Dịch giả: Dạ Nguyệt
Phần Kết

- Bối Bối! Chúc mừng nàng trở lại Thiên giới! Chúc mừng nàng đã kết thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian!
Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối đã mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi tiên thuật, trở lại thiên đình.
Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng Tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp nàng.
Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.
- À! Hai mươi ngày này qua thật nhanh! Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai Mễ Bối.
Một ngày trên trời, một năm dưới trần.
“Hai mươi năm của mình, qua đi vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ… Cuộc sống của tiên nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng không thể bì được một chữ tình ở nhân gian.”
Mễ Bối thầm nghĩ.
Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, không ai chú ý đến Mễ Bối một mình lẻn vào nơi ở của Ngọc Đế.
- Đào Hoa Tiên Tử, cô muốn cứu kẻ đã chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ dựa vào Đại Hoàn Đơn thì không đủ đâu.
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm rãi nói.
- Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau nói đi?
- Trừ phi… là dùng đến Long châu của Ngọc Đế! Có điều Long Châu là linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy đã khó, huống chi là lấy dùng. Tuy cô là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng không phải dễ!
- Long châu ở đâu?
Mễ Bối không sợ nguy hiểm, không hề do dự hỏi.
- Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng.
Còn chưa nghe hết, Mễ Bối đã co chân chạy đi.
- Này! Mễ Bối! Phải nhớ cho kỹ! Long châu là linh vật, đem xuống nhân gian sẽ mất đi sức mạnh! Muốn cứu người,thì phải ngậm trong miệng! Nhưng làm vậy, miệng cô sẽ bị thiêu cháy đó!
- Kẻ nào? Kẻ nào đã trộm Long châu của ta? Ngọc Đế thấy bảo vật bị mất, liền nổi giận lôi đình.
- Bẩm… bẩm Ngọc Đế… vừa rồi… Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối… miệng ngậm thứ gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi!
- Hả?
- Hả?
Ngọc Đế và Cửu Hoàng Tử đồng thanh hét lên.
- Không thể được! Mễ Bối…
Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.
- Người đâu! Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Mế Bối lên thiên đình…
Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như trẻ con. Muốn cười là cười. Muốn khóc là khóc.
Bà Mạc đã ngất đi mấy lần, lúc này đang gục đầu vào ngưòi chồng, thỉnh thỏang lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.
Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.
Nửa phút sau, thi thể đã lạnh của Mạc ngôn Hy đang được đẩy vào nhà xác bị một cô gái cản lại.
Má cô gái phồng lên như đang ngậm cả một chiếc màn thầu to, trông rất quái dị và xấu xí, dường như không thấy mũi đâu nữa.
- Cô … cô là ai? … Hy Hy đã rời bỏ chúng tôi đi rồi… cô đừng làm phiền nó nữa!
Bà Mạc bước lên, định kéo cô gái ra, nhưng vì qúa đỗi thương tâm, bà lại gục đầu vào vai cô, khóc lên nức nở. Nói ra cũng kỳ lạ, cô gái lạ này mang cho bà một cảm giác vô cùng thân thiết.
Mễ Bối không phản ứng gì, cặp mắt bị méo cho híp tịt lại, miệng vẫn ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra.
Cô nhẹ nhàng vung tay đẩy các bác sĩ ra.
- Đừng đụng vào con tôi!
Bà Mạc đau đớn kêu lên.
Mễ Bối bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần, đều không hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho cô. Mễ Bối nhẹ nhàng giở tấm vải trắng che mặt Mạc Ngôn Hy lên, sau đó làm một việc khiến tất cả mọi ngừời có mặt ở đó đều giật mình.
Cô cúi xuống hôn lên môi Mạc Ngôn Hy.
Trong chớp mắt, một viên ngọc từ trong miệng cô chui miệng Mạc Ngôn Hy.
Cô vẫn hôn lên môi người chết.
Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen mượt, một sợi khẽ phất phơ qua mặt Mạc Ngôn Hy. Da mặt anh khẽ giật giật.
Bà Mạc muốn kêu lên thật lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại.
Cô tiếp tục hôn.
Đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại, Mạc Ngôn Hy bắt đầu hút lấy lưỡi cô. Mùi máu tanh bắt đầu toả ra xung quanh hai ngưòi, nhưng Mạc Ngôn Hy không hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt lấy cô.
- Có phải… anh đang mơ … không… Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy cất tiếng.
-...!!
Mễ bối gật đầu, rồi buông tay.
- A! Hy Hy của chúng ta sống lại rồi! Cô là tiên nữ phải không?
Bà Mạc mừng rỡ như phát cuồng, nhìn cô trân trối.
- Hy Hy, con sống lại rồi! Tử thần không đem con của mẹ đi rồi!
- Ư…
Mạc Ngôn Hy từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng, giống như người ở lâu trong bóng tối chưa thể nào thích ứng được ánh sáng. Anh ta nheo nheo mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót mình… Đây hình như là quái vật biến đổi gen chứ nào phải Mễ Bối xinh đẹp của mình? Anh ta phẫn nộ đẩy cô ra:
- Cút đi! Ai cho động vào tôi!
Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Mạc Ngôn Hy như không dám tin rằng đây là sự thật, vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần, cũng không bằng hai tiếng “cút đi” lạnh lùng vô tình của anh ta. Một giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt đã biến dạng thảm hại của cô. Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.
Mạc Ngôn Hy nhẹ nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi trên người mình, rồi trừng mắt nhìn cô gái trước mặt:
- Cô là ai?
Anh ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cô một cái. Cô gái này xấu đến kinh hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn một đường nhỏ như sợi chỉ. Từ khe hở nhỏ xíu đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra được ánh mắt quen thuộc... Ánh mắt ấy, tràn ngập sự uất ức, u buồn và trong sáng, giống Mễ Bối đến lạ kỳ.
- Cô là….
Mạc Ngôn Hy từ từ lại gần.
Mễ Bối không muốn để Mạc Ngôn Hy nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người đi. Động tác này càng khiến Mạc Ngôn Hy khẳng định thêm… Không phải Mễ Bối thì còn ai vào đây được nữa?
Anh lao tới, hai tay giữ chặt ngưòi cô, ép cô phải nhìn thằng vào mắt mình,rồi khịt khịt mũi:
- Mùi hương trên người em nói cho anh biết em chính là Mễ Bối!
Bà Mạc kinh ngac kêu lên khe khẽ.
“Cô gái này đúng là Mễ Bối?”
“Anh sống lại rồi!” Mễ Bối khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ngôn Hy, thầm nói với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông thật đáng sợ.
Thấy Mạc Ngôn Hy cuối cùng vẫn nhận ra mình, Mễ Bối cảm thấy tất cả đau khổ mà mình phải trải qua đều không sánh được với niềm vui lúc này, khoé mắt long lanh ngấn lện ngẩn ra nhìn Mạc Ngôn Hy.
Mạc Ngôn Hy cảm thấy cô gái trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.
Cả bệnh viện xôn xao ồn ào! Người đã chết ba tiếng đồng hồ, còn sống lại nói cười được hay sao?
Bác sĩ điều trị cho Mạc Ngôn Hy không khỏi nhớ lại câu anh ta mắng mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân.
Lúc này, một hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.
- Mễ Bối, em khóc à? Anh chưa bao giờ thấy em khóc cả?Sao lại khóc vào lúc này?
Mạc Ngôn Hy vỗ nhẹ lên gáy người yêu, lớn tiếng mắng.
Phải rồi! Cô đã chảy nước mắt! Nước mắt chảy qua miệng mát rượi!
- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!
- Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắclà ngọt.
Thì ra nước mắt không như trong tưởng tượng của cô, không ngọt cũng không dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.
- Hả? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa? Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên mắng yêu.
“Cười không nhất định là phải vui, khóc không nhất định là phải buồn".
Có một người con trai đã nói với cô điều này.
Giờ cô đang vì xúc động và rơi lệ.
“Tử thần đã nhắm trúng anh ra rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh đâu”.
Uyển Uyển đã nói như vậy.
Thế nhưng, Mễ Bối đã thành công!
Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc.
- Tứ Đại Thiên Vương! Tại sao lại trở về tay không?
Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.
- Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tôi đến, Đào Hoa Tiên Tử đã rơi lệ… đã trở thành người phàm, không thể trở về Thiên đình được nữa.
- A...
Cửu Hoàng Tử kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, vi phạm Thiên Quy, qủy thần không dung, đánh cho trở lại nguyên hình!
Hoàng hôn, một thanh niên cao lớn, đẹp trai ngồi trong phòng kính trồng hoa trên lầu ba, tay cầm một quyển Thủ ngữ chỉ nam chăm chú đọc.
- Con à, xuống ăn cơm đi, đừng xem nữa!
à Mạc bước đến, vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy:
- Mễ Bối sẽ không trở lại nữa đâu. Cô ấy không thuộc về nơi này.
- Không, con tin rằng Mễ Bối nhất định sẽ trở về bên con, cô ấy chỉ đang ở đâu đó quanh đây mà thôi.
Mạc Ngôn Hy khịt khịt mũi:
- Bởi vì, con ngửi thấy mùi hương của cô ấy.
- Con trai của mẹ…
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở dài.
Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ mạnh.
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở dài. Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ mạnh.
- Vú Lý, cây gì vậy?
Mạc Ngôn Hy tò mò hỏi. - Vú trồng đấy à?
- Không phải, cậu chủ ạ… Đây, hình như là cây đào!
Đào? Mạc Ngôn Hy đắm chìm trong suy nghĩ.
Nơi cây đào mọc lên, khônghiểu vì sao lại có một chiếc nịt cổ tay màu đen, biểu tượng hãng NIKE ở trên đó như mặt người đang nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Gió mang theo mùi hương hoa thoảng nhẹ lướt qua, môt chiếc lá nhỏ dưới đất bị gió thổi tung bay lên dính vào quần Mạc Ngôn Hy, tựa như cô gái nhỏ đang nũng nịu bám lấy người yêu.
Mạc Ngôn Hy ngẩn người ra, một cảm giác thân thuộc dâng lên trong tâm khảm, anh bâng khuâng cúi xuống ngắm nhìn cây đào nhỏ:
- Tại sao? Tại sao em đẹp hơn tất cả các loài hoa khác?
-…
Gió thổi, những chiếc lá xanh mơn mởn, khẽ rung rung.
Bởi vì, nó đã được tưới bằng tình yêu của con người.

HẾT


Xem Tiếp: ----