Hồi 6
Sóng Gió Lâm Ba Hiên

Yến Thiết Y chợt đổi thần sắc.Hiện tại, trông chàng như một hung thần. Kha Nãi Hòa nhìn gương mặt lạnh của chàng, bất giác run người lên, buông giọng van cầu:
– Tiểu ca! Tin lão phu đi, không bao giờ lão phu dám...
Yến Thiết Y gạt ngang:
– Sau đó, thế nào?
Kha Nãi Hòa đáp gấp:
– Lão phu làm xong cái việc bị bức phải làm, Hồ Tuân bảo lão phu trở về nhà, hắn không quên cảnh cáo lão phu là tuyệt đối phải giữ kín sự tình, nếu tiết lậu ra, thì hắn sẽ đến tận nơi, hạ sát lão phu. Lão phu đương nhiên là phải tuân theo ý muốn của hắn, giữ nhẹm bí mật, cho đến hôm nay...
Yến Thiết Y lại chận:
– Giản đơn như vậy sao?
Kha Nãi Hòa tiếp:
– Sự thật là thế, tiểu ca! Lão phu không hề bịa nửa câu, một lời...
Yến Thiết Y vừa xoa cằm, vừa gằn từng tiếng:
– Tại hạ chỉ sợ, lão y sư còn quên một cái gì đó, chưa nói ra cho tại hạ nghe.
Kha Nãi Hòa lắc đầu lia lịa:
– Không! Lão phu không quên cái gì hết, lão phu nói tất cả sự tình cho tiểu ca nghe...
Yến Thiết Y lạnh lùng:
– Tại sao Hồ Tuân không giết lão y sư để diệt khẩu?
Kha Nãi Hòa lúng túng, đáp không xuông câu:
– Hắn... hắn... lão phu đã đáp ứng với hắn... là giữ kín miệng, lão phu... thề nặng với hắn... là không hề tiết lộ bí mật...
Yến Thiết Y trầm giọng, chận:
– Hồ Tuân có ngoại hiệu là Phấn Diện Lang Quân, chữ lang này là lang sói, chứ chẳng phải cái tiếng lang thanh nhã, dùng để gọi những người có học, có lễ nghĩa, thì cái tâm của hắn chẳng phải hiền. Hắn không hiền thì phải nghĩ đến cái hậu hoạn, và giết lão y sư, diệt khẩu, là cách dứt trừ hậu hoạn hữu hiệu nhất. Đối với hắn, một lời hứa, một lời thề của lão y sư, chưa đủ đâu, hắn cần sự im lặng của lão y sư hoàn toàn. Và sự im lặng đó, lão y sư cũng thừa hiểu.
Chàng điểm một nụ cười, rồi tiếp luôn:
– Nếu tại hạ ở vào địa vị của hắn, cũng phải chủ trương giết người diệt khẩu, trừ ra người đó là một đồng lõa thân tín...
Kha Nãi Hòa chối mạnh:
– Tâm sự của hắn nghĩ gì, lão phu đâu có thể biết được! Tiểu ca! Tiểu ca nghi oan cho lão phu quá!
Yến Thiết Y đổi giọng:
– Ngươi chưa thấy quan tài, nên chưa biết sợ chết!
Kha Nãi Hòa kêu van:
– Tiểu ca không nên võ đoán... oan cho lão phu lắm...
Lão chợt ngưng câu nói, một vệt sáng chớp lên trước mặt, làm lão hoa cả mắt, rồi lão nghe nhói ở tai tả. Vành tai tả rơi xuống.
Lão đưa tay lên sờ, bàn tay đẫm ướt máu liền.
Yến Thiết Y không nhìn lão nửa mắt, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi chờ một vành tai nữa rụng xuống mới chịu nói, phải không?
Lần này thì Kha Nãi Hòa quá sợ, lưỡi líu lại, thốt chẳng thành lời, chứ không phải là còn cố ý giấu diếm.
Yến Thiết Y hỏi:
– Ngươi cấu kết với Hồ Tuân như thế nào?
Kha Nãi Hòa, hoặc còn dối, hoặc nói đúng sự thật, cái đó chỉ có lão ta và ông trời mới hiểu thấu mà thôi, lão vừa mở miệng, thốt:
– Không...
Vệt sáng lại lóe lên, như lần trước.
Như lần trước, vành tai rụng xuống, vành tai hữu.
Lão rít lên:
Oái...
Bình sanh, không quen chịu đau, bây giờ bỗng nhiên bị thẻo hai vành tai như thế, lão nghe đau đớn không tưởng nổi, phần máu chảy ra như xối, trông thấy máu, lão càng điếng hồn! Bất giác, vừa rít lên một tiếng oái, lão xỉu liền, rồi hôn mê luôn.
Hùng Đạo Ngươn bước tới, cầm bình trà nguội, đổ trút lên mặt lão, rồi dang tay tát mạnh vào hai bên má lão mấy lượt.
Lão tỉnh lại.
Yến Thiết Y bình tĩnh hỏi:
– Ngươi cấu kết, thế nào với Hồ Tuân?
Kha Nãi Hòa mếu máo:
– Được rồi, lão phu sẽ nói...
Yến Thiết Y trầm giọng:
– Nên nhớ phải đúng sự thật đấy nhé! Xong đôi vành tai của ngươi, là đến lượt chiếc mũi, vành môi của ngươi, cuối cùng là chiếc lưỡi của ngươi. Liệu mà đối đáp.
Kha Nãi Hòa vừa rên vừa nói:
– Lão phu hiểu. Lão phu sẽ nói toàn sự thật. Các vị đừng hành hạ lão phu nữa.
Yến Thiết Y bĩu môi:
– Còn tùy thái độ của ngươi.
Kha Nãi Hòa tiếp:
– Một bằng hữu của Hồ Tuân, họ Lâm giới thiệu hắn với lão phu. Lão phu vốn quen với họ Lâm từ trước. Họ kéo nhau đến nhà lão phu, thương lượng cuộc giao dịch với lão phu. Hắn chịu số bạc bốn ngàn lượng, lão phu đáp ứng làm công việc cho hắn. Ngoài ra, chính Hồ Tuân gây tất cả những thương tích trên mình Bùi Vịnh, lão phu chỉ thi thố thủ thuật mà thôi...
Yến Thiết Y hỏi:
– Gã bằng hữu của Hồ Tâm, là Lâm gì?
Kha Nãi Hòa đáp:
– Lâm Hoàng Lễ. Y có ngoại hiệu Khoái Thốt, cũng là một khách giang hồ đấy, có điều không mấy nổi danh thôi. Sau khi xong việc rồi, Hồ Tuân giữ luôn Lâm Hoàng Lễ tại nhà, giao cho y trách vụ quản sự, gọi là để đền đáp tiếp trợ.
Yến Thiết Y hỏi:
– Hồ Tuân cư trú trong Lâm Ba hiên phải không?
Kha Nãi Hòa gật đầu:
– Phải.
Yến Thiết Y hỏi:
– Lâm Ba hiên thuộc về địa phương nào?
Kha Nãi Hòa đáp:
– Dựa giòng Đại Du Hà, tận biên thùy đất Dự.
Yến Thiết Y hỏi:
– Vị trí chân chính?
Kha Nãi Hòa đáp:
– Vùng thượng du, sát chân Tiên Tích sơn.
Yến Thiết Y hỏi:
– Vợ Bùi Vịnh là Trầm Quyên, vốn là nguyên do của thảm cảnh gây cái chết cho Bùi Vịnh, vậy sự việc như thế nào?
Kha Nãi Hòa thuật:
– Cứ theo lời của Lâm Hoàng Lễ, thì sự tình diễn ra như thế này. Trầm Quyên, là người sinh trưởng tại trấn Tích Đường, xuất thân từ nhà nghèo, nhưng dung nhan cực kỳ mỹ lệ, nàng sinh nhai bằng nghề thêu thùa và may vá, nhờ khéo tay nên kiếm được khá tiền, nuôi mẹ già và em dại được ấm no. Hồ Tuân nhân đi ngang qua trấn Tích Đường, tình cờ được trông thấy mặt nàng, phải lòng ngay, từng đánh tiếng xin cưới nàng hẳn hoi, song nàng không ưng. Bởi, nàng đã yêu một thanh niên khác từ lâu lắm rồi. Ngày trước, trong khi giặt giũ cạnh bờ sông, vì vô ý, nàng rơi xuống nước, suýt chết đuối, may lúc đó Bùi Vịnh đi qua, cứu nàng khỏi thủy ách.
Hồ Tuân mấy phen đánh tiếng, đều bị nàng khước từ. Sau đó, hắn làm liều, cho người mang lễ vật sang, như đi hỏi chánh thức. Trầm Quyên lại quyết liệt từ chối. Hồ Tuân nổi giận, một mặt chuẩn bị bạo hành, dẫn thuộc hạ từ Tiên Tích sơn đến trấn Tích Đường, cướp người, mặt khác, hắn liên lạc với các tay có thế lực tại địa phương, tìm mọi cách yểm trợ hắn.
Nghe tin đó, Trầm Quyên bất chấp liêm sĩ, chạy bay đến nhà Bùi Vịnh, nhờ Bùi Vịnh che chở. Bùi Vịnh và Trầm Quyên thành hôn ngay, để kết thành một việc đã rồi, cho Hồ Tuân đừng đeo đuổi gái có chồng nữa.
Ngờ đâu vì việc đó, Hồ Tuân căm thù luôn Bùi Vịnh. Rồi thù hận đưa đến sự tình, mà các vị đã biết.
Kha Nãi Hòa dừng lại một chút, len lén nhìn xem thần sắc của Yến Thiết Y như thế nào, đoạn tiếp luôn cho phần lão:
– Tiểu ca hãy dung tha cho lão phu! Lão phu chỉ là người thụ động, bị bức phải làm. Con trùng, con dế còn muốn sống thay, huống hồ con người, tiểu ca!
Yến Thiết Y thở dài:
– Bây giờ thì muộn mất rồi! Tất cả đều muộn rồi! Kha Nãi Hòa ơi, ngươi nói sự thật cho ta nghe, phỏng có ích gì? Bởi, Bùi Vịnh giờ đây, đã ra người thiên cổ!
Kha Nãi Hòa kêu lên:
– Hắn đã chết? Hắn không có mặt nơi ven gò?
Yến Thiết Y lại thở dài:
– Chết trên tay ta! Chết cách bi thảm không tưởng nổi! Ta gương tròn mắt nhìn y chết từ từ, mà không làm gì được!
Kha Nãi Hòa, thừ người một lúc, rồi buông giọng xuôi xị:
– Thế ra, tiểu ca đã lừa lão phu!
Yến Thiết Y hừ một tiếng:
– Ngươi sành y thuật như vậy, đáng lẽ phải biết người trong tình trạng của Bùi Vịnh, làm gì sống sót được lâu? Và, ngươi cũng phải biết trong bao nhiêu ngày thì Bùi Vịnh phải chết. Với tình trạng đó, thế mà ngươi vẫn hồ đồ, vẫn tin lời ta, cứ tưởng Bùi Vịnh sống nhăn răng đến ngày nay. Chẳng qua, trung tâm của ngươi, có chứa chất nhiều mưu mô quỷ quái, lúc nào ngươi cũng thấy quỷ, nhìn đâu cũng thấy quỷ, như người bị quỷ ám liên miên. Kha Nãi Hòa, Bùi Vịnh đâu phải là con người ác, đáng lẽ y phải sống lâu, nhưng không may cho y lại gặp lũ hung tàn ác độc các ngươi, thành ra các ngươi là những kẻ đáng chết thì lại sống, còn y đáng lẽ phải sống, lại chết đi! Các ngươi sống để hãm hại nhiều người khác chết đi! Các ngươi đáng hận nhất trần đời!
Kha Nãi Hòa kêu lên:
– Nào phải lão phu hãm hại y đâu, tiểu ca! Lão phu đã năm phen, bảy lượt giải thích rồi kia mà! Sao tiểu ca chẳng chịu tin? Đòi nợ, tiểu ca nên đòi kẻ vay nợ chứ, cớ nào lại đòi nơi chứng nhân? Oan uổng cho lão phu quá đi thôi.
Yến Thiết Y trầm gương mặt:
– Ngươi tàn ác lắm, ngươi là con người khả ố nhất trần đời, bởi ngươi học cái thuật cứu người cho thật tinh vi, để rồi dùng thuật đó mà hại người! Ngươi đáng chết, trước hơn Hồ Tuân, hơn Lâm Hoàng Lễ!
Kha Nãi Hòa vụt đứng lên, hét:
– Oan! Oan cho lão phu!
Lão quay mình, chạy gấp vào trong.
Yến Thiết Y từ từ nhắm mắt lại, khẽ hất đầu.
Hùng Đạo Ngươn hiểu cái lắc đầu đó ngụ ý tứ gì, lập tức y rút ngọn đoản thương cầm tay, phóng chân vọt mình theo Kha Nãi Hòa.
Hai bóng người vừa khuất sau cửa, bỗng một tiếng rú lên thê thảm nổi lên, rồi im bặt. Âm thinh của Kha Nãi Hòa.
Liền theo đó, Hùng Đạo Ngươn trở ra, ngọn đoản thương có vấy máu.
Y vừa lau ngọn thương dưới đế giày vừa thốt:
– Giải quyết lão quỷ xong rồi, Khôi Thủ.
Yến Thiết Y thở dài:
– Giết lão chỉ dơ thương của ngươi, chẳng xứng đáng gì, song không thể để lão sống sót. Những con người lang sói, chúng ta có bổn phận trừ diệt, cho đời được thanh bình.
Hùng Đạo Ngươn phụ họa:
– Những kẻ tham lam thường chết thảm. Bao nhiêu gương từ nghìn xưa lưu lại, thế mà hậu thế vẫn không e sợ, dè lòng!
Yến Thiết Y tiếp:
– Việc này xảy ra trong chiều hướng đó, làm cho vơi nhẹ một tảng đá lớn đang đè nặng tâm tư!
Hùng Đạo Ngươn chớp mắt:
– Khôi Thủ muốn nói...
Yến Thiết Y chận lời, tiếp luôn:
– Hồ Tuân dùng bạo lực, chiếm đoạt Trầm Quyên thì lỗi hoàn toàn về Hồ Tuân.
Giả như Trầm Quyên là gái lăng loàn, tham đó phụ đăng, tham trăng phụ đèn, thì chúng ta sẽ gặp khó khăn trong bề xử trị! Bởi, mình nỡ lòng nào xuống tay mạnh với kẻ đầu ấp tay gối của Bùi Vịnh!
Hùng Đạo Ngươn cười nhẹ không đáp.
Y thừa biết, Yến Thiết Y đã chủ trương dành một xử trí cực kỳ tàn khốc đối với những kẻ liên quan đến cái chết của Bùi Vịnh.
Thì, còn gì đau khổ cho chàng, mà cũng cho y và Thôi Hậu Đức, cho cả những xã viên cao cấp trong Thanh Long Xã nếu Trầm Quyên bị bao quát trong số tội nhân.
Dù nàng có tội, song trong linh hồn kẻ chết, họ đâu nỡ nặng tay trừng trị nàng?
Mà, cái khó, là họ cũng chẳng thể nương tay!
Bây giờ thì sự tình hiện lộ như thế, Trầm Quyên chỉ là kẻ đáng thương chứ không đáng hận!
Với dáng mệt nhọc rõ rệt, Yến Thiết Y từ từ bước đi, đồng thời bảo:
– Lên đường, Đạo Ngươn và Hậu Đức.
Hùng Đạo Ngươn chớp mắt:
– Trực chỉ Đại Du Hà?
Yến Thiết Y lạnh lùng:
– Ngươi nói sao? Chẳng lẽ tìm một nơi nào đó, để đánh một giấc thật dài?
Hùng Đạo Ngươn hấp tấp nói:
– Thuộc hạ đi ngay bây giờ, để chuẩn bị ngựa.
Thôi Hậu Đức tự hỏi, Hồ Tuân làm sao hay trước, để tự đào một cái huyệt, mà nhảy xuống đó, chết cách an nhiên, khỏi phải bị phân thây trong một ngày nào đó rất gần!
Đại Du Hà vào thời thu cuối, nước hơi cạn giòng, lờ đờ xuôi về Đông, tuy nước không mênh mông, song cảnh trí vẫn đẹp.
Dọc hai ven bờ, cây mọc xanh um, tàn che mát rượi, xa xa hòn núi chập chùng, giăng xanh xanh làm bối cảnh giữa một khung trời trong vắt.
Bọn Yến Thiết Y tìm đến Tiên Tích sơn không khó khăn lắm.
Núi không hùng vĩ, chỉ được cái là thanh nhã, u nhàn, núi chỉ là một hòn giả sơn phóng đại, phàm giả sơn thì gồm đủ, nào gộp đá an toàn, nào gành treo hiểm trở, có hoa, có cỏ, có rừng, có nước, tiều phu đốn củi, ngư phủ ngồi khẽ, có hang cạn động sâu.
Tiên Tích sơn là một vùng gồm đủ mỹ lệ tân kỳ thu hẹp trong một ống kính nhỏ, càng nhỏ càng đẹp với huyền ảo khiến con người phải ngẩn ngơ.
(mất trang)
Yến Thiết Y bắt buộc phải xuống ngựa, để giữ tròn lễ độ.
Ngư phủ nhìn Yến Thiết Y lượt nữa, kỹ hơn, đoạn cười hì hì, hỏi:
– Các vị huynh đài định đi đâu đây?
Kềm ngựa, Yến Thiết Y quan sát ngư phủ.
Đối tượng vào trạc trên dưới ba mươi, có đôi môi đỏ như một thiếu nữ, hai hàm răng thật trắng, thật đều.
Hỏi, người ta chưa đáp, hắn tiếp luôn:
– Tại hạ xem, chừng như ba vị từ vùng ngoài vừa vào đến đây? Với cái dáng phong trần thế kia, hẳn các vị đã vượt qua rất nhiều dặm đường rồi chứ? Con đường này bất quá đi đến toà lâu đài đó là cùng rồi. Toà lầu đó tên là Lâm Ba hiên. Vượt qua Lâm Ba hiên là chẳng còn đường đó, bởi chẳng lẽ các vị thích đi vào những chốn không người ư?
Yến Thiết Y điểm một nụ cười:
– Bọn tại hạ muốn đến Tiên Tích sơn đó, lão huynh!
Ngư phủ “à” một tiếng, nhìn chuôi thanh kiếm giắt sau lưng, chuôi ló khỏi đầu vai, một phút sau, thốt:
– Thế ra, các vị du ngoạn Tiên Tích sơn. Nhưng, tam vị đi sai đường rồi. Nếu muốn lên Tiên Tích sơn, thì phải đi con đường ở phía bên kia mới đúng. Ngoài ra, lên núi mà du ngoạn, thì không tiện ngồi ngựa đó, các vị ạ.
Yến Thiết Y hỏi:
– Lão huynh có vẻ nhiệt tâm đối với khách qua đường quá. Chẳng hay quý tánh là chi?
Ngư phủ đáp liền, không hề do dự:
– Họ Tào. Họ của Tào Tháo. Còn huynh đài?
Yến Thiết Y đáp:
– Họ Cừu. Cừu là báo cừu!
Ngư phủ vòng tay:
– Thế là, là Cừu huynh!
Yến Thiết Y khẽ nghiêng mình:
– Hân hạnh được biết Tào huynh!
Rồi chàng đưa tay chỉ dãy nhà ẩn hiện dưới lớp cây rừng, hỏi:
– Vừa rồi, Tào huynh đề cập đến Lâm Ba hiên, có phải là nơi đó chăng?
Họ tào gật đầu:
– Phải!
Hắn nở một nụ cười, có vẻ âm trầm đoạn hỏi:
– Cừu huynh có ý muốn đến xem qua Lâm Ba hiên chăng?
Yến Thiết Y bật cười ha hả:
– Nơi đó có gì đáng xem chứ? Chẳng lẽ có một vị tuyệt sắc mỹ nhân ở trong tòa lầu đó?
Hùng Đạo Ngươn nhóng một câu:
– Cùng lắm là chỉ có một con lang hay một con sói gì đó mà thôi.
Họ Tào thoáng giật mình, chớp chớp mắt mấy lượt, rồi vờ cười, thốt:
– Hai vị đùa đấy, chứ người trong Lâm Ba hiên, thực ra tại hạ chẳng hiểu cho rõ ràng lắm, bình thường họ ít xuất ngoại, tại hạ thỉnh thoảng đến câu tại đây, ít khi vào lọt trong đó, bất quá chỉ biết tên của lâu đài, còn thì đều mù tịt như các vị.
Yến Thiết Y quay đầu, trừng mắt với Hùng Đạo Ngươn, rồi trở lại họ Tào, tiếp:
– Nếu thế, bọn tại hạ xin qua con đường phía kia. Đa tạ Tào huynh có lòng chỉ dẫn.
Tào ngư phủ điểm một nụ cười:
– Có chi đâu! Tứ hải giai huynh đệ mà, giúp nhau là việc rất thường.
Yến Thiết Y quay ngựa, rồi cùng hai cận vệ cho ngựa đi đến một khúc quanh, đoạn dừng lại, rồi hằn giọng quở trách Hùng Đạo Ngươn:
– Cái miệng của ngươi đó, nên lấy kim chỉ mà may bít lại mới phải.
Hùng Đạo Ngươn kinh hãi, ấp úng:
– Khôi Thủ! Thuộc hạ vừa rồi nói như thế, là sai chăng?
Yến Thiết Y nổi giận:
– Nếu cái gã họ tào đó, thực sự mang họ Tào chân chánh, thì hoặc giả, hắn là nha trảo của Hồ Tuân, hoặc giả đồng lõa của Hồ Tuân trong hoạt động tàn ác. Ngươi đã nói ra một câu hết sức hớ hênh, hắn sẽ về Lâm Ba hiên tường thuật lại cho người trong đó nghe, thế có phải là sanh phiền phức thêm cho chúng ta chăng?
Hùng Đạo Ngươn lắc đầu:
– Chắc không có việc đó đâu, Khôi Thủ. Làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên quá thế?
Yến Thiết Y hừ một tiếng:
– Ngươi còn cho hắn là tốt phải không? Ngươi nên hiểu, trên giang hồ, có biết bao nhiêu kẻ rơi đầu một cách mơ hồ, chẳng hiểu duyên cớ làm sao, khi chưa kịp thức phá mưu kế của hung thủ. Thật ngươi nông nổi đáng trách.
Hùng Đạo Ngươn biết lỗi, cúi đầu, im thin thít.
Yến Thiết Y quay qua Thôi Hậu Đức, bảo:
– Bỏ ngựa đi, lập tức ẩn mình, len lỏi theo dấu gã họ Tào đó, tuyệt đối không cho gã phát hiện ra ngươi đấy.
Thôi Hậu Đức “vâng” một tiếng, nhảy xuống ngựa, đoạn lách mình theo các thân cây, đi liền.
Yến Thiết Y lẩm nhẩm:
– Mười phần chắc chín, gã họ Tào đó không đơn giản đâu!
Hùng Đạo Ngươn ngẩng đầu lên, định nói chi đó, nhưng trông thần sắc của Yến Thiết Y sắc lạnh cực độ, bất giác hắn rợn mình, nín luôn.
Không lâu lắm, Thôi Hậu Đức trở về, thở hổn hển, ra tuồng rất mệt.
Yến Thiết Y hỏi gấp:
– Sao? Gã ấy là gì?
Thôi Hậu Đức qua cơn thở dốc đáp:
– Thuộc hạ không gặp hắn. Đợi mãi, chẳng thấy hắn trở lại, thuộc hạ bèn rảo một vòng quan sát, vẫn chẳng thấy hắn ở đâu cả.
Yến Thiết Y nghiến răng:
– Chỉ sợ đúng như chỗ liệu của ta!
Thôi Hậu Đức đề nghị:
– Mình xông thẳng tới Lâm Ba hiên, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y xuống ngựa, bảo:
– Tìm chỗ giấu ngựa, rồi mình đi bộ đến đó, để tránh khỏi sự lưu ý của địch.
Họ âm thầm đi.
Dọc đường, Yến Thiết Y thấp giọng dặn dò:
– Nếu ta đoán không sai, thì khi chúng ta đến gần, hẳn bọn Hồ Tuân phải phát hiện gấp, và chúng áp lại, bao vây bọn mình liền. Vậy các ngươi phải cẩn thận.
Hùng Đạo Ngươn cau mày:
– Nếu bị vây như vậy, thì phiền phức quá!
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Trái lại là khác! Ta hy vọng chúng túa ra bao vây đó.
Thôi Hậu Đức chớp mắt:
– Tại sao không phiền phức?
Yến Thiết Y giải thích:
– Ta đang ước mơ, đánh một mẻ lưới, bắt hết cả lũ.
Hùng Đạo Ngươn như hăng tiết, quên cả sợ hãi, cao giọng thốt:
– Hiện tại, Khôi Thủ cho phép tại hạ nói một câu, về cái việc có thể bị bao vây đó...
Yến Thiết Y xì một tiếng:
– Cái miệng của ngươi, dùng để ăn thì được, chứ nói mười câu sai hết chín. Nếu ngươi đừng nói bậy như vừa rồi, thì ít nhất ta cũng có cách cứu Trầm Quyên ra khỏi Lâm Ba hiên, rồi mình mới trở lại đối phó với chúng. Bây giờ thì chỉ còn có cách là lấy công lực chọi công lực mà thôi. Ngươi tưởng ngươi có công lao gì đó, to tát lắm sao chứ?
Hùng Đạo Ngươn lại cúi đầu, chẳng dám hó hé gì nữa.
Một lúc sau, cả ba đến trước Lâm Ba hiên.
Yến Thiết Y không muốn vượt tường, hoặc do ngã ngách, ngã hông mà vào.
Chàng dẫn hai cận vệ, do cửa chánh đến thềm, lên luôn mấy bậc, định công khai gọi cửa.
Từ cổng vào, có đến mấy chặng cửa, và hiện tại thì bọn chàng đã qua cổng, đến vọng cửa thứ nhất.
Chàng khỏi cần gọi, hai cánh cửa bằng gỗ cực dày, cực to, sơn đen xì, tự nhiên mở toang ra.
Năm người ăn mặc quái dị, hiện ra trước mắt họ.
Năm người đứng dàn thành hàng chữ nhất.
Trong khi năm người xuất hiện tại đây, thì ngoài kia, trong khoảng cách khá xa, một số người khác, rất đông, lao nhao, lố nhố khắp ba phía, chừng như chúng đang tìm vị trí mà đứng, y theo sự sắp xếp của chủ nhân.
Yến Thiết Y thấy đối phương hiện ra, chàng bèn dừng lại, rồi quắc mắt nhìn lộ vẻ tìm kiếm.
Thì ra, trong năm người đó, chàng chẳng thấy có Hồ Tuân.
Thực sự, chàng không hề biết mặt Hồ Tuân, có điều với ngoại hiệu Phấn Diện Lang Quân, thì ít ra gương mặt của hắn cũng trắng như phấn, nhưng năm người này đều xấu xí không tưởng nổi.
Người đầu, trông hết sức thô kệch, tuổi trạc lục tuần, vẻ mặt hầm hầm chẳng rõ luôn luôn như thế từ trước đến giờ, hay đang cơn phẫn nộ.
Người thứ hai dềnh dàng như con trâu nước, cũng vào trạc lục tuần, chột một mắt.
Người thứ ba cũng to lớn, mang một vết đao chạy dài xuống một bên má.
Người thứ tư còn trẻ tuổi.
Người cuối cùng, thứ năm cao không hơn ba thước.
Hùng Đạo Ngươn thấp giọng thốt:
– Đúng như Khôi Thủ dự đoán, chúng ta bị bao vây rồi. Thuộc hạ phỏng đếm, có ít nhất cũng trên hai mươi tên, ở phía sau lưng mình đó, Khôi Thủ.
Yến Thiết Y khẽ gật đầu:
– Ta thấy.
Nhìn thẳng năm người đối diện dàn thành hàng chữ nhất, chàng thốt:
– Tại hạ đến đây, muốn bái phỏng một người...
Người thứ nhất “hừ” một tiếng, càu nhàu:
– Có lẽ khách nhân họ Cừu, từng xưng cừu là báo cừu?
Yến Thiết Y cười lạt, vờ kinh ngạc, hỏi lại:
– Quái! Sao bằng hữu biết?
– Tại sao, bằng hữu cần gì phải tìm hiểu? Bằng hữu muốn tìm ai?
Yến Thiết Y không đáp, lại hỏi ngược lại:
– Các hạ là ai?
Đối tượng ngẩng cao gương mặt đầy xẹo, với vẻ dương dương, đáp:
– Năm đệ tử của Thiên Tướng lão tổ tại Tử Vân động, giang hồ quen gọi là Ngũ Hành Tôn Giả.
Trong thâm tâm, Yến Thiết Y thoáng kinh hãi, nhưng mặt ngoài, chàng vẫn giữ tự nhiên.
Chàng điểm một nụ cười, “à” một tiếng, nói:
– Thì ra, năm vị là những cao đồ của Hồ lão tổ! Tại hạ thất lễ. Xin thứ cho nhé. Thật là không ngờ! Không ngờ!
Đối tượng gạt ngang:
– Đừng dài dòng. Tại hạ muốn biết bằng hữu tìm ai?
Yến Thiết Y vẫn chưa đáp câu hỏi, nhóng thử:
– Đại ước, bằng hữu là Kim Tôn giả, thủ lãnh nhóm Ngũ Hành Tôn Giả, phải không? Các vị có mặt tại đây, hẳn là Hồ lão tổ cũng có mặt luôn?
Người đó gật đầu:
– Đúng, tại hạ là Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm, còn Lão tổ thì đang ở trong khách chính. Lão nhân gia đang dùng bữa đấy. Hôm nay, có mấy món lý ngư bóp gỏi, lão nhân gia rất thích gỏi cá này, nhất là lý ngư vùng Đại Du Hà bóp gỏi thì phải biết, dùng món đó nhắm rượu thì tuyệt trần đời!
Y bỗng đổi giọng liền:
– Ngươi muốn gặp nhắm một vài đốt xương thừa chăng? Nếu muốn ta sẽ đưa vào, Lão tổ có tánh quăng xương bừa bãi dưới đất! Ngươi tha hồ mà nhặt, tùy thích mà nhặt.
Bốn người kia ôm bụng cười rũ rượi.
Yến Thiết Y không giận chỉ cười nhẹ, thốt:
– Tại hạ làm gì có phúc phận được hưởng thọ sự thừa thãi của Lão tổ? Các vị là đệ tử thân yêu, từng ở kề cận Lão tổ, cái gì của Lão tổ đưa ra không đủ qua tay các vị, có đâu đến ngoại nhân! Tại hạ nói có đúng không nào?
Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm hạ nhục người, người ta quật trở lại, lại đâm cáu, hét:
– Tiểu quỷ, ngươi dám châm biếm bọn ta à?
Yến Thiết Y thản nhiên cười nói:
– Nói như vậy mà các hạ cho là châm biếm sao? Tại hạ tưởng vinh dự là khác!
Cái đó, gọi là hưởng nhờ ơn mưa móc của bậc trưởng thượng mới phải. Cũng như kẻ thờ thần thánh, hưởng nhờ lễ vật của dân gian mang đến cúng, người ta thường gọi, những thứ đó là huê dạng thánh thần mà. Phải có phúc phận lắm mới được hưởng huê dạng của thánh thần, bằng hữu ơi!
Người thứ hai chen vào:
– Ngươi chưa được bao nhiên tuổi, mà ăn nói có vẻ sắc sảo quá, chắc ngươi cũng thuộc giới giang hồ, vậy cứ thật mà nói, ngươi muốn gì? Bọn ta sẵn sàng thanh toàn cho ngươi.
Yến Thiết Y nhìn kẻ phát thoại, hỏi:
– Bằng hữu là Mộc Tôn Giả?
Người đó gật đầu:
– Phải, Mộc Tôn Giả Du Chiếu Khai, ngươi muốn gì, cứ nói, lão phu sẽ tìm cách thỏa mãn ước vọng của ngươi.
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Các vị đừng hiểu lầm. Tại hạ chỉ muốn tìm một người, mà người đó không phải là các vị.
Kim Tôn Giả cao giọng:
– Mà ngươi muốn tìm ai?
Yến Thiết Y buông gọn:
– Hồ Tuân!
Ngũ Hành Tôn Giả cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi chính Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm trầm giọng hỏi:
– Tìm Hồ Tuân để làm gì?
Yến Thiết Y bình tĩnh đáp:
– Thanh toán một việc còn đọng lại qua thời gian khá dài.
Phan Thiếu Âm “hừ” một tiếng:
– Việc gì?
Yến Thiết Y mỉm cười:
– Nợ! Nợ giang hồ!
Phan Thiếu Âm lại “hừ” một tiếng nữa:
– Thế ra, quả là ngươi đến đây để báo thù.
Yến Thiết Y gật đầu:
– Nhìn dưới một giác độ nào đó, sự tình có thể là như vậy.
Phan Thiếu Âm bật cười âm trầm, nghiêng nghiêng đầu quan sát Yến Thiết Y như một đồ tể xem xét một con thịt, đoạn bĩu môi hỏi:
– Ngươi nói sao? Ngươi mà đòi làm ra cuộc báo thù?
Yến Thiết Y điềm nhiên:
– Tại hạ không đủ sức làm cái việc đó sao, bằng hữu?
Mộc Tôn Giả Du Chiếu Khai mỉa mai:
– Ngươi mất lý trí thì phải! Ăn nói mà không tự lượng sức mình, bảo sao chẳng bỏ mạng! Chết như thế là oan uổng đó, tiểu tử!
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Bằng hữu nói chuyện không có duyên, nghe chán quá! Theo tại hạ thấy, những kẻ ăn nói thiếu duyên dáng, thường thường thì yểu thọ, thật là lạ lùng, người như bằng hữu mà lại sống dai đến cở tuổi đó!
Du Chiếu Khai trừng mắt:
– Chán rồi sao? Ngươi định làm gì ta?
Yến Thiết Y khoát tay:
– Bằng hữu kiên nhẫn, chờ một chút là sẽ thấy tại hạ định làm gì.
Du Chiếu Khai “xì” một tiếng:
– Được rồi. Ta sẽ chờ.
Yến Thiết Y bây giờ mới giở cái giọng xấc ra.
Chàng luôn luôn lễ độ. Khi còn trong vòng lễ độ, thì chàng rất dễ dãi, có thể tha thứ cho những kẻ xúc phạm nặng đến chàng.
Nhưng, khi chàng bắt đầu xấc xược, thì đừng ai mong chàng mềm lòng lại, lúc đó, chàng là một hung thần khát máu, mà những lời van xin tha thiết là những củi, những dầu không làm tắt lửa, mà còn nung cháy thêm.
Chàng cười gằn, tiếp:
– Ngươi không thất vọng đâu, con chó già!
Du Chiếu Khai hét lên như sấm, Phan Thiếu Âm vội ra hiệu dằn lòng.
Yến Thiết Y hỏi:
– Các ngươi quan hệ như thế nào với Hồ Tuân?
Phan Thiếu Âm cười lạnh:
– Hồ Tuân là con nuôi của Lão tổ, đối với bọn ta, hắn chẳng khác nào là một sư đệ. Với quan hệ đó, bọn ta có đủ tư cách đối phó với ngươi chăng?
Yến Thiết Y gật gù:
– Hôm nay, tấu xảo cho ta làm sao! Gặp cả bọn các ngươi tại đây luôn như thế này!
Phan Thiếu Âm cười lớn:
– Không phải là tấu xảo đâu! Bất cứ lúc nào, ngươi đến đâu, cũng đều gặp bọn ta cả, vì Lão tổ rất thương yêu đứa con nuôi, nên bắt chúng ta ở lại đây tiếp trợ hắn. Còn như Lão tổ thì thỉnh thoảng mới đến chơi một lần, lưu lại vài hôm rồi trở về Tử Vân động. Gặp lão nhân gia, là một tấu xảo cho ngươi mới phải, chứ bọn ta có mặt thường xuyên tại đây mà.
Một người chen vào câu chuyện:
– Nói làm chi dông dài với hắn! Hãy để tiểu đệ thu thập hắn cho rồ i.
Yến Thiết Y nhìn vào mặt người đó hỏi:
– Ngươi là Thủy Tôn Giả?
Người đó cao giọng:
– Thủy Tôn Giả Thương Thọ. Ngươi dám động thủ với ta chăng?
Yến Thiết Y không đáp, hướng qua hai người sau cùng, hỏi luôn:
– Còn hai ngươi? Là gì, sao chưa tự xưng cho ta biết?
Hai người cuối, một là Hỏa Tôn Giả Văn Hiên và người lùn là Thổ Tôn Giả Toàn Bảo.
Thổ Tôn Giả Toàn Bảo cười hì hì, sau khi tự giới thiệu rồi, bèn tiếp:
– Trong bọn, có ta là thấp nhất, thấp với ngôi thứ, thấp về thân vóc, thấp luôn tài nghệ. Ta nghĩ, động thủ với ta may ra ngươi còn hy vọng giành được ưu thế, chứ đối với sư huynh ta, ngươi cầm bại trước khi xuất thủ đó. Vậy ngươi nên chọn ta đi!
Yến Thiết Y trầm giọng:
– Các ngươi nhất định không nhượng lối cho ta vào?
Phan Thiếu Âm cười lớn:
– Chết đến nơi ngươi còn to tiếng, quả thật ngu ngốc đến thương hại! Nơi đây đâu phải là một hội trường công cộng, mà ngươi đòi bên ta nhượng lối cho vào?
Tử Vân động là một tòa cổ động trên Lãnh Thiên sơn, tuy thuộc vùng hải phận nhưng cũng còn liên hệ với vũ lâm Trung Nguyên, vị danh nhân chủ trì Tử Vân động là Hồ Lực, ngoại hiệu là Thiên Tướng lão tổ, nói đến Hồ lão tổ tại Tử Vân động là hầu hết khách giang hồ thuộc lứa tuổi trung niên trở lên đều biết, và ai ai cũng có kiêng nể!
Hồ lão tổ tâm tánh bất thường, có thể vui đó rồi phẫn nộ đó, người ta không biết thực sự lão hiền hay dữ, nhưng cứ như sự phê phán của phần đông, thì lão thuộc về tà phái, bởi người ta quen gọi lão là một đại ma đầu.
Dĩ nhiên, người ta gọi như thế, sau lưng lão, lúc vắng mặt lão, chứ có ai dám nói gì trước mặt lão!
Mẫu người đó, Yến Thiết Y thực ra không muốn gây thù kết oán làm gì, sợ thì chàng không sợ, có điều chàng không muốn sanh phiền phức lôi thôi một cách vô ích.
Nhưng hiện tại, chàng có thể tránh đụng chạm đến thầy trò Hồ lão tổ được chăng?
Hồ Tuân là con nuôi Hồ Lực, thì muốn đi đến Hồ Tuân, chàng phải đi ngang qua thầy trò Hồ Lực.
Trước cái thế chẳng đặng đừng, thôi thì gặp sao, cam vậy. Còn đắn đo thế nào được?
Chàng thở dài, day lại phía sau, dặn hai hộ vệ:
– Đạo Ngươn, Hậu Đức, chiếu cố phía hậu đề phòng bọn bao vây chúng ta kia, cái lũ này để ta thu thập, hai ngươi khỏi phải quan tâm.
Đoạn chàng hướng qua Thủy Tôn Giả, cười nhẹ tiếp:
– Toàn Bảo! Đánh trận đầu, ta không muốn thất bại, vậy ngươi là chiến lợi phẩm thứ nhất của ta đó, hãy chuẩn bị đi!
Toàn Bảo cười lớn:
– Cha! Ngươi thấy ta lùn, cho rằng dễ nuốt lắm! Phải, có thắng nổi ta, mới mong giao thủ với các sư huynh ta nổi! Nhưng thắng được ta là cả một vấn đề, thiên nan vạn nan, oắt con ơi!
Phan Thiếu Âm dặn:
– Liệu thanh toán chóng nhé, lão ngũ! Mình không thừa thì giờ lắm đó. Còn phải vào hầu rượu sư phụ nữa đấy.
Toàn Bảo gật đầu:
– Tiểu đệ hiểu.
Vũ khí của y là thanh chủy thủ.
Vừa buông dứt câu nói, y chao mình lên, vọt mình đi, chưa đến cận Yến Thiết Y, một vệt sáng đã đến trước rồi.
Người chưa tới, chủy thủ đã bay sang. Chủy thủ nhắm yết hầu của Yến Thiết Y bắn vào.
Yến Thiết Y bất động, mường tượng chẳng thấy đối phương tấn công.
Khi chủy thủ còn cách yết hầu độ ba phân, Yến Thiết Y khẽ nhích động bàn tay tả.
Tay nhích động, thanh Chiếu Nhật đoản kiếm đương nhiên phải nhích theo.
Rồi một tiếng “keng” vang lên.
Chủy thủ bị hất vẹt ra ngoài, Thổ Tôn Giả Toàn Bảo lùi lại, nhưng một vật sáng bay theo, vệt sáng đó là thanh Chiếu Nhật kiếm, vệt sáng chiếu thẳng ngực y, máu phun ra liền.
Toàn Bảo thét lên như bị chọc tiết, mà cũng đúng như vậy, chính y đang bị chọc tiết, có điều thay vì chọc vào yết hầu, thì Yến Thiết Y lại dời xuống ngực.
Một bóng người lướt tới, bóng người từ trên không đáp xuống.
Tay còn cầm thanh Chiếu Nhật kiếm, Yến Thiết Y không để cho người đó đáp xuống, lập tức vung tay, trong một thoáng, chàng vừa đâm vừa chém vào mình bóng người đó đủ mười chín vết. Người đó thét lên thê thảm hơn Thô Tôn Giả gấp mấy lần.
Định xông tới, tiếp trợ đồng môn, nhưng chưa làm được cái gì, lại hứng đến mười chín vết thương, thì còn chịu làm sao thấu?
Người đó không ai khác hơn là Hỏa Tôn Giả Thương Thọ.
Y không cần đáp xuống nữa, bởi đáp là dùng khí lực, ý chí, mà hiện tại thì khí lực hết, ý chí tan biến rồi, y chỉ còn rơi xuống như quả chín sút cuống lìa cành.
Thái A và Chiếu Nhật, một trường một đoản chui vào vỏ, Yến Thiết Y thì ung dung đứng đó, thản nhiên nhìn sang đối phương.
Đối phương giờ còn lại ba, trong một thoáng mắt, hàng ngũ Ngũ Hành Tôn Giả mất hai mạng, một sự kiện có lẽ bình sanh bọn Phan Thiếu Âm chưa từng thấy.
Chẳng những bọn Phan Thiếu Âm tại cục trường kinh khiếp đến sững người, mà số nhân thủ bao vây bên ngoài, tuy chưa đối trận thực sự với địch, đã bắt đầu run sợ rồi.
Yến Thiết Y tặc lưỡi thốt:
– Thật ta làm thế này, hơi không phải đối với Hồ lão tổ vậy! Dù sao ta cũng phải nương tay một chút chứ! Mà nghĩ cho cùng, Hồ lão tổ cũng có lỗi ít nhiều! Tại sao nuôi người mà không chọn người kỹ lưỡng? Lão nuôi làm chi toàn lũ ăn hại, ngày thường thì khoác lác vênh váo, gặp địch thì chỉ đưa xác thân cho địch nện như chày nện gạo.
Chẳng những mất mạng vô lý, lại còn mất luôn danh dự môn hộ!
Rồi chàng khoát tay bảo:
– Còn lại mấy mạng đó, về đi, ta không sát hại đâu, về mà làm bạn với lũ khỉ trên Lãnh Thiên sơn, đùa với chúng, hái trái mà ăn, dành cơm gạo cho những kẻ hữu dụng dùng.
Lâu lắm, Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm mới lấy lại bình thường, tuy nhiên y hỏi mà giọng còn run run:
– Ngươi... ngươi là ai?
Yến Thiết Y cười lớn:
– Mãi đến bây giờ mới chịu hỏi ta là ai? Nếu các ngươi hỏi sớm hơn, thì đâu đến nỗi phải mất hai mạng? Biết sớm ta là ai, các ngươi sẽ không dám cao ngạo đâu! Muộn rồi!
Phan Thiếu Âm “hừ” một tiếng:
– Khoan đắc ý vội, tiểu tử! Ta sẽ mời Lão tổ tới đây thu thập ngươi.
Yến Thiết Y điểm một nụ cười:
– Đánh một con trẻ là một cách bắt buộc người lớn phải ra mặt. Bởi, phần đông hạng phụ huynh hay sư phó thuờng bênh vực trẻ con của họ. Nhưng, các ngươi khỏi phải đi mời Lão tổ các ngươi làm gì. Ta bảo đảm là trong ba người các ngươi, chẳng một người nào đi thỉnh được. Vĩnh viễn không đi được.
Phan Thiếu Âm bĩu môi:
– Nghĩa là chẳng có một ai sống sót dưới tay ngươi mà đi thỉnh Lão tổ?
– Thông minh đấy! Rất tiếc, lúc sắp chết mới thông minh, thì thông minh không cứu vãn được gì.
Dù biết rằng mình không phải là đối thủ, ba tôn giả kia làm sao chịu nổi thái độ khinh thường của đối phương?
Không hẹn mà đồng, cả ba cùng vào một lượt.
Yến Thiết Y cười mỉa:
– Thế là đỡ khổ cho ta, ta khỏi phải xuất thủ ba lượt, mỗi lượt một tên.
Thái A và Chiếu Nhật lưỡng kiếm cùng chớp lên.
Hai nhát kiếm nhắm vào ba đích, kiếm chạm đích, đích rú lên thảm thiết vang một góc trời rồi im lìm.
Đích ngã, kiếm lại chui vào vỏ, cả trường lẫn đoản.
Ngũ Hành Tôn Giả bị tiêu diệt toàn số.
Trước sau, Yến Thiết Y không hề rời vị trí nửa bước.
Bên ngoài xa xa, hai mươi đại hán bao vây, cùng quay mặt nhìn nhau, cùng nhận ra hiện tại sắc diện của nhau đổi thay quái dị, chừng như người nào cũng rung rung đôi chân.
Nhưng, Yến Thiết Y đâu có để cho chúng kinh sợ lâu.
Đảo mắt nhìn quanh chúng một vòng, chàng buông nhanh:
– Đến lượt các ngươi!
Đoạn, bóng người chớp, vệt sáng lóe, Yến Thiết Y bây giờ mới chịu rời vị trí.
Bọn đại hán hiện tại mới nhớ ra là còn đứng y tại chỗ, chứ chẳng thừa dịp Yến Thiết Y đối phó với ba tôn giả cuối cùng mà bỏ chạy.
Hiện tại, chạy cũng chẳng còn kịp nữa.
Cả đến tiếng rú lên, cũng không còn kịp, nói chi đến việc chạy? Chạy, còn không phóng chân kịp, nói gì chạy thoát?
Trong chớp mắt, hai mươi người ngã gục giữa vũng máu, những vũng máu càng phút càng lan rộng tiếp giáp nhau, đọng thành một cái ao nhỏ.
Yến Thiết Y dừng tay, tra kiếm vào vỏ, lại tặc lưỡi, thốt:
– Nhanh quá!
Chàng tự tán? Hay tự thán?
Hùng Đạo Ngươn lắc đầu thở dài:
– Thủ pháp đến cỡ đó là cùng của cái thuật xử kiếm! Thuộc hạ từng theo Khôi Thủ khắp nơi, từng trông thấy Khôi Thủ giao chiến, thế mà mỗi lần mục kích thủ pháp của Khôi Thủ, là mỗi lần thuộc hạ say mê, đồng thời kinh rợn đến toát mồ hôi.
Yến Thiết Y vẫy tay:
– Mình vào!
Nhưng, bọn chàng khỏi bước nửa bước.
Bởi, vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên, từ phía trong vọng ra, tiếng chân rầm rập, chứng tỏ người đi ra có vẻ hấp tấp vội vàng.
Có đến ba người chạy ra.
Người đi đầu là một hán tử vận y phục đen, y vừa trông thấy Yến Thiết Y là như bị điện giật, thun mình, thụt cổ, rồi lùi lại, lùi gần một lão nhân, vừa đưa tay chỉ, vừa thốt:
– Hắn đó, Lão tổ. Chính hắn gây náo loạn phía trước, vừa rồi đó.
Lão nhân có vẻ khôi ngô, đầu đầy tóc đỏ, tóc dài phủ bờ vai, miệng rộng mũi to.
Đôi mắt của lão sáng quắc, sáng đến phát huy một cái gì tàn bạo ác độc.
Bên cạnh lão, là ngư phủ họ Tào!
Ngư phủ họ Tào hiện tại ở bên cạnh lão nhân, điều đó chứng tỏ hắn chỉ là một ngư phủ giả tạo.
Song phương cùng dừng lại, trong khoảng cách độ năm, sáu bước giữa nhau.
Rồi người bên cạnh Thiên Tướng lão tổ Hồ Lực gật đầu thốt:
– Ta đã nghi là ngươi, thế mà đúng!
Yến Thiết Y gật đầu:
– Ta cũng nghi là ngươi, có điều ta nghĩ hơi muộn!
Đối tượng hỏi:
– Ngươi không phải họ Cừu thực sự?
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Cũng như ngươi! Ta không là họ Cừu khi ngươi không là họ Tào. Ta biết ngươi họ Hồ, Hồ Tuân phải không?
Đối tượng cao giọng:
– Đúng! Ta là Hồ Tuân đây!
Yến Thiết Y nhìn y, thong thả buông từng tiếng:
– Hồ Tuân, ta đến đây mục đích là để tìm ngươi!
Bỗng, lão nhân tóc đỏ quát:
– Có phải ngươi hạ sát năm đệ tử của ta?
Yến Thiết Y điềm nhiên gật đầu:
– Phải, Hồ Lực!
Đúng, lão nhân tóc đỏ là động chủ Tử Vân động tại Lãnh Thiên sơn, họ Hồ tên Lực, ngoại hiệu Thiên Tướng lão tổ.
Hồ Lực quắc mắt:
– Tại sao ngươi sát hại đệ tử của ta?
Yến Thiết Y bình thản đáp:
– Tại vì chúng muốn giết ta. Chúng muốn ngăn trở ta không cho ta vào tìm người mà ta muốn gặp.
Hồ Lực hét:
– Ngươi tìm ai?
Đưa tay chỉ Hồ Tuân, Yến Thiết Y đáp:
– Hắn, đứa con nuôi hiếu thuận của ngươi, người chịu khó ngồi tại bờ sông, câu lý ngư đem về bóp gỏi cho cha nuôi dùng nhắm rượu.
Hồ Lực quát:
– Nguyên nhân nào khiến ngươi tìm hắn?
Yến Thiết Y đáp:
– Nguyên nhân là tánh mạng của một vị bằng hữu của ta. Hồ Tuân, chắc ngươi còn nhớ Bùi Vịnh chứ?
Hồ Tuân biến sắc mặt trắng nhợt.
Cố làm ra vẻ cứng trước mặt cha nuôi, Hồ Tuân hỏi:
– Ngươi là chi của Bùi Vịnh?
Yến Thiết Y trầm giọng:
– Ta đã nói rồi, ta là bằng hữu của Bùi Vịnh, Bùi Vịnh còn là ân nhân cứu mạng ta.
Dừng lại một chút, chàng gằn mạnh tiếng:
– Hẳn là ngươi không quên đã hành hạ dày vò Bùi Vịnh như thế nào. Ngươi đã làm cho y dở chết, dở sống. Ta nghĩ, trên đời này, con người mà hành hạ con người, không ai tàn nhẫn hơn ngươi.
Hồ Tuân nói:
– Ngươi đã có gan tìm đến đây, tất phải cậy nơi một cái gì. Vậy, ngươi là ai?
Yến Thiết Y nhích bước tới gần, trầm giọng hỏi:
– Ngươi chưa hề gặp ta?
Hồ Tuân nghiến răng:
– Ngươi là cái quái gì mà ta cần biết mặt?
Yến Thiết Y hỏi:
– Bùi Vịnh không hề cho ngươi biết, y có một vị hảo bằng hữu sao?
– Không.
– Bùi Vịnh không bao giờ nói cho ngươi biết đâu. Bởi, một lẽ là, đó không phải là điều tất yếu, lẽ khác là từ đầu đến cuối, ngươi đâu có để cho Bùi Vịnh một cơ hội nhỏ để nói được tiếng gì?
Hồ Tuân “hừ” một tiếng:
– Bùi Vịnh chết, là đáng tội của hắn, hắn là con người đê tiện nhất trên đời này.
Yến Thiết Y cười nhạt:
– Đệ tiện là sao? Là chiếm đoạt vợ người, là chia duyên rẽ vợ người ta? Là dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn, để thỏa mãn một tự ái sằng?
Hồ Tuân hét:
– Trầm Quyên, trước kia là người của ta, Bùi Vịnh là kẻ đến sau, sao lại cho là ta chiếm đoạt? Có hắn chiếm đoạt thì có, và ta chỉ làm phận sự đoạt lại, sát hại luôn kẻ cướp tình. Ngươi hồ đồ như thế, thảo nào mà chẳng kết bạn với thứ đê tiện như Bùi Vịnh!
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Ngươi say mê nàng, chứ nàng có tha thiết gì đến ngươi? Nàng tởm ngươi như con chó ghẻ kia mà, ta nghe hàng xóm chốn quê hương nàng cho biết như vậy đó.
Nàng yêu Bùi Vịnh, ngươi đâm thù Bùi Vịnh, hèn hạ như ngươi là cùng! Kém người không tìm cách cầu tiến, lại đi thù người và lén lút ám hại người, đúng là một thứ súc sinh!
Hồ Tuân hét lên:
– Ta chẳng biết gì hết, ta yêu nàng, ta phải làm mọi cách chiếm được nàng, dù bắt buộc phải giết người, ta cũng làm. Huống chi Bùi Vịnh là cái quái gì, mà ta phải kiêng sợ?
Yến Thiết Y bĩu môi:
– Ta xem ngươi hết còn là người nữa rồi!
– Ta như thế đó, ngươi làm gì nổi ta?
Yến Thiết Y gật gù:
– Rồi ngươi sẽ thấy, Hồ Tuân, thấy gấp không lâu lắm đâu!
Bây giờ, Hồ Lực mới chen vào:
– Tuân nhi, bình bĩnh đi. Để dưỡng phụ bắt sống hắn cho, sau đó, ngươi muốn xử trí hắn thế nào tùy ý, cần gì phải quát tháo ầm ĩ chỉ cho mệt!
Yến Thiết Y mỉm cười:
– Ngươi không muốn chống đối ta phải không, Hồ Lực?
Hồ Lực hét:
– Ngươi là cái quái gì? Đối với ngươi, ta cầm như đùa với trẻ con, khó khăn gì đó mà ngươi gằn dọa?
Yến Thiết Y gật đầu:
– Tốt, vậy ngươi bước tới đi.
Nhưng Hồ Lực chưa vội bước. Lão ta chăm chú quan sát Yến Thiết Y một lúc lâu.
Đoạn lão lắc lắc chiếc đầu nói:
– Không! Không thể được! Ngươi không thể là con người đó được!
Yến Thiết Y hỏi:
– Ngươi nói ai? Người nào đó là ai?
Hồ Lực bật cười ghê rợn:
– Trước mặt ta dám dở thói ngông cuồng như ngươi, trong thiên hạ chẳng có được bao nhiêu người đâu. Ta tìm nhớ một người trong ít số đó, ta nhớ ra, song nhất định chẳng phải là ngươi. Bởi ngươi thiếu hẳn khí phách của người đó, đồng thời cũng chẳng có oai thế gì?
Yến Thiết Y vẫn cười nhẹ:
– Chỉ sợ ngươi nhận xét lầm, Hồ Lực.
Hồ Lực chợt hỏi:
– Ngươi có mấy thanh kiếm bên mình?
Yến Thiết Y chỉ thanh kiếm trên vai:
– Đây là một...
Hồ Lực cười lớn:
– Không! Ngươi không phải là con người đó. Nhất định là không!
Yến Thiết Y phạch ngực chiếc áo rộng.
Thanh Chiếu Nguyệt Kiếm lộ ra trước mắt Hồ Lực.
Rồi chàng cười tiếp:
– Một nữa là hai...
Tràng cười của Hồ Lực vụt tắt, nhưng lão không khép kín miệng được. Miệng đang há hốc để mà cười thật lớn, tràng cười tắt, khổ nỗi toàn thân lão cứng đờ, quai hàm cứng luôn, lão không khép miệng lại được.
Hoặc giả, lão quá sững sờ, nên quên khép miệng?
Miệng há, đôi mắt cũng giương rộng lên.
Mường tượng lão vừa thấy quỷ hiện, thấy quỷ cực dữ.
Hồ Tuân thấy thần sắc của dưỡng phụ như thế, đâm lo hỏi:
– Hắn là ai? Dưỡng phụ?
Hồ Lực trầm lặng một lúc lâu, đoạn thở dài thốt:
– Yến Thiết Y! Đại thủ lãnh Thanh Long Xã, giang hồ từng gọi hắn là Kiêu Hùng hoặc Kiêu Bá.
Đoạn, thấp giọng hơn, lão trách:
– Ngươi gây sự tày trời, cái họa này không nhỏ đâu, Tuân nhi!
Hồ Tuân kêu khẽ:
– Trời! Ai ngờ được Bùi Vịnh mà là bạn với tay đó?
Yến Thiết Y điểm một nụ cười:
– Hồ Lực, trước kia chúng ta không thù, không oán với nhau, thì giờ đây, ta cũng chẳng muốn có điều ân oán giữa chúng ta. Ta không thích đắc tội với ngươi, ta tưởng ngươi không được lợi gì sanh sự với ta. Vậy ta khuyên ngươi nên đứng ngoài vòng, để tránh cho chúng ta khỏi điều đáng tiếc. Ngươi nghĩ sao?
Hồ Lực lộ vẻ khó khăn, ấp úng:
– Cái đó... cái đó...
Hồ Tuân đâm hoảng, kêu van:
– Dưỡng phụ! Đang lúc thập tử nhất sinh này, dưỡng phụ nỡ bỏ Tuân nhi chết sống một mình sao?
Hồ Lực thở dài:
– Cái đó... cái đó...
Yến Thiết Y cao giọng:
– Hãy nghĩ kỹ, Hồ Lực. Thành danh không phải dễ, cũng chẳng phải một ngày một bữa mà nên. Còn như để cho thân bại, danh hoại, thì cái đó chẳng cần nhiều thời gian, chỉ trong một phút giây kém suy nghĩ, là rồi. Rồi cả thân, cả danh, cả sự nghiệp, cũng tan luôn. Ta tưởng, ngươi chưa đến nỗi ngu xuẩn, lý trí ngươi chưa đến nỗi lu mờ.
Hồ Tuân lại van cầu khẩn thiết.
Hồ Lực bị dằng co giữa sự cân nhắc lợi hại, và mối tình cảm thiêng liêng gì đó.
Sau cùng, Hồ Tuân dùng cái chết của Ngũ Hành Tôn Giả, để khích động Hồ Lực.
Dù sao, Hồ Lực cũng phải báo thù cho đệ tử.
Hành động của Yến Thiết Y phải được trừng trị, bởi chàng không kiêng nể gì Thiên Tướng lão tổ, giả như chàng có chút đạo nghĩa giang hồ, thì khi nào chàng lại xuống tay cực độc?
Không! Hồ Lực không thể bỏ qua việc này.
Bất quá, lão trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, lão còn so đo hơn thiệt.
Rồi lão thốt:
– Chúng ta bắt đầu là vừa, Yến Thiết Y!
Yến Thiết Y khoác chiếc áo ngoài, trao cho Hùng Đạo Ngươn.
Thần sắc của chàng cực kỳ nghiêm lạnh.
Cuộc chiến xảy ra, giữa hai tay kiêu hùng, một là bá chủ miền duyên hải, một tung hoành khắp nội địa Trung Hoa.
Một cuộc chiến long trời lở đất, mỗi chiêu thức đưa ra là một công trình khổ nhọc qua nhiều năm tháng, mỗi chiêu thức là một nhát búa lôi công, một nhát liềm của tử thần.
Cuộc chiến kéo dài rất lâu, sau cùng Hồ Lực bị Thái A kiếm chặt đứt lìa một cánh tay, ngoài ra trên mình lão ta còn nhiều thương tích trầm trọng khác.
Yến Thiết Y cũng thọ thương nhiều nơi trên cơ thể, song nặng nhất là trên cánh tay tả. Nếu không khéo chữa trị, chàng sẽ mất hiệu dụng của cánh tay đó.
Hồ Lực dù thọ thương nặng, vẫn còn chi trì nổi, bất quá họ thấy không cần tiếp tục đấu nữa thôi.
Lão ta nhìn Yến Thiết Y thốt:
– Ta hiểu ngươi còn thừa sức thanh toán ta, ngươi có thể chặt đầu ta, trong khi ta bất lực đối phó. Nhưng, ngươi không làm và ta cũng chẳng vì thế mà tri ân ngươi. Yến Thiết Y, ta cảnh cáo ngươi, câu chuyện giữa chúng ta, đến đây chưa hẳn là liễu kết, mà chỉ mới mở màn đầu thôi!
Yến Thiết Y điểm một nụ cười:
– Ta hiểu, Hồ Lực. Ngươi cứ đi và khi nào nghe hứng bốc dậy nơi lòng, thì cứ đến Sở Giác Lãnh. Ta luôn luôn mở rộng Long Hồn Sảnh, tiếp đón ngươi.
Hồ Lực không buồn nhìn Hồ Tuân, lặng lẽ bước ra khỏi cổng Lâm Ba hiên.
Yến Thiết Y quay đầu, đưa mắt nhìn Hùng Đạo Ngươn và Thôi Hậu Đức.
Cả hai hiểu ý, vội phóng mình chạy vào phía hậu.
Còn lại tại cục trường, Yến Thiết Y đứng ở đầu thềm dưới, Hồ Tuân ở tại đầu thêm trên.
Sau đầu thềm trên là đại sảnh.
Hồ Tuân vừa run người, vừa gọi với giọng khẩn thiết:
– Yến Thiết Y! Ngươi hãy chấp nhận sự thương lượng của ta! Hoặc giả ngươi muốn yêu sách gì, thì cứ nói, ta sẵn sàng thuận tùng...
Yến Thiết Y lạnh lùng:
– Một điều kiện duy nhất, là Bùi Vịnh chết cách nào, ngươi phải chết đúng theo cách đó. Ngươi đã thi thố những gì trên thân xác Bùi Vịnh, bây giờ ngươi sẽ tiếp nhận đầy đủ, do ta thi thố.
Hồ Tuân chưa tuyệt vọng, vẫn còn van:
– Ta sẽ ra đi mình không, tất cả sự nghiệp bạc vàng, châu báu nhà cửa, tất cả... ta xin hai tay dưng lên cho ngươi, để đổi lấy một hơi thở...
Yến Thiết Y bước lên.
Một nấc thềm, hai nấc thềm, ba nấc thềm...
Hồ Tuân lùi một bước, hai bước, ba bước...
Bất thình lình, Hồ Tuân vung cả hai tay. Hai vầng cát vàng cuốn tới, chực phủ lên mình Yến Thiết Y.
Vô ích, độc sa đâu có hại nổi Yến Thiết Y dễ dàng?
Thái A kiếm khoa lên một vòng, tạo gió, gió thổi tạt độc sa qua một bên, còn chàng thì nhún chân, vọt xéo qua, rồi hoành thân đáp xuống.
Hồ Tuân vừa tung độc xa xong, quay mình tháo chạy.
Thành thử, khi Yến Thiết Y đáp xuống, là chàng ở trong tư thế đối diện với y.
Thái A kiếm đã xuất hiện rồi, giờ đến lượt Chiếu Nhật kiếm. Chàng muốn để Hồ Tuân sống, để hành hạ hắn cho linh hồn Bùi Vịnh được thỏa mãn, song nghĩ lại, có làm thế cũng vô ích, Bùi Vịnh không làm sao sống lại được nữa.
Cho nên chàng rút Chiếu Nhật kiếm đâm mạnh vào ngực Hồ Tuân, đoạn co chân đạp luôn hắn ngã nhào. Tiến lên theo, chàng đạp mạnh xuống thể xác không hồn.
Ngực vỡ ra, bụng tét ra, tìm, gan, phèo, phổi đổ ra thành núi, thành đống, máu me bắn tứ tung, máu trào ra miệng, mắt, tai, mũi.
Hồ Tuân chỉ còn là đống thịt bầy nhầy tắm trong máu.
Yến Thiết Y thanh toán Hồ Tuân vừa xong thì Hùng Đạo Ngươn cũng vừa trở lại.
Y cho biết đã tự tay hạ sát được Lâm Hoàng Lễ. Y cũng cho chàng biết luôn là Trầm Quyên đã tự tử ba ngày sau khi bị Hồ Tuân bắt đưa về đây. Chính Lâm Hoàng Lễ đã cung khai hết với y như thế.
Thôi Hậu Đức vừa lục soát khắp nơi, không thấy gì lạ, trở lại hiệp với nhau, rồi cả ba ly khai Lâm Ba hiên. Lên ngựa về Sở Giác Lãnh.