Dịch giả: bachthao82 Biên Dịch: StormRaider Biên tập: vodanh84
Chương 17
Canh tân thời gian – Thời thế thay đổi

Tần Vũ và Tiểu Hắc đều thở phào nhẹ nhõm, không như lúc nãy phải chạy bạt mạng. Hai huynh đệ một người một ưng cùng xuyên qua tầng mây nhắm thẳng hướng Vương phủ bay tới. Trong lúc này tại Tịch Dương trấn đang tiếp đón hai nhân vật khủng khiếp.
Trường bào màu đen tung bay, Hạng Ương đứng giữa trời, hai mắt nhìn khắp Tịch Dương trấn như xuyên qua cả không gian. Bên cạnh là Ngũ Đức trường bào màu xanh tung bay theo gió.
Hạng Ương căn bản không che giấu thực lực của mình, khí tức to lớn từ Hạng Ương làm trung tâm hoàn toàn phát tán, chụp lấy toàn bộ Tịch Dương trấn. Gần như tất cả mọi người trong Tịch Dương trấn đều cảm thấy có một áp lực nặng nề. Lúc này tại trang viên của Tần Đức ở Tịch Dương trấn.
-Két két…
Tần Đức mở cửa, từ trong phòng đi thẳng ra sân, ngẩng đầu nhìn lên trời, trên khóe miệng lại mỉm cười.
-Ồ, Hạng Ương cuối cùng đã tới.
Tần Đức nhẹ giọng khẽ nói, đồng thời Từ Nguyên cũng đã ra khỏi phòng, y cảm giác được cảm giác khủng bố áp chế, ngẩng đầu nhìn lên hai ngươi đang đứng trên không trung.
-Vương gia, bọn họ là…
Từ Nguyên kinh hãi.
Tần Đức quay đầu nhìn Từ Nguyên nói:
-Từ Nguyên, còn nhớ cái cẩm nang ta đưa cho ngươi hồi trước chứ? Lát nữa ngươi trở về mở cẩm nang, y theo các bước ta định sẵn trong đó mà làm.
-Tần tiểu nhi, mau ra đây gặp ta.
Một âm thanh như tiếng sấm động lan khắp Tịch Dương trấn, trong thanh âm ẩn chứa lực lượng khủng bố khiến cho các binh sĩ tại Tịch Dương trấn mặt đều trắng bệch, người nào thân thể yếu đuối thậm chí còn trực tiếp ngất đi.
-Nhớ kỹ, quay về lập tức mở cẩm nang.
Tần Đức trịnh trọng nói với Từ Nguyên. Từ Nguyên là người có trí tuệ cực cao, nhìn biểu hiện như vậy của Tần Đức liền đoán ra vài phần, nhưng vẫn gật đầu nói:
-Vương gia yên tâm, Từ Nguyên nhất định sẽ không làm cho vương gia thất vọng.
Trên khuôn mặt Tần Đức có chút vui mừng, sau đó dưới chân xuất hiện ra một thanh phi kiếm. Chân đạp phi kiếm, Tần Đức bay thẳng lên trên không.
Tần Đức ngự kiếm phi hành một chút đã gặp Hạng Ương đang đứng trên không. Hạng Ương tóc đen với trường bào màu đen cùng phất phơ bay, nhưng cặp mắt lạnh lẽo lại phảng phất như phát ra ánh mắt nhìn thấu tâm gan của con người, thật khiến cho người ta khiếp sợ.
-Hạng Ương, quả nhiên không hổ danh là người ưu tú nhất của Hạng gia.
Tần Đức trong lòng đối với Hạng Ương trái lại có chút kính phục, khi xưa Tây Sở bá vương vô cùng bá đạo, khi tranh bá thiên hạ đã đắc tội với vô số thế lực. Sau khi Tây sở bá vương chết đi thì Hạng gia cũng trở thành mục tiêu công kích của mọi người. May mắn lúc đó Hạng Ương còn nhỏ tuổi đã anh hùng xuất thế, kết giao xa đánh gần, cuối cùng chia ba thiên hạ với hai thế lực hùng mạnh còn lại.
Sau đó Hạng Ương thống lĩnh Sở vương triều trong mấy chục năm, nghiễm nhiên làm cho Sở vương triều trở thành cường mạnh nhất trong ba đại vương triều. Hạng Ương không chỉ trị quốc rất lợi hại mà về võ học nghe nói thiên phận thậm chí không dưới phụ vương Hạng Vũ. Trong tình huống phải phân tâm để trị quốc mà cuối cùng vẫn đạt tới cảnh giới Kim Đan.
Những kẻ tung hoành thiên hạ ông đã gặp đều mười phần bá đạo nhưng lại không đủ lòng nhân. Còn Hạng Ương lại gần như hoàn mĩ, hoặc nhân từ hoặc tàn nhẫn, hoặc quang minh chính đại hoặc lén lút ám sát, tất cả các thủ đoạn ông ta đều có thể tiện tay sử dụng, tuyệt đối là một hoàng đế trời sinh.
-Tần Đức bái kiến Hạng Ương tiền bối.
Tần Đức khẽ cười cung tay chào, không hèn kém cũng không cao ngạo.
Hạng Ương nhìn Tần Đức, chỉ thấy đối phương nhìn mình không chút khẩn trương, liền nghĩ tới cháu mình Hạng Quảng so với Tần Đức còn thua xa. Tuy nhiên dù gì thì Hạng Ương ông ta cũng là người của Hạng gia. Khóe miệng Hạng Ương lộ nét cười.
-Tần Đức!
Hạng Ương nhìn kỹ Tần Đức rồi cười nói:
-Quả nhiên là một nhân vật đáng kể, thảo nào có thể chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm hơn một nửa lãnh thổ của Sở vương triều. Hạng Ương ta đối với ngươi rất coi trọng. Bất quá…Hạng Ương ta lại là người của Hạng gia, ngươi là người thông minh chắc đã biết tại sao ta lại tới đây?
Tần Đức đưa mắt nhìn Hạng Ương và Ngũ Đức, lúc nhìn tới Ngũ Đức, trong mắt ông ta thấp thoáng vẻ lạnh lẽo.
-Ngũ Đức.
Tần Đức nhớ lại cảnh con trai mình Tần Vũ và Ngũ Hành đồng quy vu tận. Ngũ Đức cũng nhìn Tần Đức, trong mắt thoáng qua một tia sát ý, cái chết của sư đệ y chưa từng bao giờ quên.
Hạng Ương thanh âm bỗng trở nên trầm trọng hỏi:
-Tần Đức, chẳng lẽ ngươi không nghe ta hỏi sao?
Tần Đức nhìn về Hạng Ương nói:
-Hạng Ương tiền bối, ta quả thật không hiểu ngài mở cờ gióng trống tới đây cuối cùng để làm gì.
Tần Đức tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì.
Hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo hẳn đi:
-Ồ, người thông minh như Tần Đức mà cũng không đoán ra ư? Vậy thì ta sẽ rõ, hiện tại ta muốn quân đội Tần gia của ngươi triệt thoái cho ta. Như vậy, ba quận Đông vực vẫn là của Tần gia, Tần gia của ngươi vẫn là thần tử của Hạng gia chúng ta, thậm chí sự vụ của Tần gia ở ba quận Đông vực Hạng gia ta đều không quản tới. Coi như là "quốc gia trong quốc gia". Ngươi thấy thế nào?
-Quay về? Quốc gia trong quốc gia?
Tần Đức đột nhiên ha ha cười lớn, tiếng cười hàm ý trào phúng vô tận. Hạng Ương lại không hề đổi sắc mặt, ông ta bình thản chờ Tần Đức trả lời. Tần Đức chợt nghiêm mặt nhìn Hạng Ương nói:
-Hạng Ương tiền bối, ta kính trọng ngài là một đời vua thánh minh của Sở vương triều, có điều hiện tại ngài đang nằm mơ. Tình thế hiện tại Tần gia của ta đã chiếm được mười quận trong số mười hai quận của Sở vương triều, ngài kêu ta quay lại sao? Có khả năng đó ư?
Hàn khí trên người Hạng Ương bộc phát:
-Tần Đức, chẳng lẽ ngươi không nhìn rõ tình thế ư?
-Tình thế, tình thế như thế nào?
Tần Đức nhìn Hạng Ương không hề nhượng bộ, hai người đối mặt, Tần Đức không chút sợ hãi nói tiếp:
-Huống gì ngài dù là một người tu chân, nhưng ngài có thể so sánh với hai trăm vạn đại quân sao?
Khí thế của Tần Đức ngược lại tăng vụt lên.
Hạng Ương đột nhiên cười rồi nói:
-Giỏi, Tần Đức giỏi lắm. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, tuy chỉ là Nguyên Anh tiền kỳ nhưng tin rằng ngươi cũng biết ý nghĩa mà nó đại biểu. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ.
-Nghĩ cái gì?
Tần Đức không hề do dự nói.
Hạng Ương hơi biến sắc mặt, cho dù tu dưỡng rất cao nhưng ông ta cũng phải tức giận. Tên Tần Đức này dám giả ngốc trước mặt ông ta.
-Ngươi tuy đã đạt tới Kim Đan tiền kỳ nhưng chỉ cần một chọi một ta có thể giết được ngươi, cho dù có thêm lão Phong Ngọc Tử gì đó ta cũng dễ dàng giết hết. Tướng lĩnh cầm quân của Tần gia nhà ngươi ta đều có thể giết từng tên. Ngươi hiểu ý ta rồi chứ?
Hạng Ương nói từng câu một.
Tần Đức vẫn giữ vẻ cười cợt nhẹ nhàng.
-Hạng Ương tiền bối, ta cùng với Phong Ngọc Tử đều là tu chân giả ở Kim Đan kỳ, linh thức của ngài chắc dễ dàng tìm ra. Nhưng còn các tướng lĩnh còn lại của Tần gia, ngài biết hết họ sao? Cho dù họ có đứng trước mặt thì ngài cũng không có cách nào biết chắc có phải là tướng lĩnh của Tần gia chúng ta hay không.
Tần Đức nhìn thẳng vào Hạng Ương nói.
Tu chân giả nếu dùng linh thức để tìm kiếm ai đó thì chí ít cũng phải biết khí tức của người đó. Nếu không thì xác định bằng cách nào bây giờ?
-Trong quân đội, lều của đại tướng cầm quân và lều của binh sĩ đều giống nhau, ngài căn bản không có cách nào tìm ra ai là tướng quân, ngài làm thế nào giết được tướng lĩnh của Tần gia.
Tần Đức nhìn Hạng Ương, từng câu từng câu chất vấn.
-Còn nữa, hiện giờ sáu mươi vạn đại quân của hai quận Bắc vực đã công nhập vào Trấn Dương quận. Hạng gia của ngài có hai mươi vạn đại quân thì có tới mười vạn đã đầu hàng, còn lại mười vạn bất quá là duy trì chút hơi tàn. Hắc thủy quân cùng với quân đội của Mộc gia hợp lại được sáu mươi vạn hầu như cũng đã chiếm được toàn bộ Thượng Tước quận.
Tần Đức đem tin tức vừa nhận được nói ra.
Hạng Ương biến sắc mặt.
Ông ta đã sớm biết có hai mươi vạn đại quân Trấn Dương quận khẳng định không thể ngăn cản sáu mươi vạn đại quân của đối phương, nhưng ông ta không ngờ lại có mười vạn đại quân đầu hàng. Bất quá nghĩ lại chuyện này cũng rất bình thường, chỉ cần không phải ngốc cũng có thể nhìn ra Hạng gia như mặt trời sắp lặn đằng tây, chỉ cần bỏ ra tiền bạc, quyền lợi dụ dỗ thì khiến địch nhận đầu hàng cũng không phải khó.
-Chưa nói Thượng Tước quận. Nếu Trấn Dương quận phía Bắc cùng sáu mươi vạn đại quân của Tần gia chúng ta, thậm chí nếu tính cả đám quân đội đầu hàng từ Hạng gia của ngài, lại thêm bốn mươi vạn quân Lôi Huyết quận đang tiến đến gần, ba mặt giáp công thì Hạng gia của ngài chỉ còn Bá Sở quận. Chỉ cần Tần gia chúng ta hạ lệnh một tiếng, bất chấp tất cả thì tuyệt đối có thể trong vòng một ngày đánh vào trong Bá Sở quận của ngài.
Tần Đức mười phần tự tin nói.
Ba mặt tấn công thì Hạng gia chỉ còn lại một quận. Cả ba mặt đều phải phòng ngự chống lại Trấn Dương, Thượng Tước, Lôi Huyết ba quận thì binh lực Hạng gia cho dù còn lại năm, sáu mươi vạn chăng nữa nhưng phải chia làm ba mặt để phòng thủ thì chưa chắc đã ngăn được dù chỉ một phía.
Thật sự không cần Tần Đức nói, Hạng Ương cũng hiểu được tình thế như thế nào.
Ông ta tuy là tu chân giả nhưng nếu cả hai trăm vạn đại quân cùng tiến đánh thì dù ông ta có lợi hại như thế nào cũng chẳng thể ngăn cản hai trăm vạn đại quân. Một chiêu phi kiếm có thể giết chết chục người nhưng muốn giết vài chục vạn người thì Hạng Ương phải mất không biết bao nhiêu thời gian.
-Tần Đức, đến hiện tại ngươi vẫn chưa hiểu ý ta.
Hạng Ương cười nói.
-Ồ, mong được nghe rõ.
Tần Đức thản nhiên cười nói.
Hạng Ương nói:
-Với thân phận Trấn Đông Vương, gia chủ Tần gia của ngươi, nếu như ta giết ngươi thì tin chắc rằng Tần gia sẽ đại loạn.
Tần Đức cười nói:
-Cho ngài biết một việc, ta đã chuẩn bị hết rồi. Chỉ cần tôi chết, Tần gia sẽ có chủ nhân mới xuất hiện, đồng thời quân đội của Tần gia lập tức bất chấp tất cả ba mặt giáp công san bằng Hạng gia.
Trong mắt của Hạng Ương lóe lên hàn quang
Ba mặt tấn công. Nếu quả thực cùng lúc hai trặm vạn quân tiến đánh thì dù cá nhân Hạng Ương ông ta có mạnh như thế nào cũng không thế ngăn vô số binh sĩ chém giết. Tuy binh sĩ không giết được ông ta nhưng ông ta cũng không có cách nào ngăn cản được bọn họ. Dù sao thì địch nhân cũng quá đông.
Hạng gia bị diệt, đó là điều mà Hạng Ương không muốn thấy nhất
-Bất quá…nếu có thể sống thì ta cũng muốn sống, vì vậy ta có thể hạ lệnh không tấn công quân đội bên ta không đánh vào Bá Sở quận, ngài cũng không được làm hại bất cứ người nào của Tần gia. Thế nào? Nếu ngài ra tay thì lập tức đại quân tại Lôi Huyết quận, Thượng Tước quận, Trấn Dương quận ba hướng sẽ đánh vào Bá Sở quận!
Tần Đức cười nói.
Hạng Ương nhìn Tần Đức hồi lâu, cuối cùng từ từ gật đầu nói:
-Được, hãy nhớ lấy lời nói của ngươi, không được tấn công vào Phách Sở quận, nếu không ta sẽ một mình tiêu diệt toàn bộ Tần gia.
Hạng Ương hắc bào tung bay, thân hình trực tiếp phá không bay đi. Ngũ Đức đưa mắt nhìn Tần Đức rồi cũng ngự kiếm bay đi mất.
Tần Đức nhìn theo Hạng Ương rời đi, nhíu chặt mày:
"Sự tình có chút rắc rối rồi. Không thể tưởng là Hạng Ương lại đạt đến cảnh giới Nguyên Anh tiền kỳ. Ban đầu ta nghĩ nhân vật thiên tài này của Hạng gia tối đa cũng chỉ đạt đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, nếu vậy còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng Nguyên Anh tiền kỳ…Cho dù Tần gia chúng ta có đoạt được thiên hạ thì Hạng Ương lão muốn giết cũng sẽ giết được toàn bộ Tần gia."
Tần Đức đứng trên không nghĩ ngợi hồi lâu cũng không tìm ra được cách nào, việc Hạng Ương đạt đến Nguyên Anh tiền kỳ đã khiến kế hoạch của Tần Đức không có cách nào hoàn toàn viên mãn.
oOo
Tần Vũ và Tiểu Hắc đang bay giữa tầng mây, lúc này Tần Vũ tâm tình có chút kích động.
"Phụ vương bọn họ chắc vẫn nghĩ là ta đã chết rồi."
Tần Vũ nghĩ vậy lại càng muốn gặp phụ vương hơn. Đột nhiên Tần Vũ nhìn thấy kinh thành phía dưới lớn dần, lập tức nói với Tiểu Hắc:
-Tiểu Hắc, đến vương phủ rồi, mau lên.
Tần Vũ lúc này hóa thành lưu quang cùng với Tiểu Hắc mau chóng nhắm thẳng hướng vương phủ bay xuống
-Đại ca, không biết khi phụ vương thấy huynh thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tiểu Hắc truyền âm nói với Tần Vũ. Tần Vũ không kiềm được trên mặt lộ nét cười, với tốc độ của Tần Vũ chớp mắt đã đến tới trên không vương phủ.
Linh thức mau chóng quát qua toàn bộ vương phủ.
-Ý, đại ca, nhị ca và phụ vương đều không có mặt ở đây.
Tần Vũ trực tiếp bay thẳng vào trong vương phủ.
Vương phủ tổng quản Lý tổng quản đang nhẹ nhàng tản bộ trong vương phủ, tin tức tốt lành từ tiền tuyến truyền về khiến vị Lý tổng quản này rất thoải mái, từ khi Cát Mân chết, Lý phó tổng quản được thăng lên làm tông quản, quyền lực cũng lớn hơn nhiều.
Đột nhiên một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt Lý tổng quản rồi sau đó một nhân ảnh hiện rõ.
-A!
Lý tổng quản không kìm được kinh hãi kêu lên. Ông ta dù sao cũng là tổng quản vương phủ, việc gì có thể khiến ông ta kinh hãi như vậy. Có điều lúc này người xuất hiện trước mắt ông ta lại là tam thế tử Tần Vũ tưởng đã chết.
-Tam điện hạ.
Lý tổng quản vẻ mặt khó tin.
Ông ta đã vì cái chết của tam thế tử mà đau lòng rất lâu, hiện tại lại có một người sống nhăn nghiễm nhiên xuất hiện trước mắt mình. Nhưng nét cười của Tần Vũ khiến Lý tổng quản bất giác tin rằng đó chính là tam điện hạ Tần Vũ của vương phủ.
-Lý thúc, hiện tại người đã là tổng quản rồi a. Còn phụ vương, người đang ở đâu?
Tần Vũ cười hỏi.
Lý tổng quản biến sắc rồi nhìn Tần Vũ nói:
-Nói mau, ngươi là ai? Đừng nghĩ là ta không biết Tiên Thiên cao thủ có thể thay hình hoàn cốt. Vương gia đã chính mắt trông thấy tam điện hạ đã chết, không ngờ ngươi lại dám tới lừa ta?
-Lý thúc, con cũng không biết rõ hết, nhưng còn nhớ được lần trước thúc đưa tới tám vị cao thủ ngoại công để con chọn lựa sư phụ? Lần đó con đã chọn Triệu Vân Hưng sư phụ mà.
Tần Vũ đành nói.
Lý tổng quản tuy trong lòng tin người trước mặt đúng là Tần Vũ, có điều cái chết của Tần Vũ là vương gia tự mắt nhìn thấy, người chết không thể sống lại, đó là quy luật không thể thay đổi.
-Ta đưa tới tám vị cao thủ ngoại công cho tam điện hạ tuyển, việc này không ít người biết, không thể chứng minh được thân phận của ngươi.
Lý tổng quản nghiêm mặt, bất quá ông ta cũng không gọi hộ vệ mà trái lại còn chờ xem Tần Vũ sẽ nói tiếp điều bí mật gì.
Tần Vũ lắc đầu cười, đành nói:
-Được rồi, còn nhớ khi con lên năm, Liên gia gia đang chơi với con, con buồn đi tiểu, đã trực tiếp tiểu vào mặt của thúc, thúc còn nhớ không?
Lý tổng quản nhất thời câm lặng.
Việc đó chỉ có Liên Ngôn và ông ta biết, việc xấu hổ đó ông ta chưa từng nói ra ngoài, sau khi đến Vân Vụ sơn trang cũng chưa từng nói qua, còn Liên Ngôn cũng không ngu ngốc đến vậy, đương nhiên là không nói việc đó ra rồi.
-Còn nữa, khi con rời vương phủ tới Vân Vụ sơn trang, thúc còn đưa cho con một con ngựa gỗ do chính tay thúc khắc. Còn nữa, khi con mười tuổi, lúc con tới vương phủ, thúc…
Y vừa cười vừa nói, nhưng Lý tổng quản đã không thể kìm chế được mắt ươn ướt.
-Tam điện hạ.
Lý tổng quản ôm thật chặt lấy Tần Vũ, mắt không kìm được lệ rơi. Lý tổng quản đã nhìn y trưởng thành, khi còn là phó tổng quản vương phủ tình cảm với y đã rất sâu đậm, hiện giờ nói ra những việc chỉ có Tần Vũ mới biết, thêm vào nét cười và thần thái của Tần Vũ, không cái nào không giống như Tần Vũ trong lòng ông ta.
-Được rồi mà Lý thúc.
Tần Vũ cảm nhận được tâm trạng kích động Lý thúc:
-Lý thúc, phụ vương, đại ca, nhị ca tại sao đều không có trong vương phủ?
Lý tổng quản buông Tần Vũ ra, lập tức cười nói:
-Vương gia? Mấy tháng trước vương gia đã phát động chiến tranh với Hạng gia rồi.
-Phát động chiến tranh với Hạng gia rồi?
Tần Vũ giật mình.

Truyện Tinh Thần Biến Tập 1: Lưu Tinh
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Tập 2: Lưu Tinh Lệ
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Tập 3: Tứ Cửu Thiên Kiếp
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Tập 4: Tinh Thần Biến
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Tập 5: Xích Huyết Động Phủ
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Tập 6 : Cửu Sát Điện
Chương 1
Chương 1 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Tập 7: Bát Phương Lai Triêu - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Tập 8: Tần Vũ quy lai
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Tập 9: Cửu kiếm tiên phủ
Chương 1
Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Tập 10: Nộ Hỏa Trùng Thiên - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Tập 11: Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68