Chương 39

Quan Kiện đã đứng bên giường sắt. Tuy chẳng có căn cứ gì nhưng anh hầu như có thể khẳng định, người nằm trên đó là phụ nữ, mặc dù không có tóc dài. “Bọn chúng”đang thì thầm bên tai anh rằng đó là phụ nữ. Tức thật, tại sao mình không thể nhìn rõ mặt?
Cho đến nay, Quan Kiện mới chỉ nhìn rõ mặt mình và biết rằng cuối cùng mình sẽ bị giết.
Cách đây không lâu làm thí nghiệm dưới hành lang ngầm, mình cũng không nhìn rõ giới tính của người nằm trên giường. Chỉ thấy chiếc áo khoác trắng của người ấy và 1 loạt người nằm trên giường cũng có áo khoác trắng. Và cả mình nữa, rõ ràng là Quan Kiện nằm chềnh ềnh ra đó như 1 con cừu chờ hóa kiếp. Còn bây giờ trong mơ anh nhìn rõ người nằm trên giường gần nhất là một phụ nữ. Âu Dương San đang thực tập ở bệnh viện và Yazusaki Satiko làm ở phòng thí nghiệm đều mặc áo choàng trắng, đều là người mà anh rất quan tâm. À, còn có tiến sĩ Chiba Ichinose, còn có các bạn đồng nghiệp… tai họa giáng xuống bất cứ ai, anh cũng sẽ đau khổ hóa điên.
Anh đã điên một lần, gần như có thể giết chết ông Nhiệm Tuyền, chẳng phải thế là gì?
Lại còn những cơn đau không bao giờ dứt kia. Khi nhìn thấy thiết bị tiên tiến nhất thế giới ghi lại những cơn đau ghê gớm mà Quan Kiện phải chịu đựng, thì ngay anh chàng luôn ngang ngạnh Toyokawa Takesi kia cũng phải tái mặt. Người phụ nữ này là ai vậy?
Nếu dần dần càng nhìn rõ hơn, tức là cái chết của người ấy sẽ càng đến gần, sắp nguy đến nơi rồi. Khi nhìn rõ mặt, thì cũng là khi tim người ấy ngừng đập. Nhưng, vẫn không nhìn rõ. Đã thế thì mình tội gì phải xúc động băn khoăn? Quan Kiện hơi do dự, rồi đưa tay sờ lên mặt người phụ nữ ấy. Người ấy bỗng mở mắt, anh lại nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ và ai oán. Điều khiến anh kinh hãi hơn là, trên tay anh bỗng có 1 vật, anh đưa tay lên để nhìn cho rõ nhưng chỉ thấy 1 tia sáng lóe lên dưới ánh đèn chói chang.
Quan Kiện bỗng tỉnh giấc mơ, mồ hôi đầm đìa khắp người.
Anh vội cầm di động lên xem giờ, mới là 3 giờ 50 phút. Sáng sớm đầu mùa đông. Hai bạn cùng phòng ký túc xá hôm nay đều đi trực ca đêm, trong phòng lặng ngắt, tối om, chỉ có đốm sáng nhấp nháy yếu ớt của đèn báo (trên nó có hình “siêu thám tử conan” đầu tóc bù xù đang chạy) gắn ở máy tính xách tay.
Chuông reo rất lâu mới thấy giọng uể oải của Âu Dương San truyền đến “Ôi! Mặt trời mọc đằng Tây à? Mặt trời còn chưa mọc mà anh đã đánh thức em dậy? Sao thế?”
- Không, không… Anh định hỏi thăm em có ổn không?
- Thì ra là đến đêm anh mới nhớ ra em chứ gì? San liều... tán bừa xem sao.
- Em vẫn ổn thì tốt rồi, mai chúng ta nói chuyện vậy.
Kiện tắt máy, anh biết ngày mai San sẽ “giở ngón” để tỏ vẻ lạnh nhạt với anh. Anh lại gọi cho Yasuzaki Satiko.
- Sao thế Quan Kiện? Xảy ra chuyện gì à? Satiko cũng vừa choàng tỉnh.
- Không có gì, anh chỉ hỏi… có phải em vẫn ổn mọi bề không?
Bất kỳ ai thấy mình đang thế này sẽ cho là mình điên rồi
- Đã có chuyện gì thế “bọn họ” lại đến à?
- Em có nhớ thí nghiệm đêm nay không? anh lại thấy cái giường sắt nhưng không nhìn rõ là ai? Vừa rồi anh lại nằm mơ đi vào hành lang, hai bên có các căn phòng, lại thấy người nằm trên giường sắt, nhưng không hiểu sao lần này anh lại xác định được là 1 phụ nữ vì “bọn họ” đã mách bảo anh như thế. Nhưng vẫn không nhìn rõ mặt, vì anh lo cho em và mấy người… nên gọi điện hỏi xem sao. Quan Kiện ngồi dậy rồi đến ngồi bên bàn.
- Thế ư, vậy có cần báo cảnh sát không?
- Nếu báo, thì nên nói thế nào. Anh chẳng nhìn rõ là ai… Này, khoan đã.
- Gì cơ, Satiko chờ. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Quan Kiện.