Chương 23
ÁNH SÁNG NIẾT BÀN

Chờ mãi mới có được các tư liệu về sơ đồ cấu tạo căn hầm phòng không "Cư xá Thông Giang" đó, nhưng Đồng Thụ cũng hiểu, Sở xây dựng thành phố đã làm việc với hiệu suất rất cao rồi vì mỗi năm đều có vô số dự án xây dựng mới, mấy ai bận tâm lưu trữ cái bản vẽ trải bao năm tháng phôi pha của căn hầm phòng không cách đây nửa thế kỷ? Bản vẽ vẫn còn đã là quá tài tình; và chỉ sau đôi ba hôm người ta đã "tìm" được nó.
Lại còn anh chàng phóng viên giải trí của tờ "Thanh Giang buổi chiều" nữa, chắc anh ta đã bị mình dọa khiếp quá, nên mới độc mồm độc miệng quát mắng trên điện thoại như thế. Có lẽ anh ta đã bị bọn tội phạm uy hiếp thật cũng nên? Nếu đúng là thế thì bước đi này của mình coi như khá chuẩn xác.
"Chắc bây giờ anh Thụ có thể nói, tại sao anh biết tôi bị chúng đe dọa? Ngay trước lúc anh gọi điện cho tôi, có kẻ đã gọi điện hăm dọa tôi". Tử Phóng không úp mở gì hết, hỏi luôn.
"Tôi sẽ cử người tìm hiểu ngay về cuộc gọi điện đến máy của anh, nhưng tôi đoán rằng hắn dùng điện thoại công cộng hoặc dùng điện thoại IP"
"Kìa, anh còn chưa trả lời tôi, tôi có bị nguy hiểm thật không?"
"Có. Trừ phi anh dừng lại, đừng điều tra gì nữa..."
"Hừ! Anh nói hệt cái giọng thằng cha ấy!"
"Tôi nghe nói anh đã nhờ người kiếm hộ những thước phim liên quan đến vụ đắm tàu của ông bà Lý Bá Thụy, anh thật tài ba!"
"Anh cũng biết, tôi là phóng viên mà!"
"Yên tâm đi, chuyện về cuốn phim, tôi cũng chỉ nghe tin "vỉa hè" thôi, chứ không biết chắc". Đồng Thụ nháy nháy mắt với Tử Phóng. "Anh có muốn biết tại sao tôi lại nhạy tin thế không?"
Tử Phóng đành lắc đầu "chào thua": "May mà tôi không bị cử đến phỏng vấn anh, nếu không tôi sẽ vã mồ hôi giữa ngày giá lạnh cũng nên!"
"Anh xem này!" Đồng Thụ giải trên bàn một bản vẽ kỹ thuật. "Đây là sơ đồ khu hầm phòng không, trụ sở của "cư xá Thông Giang", nơi xảy ra vụ nổ. Khi bọn tôi đến cấp cứu ở hiện trường, hoàn toàn không ngờ cái hầm này không tồn tại độc lập mà nó thông đến khắp các hầm ở quanh nó. Ví dụ, chỗ này... ngay trên các gian dành cho khách, có một cái cửa khóa im ỉm quanh năm"
Tử Phóng chưa hiểu ra sao cả: "Anh nói với tôi chuyện này..."
"Anh Tử Phóng!" Phía sau vang lên một giọng nói êm ái, cũng rất quen thuộc.
Tư Dao vẫn còn sống!
Tử Phóng quay ngay lại, thấy Tư Dao và hai thanh niên nữa đang bước vào phòng, đó là Trương Sinh và anh chàng trọc đầu, người vạm vỡ, chắc là vị cao thủ máy tính - bạn Trương Sinh. Tử phóng vội bước lên quan sát kỹ, thấy Tư Dao chỉ bị xây xước nhẹ trên mặt, dường như không vấn đề gì.
"Ôi, mấy hôm nay tôi và Lịch Thu sốt ruột sắp phát ốm! Cô vẫn ổn cả, thật quá mừng!"
Ánh mắt Tư Dao chứa chan hạnh phúc và niềm vui vì được quan tâm, nhưng cũng lại thương cảm bùi ngùi: "Cám ơn các anh chị, tôi vẫn khỏe, nhưng... vì tôi, mà không ít người đã ra đi, đã bị thương..."
"Kìa sao cô cứ phải gán tội cho mình... Sao cô phải chịu gánh nặng gì chứ?"
Điền Xuyên nhíu mày, khẽ hỏi Trương Sinh: "Anh ấy là bạn trai của nữ nhân vật chính à?"
Trương Sinh lắc đầu: "Không! Nếu phải, thì tôi sẽ rất thất vọng!"
Tử Phóng cảm thấy ngượng nghịu, anh chào Trương Sinh và chìa tay về phía Điền Xuyên: "Chào anh, tôi là Quách Tử Phóng"
Điền Xuyên lại nhíu mày: "Khổ thân tôi quá (1), ba năm trời cặm cụi chữa đi chữa lại trò chơi "Huyết trích tử", bị đám gạch đá sập hầm táng cho tan tành mất rồi! Tôi sống còn đau hơn chết!"
Tư Dao nói: ‘Máy tính của Điền Xuyên bị bẹp rúm, trong đó có phần mềm trò chơi của anh ấy…"
"Anh là dân máy tính kia mà, không biết copy dự phòng à?" Cái tật cũ của Tử Phóng lại trỗi dậy!
"Ông thì hiểu gì! Tôi cóp ra ổ cứng ngoài và một lô đĩa CD nữa đặt ở căn phòng đó, tất cả đều bị dập nát, rúm ró như đồ đồng nát rồi! Tôi quá ân hận vì không cóp ra rồi cất nhờ ở ký túc xá của Trương Sinh…" Điền Xuyên bị đụng đến ‘chỗ đau’ suýt phát khóc.
Tử Phòng không "đôi co" với anh ta nữa, quay sang hỏi Tư Dao: "Này, tại sao các vị …các vị đã đi ra theo lối của mà anh Đồng Thụ vừa nói à?"
"Khi xảy ra vụ nổ, tôi đã mê man không nhớ được gì nữa, tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau; tôi thấy mình cùng hai anh ấy đều đang nằm trong một cái lán dành cho công nhân, khá sơ sài nhưng rất ấm cúng. Tôi hỏi bà con ai đã cứu tôi, họ nói không biết, chỉ thấy có một người trẻ tuổi đã lái xe chở chúng tôi đến, lại đưa cho họ ít tiền, nói là muốn để chúng tôi được ngủ một giấc".
"Chỉ thế thôi à"? Tử Phòng ngỡ là sẽ được nghe câu chuyện kinh khủng và ly kỳ đủ vẻ! Anh có vẻ thất vọng.
"Chỉ thế thôi. Sau đó tôi gọi điện cho anh Đồng Thụ, anh Thụ ngờ rằng có ai đó đã bám sát chúng tôi từ trước, nên mới kịp thời đến cứu chúng tôi đưa ra ngoài. a ná như cái lần tôi suýt bị chôn sống nọ. Nhưng ai đã cứu chúng tôi, thì chắc không thể tra được, vì rõ ràng người ấy đã sớm thu xếp tất cả, cuối cùng thì dùng xe chở chúng tôi đến cái lán dân công. Rất có thể các ‘con buôn’ đã được chuyền qua ‘ba bốn cầu’, bố trí riêng biệt từng ‘cầu’ như thế thì không thể tìm ra ai là ‘người xuất hàng’ ban đầu".
Đồng Thụ nói: "Ở trong hầm phòng không đổ nát, thoạt đầu chúng tôi nhận ra cái ví đầm của Tư Dao, nhưng không thấy người đâu. Tôi đã cho tìm khắp trong ngoài, rồi phát hiện ra cái cửa ấy. Thì ra phía sau nó là một cái ngách địa đạo. Thấy có vết máu, vết kéo lê…ở trên lối đi. Tôi và một đồng chí nữa theo đó tiến lên, suýt nữa còn bị lạc ở địa đạo. Tôi biết ngay, đột phá khẩu là ở nơi này.
"Hôm sau, tôi nhờ Sở xây dựng cung cấp cho sơ đồ, đồng thời dặn dò cảnh sát tuần tra ở các ngả phải theo dõi tìm kiếm tung tích về Tư Dao. Đến trưa thì tôi nhận được điện thoại của Tư Dao, bèn lập tức đến đón cả ba người về Sở công an. Trước đó chúng tôi không báo cho anh Phóng, vì cần phải bảo đảm an toàn cho Tư Dao đã; để cho kẻ định hại cô ấy yên trú rằng chúng đã ra tay xong rồi. Vào thời điểm đó, cần ‘bịt mắt’ bọn chúng đã".
Tử Phóng nghĩ ngợi, rồi bỗng hiểu ra:" Tôi là người duy nhất biết Tư Dao đến ‘cư xá Thông Giang’, thì ra mấy hôm nay các anh đề phòng tôi, sợ tôi chính là kẻ định hại cô ấy nên mới không cho tôi biết tin! Sau khi các anh điều tra, biết tôi là một công dân lương thiện nên mới liên lạc với tôi chứ gì? Này, chắc đây không phải là ý tưởng của Tư Dao chứ hả?" Tử Phóng càng nói càng cáu kỉnh, giọng anh vốn hơi the thé, lại càng thêm chói tai.
Đồng Thụ điềm đạm nói:" Chính tôi đã sắp đặt như thế, khiến Tư Dao đã giận tôi đấy! Nhưng anh Phóng đừng ấm ức làm gì, tôi nói thật, đến giờ người yêu của cô ấy còn chưa biết được thông tin gì hết! Tôi để anh biết rõ tất cả vì chúng tôi đã phân tích phán đoán, rất có thể anh cũng trở thành mục tiêu tấn công của chúng. Chúng tôi cho rằng, có một bọn người không muốn các vị tìm hiểu rõ sự thật, cho dù chính các vị cũng chưa biết phương hướng điều tra!"
Tư Dao nói: "Tôi cảm thấy có vấn đề liên quan tới ngôi nhà tôi đang ở. Cả hai lần tôi bị tấn công, đều là khi tôi bắt đầu quyết định tập trung điều tra ngôi nhà đó!"
Tử Phóng nói luôn:" Thế thì cô sai rồi, tại sao cô không nói rõ với tôi cớ gì mà cô nghi ngờ ngôi nhà ấy? Chẳng lẽ vì cô em của Lịch Thu và gia đình bà dì cũng đã từng đến Tân Thường Cốc? Vì họ bị chết nên cô càng quan tâm tới bốn chữ ‘Đau thương đến chết’, quan tâm đến những người mặc áo mưa và việc tập bản đồ bị đoạt mất hay sao?"
Đồng Thụ nhướng mày:" Những cái gì mà rối mù cả lên như thế? Tập bản đồ nào bị đoạt? Tư Dao! Cô đã gặp nguy hiểm bao nhiêu lần?"
"Chuyện dài lắm, để lúc khác tôi sẽ báo cáo với anh!"
Đồng Thụ ‘hừ’ một tiếng, nghĩ bụng " Chưa chắc đâu, cô đã ở chỗ bọn tôi hai ngày mà có nói gì đâu!"
Tư Dao tiếp tục:" Anh Tử Phóng ạ, tôi có cảm giác rất có thể "Đau thương đến chết" và người mặc áo mưa có hàng trăm mối liên quan tới ngôi nhà ấy. Anh nhớ chứ: Viên Thuyên trước khi chết cũng đang cố gắng điều tra "Đau thương đến chết", cũng chính cô ấy giúp tôi tìm nhà- chưa biết chừng cô ấy đã biết được những điều đó liên quan tới ngôi nhà, nên mới bảo tôi đến ở, để tiện ra vào thường xuyên mà nghiên cứu". Tư Dao vẫn không nhắc đến quả cầu pha lê. Nói như Đồng Thụ lúc nãy - chính người yêu của cô còn chưa được biết nữa là!
"Nói thế, quả là có trí tưởng tượng phong phú, nhưng lại không mấy thực tế!"
"Thôi nào, ở cùng một số nhà, hai người còn khối thời gian để tranh luận!" Đồng Thụ cắt ngang. "Việc cấp bách lúc này là làm thế nào để bảo vệ hai người, nhất là Tư Dao đã hai lần hút chết! Một biện pháp đơn giản là, tôi sẽ xin với cấp trên cho phép bố trí bảo vệ người bị hại bằng chế độ riêng. Như vậy, sẽ có từ một đến hai chiến sĩ công an luôn ở bên cạnh làm vệ sỹ cho Tư Dao; ngôi nhà các vị ở cũng được giám sát suốt ngày đêm, bảo đảm cho hai vị ngủ được yên giấc".
"Chẳng lẽ từ nay tôi sẽ phải sống kiểu ấy ư? Suốt ngày có vệ sỹ, kể cũng oai ra trò nhưng sống như thế còn ý nghĩa gì nữa?" Tư Dao buồn nẫu ruột nẫu gan, tại sao cô lại phải chịu cảnh này?
"Tất nhiên không phải là cứ thế mãi. Trong khi đó chúng tôi sẽ tập trung lực lượng hình sự để tìm ra hung thủ".
"Nếu không tìm ra thì sao? Các anh cứ "bảo vệ" tôi như thế mãi à? Sẽ quá tốn kém nguồn nhân lực!"
"Kìa, sao cô cứ hay cả nghĩ quá thế? Phải tin tưởng ở công an chúng tôi chứ! Có cần tôi thống kê cho cô biết, một sỹ quan mèng như tôi đã phá nổi bao nhiêu vụ trọng án rồi không?"
Điền Xuyên bỗng hỏi: "Còn hai vai phụ, hai nam nhi chúng tôi thì sao?"
"Yên tâm đi! Cô ấy còn chưa vấn đề gì thì hai anh làm sao có chuyện gì được?"
Ngày hôm sau khi trời vừa tối, Tư Dao và Lịch Thu đã tái ngộ, trò chuyện rất lâu cho đến khi Lịch Thu nói phải đi chuẩn bị giáo án. Thường Uyển cuộn tròn trên đi văng xem hết đĩa này đến đĩa khác. Tư Dao cũng lên gác cùng Lịch Thu, về phòng của mình gọi điện cho Lâm Nhuận.
Lạ thật, không có ai nhấc máy.
Tử Phóng kể sau khi chuyện xảy ra với cô, Lâm Nhuận đã gọi điện về, nghe nói anh ấy đã khóc, và hình như sẽ quay về Giang Kinh ngay...
Một tấm lòng sâu nặng, mình sống trên cõi đời này thực không uổng.
Nhưng tại sao không có ai nghe máy? Hay là Lâm Nhuận đang trên đường về Giang Kinh? Nếu thế thì cha mẹ anh ấy đâu?
Trời ạ, hay là bọn xấu điên cuồng táng tận lương tâm kia, ngay cha mẹ anh ấy chúng cũng không tha?
Tư Dao lại thấy có lẽ mình đã lo nghĩ quá xa. Ngày mai cô sẽ gọi lại xem sao. Biết đâu ngày mai sẽ được gặp anh thì sao? Ánh mắt cô dừng lại ở quả cầu pha lê.
Viên Thuyên, mình đã hiểu được ngụ ý của cậu. Điều cậu muốn nói với mình, có liên quan đến ngôi nhà này. Nhưng trong ngôi nhà này chứa đựng điều bí mật gì? Mình biết tìm nó ở đâu?
Tư Dao bất chợt cảm thấy mình đã đứng bên bờ Ánh Sáng, đúng thế, ngôi nhà này chứa đựng bí mật gì?
Hoặc có thể nói, căn nhà bé xíu trong quả cầu pha lê này chứa đựng bí mật gì?
Chú thích:
(1) Câu chào Nihao của tiếng Trung Quốc (hiểu theo mặt chữ, nghĩa là anh tốt), đôi khi được đáp lại một cách hài hước là Wobuhao – tôi không tốt. Câu đáp của nguyên văn được viết theo ý này.