên Y hỏi:
– Điểm nào?
Âm Phụ Cửu đáp:
– Châu Thiếu Phàm vốn tính cương trực, hành động quanh minh chánh đại, cẩn thận, dè dặt, biết đạo nghĩa, y không có lý do gì mưu hại Thương Phó Dõng cả. Tại sao đối phương lại giả mạo y, mà không giả mạo người khác? Hay là chỉ có Châu Thiếu Phàm là người hợp ý với đối phương?
Yến Thiên Y hỏi:
– Ngươi nêu nghi vấn, nhưng ngươi tìm được giải đáp chưa?
Do dự một chút, Âm Phụ Cửu thốt:
– Trước khi trình bày tư tưởng, thuộc hạ xin Thanh Qua huynh miễn chấp cho!
Ưng Thanh Qua đáp nhanh:
– Âm Phụ Cửu, ngươi có nhận xét gì, cứ nói thẳng ra, bổn phận của chúng ta là đồng tâm hiệp lực với nhau, truy tung tích hung thủ, thi hành bổn phận thì xá chi tình riêng, ngươi còn hoài nghi ta hay sao?
Âm Phụ Cửu cười nhẹ:
– Vậy thuộc hạ xin nói!
Ưng Thanh Qua gật đầu:
– Nói đi, Phụ Cửu!
Âm Phụ Cửu nói:
– Thuộc hạ luôn luôn lấy làm lạ, tự hỏi tại sao đối phương lại chọn Châu Thiếu Phàm mà giả mạo? Suy nghĩ mãi, thuộc hạ thấy có lý do. Thứ nhất, Châu Thiếu Phàm là đại thủ não, một nhân vật trọng yếu trong bổn Xã, nếu giả mạo họ Châu thì đối phương sẽ có nhiều cơ hội khám phá nội tình bổn Xã, ngoài ra lại dễ dàng hoạt động với đầy đủ quyền uy. Thứ hai, với chức vụ trọng yếu đó, đối phương dễ tiếp cận bất cứ ai trong bổn Xã, từ cấp cao đến cấp thấp, cơ hội sẽ đến với y nhiều, để y hạ thủ đoạn sát nhân, hạ sát từng người một. Thứ ba, Châu Thiếu Phàm có tầm thước tương đồng với y, y dễ giả mạo hơn. Ngoài ra, Tấn Thành cách Tổng Đường không xa lắm, giá như y kiềm chế, bức bách được Châu Thiếu Phàm, thì đương nhiên là y có lợi hơn nếu giả mạo Châu Thiếu Phàm thay vì giả mạo một kẻ nào khác.
Ưng Thanh Qua thốt:
– Biết đâu, Châu Thiếu Phàm đã chẳng bị đối phương hãm hại rồi, và Châu Thiếu Phàm hiện tại còn tại Tấn Thành, là một kẻ giả?
Âm Phụ Cửu lắc đầu:
– Không thể có việc đó được, Ưng huynh! Phải biết, chức đại thủ não là một chức khá cao, thay mặt Tổng Đường liệu lý sự vụ địa phương, nắm quyền uy tối trọng, thế gian người ta thường cho rằng hương đảng là tiểu triều đình mà! Sự vụ tại một địa phương rất phức tạp, một đại thủ não vừa liệu lý bên trong lại vừa thù tạc bên ngoài, nếu không là ngươi chân chánh của bổn Xã thì chẳng làm sao nắm vững tình hình, mà điều hành mọi hoạt động một cách suông sẽ được. Một đại thủ não, trấn đóng tại một địa phương, có dưới tay ít thì cũng trên trăm huynh đệ, nhiều thì đến mấy trăm, mỗi người có một nhiệm vụ riêng biệt, nếu không phải là nhân viên cao cấp chân chánh của bổn Xã, thì làm sao biết mặt hết đám thủ hạ, làm sao biết được người nào giữ chức vụ nào mà sai bảo, mà kiểm soát việc làm? Nếu có kẻ giả mạo, thì kẻ đó sẽ bị bại lộ chân tướng gấp, bởi sử lý sự vụ không rành, lộn người này, lầm người kia, chẳng mấy chốc phải bị nghi ngờ. Hà huống, Châu Thiếu Phàm còn có vợ, có con, kẻ giả mạo có thể lừa người ngoài, chứ lừa sao nổi vợ con người ta? Các vị nên hiểu, biến cố phát sanh chưa đầy hai tháng, thì nếu có sự giả mạo Châu Thiếu Phàm, sự giả mạo cũng không hơn hai tháng nay, trong vòng hai tháng, làm gì kẻ giả mạo học hết được tánh tình, tập quán, tiểu tật, ngôn từ và am tường lề lối làm việc trong phân cuộc, biết mặt, biết mày, toàn thể thủ hạ, biết từ chức vụ nhỏ nhen phức tạp của hơn trăm người? Khó lắm! Khó lắm!
Ưng Thanh Qua xanh mặt:
– Ý tứ của ngươi là...
Âm Phụ Cửu trầm giọng:
– Ý tứ của thuộc hạ là, đối phương giả mạo Châu Thiếu Phàm, họ Châu hay biết, và đồng ý, nhất định như vậy đó, Châu Thiếu Phàm thì xử lý sự vụ, tiếp xúc thủ hạ, còn giả Châu Thiếu Phàm thì chuyên xuất ngoại, dụ dẫn các đệ huynh, để hạ sát. Chân Châu Thiếu Phàm che chở giả Châu Thiếu Phàm, thậm chí cung cấp tin cho giả Châu Thiếu Phàm!
Ưng Thanh Qua thở dài:
– Nhưng Châu Thiếu Phàm hành động như vậy vì lý do gì?
Âm Phụ Cửu đáp:
– Có một lý do, hầu như duy nhất, là Châu Thiếu Phàm có nhược điểm sao đó, kẻ kia nắm được nhược điểm, uy hiếp họ Châu, bắt buộc họ Châu phải cúi đầu, tuân lịnh.
Ưng Thanh Qua nghiến răng:
– Châu Thiếu Phàm có nhược điểm gì?
Âm Phụ Cửu lạnh lùng nói:
– Nhược điểm gì, mình sẽ điều tra ra mà!
Hùng Đạo Ngươn chợt vỗ ngực bình bình, kêu lên:
– Khốn nạn cho Đại Ngươn này quá, Khôi Thủ! Thật là lú lẫn không tưởng nổi!
Mãi đến bây giờ, thuộc hạ mới nhớ ra!
Yến Thiên Y hỏi:
– Chuyện gì đó?
Hùng Đạo Ngươn đáp:
– Gần đây, một đệ huynh tại Tấn Thành thường đi đi, về về Tổng Đường, cứ hai ba hôm là về một lần, mỗi lần về thì hay lân la, tiếp xúc với một đệ huynh khác tại Tổng Đường, độc một đệ huynh đó thôi, chứ không với một ai khác. Lý do đi đi,về về của hắn, là đòi nợ, là thu tiền góp tiền hụi hàng gì đó. Thuộc hạ không quan tâm cho lắm, bởi con người ai lại chẳng có những việc riêng tư của cá nhân họ? Trong những lúc đàm đạo với nhau, thuộc hạ thỉnh thoảng có đem việc đó nói ra với Tôn Tam Năng, nhưng bọn thuộc hạ tuyệt nhiên không lấy làm lạ về sự liên lạc thường xuyên giữa Tấn Thành và Tổng Đường. Bây giờ, bỗng nhiên nhớ đến, biết đâu gã ấy chẳng phải là một liên lạc viên của địch sai đến đây thám dọ tình hình, thu thập tin tức?
Yến Thiên Y bảo gấp:
– Đi bắt gã ngay bây giờ!
Hùng Đạo Ngươn vâng một tiếng, vọt mình qua cửa sảnh.
Âm Phụ Cửu trầm giọng:
– Gã ấy hẳn là có vấn đề, Khôi Thủ!
Yến Thiên Y gật đầu:
– Ta cũng nghĩ như vậy. Cứ bắt gã trước, rồi hãy xét sau. Cảnh giác của Hùng Đạo Ngươn không nhạy lắm, mãi đến nay mới có phản ứng, chứ theo người khác thì đã phát hiện ra sự trạng đó từ lâu rồi.
Âm Phụ Cửu hỏi:
– Thế là mình phải hành động gấp chứ? Khôi Thủ định sao?
Yến Thiên Y đáp:
– Nếu nắm được chúng rồi, thì mình động thủ ngay trong đêm nay.
Ưng Thanh Qua thở dài:
– Khôi Thủ cho thuộc hạ đi theo với!
Yến Thiên Y dịu giọng:
– Ngươi không nên đi, Thanh Qua! Đi mà chứng kiến sự tình thì chỉ tổ đau lòng thêm chứ chẳng ích gì. Ta đáp ứng với ngươi, kẻ có tội thì sẽ đền tội, nhưng ta bảo đảm là dù Châu Thiếu Phàm có tội, hắn cũng không bị hành quyết tại Tấn Thành đâu.
Ta sẽ mang hắn về Tổng Đường, cho ngươi tham dự cuộc nghị xử.
Ưng Thanh Qua run run người:
– Đa tạ Khôi Thủ! Song, thuộc hạ...
Yến Thiên Y chận lời:
– Yên trí, Thanh Qua! Chẳng có gì mà ngươi phải khó chịu, ngươi không dính dấp gì vào vụ này cả, không ai oán trách chi ngươi cả.
Đồ Trương Mục tiếp nối:
– Lão đệ bình tâm, ta sẽ dành cho Châu Thiếu Phàm một điểm cảm tình vào phút cuối.
Yến Thiên Y day qua Thôi Hậu Đức, hỏi:
– Công tác của ngươi tại Hiệp Phi như thế nào?
Thôi Hậu Đức tường trình:
– Tại đó, chẳng ai thấy Thương Phó Dõng tiếp xúc với người lạ nào cả. Ba hôm trước khi biến cố xảy ra, Thương Phó Dõng chỉ phân bua mấy tiếng về trách vụ của y, với những người trong phân cuộc, rồi hấp tấp ra đi, đi không hề trở lại. Lúc đó, các đệ huynh trong phân cuộc chẳng ai biết đích xác y xuất ngoại vì việc gì và y đi đâu cả.
Thuộc hạ lưu lại mấy hôm, truy mãi mà chẳng ra manh mối gì rõ rệt, nên trở về đây.
Vừa đến chân núi, thuộc hạ gặp đại chấp pháp, bèn hiệp cùng đại chấp pháp đồng đi với nhau lên đây.