Đánh máy: Vong tình Tiên Tử
Hồi 19
Ân tình lưu lệ

Cả đoàn bốn người quay lại khách điếm, Trương Tiêu Lan và Lãnh Ngưng Hương
đi phía trước. Vừa bước chân vào khách điếm, Trương Tiêu Lan bỗng ngừng chân
đứng lại quay nhanh người nói:
- Người của Lãnh Nguyệt Môn.
Lúc này Lý Tồn Hiếu và Trương Viễn Đình cũng đã nhìn thấy, ngay trong sân
khách điếm hai người đang đứng, chính là hai vị hoàng bào đồng tử mà họ đã gặp hôm
trước trong khu vườn hoang.
Lý Tồn Hiếu vượt lên trước đến bên cạnh Trương Tiêu Lan và Lãnh Ngưng Hương,
mắt nhìn hai vị hoàng bào đồng tử hỏi ngay:
- Nhị vị tìm ai?
Vị hoàng bào đồng tử bên phải liền nói:
- Vị nào là cao nhân “Phi Thuý Cốc”?
Lãnh Ngưng Hương hơi ngớ người, nhưng rồi mỉm cười bước lên trước đáp:
- Chính là tôi, hai vị có gì chỉ giáo?
Hoàng bào đồng tử vẫn nghĩ Lãnh Ngưng Hương là nam nhân nói:
- Công tử là cao nhân “Phi Thuý Cốc”, xin thỉnh giáo tôn tính đại danh?
- Ta họ Lãnh, tên là Ngưng Hương.
Hoàng bào đồng tử ngẩn người, ngưng mắt nhìn nàng từ đầu đến chân mới nói:
- Thì ra là Lãnh cô nương, Lãnh cô nương ăn mặc thế này thứ cho tiểu khả không
nhận ra…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Không cần khách khí, ngươi có gì xin cứ nói thẳng ra!
Hoàng bào đồng tử hơi nghiêng mình nói:
- Tiểu khả phụng mệnh Tả Hữu hộ pháp bổn môn đến mời Lãnh cô nương phó
ước…
Lãnh Ngưng Hương chau mày nói:
- Phó ước, phó ước gì?
C
Hoàng bào đồng tử liếc nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu nói:
- Vị Lý thiếu hiệp này phó ước với Liễu công tử trong khu vườn hoang Hoa gia.
Liễu công tử nhân có chuyện nên không thể tự đến được, nên thay đổi đặc phái Tả Hữu
hộ pháp bổn môn phó ước cùng Lãnh cô nương chiều nay khi mặt trời lặn gặp nhau
trong khu vườn hoang kia.
Lãnh Ngưng Hương cười điềm nhiên nói:
- Ta cùng Tả Hữu hộ pháp quý môn xưa nay chưa từng biết mặt nhau…
Hoàng bào đồng tử nói ngay:
- Chỉ bần bổn môn biết được cao nhân của “Phi Thuý Cốc” đến Kim Hoa này là
đủ!
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt hỏi:
- Ngươi trong Lãnh Nguyệt Môn nhậm chức gì?
Hoàng bào đồng tử nghiêm túc đáp:
- Tiểu khả đương chức “Truyền lệnh đồng tử” dưới trướng Lão Thần Tiên.
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói:
- Thảo nào mà ngươi khéo ăn nói, thế Ôn cô nương đâu?
Hoàng bào đồng tử nói:
- Hiện đang ở bên cạnh Lão Thần Tiên, là quý khách của Lãnh Nguyệt Môn.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Ôn cô nương chưa trở về, ta chẳng có lòng dạ nào làm chuyện khác. Cũng có
nghĩa là nói, trước khi Ôn cô nương chưa trở về thì ta chẳng bao giờ gặp ai!
Hoàng bào đồng tử nói:
- Tiểu khả chỉ phụng mệnh truyền lệnh, còn Lãnh cô nương đi hay không, tiểu
khả chẳng ép buộc được.
- Vốn là như thế, đúng chứ?
Hoàng bào đồng tử cúi người nói:
- Đã chuyển lời xong, nhị vị hộ pháp chính đang chờ hồi âm, tiểu khả không dám
chậm trễ, cáo từ!
Nói rồi quay người bước đi.
Trương Viễn Đình đột nhiên lên tiếng:
- Các hạ xin ngừng bước.
Hoàng bào đồng tử quay người lại hỏi:
- Tôn giá có gì chỉ giáo?
Trương Viễn Đình nói:
- Nào dám, xin về báo lại nhị vị hộ pháp, Lãnh cô nương sẽ đến đúng hẹn!
Hoàng bào đồng tử không khỏi ngạc nhiên, ngưng mắt nhìn lão ta hỏi lại:
- Tôn giá có thể thay Lãnh cô nương làm chủ chuyện này?
Lãnh Ngưng Hương nói đỡ lời Trương Viễn Đình:
- Vị này là trưởng bối của ta, lời của trưởng bối ta dám không nghe!
Hoàng bào đồng tử ôm quyền nói:
- Thế thì quá tốt, đa tạ Lãnh cô nương.
Dứt lời, cả hai sóng vai nhau bước nhanh ra khỏi khách điếm.
Ngưng mắt nhìn đối phương đi khuất rồi, Trương Viễn Đình mới nói:
- Lãnh cô nương thứ cho tôi vừa rồi mạo muội đứng ra tự tác tự thọ!
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
- Tiền bối nói vậy tôi làm sao dám, tiền bối muốn tôi đi tất có cao kiến, tôi ngu
muội nhất thời chưa nghĩ ra…
- Cô nương khéo nói, xin vào trong phòng rồi nói chuyện.
Bốn người vào phòng ngồi xuống bên bàn, Trương Tiêu Lan nhanh nhẹn pha cho
mỗi người một chén trà.
Trương Viễn Đình nhấp một ngụm trà hắng giọng nói:
- Lãnh cô nương, trước mắt “Phi Thuý Cốc” không nên xung đột với “Lãnh Nguyệt
Môn”…
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười nói:
- Tiền bối, tôi chẳng nghĩ đến điều này. Nhớ tôi đã có nói, vì Ôn thư thư mà tôi
có thể bất chấp tất cả, cũng không có gì đáng hối tiếc.
Trương Viễn Đình nói:
- Điều này thì tôi biết, thế nhưng Nhị cô nương hiện đang còn ở trong tay Lãnh
Nguyệt Môn.
Lãnh Ngưng Hương trầm ngâm giây lát mới nói:
- Thế thì tiền bối có gì chỉ giáo?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
- Hai tiếng chỉ giáo thì không dám. Cô nương cũng nhìn ra, theo tình hình thì Liễu
Ngọc Lân nhất định đã trúng độc chứ chẳng nghi.
- Đúng, điểm này thì tôi nhìn ra.
- Tôi nghe cô nương nói “Vô hình độc” là tối độc trong bách độc…
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói:
- “Vô hình độc” đích xác là tối độc trong bách độc, không những độc tính kịch
liệt mà còn rất khó đề phòng, cho nên mới xưng là “vô hình độc”.
- Nghe cô nương nói “Vô hình độc” ngoài giải dược độc môn của “Phi Thuý Cốc”
ra không ai giải nổi!
- Sự thực là thế.
Trương Viễn Đình trầm lặng một lúc nói tiếp:
- Theo cô nương biết thì trong thiên hạ còn có người nào khác có thể giải “Vô
hình độc” không?
Lãnh Ngưng Hương nghe hỏi chau mày suy nghĩ, một lúc lắc đầu nói:
- Theo tôi biết thì duy nhất độc môn giải dược tự chế của “Phi Thuý Cốc” mới giải
nổi “Vô hình độc”
- Thế thì quá tốt.
Trương Viễn Đình hắng giọng lại nói:
- Cô nương, theo tình thế mà nói, Lãnh Nguyệt Môn chẳng khi nào chịu cam tâm
thả Nhị cô nương ra…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Trừ phi họ không còn muốn tên cháu rễ tương lai kia nữa!
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
- Cơ bà bà đã nhìn đúng Liễu Ngọc Lân, đồng ý gả cháu gái mình cho hắn thì khi
nào chịu để hắn chết oan uổng!
- Vậy thì bà ta phải thả Ôn thư thư về.
Trương Viễn Đình lại lắc đầu nói:
- Bọn họ chẳng cam tâm làm thế, hễ là người có chút quật cường thì chẳng bao
giờ chịu cúi đầu, huống gì con người Cơ bà bà từng mang danh cổ quái kỳ dị nhất võ
lâm!
Lãnh Ngưng Hương “hừ” một tiếng nói:
- Nếu như ngoan cường đến cùng, thì phần thiệt thuộc về chúng thôi.
- Tuy là thế, nhưng chúng đã chịu hẹn cô nương nói chuyện, điều đó biểu hiện
chúng tuy không chịu thua, nhưng cũng không dám kéo dài cục diện căng thẳng.
- Thế thì tiền bối có cao kiến gì?
- Tôi chỉ nhắc nhở cô nương, đã là Tả Hữu hộ pháp thì hai người này địa vị chẳng
nhỏ trong Lãnh Nguyệt Môn, có thể nghĩ thì biết ngay!
Lãnh Ngưng Hương ánh mắt sáng lên, vui mừng nói:
- Tôi hiểu ra, đa tạ tiền bối.
Trương Viễn Đình cười điềm nhiên nói:
- Tôi chỉ tính một nước cờ vẹn toàn, nhưng làm được hay không thì chẳng thể nói
trước.
- Ý tiền bối là…
- Một người bị rắn cắn, người khác nhìn dây thừng cũng sợ, chúng đã bị một lần
thì tất đề phòng.
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
- Điều này xem ra so bản lĩnh, xem khả năng đề phòng của chúng cao minh, hay
là bản lĩnh thi thố của tôi cao minh, chưa biết “hươu về tay ai”!
Trương Viễn Đình gật đầu cười nói:
- Nói cũng đúng…
Nụ cười biến mất nhanh trên mặt lão, lại nói:
- Từ giờ này trở đi, xung quanh khách điếm này chỉ e đều nằm trong tầm kiểm
soát của Lãnh Nguyệt Môn. Chúng ta nhất cử nhất động cần hết sức thận trọng.
Lãnh Ngưng Hương hốt nhiên đứng lên nói:
- Tiền bối, tôi phải đến khu vườn hoang kia một chuyến.
Nói đi là quay người bước đi ngay.
Trương Viễn Đình đứng phắt dậy, nhưng chẳng nói được câu nào thì Lãnh Ngưng
Hương đã ra ngoài cửa. Lão thở dài ngồi xuống nói:
- Vị cô nương này quả đầy tâm trí, đúng là một vị cân quốc kỳ anh đời nay, là
một trợ thủ rất lớn, thiếu hiệp cần giữ lấy!
Lý Tồn Hiếu mặt đỏ lên nói:
- Tiền bối lại đùa với tôi.
Trương Viễn Đình nghiêm nét mặt nói:
- Thiếu hiệp, tôi nói lời chân thực.
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì, khi ấy lấy từ trong áo ra bức “Tàng Bảo Đồ”, lại nói:
- Khu vực vẽ trên bức địa đồ này sao lại xa tận Miêu Cương nhỉ?
Chàng cố ý tránh chuyện đó, nên mới bày sang nói chuyện khác.
Trương Viễn Đình là người đầy tâm cơ và lịch duyệt giang hồ, đương nhiên thầm
hiểu, nghe hỏi thì nói:
- Chẳng biết được, nhưng theo như Lãnh cô nương nói ở Miêu Cương có một vùng
núi tương tự như thế thì quyết không phải nói vô căn cứ!
Lý Tồn Hiếu bỗng nhiên ánh mắt nhìn vào góc trái bức Tàng Bảo Đồ kêu lên:
- Đây là gì chứ?
Trương Viễn Đình chú mục nhìn theo chàng, chỉ thấy khoảng trống góc trái bức
“Tàng Bảo Đồ” vẽ một hình người rất nhỏ, nếu như nhìn tổng lượt bức địa đồ thì rất khó
phát hiện ra được.
Bấy giờ chăm nhìn mới thấy kỹ hơn, hình người là một lão phu nhân mặt che kín,
cánh tay phải của lão phu nhân kia đặc biệt vẽ lớn hơn, có thể khiến người ta nhìn
thấy rõ. Bàn tay có đến sáu ngón, ngay bên cạnh ngón cái còn dư thêm một ngón.
Trương Viễn Đình càng nhìn càng ngơ ngác, một lúc nói:
- Vừa rồi trong vườn sao ta không nhìn thấy nhỉ? À à… đúng rồi, khả năng lúc ấy
thiếu hiệp nắm bức đồ hình vừa khéo ngón cái che khuất phần này chăng?
Lý Tồn Hiếu nói:
- Tôi cũng vừa nhìn thấy, tiền bối có biết có có ý nghĩa gì không?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
- Chẳng nhìn ra.
Lão hơi ngừng lại, rồi nói tiếp:
- Thiếu hiệp có nhìn ra không, hình người này hình như sau này mới được thêm
vào, không phải nguyên ban đầu nó đã có, cũng có nghĩa là nó là một chuyện khác
ngoài chuyện bức “Tàng Bảo Đồ”!
- Tiền bối nhãn lực phi thường, hay là chính Lý Thăng đã vẽ lên chăng…?
- Khả năng là thế.
- Nhưng… Lý Thăng vẽ hình này là có ý nghĩa gì?
Trương Viễn Đình chau mày nghĩ rất lung, bất chợt ánh mắt sáng lên lạ thường
nhìn chàng nói:
- Có khi nào liên quan đến hung thủ năm xưa diệt toàn gia “Thính Đào Sơn
Trang”?
Lý Tồn Hiếu “A” lên một tiếng, nhưng rồi lắc đầu nói:
- Không thể, nếu đúng thì vì sao ông ta chẳng nói thẳng ra với Trương cô nương?
- Lý Thăng là một người rất thận trọng, từ chuyện lão ta cất giấu một viên “Huyết
Kết Ngọc Uyên Ương” và bức “Tàng Bảo Đồ” này cũng đủ thấy con người cơ cảnh thế
nào rồi.
- Thế thì tiền bối cho rằng người mà Lý Thăng vẽ là ai, đương thế nhân vật nào
như thế này?
- Tôi nhất thời chẳng nghĩ ra là ai, thế nhưng từ đặc điểm lão phụ nhân bàn tay
phải có sáu ngoán này thì truy tìm cũng chẳng khó khăn gì.
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc nói:
- Tiền bối, cho dù thế nào thì cũng không chỉ bằng vào một hình vẽ này để chỉ ra
một lão phụ nhân nào đó bàn tay phải có sáu ngón là hung thủ huyết án “Thính Đào
Sơn Trang” năm xưa được!
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
- Thiếu hiệp nói đúng, tôi cũng chỉ suy đoán vậy mà thôi. Thảm kịch năm xưa
trong “Thính Đào Sơn Trang”, hung thủ chẳng để lại một dấu vết, hiện tại Lý Thăng
chết rồi mà cũng không nói rõ ra, bằng vào một hình vẽ này mà chỉ ra người nào đó là
điều không thể. Thế nhưng thiếu hiệp có thể coi đó là một manh mối đầu tiên, vì theo
tôi nghĩ thì Lý Thăng chẳng khi nào vô căn vô cớ lại vẽ hình người có bàn tay đặc thù
thế này, cũng có nghĩa là nói lão phụ nhân bịt mặt này nếu không quan trọng thì Lý
Thăng cũng chẳng khi nào vẽ lên bức “Tàng Bảo Đồ” này.
Trương Viễn Đình hơi ngừng lại một lúc nói tiếp:
- Lý Thăng bảo toàn bức “Tàng Bảo Đồ” đến giờ là để giao lại cho thiếu hiệp, thế
thì hình lão phụ nhân kia cũng là giao cho thiếu hiệp, ngoại trừ nghĩ đó là hung thủ
huyết án “Thính Đào Sơn Trang” năm xưa ra, tôi không nghĩ ra nó còn có ý nghĩa gì
khác.
Lý Tồn Hiếu im lặng lắng nghe, thấy lời của Trương Viễn Đình chẳng phải là
gượng ép, câu nào cũng cận tình cận lý.
Đích xác, Lý Thăng chẳng thể nào vẽ một người không can hệ gì lên bức “Tàng
Bảo Đồ”, Lý Thăng đã vẽ lên bức “Tàng Bảo Đồ” tức là cũng lưu lại cho chàng nhận
diện người này, nhưng vì sao lại muốn chàng nhận diện người này? Người này có thực
liên quan đến huyết án xưa?
Duy nhất cách giải thích này là khả dĩ chấp nhận được, vì không còn tìm ra lời
giải thích thứ hai nào.
Sau hồi suy nghĩ cuối cùng chàng gật đầu nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo, tôi sẽ lưu ý lão phụ nhân che mặt có bàn tay phải sáu
ngón này!
Vừa khi ấy nghe tiếng bước chân nhẹ vào phòng, chính là Lãnh Ngưng Hương
quay trở lại.
Cô ta vừa bước vào phòng nói ngay:
- Tiền bối quả nhiên tính việc như thần, quanh khách điếm này đều đã bị người
của Lãnh Nguyệt Môn giám sát, bọn chúng cải trang thành người dân nhưng tôi chỉ
nhìn thì nhận ra ngay. Tôi làm như chẳng biết gì, bọn chúng cũng không hề ngăn cản
tôi.
Trương Viễn Đình cười nói:
- Nghĩ chắc là chúng bị “Vô hình độc” của cô nương làm chúng hoảng sợ.
Lãnh Ngưng Hương mỉm cười, nụ cười ngọt ngào đầy thâm tình khiến Lý Tồn
Hiếu nhìn cũng ngẩn người.
Trương Viễn Đình lại nói:
- Chỉ e giờ này bọn chúng đã về phi báo.
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Nguyên ý tôi muốn cho chúng trở về báo lại. Ha… tôi đến khu vườn hoang chỉ
đi quanh một vòng, cứ nhìn xem, đến lúc ấy chúng nhất định thông báo thay đổi địa
điểm.
Trương Viễn Đình mỉm cười nói:
- Cô nương định bày nghi trận!
- Nếu như tiền bối là người của Lãnh Nguyệt Môn, thì kế này của tôi chẳng hữu
hiệu.
- Cô nương quá đề cao tôi đấy thôi.
Ngồi xuống xong, Lãnh Ngưng Hương đưa mắt nhìn lên bàn đầu mày nhíu lại hỏi:
- Sao, đang tìm nơi giấu bảo vật?
Trương Viễn Đình nói:
- Cô nương xem góc trái này!
Lãnh Ngưng Hương nhìn theo tay lão, mặt thoáng ngơ ngác nói:
- Hình này là…
Lý Tồn Hiếu nói:
- Cô nương lưu ý bàn tay phải hình lão phụ nhân này.
Lãnh Ngưng Hương kêu lên:
- Bàn tay sáu ngón!
Lý Tồn Hiếu liền hỏi:
- Cô nương từng thấy trong giang hồ có nhân vật nào như thế này không?
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
- Trong võ lâm giang hồ có không ít lão phụ nhân, nhưng tôi chẳng để tâm chú tý
đến bàn tay sáu ngón như thế này, chuyện này là sao chứ? Trên “Tàng Bảo Đồ” sao lại
vẽ thêm hình người?
Lý Tồn Hiếu khi ấy liền đem suy nghĩ của Trương Viễn Đình nói lại cho nàng
nghe. Lãnh Ngưng Hương im lặng nghe xong, trầm ngâm một lúc nói:
- Thì ra là hình do vị Lý Thăng kia vẽ…
Trương Viễn Đình nói:
- Khả năng là thế, nhưng không thể hoàn toàn khẳng định.
Lãnh Ngưng Hương cũng gật đầu xác nhận:
- Nếu hình vẽ lão phụ nhân này đúng là do Lý Thăng vẽ, thì cách suy luận của
Trương tiền bối rất phù hợp. Lão phụ nhân này bịt mặt, khả năng năm xưa khi ra tay sát
hại người “Thính Đào Sơn Trang” đã che mặt, Lý Thăng chỉ nhìn thấy lão phụ nhân này
nhưng chẳng nhìn rõ mặt, song lại nhìn ra được bàn tay phải bà ta có sáu ngón!
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
- Theo như lời phân tích của cô nương, thì Lý Thăng vẽ hình lão phụ nhân này rất
gần với hung thủ năm xưa tàn sát người “Thính Đào Sơn Trang”
Lý Tồn Hiếu nói:
- Hy vọng đây là hình vẽ của Lý Thăng, hy vọng lão phụ nhân này là một trong
hung thủ năm xưa!
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Lão phụ nhân này có một đặc điểm tìm thì chẳng khó lắm, nhưng tìm được rồi
phải cần có thêm nhiều chứng cứ mới có thể xác định được bà ta là tham dự vào huyết
án năm xưa.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
- Cô nương nói đúng.
Lý Tồn Hiếu đầu mày nhíu lại mặt lộ sát cơ nói:
- Hy vọng hôm nay tôi gặp được bà ta!
Trương Viễn Đình nhìn chàng nói:
- Tôi hiểu thiếu hiệp trong lòng nôn nóng rửa huyết cừu này, nhưng đã chờ được
hai mươi năm, thì chờ thêm một thời gian có gì là không được!
Lý Tồn Hiếu thâu liễm uy thái, cười khổ nói:
- Tiền bối, tôi nhất thời không bình tĩnh!
Trương Viễn Đình cười nói:
- Đây chỉ là chuyện thường tình…
Rồi nhìn Lãnh Ngưng Hương lão nói tiếp:
- Cô nương thử nói về tình hình ở “Miêu Cương Bát Động”!
Lãnh Ngưng Hương ngước mắt nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Huynh biết Miêu Cương Bát Động chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp:
- Biết, nằm tây nam “Phàn Tĩnh Sơn”
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Phàn Tĩnh Sơn cũng như Lâu Nam chỉ là chi mạch của Miêu Lĩnh. Nó nằm trên
toàn cảnh Quý Châu, các ngọn núi cao vút, cây cối xanh um, “Miêu Cương Bát Động”
chính nằm ngay trong địa khưu Miêu Lĩnh. Gọi “Bát Động” là đại biểu cho tám bộ lạc
người Miêu, tám bộ lạc người Miêu này phân bố trên Miêu Lĩnh, khống chế toàn bộ cả
khu vực Miêu Lĩnh rộng lớn…
Trương Viễn Đình nói:
- Nghe nói hiện tại tám bộ lạc này tuy danh còn là tám, nhưng trên thực tế thì đã
hợp nhất!
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Tiền bối nói không sai, nguyên “Miêu Cương Bát Động” mỗi động có một vị
Động chủ, thân thế giữa Động chủ với Động chủ ngang nhau, không ai quản được ai.
Thế nhưng không biết vào lúc nào, trong “Miêu Cương Bát Động” xuất hiện một vị Tổng
động chủ, người này thiên tính dị bẩm, bản lĩnh phi thường, nhất là con trai người này
to lớn gấp hai người khác, khiến người ta nhìn đã thấy khiếp, ông ta hạ phục từng vị
động chủ và xưng bá toàn Miêu Lĩnh.
Trương Viễn Đình nói:
- Nghe nói Miêu ấu chủ ngộ kỳ nhân, truyền thụ võ công phi thường!
- Tôi cũng nghe người ta nói, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy. Có điều bộ hạ dưới
tay hắn ngoài bọn Miêu binh hung hăng thiện chiến, ăn gan uống máu ra, còn có một
số kỳ nhân dị sĩ là hạng bại hoại của Trung nguyên…
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên nói:
- Sao, trong “Miêu Cương Bát Động” lại có nhân vật võ lâm trung nguyên?
- Sao lại không có!
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
- Võ lâm trung nguyên chẳng còn chỗ cho chúng dung thân, Miêu Cương xa xôi
hoang dã mới là chỗ an toàn cho chúng dung thân, nơi ấy người thường khó đến mà
cũng không dám đến!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Chỉ e “Miêu Cương Bát Động” đáng ngại nhất chính là những con người này.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
- Huynh nhầm rồi, những tên này chỉ dựa vào chút võ nghệ bàng môn tả đạo của
chúng, chẳng có gì đáng sợ. Đáng sợ nhất vẫn chính à bản thân của người Miêu, huynh
không từng nghe nói người Miêu rất thích dùng trùng độc sao!
- Không sai, điều này tôi có nghe nói đến, nhưng chưa từng nhìn thấy…
Trương Viễn Đình nói:
- Không thấy thì càng tốt hơn.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói:
- Tiền bối nói không sai, loài trùng độc ấy còn tệ hại hơn cả dược độc!
Lý Tồn Hiếu nói:
- Nghe nói người Miêu ai ai cũng biết dùng trùng độc?
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Cũng không nhất định. Thuật dùng trùng độc cũng như võ công, phải được thầy
truyền thụ chứ chẳng phải tự nhiên mà có, trong người Miêu cũng có người chẳng chịu
học tà thuật này.
Trương Viễn Đình cười nói:
- Thiếu hiệp chẳng nghe nói có một số người Hán đến Miêu Cương có bụng xấu,
lấy con gái người Miêu làm vợ, được ít lâu thì bỏ về lại Trung nguyên, nhưng hắn bỏ rơi
người ta thì hắn cũng trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Lý Tồn Hiếu chau mày nói:
- Nghe nói nếu trở lại Miêu Cương kịp thời thì chẳng sao?
Trương Viễn Đình huynh đệ nói:
- Không sai, đúng là như thế, thực ra đây chỉ là một loài tà thuật dùng trùng dộc
thô thiển nhất. Thuật dùng trùng độc nếu đạt đến cảnh giới cao thâm, thì ngoài xa trăm
dặm cũng có thể lấy được mạng người khác. Trong “Miêu Cương Bát Động” có vài tay
lão luyện dụng trùng độc…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Ghê gớm nhất là một lão phụ nhân người Sinh Miêu, bà ta có mấy tay đồ đệ, ai
cũng thuộc hàng cao thủ, là những nhân vật nhất đẳng trong “Miêu Cương Bát Động”.
Trương Viễn Đình mỉm cưởi nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Thiếu hiệp nghĩ xem, Miêu Cương sơn cùng thủy tận, quanh năm âm u tối tăm,
đầy lam sơn chướng khí và trùng độc rắn rít thì vô kể, lại thêm những nhân vật giỏi
dụng trùng thuật này, thử hỏi là nơi người ta dễ đến hay không?
Lý Tồn Hiếu nhún vai mỉm cười nói:
-Tiền bối, tôi chẳng phải nhất định phải đi!
Trương Viễn Đình nghe thì ngớ người nói:
-S ao, thiếu hiệp không nhất định đi? Thế thì “Tàng Bảo Đồ”…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Chẳng giấu gì tiền bối, tôi chẳng mặn mà gì lắm với kho báu kia!
- Thiếu hiệp, đây là điều mà người trong giang hồ ai ai cũng mơ tưởng đến!
Lý Tồn Hiếu vẫn giọng điềm nhiên nói:
- Chỉ cần có người nào dùng nó việc chính đáng, tôi nhất định sẽ đem nó dâng
tặng hai tay.
Trương Viễn Đình ngưng mắt nhìn chàng không chớp, qua hồi lâu thở dài nói:
- Thiếu hiệp tâm trường khí độ quả hơn người, trong thiên hạ chỉ e khó tìm thấy
người thứ hai.
Lãnh Ngưng Hương ánh mắt chớp động, cứ nhìn chàng không nói gì.
Bấy giờ qua một hồi im lặng, Trương Viễn Đình mới nói tiếp:
- Thiếu hiệp cứ cất nó đi. Theo như tôi biết, trong võ lâm thiên hạ ai cũng muốn
được “Tàng Bảo Đồ” này làm của riêng phần mình, chẳng có người nào nghĩ dùng nó
vào một việc chính đáng. Cứ nhìn “Lãnh Nguyệt Môn” và “Hàn Tinh Môn” thì biết, ai
cũng muốn chiếm đoạt được kho báu kia cất vào kho nhà mình…
Lý Tồn Hiếu cười nhạt nói:
- Bức “Tàng Bảo Đồ” này chẳng bao giờ lọt vào tay bọn họ.
Trương Viễn Đình thở hắt nhẹ ra nói:
-Được “Tàng Bảo Đồ” đã khó, mà theo “Tàng Bảo Đồ” đến Miêu Cương lấy kho
báu càng khó hơn, nói không chừng chưa nhìn thấy kho báu thì đã bỏ mạng trên Miêu
Cương…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Báu vật duy chỉ người có đức mới lấy được, được “Tàng Bảo Đồ” khó, lấy bảo
vật khó hơn, đủ thấy năm xưa người chôn giấu kho báu kia đã có tâm an bài trước rồi!
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
- Tôi cùng đồng tình, nếu như ai với tay cũng có thể lấy được thì chẳng còn gì
quý báu hi hữu!
Lãnh Ngưng Hương nở nụ cười hàm tiếu, thuận tay trao lại bức “Tàng Bảo Đồ”
cho Lý Tồn Hiếu nói:
- Cất nó vào đi, huynh dù không nhiệt tâm với nó, nhưng người khác thì có thể vì
nó mà trí mạng!
Lý Tồn Hiếu gật đầu, tiếp lấy bức “Tàng Bảo Đồ” cất vào trong người.
Nói chuyện phiếm thêm một lúc, mặt trời đã ngã về tây, bầu trời ráng đỏ ửng lên,
ánh nắng chói chan rực rỡ báo hiệu một hoàng hôn sắp tới.
Trương Viễn Đình nhìn ra ngoài trời rồi đứng lên nói:
- Chỉ mãi nói chuyện trời chiều lúc nào chẳng hay, Lãnh cô nương chuẩn bị đi
phó ước!
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Chúng ta cùng nhau đi chứ?
Trương Viễn Đình nói:
- Cha con chúng tôi chỉ sợ thêm vướng bận chân tay, nhưng không đi nếu ở đây
sinh chuyện thì cũng phiền cho nhị vị, thà rằng theo chân cô nương không chừng giúp
được ít nhiều gì chăng, chí ít cũng không để cô nương lo lắng bận tâm.
Lãnh Ngưng Hương chỉ mỉm cười.
Bốn người rời khỏi khách điếm, nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy một gã
trung niên hoàng bào từ hướng ngược chiều đi lại.
Lãnh Ngưng Hương liếc mắt nhìn nhanh Trương Viễn Đình.
Chỉ thấy người kia đến trước mặt họ ôm quyền thi lễ nói:
- Lãnh cô nương “Phi Thuý Cốc”?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
- Đúng, các hạ có gì chỉ giáo?
“Không dám” Hoàng bào trung niên nói:
- Tiểu chức phụng mệnh nhị vị hộ pháp đến chuyển cáo cô nương, nhị vị hộ pháp
quyết định thay đổi hẹn gặp Lãnh cô nương sau lưng khu vườn hoang Hoa gia.
Lãnh Ngưng Hương làm vẻ kinh ngạc nói:
- Sao lại thế?
- Điều này tiểu chức không rõ.
- Hai vị hộ pháp quý môn sợ ư?
Hoàng bào trung niên chẳng nói gì thêm, liền quay người đi trước dẫn đường.
Lãnh Ngưng Hương nhìn nhanh Trương Viễn Đình và Lý Tồn Hiếu thấp giọng nói:
- Chẳng ngoài suy đoán của tôi.
Trương Viễn Đình nhắc nhở:
- Chúng đến sớm thế, chúng ta cần thận trọng.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói:
- Tiền bối nói đúng, Trương cô nương xin đi gần bên tôi.
Vừa nói nàng vừa nắm tay Trương Tiêu Lan kéo đi, Trương Tiêu Lan mặt ửng đỏ
nói:
- Cô nương, chớ quên cô nương đang cải nam trang.
Lãnh Ngưng Hương ngớ người, nhưng nhớ ra thì bật cười, buông tay nói:
- Tôi thật chóng quên, thế thì Trương cô nương cứ đi gần tôi là được.
Bọn họ hai người sóng vai nhau đi, phía trước thì Trương Viễn Đình và Lý Tồn
Hiếu mở đường, giờ thì họ nhiệm vụ mở đường, nhưng lát nữa quay về thì lại trở thành
đi đoạn hậu.
Khu vườn hoang Hoa gia không xa, phía sau khu vườn đương nhiên cũng chẳng
xa, đi một hồi thì Hoàng bào trung niên đã đưa họ đến phía sau khu vườn hoang Hoa
gia, bấy giớ mới nhận ra phía sau khu vườn hoang hoa gia là một khu rừng tùng.
Trước khu rừng tùng hai vị lão nhân áo vàng sóng vai đứng bên nhau, một người
thân hình cao lớn mắt to mày rậm, một người gầy nhỏ mà lại đen đủi như que củi cháy,
mặt dài mắt nhỏ, nét mặt thâm trầm lạnh lùng xem ra còn đáng sợ hơn lão nhân cao
lớn kia.
Hoàng bào trung niên bước đến trước mặt hai vị hắc lão nhân cúi người thi lễ nói:
- Bẩm nhị vị hộ pháp, Lãnh cô nương đã đến.
Vị hắc bào lão nhân cao lớn khoát tay, Hoàng bào trung niên liền thoái lùi về sau.
Hắc bào lão nhân cao lớn ánh mắt lộ uy quang nhìn nhanh bọn Lý Tồn Hiếu bốn
người hỏi:
- Vị nào là Lãnh cô nương?
Lãnh Ngưng Hương khẳng khái tiến lên một bước nói:
- Chính tôi là Lãnh Ngưng Hương!
Lão già cao lớn nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi ôm quyền nói:
- Lão hủ Quy Bắc Hải, còn gọi là Tả hộ pháp “Lãnh Nguyệt Môn”…
Rồi chỉ tay vào lão già gầy ốm giới thiệu tiếp:
- Vị này là Hữu hộ pháp bổn môn – Vạn Hầu Cao.
Lãnh Ngưng Hương ôm quyền hoàn lễ nói:
- Vạn hạnh, vạn hạnh! Chẳng ngờ nhị vị lâm thời lại thay đổi địa điểm, thực
khiến người ta bất ngờ…
Ngưng lại giây lát, ánh mắt nàng nhìn vào mặt Quy Bắc Hải nói tiếp:
- Nhị vị hộ phát hẹn tôi đến đây chẳng hay có gì chỉ giáo?
Quy Bắc Hải hắng giọng ho một tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Rễ tương lai tệ môn chủ là Liễu công tử trúng độc của cô nương. Lão Thần Tiên
lệnh cho bọn lão hủ đến gặp Lãnh cô nương xin cô nương nhón tay…
Lãnh Ngưng Hương lãnh đạm nói:
- Nhị vị ý muốn tôi giải độc cho Liễu Ngọc Lân?
Quy Bắc Hải nói:
- Đúng là như thế, hy vọng Lãnh cô nương…
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu cắt ngang lời lão ta nói:
- Không khó, ta chỉ có một điều kiện là yêu cầu các ngươi thả Ôn cô nương ra.
- Lãnh cô nương muốn bổn môn tống hồi Ôn cô nương?
- Đúng thế.
Quy Bắc Hải nhìn Lãnh Ngưng Hương nói:
- Nói thế Lãnh cô nương cho rằng bổn môn cố ý giam lỏng Ôn cô nương không để
cô ấy về!
- Chẳng lẽ không phải?
Quy Bắc Hải cười điềm nhiên nói:
- Lãnh cô nương nhầm rồi, Lãnh cô nương nên biết thâm tình giữa bổn môn với
“Hàn Tinh Môn” như thế nào, Lão Thần Tiên làm sao có thể giam giữ Ôn nhị cô nương?
Theo lão hủ biết thì chính Ôn nhị cô nương tự nguyện ở lại trong “Lãnh Nguyệt Môn”
bầu bạn bên cạnh Lão Thần Tiên!
Lãnh Ngưng Hương chau mày nói:
- Là như vậy sao?
- Lãnh cô nương nếu như không tin, thì ở đây lão hủ có phong thư của Ôn nhị cô
nương, xin Lãnh cô nương cứ xem qua!
Nói rồi trở tay lấy một phong thư trong áo ra ném qua cho Lãnh Ngưng Hương.
Lãnh Ngưng Hương giơ tay bắt lấy, nhướn mày hỏi:
- Quy hộ pháp, sao thất lễ như vậy!
Quy Bắc Hải nhún vai cười nói:
- Liễu công tử trúng độc chưa giải được, cái gương còn sờ sờ đó, lão hủ không thể
không đề phòng!
Lãnh Ngưng Hương cười khảy nói:
- Sao? Đường đường một vị hộ pháp của “Lãnh Nguyệt Môn” lại sợ độc đến thế
sao?
Quy Bắc Hải chẳng lấy làm giận thản nhiên đáp:
- Lão hủ cũng là người bằng xương bằng thịt, có lý nào không sợ độc, Lãnh cô
nương xin xem thư đi!
Lãnh Ngưng Hương chẳng nói gì thêm, cười cười rồi bóc thư ra xem, sau đó mới
trao cho Lý Tồn Hiếu, quay lại nhìn Quy Bắc Hải nói:
- Không sai, trong thư đề tên là Ôn nhị cô nương, trong thư cũng nói chính Ôn nhị
cô nương nguyện ý ở lại tác khách trong Lãnh Nguyệt Môn chờ đến ngày mừng thọ Lão
Thần Tiên. Chỉ có điều đúng là nét chữ của Ôn nhị cô nương hay không thì tôi chẳng
biết.
Lãnh Ngưng Hương nói rồi quay nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi:
- Đúng hay không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Bút tích của Ôn cô nương tôi chưa từng thấy qua…
Quy Bắc Hải nói:
- Dùng một bức thư giả để lừa người thực là chuyện vặt Lãnh Nguyệt Môn không
bao giờ làm…
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói:
- Quy hộ pháp nên biết, cho dù nét bút trên thư đúng là của Ôn nhị cô nương, thì
tôi cũng không dám tin rằng nội dung trong thư là xuất từ chủ ý của cô ấy.
Vạn Hầu Cao chừng như không kiên hẫn được “Hừ” một tiếng nói:
- Cô tốt nhất nên tận mặt hỏi Ôn nhị cô nương!
Lãnh Ngưng Hương bình tĩnh gật đầu cười đáp:
- Ta chính có ý như thế.
Vạn Hầu Cao giọng lành lạnh nói:
- Không khó, nhưng bọn lão phu còn có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Vạn Hầu Cao nói:
- Sau khu cô gặp mặt với Ôn nhị cô nương xong, nếu như đúng là bổn môn bức
bách cô ta viết thư này thì mọi trách nhiệm thuộc về Lãnh Nguyệt Môn, nhưng nếu như
nội dung thư là do chủ ý của cô ấy thì cô nói sao?
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
- Chính ngươi ra điều kiện, muốn gì thì ta cũng chấp nhận,
Vạn Hầu Cao lạnh lùng nói:
- Ta yêu cầu cô phải giao thuốc giải cho Liễu công tử và bức “Tàng Bảo Đồ” kia!
Lãnh Ngưng Hương cười điềm nhiên nói:
- Ngươi cũng biết ăn nói thật đấy. Nhưng phần trước thì ta có thể gật đầu chấp
nhận, phần sau thì không thể, vì bức “Tàng Bảo Đồ” kia chẳng phải là vật của “Phi
Thuý Cốc” ta.
Vạn Hầu Cao hỏi:
- Vậy bức “Tàng Bảo Đồ” kia của ai?
Lý Tồn Hiếu tranh lời nói:
- Ta, hiện tại đang ở trong người ta.
Vạn Hầu Cao ngưng mắt nhìn chàng nói:
- Kẻ hậu sinh ngươi là…
- Ta họ Lý, bằng hữu của Ôn nhị cô nương.
- Lấy bức “Tàng Bảo Đồ” kia ra lão phu xem xem!
- Có thể!
Lý Tồn Hiếu đáp rồi liền thuận tay lấy cuộn da dê ra giơ lên nói:
- Đây là bức “Tàng Bảo Đồ”.
Vạn Hầu Cao nói:
- Lão phu làm sao biết được vật trong tay ngươi đích xác là “Tàng Bảo Đồ”?
- Tin không tin tuỳ các hạ.
Nói rồi lại cất cuộn da dê vào trong người.
Vạn Hầu Cao trong hai ánh mắt chớp động liên hồi, một lúc nói:
- Ngươi có dám đem bức “Tàng Bảo Đồ” của ngươi ra đánh cuộc?
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nhạt nói:
- Điều kiện chỉ có thể một đổi một, các hạ không thể yêu cầu quá nhiều.
Vạn Hầu Cao mặt hơi biết sắc nói:
- Nói vậy là ngươi không chấp nhận?
- Không sai!
Vạn Hầu Cao sắc mặt thay đổi lần nữa, quay nhìn Lãnh Ngưng Hương nói:
- Bức “Tàng Bảo Đồ” này chẳng phải là vật của Phi Thuý Cốc, cô nương không
thể làm chủ, thế thì nếu người Lãnh Nguyệt môn hạ thủ đoạt bức “Tàng Bảo Đồ” đó, cô
nương không xen vào đấy chứ!
Lãnh Ngưng Hương vừa định nói thì Lý Tồn Hiếu đã cướp lời:
- Điều này thì Lãnh cô nương có thể gật đầu chấp nhận, nếu như ngươi nghĩ có
thể đoạt được bức “Tàng Bảo Đồ” từ trong người ta thì cứ việc ra tay!
Vạn Hầu Cao hai mắt lộ hung quang, ngưng nhìn Lãnh Ngưng Hương nói:
- Cô nương nói sao?
Lãnh Ngưng Hương cười điềm nhiên nói:
- Anh ta đã nói thay ta.
Vạn Hầu Cao mắt hằn lên dữ dội nói:
- Chỉ một lời?
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Ta xưa nay chỉ nói một lời.
Vạn Hầu Cao quay nhìn xoáy vào mặt Lý Tồn Hiếu nói:
- Hậu sinh, nhanh mang bức “Tàng Bảo Đồ” giao ra!
Lý Tồn Hiếu lạnh giọng nói:
- Ngươi nói gì?
- Lão phu bảo ngươi nhanh giao bức “Tàng Bảo Đồ” ra!
Lý Tồn Hiếu nhếch mép cười nhạt nói:
- Hành vi này của Lãnh Nguyệt Môn chẳng khác gì bọn cường, đạo. Ta đã nói
rồi, nếu như ngươi tự tin có bản lĩnh đoạt được bức “Tàng Bảo Đồ” trong người ta thì cứ
việc ra tay.
Vạn Hầu Cao nói:
- Lão phu thành danh nhiều năm, không muốn tự ra tay với một tên hậu sinh như
ngươi làm mất đi thân phận của mình, lão phu chỉ muốn tự ngươi hai tay dâng bức
“Tàng Bảo Đồ” ra.
Lý Tồn Hiếu lắc nhẹ đầu buông rõ từng tiếng:
- Chỉ sợ ngươi không làm nổi!
- Lão phu chỉ nói cho ngươi một câu, cái mạng của ngươi và bức “Tàng Bảo Đồ”
của ngươi, ngươi chỉ được lấy một thứ!
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nhạt nói:
- Ngược lại ta muốn được cả hai thì sao?
Lãnh Ngưng Hương chẳng nhịn được bật cười thành tiếng nói:
- Hay lắm!
Vạn Hầu Cao mặt tái, đi, chẳng còn nén được giận, khoát chân sấn tới vung tay
đánh ra một chưởng, chưởng của lão hùng hậu thật không tưởng nổi.
Lý Tồn Hiếu đầu mày chau lại trầm giọng quát:
- Ngươi còn kém lắm, đứng yên!
Tiếp theo câu nói, tay phải chàng phất lên, chỉ nghe “Bình” một tiếng, Vạn Hầu
Cao thân hình chao đảo, chân không trụ nổi thoái ngược về sau một bước dài.
Lãnh Ngưng Hương vỗ tay reo lên:
- Tuyệt!
Vạn Hầu Cao khựng người, trợn mắt nhìn chàng như đầy kinh ngạc nói:
- Còn trẻ tuổi như thế mà công lực ngươi chẳng kém chút nào…
Lý Tồn Hiếu lạnh giọng nói:
- Chỉ e còn thâm hậu hơn mấy mươi năm công lực của ngươi!
Vạn Hầu Cao “Hừ” một tiếng nói:
- Lão phu không tin, thử một chưởng nữa xem!
Miệng nói là tay xuất chưởng, lần này trong xuất chưởng mang một kình lực ghê
hồn.
Lý Tồn Hiếu nói:
- Không cho ngươi nếm mùi lợi hại thì ngươi chẳng biết thế nào là trời cao đất
rộng.
Chỉ thấy chàng trở tay chộp vào cổ tay Vạn Hầu Cao nhanh không tưởng, thân
hình vòng nhanh nửa vòng, tay trái phối hợp ra một chưởng đánh thốc vào hậu tâm của
lão ta, nghe “Hự” một tiếng, Vạn Hầu Cao hộc ra một vòi máu tươi, thân hình chấn
động mạnh lảo đảo chúi về trước suýt nữa thì ngã lăn trên đất.
Quy Bắc Hải đứng ngoài xem đấu mặt biến sắc kinh động, lão lướt nhanh đến
bên người Vạn Hầu Cao giơ tay đỡ lấy người đồng bọn. Rồi mới ngưng mắt nhìn Lý Tồn
Hiếu nói:
- Gã thanh niên, chẳng ngờ ngươi thân thủ tuyệt luân, ngươi thụ nghệ môn phái
nào?
Lý Tồn Hiếu hiên ngang nhìn đối phương nói:
- Ta xuất sư môn vô danh, chẳng hề có tiếng tăm gì!
Quy Bắc Hải nói:
- Thanh niên nhân, ngươi không chịu nói?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
- Ta thấy tốt hơn chẳng nói ra, đồng thời cũng chẳng có nhiệm vụ phải nói ra cho
ngươi biết.
Quy Bắc Hải trừng mắt hàm nộ nói:
- Thanh niên nhân, lão hủ bằng hữu thân giao khắp thiên hạ, cho nên mới hỏi sư
môn ngươi là ai, chỉ là sợ đả thương đến tử đệ cố nhân…
Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói:
- Điều này thì ngươi không cần lo lắng, ân sư ta nhất định không quen biết ngươi.
Quy Bắc Hải chẳng còn biết cắt mặt vứt vào đâu trước một lời này, phẫn nộ gầm
lên:
- Tiểu tử, ngươi thật cuồng ngạo, lão phu muốn xem ngươi bản lĩnh đến đâu!
Lão ta thét, nhưng thân hình bất động, chỉ thấy tay trái giơ lên xoay nhẹ phát
chưởng đẩy tới, một chưởng này của lão hết sức quái lạ, xuất chưởng hết sức chậm rãi
mà tay thì rung lên nhè nhẹ.
Trương Viễn Đình vừa nhìn thấy thì mặt biến sắc thất thanh la lên:
- Thiếu hiệp cẩn thận, chính là độc chưởng bá đạo Thôi Âm chưởng…
Lý Tồn Hiếu nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo, tôi đã biết!
Hữu chưởng giơ lên, trung chỉ điểm tới, cách không phát chỉ lực điểm thẳng vào
giữa chưởng tâm của Quy Bắc Hải.
Quy Bắc Hải vừa nhìn thấy chàng xuất thủ thì giật mình, vội di chuyển bộ pháp
sang trái nửa bước, tay thâu chưởng kinh động thét lên:
- Tiểu tử, ngươi thực ra xuất sư môn phái nào?
Lý Tồn Hiếu thấy thế cũng thâu chỉ lực nói:
- Ngươi thành danh nhiều năm, bằng hữu khắp thiên hạ, lẽ nào không nhìn ra?
Quy Bắc Hải thở phì phì vì tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi nhất định không chịu nói?
- Ngươi hỏi câu này bằng thừa.
- Ngươi nên biết, ngươi chỉ qua mắt được lão phu, qua mắt được người khác,
nhưng không thể qua mắt Lão Thần Tiên bổn môn.
- Đợi sau khi gặp được vị Lão Thần Tiên quý môn rồi nói, nếu như bị người nào
nhìn ra được thì đó là chuyện ngoài tưởng tượng!
Quy Bắc Hải đã bình tĩnh lại, cười nhạt nói:
- Tiểu tử, người nên biết ngươi đả thương chẳng phải ai khác mà chính là Hữu hộ
pháp của Lãnh Nguyệt Môn.
Lý Tồn Hiếu khẳng khái gật đầu nói:
- Ta biết, thì sao?
- Nếu để đến khi Lão Thần Tiên tự ra mặt, thì thần tiên cũng khó cứu nổi ngươi!
Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói:
-Nếu như được đích thân Lão Thần Tiên của quý môn ra mặt đối phó, thì đó là
một điều hết sức vinh hạnh cho tại hạ!
Quy Bắc Hải gằn giọng nói:
- Thanh niên nhân, lời này tự ngươi nói đấy chứ?
- Không sai, ta nói ngươi nghe, đều là những lời thực!
Quy Bắc Hải quay mặt gật đầu nói:
- Được, thanh niên nhân, ngươi chờ đấy!
Nói rồi đỡ người Vạn Hầu Cao bước đi.
Đột nhiên nghe Lãnh Ngưng Hương quát:
- Đứng lại!
Quy Bắc Hải thân hình chấn động, dừng bước hỏi:
- Lãnh cô nương còn gì chỉ giáo?
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Quy hộ pháp tự hẹn ta đến đây, chẳng lẽ không cần thuốc giải?
Quy Bắc Hải mặt đỏ vì thẹn nói:
- Nếu như Lãnh cô nương chịu nhón tay tặng thuốc giải, lão hủ đương nhiên sẽ
nhận mà cảm kích vô cùng!
Lãnh Ngưng Hương cười cười nói:
- Ta tất nhiên sẽ giao thuốc giải, nhưng là sau khi ta đã chịu thua. Quy hộ pháp
định lúc nào thì để ta gặp mặt Ôn nhị cô nương?
Quy Bắc Hải lắc đầu nói:
- Điều này lão hủ không thể tự làm chủ, chờ thỉnh thị Lão Thần Tiên…
Lãnh Ngưng Hương nói:
- Làm tay chân người khác cũng phiền, chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu cũng
phải thỉnh thị. Thôi được, ta sẽ chờ, có điều ta phải nói Quy hộ pháp biết, độc của ta
có thời hạn, quý môn như đã quyết để ta gặp Ôn nhị cô nương gặp mặt thì càng sớm
càng tốt. Nếu để quá thời hạn ấy, thì dù quý môn lấy được thuốc giải của ta cũng chỉ
vô ích, điều này rất quan trọng, Quy hộ pháp xin nhớ lấy.
Quy Bắc Hải nói:
- Lão hủ chẳng quên, nhân đây lão hủ cũng xin cáo với Lãnh cô nương một câu,
chớ nên để mất hoà khí giữa “Lãnh Nguyệt Môn” và “Phi Thuý Cốc” chúng ta!
Lãnh Ngưng Hương mày liễu nhíu lại, lãnh đạm nói:
- Ta nếu như không vì hoà khí giữa hai nhà xưa nay thì đã chẳng đến phó ước với
tôn giá, thế nhưng nếu như quý môn định đến Phi Thuý Cốc xin thuốc giải thì ta cũng
hoan nghênh. Cho nên ta có dự định trao thuốc giải, như vậy khi trở lại Phi Thuý Cốc
mới không xảy ra điều gì chẳng hay.
Quy Bắc Hải cúi người nói:
- Lời này của Lãnh cô nương, lão hủ nhất định bẩm cáo lại Lão Thần Tiên.
Rồi dìu người Vạn Hầu Cao đi lẫn khuất nhanh vào trong khu rừng tùng.
oOo