Chương 18

Khôi thức giấc vì nắng xuyên qua song cửa sổ dọi vào mắt. Khung cửa sổ nhỏ cho anh thấy được khoảng trời xanh lơ. Không gian im vắng và tĩnh mịch. Bên cạnh anh Thùy Dung nằm xoay mặt vào vách. Anh mỉm cười khi nghe tiếng thở đều đều của vợ. Dụi đầu vào mái tóc đen dài anh nghe được mùi hương thoang thoảng mà Thùy Dung thường gọi đùa là mùi tình yêu. Lật bật mà hai đứa đã lấy nhau hơn ba tháng. Cả hai yêu nhau mê man đắm đuối. Dường như họ vội vàng, hấp tấp hưởng hết trước khi tai ương giáng xuống. Tuy nhiên không có gì xảy ra nên họ tạm quên đi mà vui vẻ sống đời hạnh phúc của lứa đôi.
Khôi nhẹ ngồi dậy. Anh thèm ly cà phê đen và điếu thuốc lá. Đốt lò dầu anh nấu nước. Trong lúc chờ nước sôi anh cho cà phê vài hai cái phin rồi sau đó rót nước sôi vào. Bưng hai cái tách ra anh đặt lên bàn. Nhẹ bước tới giường anh hôn vào má vợ.
- Thưa Bà Bùi... Cà phê em pha đã xong mời bà dậy uống cà phê cho tỉnh...
Thùy Dung cười thánh thót. Dường như nàng đã thức dậy từ lâu nhưng lười biếng không chịu rời khỏi giường.
- Ông Khôi bưng lại đây cho Bà Bùi đi... Hồi đêm bà ủng hộ ông mệt muốn chết...
Tuy nói vậy nhưng cuối cùng Thùy Dung  cũng ngồi tựa lưng vào vách. Cầm lấy tách cà phê nóng bốc mùi thơm nàng hớp ngụm nhỏ.
- Ngon... Anh pha cà phê ngon hơn em vậy từ nay anh lãnh phần pha cà phê nghe...
Khôi cười gật đầu trong lúc nhìn đăm đăm vào khoảng ngực trắng hồng phô ra vì chiếc áo bà ba đen đã bung ra hai cái nút.
- Anh nhìn gì dữ vậy... Bộ chưa đã sao mà...
Vừa nói Thùy Dung vừa đưa tay cài nút áo lại.
- Chưa... Chưa đã thèm...
Ngồi trên giường Khôi đốt điếu thuốc, hít hơi thật dài rồi nhả khói từ từ.
- Anh phải về tàu...
- Chi vậy?
- Đem tàu về Năm Căn lãnh dầu và đạn... Chắc ngày mai anh mới trở lại...
Xỏ vội đôi giày, uống cạn tách cà phê Khôi căn dặn vợ.
- Em nên đốc thúc lính sửa lại hệ thống phòng thủ càng sớm càng tốt...
Thùy Dung rời giường trong lúc đưa cho chồng tách cà phê không còn một giọt nào. Hôn nhẹ lên má vợ Khôi bước nhanh ra cửa.
Vừa bước gần tới cửa bộ chỉ huy giang đoàn Khôi đụng đầu thiếu úy Oánh. Ông ta giơ tay chào Khôi trước rồi mỉm cười bước đi. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Khôi cũng giơ tay chào trả lại xong bước vào cửa. Thượng sĩ Dương giơ tay chào Khôi rồi cười nói đùa.
- Một hồi ông phải dẫn tụi này ra Năm Căn nhậu nghe...
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng Khôi cũng tươi cười trả lời.
- Chuyện nhậu thời tôi với ông làm lúc nào cũng được...
Trung sĩ nhất Hàn, trưởng ban văn thư cười với Khôi.
- Chỉ huy trưởng muốn ông vào trình diện ổng ngay...
Nói xong Hàn gõ cửa phòng và nói lớn.
- Chỉ huy trưởng ông Khôi về tới...
- Cho ổng vào gặp tôi...
Bước vào phòng Khôi giơ tay chào kính thượng cấp. Cười vui vẻ Bằng thảy lên bàn cặp lon còn mới tinh.
- Đeo lên đi... Trung úy đấy... Bộ tư lệnh vừa đặc cách cho cậu  đó...
Hơi mỉm cười Khôi nói nhỏ.
- Cám ơn chỉ huy trưởng... Nếu không có chỉ huy trưởng giúp...
Chỉ vào lon thiếu tá trên vai của mình ông ta cười tiếp.
- Nhờ chiến công của cậu mà tôi cũng được lên thiếu tá...
Vừa nói ông ta vừa đứng lên. Vỗ vỗ lên vai Khôi ông ta tiếp với giọng thân mật hơn.
- Đi... Anh em mình xuống câu lạc bộ rửa lon...
Biết tin chỉ huy trưởng và trung úy Khôi rửa lon nhân viên ngưng làm việc để tháp tùng. Mười mấy người kéo nhau xuống câu lạc bộ  uống bia tới giờ ăn chiều mới tan. Đã được thượng sĩ Dương nói cho biết trước nên nhân viên của các giang đỉnh và nhất là hai chiếc Alpha 9 và 11 hò reo và vỗ tay chào mừng. Họ lấy vòi xịt nước để rửa lon cho ông tân trung úy chịu chơi nhất đơn vị.
Hai chiếc Alpha 9 và 11 từ từ bỏ sông Cửa Lớn để quẹo vào con rạch nhỏ. Theo lệnh của bộ chỉ huy hành quân hổn hợp hai giang đỉnh phải đi theo lộ trình mới là Rạch Năm Căn sang sông Bảy Hạp với mục đích thử khai thông con rạch nguy hiểm này. Đội nón sắt, mặc áo giáp Khôi ngồi trên mui tàu cạnh phòng lái dùng ống dòm quan sát. Con rạch bề ngang chừng ba bốn mươi mét, không khúc khuỷu lắm nhưng lại nguy hiểm vì bờ bên phải có nhiều mô đất và cỏ cao khỏi đầu người. Nếu muốn bắn tàu địch phải núp vào các mô đất đó.
- Anh Khôi... Thế nào tụi nó cũng  bắn...
Khẽ gật đầu Khôi quay lại nói với Tuyên.
- Anh biết... Ở trên cao thấy rõ hơn nên Tuyên để ý canh xem nó bắn...
Hai giang đỉnh đi hết nửa con kinh mà vẫn chưa có gì xảy ra. Nắng của buổi trưa tháng năm gay gắt vì không có gió. Súng chợt nổ lên gấp rút. Khôi nghe được giọng nói của Bảo, thuyền phó Alpha 11 phát ra từ máy truyền tin.
- Đan Khôi đây Alpha 11...
- Đan Khôi nghe 11...
- Tụi nó thổi một trái B40 vào bên hông của tôi...
- Mình có bị gì không?
- Nó chơi ngay chỗ tôi nằm một lỗ tổ bố... Mẹ... Tối nay tôi phải màn trời chiếu đất rồi anh... À quên trung úy... Xin lỗi trung úy tại chửi thề quen miệng rồi...
Khôi cười trong máy.
- Không có chi... Coi chừng nó bắn nữa...
Nghe tiếng đại liên 12 ly 7 nổ từng nhịp ngắn và đều đặn Khôi biết Hân đã khai hỏa. Mỗi thùng đạn của khẩu 12 ly 7 đựng được hai trăm viên. Mỗi ổ súng có hai khẩu do đó Hân  bắn lâu lắm mới hết đạn. Nghe đạn 12 ly 7 cứ nhịp cầm canh Khôi cười nói với Hoà đang lái tàu.
- Thằng Hân bắn đại liên nghe đã lỗ tai lắm...
Hoà cười lớn.
- Thằng đó phải cho nó đi đóng phim cao bồi mới đúng... Anh biết không lần nào anh đi phép nó cũng lò dò sang năn nỉ Tuyên cho nó mượn khẩu Colt 45 của anh để nó dợt. Nó tập rút súng và bóp cò còn miệng la phằng phằng khiến tụi này cười bò ra...
Liếc nhanh Tuyên đang ngồi nơi ụ 20 ly Hòa thấp giọng.
 - Một lần anh Tuyên bảo nó lắp băng đạn và bắn thật... Nó rút súng khỏi bao và bắn trúng lon trái cây xa chừng ba chục thước đó anh...
Khôi cười ha hả. Tuyên xen vào.
- Mày phải gọi ảnh bằng trung úy nghe mậy...
Thấy Hoà vừa há miệng Khôi cười nói nhanh.
- Thôi kêu anh được rồi... Trung úy với ai chứ với mấy em thời mình là anh em mà...
Tiếng súng 12 ly 7 của Hân vẫn nhịp đều đều khiến cho Khôi biết là địch phải núp kỹ nếu không muốn ăn đạn. Ngồi trên cao Tuyên nói vọng xuống.
- Anh biết ông thiếu úy Thắng chứ gì. Lúc  mới về giang đoàn ổng hách xì xằng và rắc lô lắm. Một lần đi công tác trong Đồng Tháp Mười ổng than phiền với em là tại sao nhân viên gặp ổng mà không giơ tay chào. Tụi nó ghét ổng nhất là thằng Chiến. Nó bỏ đói ổng thiếu điều muốn xỉu...
- Làm sao nó bỏ đói ổng được...?
Khôi ngạc nhiên hỏi. Tuyên cười ha hả vì thích thú như nhớ lại chuyện cũ.
- Thằng Chiến dặn tụi này là khi nấu cơm xong mỗi đứa sẽ thay phiên nhau ăn mà không cho ổng biết. Chờ hoài không thấy nhân viên mời ăn cơm ổng mới hỏi em và được biết hết gạo rồi nên ăn ration C. Không mang theo ration C nên ổng phải nhịn đói cả ngày. Tới ngày thứ nhì ổng đói mặt mày xanh dờn em thấy tội nghiệp nên nấu cho ổng tô mì gói. Sau này khi gặp anh Hữu đi phép về ổng than phiền về chuyện nhân viên chiếc Alpha 9 bỏ đói ổng... Có lẽ mấy ông sĩ quan đàn anh nói cho ổng biết nên từ đó về sau khỏi có cái vụ chào kính nữa...
Khôi cười lớn đùa.
- Vậy mai mốt anh bảo nhân viên gặp anh là phải chào à nghe...
Hòa cười ha hả.
- Anh không sợ bị tụi này bỏ đói hả?
- Không... Anh lên đồn ăn cơm với bả mà... Sức mấy mà đói... Chừng nào thằng Thành mới về hả Tuyên?
- Chắc ngày mốt nó mới trình diện bộ chỉ huy rồi theo tàu phát lương tới đây...
Hòa cười đùa.
- Anh Khôi lên trung úy còn anh lên làm thuyền trưởng sướng mê tơi...
Tuyên xì tiếng dài.
- Khỉ khô... Tao có được thêm cắc bạc nào đâu mà sướng. Bị chỉ huy trưởng chưởi nhiều hơn chứ sướng gì. Phải không anh Khôi?
Khôi cười cười không trả lời. Thấy bóng lá cờ vàng ba sọc đỏ của ngôi đồn anh cởi nón sắt và áo giáp.
- Tới rồi...
Nhấc máy anh báo cáo về bộ chỉ huy giang đoàn và nhấn mạnh về tình trạng hư hại của chiếc Alpha 11.
Hai chiếc tàu ủi vào bãi đất trống ngay trước cổng đồn. Thấy Khôi ăn mặc chỉnh tề Tuyên cười đùa.
- Anh lên trình diện Bà Bùi hả?
Khôi cũng đùa lại.
- Không... Anh lên bắt Bà Bùi đứng nghiêm chào kính...
Năm nhân viên dưới tàu cười lớn. Hòa hù.
- Anh coi chừng bả lột lon và bỏ đói anh bi giờ...
- Sức mấy... Tuyên coi chừng tàu nghe...
Đang ngồi trong hầm chỉ huy Thùy Dung trợn mắt nhìn ông trung úy hải quân đang đứng trước mặt mình.
- Anh lên trung úy hồi nào vậy?
- Hôm qua...
- Tối nay em phải rửa lon cho anh à nghe...
Ôm hôn lên trán vợ Khôi đùa.
- Anh không muốn em rửa lon mà anh muốn em lột lon anh...
Khôi thì thầm và Thùy Dung đỏ mặt ngã đầu vào vai chồng.
- Hồi nãy nghe súng bắn em sợ và lo cho anh. Ủa mà tàu đi ngã nào vậy?
- Bộ chỉ huy muốn tàu đi theo Rạch Năm Căn để thử tình trạng an ninh như thế nào... Dường như họ muốn khai thông và kiểm soát thủy lộ này để bảo vệ an ninh cho căn cứ Năm Căn... Em có nấu cơm không?
- Chưa... Anh đói bụng hả. Về nhà em hâm cơm nguội cho anh ăn...
Tháng năm ngày thật dài. Như một thông lệ chiều chiều Khôi và Thùy Dung ngồi nơi bãi cỏ xanh trên con đường đất chạy dọc theo bờ sông Bảy Hạp. Hai vợ chồng ngồi cạnh nhau im lặng ngắm cảnh dù cảnh trí không đẹp và không có gì thay đổi. Dường như họ chỉ muốn ngồi cạnh nhau để tìm chút bình an và yên tịnh. Rừng tràm xanh xanh. Cỏ bên kia bờ sông mọc cao gần tới đầu người. Nước sông đục và lờ đờ chảy. Nắng chiều le lói.
- Anh muốn con trai hay con gái?
Khôi quay nhìn vợ với ánh mắt dò hỏi. Thùy Dung ngã đầu vào vai chồng rồi chỉ tay vào bụng của mình.
Khôi hôn vào trán xong đặt tay lên bụng vợ.
- Lâu chưa?
- Hai tháng rồi... Em muốn có đứa con trai giống anh...
- Anh muốn có con gái giống em... Nhưng mà trai gái gì cũng được...
Hai vợ chồng ngồi cạnh nhau. Không gian thật tĩnh lặng. Nắng chiều dọi xuống mặt sông nước đục thành màu vàng tươi. Đám cỏ khô lặng lờ trôi theo con nước ròng xuôi ra biển. Khôi nghe dường như có tiếng sóng biển vỗ ì ầm miên man hoài hủy...