Dịch giả: Phương Thủy
Chương 1

“Nếu con cứ chần chừ mãi không đi”, cô Henny nói với tôi, “thì trời tối trước khi con đến New York đấy”.
Tôi chăm chú nhìn những tấm rèm đăng ten trong căn nhàđá nhỏ của cô,căn nhà nằm bên rìa trường Fields. Còn bốn ngày nữa là đến Giáng sinh. Chiếc xe hơi Audi màu bạc của tôi đã đậu ngay trước cửa kia, đầy ắp quà cáp và quần áo thể thao, băng video và sách, đủ để giữ cho tôi bận rộn suốt kỳ nghỉ lễ dài lê thê.
Cô Henny nhấp một ngụm trà, quan sát tôi. “Cô tin con sẽ nôn nóng khởi hành hơn nếu là đi đón Giáng sinh ở Alaska với một túp lều và một đàn chó”.
“Con có một cái lều. Cô biết có thể kiếm đâu ra chó không?”.
Cô cười cái điệu cười của riêng cô, vừa quý phái vừa lẳng lơ, cứ như thuộc về thế kỷ trước. “Nhớ gửi lời chào của cô tới Sandra và Julia nhé”.
Tôi gật đầu, uống cạn tách trà của mình, tách thứ ba hay thứ tư gì đó, Sandra và Julia là hai cô em gái sinh đôi xinh đẹp của tôi, nhỏ hơn tôi một tuổi, đến năm ngoái vẫn học nội trú ở trường Fields tại Maryland này. Cha tôi làm việc cho một công ty khai thác mỏ nên cha mẹ tôi cứ chuyển hết từ nước này sang nước khác. Thành thử những năm cấp hai và cấp ba, chúng tôi được gửi đến trường Fields. Thế rồi mùa hè năm ngoái, khi cha mẹ tôi trở về Mỹ ổn định luôn, các em gái tôi đã lao ngay về học ở trường mà chúng gọi là trường “thường” – trường công dành cho cả nam lẫn nữ trong thị trấn Thorhill bé tẹo, bang New York – nhà mới của chúng tôi ở đó.
Tôi đã chọn cách học nốt lớp mười hai tại trường Fields, nơi tôi cảm thấy là nhà mình hơn bất cứ nơi nào khác. Cô giáo thời lớp sáu của tôi, cô Henny, với tôi đã hơn một người thầy. Những năm qua cô là người cho chúng tôi ở chung khi sân bay bị kẹt cứng vì sương mù, đón chúng tôi khi chúng tôi quay lại trường sớm trước khi hết kỳ nghỉ, và là người mang tới cho chúng tôi nước trà, khăn giấy và sự cảm thông khi chúng tôi bị cảm cúm. Tôi yêu cô, yêu ngôi trường này. Tôi tham gia tới mấy đội thể thao của trường, thích chương trình học thật nặng ở đây và có một nhóm bạn rất hợp gu. Chỉ có một thứ mà trường Fields không có – con trai. Nhưng thực sự cũng chẳng thành vấn đề gì lắm. Không giống như hai cô em gái luôn được ngưỡng mộ, tình yêu đôi lứa đơn giản là không có mặt trong cuộc sống của tôi.
“Allison này”, cô Henny nói. Cô luôn gọi tôi bằng tên đầy đủ mỗi khi định nói với tôi điều gì quan trọng. “Con có biết là mỗi đêm giao thừa cô lại có một điều ước dành cho con không? Vì phải đến đầu học kỳ sau cô trò mình mới gặp lại nhau, nên cô sẽ tặng nó cho con ngay bây giờ”.
“Vâng ạ”. Đêm giao thừa, tôi miên man suy nghĩ. Có những thời điểm nhất định trong năm mà lịch hẹn hò của hai cô em tôi phải dùng đến một cái máy tính có bộ nhớ khổng lồ mới ghi hết được. Ngay cả tại trường Fields này thì cuộc sống lãng mạn của chúng cũng đã thành huyền thoại. Tại buổi dạ hội của trường, hai đứa có nhiều chàng trai vo ve đến mức đủ gạt bớt cho tôi và một nửa số bạn học của tôi. Cứ như thể nhà trường phải đặt hai cái đài phát song ở phòng ngủ tập thể của chúng nó, phủ sóng đến tận ngôi trường nam sinh cách đây ba dặm. Bây giờ, theo như thư mẹ tôi viết, hai đứa đã làm cho giông tố nổi lên tại Thorhill. Tôi sợ mình một lần nữa lại phải làm bà chị hình – thức – bình – thường, tẻ nhạt đứng bên lề. Trong cái thị trấn nhỏ bé ấy, nơi mọi người ai cũng biết nhau, kỳ nghỉ nhất định sẽ đầy ắp tiệc tùng, mẹ tôi viết “có rất nhiều các chàng trai đáng yêu để con gặp gỡ”. Đó là mẹ tôi, luôn luôn tràn trề hi vọng.
“Mong ước của cô là,” – cô Henny nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, “là con rốt cục sẽ nhận thức được tất cả những gì con có để hiến dâng cho người khác”.
“Nhưng con đã nhận thức được rồi mà,” tôi phản đối. “Trường Fields đã dạy cho con về lòng tự trọng từ khi con mới đến đây”. Thực ra là chúng tôi bị bổ đầu ra mà nhét vào ấy chứ.
“Thế thì cô nói cụ thể hơn một chút nhé. Mong ước của cô là con biết được, một chàng trai trẻ đáng yêu chắc chắn sẽ phải lòng con dễ dàng đến thế nào”.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô giáo gầy còm tóc hoa râm, chưa bao giờ lập gia đình của tôi.
“Các em con có vẻ đẹp của chúng, con có vẻ đẹp của con”.
Tôi chớp chớp mắt. Sao cô biết được?
“Đến lúc con phải đi rồi kìa”, cô giáo già vừa nói vừa lấy cái tách khỏi tay tôi rồi dịu dàng kéo tôi ra khỏi chiếc ghế bành. “Không phải tối nay con đã được mời ăn tối với cô Jen của con rồi hay sao?”.
Tôi gật đầu và mặc áo khoác vào. Đó là một trong ít lý do tôi thích các kỳ nghỉ: được gặp bà mẹ đỡ đầu hay gây bất ngờ của tôi.
“Cô sẽ nhớ con lắm, cưng ạ. Hãy trở về với chuyện gì vui con nhé”. Cô Henny quấn một chiếc khăn len quanh cổ cho tôi và vỗ nhẹ lên tôi.
Thế nào mà tôi lại không nhận ra nhỉ, tôi đã cao hơn cô đến gần hai chục phân rồi. Giờ đây cô trông thật mỏng manh, giống như những món đồ sứ thanh nhã của c vậy. Nghĩ đến việc cô một ngày một có tuổi, tự nhiên cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi đang giữa đường xuống những bậc đá, lạc trong những suy nghĩ ảm đạm về năm tháng học phổ thông vui vẻ sắp vuột khỏi tay thì cô Henny gọi vọng xuống với giọng hét của một huấn luyện viên bóng đá, “Bắt kịp chúng đi, Al!”.
o0o
Hai tiếng sau tôi đang bon bon trên đường cao tốc New Jersey, miệng líu lo những bài hát Giáng sinh thoe radio thì đột nhiên nhận ra mình đã uống quá nhiều trà ở nhà cô Henny. Tôi không biết ai là người đã thiết kế các con đường cao tốc, nhưng có vẻ như họ luôn đặt điểm nghỉ chân cách thời điểm ta nhận ra rằng ta cần dừng phải đến mười chín dặm – mà đã cần thì thường là cần ngay lập tức.
Tôi tăng tốc lên, sắp tuyệt vọng thì cuối cùng cũng thấy được một nhánh rẽ vào trạm nghỉ. Sau khi lượn xe hai vòng quanh bãi đậu chật cứng và ép được xe vào một chỗ trống thì tôi đã hơn cả tuyệt vọng. Tôi phi ngang con đường nhựa, lên mấy bậc thềm vào lao qua mấy cái cửa kính. Phòng nghỉ đông nghịt khách trên đường đi nghỉ lễ, tôi vừa chạy vừa né, vừa xoay như một cầu thủ ở giải bóng đá ngoại hạng quốc gia để đến được khu nhà vệ sinh.
Chát! Hai người khác cũng đang cố chạy thật nhanh vào đó và chúng tôi đâm sầm vào nhau. Ba chúng tôi xoay tròn như con quay – một anh chàng cao kều, một chú bé và tôi.
“Hoo..ọ!” Anh chàng đỡ chú bé và tôi khi chúng tôi lảo đảo.
“Xin lỗi chị!” chú bé nói.
“Không sao”, tôi đáp.
Chú bé xông tới trước một cánh cửa buồng vệ sinh còn tôi thì lao tới phía đối diện.
“Khoan đã”, anh chàng kia kêu với theo.
Thằng nhóc và tôi cùng nhìn lại. Hắn trạc tuổi tôi và tóc sẫm màu – tôi chỉ kịp để ý có thể. Hắn chỉ lên ký hiệu trên các cánh cửa rồi ra dấu cho chúng tôi đổi lại.
Tôi liếc lên cái hình dán trên cửa – đàn ông. “Ối trời”. Chú nhóc và tôi lại lao ngược nhau, rồi thì mỗi chúng tôi cũng đến được nơi cần đến.
Trên đường từ phòng vệ sinh nữ ra tôi liếc nhìn mình trong gương, thấy mái tóc ngắn màu nâu của mình đã cứng đờ vì cái khô lạnh mùa đông, những sợi tóc tơ thì bay phơ phất. Cảm giác ngượng ngập thường có khi đứng cạnh hai cô em gái lộng lẫy dường như trở lại. Tôi cau mày nhìn gương mặt trái xoan của mình trong gương, đôi mắt sâu màu nâu và đôi môi hiếm khi trang điểm của tôi đột nhiên trông rất bình thường. Như thường lệ, tôi chả có gái gì trong túi ngoài một cái lược và một thỏi son bóng. Tôi dấp ướt mái tóc, cào cho nó ép ngược ra đằng sau rồi rời khỏi đó.
Lúc đứng vào hàng để mua Pizza, tôi nghĩ đến việc cô Henny thanh tú đã hét lên “Bắt kịp chúng đi, Al!” và tôi đoán là tôi đã mỉm cười, vì tôi đột nhiên thấy người đứng đằng trước tôi quay lại nhìn mặt tôi và cười với tôi.
“Xin chào”, cậu chàng nói. Cậu có đôi mắt màu nâu lục nhạt có thể làm trái tim một cô gái tan chảy. Nom cũng được, tuy hơi thấp một chút để cùng khiêu vũ trong dạ hội – cậu trông rất đáng yêu và có chiều cao của học sinh lớp Một hay lới Hai gì đó. “Chị có kịp không?” cậu bé hỏi tôi.
“Kịp, còn em?”.
“Vừa sít luôn”, cậu đáp.
Người đi cùng với cậu, kẻ đã ra hiệu cho chúng tôi vào đúng toilet, quay mặt lại. Hắn cao, cặp mắt nâu có ánh sáng vàng ở trong, đôi mắt có khả năng làm con gái ngã quỵ. Nụ cười ung dung của hắn bảo tôi rằng hắn biết điều đó. “Suýt chết nhé”, hắn nói.
Tôi gật đầu cười nhẹ, cảm thấy khó xử trước một gã trai lực lưỡng như thế này, băn khoăn chẳng biết nói gì tiếp theo.
Các em tôi thì chắc chắn là biết cách nói gì rồi. Hồi ở trường Fields, chúng còn làm một buổi thuyết trình trong phòng ngủ tập thể về nghệ thuật tán tỉnh. Hôm ấy đông đảo người tham dự nhất mà chúng tôi từng thấy. Chúng giải thích những trò như là nghiêng đầu và nói điều gì đó thông minh, tóm lấy bất cứ đầu mối nào mà bọn con trai thò ra cho mình. Chúng nói rất sâu sắc về việc sử dụng mắt để biểu thị ý mà mình định nói, các bạn biết đấy, chớp chớp mắt hay nhướng một bên mày hay gì gì đó.
Hai đứa đó nói thì dễ rồi! Khi Sandra nghiêng đầu, mái tóc vàng nhiều lớp của nó mềm mại đổ xuống một bờ vai hoàn hảo. Tôi mà thử làm thế với mái tóc ngắn lưa thưa của tôi xem, trông sẽ giống hệt một con chim tọc mạch. Hơn nữa, làm sao ta tóm được một đầu mối kiểu như “suýt chết nhé” đây? Vâng, tôi chưa bao giờ mừng đến thế khi thấy một buồng còn trống.
“Chị gội đầu đấy à?”, cậu bé hỏi.
Tay tôi đưa lên sờ đầu.
“Đấy là phong cách, Tim ạ”. Gã lớn hơn nói, “Chị ấy dùng keo vuốt”.
Tim quan sát tóc tôi vẻ thích thú.
“Thựa ra”, tôi bảo Tim, “chị chỉ dấp nó ướt, cố giữ cho nó đừng có giống như một nhà khoa học bị chập điện thôi”.
Tim thích cách giải thích của tôi. “Giống như Bác sĩ Tóc xù”, nó nói.
“Đầu Nhím già”, tôi đáp.
“Quí cô tóc sủi”.
“Không, không”, tôi nói, giả vờ nghiêm nghị, “còn khuya mới được”.
Tim thấy chuyện này buồn cười không chịu được. Tôi thì thấy Tim đặc biệt duyên dáng được với mái tóc bù xù màu nâu sáng và những đám cháy nắng đang tróc nham nhở. “Chị xinh thật”, Tim nói.
Tôi nghiêng đầu. “Em nói thế với tất cả con gái chứ gì”.
“Chỉ những đứa em thích thôi”. Đôi mắt nó tròn xoe và ngây thơ. Thằng nhóc này được sinh ra để làm tan vỡ trái tim các cô gái đây. “Chị mua cho em một cái kem được không?” nó đề nghị. “Anh em chẳng chịu mua”.
Tôi liếc nhìn anh trai của Tim, một bên lông mày nhướng lên. Hắn cũng đáp trả lại tôi một cái nhìn y hệt.
Tôi quay qua Tim, “Anh ấy phản đối kem vì lý do gì?”, tôi hỏi. Qua khóe mắt, tôi thấy cậu anh đang nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi quay lại đối mặt hắn. Hắn cười phá lên, không mảy may bối rối vì bị bắt quả tang, lại còn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ối trời, tôi nghĩ, mình đang tán tỉnh đây! Chỉ là một anh chàng bảy tuổi đầu thôi, đương nhiên, và có lẽ đó là lý do tại sao lại dễ dàng đến thế. Nhưng gã này đã nhận ra rồi. Và lập tức những cảm giác khó chịu cũ lại len lỏi trong tôi. Tôi ước gì hai đứa em tôi có ở đây để đỡ lấy câu chuyện và cứu tôi thoát ra.
Thế rồi hắn nói, “Tôi tên là Ben. Và lý do tôi phản đối kem là vì nó biến thành nước quá nhanh. Ngay lập tức ý. Chúng tôi không thể dừng lại ở tất cả các buồng vệ sinh được. Tôi bảo Tim chọn giữa một lon soda nhỏ và một cái kem”.
Khó mà dứt ra khỏi cái nhìn của hắn – hắn tự tin tuyệt đối khi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, không hề phải chớp mi.
“Tôi cũng đề nghị bạn tương tự”. Hắn mỉm cười nói thêm.
“Tôi cao hơn Tim. Tôi có thể gấp đôi suất nó”.
Ben cười phá lên.
“Ăn pizza chung với bọn e không?” Tim hỏi.
“Chị, ừm…”.
“Nếu chị ấy đòi ăn gấp đôi suất của e thì không được đâu”, Ben nói với em trai.
“Tôi sẽ thanh toán phần tôi mà”, tôi trấn an.
“Bạn cũng trả luôn cho bọn tôi nhé?”. Ben đề nghị. “Anh nghĩ em phát hiện ra một điều hay đấy, Tim. Cứ mỗi điểm dừng chân chúng ta sẽ chọn một cô n hấp dẫn và…”.
Một cô nàng hấp dẫn? Tôi chắc phải có vẻ mặt tức cười lắm bởi vì Ben chạm nhẹ vào khuỷu tay tôi và nói. “Đùa thôi. Tôi sẽ trả nếu bạn thích ăn với chúng tôi ”.
“Phần ai nấy trả”, tôi đáp, ngạc nhiên vì mình chấp nhận lời mời.
Tại sao không nhỉ? Điều này năm năm nữa có khi cũng chẳng lặp lại, đương nhiên là trừ khi tôi thường xuyên ghé các điểm dừng xe này hơn. Tôi có thể làm cái gì tôi thích, ai mà biết cơ chứ? Và nếu có tỏ ra là một con ngốc thì tôi cũng chẳng bao giờ phải chạm mặt với hắn lần nữa. Nhận ra điều này thấy tự tin không chịu nổi.
“Tên bạn là gì?” Ben hỏi.
“Allie”.
“Mèo Allie!”, Tim reo lên.
Tôi mỉm cười với nó.
“Chị có thích nhân ôliu với thịt xông khói không, Mèo?”, Tim hỏi.
“Cái gì cũng được trừ cá trắm”.
“Cá vàng thì sao?”, Tim hỏi.
“Nếu có ướp muối thì được”.
Tim nghĩ ra chuyện này thật là vui nhộn. Cuối cùng chúng tôi quyết định gọi bánh pizza nhân ôliu với thịt xông khói, cho thêm pho-mát. Tôi buộc Ben phải cầm mấy đô la phần tôi, rồi tôi và Tim đi kiếm ăn.
Nó và tôi kể chuyện cười cho nhau nghe đến lúc Ben bưng pizza và soda tới. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện về phim ảnh, thể thao và những món quà mà Tim hi vọng Giáng sinh năm nay nó sẽ được tặng. Cuối cùng tôi cũng biết rằng cha mẹ họ ly dị năm ngoái và cả hai đang trên đường đến thăm cha.
“Và vị hôn thê của ông ấy. Tôi nóng lòng được gặp người đàn bà đó”, Ben nói, mặt nhăn nhó.
Vẻ mặt Ben khiến tôi thấy bất đắc dĩ khi phải hỏi thêm câu nào liên quan đến gia đình. Mà sự thực là tôi cũng không muốn đi sâu vào chuyện của gia đình tôi nữa cơ. Tôi nhắc đến trường Fields.
“Một trường nữ nội trú à?”
“Nhiều con trai – cách đó ba dặm”.
Ben suy nghĩ giây lát. “Tôi nghĩ thế thì hẹn hò khó khăn lắm nhỉ”.
“Với tôi thì không ”, tôi nói vui. Đó là sự thật – cách ba dặm thì cũng chẳng khác gì cách ba thước – đơn giản là với tôi mọi thứ đều không thể.
“Thật á”, Ben nói, hiểu câu nói của tôi theo cách khác, mỉm cười và quan sát tôi. “Chà, ít nhất thì cũng đỡ mất tập trung tư tưởng”.
“Tôi nhướng một bên mày, hi vọng trông tôi hấp dẫn và lý thú chứ không phải là mắt đang trợn trắng lên. “Ben có vấn đề với tập trung tư tưởng à?”
“Ngay lúc này à?”.
Tôi đỏ mặt còn hắn thì cười vang, thắng một – không.
Thế rồi tự động Tim lên tiếng, “Ben khó tập trung vào một cô gái”.
“Cám ơn nhiều, Tim”. Ben thốt lên. Đến lượt tôi cười vang. Một bên mép Ben trễ xuống. “Allie thấy thế buồn cười à?”.
“Không, không”. Tôi nói. Điều đáng buồn cười là tôi, Allision Parker, đang cố tán tỉnh một tay “sát gái” chuyên nghiệp.
Sau khi ăn xong, chúng tôi dọn dẹp rác rồi thong thả bước ra bãi đỗ xe.
“Ô tô của Allie đâu?” Ben hỏi.
Tôi chỉ đại qua đường.
“Đây là xe của bọn em”, Tim tự hào nói, đặt tay lên một chiếc Toyota màu đỏ kiểu cổ.
“Bây giờ thì Allie đã biết lý do tôi không muốn đứng lại trên đường thường xuyên”, Ben nói với tôi. “Tôi sợ nó không nổ máy lại được”.
“Ben có muốn tôi ở lại đến khi hai người trở ra được đường lớn không?”, tôi đề nghị.
“Không, cám ơn. Súp Cà chua chưa để chúng tôi thất vọng đâu”.
Tôi mỉm cười. Súp Cà chua là mô tả chính xác màu của chiếc xe.
“Ừm, rất vui được làm quen với bạn”, tôi nói, bắt tay hắn. Đến giây phút đó tôi vẫn chưa biết rằng nắm tay và nhìn nhau có thể nguy hiểm đến thế. Tôi thấy lóa mắt và nóng bừng cả người. Rút tay lại, tôi nhanh chóng quay lưng nhưng vẫn kịp thấy một nụ cười nở trên môi hắn. Hắn đã quen thấy con gái phản ứng theo cách đó. Hắn tự tin như vậy. Và tôi chắc tôi đã để lộ ra rằng mình là một kẻ nghiệp dư cả thẹn.
May mắn là Tim vươn tới nắm tay tôi ngay lúc ấy. Thằng bé trông hơi long trọng, tôi ôm nó thật chặt. Vừa dợm bước đi, tôi nghe thằng bé thì thầm gì đó với Ben, rồi Ben kín đáo trả lời. “Nếu Allie muốn có số điện thoại của chúng ta thì chị ấy đã hỏi rồi”.
Trở lại đường cao tốc, tôi nhấn ga, cố đi xa cái trạm dừng chân ấy càng nhanh càng tốt, ngượng chín cả người. Nhìn qua tôi cũng biết, Ben là anh chàng “khó tập trung” vào một cô gái. Và chắc chỉ cần thoáng qua là Ben đã biết, tôi là đứa không biết giao thiệp với bọn con trai. Tôi nhấn bừa các nút, tìm một làn sóng radio không nhiễu, cố dẹp những suy nghĩ về Ben ra khỏi đầu mình.
Mắt tôi vẫn dán vào những chiếc xe đỏ bạc màu trên con đường cao tốc. Bạn có biết bao nhiêu chiếc xe đỏ màu bạc chạy trên đường này không?
Đừng mơ màng nữa, tôi tự bảo. Phải mừng là mày sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Những bài hát lãng mạn trên radio làm tôi nao lòng. Tôi lấy ra một đĩa nhạc đang thịnh hành nhét vào ổ đĩa rồi vận to âm thanh lên. Tìm được lối rẽ, tôi vội chuyển sang đại lộ Garden State. Chắc chắn tôi đã cách xa Ben với Tim hàng mấy dặm, vì có hàng triệu ngã rẽ từ đường Jersey đi ra, và Ben với Tim có thể đang rong ruổi về đâu đó – Pennsylvania, Connecticut, Vermont, Canada… Rồi tôi đạp thắng.
Có phải tôi đã thực sự thấy nó không nhỉ - một chiếc Toyota cũ màu đỏ đang đứng bên vệ đường?