Dịch giả: Trần Hữu Kham
Vì sao tôi thích tìm hiểu các sự kiện?

- Tôi thích tìm hiểu các sự kiện. Tôi muốn biết nhiều điều lắm. Người lớn chẳng hề hiểu chuyện này. Bạn hỏi họ điều gì đó, như là:
- Lễ Giáng Sinh này mua cho con xe đạp mới, được không?
Và bạn nhận được một lời đáp trớt quớt như:
- Sao con không để ý cảm giác của mình thế nào trong dịp lễ Giáng Sinh hả con?
Hoặc có thể bạn hỏi bác sĩ điều trị cho mình:
- Cháu còn phải ở lại bệnh viện bao lâu nữa?
Và ông ta sẽ nói gì đó, đại để:
- Ta hãy chờ xem bệnh tình ra sao đã!
Đó là kiểu nói của bác sĩ thay vì nói: “Tôi không biết.”
Tôi không còn phải vào bệnh viện nữa. Bác sĩ Bill đã hứa. Tôi phải tới khám ở một dưỡng đường, thế đấy. Nếu tôi phát bệnh thực sự, tôi có thể ở nhà. (1)
Đó là vì tôi sắp chết rồi.
Có lẽ vậy.
Sắp chết là một chuyện trớt quớt lớn lao hơn hết. Không ai nói cho bạn biết điều gì cả. Bạn nêu các câu hỏi, người ta ho húng hắng rồi đổi đề tài.
Nếu còn sống tới tuổi trưởng thành, tôi sẽ làm nhà khoa học. Không phải cái thứ khoa học gia chuyên pha trộn các hóa chất mà là điều tra nghiên cứu về UFO(2), các con ma và các thứ đại loại như thế. Tôi sẽ đến những ngôi nhà bị ma ám, làm các thí nghiệm chứng tỏ lũ ma quậy,(3) bọn người ngoài hành tinh và quái vật hồ Loch Ness có thật sự tồn tại hay không. Tôi tìm ra chuyện này chuyện nọ rất hay. Tôi sẽ tìm ra câu trả lời cho tất cả các câu hỏi mà chưa có ai trả lời.
Hết thảy các câu hỏi.
Ella em gái tôi hôm nay cũng đi học lại. Sáng nay Mẹ và nó đã đấu khẩu kịch liệt về chuyện đến trường. Nó không hiểu nổi vì sao tôi ở nhà suốt ngày còn nó lại phải đi học.
Nó nói với Mẹ:
- Anh Sam đâu có đến trường. Mẹ đâu có đi làm chứ.
- Mẹ phải săn sóc anh Sam mà con.
Nghe Mẹ nói vậy, Ella cãi ngay:
- Hổng dám đâu! Mẹ chỉ lo ủi đồ, trồng cây và nói chuyện với Ngoại thôi à.
Đúng phóc!
Mẹ đặt tên tôi là Sam, lấy từ tên Samson trong Kinh Thánh, còn Ba đặt tên Ella theo tên bà cô. Giá như hồi trước Ba và Mẹ có trao đổi với nhau tí chút khi làm việc này, có thể họ sẽ không kết thúc với chuyện các con mình mang tên Sam và Ella, tuy nhiên giờ đây thì đã quá muộn để thay đổi. Dù sao, tôi cho rằng Ba cũng thấy chuyện này nó ngồ ngộ!
Ella năm nay tám tuổi. Tóc nó đen, cặp mắt sáng ngời màu nâu pha xanh lục như mấy cục đá chữa vết thương bạn mua ở cửa hàng dành cho dân híp-pi.(1) Gia đình tôi ngoài nó ra chả ai để ý tới dáng vẻ bề ngoài của mình. Bà ngoại cứ đi loanh quanh, mặc quần dài có mấy miếng vá và cái áo gi-lê độn bông có túi đựng viết chì, bao hạt giống và vé tàu lửa. Còn y phục của mẹ thì cũng đến một trăm tuổi rồi. Nhưng Ella vẫn luôn làm ầm lên vì những đồ nó mặc. Nó có một cái hộp lớn đựng thuốc sơn móng tay và tất cả phấn son của Mẹ, vì Mẹ hầu như chả bao giờ trang điểm cả.
Nó vẫn thường hỏi:
- Sao Mẹ không thoa son đánh phấn hả Mẹ? Tại làm sao?
Ella vẫn hay hỏi điều này điều nọ. Ngoại bảo mới sinh ra nó đã hỏi một câu mà vẫn chưa được trả lời.
Ella hỏi lại:
- Thật vậy sao? Câu gì vậy hả Ngoại?
Cả nhà cười ầm lên. Mẹ bảo câu hỏi đó là:
- Tôi đang ở đâu đây?
Ngoại lại bảo nó đã hỏi:
- Mấy người trông buồn cười kia là ai vậy ta?
Còn Ba thì nói câu đó là:
- Ta đang làm gì ở đây thế nhỉ? - Ta cho rằng ta là một nàng công chúa đấy.
Tôi thêm vào:
- Em sẽ là một nàng công chúa xinh đẹp ngu si đần độn đó em.
Bây giờ là buổi chiều, tôi vẫn đang viết đây. Cam đoan sẽ viết được một quyển sách. Dễ ợt! Tôi định viết thêm khi Felix về rồi, nhưng cô Maureen cùng đi nhà thờ với Mẹ ghé chơi, và tôi phải tiếp khách. Cô ấy chỉ chịu đi về khi Mẹ đến trường đón Ella. Ngồi ở bàn ăn tôi đang mải mê suy nghĩ về các câu hỏi cần giải đáp thì hai người về tới.
Ella chạy thẳng tới chỗ tôi:
- Anh đang làm gì đó?
Khum tay lại che trang giấy, tôi đáp:
- Bài làm.
Ella tới ngay sau lưng, lén ngó qua vai tôi.
- Ella à, anh đang mắc bận.
Tôi nói vậy cũng không xong. Nó nắm cánh tay tôi giở lên:
- Cho em coi đi mà!
Tôi kêu rên:
- Mẹ! Ella không để cho con học nè!
- Anh Sam hổng chịu cho con coi đó Mẹ.
Mẹ đang nói chuyện điện thoại. Bà đi tới, áp máy trước ngực.
- Các con, ngoan nào! Ella, để cho anh được yên đi!
Tôi hất mặt lên một cái với Ella. Nó buông mình xuống ghế xô-pha:
- Không công bằng! Mẹ cứ bênh ảnh hoài à!
Mẹ và Ella luôn luôn đấu khẩu với nhau. Lúc nào nó cũng nói là không công bằng. Cam đoan sở dĩ tôi thường thắng thế chỉ vì tôi không làm mình làm mẩy như nó.
Mẹ bỏ điện thoại xuống, đi tới chỗ Ella. Nó hét lên:
- Mẹ đi đi!
Rồi nó chạy lên lầu. Mẹ thở dài thườn thượt. Bà đi tới chỗ tôi. Tôi gấp xấp giấy lại, để Mẹ không thấy những dòng tôi viết.
- Bí mật, phải không con?
- Bài làm mà Mẹ.
Tôi nắm cây bút dằn lên xấp giấy đã gấp lại. Mẹ thở dài. Bà hôn lên đỉnh đầu tôi rồi lên lầu với Ella.
Tôi đợi tới khi biết chắc Mẹ đã đi rồi. Sau đó, tôi lại cầm bút lên viết tiếp.