Chương 10
Lâm Hà Bình

Hà Bình đặt bát mì Dương Xuân trước mặt mình, rồi đẩy bát mì thịt bò lại trước mặt Nam Sinh.
Lần đầu tiên Nam Sinh gặp mẹ kế - dì Lan - là ở đồn công an. Dì Lan đưa nó về nhà.
Ngoài trời đang mưa. Tay dì cầm một cái ô, đầu ô nhỏ tong tỏng từng giọt nước lạnh giá. Dì mặc một bộ đồ tây vải tuýt xi màu đỏ. Bộ đồ khiến gương mặt cô nom cũ mèm, hệt như một tấm vải bông rẻ tiền bị giặt nhiều lần. Các ngón tay của cô run rẩy liên tục tới mức cô phải đan chúng vào nhau không rời.
Cháu là Nam Sinh à? Tiếng cô rất khẽ. Nam Sinh gật đầu. Nó ngửi thấy mùi phức tạp từ miệng người đàn bà này. Đó là mùi tanh thối của đoá hoa đã rữa nát trong đầm lầy. Mùi của nguy hiểm. Nó nhìn thấy gương mặt trắng bệch và tiều tuỵ của cô ta. Trong tay cô cầm cái túi của nó. Trong đó đựng áo bông, giầy vải và cuốn Kinh Thánh của nó. Con bé ý thức lùi lại hai bước, tựa lưng vào bờ tường cứng.
Người đàn bà kia tiến lại gần, đứng trước mặtg nó, cúi đầu xuống nhìn nó. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo và trống rỗng, cứ chằm chằm nhìn Nam Sinh. Đột nhiên cô ta chìa bàn tay gầy guộc, khẽ ngần ngừ rồi vuốt khẽ lên tóc Nam Sinh. Nói, Nam Sinh, bố cháu chết rồi.
Năm đó dì Lan mới ba mươi ba tuổi. Một phụ nữ có nhan sắc tuyệt đẹp, vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng tinh tế. Giọng nói vẫn ngọt ngào và trong vắt như thiếu nữ chưa trưởng thành. Trước năm mười sáu tuổi, cô vẫn là thiếu nữ Thượng Hải sống trong nhung lụa, hát hay múa giỏi, là hoa khôi trong trường. Cô từng mơ tưởng được xoè váy trên sân khấu sáng rực, được gả cho một anh phi công tuấn tú, cao lớn. Khát vọng đó dày vò cô rất lâu. Nhưng thực tế vì vấn đề thành phần của gia đình, cô bị ép phải rời Thượng Hải, xuống tận thành phố N heo hút. Làm một cô công nhân bình thường trong xí nghiệp dệt của thành phố nhỏ vùng duyên hải này.
Cuộc đời đã sắp đặt như vậy. Trời đã định cho cô một dung nhan tươi đẹp, một trái tim cao ngạo và mọi khốn khó của kiếp người. Năm mười chín tuổi, do thất vọng, cô lấy bừa một người. Ông mối là giám đốc xí nghiệp. Người được làm mai là bà con họ hàng với giám đốc, một tay tài xế lái xe hàng, rất chăm chỉ làm việc, nhưng lúc nhàn rỗi chỉ uống rượu và đánh bài. Một người đàn ông dung mạo bình thường. Nhưng vì quan hệ với giám đốc nên giúp vợ đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn, trở thành nhân viên giám chế chất lượng. Năm hai mươi tuổi, cô sinh hạ được cậu con trai Hà Bình.
Sau khi lấy chồng, cô không còn chú ý chăm sóc nhan sắc nữa. Tóc tai luôn rối bời, cũng không trang điểm, chỉ thích màu đỏ tươi. Tất cả quần áo của cô đều mang màu đỏ. Vì ở đó có mang tàn tích thanh xuân còn sót lại của cô. Bệnh trầm uất như những mầm độc ẩm ướt, xâm hại từng tí một lên tinh thần và dung nhan của cô. Những đường nét của mũi và gờ môi đầy ắp sự đè nén, giống như lòng sông khô cạn. Thần kinh có lúc trì trệ, có lúc bùng lên điên cuồng, nhiều khi chỉ vì một chút xíu không vừa ý. Tâm trạng của cô giống như một trận thiên tai, như nước hồ đầy sỏi đá đục ngầu có thể sùng sục trào dâng bất kỳ lúc nào.
Ông chồng cũ nhịn nhục suốt mười năm. Cuối cùng trong một đêm nọ, khi cô lại nổi cơn điên đập phá, ném một cái cốc vào mắt chồng, khiến nó bị thương, anh đã không còn nhịn nổi nữa. Chọn cách rút lui.
Hôn nhân được giải thoát thoạt đầu còn đem lại cho cô hy vọng. Cô đang trong thời kỳ sung mãn nhất, vẫn có nhan sắc như bông hoa bừng nở và dục vọng tràn trề. Mặc dù phải đảm đương gánh nặng cuộc sống và con cái. Cô vốn không ưa trẻ con. Chỉ tham lam và đầy dục vọng, luôn khát khao được quay về cuộc sống như trước. Đàn ông trở thành lối thoát duy nhất. Cô tranh thủ tất cả cơ hội quan hệ với những người đàn ông có địa vị xã hội hoặc có quyền lực. Cô thử đưa họ về nhà, dù lòng quá rõ, một phụ nữ đã ly hôn nuôi một đứa con nhỏ đối với đàn ông chỉ là một thú tiêu khiển cho vui.
Sau khi chồng bỏ đi, cô mới phát hiện ra rằng rất nhiều gã đàn ông từng thề thốt với cô không thật lòng biến lời thề thành sự thật. Một lần nữa, cô lại bị sốc. Không rõ mình có phải tự tìm lấy ô nhục hay không. Cũng giống như tất cả phụ nữ xinh đẹp nhưng bất hạnh hoặc không cam tâm khác, cô đơn và dục vọng trở thành kẻ thù lớn nhất của cô. Cô bắt đầu khát khao hơi ấm và an toàn. Rồi cô gặp được người đàn ông này.
Cô biết anh đã có một người vợ quá cố ở quê và một đứa con nhỏ. Anh muốn đón con về học ở thành phố. Cô bắt anh mua nhẫn cưới cho cô sau khi được nhận lương, và sau đó tất cả thu nhập đều do cô quản lý. Anh đồng ý. Chỉ nói, Em phải cho con gái anh được sống ở thành phố này, cho nó được đi học. Cô cũng nhận lời. Hôm đó, anh xách một tay nải đen ngồi xe khách đường dài. Ba ngày sau, cô được nhìn thân thể đẫm máu của anh. Trong tay anh vẫn cầm chiếc bánh màn thầu lạnh cứng, trên mặt không hề có chút lưu luyến.
Đám tang vội vã xen lẫn tiếng khóc lóc và than thở xót thương không biết đến từ đâu. Dì Lan nhớ lại cuộc hôn nhân này mới ngắn ngủi bốn tháng đã mất đi người đàn ông vừa đem lại cho cô niềm hy vọng nương tựa. Cô thấy bất lực về cuộc sống. Sự bất lực, không được ai giúp đỡ như được lôi từ đâu ra, khiến cô khiếp sợ đến nghẹt thở. Phảng phất như một cơn sóng ủ ê trong đại dương đen thăm thẳm, lạnh buốt tới xương. Nỗi khiếp sợ đó chỉ có Nam Sinh đem lại vận rủi mới có thể giúp cô xả hết cơn uất ức. Nam Sinh vẫn đứng im thin thít trong góc tường, không dám phản ứng gì.
Cô nhấc cổ áo của Nam Sinh, đẩy con bé tới cạnh xác bố nó. Và rít lên bằng cái giọng sắc lạnh, Tới xem bố mày đi. Nhớ rỏ mấy giọt nước mắt lên người ông ấy. Mày sẽ không còn được nhìn thấy bố nữa. Chính mày đã giết hại bố. Mặt Nam Sinh bị đè dí xuống phần đầu của xác người đàn ông đang nằm thẳng. Nó thở dồn dập, lồng ngực như rách toạc ra đến nơi. Nhưng đôi mắt nó vẫn một màu trống rỗng. Nó chỉ có thể nhìn thấy một vệt máu trên trán người đàn ông nọ. Vết máu đó trốn sau đám tóc đen, do người hoá trang trong nhà xác không kịp lau kỹ.
Con bé cứ nhìn chằm chằm vào vết máu đã đông cứng như vậy. Nó ngửi thấy mùi của bố nó trong bầu không khí lạnh giá, mang theo vị tanh ngọt của máu và một mối quan hệ thần bí nào đó. Nó thở sâu. Một bầy chim đen vỗ cánh trong bầu không khí lạnh buốt. Đôi cánh của chúng sượt qua mặt con bé. Nó nhìn chúng.
Rất nhiều người bu tới. Dì Lan bị giằng ra. Và cất tiếng gào khóc sắc lẹm như thú dữ. Tiếng một số người lạ cũng ùa vào chen chúc hỗn loạn.
Đừng làm con bé sợ. Thả con nhỏ ra...
Hà Bình. Hà Bình. Đem em gái con về nhà đi...
Những cơn sóng âm thanh ồn ào cứ đập ùm ụp bên mình. Nam Sinh bị đẩy tới đẩy lui. Rồi bàn tay tuyệt vọng túm chặt cổ áo con bé rốt cuộc cũng chịu bỏ ra.
Hà Bình năm đó mười hai tuổi. Thằng bé cứ ngồi trên bậc thềm đá đầu cửa, bực bội lia những viên sỏi. Nó mặc một chiếc áo khoác lông chim màu đen và quần vải thô. Giầy rất bẩn. Đầu húi cua. Ánh mắt tối sầm. Đó là một thiếu niên gầy gòm và trầm lặng, Nó lười biếng đứng dậy, xuyên qua đám đông hỗn loạn, nhìn thấy con bé mặt trắng bệch vì hoảng sợ. Nó hất cằm về phía con bé, không nói một tiếng, bỏ chạy ra ngoài trước.
Nam Sinh chạy theo sau. Chúng đi ra khỏi nơi thiêu xác, dẫm lên những tờ giấy vụn đầy đất. Đám giấy yếu ớt xoáy thành vòng tròn trong gió. Xe buýt vắng hoe. Hà Bình và Nam Sinh một cao một thấp đứng đợi xe bên đường. Xe tới, chúng lên xe. Hôm đó là giao thừa. Tuyết rơi rất dầy. Mọi người trên đường đều vội vã, mặt ai nấy cũng hưng phấn và mệt mỏi. Nhưng đối với gia đình này, đó là một ngày tăm tối. Họ không biết làm thế nào để gánh nổi nó.
Xe dừng lại ở một đầu phố. Cằm của Hà Bình lại khẽ động đậy, ra hiệu cho Nam Sinh theo nó xuống xe. Dây giầy của Nam Sinh tuột cả ra nhưng không dám dừng lại để buộc. Nó lảo đảo đi theo thằng bé. Trên đường ngập đầy bùn dính do tuyết và nước mưa tạo thành. Ngõ nhỏ ngoắt ngoéo hết rẽ bên này lại rẽ bên khác như một mê cung. Hà Bình đi như bay, đi một đoạn lại dừng lại chờ Nam Sinh. Nó có vẻ lạnh lùng và thù địch với con bé vì lạ lẫm và vì cái tai nạn do con bé đem lại. Thằng bé dậm từng bước chân nặng nề, làm toé lên những đám nước bùn đen. Nhưng cùng lúc, lòng thằng bé lại day dứt một tình cảm thương xót rất phức tạp. Mặt con bé rất ngây thơ. Nó là một đứa mồ côi. Đôi mắt con bé chẳng biết gì cả, trong sáng tới mức không hề có giọt lệ.
Hơn tám giờ tối đêm giao thừa, Nam Sinh đi theo Hà Bình trong cái ngõ vắng đầy tuyết.
Nam Sinh dừng lại. Tuyết đã rơi rất nhiều. Tóc và khăn nó bám đầy những bông tuyết dầy. Hà Bình quay đầu lại, gắt, Sao không đi tiếp? Con bé phụng phịu, Em đói. Rồi cúi đầu nhìn đôi giầy của mình. Dây giầy đã bị lấm bùn đất. Hà Bình đi tới, cúi xuống buộc lại dây giầy cho con bé. Tay thằng bé dính đầy vết bẩn. Nó tiện tay chùi luôn lên quần áo của mình. Nó nhìn con bé. Con bé cũng nhìn lại. Xung quanh tối om, chỉ có tiếng pháo nổ rộn ràng.
Chúng tìm đến một tiệm mì nhỏ chưa đóng cửa. Hà Bình kêu, Cho một bát mỳ Dương Xuân, một bát mỳ thịt bò. Chúng ngồi trên chiếc ghế nhờn mỡ và bẩn thỉu. Một cái bóng đèn yếu ớt được mắc trên đỉnh nhà. Trên truyền hình vẳng ra tiếng nhạc, tiếng trống rất đinh tai nhức óc. Ông chủ bưng lên hai bát mì nóng hổi còn bốc khói. Hà Bình đặt bát mì Dương Xuân trước mặt mình, đẩy bát mì thịt bò ra trước mặt Nam Sinh.
Nam Sinh nhìn bát mì. Trong bát của nó có thịt bò, rau thơm, còn cả vài lát hành tây nữa. Hà Bình vẫn không thèm hé rằng nói một câu, xọc đũa vào bát vùi đầu vào ăn. Nam Sinh cũng cầm đũa. Bóng đèn ấm áp trong phòng tỏa sáng hơi nóng bốc lên nghi ngút từ bát mì. Trán hai đứa lấm tấm mồ hôi. Đó là bát mì thịt bò đầu tiên mà Nam Sinh được ăn. Nam Sinh còn nhớ. Mì ở thành phố, nước còn nhiều dầu mỡ và mặn mà, thịt bò thái mỏng thơm ngon. Đó là bữa ăn ngon nhất mà con bé từng ăn. Nó húp sạch sành sanh chỗ nước.
Ngẩng đầu lên, thấy Hà Bình đang nhìn nó bằng ánh mắt u uất kỳ lạ. Thằng bé dặn, Không được nói lại với dì rằng chúng ta đã ăn mì. Rõ chưa? Nam Sinh gật đầu. Hà Bình còn hỏi. Ăn no chưa? Nam Sinh đáp, no rồi ạ. Chúng rời tiệm mì. Một cái tiệm cũ kỹ và bẩn thỉu, trước cửa tiệm treo hai chiếc đèn lồng đỏ tươi tắn. Trên bậc thềm chất đống đầy tuyết ẩm.
Mãi tới gần sáng, dì Lan mới về nhà. Mắt dì đỏ ngầu, giọng lè nhè. Sau khi đau đớn đến tột cùng, dì được người ta đỡ về nhà. Nhìn thấy Nam Sinh, dì nói với khuôn mặt vô cảm. Hôm nay bà cô cháu dưới quê thay mặt bà ngoại cháu gọi điện tới, nói rằng muốn đưa cháu đi. Nhưng cô nói phải làm theo ý nguyện của bố cháu, giữ cháu lại. Sau này nhà ta ăn cái gì, cháu ăn cái đó.
Nam Sinh sống trong phòng của Hà Bình. Trong đó đặt một cái giường nhỏ. Đó là một căn phòng nhỏ hẹp hướng Tây. Giường lạ, chăn lạ, mùi lạ. Ngoài cửa sổ vẫn vẳng tới tiếng pháo lẻ tẻ. Tất cả đều lạnh lẽo tới ghê người. Con bé ngồi trong góc tường, không dám hé rằng. Vọng tới tiếng cãi nhau của dì Lan và Hà Bình. Tiếng phẫn nộ của dì Lan có tiếng vỡ sắc nhọn, như thể tiếng vỡ của thuỷ tinh.
Hà Bình, có phải mày lấy năm đồng tao đặt trên bàn không?
Con không cầm.
Mày không những ăn trộm tiền lại còn nói dối nữa. Lưu manh giống hệt thằng bố mày. Có phải ra ngoài ăn rồi không?
Hà Bình đáp, Không ạ. Bọn con ra ngoài xem pháo nổ.
Mày nói láo. Dì rít lên. Tiếng phích nước nóng bị đập mạnh xuống đất choang choang. Nước nóng và những mảnh vỡ bắn lung tung trong phòng. Dì Lan bước tới giữ chặt cổ Hà Bình, tát nó rất mạnh. Cô dùng hết sức để tát con. Hà Bình phẫn nộ giãy giụa như một con thú. Dì Lan kêu gào, Mày quỳ xuống. Thàng lưu manh. Đồ mất dạy. Quỳ xuống.
Trong góc tường, Nam Sinh lấy hai tay bịt chặt tai. Con bé nghe thấy tiếng da thịt bị đánh bùm bụp. Nó chưa từng trải qua cảnh như vậy. Tim đập lồng lên hốt hoảng trong bóng tối như sắp rách toạc ra. Phải rất lâu sau, bên ngoài mới yên tĩnh trở lại. Ánh sáng của tuyết hắt vào từ cửa sổ. Hà Bình vào phòng. Nó cởi quần áo trong đêm tối. Nhổ một đám máu vào góc tường, thở nặng nhọc. Đang cởi đồ được một nửa, thấy Nam Sinh ngồi trên giường, đang nép vào góc tường quan sát nó. Nó ỉu xìu hỏi, Sao không ngủ, ngồi đó làm gì?
Nam Sinh đi tới bên giường thằng bé, sờ vào mặt nó. Nó đau quá vội né, cáu kỉnh nói, Đừng có đụng tới tao. Nó trèo lên giường, lôi chăn lên đắp. Trên cánh tay nó có vết máu do bị thuỷ tinh cứa. Nam Sinh thấy tay mình dính đầy máu. Đó là máu từ vết thương của Hà Bình. Con bé nắm chặt tay, trĩu nặng đứng trong bóng tối, cảm thấy lòng bàn tay đau buốt. Con bé lí nhí, Sau này chúng mình đừng ra ngoài ăn mì nữa.
Thằng bé nói, Không sao. Sau này anh vẫn đưa em đi.
Sao dì lại đánh anh như vậy?
Bà ấy có bệnh. Giọng Hà Bình lạnh lùng vang lên dưới chăn. Nó không muốn nói tiếp.
Lúc đang lơ mơ sắp ngủ, Hà Bình nghe thấy tiếng phát ra từ trên giường con bé trong bóng tối. Rất khẽ, lúc có lúc không, mãi không dứt. Thằng bé nghe một lúc, rồi tụt xuống giường, tới gần.Nam Sinh co rúm người. Nó sờ đầu con bé. Trán con bé bỏng rãy như lửa, như thiêu đốt cả bàn tay nó. Nó lại sờ tay con bé. Thân hình con bé đang khẽ run bần bật, cũng đang sốt. Thằng bé nói, Nam Sinh, em bị ốm rồi.
Em muốn về nhà. Tiếng con bé rất khẽ nhưng kiên quyết.
Đây chính là nhà của em.
Nó nâng mặt con bé lên, định cho uống thuốc. Sờ phải nước mắt trên mặt con bé. Cả gương mặt ẩm ướt bởi nước mắt lạnh giá. Nó muốn bật đèn nhưng con bé không chịu. Con bé nói, Tại sao em lại giết bố?
Hà Bình đứng trong bóng tối nhìn con bé, phát hiện thấy mình không nói nổi câu gì. Ngần ngừ mãi, nó đưa tay ra bịt lấy mắt con bé. Nước mắt của con bé như một thứ dịch thể ấm nóng thấm đẫm vào lòng bàn tay nó. Nó nói, Ai nói em giết bố? Chỉ là bố rời xa em mà thôi.