Chương 7 (B)

Tiền bạc đôi khi không mang lại may mắn mà lại là tai họa cho con người.
Thời điểm đó có một người tên “Lưu Đại Nhân” bản tính rất hào sảng, hay giúp đỡ người nghèo. Y trán cao, vuông vức, râu rậm, có trong tay năm chiếc xe ben chuyên chở gỗ cung cấp cho một xưởng mộc ở VN nên kinh tế thuộc vào loại khá giả. Lúc này tàn quân Kh’me đỏ vẫn còn nhiều nên vào rừng rất nguy hiểm, bù lại vì thế tha hồ khai thác gỗ quý mà ít bị cạnh tranh. “Lưu Đại Nhân” thường theo áp tải xe, buổi tối năm chiếc xe thường quây lại ở bìa rừng, chủ xe và lái mắc võng dưới gầm xe để ngủ. Khoảng nửa đêm có mấy loạt đạn bắn vào võng nơi “Lưu Đại Nhân” nằm, cái võng bị bắn tan nát nhưng y không chết vì đã chuyển qua nằm chỗ khác. “Lưu Đại Nhân” rất cẩn trọng nên mấy lần bị mai phục mà không sao, nhưng cuối cùng y lại bỏ mạng vì một thứ tưởng chừng rất tầm thường – đó là mìn – sau chiến tranh CPC như một bãi mìn khổng lồ, mìn nằm vất vưởng khắp nơi, họ Lưu và vài cộng sự chỉ bất cẩn một lần là cả bọn bị biến thành những mảnh thịt vụn.
Còn một người nữa chuyên chở dầu DO qua Miên bằng sà-lan, mỗi lần chở hàng thì y đều dư được vài trăm lít, nên có biệt danh là Năm “Dầu”. Năm “Dầu” nuôi một bà người Miên ở Siep-Riep, một bà ở Miền Tây và một ở SG, vì thế ngoài bán dầu y còn kiếm thêm bằng đủ mọi cách. Y nghiện hút cần-sa, nên thích qua bên xứ này vì được hút thoải mái. Nếu hút cần–sa vừa đủ thì làm người ta trở nên mập mạp, hồng hào, khỏe mạnh, không bao giờ cảm cúm lặt vặt, còn về “chuyện ấy” thì vô địch.
Năm “Dầu” vào tận mấy Phum, mua cần-sa về hút và bán lại, ngoài ra y còn mua sỉ một thứ thuốc tể chuyên trị bệnh gầy từ mấy tay tà sư. Thứ thuốc này chỉ gồm bột mì với nước cần–sa, phẩm màu và vài thứ thuốc lặt vặt như xuyên khung, thục địa để cho có mùi “thuốc Bắc”, mang về đến SG Năm “Dầu” phù phép thành thuốc quý “made in Thai Lan”, bán đắt như tôm tươi. Mấy bà, mấy cô ở SG uống thứ thuốc có pha cần-sa này tất nhiên phải ăn được, uống được, ngủ được, chỉ trong một tháng có người lên đến cả chục ký. Mập mạp béo tốt, nhưng gương mặt cứ phì phị, da tuy hồng nhưng bung bủng, uống nhiều đâm ra bị nghiện, còn nếu bỏ thuốc thì người sẽ xẹp xuống, nhìn bệ rạc, gày gò còn hơn lúc chưa uống.
Năm “Dầu” tóc quăn đen, nhưng từ hai bên mai trở đi thì nó lại bạc trắng, râu cũng bạc nên nhìn rất dị tướng. Y có cái nhân tướng kỳ lạ như thế nên cái chết cũng kỳ lạ hơn người… Bán ba cái thứ thuốc tể trị bệnh gầy này kiếm được nhiều tiền nên y chi xài vung vít, thiếu nợ đầm đìa, lần sau cùng vào Phum trở về được mấy ngày thì cái bụng trương to, chở đến bệnh viện thì đã thành cái xác không hồn. Bác sĩ nói y bị bịnh mỏng bao tử, lại ăn mắm bò-hóc nên “lủng bao tử”, tràn máu ổ bụng mà chết. Có người biết chuyện thì nói y bị thầy pháp “thư” để đòi nợ, vẫn không chịu trả nên bị tà vật chết luôn.
Những người này đều rất từng trải, kinh nghiệm dày dạn, nhưng chỉ vì tham vọng quá nhiều mà dẫn đến mất mạng.
 
 
 
Hoàng hôn dần buông xuống trên dòng sông Tông Lê Sáp, tối hôm đó một người bạn mời cả hai về nghỉ tạm trong một căn nhà gỗ nhỏ. Từ đây nhìn xéo qua phía bên kia là một căn nhà chứa đầy những em gái người Việt, những cô gái này chỉ bận một cái áo ngủ mỏng tang trên người, còn bên trong lại không mặc gì nên những gì cần che giấu lại phô ra lồ lộ. Các em gái của một đất nước nghèo khổ, qua đây tìm kế mưu sinh ở một đất nước còn nghèo khổ hơn, nhiều em lại không hề biết chữ thì có thể làm được gì ngoài cái nghề cổ xưa nhất của nhân loại?
Khi Đồng Đen bỏ đi đâu đó thì bỗng có một em lân la qua bên này, cô bé người gày gò chỉ còn da bọc xương, nói giọng Cần Thơ “cho em ngồi chơi với anh nha” – Cô bé này có đôi môi nhìn rất lạ, nó cứ đỏ rừng rực, ĐHC sờ thử tay lên trán cô ta thì thấy nó nóng hầm hập, bàn tay cũng vậy, nóng như lửa đốt, bèn nói “em đang sốt cao như thế sao không nằm nghỉ mà còn đi ra ngoài?” – Cô ta mở to đôi mắt nói nhỏ “em hết sạch tiền rồi, không ra ngoài làm thì mai lấy gì mà ăn?” – Xem ra cô bé này chắc đã bị nhiễm, nên lâu lâu lại bị hành sốt. – “em bao nhiêu tuổi rồi?” – “dạ, sang tháng sau là em đúng mười bảy” – Trong người có sẵn mấy viên thuốc hạ sốt, nên lấy cho cô ta uống tạm, còn một ống thuốc sủi bọt bèn lấy một viên cho vào ly nước đưa cho cô bé uống cho bớt mệt. Cô bé nói thêm “em cũng hay uống mấy ống thuốc bổ máu nhưng hết tiền rồi, anh mua cho em được không?”. Sợ cô ta lấy tiền để đi chích ma túy nên đành phải dẫn cô ta đi mua... Cô gái khốn khổ này chắc không thể sống qua năm nay, tháng sau chắc là cái sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời cô bé…
Mặt trời chìm dần xuống dòng sông bao la, mặt nước lung linh hắt tia nắng chiều ửng đỏ lên cái thân thể nhợt nhạt của cô gái, nhuộm một màu vàng úa…
“Báu vật phi thường” chắc là về tay Mười Hổ, con hổ đã mọc thêm cánh, tốt nhất là nên cao chạy xa bay để bảo tồn sinh mạng chứ hy vọng lấy lại báu vật e là điều không tưởng.
Lần trở về này không có đại gia N.K. nên ĐHC và Đồng Đen không đi theo đường cửa khẩu mà theo ghe buôn của một bạn hàng, ghe có chừng bảy tám người, trên chất đầy đồ điện tử, đường thốt nốt và khô cá Biển Hồ…
Đồng Đen đưa cho ĐHC giữ một cái túi vải, còn y thì ngồi ngủ gục. Bên cạnh còn có một cô gái da trắng tươi, mái tóc thơm thoang thoảng làm đường về như gần lại, dòng sông lững lờ trôi, hai bên bờ um tùm dừa nước…
Ghe chạy gần đến một bến phà thì bị BP chặn lại, tất cả bị áp giải về đồn để kiểm tra giấy tờ và hành lý, phen này có thể bị nhốt vì tội “xuất nhập cảnh trái phép” như chơi. Mấy tay BP này mặt mũi non choẹt, nói giọng của vùng khu bốn nên rất khó nghe. Đến lượt ĐHC, giấy tờ cũng đầy đủ, có hộ chiếu hẳn hòi, nhưng đến khi cái túi vải được mở ra bên trong ngoài mấy bộ đồ thì nằm chình ình một khẩu súng đen sì.
Cái túi là của Đồng Đen, nhưng y biến mất từ hồi nào vậy cà? nãy giờ lính quýnh nên không để ý? Con người to lớn như thế mà thoắt cái biến đâu mất, cứ như là có phép tàng hình vậy? Phen này thì đúng là đổ nợ rồi…
Thế cũng chưa đáng sợ bằng việc cái cô gái đẹp đẹp, trắng trắng, tóc thơm thơm mới gặp lần đầu khi lên thuyền lại khai là đi chung với ĐHC mới là kỳ cục nhất. Trong cái xắc tay của cô ta có một cái hộp đựng khá nhiều viên thuốc màu trắng chưa biết là gì, vì thế nên tay BP nửa già nửa trẻ mang lon thiếu tá mới nói “đúng ra là tôi thả ông rồi, nhưng phải tạm giữ ông và cô gái với những tang vật này lại để xác minh sau”.
Chẳng biết là xác minh cái gì mà nửa khuya hôm đó có một chiếc xe U-oát đỗ xịch, trên xe bước xuống hai người một gầy gầy, một mập mập, mặt lạnh như tiền đi vào, một người đứng trước ĐHC, móc ra tờ giấy, dõng dạc đọc to “tôi trung tá….., ra lệnh bắt khẩn cấp ông ….., tội xuất nhập cảnh trái phép, vận chuyển, tàng trữ vũ khí quân dụng theo điều…. của bộ luật hình sự nước…..”
Cô gái cũng được đọc một cái lệnh tương tự.
Cả hai được ưu tiên dùng chung một con “@” và dẫn giải ra xe ngay trong đêm, chẳng biết là sẽ được đưa đến phương trời nào nữa.
Ai đã từng bị cái cảm giác lạnh lạnh của cái còng số tám bập vào cổ tay thì sẽ không bao giờ quên được, cái lạnh của nó không phải là cái lạnh như nước đá, cái lạnh từ bên ngoài mà là cái lạnh như từ trong tim tỏa ra. Trong cái ánh tối mờ mờ, ĐHC chăm chú nhìn cô gái như muốn đọc những suy nghĩ của cô ta, nhưng cô ta lại quay mặt đi chỗ khác. Không lẽ lại hỏi “tôi với cô mới gặp nhau sao cô lại nhận là cùng đi với tôi, cả hai lại quen nhau từ lâu?” – Giả sử là không có cái chuyện này mà tự nhiên lại được một cô gái nhận như thế thì mừng còn hơn là trúng vé số nữa, nhưng trong trường hợp này thì… Có thể cô ta vì quá hoảng sợ mà nói đại, nhưng cũng phải phòng trường hợp có người gài bẫy. Còn Đồng Đen chẳng biết là đã biến đi đâu? Có thể y trong đường dây mua bán hàng nóng về VN, khi thấy biên phòng đã khéo léo lặn xuống nước mà không ai hay? Suy cho cùng thì y đâu phải là một kẻ tầm thường, một nông dân chất phác đi buôn trái nhàu kiếm tiền nuôi vợ con? Nếu thế thì mọi người đâu có chào y như vậy? Trường hợp xấu hơn là y đã cố tình làm điều này, khi Thạch Holk bỏ trốn thì Mười Hổ phải kiếm một người thay thế, kẻ này phải đồng tài đồng sức với Huyền Hòm, kẻ đó hẳn phải là Đồng Đen chứ còn ai vào đây được nữa?
Giả sử y đúng là đệ tử của Mười Hổ thì quả là mưu cao kế độc, cái kết cục bi thảm “sống dở chết dở” như hiện giờ đã nói lên điều đó, nhân gian có câu “Mười Hổ độc hơn rắn hổ” bây giờ mới thấy.
Tay gầy gầy ngồi đằng trước với lái xe, còn tay mập mập thì ngồi sau, y lầm lỳ không nói gì, giả như đang ngủ, nhưng chắc chắn nhất cử nhất động đều không thể qua khỏi cặp mắt he hé của y được.
Xe chạy một lúc thì dừng lại, tay gầy gầy đi đâu đó hơn nửa tiếng, sau khi y quay lại thì đưa cho ĐHC thêm một tờ giấy, đó là lệnh tạm giam của viện kiểm sát trong ba ngày, phen này thì chính thức được ăn cơm tù rồi.
 
Xe về đến Trại giam vừa đúng 03 giờ sáng, cảnh sát coi tù đưa ĐHC vào một khu riêng, còn cô gái chắc là đưa vào khu chuyên nhốt tù nữ. Tiếng mở cửa sắt rầm rầm trong đêm nghe thật khủng khiếp, căn phòng số… bật mở, cả đám tù đang ngủ say sực tỉnh để đón một con người mới vào lúc bình minh còn chưa thức giấc.
Bình minh ở đây chắc không bao giờ giống bình minh ở Hạ Long, đó là khi mặt trời le lói trên mặt biển, gió đang thổi nhẹ và làn sóng vẫn còn lăn tăn, lăn tăn… Đàn chim hải âu mới vừa thức giấc tung cánh bay chấp chới. Hàng ngàn hòn đảo như bừng tỉnh qua cơn mê ngủ. Có khi nào, có bao giờ bạn được lắng chìm trong một cái không gian hùng vĩ và mênh mông như thế? Có khi nào, có bao giờ bạn được chìm đắm trong một cái không gian dường như là của riêng bạn, đầy khát vọng bao la như thế?
Cả vũ trụ bắt đầu chìm xuống khi bạn bước vào cánh cửa này, một cánh cửa nặng nề, ghỉ sét và lầm lì, chỉ có một lỗ vuông vuông nhìn ra thế giới bên ngoài… Ôi chao, ngày ấy, khi tuổi trẻ còn nồng trong trái tim của bạn, khi từng nhịp đập của cuộc đời còn say trong giấc mơ của bạn, thì bạn sẽ cảm thấy không có một trở lực nào có thể, và có thể làm bạn phải dừng chân, và con đường dù có xa đến mấy thì cũng sẽ chẳng là gì khi con người quyết tâm dấn bước.
Cả đám tù đầu trọc lốc, thậm chí là còn trần truồng choàng tỉnh trong cơn nồng lúc ba giờ rưỡi đêm hè nóng bỏng. Những kẻ phải đi vào cánh cửa này, trong một cái giờ như thế này là rất ít và rất ít, vì thế một người trẻ tuổi trong bọn mới nói nhỏ với ĐHC “cứ bình tĩnh, hãy nằm xuống bên cạnh tôi chờ qua đêm rồi hãy tính”… Cám ơn người bạn bé nhỏ trong cơn tuyệt vọng, cám ơn Thượng Đế đã bỏ qua cho con trong một phút sai lầm, cám ơn người bạn tù lần đầu tiên lỡ bước đã nói ra được một câu mà không bao giờ anh có thể quên khi chìm trong giấc ngủ đầy trằn trọc và mê hoặc ấy…
Sáng hôm sau thức dậy là đã thấy mình sống trong một thế giới hoàn toàn khác,
Đầu tiên là cái màn đứng xếp hàng hai bên cửa để điểm danh, tạm thời phải quên đi cái tên cúng cơm của mình, thay vào đó chỉ là một con số lạnh lùng.
Căn phòng này gồm hai lớp, ngoài là sân, có một cái cửa lớn chừng một mét và một lỗ nhỏ chừng mười lăm cm2 để giao tiếp với bên ngoài, sân sâu vào khoảng bốn mét. Bên trong là một lớp cửa sắt nữa, phòng dài khoảng ba chục mét, rộng khoảng sáu mét, hai bên là hai bệ xi măng rộng chừng hai mét, chạy suốt căn phòng, giữa là một rãnh gọi là “xà lảng” cũng rộng vừa hai mét. Cả phòng chứa hơn sáu chục con người, lại chỉ có hai cái cửa sổ phía trước nên mùi hơi người nồng nặc, chưa quen cảm thấy rất khó thở. Đứng đầu phòng gọi là “trật tự”, một tay gầy gầy, nhỏ con, người này gọi ĐHC lên để kiểm tra túi, cái túi là của Đồng Đen nên quần áo cứ to thùng thình. Y chăm chú đọc cái lệnh tạm giam, đến đoạn chỉ tội danh “lưu hành, tàng trữ vũ khí quân dụng…” thì y gật gù “tội danh của mày cũng được đấy”.
Khi bước vào cánh cửa này, tội danh có một vai trò quan trọng cho cuộc sống của anh về sau. Những tội danh về kinh tế như “hối lộ, lừa đảo…” nếu có nhiều tiền để lo lót thì thường hay được cất nhắc làm những chức vụ chủ chốt trong phòng như trật tự, thư ký, trực sinh… vừa an nhàn, vừa có chỗ ngủ tốt. Họ là những con bò sữa thực sự cho các QG, là cái túi tiền đích thực và vì thế họ phải thường xuyên lo lót, nếu không sẽ bị thay thế ngay lập tức bằng những người khác cũng đang sẵn sàng chung chi để kiếm một chỗ ấm thân và an toàn hơn. Tội hiếp dâm là bị coi rẻ nhất, đặc biệt là những tội thuộc về loạn luân như cưỡng hiếp con gái nuôi hay con gái ruột… những người này hay bị đánh đập và chửi rủa bởi những bạn tù trong phòng.
Bản thân trật tự phòng thường là án KT, có chút đỉnh học thức nên chủ yếu là lo về “đối ngoại”, tức là đối phó với quản giáo, giám thị còn “đối nội” trong phòng luôn luôn phải có một kẻ đứng đầu để duy trì sự bình yên, người này thường là có án về tội “cưỡng đoạt tài sản, buôn ma túy số lượng lớn hay cướp có tổ chức…”, được xem như là Đại Bàng.
Do cuộc sống quá chật chội, tù túng nên việc đánh nhau xảy ra như cơm bữa, khi có việc lộn xộn Đại Bàng sẽ đứng ra dàn xếp. Đây là một xã hội thu nhỏ đến mức tận cùng với đủ loại hạng người, đủ thứ mưu mô lừa lọc hãm hại nhau, đủ loại thành phần tội phạm và những bài học cuộc đời dường như là vô tận.
 
Thông thường mới vào trừ những tay chuyên nghiệp còn ai cũng bỏ ăn bỏ ngủ cả chục ngày, nhiều đứa còn trẻ thì khóc ròng rã suốt hàng tháng trời.
Hôm đầu có một tay CS điều tra đến để lấy lý lịch, hỏi mấy câu như tên, tuổi, nghề nghiệp, thường trú… Sau đó thì y mất tích luôn, thời gian cứ thế trôi đi, thêm mấy cái lệnh tạm giam nữa, cái cuối cùng kéo dài đến bốn tháng mà cũng chẳng thấy ai hỏi han gì cả?… Lâu rồi cuộc đời từ từ cũng quen dần, quen với việc đến bữa là được ăn một bo cơm đầy sạn và hạt cỏ dại, những tô mì gói ngâm với nước lạnh. Thịt là một thứ xa xỉ, khoảng ba ngày thì may ra mới được một cục bằng ngón tay… hôm nào tát hầm thì có món cá Vồ kho lạt, còn thì chủ yếu là tương chao. Chao từ ngày này qua tháng khác, đến mức trong mơ cũng thấy toàn chao là chao…
Lần này may mắn rơi vào cái phòng mà Đại Bàng lại là dân SG, vì thế khi nhận ra là đồng hương thì tự nhiên trở nên thân thiết. Y tên BDH, tội buôn ma túy, ở khu biệt giam hơn năm nay, vừa mới được đưa lên phòng lớn. BDH có cái làn da của kẻ bị biệt giam lâu ngày… nó trắng bềnh bệch, bủng bủng như một con cá ươn. Điều nhận thấy đầu tiên ở y là cặp mắt, một cặp mắt sắc lạnh cứ như là mắt quỷ vừa từ địa ngục chui lên… cặp mắt khiến người đối diện phải giật mình, sợ hãi.
Đại Bàng không mấy khi ra tay đánh đập người khác, thông thường những tên lâu la ăn theo gọi là se sẻ hay thể hiện với những người bạn tù mới bằng cách hù dọa “bass, tress” này nọ… và bọn này thường rất nhát, khi có kẻ “bật số” thì hay bỏ chạy.
Một phòng khoảng bốn năm chục người thì thường có khoảng hơn chục em là “mồ côi”, tiền không có, người thân cũng không nốt, sống bằng cơm tù nên rất đói khát… Đại Bàng sẽ đứng ra nuôi bọn này, để nuôi một đám đông đảo như thế tất phải san sẻ đồ ăn và tiền bạc của đám tù KT giàu có. Bọn se sẻ này trở thành tay sai đắc lực cho Đại Bàng, do sống thành bầy đàn nên muốn triệt hạ một Đại Bàng trong phòng không phải là chuyện dễ.