Dịch giả: Quần Xà Lỏn
Hồi 3
Tai to mặt lớn

Hồ Bưu cười quá sớm.
Xuất thủ lại quá trễ!
Ngay sát na đó, Hắc Báo đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ như dã thú.
Thiết câu còn ghim trên mình hắn, nhưng dây lại đã đứt đoạn, người hắn bỗng phóng lên như con báo, sông cước đá liên hoàn.
Hồ Bưu thất kinh, vội tránh né.
Nhưng cái thật sự đập tới, tịnh không phải là hai chân của Hắc Báo, mà là tay của hắn.
Một đôi tay cứng như sắt.
Thân người Hắc Báo chợt bay lên, bị song thủ đó nhấc lên xoay một vòng, quăng qua cửa sổ.
Tiếng rên rỉ bên ngoài không dứt, còn pha lẫn tiếng quát của một người: “Tiểu tử đó không phải là người, mau lui!”. Sau đó là một tràng tiếng bước chân chạy vội, dây thừng cái đứt cái không rớt đầy dưới đất.
Hắc Báo không rượt theo.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn Ba Ba.
Mục quang của hắn lúc này hoàn toàn khác biệt với hồi nãy, trong đôi mắt đen tuyền của hắn không còn nét lãnh khốc, ngập tràn một thứ tình cảm vô phương miêu tả được.
Cũng không biết là đồng tình? Hay là hữu tình? Hay là một thứ tình cảm khác lạ mà chính hắn cũng không hiểu được.
Trong đôi mắt sáng ngời của Ba Ba chợt lăn ra một dòng lệ.
“Ta không nên để nàng lại một mình”. Thanh âm của Hắc Báo cũng biến thành ôn nhu dị thường.
Ba Ba ghìm nước mắt, nhìn hắn.
“Kẻ bọn chúng thật sự muốn giết là anh, không phải là tôi”.
“Ta biết”.
“Nhưng anh vẫn đến cứu tôi”.
“Ta không thể không đến”.
Trả lời cũng ngắn gọn như trước, cũng hoàn toàn không chút do dự như trước, không chút đắn đo, cũng hoàn toàn không có điều kiện.
Đó là thứ cảm tình vĩ đại làm sao, Ba Ba đột nhiên chạy tới, ôm chặt lấy hắn.
Nàng ngửi thấy mồ hôi của hắn, cũng ngửi thấy mùi máu của hắn.
Mồ hôi vì nàng mà chảy, máu cũng vì nàng mà chảy.
Tại sao?
Lòng Ba Ba đang run rẩy, toàn thân đều đang run rẩy, thứ hơi vị máu hòa mồ hôi đó đã cảm động tận sâu kín linh hồn nàng.
Nàng đã quên mình hoàn toàn lõa thể.
Nàng đã quên tất cả.
Trong phòng yên bình, tối tăm.
Cũng không biết qua bao lâu sau, Ba Ba mới cảm thấy tay của hắn đang vuốt ve dịu dàng trên người nàng, cũng không biết đã vuốt ve bao lâu rồi.
Tay hắn cũng thô nhám, ôn nhu như La Liệt.
Nàng cơ hồ cũng đã quên bàn tay ấy là của ai.
Sau đó nàng mới phát giác bọn họ đã về đến gian phòng của nàng, đang nằm trên giường của nàng.
Giường mềm dịu giống như thảm cỏ ngày xuân vậy.
Vuốt ve càng dịu dàng, hô hấp lại nặng nề.
Nàng không vùng vẫy, không phản kháng --- Nàng đã hoàn toàn không còn hơi sức để vùng vẫy phản kháng.
Hắn cũng không nói: “Ta muốn nàng”.
Nhưng hắn đã muốn nàng.
Hắn đã đạt được nàng.

*

Trong phòng lại khôi phục lại sự yên bình tăm tối.
Mọi sự đều xảy ra ôn nhu làm sao, tự nhiên làm sao.
Ba Ba im lặng nằm trong bóng tối, im lặng nằm trong vòng tay mạnh mẽ kiên cường của hắn.
Trong đầu nàng phảng phất đã biến thành một mảng trống không.
Quá khứ nàng không muốn nghĩ lại, vị lai nàng cũng không muốn nghĩ đến, nàng đang hưởng thụ giây phút hòa bình tĩnh tại này.
Gió bên ngoài cửa sổ thổi nhè nhẹ, ánh bình minh dần dần nhuộm trắng song cửa.
Đó phải chăng là thời khắc hòa bình tĩnh tại nhất giữa đất trời?
Hắc Báo cũng tĩnh lặng nằm đó, không nói gì.
Trong tâm hắn đang nghĩ gì?
Có phải đang nghĩ về La Liệt?
“La Liệt, La Liệt...”.
Trên thảm cỏ, ba hài tử đang rượt đuổi, cười đùa... Hai đứa bé trai đang rượt theo một đứa bé gái.
“Các anh ai đuổi kịp tôi trước, tôi sẽ thưởng cho một cục đường”.
Bọn họ cơ hồ đồng thời đuổi kịp nàng.
“Ai ăn đường?”.
“Ngươi ăn, ngươi nhanh hơn ta một bước”. Đó là lời tuyên phán của Tiểu Pháp Quan.
Cho nên hắn đã ăn cục đường đó.
Nhưng lúc hắn ăn cục đường, nàng lại kéo tay La Liệt, lại len lén nhét một cục đường vào tay gã.
Tiểu tử khờ tịnh không khờ, nhận ra được cục đường đó còn lớn hơn cục đường hắn đang ăn.
Đường trong miệng hắn chừng như đã thành đắng nghét, nhưng hắn lại vẫn từ từ ăn vào.
Vô luận là đắng hay ngọt, đã phải ăn, phải ăn cho hết.
Đó là cuộc đời của hắn.
Gió lùa nhè nhẹ ngoài song cửa, giống như gió xuân ở cố hương.
Ba Ba bỗng phát hiện mình đang khóc nho nhỏ.
Nàng bỗng nghĩ đến nhiều chuyện không nên nghĩ đến, nhiều chuyện không muốn nghĩ đến, nàng chợt cảm thấy mình đối không đúng với một người.
Một người tín nhiệm nàng nhất.
“Ta nhất định sẽ trở về”.
“Tôi nhất định đợi anh”.
Nhưng nàng lại trao thân cho người khác.
Lệ nàng len lén buông rơi, cố tận lực không để mình khóc thành tiếng, nhưng hắn đã phát giác.
“Nàng hối hận?”.
Ba Ba lắc đầu, dồn sức lắc đầu.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”.
“Tôi... tôi không nghĩ gì hết”.
“Nhưng nàng đang khóc”.
“Tôi... tôi...”, nức nở nhè nhẹ không thành tiếng đột nhiên biến thành khóc rống.
Nàng vô phương che giấu sự đau khổ trong tim.
Hắc Báo nhìn nàng, chợt đứng dậy, đi đến cửa sổ, đối diện với ánh rạng đông càng lúc càng sáng.
Hắn biết nàng đang nghĩ gì --- Hắn đương nhiên biết, nhất định biết.
Trời đã sáng hơn.
Hắn si dại đứng đó, không động đậy, bên ngoài truyền vào hơi thở của đại đô thị, truyền vào đủ thứ thanh âm kỳ quái.
Hắn không động đậy.
Tiếng khóc của Ba Ba đã ngưng.
Hắn vẫn bất động, cũng không quay đầu lại.
Lưng hắn rộng, cường tráng. Trên lưng còn in hằn vết thương móc câu cắt vào da thịt --- Vết thương trong lòng hắn có phải còn sâu đậm hơn?
Ba Ba nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới cục đường đó.
Lần đó quả thật hắn nhanh hơn một bước, nhưng nàng lại lén lút đưa cục đường lớn cho La Liệt.
Nàng bỗng cảm thấy nàng luôn luôn đối với hắn không công bình, rất là không công bình.
Hắn đối với nàng tịnh không thua gì so với La Liệt đối với nàng, nhưng nàng lại luôn luôn ưu đãi La Liệt hơn.
Trong ba người bọn họ, hắn vĩnh viễn là người cô độc nhất, đáng thương nhất.
Nhưng hắn vĩnh viễn không cất lời oán trách.
Trên thế giới này, hắn cũng vĩnh viễn là người cô độc nhất, đáng thương nhất, hắn cũng chưa từng cất lời oán trách.
Vô luận là chuyện gì, hắn đều luôn luôn lẳng lặng chịu nhận.
Hiện tại nàng tuy đã hiến thân cho hắn, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ về La Liệt.
Hắn biết rất rõ, lại cũng vẫn lẳng lặng chịu đựng, có ai biết trong lòng hắn đã chịu đựng bao nhiêu là bi thương? Bao nhiêu là thống khổ?
Nước mắt của Ba Ba lại rơi.
Nàng chợt cảm thấy người mình đối không đúng tịnh không phải là La Liệt, mà là tiểu tử khờ cô độc quật cường này.
“Anh... anh đang nghĩ gì vậy?”.
“Ta đâu có nghĩ gì”. Hắc Báo chung quy trả lời.
Hắn còn chưa quay đầu lại, nhưng Ba Ba lại len lén bước xuống giường, ôm lấy hắn từ đằng sau, xoa nhẹ vết thương trên lưng hắn.
“Tiểu tử khờ, anh là tiểu tử khờ, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng anh đã nghĩ lầm”.
Nàng thì thầm dịu dàng, xoay người hắn lại: “Hiện tại tôi ngoại trừ nghĩ về anh ra, còn có thể nghĩ về gì khác chứ?”.
Hắc Báo nhắm mắt lại, lại đã không còn kịp nữa.
Ba Ba phát hiện ánh lệ trên mặt hắn.
Hắn đã vì nàng mà đổ mồ hôi, đổ máu, hiện tại hắn lại vì nàng mà đổ lệ, những giọt lệ còn trân quý hơn nhiều so với máu và mồ hôi.
Lẽ nào còn chưa đủ sao!
Một cô gái đối với người đàn ông của mình còn có thể vọng tưởng gì khác nữa?
Nàng đột nhiên dùng hết sức ôm lấy hắn.
Nàng ngã xuống trước, để cho hắn đè trên thân thể lõa lồ của nàng.
Lần này nàng không những phó thác thân thê?mình, cũng phó thác luôn tình cảm của mình.
Lần này hắn chung quy đã hoàn toàn được nàng.
Không điều kiện, không miễn cưỡng.
Nhưng hắn quả thật đã trả một cái giá rất đắt.

*

Dương quang từ ngoài cửa sổ rọi vào, sáng lạn huy hoàng.
“Ngày mai”, đã biến thành “hôm nay”.
Ba Ba xoay người, lưng đụng vào một chùm chìa khóa.
Chùm chìa khóa đó tối thiểu cũng có ba bốn chục cái chìa khóa, vừa lạnh vừa cứng, bình thời Hắc Báo luôn cầm trong tay, lúc ngủ lại đặt dưới gối.
Hiện tại chìa khóa lại từ dưới gối lọt ra, đâm Ba Ba đau điếng.
Nàng xoay tay, sờ sờ chùm chìa khóa, vừa muốn cầm lên, một bàn tay khác lập tức thò qua chặn lấy.
Hắc Báo đã tỉnh.
Hắn xem ra không muốn người khác động tới chùm chìa khóa đó, cả Ba Ba cũng không ngoại lệ.
Ba Ba chu môi: “Anh tại sao phải luôn luôn mang theo chùm chìa khóa to bự này vậy?”.
“Ta thích”. Câu trả lời của Hắc Báo rất giản đơn.
Nhưng Ba Ba lại không thích câu trả lời quá giản đơn, cho nên nàng còn hỏi: “Tại sao?”.
Ánh mắt của Hắc Báo nhìn lên trần nhà, qua một hồi rất lâu mới từ từ đáp: “Nàng có nhớ Tiền lão đầu tử không?”.
“Đương nhiên là nhớ”.
Tiền lão đầu tử cũng là đại phú hộ ở quê hương bọn họ, Hắc Báo từ nhỏ đã làm việc cho lão.
“Trong tay lão hình như cũng luôn luôn mang theo một chùm chìa khóa lớn”. Ba Ba chợt sực nhớ.
Hắc Báo gật đầu.
“Anh học theo lão ta?”. Ba Ba hỏi.
“Không phải là học theo lão ta”. Hắc Báo trầm tư: “Chỉ bất quá ta luôn luôn cảm thấy chìa khóa có thể cho người ta một thứ cảm giác ưu việt!”.
“Sao vậy?”.
“Bởi vì ta cảm thấy bản thân lúc cầm chìa khóa, tượng trưng cho quyền uy, địa vị và tài phú”. Hắc Báo cười cười: “Nàng có bao giờ thấy một tên nghèo khó bần cùng trong tay cầm một chùm chìa khóa lớn chưa?”.
Ba Ba cũng cười: “Chỉ tiếc chùm chìa khóa của anh tịnh không thể mở cái hòm nào, đều là vô dụng”.
“Vô dụng?”. Hắc Báo vuốt nhẹ má nàng: “Đừng quên nó đã cứu nàng hai lần”.
“Người cứu tôi là anh, không phải là nó”.
“Nhưng chìa khóa có lúc cũng là một thứ ám khí rất tốt, ít ra mình cầm nó trong tay mà tuyệt không dẫn dụ sự chú ý của người ta”.
“Tôi vẫn không thích nó”. Ba Ba là một cô gái rất khó thay đổi chủ ý.
“Vậy nàng về sau tốt hơn hết là đừng đụng tới nó”. Khẩu khí của Hắc Báo chừng như đột nhiên biến thành lạnh buốt.
Ánh mắt của Ba Ba cũng đang nhìn lên trần nhà.
Trong lòng nàng đang nghĩ, nếu như là La Liệt, có lẽ sẽ vì nàng mà bỏ chùm chìa khóa đó.
Nàng không muốn nghĩ ngợi nữa.
Con gái là một thứ động vật rất kỳ quái, cho dù nàng trước đây tịnh không có tình cảm chân thật với mình, nhưng nàng nếu đã bị mình đạt được, nàng đã là của mình rồi.
Đó giống như là sói vậy.
Sói cái đối với sói đực đầu tiên giao phối với nó, luôn luôn trung thành nghe theo.
“Ngồi dậy”. Hắc Báo chợt thốt: “Ta dẫn nàng đến chỗ của ta, ở đó an toàn hơn nhiều”.
“Chỉ cần có anh bên cạnh, vô luận là chỗ nào cũng đều an toàn như nhau”. Thanh âm của Ba Ba rất ôn nhu.
“Chỉ tiếc ta không thể theo nàng hoài được”.
“Tại sao?”.
Câu trả lời của Hắc Báo chỉ có ba chữ.
“Kim nhị gia”.
Đó là lý do duy nhất của Hắc Báo, nhưng lý do đó đã quá đủ rồi.
Kim nhị gia vĩnh viễn quan trọng hơn tất cả mọi người.
Vì Kim nhị gia, bất cứ người nào bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rời bỏ phụ mẫu, huynh đệ, thê tử và tình nhân.

*

Kim nhị gia đang ngã mình trên ghế sa-phát bọc nhung, nhấm trà Phổ Nhị mang về từ Vân Nam.
Bây giờ mới bảy giờ, ông ta đã dậy từ rất sớm, hơn nữa đã dùng xong điểm tâm.
Ông ta luôn luôn thức rất sớm.
Điểm tâm của ông ta là một tô bún đậu hủ chiên phớt, mười cái hoành thánh chiên, và bốn cái dầu chá quẩy chấm vào nước đậu hủ thúi mà ăn.
Đó là tập quán lâu năm của ông ta.
Ông ta là người rất không thích cải đổi mình, vô luận là chủ ý của ông ta, hay là tập quán của ông ta, đều rất khó cải biến.
Thậm chí có thể nói tuyệt không thể cải biến.
Ông ta ý chí kiên cường, tinh minh quả đoán, hơn nữa tinh lực thập phần sung bái.
Nhìn bề ngoài, ông ta cũng là một người uy nghi phi thường.
Thứ người đó chính là thủ lãnh trời sinh, hiện tại đã biết bao nhiêu lâu rồi quen chỉ huy người ta, cho nên tuy tùy tùy tiện tiện ngồi đó, vẫn có một thứ oai phong khiến cho người ta không dám khinh phạm.
Trên một cái ghế sa-phát khác bên cạnh ông ta, có một nữ nhân trẻ tuổi phi thường, mỹ lệ phi thường.
Nàng giống như một con mèo Ba Tư, cuộn mình trên ghế sa-phát, mỹ lệ, ôn nhu, khả ái.
Thân người nàng hơi cong cong, càng hiển lộ sự khả ái, trong đôi mắt to tròn mỹ lệ luôn luôn mang theo một thần sắc thiện chân không chút gian tà, nhưng trong thần thái lại có một thứ mị lực khó tả.
Nàng chính là thứ nữ nhân mà nam nhân vừa gặp đã động tâm liền.
Hiện tại nàng chừng như còn chưa tỉnh hẳn, mắt còn nhắm nghiền.
Nhưng Kim nhị gia đã dậy thì nàng cũng dậy.
Bởi vì nàng là đàn bà của Kim nhị gia.
Một tiểu a đầu cúi thắt tóc bím nhẹ nhàng bước lên tấm thảm Ba Tư.
“Chuyện gì?”. Thanh âm của Kim nhị gia cũng có uy nghi phi thường.
“Hắc thiếu gia đã về”.
“Kêu hắn vào”.
Nữ nhân trên ghế sa-phát lập tức mở mắt, thân người động đậy, chừng như muốn đứng lên.
“Nàng ngồi xuống, không cần phải tránh hắn”.
“Nhưng...”.
“Ta kêu nàng ngồi xuống thì nàng cứ ngồi xuống”. Kim nhị gia trầm mặt: “Hắn đối với ta còn trung thực hơn nhiều so với nàng đối với ta, nàng sợ gì chứ?”.
Nữ nhân như con mèo Ba Tư không tranh biện nữa, nàng vốn là một nữ nhân rất ôn nhu.
Nàng lại ngồi xuống.
Dưới áo khoác màu đỏ tím, lộ ra đôi chân nàng từ đầu gối trở xuống.
Chân nàng đều đặn thon dài, đường nét nhu hòa, da dẻ trắng như tuyết lộ ngoài áo lụa màu đỏ tím, càng hiển tỏ vẻ dụ hoặc khôn cùng.
“Đậy chân lại”.
Khi Kim nhị gia vừa châm điếu xì-gà, Hắc Báo đã từ bên ngoài vào tới.
Lúc hắn bước đi rất ít khi phát ra thanh âm, nhưng lại đi không nhanh.
Nữ nhân trên ghế sa-phát vốn là nữ nhân mà bất cứ một nam nhân nào cũng không nhịn được phải liếc nhìn.
Nhưng ánh mắt hắn lại thủy chung thẳng băng nhìn về phía trước, chừng như trong nhà căn bản không có một nữ nhân như vậy tồn tại.
Đối với điểm đó, Kim nhị gia xem ra cảm thấy rất thỏa mãn.
Ông ta nhả một ngụm khói nồng thơm, nhìn Hắc Báo: “Tối hôm qua ngươi không có về”.
“Tôi không có. Tôi đã gặp một người”.
“Là bằng hữu của ngươi”. Kim nhị gia lại rít điếu xì-gà.
“Tôi không có bằng hữu”.
Đối với điểm này Kim nhị gia hiển nhiên cũng cảm thấy rất mãn ý.
“Không phải là bằng hữu thì là ai?”.
“Là đàn bà”.
Kim nhị gia cười, khoé mắt liếc sang nữ nhân trên ghế sa-phát, mỉm cười thốt:
“Tuổi ngươi đương nhiên là nên đi tìm đàn bà”.
Hắc Báo nghe.
“Nhưng đàn bà là đàn bà”. Kim nhị gia lại nhả ra một ngụm khói: “Ngươi ngàn vạn lần không thể động tình cảm với bọn họ, nếu không nói không chừng ngươi sẽ bị hủy trong tay bọn họ”.
Trên mặt Hắc Báo vẫn hoàn toàn không một chút biểu tình: “Tôi chưa từng quen thân với bọn họ”.
Kim nhị gia cười lớn: “Tốt, rất tốt”. Tiếng cười của ông ta chợt ngưng bặt: “Biểu hiện của ngươi đêm hôm qua cũng rất tốt, nhưng lại đắc tội với một người”.
“Thanh Hồ Tử?”.
“Thanh Hồ Tử thì đâu có gì, ngươi cho dù có giết chết gã cũng không hề gì”.
Thanh âm của Kim nhị gia dần dần biến thành trầm thấp nghiêm túc: “Nhưng ngươi nên biết gã là người thân tín của Trương tam gia”.
“Tôi biết”.
“Ngươi đắc tội với gã, gã đương nhiên sẽ nói xấu ngươi trước mặt Trương tam gia”.
Kim nhị gia phun khói thuốc, phảng phất muốn che đậy biểu tình trên mặt mình: “Tính khí nóng nảy của vị Trương đại soái kia, ngươi chắc cũng biết mà”.
“Tôi biết”. Hắc Báo lúc nghe người ta nói còn nhiều hơn là lúc hắn tự nói.
“Cho nên ngươi phải cẩn thận đề phòng”. Kim nhị gia tỏ vẻ quan tâm: “Trương tam gia biết ngươi là người của ta, đương nhiên sẽ không ra mặt đối phó ngươi, nhưng trong bóng tối...”.
Ông ta không nói hết, vì ông ta biết không nói hết còn hữu hiệu hơn nói hết.
Trên mặt Hắc Báo vẫn không có một chút biểu tình gì, khi hắn muốn giết người, trên mặt cũng luôn luôn không có biểu tình.
Trong ánh mắt của Kim nhị gia lại lộ ra vẻ đắc ý, chợt lại hỏi: “Gần đây trong vùng tô giới của Pháp lại mở ra đổ trường rất lớn, ngươi có nghe nói không?”.
“Có nghe”.
“Lão bản của đổ trường nghe nói là một luật sư Pháp quốc, chỉ bất quá... ông chủ thật sự e rằng lại là một người khác”.
Hắc Báo không biểu thị ý kiến gì.
Kim nhị gia thốt: “Ngươi chi bằng qua bên đó xem thử”. Ông ta lại nhả ra một ngụm khói: “Đổ trường đó đã dùng danh nghĩa người Pháp quốc mà mở cửa, không có một chút quan hệ gì với bọn ta...”.
Ông ta bỗng ngưng lại, sửa câu: “Ý của ta ngươi hiểu chứ?”.
“Tôi hiểu”.
Hắc Báo đương nhiên là hiểu. Trong xã hội của bọn họ, không là bằng hữu thì là cừu địch.
Lão bản của đổ trường đó đã không phải là bằng hữu của bọn họ, hắn còn có chuyện gì không thể làm chứ.
Cho nên Kim nhị gia rót trà.
Hắc Báo xoay mình đi ra.
Nữ nhân trên ghế sa-phát nãy giờ cúi đầu ngồi yên, mãi tới bây giờ mới không nhịn được len lén liếc hắn mô? cái.
Kim nhị gia chừng như không nhìn thấy, lại đột nhiên thốt: “Ngươi đợi một chút”.
Hắc Báo lập tức quay mình lại.
Kim nhị gia nhìn hắn: “Ngươi đã thụ thương?”.
“Bị thương không nặng”.
“Là ai đả thương ngươi?”.
“Hỷ Thước”.
Kim nhị gia cau mày: “Đám Hỷ Thước hận ngươi thấu xương, người đầu tiên muốn giết chính là ngươi!”.
Hắc Báo cười lạnh.
“Ngươi đương nhiên không sợ bọn chúng, ta chỉ bất quá đề tỉnh ngươi, hiện tại cừu nhân của ngươi đã quá nhiều rồi”.
“Phải”.
“Hơn nữa gần đây ta nghe nói, Trương tam gia lại đặc biệt thỉnh mời bốn bảo tiêu ngoại quốc, trong số đó hai người là người Nhật Bản, là chuyên gia Nhu đạo”.
Kim nhị gia cười cười: “Nhu đạo tịnh không đáng sợ, nhưng trong số còn có một người là thần thương thủ [1] của Đức quốc”.
Hắc Báo đang lắng nghe.
“Súng so với Nhu đạo đáng sợ hơn nhiều”.
Hắc Báo chợt nói: “Súng cũng không đáng sợ”.
“Ồ?”.
“Giả như căn bản không để đạn bắn ra, vô luận là súng gì cũng bất quá là đồ phế thải”.
Trong mắt Kim nhị gia loang loáng hàn quang: “Ngươi có thể khiến cho đạn không bắn ra được sao?”.
“Tôi còn sống đây”.
Kim nhị gia lại cười: “Ta hy vọng ngươi còn sống, cho nên mới đề tỉnh ngươi hoài”.
Ông ta lại châm trà: “Ta đã mở một tài khoản cho ngươi trong Đại Thông ngân hàng, khi nào ngươi cần tiền, có thể vào lấy”.
Gặp lão bản như vầy, mình còn oán than gì nữa?
Hắc Báo trong mắt tỏ lộ vẻ cảm kích: “Tôi còn sống sẽ tới lấy”.
Hắc Báo đã đi.
Kim nhị gia mỉm cười nhìn hắn đi ra, trong mắt lại lộ vẻ đắc ý.
“Người như hắn, chỉ cần trui luyện, mười năm sau ở đây nói không chừng sẽ là thiên hạ của hắn”.
Câu nói đó cũng không biết là ông ta đang nói với ai.
Nữ nhân trên ghế sa-phát cúi đầu, cũng không biết có nghe không.
“Nàng không nghe ta nói sao?”. Kim nhị gia chợt quay mặt lại, nhìn nàng.
“Tôi nghe”.
“Các người là lão bằng hữu, nhìn thấy hắn có tiếng, nàng đáng lẽ phải cao hứng cho hắn mới đúng”.
Đầu nàng càng cúi thấp: “Hiện tại tôi đã không nhận ra hắn”.
“Nhưng nàng hồi nãy còn len lén nhìn hắn mà”. Thanh âm của Kim nhị gia rất bình tĩnh.
Mặt nữ nhân trên ghế sa-phát tái nhợt.
“Tôi không có”.
“Nàng không có?”. Kim nhị gia đột nhiên cười lạnh, chén trà trong tay hất tạt hết trên mình nàng.
“Kỳ thực nàng cho dù có liếc nhìn hắn cũng đâu có hề gì, nàng hà tất phải nói láo”.
Nữ nhân trên ghế sa-phát chớp mắt, chừng như chịu đựng oan khuất ghê gớm, bộ dạng giống như sắp phát khóc.
Nàng đương nhiên không thể khóc thật sự.
Nàng làm như vậy chỉ bất quá vì nàng biết mình có bộ dạng rất khả ái.
Kim nhị gia nhìn nàng, từ mặt nàng nhìn xuống chân nàng, mục quang dần dần nhu hòa: “Đi thay đồ đi, hôm nay ta dẫn nàng đến nhà bát gia uống rượu mừng tuổi dì ba”.
Nữ nhân trên ghế sa-phát lập tức cười lên, phóng vụt lên như một đứa bé, chạy vào trong.
Còn chưa chạy tới cửa trong, chợt lại quay lại, ôm lấy Kim nhị gia, hôn nhẹ lên gương mặt nhăn nheo của ông ta, lại chạy đi.
Kim nhị gia nhìn eo nàng uốn éo, chợt rung chuông gọi tiểu a đầu hồi nãy.
“Gọi tài xế Lưu chở đi tìm Lưu đại phu, hốt mấy thang thuốc bổ cho ta”.

*

Ánh đèn chiếu ra từ giữa đồ trang trí pha lê luôn luôn huy hoàng ngời sáng đặc biệt.
Hiện tại ánh đèn huy hoàng đang chiếu trên một bộ phận mỹ lệ nhất trên mặt Mai Tử phu nhân.
Ả quả thật là một nữ nhân mỹ lệ phi thường, một cái đẹp hòa hợp giữa Đông phương và Tây phương.
Mắt ả màu xanh lợt, thật phối hợp với một đồ trang sức bảo thạch xanh trên mình ả, làn da ả tinh oanh trắng như tuyết, trên mình ả, cơ hồ hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu vết người da vàng nào.
Chính ả cũng chưa bao giờ chịu thừa nhận mình là người da vàng, ả căm ghét một nửa dòng máu da vàng trong huyết thống của mình.
Ả chưa bao giờ chịu nói đến mẫu thân của ả --- một người Nhật Bản ôn nhu hiền tuệ.
Chỉ tiếc sự thật đó không ai có thể sửa đổi, cho nên ả căm ghét tất cả người Đông phương.
Cho nên trước mặt người Đông phương, ả luôn luôn có biểu hiện đặc biệt cao quý, đặc biệt kiêu ngạo.
Ả luôn luôn không ngừng đề tỉnh người khác, hiện tại ả đã là vợ của Mai Lễ Tư, luật sư nổi tiếng người Pháp, đã hoàn toàn thoát ly xã hội của người Đông phương, đã là người chót vót trên giới thượng lưu Tây phương.
Ả cũng không ngừng tự đề tỉnh mình, hiện tại ả đã là lão bản nương của Hào Hoa đổ trường này, không còn là một nữ nhân đê tiện bán mình trong ba rượu nữa.
Con gái của ả đang đứng bên cạnh ả, mặc váy dài quét đất màu trắng tinh.
Ả luôn luôn muốn huấn luyện con gái mình thành một người thượng lưu Tây phương thật sự, từ nhỏ đã mời rất nhiều giáo sư dạy cho con mình đủ thứ kỹ năng và lễ tiết mà xã hội thượng lưu Tây phương cần hiểu biết.
Cho nên Lộ Ti từ nhỏ đã học cưỡi ngựa, bơi lội, đánh quần vợt, đánh gôn, cũng học vào bữa ăn tối nên uống rượu gì, dùng rượu gì để hợp với cá, rượu gì hợp với thịt.
Vô luận 無論什么牌子的香擯,她只要看一眼,就能辨別出它出厂的年份。
Hiện tại nàng còn cao hơn cả mẫu thân, thân thể phát triển nở nang kiện khang.
Lúc mẹ con bọn họ đứng cùng nhau, giống như hai chị em mỹ lệ.
Đó cũng là niềm kiêu ngạo lớn nhất của Mai Tử phu nhân, bao năm chăm sóc kỹ càng, ăn uống tiết chế, khiến cho thân thể ả vẫn bảo trì vẻ mỹ miều động lòng người không khác gì mười lăm năm về trước.
Thêm vào son phấn quý giá từ Pháp quốc đưa đến, cơ hồ không có ai có thể đoán ra tuổi tác của ả.
Trên tường treo một cái đồng hồ quả lắc Thụy Sĩ, cây kim ngắn đang chỉ ngay số “9”.
Hiện tại chính là lúc đổ trường nhiệt náo nhất.
Mai Tử phu nhân luôn luôn thích thứ nhiệt náo xa hoa này, thích đám nam nữ Tây phương cao quý mặc dạ lễ phục, mỉm cười chào hỏi trước mặt ả.
Ả cơ hồ đã hoàn toàn quên đi xuất thân bần tiện của mình, quên đi khu bần dân Đông Kinh hạ lưu, quên đi nửa huyết thống da vàng của mình.
Chỉ tiếc là tiền của người da vàng vẫn tốt như của người da trắng, cho nên chỗ nàng vẫn không thể không để người da vàng đi vào.
Hà huống ả cũng biết, ông chủ đằng sau thật sự của địa phương này cũng là người da vàng.
Hắc Báo chính là một người da vàng gộc.
Góc trán hắn lồ lộ, xương gò má nhô cao, mắt đen nhánh vừa dài vừa xếch, đủ mọi đặc trưng của dân tộc đại Mông Cổ.
Trên mình hắn vận áo dài dệt bằng tơ đông đặc mềm nhũn màu đậm, chùm chìa khóa trong tay leng keng va chạm.
Khi hắn tiến vào, chín giờ mười ba phút.
Mai Tử phu nhân nhìn thấy hắn đi vào, hai hàng lông mày tô vẽ kỹ càng của ả lập tức hơi hơi nhíu lại.
Kinh nghiệm biết bao lâu nay giúp cho ả chỉ liếc nhìn là thường có thể nhận ra thân phận của người ta.
Ả nhìn ra con người vừa vào tuyệt không phải là người thượng lưu.
Trên thế gian nếu còn có gì có thể làm cho ả còn khinh ghét hơn cả người da vàng, đó nhất định là người hạ lưu da vàng.
Ả nhìn không nổi con người này, thậm chí cả nhìn cũng không muốn nhìn, nhưng ả lại không thể không thừa nhận, lực hấp dẫn của người hạ lưu da vàng này còn hơn xa đám người thượng lưu Tây phương ở đây.
Ả chỉ hy vọng con gái ả không chú ý đến con người đó, chỉ hy vọng con người đó đừng gây rối.
Chỉ tiếc hai điểm hy vọng của ả đều tiêu tán.
Khoé mắt Lộ Ti len lén liếc con người đó, con người đó đích xác đến để gây chuyện.

*

Muốn gây rối trong đổ trường, có rất nhiều cách.
Hắc Báo chọn cách trực tiếp nhất.
Hắn luôn luôn nghĩ cách trực tiếp nhất, thông thường cũng hữu hiệu nhất.
Chín giờ mười sáu phút.
Mai Tử phu nhân kéo tay con gái, đang định dẫn con gái đến chỗ nào không thể nhìn thấy người trẻ tuổi kia.
Nhưng ả đột nhiên phát hiện người đó không ngờ lại sừng sững nhắm về hướng ả mà đi tới, đôi mắt đen tuyền cũng đang nhìn ngay ả.
“Tên đó thật là gan”.
Mai Tử phu nhân đương nhiên không thể yếu nhược trước mặt hạng người đó, ả tỏ lộ tư thế cao quý nhất, ngạo mạn nhất.
Vô luận là người đó đến để làm gì, ả đều chuẩn bị cho hắn một bài học đích đáng.
Hai chục tên bảo tiêu, hiện tại có tám tên ở quanh ả, trong đó còn có một người mang súng trên mình.
Trong xã hội đen thời đó, súng còn chưa phải là vũ khí phổ biến.
Cho dù mình có tay nghề cao tới cỡ nào, cũng không chịu nổi súng.
Mai Tử phu nhân bắt đầu nghĩ tới phương pháp hạ nhục tên trẻ kia.
Lúc đó, Hắc Báo đã đến trước mặt ả, đôi mắt đen tuyền ngời sáng vẫn ghim chặt trên mặt ả.
Mai Tử phu nhân ngẩng đầu, cố ý giả như không nhìn thấy, chừng như trên thế gian căn bản không có một người như vậy tồn tại.
Hắc Báo bỗng cười lên.
Lúc hắn cười, để lộ hàm răng trắng tinh, giống hệt dã thú.
“Bà là Mai Tử phu nhân?”. Hắc Báo chợt hỏi.
Mai Tử phu nhân dùng khoé mắt liếc xéo hắn, cố tỏ ra lãnh đạm khinh thị.
“Ngươi tìm ta?”.
Hắc Báo gật gật đầu.
Mai Tử phu nhân cười lạnh: “Ngươi nếu có chuyện gì, sao không đi tìm tên Ấn Độ A Tam bên kia?”.
“Chuyện của tôi chỉ có thể đi tìm bà”.
Hắc Báo lại nhe hàm răng như dã thú, mỉm cười: “Bởi vì ta muốn bà và con gái bà cùng theo ta lên giường ngủ”.
Mặt Mai Tử phu nhân liền biến thành tái nhợt, giống như thình lình bị quất một roi.
Mặt con gái ả lại đỏ bừng như bị lửa đốt.
Hắc Báo vẫn đang mỉm cười: “Bà tuy quá già rồi, nhưng xem ra trên giường có lẽ cũng không tồi...”.
Lời nói của hắn còn chưa dứt.
Mai Tử phu nhân phu dụng toàn thân lực khí xáng một tát lên mặt hắn.
Hắc Báo cả động cũng không động, vẫn đang mỉm cười: “Ta chỉ hy vọng lúc bà lên giường cũng mãnh liệt như lúc đánh người”.
Thanh âm hắn nói tịnh không lớn, nhưng đủ để cho rất nhiều người nghe được.
Mai Tử phu nhân toàn thân bắt đầu phát run, đám bảo tiêu của ả đã bắt đầu chạy qua.
Nhưng tay Hắc Báo càng nhanh.
Hắn đột nhiên xuất thủ, nắm lấy vạt áo của Mai Tử phu nhân, xé giật xuống...
Lễ phục buổi tối bằng lụa mỏng, lập tức bị xé tan nát.
Trong đại sảnh xôn xao náo động, thân thể mà Mai Tử phu nhân luôn luôn kiêu ngạo, giống như một cái trứng vịt bị lột vỏ, lồ lộ trước mắt mọi người.
Ả ngây người.
Con gái của ả rú lên, che mặt.
Hắc Báo mỉm cười: “Bà quả nhiên không làm cho tôi thất vọng...”.
Câu nói đó cũng nói không xong.
Ba đại hán vận áo khoác ngắn như mãnh hổ bộc phát tới.
Hành động của bọn họ mẫn tiệp hung dũng, đang phóng tới mà hạ bàn vẫn cực kỳ trầm ổn.
Hắc Báo biết môn hạ của Trương tam gia có một đội mặt rô luyện “Lục Hợp Bát Pháp” Nam phái, ba người đó hiển nhiên thuộc đám đó.
Hắn bỗng huy quyền, đánh người đầu tiên xông qua.
Nhưng đột nhiên ngay lúc đó, song quyền đầu đã đập lên sống mũi của người thứ nhì.
Cũng cùng một lúc, chân của hắn đã đá lên yết hầu của người đầu.
Sống mũi gãy, máu tươi bắn ra.
Người bị đá trúng yết hầu cả thanh âm cũng không phát ra được, giống như một cái bao bố trống không bay lên, rớt bịch xuống.
Mặt người thứ ba chợt méo mó, thất thanh kêu lên!
“Hắc Báo!”.
Hai chữ vừa mới ra khỏi miệng, răng cỏ trong miệng đã toàn bộ bị đánh gãy, giữa hai ống quần cũng chịu một gối.
Gã gục dưới đất, co rúm như một con tôm, nước mắt, nước mũi, máu huyết mồ hôi, đại tiện tiểu tiện đều chảy ra.
Đại sảnh an tĩnh cao thượng đã thành loạn lạc rối rắm.
Tiếng kêu la, gào rú, bỏ chạy, ngất xỉu... Thì ra lúc người thượng lưu kinh hoảng còn đáng cười hơn so với người hạ lưu.
Lại có mười mấy đại hán từ bốn phương tám hướng phóng tới, bây vây Hắc Báo, trên tay lộ ra vũ khí.
Hắc Báo tịnh không chú ý gì đến bọn chúng. Hắn chỉ chú ý một người gần vòng vây.
Người đó tịnh không chạy lại, nhưng mắt lại một mực nhìn chằm chằm lên ngực Hắc Báo, một tay thò vào vạt áo.
Lúc tay người đó rút ra, trong tay cầm một khẩu súng.
Cho dù là người có tay nghề cao tới cỡ nào, cũng không chịu nổi súng.
Hắc Báo cũng là người, cũng không ngoại lệ.
Nhưng hắn lại có cách không để cho đạn bắn ra.
Thình lình nhoáng sáng.
Bàn tay vừa mới rút súng ra, xương cốt hoàn toàn gãy vụn, súng rớt xuống.
Hắc Báo đột ngột xông qua, hai người vừa muốn chặn lại, nhưng quyền đầu và cùi chỏ của Hắc Báo đã đập gãy bảy xương sườn của cúng.
Hắn lăng không lộn một vòng, giống như một con báo, một chân đá người tay đang giơ súng nheo mắt.
Tiếp đó, hắn lượm cây súng dưới đất lên. Đột nhiên, tất cả động tác của những kẻ đang chạy tới đều ngưng lại hết, trên mặt mỗi một người đều lộ vẻ kinh hãi. Bọn chúng không phải sợ Hắc Báo, bọn chúng sợ súng.
Hắc Báo dứ dứ súng trong tay, lại để lộ hàm răng như dã thú, mỉm cười: “Đây là súng?”.
Hắn chừng như chưa từng thấy súng: “Nghe nói vật này có thể giết người, có phải không?”.
Không ai trả lời câu hỏi của hắn, không ai còn có thể nói.
Bọn chúng chỉ nhìn bàn tay của Hắc Báo đột nhiên nắm chặt lại, cây súng làm ở Đức quốc từ từ biến hành méo mó.
Biến thành một đống sắt phế bỏ.
Hắc Báo lại cười. Hiện tại trong tay hắn không có súng, nhưng người trước mặt hắn vẫn không có một ai dám xông lên. Tay của hắn còn đáng sợ hơn cả súng.
Hắn mỉm cười, từ từ bước về phía bọn chúng, chùm chìa khóa trong tay lại bắt đầu “leng keng”.
Sau đó hắn đột nhiên nghe một thanh âm băng lãnh: “Vật đó quả thật có thể giết người, ngươi hủy nó đi không những đáng tiếc, mà còn thật là ngu xuẩn”.
Cước bộ của Hắc Báo dừng lại. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy họng súng đen ngòm đang nhắm ngay giữa đôi mày của hắn.
Súng nằm trong bàn tay vững vàn, ổn định phi thường, khóa an toàn đã kéo, ngón trỏ giằng trên cò súng.
Thanh âm của người đó cũng ổn định, vừa lãnh khốc, vừa ổn định.
“Chỉ cần ngươi động đậy một chút xíu, ta bảo đảm trên mặt ngươi lập tức sẽ lộ ra thêm một con mắt”.
-------------------------------
[1] Thương ở đây nghĩa là súng. Thần thương thủ nghĩa là tay súng thần.