Dịch: Nguyễn Lan Đồng
Chương 2

Ngày hôm sau là ngày cuối gia đình Xêminkhốp ở Vơlaina. Không một lúc nào suốt tám ngày, Hoàng thân thay đổi thái độ với bà Bá tước và con gái bà.
Chiều hôm ấy lúc gần 5 giờ, Myra vào phòng khách lớn hơi chậm, mọi người đã hội họp tất cả ở đấy để dùng trà.
Ngồi giữa một nhóm khách nam, Hoàng thân nói chuyện với đại tá Korf và bá tước Xănggô, Yamin vốn đuợc chủ sủng ái nên được hưởng nhiều ưu đãi, nằm duỗi dài thân hình mềm mại và cái mõm dài của nó bên cạnh chủ, trên một tấm thảm. Khi cô Nađôpulô bước vào, con chó ngẩng đầu lên và gầm gừ. Vladimia ra hiệu cho nó yên lặng và nói bằng giọng nhạo báng lạnh lùng
- Yamin giống như con bò rừng, có không thích màu đỏ. Cô hãy coi chừng khi gặp nó một mình.
Bà Hoàng Đờ Vitengrat nhấn thêm bằng giọng thờ ơ của bà.
- Sẽ ghê gớm đấy, thật thế, ta đã nhận thấy nó nhìn cô Nađôpulô một cách hiềm khích.
Myra cố mỉm cười, gượng gạo nói
- Tôi rất tiếc là không được nó thiện cảm, giá tôi biết phải làm thế nào để được như vậy.
Giữa hai hàng mi hạ xuống, cô liếc nhìn Hoàng thân bằng đôi mắt cầu khẩn.
Chàng đáp lại vẫn lạnh lùng như vậy.
- Ồ, không thể làm gì được, hoàn toàn không thể làm gì được. Yamin giống chủ của nó, nó có những mối ác cảm mà không thể thỏa hiệp được.
Rồi quay đầu đi, Hoàng thân tiếp tục với những người đối thoại câu chuyện vừa bị ngắt quãng.
Một lúc sau bà Bá tước và con gái quay về phòng riêng, một cơn điên khùng nổ ra.
Bà Ixmen đẹp đẽ hiếm khi mất bình tĩnh, hôm ấy đã phải dậm chân.
- Mời chúng ta đến để làm nhục chúng ta như thế làm gì? Ồ tôi sẽ nhớ mãi những ngày ở Vơlaina này. May mắn thay mai ta đi rồi.
Myra nằm lăn ra chiếc ghế dài, vùi đầu vào đống nệm, nghe lời nói của người mẹ, cô ta vùng dậy.
- Chúng ta đi à  Ừ nhỉ, trời ơi, tôi có thể chịu nhục như thế này hơn nữa để được tiếp tục nhìn thấy chàng hàng ngày ở đây.
- Myra con điên à? Ngay cả sau khi ông ấy cư xử với con như thế à?
- Cần gì. Con chỉ cần được làm nô lệ cho chàng tất cả mọi ngày trong cuộc sống của con. Chàng biết rõ thế đấy. Nhưng chàng khinh miệt tất cả vì sự ngông cuồng mới này… và người có thể tưởng rằng chàng ghét con.
Cô ta ngừng lại, đưa tay lên trán nóng bỏng.
- Cố quên người ấy đi con gái đẹp của mẹ. Cần phải…
- Không bao giờ. Không bao giờ. Quên chàng ư? có thể làm đuợc không dù người ta muốn?
- Còn tôi, tôi không muốn. cái tôi cần là biết kẻ kia là ai? Kẻ mà chàng yêu.
- Chắc chúng ta sẽ đạt được điều ấy. Con yêu qúy của mẹ.
Bà bá tước nhắc
- Ta chỉ còn thì giờ mặc áo để ăn tối đấy.
- Con không dự đâu.
- Myra, không thể thế được, nhất là tối nay. Họ sẽ tưởng là con giận hờn.
- Họ tưởng thì cứ tưởng.
- Nhưng tại sao cơ chứ? Con có ý định gì đây? Mẹ nhìn thấy trong mắt con…
- Phải, con muốn nhân lúc Hoàng thân ở phòng ăn, mọi người hầu bận phục dịch ở đấy hay ở nhà dưới để nhìn xem bức chân dung mà bà Bá tước đã nói với con.
- Trong phòng làm việc của Điện hạ ư? Nhưng đấy là việc thiếu thận trọng nhất? Nghĩ xem nếu con bị bắt gặp.
- Không, vào giờ này thì không.
- Còn con chó? Nếu con chó ở đấy?
- Mẹ biết rõ nó khôgn rời chủ. Lúc nào nó cũng nằm dưới chân chủ.
Ixmen cố nêu nhiều lý do để phản đối. Nhưng bà ta vấp phải một quyết định căng thẳng, nói mãi không được, bà đi ra và nói
- Cô muốn làm gì thì làm, khi cô đã quá điên rồ để quyết định một việc như thế.
Khu vực Hoàng thân Đờ Vintengrat ở chiếm cả cánh bên phải lâu đài. Đến đấy phải đi dọc theo một hành lang có những cột đá khổng tước màu lục, chiếu sáng thật dịu bằng những ngọn đèn có chụp màu hồng nhạt. Ở phòng tiền sảnh xây tròn có 3 cửa lớn, ở đấy có một người Codắc trực suốt ngày. Myra đến đấy không gặp trở ngại gì, cô dừng lại một lát và do dự. Cửa nào vào phòng làm việc của Hoàng thân? Cô quyết định mở liều cửa giửa. Trong trạng thái quá khích cô cũng không suy nghĩ nữa.
Tối hôm ấy trăng dọi sáng khắp gian phòng lộng lẫy mà cô Myra đang đứng dừng trên bậc cửa giây lát. Rồi cô nhanh nhẹn đến gần một cái bàn rất sang trọng chỉ để dành cho một vị đế vương dùng và nắm cái khung ảnh nhỏ bằng vàng để đấy. Thế là cô ta đã có trước mắt mình một khuôn mặt phụ nữ bị căm ghét từ trước khi trông thấy. Và tất cả những gì cô ta tưởng tượng đều quá sức tưởng tượng của cô ta bởi sắc đẹp mê hồn này và đôi mắt ấy, đôi mắt mà chỉ chúng thôi cũng đủ để cho người ta chú ý một người đàn bà giữa hàng trăm người khác.
Người ấy có vẻ rất trẻ - có lẽ chỉ mới 16-17 tuổi. Cô ta giống trẻ con với hai bím tóc buông xuống. Sự chú ý hằn học của Myra nhận ra vẻ thanh tú của hai bàn tay quý phái và mềm mại, dáng thanh lịch và hài hòa của vóc người trong chiếc áo có vẻ rất giản dị, gần như là nghèo nàn, nét lượn nhẹ nhàng của cái cổ và nụ cười kia trên đôi môi đẹp như vẽ. Nhưng đôi mắt ấy, nhất là đôi mắt Đôi mắt với sự bí ẩn chứa đầy ngây thơ trong trắng và tình yêu, chúng sẽ quyến rũ biết bao trong vẻ sống động, bởi vì chúng xuất hiện trước Myra như thế này đã làm mê say đến mức cứ phải lẩm bẩm
- À, ta hiểu rồi, ta đã hiểu…!
Con bé khốn nạn này đã làm chàng say mê đến thế này là ai nhỉ?
Cô lật khung ảnh, tìm một cách ngẫu nhhiên điều gì đó có thể cung cấp một dấu hiệu. Nhưng... không có gì, không có gì cả.
- Chắc chàng quen nó ở Xtanitza- Myra nghĩ.
- Chỉ có thể ở đấy, giữa thời gian chàng ở Pháp và thời gian về đây, vì ở Uxagiơ chắc chắn trái tim chàng còn rất tự do. Ta còn nghe thấy chàng nói với ông Đờ terxiơ với cái mỉm cười chế nhạo tình yêu ư, thật là ngốc nghếch, nhưng cũng thật thích thú khi trông thấy nó ở người khác.
- Không, không phải lúc ấy chàng có thể để một tấm ảnh phụ nữ luôn trước mặt. Như vậy thì chính ở Xtanitza đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô đặt bức ảnh xuống cái bàn kiểu Byzăngtanh, cố cưỡng lại sự cám dỗ mảnh liệt là ném bức ảnh xuống dẫm chân lên, hủy nó đi. Rồi đôi bàn tay nhanh nhẹn mở chiếc bàn thấm, lật mấy trang giấy để ở đấy. Không nên bỏ qua một dịp may dù nhỏ đến mấy để phát hiện được một dấu hiệu. Nhưng cô chẳng được ích gì. Ở đây không có tí gì có thể làm sáng tỏ điều bí mật bao quanh người con gái xa lạ kia.
Cô Nađôpulô rút chiếc khăn mùi xoa thêu cài ờ thắt lưng đưa lên miệng. Những chiếc răng nhỏ giận dữ cắn xé chiếc khăn trong cơn thịnh nộ lặng lẽ. Cô ta ấn mạnh nắm tay vào miệng để chặn lại tiếng kêu điên cuồng sắp bật ra.
Ngay lúc ấy một tiếng động nhẹ làm cô giật mình, vùng đứng dậy, cử chỉ hoảng hốt.
Trước khi trốn qua lối khác, cô thấy xuất hiện trên ngưỡng cửa một người đàn ông cao lớn, người ấy đứng sững làm và thốt ra tiếng kêu.
Myra nhận ra người ấy vì đã thấy một lần ở Uxagiơ, đấy là Joren, người hầu phòng thứ nhất của Hoàng thân, một người Pháp, trước đã phục vụ cho vị Hoàng thân Đờ Vintengrat đã quá cố, rồi phục vụ cho con trai ngài, và rất tận tụy với người con ấy.
Ngay tức khắc, bác nén kinh ngạc và tiến gần Myra, bác hỏi với giọng lễ phép thật lạnh lùng.
- Xin cho phép tôi được hỏi cô làm gì ở đây?
Cô cố lấy lại thái độ bình tĩnh đang nao núng. Cô đứng thẳng lại, ngẩng đầu lên trả lời
- Tôi đợi Điện hạ mà, ngài cho tôi biết ngài muốn nói chuyện với tôi.
Người hầu phòng hơi nhếch mép
-Vào giờ này sao? Điện hạ đang dùng bữa tối trong lúc này, như cô biết rất rõ, rồi ngài sẽ ở lại phòng khách suốt buổi tối. Tôi nghĩ trái lại rằng tiểu thư đã chọn giờ này vì cho rằng sẽ yên ổn hơn. Điều tôi muốn biết là cô làm gì ở đây?
Joren có đôi mắt rất thông minh và soi mói, giọng nói điềm đạm và thản nhiên. Myra thấy ngay người này không để ai lừa dối hoặc làm xiêu lòng.
Đôi môi cô run run ấp úng.
- Thôi đuợc, đúng là tôi muốn xem một thứ… đấy, bức chân dung này.
Tay cô giơ chỉ bức chân dung có chiếc khung vàng đang lóe sáng dưới ánh trăng.
- Bác hiểu chứ, cái cô gái ngài yêu đấy… tôi ghen với cô ấy. Tôi muốn biết cô ấy là ai, xem cô ấy có đẹp lắm không…
Joren nói ngắn gọn lộ vẻ chế nhạo.
- Tôi không tin rằng Điện hạ tin lý do ấy đủ để thanh minh cho cuộc thăm viếng thóc mách này.
- Nhưng bác sẽ không nói với ngài chứ? Ôi, tôi xin bác đấy.
Cô ta chắp tay lại, ngước đôi mắt cầu khẩn nhìn người hầu phòng.
Vẫn giọng nói ngắn gọn. Không một thớ thịt nào trên mặt chuyển động, Joren đáp:
- Tôi chưa bao giờ giấu Điện hạ chuyện gì cả. Và không phải là hôm nay tôi bắt đầu làm thế.
- Không, không, bác sẽ không nói đâu. Ngài sẽ nghĩ gì về tôi. Này bác, bác có hiểu như thế chứ? Một lúc điên rồ, ghen tuông, tức tối… Bác sẽ im lặng chứ phải không? Tôi xin bác… tôi xin bác!
Phát cuồng lên, cô nắm cánh tay bác năn nỉ, hạ mình trước người hầu này. Nhưng Joren vẫn thản nhiên, hơi lùi lạinói giọng lạnh như băng:
- Cần phải suy nghĩ trước tiểu thư ạ. Về phần tôi, tôi chỉ biết bổn phận của mình và tôi sẽ làm tròn.
Cô ra khỏi phòng, run lên vì lo sợ và thầm nghĩ rằng lần này là hết hẳn, rằng Hoàng thân đã không ưa nàng, như thế sẽ không tha thứ cho sự thóc mách liều lĩnh này.
Khi cô ra rồi, Joren kiểm tra nhanh gian phòng. Con người nhỏ bé kia làm cho bác cảm thấy như thuộc loại người gian giào. Ai mà biết được cô ta làm được những gì. Nghe nói Bá tước Xêminkhốp đã khánh kiệt. Vậy mà hình như mọi thứ ở đây cũng đáng giá một gia sản. Nhưng hình như mọi thứ đều ở vị trí cũ. Joren thở dài nhẹ nhõm, quay lại bàn giấy. Bác cuối xuống nhặt chiếc mùi xoa nhỏ rơi trên thảm. Bác mỉm cười tinh quái
- Đây là bằng chứng chắc chắn để Điện hạ thấy rõ cô ta, bác nghĩ. Chắc cô ta đã cắn vào chiếc khăn trong cơn điên dại. Nếu cô ta nói thật, nếu đến chỉ để xem bức chân dung này thì thật là đáng đời nhé. Trông thấy vẻ đẹp này cô ta sẽ không thể ngủ được.
Hoàng thân về vào lúc gần nữa đêm. Chàng thấy Joren vẫn đợi ở phòng giấy.
- Bác muốn nói gì với ta chăng?
- Vâng, nếu Điện hạ cho phép.
- Cứ nói đi.
- Vì quên mang hộp xì gà đến cho đại tá Kif như ngài bảo, tôi vào đây lúc gần 9h để lấy, và tôi đã thấy gì? Một người đàn bà, không là một cô gái? nếu có thể gọi là một cô gái. Tóm lại lá cái cô Nađôpulô ấy.
Hoàng thân tỏ vẻ ngạc nhiên
- Cô Nađôpulô? Cô ta đã dám … cô ta làm gì ở đây?
- Lúc đấu cô ta bảo tôi là Điện hạ cho mời đến nhưng thấy tôi không tin gì cả, rốt cuộc cô ấy phải thú thật – tôi cảm thấy có lẽ thật thế. Cô ta đến để xem bức chân dung này.
Bằng một cử chỉ thận trọng, bác chỉ bức họa lồng trong khung vàng.
Vẻ bực tức hiện rõ trên mặt Vladimia. Sau một lúc lặng lẽ chàng hỏi vắn tắt.
- Gì nữa?
- Cô ấy cầu xin tôi đừng nói gì với Điện hạ. tất nhiên tôi bảo với cô ta là không thể được. Cô ấy giận dữ đi ra và để lại cái này trên thảm.
Joren rút túi lấy chiếc mùi xoa nhỏ ra.
- Cô ấy còn xé rách nó bằng răng, tôi nghĩ thế.
- Đưa đây.
Vladimia xem xét miếng vải batit vuông có hình thêu và thơm mùi nước hoa. Rồi chàng ném xuống bàn nói
- Cho nó vào phong bì và sáng mai cho mang đến chỗ cô ta.
Còn lại một mình, Vladimia lơ đãng châm thuốc hút. Một nếp nhăn tức giận hằn trên trán và ánh mắt hà khắc của chàng có thể làm cho Myra run lên nếu cô ta trông thấy.
Con người kia táo tợn ghê thật? Dám lẻn vào phòng chàng như thế ư? Thật như kẻ trộm cấp. Ông bố dượng của ả, có lẽ đã nói với ả về bức ảnh này, hay ông bá ttước Xănggô. Có thể bá tước Xêminkhốp đã nhắc đến vẻ giống nhau của Lilia và bà Hoàng Liuxka. Điểm này không có gì quan trọng, vả lại những người họ Liuxki tạo thành một gia đình đông đúc và Ixmen chắc chắn sẽ không nghi ngờ về cái chết của con gái chồng. Nhưng Vladimia không hài lòng vì Myra đã trông thấy bức ảnh, vì ả sẽ ghen, ghen kinh khủng. Nếu ngẫu nhiên ả biết được chỗ ở của người chàng yêu, ả sẽ hại nàng không do dự, bằng mọi khả năng của ả.
Chàng trầm ngâm một lúc, đôi mày vẫn cau lại. Rồi hé môi cười khinh bỉ.
- Con người này đê tiện, thiếu phẩm cách biết chừng nào.
Tuy nhiên chàng không ân hận vì đã mời cô ả xinh đẹp ấy trong một lúc ngẫu hứng, việc mời ấy đã tạo cho chàng điều kiện gây dựng mối quan hệ giữa những người mê sách với Bá tước Xêminkhốp. Nhưng nếu Ăngđre Paplôvit gây cho chàng mối thiện cảm nào đó, vì là cha của Lilia, thì chàng thấy ở hai người đàn bà kia những kẽ thù tệ hại nhất của vị hôn thê của mình. Mối ác cảm của chàng với họ càng mạnh hơn từ cái tuần lễ họ vừa đến ở nhà chàng.