Chương 15
Lang thang

Tại sao cứ phải sống trong đám người xa lạ ở một thành phố xa lạ? Nam Sinh tự hỏi.
Cô muốn về nhà.
Nam Sinh quyết định phương hướng tương lai. Cô muốn đi Nam Kinh.
Cô thu dọn hành lý. Trong chiếc va ly to đùng nhét đầy những cuốn sách yêu thích và quần áo. Thanh toán tiền cho chủ nhà. Rồi ra bưu điện gửi trả lại số tiền cho Hà Bình. Cô để lại lời nhắn, Hà Bình, không cần gửi tiền cho em nữa Em đi đây.
Xe lửa chạy trên đường sắt suốt đêm. Nam Sinh trằn trọn mãi không yên giấc, cứ chốc chốc lại chợt tỉnh. Nghe thấy tiếng đập xình xịch rất đúng quy luật của bánh xe lửa vào đường ray. Âm thanh thật quen thuộc. Cô đã từng ôm ấp hy vọng và hưng phấn chạy hàng ngàn cây số tới Quảng Châu thăm Hà Bình. Lúc đó ở thành phố đầu này là một người đàn ông mà cô yêu. Còn đầu kia lúc này lại là một người đàn ông yêu cô. Lòng cô chỉ cảm thấy nỗi cô đơn không đáy.
Cô rút từ trong túi du lịch ra một chiếc áo koác dài tay mùa hoa hồng đỏ, đắp lên người. Mùi quen thuộc, là mùi của Quảng Châu. Đó là chiếc áo mà Hà Bình và cô cùng mua. Anh nói, Em mặc màu hoa hồng đỏ rất đẹp. Anh ngậm điếu thuốc, ngắm cô. Ngông cuồng, hoang dã nhưng chân thật. Chính là người đàn ông như vậy. Người đàn ông cô yêu. Nhưng người đàn ông này không thể quay lại nữa rồi.
Lúc hơn một giờ sáng, trong toa tàu nóng nực và bóng tối, Nam Sinh kéo áo trùm lên mặt, khóc không ra tiếng.
Khoảng tám giờ sáng, La Thần đón được Nam Sinh. Cô gọi điện cho anh. Lúc thông báo quyết định của cô, anh sướng đến nỗi nói cà lăm. Đúng thế. Đó là một người đàn ông chân thành, chất phác. Đó là người đàn ông yêu cô. Cô giống như một con chim, phải đuổi theo hướng về nơi ấm áp. Vì cô mệt rồi, sắp chết rồi.
Cô chậm rãi đi xuống ra khỏi cửa to ãe, mặc một chiếc váy liền màu xanh đậm và chiếc áo rũ cánh màu trắng cổ tròn. Mái tóc dài ngoan ngoãn rũ thẳng xuống bờ vai. Gương mặt sạch sẽ, hơi tiều tuỵ. Trông còn nhợt nhạt và hững hờ hơn cả lần gặp trước. Đôi mắt cô đơn như bờ biển sâu thẳm, nhìn không rõ là nét loang loáng đó là ánh trăng hay sóng dội bờ.
Cô xách va ly, nhìn anh khẽ cười. La Thần đi tới, đón chiếc va ly, ôm cô thật chặt. Anh nói, Nam Sinh, mừng vì em đã tới Nam Kinh.
La Thần có một căn hộ độc thân trang trí đơn giản gần Hán Trung Môn, do tạp chí phân. Anh đưa Nam Sinh về nhà. Trên xe lửa, cô ngủ không ngon nên vừa tắm xong đã ngủ ngay. Cô ngủ rất lâu, từ buổi sáng tới tận chín giờ tối mới tỉnh giấc. Cảm giác yên bình và dài dằng dặc như một giấc mơ. Phòng rất gọn gàng, một giá sách lớn đựng đầy sách và tạp chí. Ánh đèn rất sáng. Chăn sạch sẽ và có mùi đàn ông lạ. Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm và ánh đèn từ những cư xá cao tầng. Nơi nay không phải là Phụng Kiều, không phải là thành phố N, không phải là Hàng Châu, cũng không phải là Quảng Châu.
Đây là Nam Kinh. Lận đận mãi cô cũng tới được một địa điểm khác.
La Thần trong bếp. Nam Sinh tụt xuống giường, tới đó, thấy anh đang hầm canh. Anh nói, Nam Sinh, anh vừa mua gà và nhân sâm. Cơ thể em nom yếu lắm. Phải ăn nhiều thứ hơn.
Trong bếp ngạt ngào mùi thức ăn thơm phức. La Thần vừa trông nồi canh vừa đọc bản thảo. Nam Sinh ngồi xuống ăn. Ăn xong, La Thần vào bếp rửa bát. Anh không hỏi gì cô. Cô chậm một điếu thuốc, hút hết. Rồi dụi đầu thuốc, đi lại, ôm chặt La Thần từ phía sau.
Mặt cô áp lên vai anh. Cô nói, Chúng ta lấy nhau nhé? La Thần hơi sững người nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại. Anh nói, Nam Sinh, em biết anh yêu em. Chỉ hận không thể lập tức cưới em được. Nhưng anh cần phải để cho em một khoảng thời gian suy nghĩ kỹ. Trong thời gian đó, anh sẽ ổn định cho em công việc và cuộc sống. Nếu lúc đó em vẫn muốn như vậy, chúng ta sẽ kết hôn.
Tối đó, họ ngủ bên nhau. La Thần ôm Nam Sinh vào lòng. Họ không làm tình. Nam Sinh không thấy ham muốn, cũng không muốn giả vờ. La Thần nhắm mắt, như đã ngủ. Nam Sinh chậm rãi xê dịch cánh tay anh, đặt xuống dưới cổ mình. Dưới ánh sáng từ ngoài cửa sổ ùa vào, cô ngắm nghía gương mặt người đàn ông lạ. Cái trán của anh, lông mày của anh, cái mũi của anh, đôi môi của anh, cái cằm của anh... Mọi đường nét của anh đều cần cô làm quen và nhớ rõ.
Đó không phải là cậu thiếu niên đứng ở đầu đường tuyết rơi. Cũng không phải là người đàn ông ôm ghì lấy cô trong mồ hôi và nước mắt tại căn phòng nhỏ nóng nực ở Quảng Châu. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai anh, áp mặt lại gần. Trên người La Thần có mùi tinh khiết và thơm tho. Mùi da thịt và hơi ấm của anh thấm dần sang da thịt cô từng tí một, như nước hồ bao bọc lấy Nam Sinh.
Nam Sinh gắng nhịn tâm lý không phù hợp và bài xích đối với những thứ lạ lẫm. Cô tự nhủ, Nam Sinh, mày phải tử tế hơn. Mày phải bắt đầu lại từ đầu.
Nam Sinh ở lại Nam Kinh. La Thần bắt đầu giúp cô tìm việc. Anh muốn giúp cô liên hệ một vị trí biên tập trong tạp chí hoặc tờ báo. Đối với anh, đây là chuyện trong tầm tay. Anh nói với Nam Sinh, em có năng khiếu viết văn. Sau khi vào toà soạn, chính thức bước vào giới văn đàn sẽ có lợi rất lớn. Anh thay Nam Sinh tính toán kế hoạch tương lai rất tỉ mỉ, đề nghị Nam Sinh nghỉ ngơi một thời gian.
Rảnh rỗi lúc nào, anh lại đưa cô đi chơi khắp nơi, làm quen với thành phố. Như hương rượu và tiếng tiêu trong màn đêm nhạt dần, chỉ đọng lại nỗi cô đơn. Những nếp nhà thấp tì xam xám trong khu thành cổ, hai bên đường là những cây ngô đồng cao to, vững chãi. Trong mưa, lá cây xanh tươi thốt lên những tiếng hoài niệm.
Quả nhiên La Thần đưa cô đi ngắm Trung Sơn Lăng trong mưa. Trên đường, anh khẽ khàng cúi xuống, hôn lên mái tóc ẩm ướt của Nam Sinh. Anh rất trân trọng cô. Có lúc Nam Sinh đi ra ngoài một mình những khi La Thần đi làm hoặc tăng ca. Cô tự đi xe tới khu tường thành. Tường thành tối tăm, rêu xanh và dây leo phủ kín. Trong màn mưa lắc rắc, cô nhẹ nhàng băng qua con đường lát đá xanh. Rồi ngồi lên bờ tường ngắm nhìn hồ Huyền Vũ và con đường huyên náo bên dưới, cởi áo lên buộc lại che đầu, châm một điếu thuốc. Năm đó cô hai mươi hai tuổi.
Cô cũng thích tới thế giới đại dương xem cá. Khu tham quan tĩnh mịch tối tăm, không một tiếng động. Chỉ khi áp sát vào bể kính mới nghe thấy tiếng lục bục của ô-xy trong nước. Những sinh mệnh đến từ thẳm sâu của đại dương có tự do cách biệt với trần thế. Nam Sinh tì sát mặt lên bể kính, nín thở ngắm chúng. Cô không biết chúng vui vẻ hay đau buồn. Trông chúng có vẻ cô độc nhưng không bao giờ kể than.
Đường hầm dưới chân như lay động, trên đầu và hai bên đường là những bể nước to đùng. Từng đám cá lớn bơi lội rất gần, chỉ cách một tấm kính. Khi chúng vẫy đuôi bơi lại, Nam Sinh áp lòng bàn tay vào tấm kính, cười với chúng.
Cuộc sống cứ phẳng lặng trôi đi như vậy.
Hàng ngày La Thần làm đủ các món ăn cho cô. La Thần mua đĩa phim mà cô thích xem. Buổi tối, anh viết lách ở bàn, chốc chốc lại quay đầu kêu tên cô. Nam Sinh ơi Nam Sinh nằm bò trên thảm xem VCD, vừa hút thuốc vừa ăn lạc. Anh kêu một tiếng, cô đáp một tiếng, rồi đi về phía anh, nhẹ nhàng vùi đầu vào cổ anh.
Họ thân thiết, yên bình và đơn giản. Như thể quen nhau đã nhiều năm, chỉ là những người thân lại được trùng phùng sau khi thất lạc nhau. Không có quá nhiều lời nói. Rất nhiều khi cả hai mặt đối mặt ăn cơm trong im lặng. Rồi cùng nhau xuống nhà đi dạo, trò chuyện một chút về các vấn đề văn học và thơ ca. Mùa đông ở Nam Kinh sắp tới. La Thần nói, Vào mùa đông, Nam Kinh có tuyết to, tuyết trắng mịt mùng phủ kín tường thành, đỉnh núi, lăng mộ... Lúc đó mới có thể nhìn thấy cái đẹp và vẻ hoang lạnh của thành phố này. Họ cứ đi dạo như vậy, đi qua cả cây ngô đồng trụi lá. Nam Sinh bắt đầu nghịch ngợm. Cô đòi, La Thần, bế em. La Thần hơi ngượng, nói, Đợi lát nữa, ở đây toàn người. Nam Sinh nói. Thế thôi vậy. Cô vẫn đút tay vào túi của La Thần, đi về phía trước.
Nhưng đột nhiên cô chợt nhớ tới Hà Bình. Nụ cười kiêu ngạo của anh ấy. Thường tung cô lên cao rồi đón lấy, ôm chặt lấy cô xoay vòng tròn. Cô kêu la ầm ĩ. Kêu trong vui sướng. Niềm vui đó cô khắc cốt ghi tâm. Vì thế mới đau khổ. La Thần không thể đem lại những thứ như vậy.
Chớp mắt Tết âm lịch sắp tới. La Thần đã ổn định xong công việc cho Nam Sinh, tới làm biên tập ở một tạp chí văn học nổi tiếng mà người quen anh giới thiệu. Như vậy Nam Sinh có thể tiếp xúc được với rất nhiều nhà văn, nhà phê bình nổi tiếng và giới truyền thông báo chí. Chỉ cần cô nỗ lực có thể làm được rất nhiều việc trên vị trí công việc thuận lợi đó. Anh sẽ giúp em, Nam Sinh à. La Thần nhìn cô, nói, Hai chúng ta ở bên nhau, không có chuyện gì không thể làm nổi.
Nam Sinh nhận lời tới nhà La Thần ăn cơm cùng bố mẹ anh. Ăn Tết xong, cô có thể đi làm.
La Thần mang theo tiền thưởng cuối năm vừa được phát, đưa Nam Sinh đi siêu thị mua quần áo. Họ đi hết tầng này tới tầng khác. Nắm tay nhau. Bên cạnh là những đám người bộ dạng hớn hở chen chúc. Thỉnh thoảng La Thần quay đầu lai, khẽ hôn nhẹ lên trán cô. Nam Sinh xao xuyến. Chưa có chàng trai nào trân trọng cô như La Thần. Cô rất dịu dàng. La Thần chọn trang phục mà anh cho rằng Nam Sinh mặc lên sẽ đẹp. Chiếc áo khoác lông cừu màu xanh đen, áo len cao cổ màu trắng. Anh đeo nó lên tay cô, nói, Nam Sinh, sau này anh sẽ đổi thành nhẫn kim cương cho em. Không lâu đâu.
Nam Sinh im lặng mỉm cười. Cô miết tay lên chiếc nhẫn lạnh giá, nhìn La Thần đang rất thoả mãn. Cô nghĩ thầm, Thôi cứ thế này đi. Cứ như vậy đi. Chỉ có thể như thế mà thôi. Cô giấu hết những thứ không thích ôm trọn trong lòng.
Cuối cùng Nam Kinh cũng có tuyết rơi. Tối đó, Nam Sinh và La Thần ân ái. Nam Sinh cảm thấy trong bóng tối La Thần bao trùm lên cô. Tay anh mềm mại nhưng ấm áp. Cơ thể anh và Hà Bình không giống nhau.
Hà Bình nóng bỏng, thô bạo và cường tráng. Hơi thở và da thịt Hà Bình luôn để lại cho cô vết thương sau vô số lần nhớ lại. Nhưng cơ thể của La Thần lại yếu ớt và ấm áp dính chặt lấy cô. Không có sức mạnh. Không có xúc cảm. Cô không quen cái kiểu vuốt ve của anh, không quen với thân hình cao gầy của anh và làn da trơn mịn. Thậm chí không quen cả cái mùi trong miệng anh. Khi hai người không còn bất kỳ điều gì che đậy, có thể tiếp xúc nhau thân mật đến vậy, cô mới phát hiện ra rằng, cô vẫn không quen người đàn ông này.
Song, Nam Sinh vẫn ra sức cố cho La Thần cảm thấy được an ủi. Cô vuốt ve cơ thể anh, hôn anh, khiến anh cảm nhận được niềm hoan lạc khi da thịt được cận kề. Trong khi lòng cô không chút cảm xúc. Thậm chí có lúc, khi mở mắt, nhìn thấy anh đang hổn hển và gương mặt méo mó bởi dục vọng chi phối, lòng cô còn thoáng dội lên nỗi chán ghét và ghê tởm. Cô còn nhớ gương mặt của Hà Bình trên người cô trong bóng tối. Nét tuấn tú và hoang dại của anh. Đôi mắt rực cháy như có thần... Nam Sinh nhìn thân hình trắng trẻo của mình, nó đã trải qua đau khổ và kiếp nạn. Cô không tin nổi nó đã bị Hà Bình đóng một dấu vết lên đó. Một lần nữa cô lại thấy nhục nhã. Đành nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt đang cúi xuống người mình nữa. Gương mặt của một người đàn ông khác. Nước măt của cô rỉ ra từ khoé mắt.
La Thần cũng không làm được lâu. Anh yếu xìu rất nhanh và rút lui, toàn thân đẫm mồ hôi nhớp nháp. Nom anh rất buồn, khẽ gặng hỏi Nam Sinh, Có phải em giận không, Nam Sinh? Nam Sinh đáp khẽ, Không sao, sau này sẽ tốt hơn. Cô không hề thất vọng. Tối hôm đó, cô chỉ cảm thấy một nỗi tuyệt vọng không gì có thể thay thế nổi.
Cuối cùng cũng đi gặp bố mẹ La Thần. Anh còn có một ông anh và một em gái đang học đại học. Cả nhà rất náo nhiệt. Bố mẹ La Thần đều là giáo viên đại học, tính tình hoà nhã, có khí chất cao quý của nghề nghiệp. Hôm đó là giao thừa. Lại tới giao thừa. Là ngày cả nhà đoàn viên, nhưng Nam Sinh chưa từng chính thức được tận hưởng một ngày lễ như vậy. Có rất nhiều giao thừa đều đem lại cho cô nỗi đau khổ trĩu nặng. Trừ tối hôm nay.
Mùa đông Nam kinh tuyết rơi nhiều. Tuyết trắng bao trùm lên cả thành phố trống trải. Cả nhà đông người như vậy vây quanh bàn thức ăn nóng hổi, trò chuyện, cười nói, ăn lẩu. Đó là một đêm Nam Sinh thấy vui vẻ. Họ không hề có chút ác cảm với cô. Không hề vặn vẹo tại sao cô đang học đại học lại bỏ ngang, tại sao lại từ Hàng Châu tới Nam Kinh, tại sao lại sống cùng với La Thần... Họ rất cẩn thận tránh né mọi đề tài nhạy cảm, chỉ không ngừng gắp thức ăn và mỉm cười với cô. Nam Sinh thấy tay chân mình thật thừa thãi trước sự nhiệt tình đó. Cô không quen người khác đối với cô quá tốt. Sợ nó vỡ nát nên lòng lại càng hoảng hốt Cô ra sức giấu kín nỗi khiếp sợ của mình. Đúng thế. Những người đối xử tốt với cô không quá nhiều. Những thứ ấm áp trong quá khứ của cô quá ít ỏi.
Họ bàn về chuyện hôn nhân. Chờ thêm một hai năm nữa. Khi mùa xuân tới. La Thần cười, nhìn Nam Sinh, nắm chặt lấy bàn tay cô dưới bàn ăn trong tay anh. Tay anh to và ấm nóng. Bọn con có thể xin nghỉ phép đi du lịch, sang châu Âu trượt tuyết. Đột nhiên Nam Sinh cảm thấy những ánh nhìn thân thiết dồn tới cô. Cô cười, gật đầu xác nhận. Trên gương mặt La Thần nở nụ cười hoan hỉ.
Ăn cơm xong đã rất khuya. Ngoài đường tuyết lớn vẫn mịt mùng. Nam Sinh và La Thần đi bộ về nhà. Đường phố vắng tanh. Mấy cành khẳng khiu của cây ngô đồng hắt bóng xuống nền tuyết. Thỉnh thoảng có tiếng pháo đì đẹt vang. Một lần nữa, Nam Sinh lại ý thức được mình đang ở Nam Kinh. Một thành phố xa lạ không có người thân. Một thành phố sẽ đem lại cho cô người chồng tương lai, hôn nhân và gia đình.
Cô đã uống rất nhiều rượu vang, mặt nóng rẫy. La Thần đi bước bên cạnh cô, huyên thuyên không ngớt. Tối nay, anh rất vui. Nam Sinh dừng lại, móc từ trong túi ra một bao thuốc nhăn nhúm, tự châm cho mình. Cô đã nhịn suốt nãy giờ. Lúc về tới khu nhà, cô nói với La Thần. Anh lên trước đi, em ra siêu thị mua ít đồ.
Nam Sinh đi tới cột điện thoại góc phố. Bên trong không người, chỉ có tiếng tuyết rơi đập vào tấm kính. Nam Sinh hút hết điếu thuốc, vứt xuống đất dập lửa. Ngần ngừ. Gió lớn gào rít cuốn theo đám tuyết tung trên phố. Trong toà cư xá sừng sững, cửa sổ hắt ra ánh đèn ấm cúng màu vàng cam. Hết năm rồi. Mọi người đương sum vầy. Khi còn ở nhà bà ngoại ở Phụng Kiều, bố sẽ từ thành phố về, mang cho cô quần áo và giầy dép mới. Giấu trong ngăn tủ định tới mùng một Tết mới mặc, nhưng cô nhịn không nổi, luôn chạy tới mở ngăn tủ hết lần này tới lần khác, sờ vào quần áo và giầy dép, chỉ tiếc thời gian không thể chạy như bay... Lúc đó cô vẫn rất vui sướng. Kể cả thời kỳ ở thành phố N. Hà Bình đưa cô đi đốt pháo, đưa cô đi xem pháo hoa.
Những chuyện cũ mà cô từng có như nước bên bờ rút sạch, không để lại chút dấu tích. Chỉ có cô độc như một chứng bệnh, dần dần khiến cô trở nên tàn phế. Lúc này, cô khát khao được nghe thấy giọng nói của Hà Bình xiết bao. Cô muốn biết anh đang ở đâu, sống ra sao, có hạnh phúc không. Cô nghe thấy chuông điện thoại reo ba tiếng. Tới lần thứ tư vừa dứt, cô gác máy xuống. Cô đã mất cả dũng cảm đối mặt với nỗi đau của chính mình.
Nam Sinh bắt đầu làm việc ở tạp chí.
Trước đây cô đã làm rất nhiều việc để kiếm tiền. Làm công theo giờ trong quán bar, tiệm bán đồ ăn nhanh, bán hàng, làm quảng cáo, biên tập từ ngữ cho đài phát thanh... Cô làm việc vì cuộc sống. Còn công việc này, cô lại đang vì nó mà sống. Sớm đi tối về mỗi ngày, lập chương mục, tổ chức bản thảo, chọn đề tài. Thường đi công tác. Đồng thời cũng tự sáng tác. Cô viết tiểu thuyết. Để mình bận bịu tới mức không mở được mắt. Như vậy có thể tránh được phải nhìn thấy tình cảm giữa cô với La Thần. Có thể tránh khỏi phải gần gũi anh ấy.
Cô sợ phải làm tình với anh. Cảm giác xa lạ khiến cô thấy như tự bán mình. Nhưng cũng hiểu rõ người đàn ông này rất trân trọng và yêu thương cô. Khi vùi đầu vào ngực người đàn ông đó, không nhẫn tâm, cũng không cam tâm. Chỉ thấy ủ ê. Không phải La Thần không rõ Nam Sinh lãnh đạm với anh. Nhưng anh chỉ coi nó như thói quen của cô. Lần đầu tiên gặp Nam Sinh, cô cũng vậy. Đứng trong góc hút thuốc, không thèm để ý tới bất kỳ ai. Trên người cô có tài hoa toả sáng, chỉ vì bị chôn vùi trong nỗi đau của cuộc sống quá lâu nên cô không hiểu rõ chính mình. Cô cũng không hiểu rõ những xúc cảm trong tim và sức mạnh của mình. Không tin nổi chúng có thể đem lại cho cô một cuộc đời khác hẳn bình thường.
Khi đi họp tại Hội nhà văn, rất nhiều nữ nhà văn trẻ ăn vận lả lướt, rất hợp thời trang. Ra sức tiếp cận lãnh đạo của giới truyền thông báo chí và nhà xuất bản. Những việc đó, Nam Sinh không thể làm nổi, cũng không có hứng thú. Cô không có khát vọng và nhu cầu, do vậy cũng không có động cơ. Một cô gái trẻ mặc quần bò cũ, áo vải trắng, tóc thẳng buông vai, hơi rối, nét mặt thản nhiên pha chút tang thương, phong cách khác thường.
Cuộc đời như chiếu cố cho những kẻ ương bướng nhưng không mục đích theo đuổi. Tiểu thuyết của Nam Sinh được phản ứng rất mãnh liệt, như pháo hoa nổ tung trên trời đêm, chói loà mắt những người đứng xem. Sách của cô bắt đầu bán rất chạy. Đồng thời tần suất của các cuộc phỏng vấn và đặt bản thảo cũng không ngớt. Nam Sinh bước vào thế giới xuất bản với tư thế ngược dòng. Việc đầu tiên sau khi cô nhận được tiền bản quyền cuốn sách chính là thuê nhà cho mình ra ở riêng.
Cô nói với La Thần rằng nhà đang ở xa toà soạn quá. Vả lại hai người đều cần sáng tác, chen chúc trong một không gian quá nhỏ, cũng có ảnh hưởng. La Thần im lặng hồi lâu. Anh nói, Nam Sinh này, anh không muốn thấy em làm như vậy là muốn rời xa anh.
Nếu muốn xa anh, em sẽ rời khỏi Nam Kinh. Nam Sinh nhìn vào mắt anh. Cô nói, Từ nhỏ em đã không có một mái nhà thuộc về mình, luôn phải sống nhờ trong những môi trường khác nhau. Em chỉ muốn có một mái nhà thuộc về mình.
Lẽ nào cô cho rằng bây giờ là sống nhờ sao? Chúng ta sẽ có một gia đình chung.
Không. Em hy vọng anh sẽ hiểu. Em là một người ích kỷ, chỉ chú ý tới cảm giác của mình.
Nhà trọ nằm trong khu sành điệu của thành phố. Đó là một căn nhà cổ khá lâu đời, dây leo quấn đầy ban công sắt uốn. Phòng rất rộng. Ngoài cửa sổ là cây hoa quế cao to. Nam Sinh bắt ông chủ nhà dọn hết đồ đạc cũ. Tự mua lấy giường mới, tủ quần áo, giá sách, bàn. Mua rèm cửa sổ và khăn trải bàn bằng vải sa tanh trắng nền hoa vụn li ti, những đồ sứ tinh tế và những cây đèn kiểu cổ. Mua một bình hoa to, mỗi tuần mua về một bó to bách hợp và mào gà cắm trong nước sạch. Rồi cô đem ảnh bố mẹ lồng vào khung kính, treo lên tường. Kinh Thánh của bà ngoại đặt ở đầu giường.
Tối đó, Nam Sinh ngủ trong căn phòng thuộc về mình. Cô và La Thần hẹn gặp gỡ nhau hai ngày nghỉ cuối tuần. Lúc hàng ngày cả hai đều bận rộn công việc. Công việc. Chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Nếu thực sự yêu một người đàn ông, phụ nữ bao giờ cũng tình nguyện nấu cơm, dọn dẹp, sinh con, ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng La Thần không đủ sức khiến Nam Sinh làm vậy.
Cứ như thế, bốn mùa chớp mắt trôi, thời gian như dòng nước. Nam Sinh đã dừng lại ở Nam Kinh được một năm rưỡi. Rồi cô quen Kiều.
Kiều là độc giả của cô. Chưa bao giờ Nam Sinh nghĩ rằng mình sẽ kết bạn với độc giả. Cô hít thở một mình trong bóng tối, luôn có tâm lý tự bảo vệ rất bản năng đối với người lạ. Nam Sinh không dễ kết bạn. Hàng ngày nhận được rất nhiều thư độc giả, có nam có nữ, kể cho cô về quá khứ của họ, chia sẻ tâm trạng. Cũng có người muốn mời cô đi ăn cơm, đi uống trà. Nam Sinh thường không trả lời thư độc giả. Thư độc giả đến tới tấp, có một số thư chỉ xuất hiện tên một lần rồi mất hút. Rồi lại thấy người mới, thư mới ồ ạt tới. Chỉ có Kiều là khác.
Kiều vẫn luôn tiếp tục viết vô số thư gửi cô. Có lúc chỉ là một đầu đề ngắn ngủn. Chẳng hạn như khi đọc được trên mạng có người chửi tiểu thuyết của Lâm Nam Sinh là thuốc độc, nói xấu cô, Kiều sẽ lập tức viết thư cho cô. Nói rằng, Nam Sinh, hôm nay có thể bớt thời gian cọ rửa sạch bồn toa lét không. Rồi tắm rửa sạch sẽ đi ngủ. Cô cũng kể chuyện của mình cho Nam Sinh. Cô nói đang sống cùng một chàng trai phương Bắc đến từ Tống Hoa Giang. Họ cùng tổ chức ban nhạc, đã đi rất nhiều thành phố. Vì thế cô tin rằng khi hai người ở bên nhau có thể có sức mạnh ổn định cùng làm một số việc. Còn tình cảm lại quá yếu ớt, không đủ để duy trì.
Trong thư, Kiều là một con người mạnh mẽ, rất thoáng. Cô luân phiên biểu diễn trong các quán bar và nhà hàng ở Nam Kinh. Cô biết hát, biết chơi violon, ghita, piano, sáng tác lời nhạc, khiên vũ... Từ nhỏ đã bỏ nhà đi, lang thangphiêu dạt đủ mọi miền đất nước. Cô đọc rất nhiều sách, rất thích đọc. Nhưng thích nhất vẫn là tiểu thuyết của Lâm Nam Sinh. Cô nói tiểu thuyết của Nam Sinh có thể giúp cô khống chế được dây thần kinh thứ hai mọc ngược. Trong e-mail, Kiều nói, thứ bảy hàng tuần mình đều ở quán bar Banana. Nếu rảnh, tới nhé. Mình rất yêu cậu.
Lúc đó đã là mùa thu. Mùa thu ở Nam Kinh rất đẹp, bầu trời xanh thẳm như cao hơn, lá vàng bay lượn trên đường. Nhưng khoảng cách giữa Nam Sinh và La Thần ngày càng lộ rõ.
La Thần bắt đầu thấy bất an vì Nam Sinh đã dần rơi vào cách sống chìm đắm một mình. Mỗi ngày cô viết tới mười tiếng đồng hồ, từ bảy giờ tối tới năm giờ sáng. Rồi ngủ tới một giờ chiều mới dậy, tới toà soạn xử lý công việc. Cô hầu như không dành tí thời gian nào cho tình cảm giữa họ. Đã rất lâu rồi không đi dạo, đi xem phim và làm tình. Cô cũng từ chối tới nhà bố mẹ ăn cơm.
La Thần là người đàn ông thông minh. Anh không hề trách cứ hoặc khống chế. Anh chỉ thông báo với Nam Sinh cần phải đi xem một số đồ dùng gia đình vì thời gian kết hôn của họ đã cận kề. Anh nói, Nam Sinh, có lúc anh thấy mình không sánh được với em. Em quá xuất sắc. Đôi mắt anh nhìn cô xấu hổ. Nam Sinh ủ ê nói, Là anh đã cứu em, La Thần à. Dù bất cứ lúc nào nhắc tới, anh cũng từng cứu em.
Anh vẫn mong được chăm sóc em suốt đời.
Nam Sinh im lặng. Hôm đó ở trước cổng toà soạn. Vào cuối tuần, La Thần thường đạp xe tới, đợi ngoài cổng đón cô đi làm về. Rồi cùng nhau đi ăn. Hôm đó đi ăn còn có một số nhà phê bình, đều là bạn của La Thần. La Thần nói, làm quen với họ đi, sau này họ đều có thể giúp em đấy.
Nhưng em không cần sự giúp đỡ đó, La Thần. Em chỉ chăm chú viết những cái em muốn viết. Nếu độc giả thích, khắc đi mua về đọc. Nếu không thích, tự nhiên không đọc nữa. Liên quan gì tới nhà phê bình?
Em không hiểu đâu, Nam Sinh. Rất nhiều việc không đơn giản đúng tình hợp lý như vậy. Nhưng thôi, em chỉ cần lo viết tiểu thuyết của em. Anh sẽ thay em dẹp mọi phiền phức.
Trên bàn ăn, Nam Sinh cứ vùi đầu ăn. Cô luôn im lặng những lúc thấy vô vị. Cô nghe thấy có người dùng quan điểm cá nhân rất khó nghe để phê bình tác phẩm của người khác. Cảm thấy thật bực bội. Những người không viết văn, chỉ đọc tác phẩm của người khác lẽ ra đều được gọi thống nhất là độc giả. Lại có một số độc giả có quyền phát ngôn lại trở thành nhà phê bình.
Sách là thứ mà nhà văn viết cho các độc giả. Độc giả có quyền lựa chọn đọc hay không đọc. Nhưng làm gì có tư cách để chỉ trỏ nhà văn này viết ra, thậm chí còn chụp mũ, phê bình nó. Tư duy của Nam Sinh không chấp nhận được kiểu quyền uy đó. Cuối cùng cô không thể ngồi tiếp được nữa. Đập mạnh đôi đũa lên bàn, nhỏm dậy đi thẳng ra ngoài không thèm ngoái lại. La Thần đuổi theo. Anh cuống quýt thanh minh, Mọi người đều xã giao thôi, em việc gì phải nặng nề thế. Sao không để cho mình và cho người khác một khoảng lùi?
Em đã cho anh rồi, La Thần. Em biết rõ con đường của mình. Đừng có ra sức thay đổi em. Nam Sinh nhìn anh, giằng tay anh ra.
Mọi việc anh làm đều vì em, Nam Sinh.
Không cần. Anh thừa biết không thể nào khống chế được tôi. Dù tôi có rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, nếu tôi không đồng ý, anh cũng không thể ép buộc được tôi. Nam Sinh nói, Xin lỗi, La Thần.
Nam Sinh tự lên xe buýt. Cô không nhìn rõ bảng xe. Chỉ ngồi lên một cách mù quáng. Ngủ thiếp đi vì quá mệt sau nhiều đêm thức trắng. Mơ. Thấy mình đang trên một chiếc xe buýt. Xe rất cũ. Sau xe chất đầy nước và rác rưởi, toả mùi thối khẳm. Toa xe trống trải chỉ có lái xe và một mình cô. Bác tài lái chiếc xe đêm phóng như bay. Giữa chừng mới bắt đầu có hành khách lục tục lên xe. Hết lên rồi xuống. Khi gần tới mấy trạm cuối cùng, cô phát hiện thấy trong xe chỉ còn lại một hành khách.
Cô gái mặc chiếcu váy xanh áo trắng ngồi cách cô một lối đi, nghiêngmặt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài đang mưa to, chảy từng dòng ngoằn nghèo mờ mịt trên tấm kính cửa sổ.
Thành phố là chiếc máy chứa cỡ bự và tĩnh lặng. Đầy ắp tiếng mưa huyên náo và trống rỗng.
Cô gái đi một đôi xăng đan, chân trần không tất. Là loại xăng đan mà tụi trẻ thế hệ 8X thường đi. Cặp đùi khép chặt, hai bàn tay thọc vào khoảng giữa đầu gối. Tư thế của cô trĩu nặng trong bóng tối.
Xe cứ chạy mãi. Cô chẳng hiểu cô gái đang ngồi kia là xuất phát hay quay về.
Cô gái không quay đầu lại. Bên cạnh đặt một cái túi xách cũ.
Nam Sinh hỏi, Cô đi đâu thế? Cô gái không đáp, như thể không thèm chú ý tới sự tồn tại của cô. Rồi cô đưa tay vuốt lên những hạt nước trên cửa sổ. Những giọt nước kéo thành từng đường dài. Nam Sinh nhìn thấy trên cổ tay trắng của cô những vết sẹo rất lớn. Chúng vụn nát, hoảng hốt.
Tim Nam Sinh thắt lại vì đau. Nhưng không tài nào cựa quậy nổi trên ghế. Không thể tiến sát lại gần nhưng cũng không thể rời xa cô gái. Đột nhiên tỉnh lại, Nam Sinh thầm nghĩ, đó là thời niên thiếu của cô.
Cô xuống xe, đi bộ men theo con đường lớn phía trước. Thấy bảng hiệu quán Banana to đùng góc phố. Cô nhớ tới lời mời. Thế là đi vào. Bên trong trần nhà rất thấp, những bóng người lắc lư trong bóng tối. Không gian như hang động không ngừng vươn sâu vào trong. Trên bục sân khấu trong góc, Nam Sinh nhìn thấy một dàn nhạc năm người đang biểu diễn. Bass, trống, ghi ta, organ điện. Còn có một cô gái làm nhân vật linh hồn, mặc quần da đen bó sát, áo hai dây màu đen gắn những miếng trang trí lấp lánh, lắc lư cái eo thanh mảnh kéo violon. Cô ta rất trẻ, tóc đen, mặt gầy bình dị, chỉ có đôi mắt tinh ranh như mắt mèo.
Nhạc không dở. Hát cũng không tệ. Cô gái hát hết bài này tới bài khác. Vương Phi, Đặng Lệ Quân, tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng Nhật.... Ca khúc nào cũng được bắt chước rất tuyệt diệu, không dễ dàng. Giữa chừng còn có tiết mục xen vào để duy trì bầu không khí. Cứ vậy kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, giữa chừng nghỉ giải lao.
Nam Sinh gọi cô phục vụ tới, nói, Rót cho cô ca sĩ một cốc nước lạnh. Kiều từng nói với cô, cổ họng cô chỉ uống nước lạnh mới thoải mái, mới có thể phát huy cao nhất. Cô gái nhận cốc những, nhìn Nam Sinh rồi đi tới.
Cậu đến rồi à? Cô gái chào Nam Sinh, như thể họ quen thân nhau từ trước.Rồi ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc cho Nam Sinh.
Nam Sinh ngắm gương mặt bự son phấn và mắt xanh của cô gái, lấp lánh ánh bạc. Cô nói, Nhạc rất hay.
Cậu thích là được. Kiều khẽ cười. Trò vặt mưu sinh thôi. Nhưng phải làm người khác hưng phấn được.
Tiếp tục tới mấy giờ?
Ba tiếng đồng hồ mỗi đêm. Từ mười một giờ đêm tới hai giờ sáng.
Mình đợi cậu.
Ừ, Kiều vui vẻ cười. Cô ngoái đầu lại nói: Nam Sinh này, cậu còn đẹp hơn cả mình tưởng tượng, khiến mình rất vui.
Tối đó, sau khi kết thúc, Kiều mời Nam Sinh đi ăn khuya cùng các thành viên trong ban nhạc. Đều là những người tính cách phóng khoáng, ngôn từ thoải mái. Họ đều từng trải như Kiều, bỏ nhà đi từ sớm, phiêu bạt tứ phương. Kiều nói, Chúng mình đều có cuộc sống đắm mình như say.
Tay trống là bạn trai cô. Một chàng thanh niên tóc dài chấm vai, mặc bộ đồ đen bó sát. Khi anh cúi đầu xuống, mái tóc rủ theo, che cả mặt. Họ ăn lẩu cay, uống rất nhiều rượu. Rồi có người gẩy lên vài khúc ghita rạo rực. Kiều kẹp điếu thuốc trong tay, kêu lên một tiếng, đi tới bên đường, vui vẻ và không ngừng lắc hông. Nam Sinh và bọn họ vỗ tay cười, huýt sáo với cô. Trên khoảng trời xanh sẫm đã xuất hiện những đốm sáng mờ.
Rồi Kiều rủ Nam Sinh, Về nhà bọn mình đi. Cậu ngủ với mình.
Họ cùng thuê một căn hộ lớn. Trong phòng bày đầy nhạc cụ. Khắp phòng bừa bộn đầu thuốc lá, vỏ chai rượu, lọ thuốc rỗng. Trong phòng của Kiều, Nam Sinh thấy ga giường màu đỏ, rèm cửa màu đen, còn có một đống sách. Cạnh gối là tiểu thuyết của Nam Sinh. Cuốn tiểu thuyết có bìa xanh nước biển, đã đọc tới cũ nát.
Trước khi ngủ phải đọc sách của cậu. Nam Sinh à. Cậu có thể làm cho mình bình tâm lại.
Những người khác vẫn chưa ngủ, còn cười nói, chọc nhau chí choé ngoài đó. Rồi có người lại dạo lên một khúc ghita buồn dịu. Kiều cởi đồ, trần truồng với thân hình trắng mảnh dẻ, ngồi trên bậu cửa sổ rộng rãi hút thuốc. Cô đề nghị, Nam Sinh, chúng mình tâm sự đi. Lâu lắm rồi mình không tâm sự. Không tìm được người.
Nam Sinh không nhớ rõ cô thiếp đi từ lúc nào. Cô kể với Kiều về Hà Bình và La Thần. Từ nhỏ cô là người luôn kìm nén mình, không muốn tâm tình với ai. Nhưng cảm giác cô độc đó đã dần khiến cô không tài nào thở nổi. Kiều là một cô gái vừa gặp đã thấy rất đỗi thân quen. Ở bên cạnh cô khiến Nam Sinh cảm thấy thoải mái.
Hôn lễ của mình sắp tới gần, Kiều ạ. Nam Sinh thủ thỉ. Nhưng lòng mình chỉ tích tụ dục vọng đã vỡ nát.
Cậu định thế nào?
Muốn bỏ việc, rời khỏi La Thần, rời khỏi Nam Kinh.
Cậu muốn vứt hết mọi thứ hiện có sao?
Nam Sinh buồn rầu mỉm cười. Như vậy không lý trí phải không Kiều? Rất nhiều người chấp nhận số phận vì họ luôn làm những việc tất yếu phải vậy.
Cậu thật lòng yêu Hà Bình hay là yêu những khoảng trống trong lòng không tài nào thoả mãn nổi, Nam Sinh? Vì thế cậu lưu lạc, không ngừng trăn trở. Nhưng cậu có thể tin chắc chắn thứ cậu cần chính là cái cậu đang tìm kiếm không?
Kiều nói tiếp, Bọn mình mãi không dừng lại vì không thể tin được vào thứ đang thực sự tìm kiếm. Cho tới giờ, mình vẫn chưa xác định được cái gì là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Chắc chắn không phải là tiền bạc, cũng không phải là tình yêu, sự nghiệp hoặc tính mạng. Vì thế có lúc mình dùng ma tuý. Mình phiêu dạt tứ phương, sống với rất nhiều đàn ông. Không tài nào bước vào cuộc sống bình thường và hiện thực. Mình biết có một số thứ đang biến chất và trượt dốc với tốc độ chóng mặt. Mình chỉ lo tới một ngày không có khả năng ngăn được mình truỵ lạc.
Trong tiểu thuyết của cậu, mình thấy được những thứ ấm áp và ánh sáng. Nam Sinh này, tuy cậu luôn miêu tả bóng tối, nhưng mình lại thấy được những thứ này. Chúng tuyệt đẹp, đầy ắp màu sắc kỳ bí. Chúng giúp mình phải học cách vứt bỏ, phải tiếp tục tiến bước, phải tin vào số phận. Chúng mình đang trải qua từng tí một, đang lựa chọn từng tí một, đang loại trừ từng tí một. Cậu có sợ cảm giác trống rỗng trong lòng bàn tay không Nam Sinh?
Mình biết cậu sợ. Mình cũng vậy, Nam Sinh à. Tụi mình đều đang khiếp sợ.