Hồi 19
Châu Đại Thủ Não

Âm Phụ Cửu buông giọng cứng rần:– Đối phương dù tàn độc, bất quá y chỉ làm mưa làm gió trong vòng hai tháng thôi. Hai tháng qua rồi, bắt đầu từ nay, y sẽ thấy thế phản công của chúng ta! Nhất định là một ngày gân đây, rất gần, y sẽ trả bao nhiêu nợ máu đã vay nơi Thanh Long Xã.
Đồ Trương Mục mỉm cười:
– Phụ Cửu, lãnh chúa chấp pháp, phụ trách Hình Đường, lâu ngày chầy tháng, ngươi nhiễm tập quán mất rồi, đến độ méo mó nghề nghiệp, động thấy cái gì cũng mơ đến hình phạt. Đề cập đến những hình phạt có đổ máu, thây rơi, ta thấy ngươi cao hứng lạ!
Âm Phụ Cửu hừ một tiếng:
– Chưa hẳn là vậy, Đồ huynh, song huynh đệ không phủ nhận, cứ tưởng đến cái việc trừng trị kẻ hung tàn, gây thảm họa cho bổn Xã, là đệ nghe toàn thân nóng ran lên.
Chẳng lẽ các vị không cảm thấy huyết quản sôi sục máu hận?
Trang Không Ly cười nhẹ:
– Máu hận sục sôi, dĩ nhiên là ai cũng cảm thấy, song có đâu quá lộ liễu như ngươi, mường tượng là ngồi trước bàn tiệc đầy thịnh soạn, ngươi ngứa ngáy tay chỉ mong được cầm đũa ngay, đũa chưa vào tay mà nước bọt đã tràn đầy miệng!
Âm Phụ Cửu cười ha hả:
– Bình sanh, huynh đệ chỉ thích mỗi việc tranh đấu, đối phương càng cao cường, huynh đệ càng thích thú. Trong bất cứ cuộc chiến nào, thủ thắng một cách khó khăn, thì mình càng cảm thấy sướng với cái thắng đó, thắng dễ dàng thì chán chết, chán hơn đùa với trẻ con vậy đó, các vị ơi!
Yến Thiên Y thốt:
– Ta định đêm nay bắt đầu hành động. Hiện tại, mình hãy nghĩ đến việc chọn binh tuyển tướng.
Dừng lại một chút, chàng tiếp:
– Thanh Qua, Không Ly ở lại nhà với ba Vệ Sơn Long. Ta chỉ mang theo Đồ Trương Mục, Âm Phụ Cửu và hai cận vệ thôi. Những người khác, ai ở đâu cứ ở đó, cố thủ vị trí, tuyệt đối không được vọng động!
Trang Không Ly kêu lên:
– Tại sao Khôi Thủ bắt thuộc hạ phải lưu lại đây?
Yến Thiên Y đáp:
– Ứng biến tại Tổng Đường là phần việc cực quan trọng, ta không muốn thấy trường hợp Song Xà Giáo tái diễn. Nội có an, thì ngoại mới vững tâm hành động. Do đó, ta để ngươi ở lại nhà, có cả ngươi lẫn Thanh Qua tại nhà, ta yên trí hơn. Phàm hành sự, là phải chước liệu sao cho chu đáo, an toàn, chứ không phải là dịp tranh công, chúng ta có trách nhiệm liên đối với nhau, kẻ làm việc này thì phải có kẻ khác lãnh việc khác, chứ nếu cứ mỗi việc, mỗi ùa nhau mà thi đua dũng khí, thì thất sách lắm.
Tham gia chiến dịch là biểu lộ khí hùng, song bảo vệ căn cứ, cần phải dùng đến những tay tài trí cao minh. Việc ngươi ở lại, quan trọng hơn là cùng đi Tấn Thành với ta.
Trang Không Ly vẫn kèo nài:
– Nhưng, đại lãnh chúa có thể lưu lại, thuộc hạ đi thay, bảo vệ căn cứ là việc quan trọng, đáng lẽ đại lãnh chúa đảm trách mới phải...
Yến Thiên Y trầm giọng:
– Không Ly! Lên đến địa vị như ngươi rồi, mà vẫn còn cố chấp à? Ở lại nhà, có phải là nhàn rỗi đâu, ngày ăn đêm ngủ, ăn no ngũ kỹ đâu? Hay là ngươi thấy phần việc ở nhà khó khăn, rồi muốn đưa cho Trường Mục?
Trang Không Ly nín lặng.
Một lúc lâu, lão lẩm nhẩm:
– Thuộc hạ chỉ muốn được tham gia công cuộc này để tự tay bắt hung thủ, để hả đi phần nào uất hận. Y đã lung lạc Châu Thiếu Phàm, mà họ Châu thì do thuộc hạ tiến cử! Nếu thuộc hạ nhận trách nhiệm tinh thần thì chịu trách nhiệm đó do hung thủ cấu tạo!
Yến Thiên Y an ủi:
– Thì ngươi cứ ở lại, bắt được y, ta sẽ mang về đây, để tùy ngươi xử quyết. Huống chi, ngươi hành sự hay ta hành sự nào có khác gì đâu. Ngươi có cái tính hay phân biệt người và việc một cách lạ lùng! Làm như Thanh Long Xã này chẳng phải là một tổ chức chung vậy?
Đồ Trương Mục xen vào:
– Đừng đòi hỏi nữa, Không Ly! Khôi Thủ sẽ sanh giận đấy, ngươi và Thanh Qua hãy cẩn thận nhé, việc này mà tiết lậu ra, thì chuyến đi của Khôi Thủ cầm như vô ích!
Day qua Yến Thiên Y, Đồ Trương Mục hỏi:
– Vết thương của Khôi Thủ có đáng ngại chăng?
Yến Thiên Y mỉm cười:
– Ta cử động được như thường.
Chàng duỗi tay, co tay cho mọi người thấy.
Âm Phụ Cửu vì về sau, nên chẳng biết chi hết, nghe thế hấp tấp hỏi:
– Khôi Thủ thọ thương?
Yến Thiên Y tóm lược sự việc, thuật cho y biết.
Vừa lúc đó, Hùng Đạo Ngươn trở lại, vẻ bực tức hiện rõ nơi gương mặt y.
Yến Thiên Y hỏi:
– Lại sổng mất gã rồi, phải không?
Hùng Đạo Ngươn căm hờn:
– Gã đã trở về Tấn Thành từ giờ ngọ rồi!
Yến Thiên Y gật đầu:
– Càng hay! Gã đi trước khi chúng ta hội nghị, như vậy là gã chưa hay biết gì.
Chúng ta khỏi phải sợ gã trở về đó báo động với hung thủ.
Chàng nhìn quanh một lượt, rồi tiếp:
– Thế là dứt khoát rồi đó, ai ở nhà lo việc nhà, ai ra đi, chuẩn bị hành trang mà đi, ta muốn đi gấp.
Nói xong, chàng đứng lên trước.
o O o Từ Sở Giác Lãnh đến Tấn Thành, khoảng cách không xa lắm.
Bọn Yến Thiên Y lại dùng tuấn mã thay chân, nên chỉ mất nửa ngày đường là họ đến nơi.
Khi họ khởi hành thì vừa lúc đêm xuống.
Dọc đường, họ chỉ dừng tạm hai lần, cho ngựa nghỉ chân. Lúc đến nơi thì vào khoảng nửa đêm.
Còn cách ba con đường phố, đến phân cuộc Thanh Long Xã, họ dừng lại, đồng xuống ngựa, đi bộ.
Tấn Thành là địa phương rất quen thuộc đối với bất cứ ai trong năm người, nên họ tìm nơi phải đến không khó khăn lắm.
Nơi họ đến, là một ngôi nhà trong con đường vắng vẻ, một ngôi nhà tuy không huy hoàng, song có vẻ trang nghiêm tỏ rõ khí phái phi thường.
Đèn trong nhà đã tắt.
Năm người nép mình sát tường, nghe ngóng động tĩnh một lúc, rồi Yến Thiên Y thấp giọng hỏi:
– Bên trong không có phân phiên canh gác đêm à?
Đồ Trương Mục đáp:
– Theo lẽ thì phải có.
Dĩ nhiên, họ nói chuyện với nhau nho nhỏ, vừa đủ nghe thôi.
Âm Phụ Cửu chen vào:
– Có hay không có, cũng thế thôi. Liệu các bọn canh gác đó có thể làm gì được chứ? Có mặt chúng kể như không!
Yến Thiên Y tiếp:
– Tuy nhiên, mình cũng phải cẩn thận, Phụ Cửu. Lần này chúng ta đến đây không phải bằng tư cách thủ lãnh Thanh Long Xã mà mục đích của chúng ta là bắt gian, cầm địch. Ngươi đừng tưởng nơi đây là một phân cuộc của chúng ta như ngày nào, mà phải nghĩ rằng đây là sào huyệt của địch, ít nhất cũng trong hiện tại.
Âm Phụ Cửu mỉm cười không đáp.
Yến Thiên Y day qua Hùng Đạo Ngươn hỏi:
– Ngươi có biết chỗ ở của Châu Thiếu Phàm chứ?
Hùng Đạo Ngươn gật đầu:
– Biết!
Yến Thiên Y bảo:
– Vậy ngươi đi trước dẫn đường.
Hùng Đạo Ngươn tung mình nhảy qua khỏi đầu tường, vào trong. Bọn Yến Thiên Y, Đồ Trương Mục, Âm Phụ Cửu và Thôi Hậu Đức theo sau liền.
Nơi góc trong, có một gian nhà, cách phân cuộc sở xa xa, vị trí cực an tịnh.
Năm người nhẹ bước tiến về phía đó, chưa đến nơi, họ đã thấy hai thuộc hạ, ngồi trước cửa sảnh đường tựa mình vào tường, ngáy pho pho.
Yến Thiên Y lắc đầu, buông giọng chán nản:
– Canh gác như thế này, thì mất mạng cũng chẳng oán trách được ai!
Gian nhà này là một kiến trúc phụ thuộc của phân cuộc, dành cho vị phân cuộc chủ cư trú.
Hùng Đạo Ngươn chỉ một khung cửa sổ trên gác, thốt:
– Châu Thiếu Phàm cư trú trong gian phòng có cửa sổ đó.
Yến Thiên Y hỏi:
– Phòng ngủ riêng của y, hay chung cho cả hai vợ chồng?
Hùng Đạo Ngươn đáp:
– Thuộc hạ nghĩ rằng đó là gian phòng chung của hai vợ chồng y, bởi tầng lầu chỉ có ba gian phòng, phòng trước dành cho con trai y, phòng sau thì hai người con gái của y chiếm.
Yến Thiên Y cau mày:
– Nếu có vợ y trong phòng, thì bất tiện cho chúng ta quá! Vợ y kêu la lên, thì cầm như việc của chúng ta hỏng hết. Đối phương mà nghe động, có trói chân y lại, y cũng chuồn gấp gấp.
Âm Phụ Cửu hừ một tiếng:
– Gan nào mà mụ ta dám kêu la? Giả như mụ gây tiếng động, thì càng hay, bởi đó là một bằng chứng vợ chồng Châu Thiếu Phàm có quán thông với địch. Thuộc hạ sẽ giết mụ, giết không chớp mắt đó, Khôi Thủ!
Đồ Trương Mục trầm giọng:
– Giết mụ ta rồi mình được lợi gì? Điều tối quan trọng là mình bắt hung thủ, hung thủ sổng mất, ngươi giết bao nhiêu mạng người cũng vô ích. Hãy để cho Khôi Thủ định đoạt mọi việc, ngươi không nên táo bạo mà làm hư mất kế hoạch của chúng ta.
Âm Phụ Cửu toan cãi, Yến Thiên Y khoát tay nói:
– Thôi đi, các ngươi làm ồn thế thì chính mình làm kinh động đối phương chứ chẳng phải vợ chồng Châu Thiếu Phàm đó nhé!
Day qua Hùng Đạo Ngươn và Thôi Hậu Đức, chàng tiếp:
– Từ phút giây này, hai người án ngữ bên dưới lầu, không nên để cho bất cứ ai tự tiện vào, bất cứ ai ra. Đành rằng hung thủ cao cường hơn các ngươi, song ít ra, các ngươi cũng có thể ngăn chận hung thủ trong một thời gian ngắn, chỉ cần các ngươi ngăn chận hung thủ trong một thời gian ngắn thôi, là ta sẽ có cách đối phó.
Hùng Đạo Ngươn và Thôi Hậu Đức gật đầu:
– Thuộc hạ hiểu.
Yến Thiên Y tiếp:
– Đồ Trương Mục phi thân lên, do cửa sổ vào phòng đánh thức Châu Thiếu Phàm, ta và Âm Phụ Cửu do thang lầu tiến lên.
Âm Phụ Cửu hỏi:
– Nếu không có vợ chồng Châu Thiếu Phàm trong phòng, mà lại có hung thủ ngủ trong đó?
Yến Thiên Y lạnh lùng:
– Thì càng hay. Y có cánh cũng chẳng thoát khỏi vòng vây của ba chúng ta. Ít nhất, Đồ Trương Mục cũng cầm chân y được một trong vài giây phút, trong khi đó thì ta và ngươi lên đến nơi rồi!
Chàng vẫy tay nói tiếp:
– Chúng ta bắt đầu!
Hùng Đạo Ngươn và Thôi Hậu Đức vọt mình tới, mỗi người chọn một vị trí thuận lợi, họ đối diện với nhau, vừa quan sát được phía hậu của đồng bọn, vừa chú ý đến mặt trước.
Đồ Trương Mục nhún chân tung mình lên.
Khi Yến Thiên Y và Âm Phụ Cửu lên đến nơi rồi, thì Đồ Trương Mục đã đứng tại cửa phòng của Châu Thiếu Phàm, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Yến Thiên Y hết sức áy náy, tự nghĩ như thế này thì kém lễ độ đối với thuộc hạ quá. Giữa lúc đêm khuya thanh vắng, tự tiện vào phòng, mà phòng thì là của vợ chồng người ta, gian phòng là thế giới riêng tư của vợ chồng người ta, dù bên trong là những kẻ dưới quyền cũng thế, thì khiếm nhã hết sức, chàng nhận thấy mất đi thể thống phần nào.
Nhưng trước sự thể chẳng đặng đừng, chàng còn biết sao hơn? Nếu đường hoàng mà lên, thì mong gì truy cứu được mối manh?
Yến Thiên Y bước vào.
Đồ Trương Mục thấp giọng thốt:
– Hai vợ chồng y đồng ngủ tại đây. Thuộc hạ đã đánh thức y rồi, hiện tại thì y đang mặc y phục chỉnh tề để tiếp đón Khôi Thủ.
Yến Thiên Y hỏi:
– Có phải là Châu Thiếu Phàm chân chánh chăng?
Đồ Trương Mục gật đầu:
– Không thể lầm được, Khôi Thủ!
Âm Phụ Cửu mang đến một chiếc ghế, Yến Thiên Y ngồi xuống, còn Âm Phụ Cửu thì đứng sau lưng chàng.
Không lâu lắm, từ bên trong, một người mở cánh cửa ngăn đôi gian phòng bước ra.
Y phục không được chỉnh tề cho lắm, bất quá không có đường nhăn vậy thôi, còn tóc tai thì rối bù.
Đúng là vị đại thủ não của Thanh Long Xã, phân cuộc chủ phân cuộc Tấn Thành, họ Châu tên Thiếu Phàm.
Niềm kinh khủng hiện rõ trên gương mặt y.
Trông thấy Yến Thiên Y và Âm Phụ Cửu, y biến sắc mặt thảm xanh, mặc dù đã được Đồ Trương Mục báo tin cho biết trước.
Trong niềm kinh khủng ẩn ước có vẻ tuyệt vọng.
Yến Thiên Y điềm nhiên nhìn y một lúc, đoạn thốt:
– Châu đại thủ não, ngươi có cần ta phải đặt thành câu hỏi nữa chăng? Hay ngươi tự động tường thuật sự tình, một cách rõ ràng, có thứ tự?
Châu Thiếu Phàm run người một lúc, rồi quỳ xuống.
Y ngã khuỵu xuống thì phải hơn.
Y lết gối đến gần chân Yến Thiên Y, bật khóc.
Khóc một lúc, y rên rĩ:
– Thuộc hạ sai lầm! Thuộc hạ đáng tội chết, Khôi Thủ ơi! Chẳng rõ tại sao bỗng dưng thuộc hạ mê tâm loạn tánh đến độ lú lẫn, mà thành ra có hôm nay... Thuộc hạ hiểu... mình không thể... thoát khỏi bị trừng trị... Thuộc hạ hết sức tủi thẹn với Thanh Long Xã, đối với Khôi Thủ, với toàn thể đệ huynh...
Yến Thiên Y lạnh lùng bảo:
– Đừng khóc, nước mắt không giải quyết được vấn đề, trái lại chỉ biểu hiện sự nhu nhược thôi. Bình tĩnh lại, rồi từ từ thuật hết các việc, rành rẽ cho ta nghe đi, Châu Thiếu Phàm.
Châu Thiếu Phàm vẫn nức nở tiếp:
– Thuộc hạ biết tội của mình, nên không dám mở miệng van cầu Khôi Thủ dung thứ, chỉ mong Khôi Thủ nhớ đến công lao của thuộc hạ ngày trước, mà chế giảm cho vợ và hai đứa con gái của thuộc hạ được lượng hải hà, họ là những kẻ vô can, họ bạc phúc có chồng không xứng, có cha không đáng...
Yến Thiên Y trầm giọng:
– Một lần nữa, ta bảo ngươi, đi ngay vào vấn đề. Rất có thể ta cho ngươi hưởng trường hợp giảm khinh nếu xét thấy ngươi đáng hưởng.
Nghiêm sắc mặt, chàng hỏi:
– Đang đêm ta đến đây, hẳn ngươi biết vì lý do gì chứ?
Châu Thiếu Phàm gật đầu:
– Biết! Lý do là biến cố phát sanh liên tiếp mấy lúc sau này, tạo bất lợi cho Thanh Long Xã... Thuộc hạ biết luôn, không sớm thì muộn, cũng phải có một ngày, như ngày hôm nay, đến với thuộc hạ...
Dừng lại một chút, y tiếp:
– Thuộc hạ không phải là hung thủ, mà cũng chẳng bao giờ tiếp trợ cho hung thủ.
Thuộc hạ là kẻ bị lợi dụng thôi, bị uy hiếp, bị bức bách, thuộc hạ bị dồn vào hy sinh tối đa...
Âm Phụ Cửu gắt:
– Đừng đổ tội cho ai hết, Thiếu Phàm! Khôi Thủ bảo ngươi cung khai, ngươi cứ sự thực tường trình, sao lại nói quanh nói quẩn mãi? Mất thì giờ lắm!
Châu Thiếu Phàm vẫn còn khóc, chưa chịu khai gì. Chừng như y do dự, tự hỏi có nên khai sự thực hay không!