Chương 5 (D)

Hôm đó là ngày trăng khuyết nên cảnh vật chỉ nhìn thấy mờ mờ, Huỳnh Đỏ thấy một cái bóng cao gầy đào mộ thật nhanh. Khu này là khu mộ cổ đá ong, một vị trí rất đẹp, rất đắc địa. Vừa rồi có một gia đình trọc phú đã thuê bọn Huỳnh Đỏ don sạch nơi này để chôn thằng con trai mới đua xe bị chết. Chôn ở đây đã được hơn hai tháng, mộ đã được xây bằng đá hoa cương đen cực kỳ chắc chắn, gia đình còn cử người canh gác rất kỹ. Không hiểu sao hôm nay hai kẻ gác mộ lại nằm ngủ say sưa như chết đã lâu. Cái bóng đào mộ dường như mặc váy, nó kéo dạt cái bia sang một bên, sau đó lấy len đào sâu xuống nhanh như máy… Khi thấy cái hòm, nó dùng tay không bấu lấy một đầu kéo lên. Sau đó nó nhảy xuống, dùng một tay bợ phía dưới nhấc bổng cái hòm quăng lên mặt đất. Nhìn cái cảnh đó bất giác Huỳnh Đỏ toát mồ hôi lạnh, bên cạnh y Ba Cang cũng không khác gì, xương sống thiếu điều nổi cả gai. Y đã nghe con Hạnh Mèo kể con Đẹt này có thần lực phi thường, bây giờ mới được thấy tận mắt.
Con Đẹt này chẳng biết từ đâu hiện hình về, nó gầy gò, cao dong dỏng nên dân địa phương gọi nó là Đẹt chứ tên thật nó là gì thì chỉ có trời biết. Nó hay lang thang ngoài ruộng, nghĩa địa, những nơi vắng vẻ đêm hôm một thân một mình. Nó tuy gầy gò “ngực phẳng như lưng” nhưng gương mặt lại khá đẹp, mũi cao, mắt sâu, tóc quăn, nên có lần bốn thằng trai làng nảy sinh tà ý, sau một chầu nhậu sương sương mới mai phục ngoài nghĩa địa định bề cưỡng hiếp con Đẹt. Theo thói quen, khoảng nửa đêm con Đẹt sẽ mò về nghĩa địa để “ngủ”. Khi nó mới đi vào khu đất, bốn thằng trai làng lực lưỡng tưởng bở nhảy ra bao vây, một thằng phóng vào tính ôm liền bị trúng ngay một đá vào be sườn, lăn quay ra đất không dậy nổi. Một thằng bị vả một cái sái cả quai hàm, bay hết mấy cái răng, trào máu mồm máu mũi. Hai thằng còn lại tính bỏ chạy nhưng cũng không kịp, bị con Đẹt đánh cho một trận “lên bờ xuống ruộng”, mới chỉ có mấy phút mà bốn thằng nằm chèm bẹp, lạy lục xin tha.
Sau lần ấy bốn thằng đâm ra kính phục con Đẹt, tôn nó làm sư tỷ, nhưng con Đẹt chỉ thích làm một mình, đỡ mắc công chia chác, chỉ khi nào cần lắm thì nó mới kêu tới bốn thằng “đệ tử”. Còn về “chuyện ấy” nó tuyên bố “khi nào bà thấy cần, bà sẽ tự kiếm”.
Cái hòm cả sáu thằng lực điền khiêng còn niểng mà con Đẹt chỉ dùng một tay để bợ lên thì chắc người nó bằng sắt thép quá. Ba Cang bình thường coi trời bằng vung mà bây giờ xem ra cũng cảm thấy run ruột. Huỳnh Đỏ chợt nghĩ “Không phải hai thằng liên thủ mà cả chục thằng nữa e rằng cũng đánh không lại con Đẹt này”. Tuy vậy việc nồi cơm bị người ta tranh mất nếu bỏ qua sẽ mang tiếng là hèn nhát, khó mà ngóc đầu lên trong chốn giang hồ nên hai thằng cũng đành bấm bụng ráng từ từ tiến tới…
 
Hai thằng đến gần sát mà con Đẹt cũng không thèm nhìn tới… khi Huỳnh Đỏ tiến đến thật sát, trong cái ánh trăng khuyết nhàn nhạt con Đẹt mải lo làm nên mấy cúc áo ngực bật tung, lộ một khoảng trăng trắng… con này là đàn bà mà sao nó không thèm bận áo ngực, chính vì thế Huỳnh Đỏ mới nhìn thấy một cái hình xăm mờ mờ, cố nhìn thấy rõ cái hình đó Huỳnh Đỏ bất giác giựt mình kinh sợ.
Khi đưa được cái hòm lên bọn Huỳnh Đỏ phải lấy xà beng nạy mới bung nắp lên được, việc này thường làm bể nắp nên phải mang sẵn theo một cái nắp khác để thay vào. Nếu gặp cái hòm bằng gỗ quý có giá vài chục hoặc trên trăm triệu thì mang sẵn theo một cái hòm gỗ tạp khoảng mấy trăm ngàn để đánh tráo, sau đó lấp đất lại y như cũ. Con Đẹt chỉ cần dùng tay vỗ mạnh vào thành hòm làm mấy cái đinh hơi nhú lên, sau đó nó dùng tay không nhổ đinh nhanh như người ta nhổ cỏ vậy làm Huỳnh Đỏ lẫn Ba Cang  há hốc cả mồm ra kinh ngạc. Sau khi bật nắp hòm, con Đẹt kiểm tra cái đầu xác chết rất kỹ, xác chết nam này rất trẻ, chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, bố mẹ nó rất giàu nên cái hòm được làm bằng gỗ quý, chạm trổ rất cầu kỳ. Con Đẹt xem xét một hồi rồi lầm bầm chửi rủa “mồ tổ thằng cha con bà nhà nó, mới tí tuổi đầu mà đã không còn là đồng nam rồi”, sau đó nó bóp miệng xác chết lấy miếng vàng, lột sạch dây chuyền, vàng vòng của quý tử. Nó đóng nắp hòm, nhét trở xuống huyệt rồi lấp đất, kéo cái mộ bia lại, toàn bộ chưa đến nửa giờ, nhanh không thể tả.
Đến lúc này nó mới thèm nhìn đến bọn Huỳnh Đỏ và Ba Cang  - con Đẹt đưa mớ vàng ra nói “hai thằng bay muốn lấy cái này?” – Huỳnh Đỏ vội đáp “không dám, không dám…” – con Đẹt nghe thế liền nói tiếp “hai thằng mày có gan thì đi theo tao”. Nghe nó nói thế, hai thằng đành lểnh mểnh đi theo. Con Đẹt đúng là “đi nhanh như quỷ”, ra tới ngoài lộ thì trời khuya lắm rồi, phía bên kia cầu còn một cái quán bán đêm cho khách qua đương và đám lái xe. Con Đẹt mua hơn ba chục ổ bánh mì và năm chục cái bánh bao rồi thảy qua cho Huỳnh Đỏ và Ba Cang, hai thằng đang định đi đánh nhau trong bỗng chốc trở thành hai thằng khuân vác.
Con Đẹt dẫn hai thằng đi sâu vào khu nghĩa địa, đến một căn nhà mồ rất rộng, có cả chục đứa con nít đang ở đó. Con Đẹt lấy bánh ra chia cho bọn nhóc, xem ra bọn trẻ này rất quý mến con Đẹt, đứa nào đứa nấy đen nhem nhẻm, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, đứa lớn thì bồng đứa bé…loáng cái là xơi sạch số bánh. Huỳnh Đỏ và Ba Cang từng thấy mấy đứa trẻ này lang thang ăn mày ngoài chợ nên chợt hiểu tại sao con Đẹt lại có thông tin nhanh chóng như vậy. Lát sau con Đẹt lệnh cho bọn trẻ đi ngủ, sau đó nó ngồi xếp bằng giữa nhà mồ, ra hiệu cho Huỳnh Đỏ và Ba Cang ngồi theo. Nó quấn cái Xà rông ngang bụng, mặc cái áo sơmi đứt cúc nên Huỳnh Đỏ thấy ngực trái nó có cái hình “quỷ ba mặt” đen sì…
Ngày xưa ở xứ Ghi-nê-bít-xao có những bộ lạc ăn thịt người, thổ dân nơi này có cái thú “săn đầu người”, lấy sọ của kẻ thù đóng cọc hay đeo trên cổ để tăng thêm sức mạnh. Họ có bí thuật có thể thu cái đầu người nhỏ lại bằng nắm tay, sau đó đeo thành chuỗi trên cổ. Họ quan niệm như thế là có thể sai khiến được linh hồn của kẻ đã chết, bắt nó phải đi theo phụng sự cho họ. Những thổ dân này có tục lệ xăm trổ đầy người, đặc biệt xăm hình quỷ có ba mặt đang nhe nanh nom rất dữ tợn, xem đó là thần hộ mệnh, phải lấy máu của kẻ thù để hiến tế thường xuyên. Họ sống lẩn lút ở một số đảo vùng Nam Thái Bình Dương… chỉ có những tên cướp biển Mã Lai hay Indo là có thể quan hệ được với họ và dần dần cũng trở thanh môn đồ của “quỷ ba mặt”. Những tên cướp biển tàn bạo này lại tiếp tục truyền bá thứ quỷ thuật khủng khiếp này cho những đồng đạo là cướp biển Thái lan và Campuchia… Chính vì có một nguồn gốc kinh khủng như thế nên môn đồ của “quỷ ba mặt” đều là những kẻ tàn ác, điên loạn.
Số mệnh của Con Đẹt sinh ra đã là môn đồ của “quỷ ba mặt”, nó bắt buộc phải sưu tầm sọ người đồng nam, đồng nữ, hoặc đầu người bị sét đánh để duy trì sức mạnh vô địch. Môn quỷ thuật này kêu gọi những thế lực hắc ám từ cõi âm ty địa ngục – mượn lấy quyền năng của chúng, nếu không hiến tế thường xuyên sẽ bị ma quỷ hành cho trở nên điên loạn. Con Đẹt bị ám bởi quỷ thuật này là do bàn tay của một tên cướp biển. Tên cướp này đã lượm một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó bỏ công sức ra nuôi nấng, dạy dỗ và nhuộm đen tâm hồn đứa bé, mong biến nó thành một con “quỷ ba mặt” thực sự, xem như là món quà phi thường nhất để hiến tế cho quỷ dữ. Con Đẹt được luyện thần lực từ nhỏ, tập đeo chì chạy bộ hàng chục km, leo vách đá bằng tay không, dùng chân đá bể cả mái vú, lấy nước sôi dội lên người để da thịt cứng chắc như sắt thép, có thể nhảy từ trên núi cao cả chục mét xuống mà không hề hấn gì… Huỳnh Đỏ có một thời trốn lệnh truy nã của chính quyền, phiêu dạt trên vài hòn đảo ngoài khơi xa, từng tiếp xúc với cướp biển Campuchia nên có kinh nghiệm về chuyện này.
Con Đẹt ngồi đối diện có phần hớ hênh nên Ba Cang tính thừa cơ rút dao đâm lén, nhưng y nhìn qua thấy Huỳnh Đỏ gương mặt lỳ lỳ nên chưa dám… Bỗng Huỳnh Đỏ ghé tai Ba Cang khào nhẹ “đừng làm chuyện dại dột, đâm nó không thủng đâu, chớ nhúc nhích…”. Biết con Đẹt có sức mạnh và pháp thuật phi thường nên Huỳnh Đỏ muốn lôi kéo nó về nhập băng để gây thêm thanh thế. Từ khi có nó, băng Huỳnh Đỏ vốn đã hùng mạnh lại càng thêm hùng mạnh, nghe hơi thôi cũng đủ làm mọi người khiếp vía, còn chính quyền cũng không làm được gì vì chẳng có ai dám tố cáo và cũng không có bằng cớ gì. Bọn này đi săn tìm khắp Miền Tây, Miền Đông… lên tận Tây Nguyên, phá phách các khu nhà mồ, đánh cắp các loại tượng nhà mồ và gỗ quý của người dân tộc, không một điều gì mà không dám làm.
 
Chính vì thế mà khi hai người Đài Bắc qua đây, muốn đào mộ tổ tiên đã phải liên hệ với băng Huỳnh Đỏ. Lần trước cũng lần theo tài liệu cổ của dòng họ, họ xuống tận Bến Tre, liên hệ với chủ đất nơi mà họ nghi có kho tàng xin được mua lại miếng đất với giá cao. Không dè lần ấy do thiếu kinh nghiệm, lại lạ nước lạ cái, họ gặp phải chủ đất ma mãnh, dứt khoát không chịu bán. Chờ đến khi họ đi, gia đình chủ đất mới tự tổ chức đào bới, do không biết cách nên đào cả khu đất thành một cái ao sâu cả sáu bảy mét, rộng hàng chục mét mà chẳng có gì. Tiền mất, lỗ công lỗ của, bị “thần giữ cửa” trừng phạt nên nghe đâu sau này tay chủ đất đó bị điên điên khùng khùng. Lần này hai người Đài Bắc kinh nghiệm hơn, qua môi giới họ liên hệ trước với băng Huỳnh Đỏ để làm áp lực với chủ đất, họ không mua hẳn miếng đất mà chỉ thuê một thời gian để đào. Tiền bạc chung chi lo lót đầy đủ nên công việc tiến hành khá thuận lợi, nhất là lần này có thêm con Đẹt “thần thông quảng đại” nên họ càng mười phần tin tưởng. Có điều do quy mô cái ngôi mộ này quá to, bề dài hơn hai chục mét, rộng hơn bốn chục mét, phía trên bị cát bao trùm, hết phân nửa lại nằm cả ra ngoài lô đất của tay chủ nhà nên công việc không được suông sẻ. Hơn nữa chính hai người Đài Bắc cũng không thể ngờ được đây lại là một khu mộ cặp.
Trong bọn Huỳnh Đỏ cũng cần phải nhắc đến hai tên là Sơn Chùa và Hạnh Mèo.
Hạnh Mèo có dáng đi uốn éo, lắc lư mềm dẻo như con mèo. Ả có một thời làm cave ở Queenby, sau chuyển qua làm gái gọi ở mấy quán bar khu vực đường LTT, ĐK… Hạnh Mèo có thể đánh bài thâu đêm suốt sáng, ngày này qua ngày khác…Ả ta vuốt bài, xào bài, tráo bài còn nhanh hơn cả nhà ảo thuật. Khi thua bài cháy túi thì chỉ cần có ai bỏ tiền ra cho ả chơi tiếp là ả sẵn sàng qua đêm với người đó. Khi về với băng Huỳnh Đỏ ả nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực trong những phi vụ lừa đảo. Có một nhan sắc mê hoặc, Hạnh Mèo đưa khá nhiều kẻ lắm tiền của vào bẫy để đồng bọn “xẻ nai”, “làm thịt”… nhưng những đồng tiền bất chính kiếm được Hạnh Mèo cũng nướng sạch vào sòng bài cả.
từng biết rõ về con Đẹt nên lần đụng độ đó y chắc bọn Huỳnh Đỏ phen này “một đi không trở lại” nên không tới. Chẳng dè Huỳnh Đỏ trở về có thêm cả con Đẹt đi theo làm Sơn Chùa càng thêm nể mặt.
Vậy mà “Thiên thần mũ đỏ” rồi cũng phải gãy cánh một cách đau đớn, vật vã. Chính là ở cái lần đang đào dở ngôi mộ phía Tây, chiều hôm đó Huỳnh Đỏ lên cơn co giựt, miệng sùi bọt mép, hai mắt lòi cả ra ngoài, người cong lên như cái đòn gánh, ngón chân, ngón tay co quắp… trong bọn thì nói Huỳnh Đỏ bị “phong đòn gánh” mà chết, còn người ngoài thì nói y bị “thần giữ cửa” vật chết…
 
Cái chết của Huỳnh Đỏ không làm các chiến hữu của y nao núng, Ba Cang còn lấy làm mừng vì tự nhiên bớt được một phần chia. Con Đẹt lên làm thủ lãnh thay Huỳnh Đỏ. Công việc đào gần xong thì bất ngờ tai họa lại đổ xuống, lần này là ông chủ nhà. Đúng là của nuốt chưa trôi thì lại phải nôn ra, bọn Ba Cang chủ yếu là đào ban đêm để tránh bị dòm ngó, hôm đó tay chủ nhà xớ rớ ra xem bất ngờ trúng phải một luồng khí độc, ngã lăn ra hôn mê, đưa đi cấp cứu mãi mà vẫn không tỉnh. Chưa hết, mấy ngày sau một trong hai tay người Đài Bắc khi đi đường bị xe tải tông, “đứt chến” ngay tại chỗ, tay còn lại hồn vía bay tận chín tầng mây, hoảng sợ dông luôn về nước…
Ngay tối hôm có một chiếc xe tải đến móc toàn bộ đồ trong ngôi mộ mang đi hết.
Không ai biết trong đó có những gì?
Không ai biết chúng được mang đi đâu?
Ai đứng sau lưng con Đẹt để có thể làm những chuyện kinh người như thế? Chỉ biết sau đó mấy ngày người ta thấy xác của Ba Cang nằm chết dưới mương, sọ bị đập vỡ. Có người cho rằng do y lén giấu bớt đồ đi nên bị đồng bọn thanh toán.
Bọn Sơn Chùa, Hạnh Mèo, Tý Khờ nghe đồn cũng lần lượt đi đong hết…