Chương 2
Đứa trẻ nhặt được

Duyên và nợ nào ai biết được,
Hai mảnh đời chắp vá tựa nương nhau.
Thăm thẳm chiều mưa chất chứa cõi sầu.
Tình một mảnh biết đâu là bến đậu.
Vợ chồng phó Biện lấy nhau đã được hơn hai năm rưỡi mà chẳng có dấu hiệu chửa đẻ gì, bà mẹ chồng tỏ ra sốt ruột một cách lộ liễu. Bà hay thở dài đánh sượt mỗi khi nhìn vào bụng đứa con dâu. Có vẻ nó dài như thể hai mươi năm vậy.
Vợ Biện chán ngán cái nhìn săm soi ấy của bà mẹ chồng lắm nhưng chẳng biết làm sao khác hơn được. Nhất là mỗi khi bà mẹ chồng nhìn đàn chó con đang rúc vào cú con chó cái, tranh nhau bú, bà đay nghiến nói:
- Nhà này nuôi chó chó đẻ sai, nuôi lợn lợn đẻ mắn. Thế mà nuôi người thì người lại chả đẻ hộ cho. Chả biết cái phúc nhà này nó ra làm sao nữa.
Có một làn khác, vợ Biện cố gánh chỗ bèo về băm nấu cám lợn, bà mẹ chồng không thương cảm lại còn nói kháy một câu:
- Chị chả cần phải cố như thế cho hại người. Chịu khó nghỉ ngơi rồi đẻ cho tôi một vài đứa cháu nội, thế là được rồi.
Kể từ đó vợ phó Biện trong lòng bao giờ cũng canh cánh một nỗi niềm đau khổ. Có lần bà mẹ chồng còn hỏi cậu con trai một câu mà vợ Biện nghe được:Thế mày với mẹ thằng cu không ngủ mấy nhau à? Tuy vợ Biện chưa bao giờ sinh cho nhà họ Huỳnh lấy một mụn con, song bà mẹ chồng bao giờ cũng gọi vợ Biện là mẹ thằng cu. Cứ như thể gọi mãi như thế, cô con dâu của bà một ngày nào đó sẽ có chửa. Người con trai trả lời bà mẹ:
- Tuần nào cũng đánh hơn chục lần…Mà mẹ lo làm gì…từ từ thủng thẳng, đi đâu mà vội.
Bà mẹ thở dài đánh sượt một cái rồi nói
- Cha bà cái thói bênh vợ của nhà anh. Tôi sắp chui xuống lỗ rồi. Bảo từ từ thủng thằng là từ từ thủng thẳng thế nào. Anh không mau mau kiếm tí cháu nội cho tôi bồng, sau này ngộ nhỡ tôi không chờ được, rồi đi xuống chốn cửu tuyền, tôi biết ăn biết nói với các cụ tổ họ Huỳnh nhà anh như thế nào.
- Vợ Biện nghe nói thế, trong bụng cảm thấy rát ruột lắm.
Ban đầu vợ Biện mới về làm dâu nhà họ Huỳnh, bà mẹ chồng tỏ ra chăm chiều hết mực. Có cái gì ngon bà cũng dánh riêng cho đứa con dâu. Có quả xoài bổ ra thì bà sẽ nhất định chọn phần cái hột, ép cô con dâu ăn bằng được hai cái má thịt xoài. Cả chuyện băm bèo nấu cám lợn bà cũng giành lấy: Chị xê ra đi, nom chị băm bèo tôi ngứa mắt lắm. Nói xong bà không quên kèm theo một nụ cười thật to ra điều mình đang mắng yêu cô con dâu.
Nhưng rồi sau đó sự nôn nóng của vợ Biện mong mình cấn thai cũng giống như chuyện bà mẹ chồng mất dần kiên nhẫn. Hình như bà bắt đầu sốt ruột thật sự. Có thời gian cây đu đủ trước nhà rất sai quả, bà ngày nào cũng bắt cô con dâu ăn đu đủ. Thôi thì đủ cả các món canh,xào,nộm,dưa,luộc… Thì ra bà đã hỏi xem vợ nhà Thoan ăn cái gì mà mắn chửa. Vợ Thoan bảo: Nhà con nghèo, chỉ có mỗi món thù đủ. Hóa ra ăn cái ấy nó mắn lắm,bà ạ.
Cây đủ đủ dễ có đến hơn ba mươi quả, đeo bám kín một khúc thân cây, nhưng chẳng quả nào kịp chín. Chả là bà mẹ chồng cứ vặt xanh xuống. Vợ Biện độ ấy cứ nhìn vào mâm cơm là phát ốm vì nhìn thấy toàn là món đu đủ.
Cuối cùng ăn xong hết mùa đu đủ ấy, nhưng cái bụng của vợ Biện không chịu ngoan ra, không chịu cấn chửa. Tháng nào vợ Biện cũng thấy máu chảy ra từ âm hộ, lòng vợ Biện lại nhói đâu như có ai thắt lại bằng gai mây. Bà mẹ chồng thấy mình đã dày công như thế mà cái nết chửa đẻ của vợ Biện xem ra vẫn chẳng ăn thua gì. Chán nản, bà bỏ mặc ý định mình đang sốt ruột chờ một đứa cháu nội.
Trong nhà bây giờ bông nặng nề u ám như thể mọi xó xỉnh ngóc ngách đều ngập tràn chướng khí. Anh chồng cũng chán nản nhìn vợ. Hình như anh không hiểu tại sao anh và chị vẫn đều đặn chuyện ân ái nhưng vợ anh vẫn không có chửa. Có lần chồng bảo vợ:
- Trông mình lành lặn khỏe mạnh như thế, tôi nghĩ chắc là lỗi tại do tôi mà ra cả.
Vợ Biện nghe chồng nói thế chỉ biết nằm rưng rưng khóc. Thì ra chồng chị cuối cùng đã than thở về điều mà chị nghĩ chỉ có bà mẹ chồng mới thực sự quan tâm đến. Anh đã nói đến một sự thật bao giờ cũng khiến cho chị nhói đau. Đối với vợ Biện, khổ và nghèo, cơ cực đến mấy vợ Biện không hề ca thán ngần ngại. Chị chỉ đau khổ khi trách nhiệm chửa đẻ của mình không hoàn thành trọn vẹn. Nay nghe chồng nói thể, thử hỏi làm sao lòng chị không đau cho được.
Vợ Biện một hôm lén đi coi bói. Bà thầy bói xem quẻ bài xong rồi bảo:
- Thú thật… Tôi không muốn nói ra những điều mà quẻ bài đã ứng. Nhưng mà thấy chị hiền lành, lại thành tâm, tôi không nỡ nói dối. Cái số chị long đong về đường chửa đẻ lắm.
- Thế là cháu không bao giờ có con…
Người đàn bà vội trả lời:
- Ấy chết! Không phải như thế. Số chị… Chỉ nhờ được con nuôi thôi. Theo quẻ bài thì đấy là một đứa con gái. Con thì hai lần chửa, đẻ đủ cả hai. Hai đứa con giai đàng hoàng. Nhưng chỉ giữ lại được một đứa. Cái đứa đầu tiên, xin đừng trách tôi nói gở mồm… đẻ ra thì có mà cho bú thì không!
Nghe xong,vợ Biện khuôn mặt chùng xuống. Một ý nghĩ thoáng nhanh xuất hiện trong đầu chị, có lẽ không nên tin vào bói toán. Hoặc là nếu xoa bài lại, rất có thể quẻ thứ hai sẽ không ứng xấu như quẻ trước. Chị nói nhanh:
- Bài xấu thế cơ à? Hay để cháu xoa bài quẻ khác!
Người đàn bà vội lắc đầu:
- Ấy chết… Không được đâu. Làm thế cũng chẳng giúp được việc gì. Chẳng linh nghiệm gì đâu.
- Nhưng cháu muốn. Xin bà giúp cháu… - Vợ Biện năn nỉ. Hình như chị nghĩ rằng với sự thành tâm khẩn thiết của mình, số phận sẽ cảm động cho hoàn cảnh bẽ bàng của chị. – Cháu xin bà thật lòng đấy!
Người đàn bà nhác thấy có một khách lạ đến đang đợi ngoài sân vội nói tránh đi: Có muốn xem lại thì phải đợi hôm khác! Nhưng khi nhìn vẻ mặt chết lặng của vợ Biện, bà ta không nỡ ăn ở cạn tình. Thành ra bà sai con bé giúp việc ra ngoài thềm báo lại với khác là chừng mười phút nữa là bà sẽ cho mời khách vào.
Vợ Biện lại xoa bài một lần nữa. Thật trớ trêu thay. Những con bài vẫn là con bài ban nãy. Nhưng vợ Biện vẫn cầu xin là bà thầy bói mấy phút trước đã coi nhầm. Nhưng nhìn khuôn mặt lặng lẽ đến độ tàn nhẫn của bà ta, vợ Biện toàn thân lạnh đến độ toát mồ hôi hột. Người đàn bà lên tiếng:
- Bài quẻ này ứng lên càng xấu hơn.
- Thưa bà. Là thế nào, cơ ạ? – Khuôn mặt vợ Biện tái xanh lại.
- Theo quẻ…bài nói… Thằng con trai của chị sau này cũng khổ đau về chuyện gia đạo. Không có hạnh phúc. Còn đứa con gái nuôi thì đường tình duyên tan tành. – Nghĩ sao bà ta nói: Thôi đi đâu cũng chẳng thoát khỏi mệnh Giời. – Cuối cùng bà ta lẩy một câu Kiều:
Bắt phong trần, phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
Vợ Biện hôm ấy ra về long đau như cắt.
Đất bằng dậy sóng.
Một điều vợ Biện không thể ngờ được là quẻ bài linh nghiệm cực kỳ. Ngay buổi sáng hôm ấy, trên bến đò làng Cối vắng khác, chị nghe có tiếng khóc trẻ con re ré cất lên, nghe như thể nó đang rất khát sữa, hình như nó sợ chết nên cố hết sức khản cổ gào để người ta có thể nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của nó.
Vợ Biện đi lại nơi có tiếng khóc thì nhận ra đấy là một đứa trẻ được bọc trong một cái xống cũ, rách nát, bẩn thỉu. Hai bàn chân con bé thò ra, bám đầy kiến lửa. Vợ Biện vội gỡ cái xống ra, nhanh tay nhặt những con kiến lửa. Đến lúc này thì vợ Biện mới nhận ra là con bé không chỉ khát sửa mà nó còn bị kiến đốt nhừ tử. Quan sát kỹ, vợ Biện nhìn thấy đấy là một đứa con gái. Nhưng nom kỹ, đứa con gái ấy không bình thường, hình như nó có một cái âm vật khá lớn, không giống như những đứa con gái nhỏ khác mà vợ Biện đã từng gặp qua.
Vợ Biện nhìn quanh nhưng không trông thấy ai. Bất chợt chị hiểu ra đã có người đẻ xong rồi đem vứt con bé đi. Thế là chị cảm động ẵm nó về. Trên đường về nhà, chị cứ lo lắng là bà mẹ chồng sẽ tìm cách mắng trách chị. Chị sợ bà sẽ nói: Con chị đẻ ra tôi mới quý. Còn con người ta vứt đi, chị khuân về để cả nhà này hầu nó à? Đúng là đoảng từ cái nết đẻ đoảng đi.
Chị lo lắng như vậy là vì từ hai năm nay, hình như mọi chuyện chị làm trong tầm mắt bà mẹ chồng cũng đều sai cả. Nhưng nhìn con bé trong tình cảnh tang thương như thế này, chị không nỡ đành đoạn bỏ nó lại bến đò một mình. Thế là vợ Biện quyết định ẵm con bé về. Dù sao thì nó cũng mang một thân phận kiếp con người. Đâu phải cái thúng rách vứt ở vệ đường. Thế là chị nói với con bé:
- Thôi ngoan, không khóc nữa. Để mẹ ẵm con về. Mẹ sẽ nuôi con. Nín đi nào. Ngoan nào…
Có lẽ con bé vừa đói vừa bị kiến cắn, nên nó hờn, nhất mực cứ khóc thét lên, dù vợ Biện vẫn đều tay vỗ về cho con bé.