Chương 17

Trên đường đi, một nỗi căm giận cứ dâng dần lên trong lòng tôi. Căm giận cái gì thì chính tôi cũng khó nói rõ ra. Căm giận sự phỉnh phờ và dối trá, sự lạm dụng và lợi dụng? Là thế và chưa phải thế. Phần tuổi trẻ tươi đẹp nhất của những Thao, những Thu, những Vinh B đã dâng hiến rồi. Và nay còn sự tước đoạt! Sự căm giận khiến tôi không suy xét, cân nhắc lề dề vốn là cái tật của tôi. Đến nơi, vừa nghe tin đám cưới Thao-Vinh A sắp bắt đầu, tôi tự nhủ: bằng mọi giá, phải đình đám cưới này lại. Tôi không kịp nghĩ tới những hậu quả nữa. Tôi xăm xăm đi đến phòng Thao, để Thu và Vinh B theo sau. Đến trước cửa, nhìn vào thấy Vinh A đang đứng nhìn Thao đăm đăm như đang chờ một câu trả lời, còn Thao thì đang nhìn vào mẩu tàn giấy trên nền nhà, tôi gõ ba tiếng vào cánh cửa đã mở và lên tiếng:
- Anh Vinh! Anh biết chị Thu chứ?
Vinh A giật mình, và do vậy mà không phản ứng trước sự xuất hiện đột ngột và bất lịch sự của tôi. Anh ta cố trấn tĩnh cau mặt lại nói:
- Làm gì có Thu nào ở đây.
Thu ở phía sau tôi tiến đến ngay cửa bình tĩnh nói:
- Có đấy.
Tôi đế luôn:
- Anh biết người này chứ?
Vinh há mồm:
- Ơ!
Thao ngơ ngác nhìn Thu:
- Chị là…?
- Tôi là người đã chết trong lòng anh ấy. -Dù Thu đã tự kiềm chế, giọng cô vẫn ngân lên âm hưởng xót xa.
Đối với Vinh A, đám cưới này vốn không hoàn toàn thoải mái. Sự xuất hiện bất ngờ của Thu làm anh ta choáng váng. Chẳng phải nó gợi lên nỗi ân hận, mà có cơ sẽ lắm sự phiền. Dù sao, nếu đám cưới gặp trắc trở sẽ rất là không hay. Hóa ra là chính anh ta thất bại. Rồi sẽ kéo theo những gì có trời mà lường được. Anh ta khẽ khàng nói với Thao:
- Chỉ là một sự hiểu lầm thôi em ạ.
Thao ngã ngồi xuống giường như kiệt sức. Vinh A bước ra cửa đến trước Thu, mặt khoác sắc buồn:
- Có mọi người biết trước đây không ngày nào tôi không nhớ Thu, không nghĩ đến Thu.
 Thu lạnh lùng:
- Có thể là anh vẫn nhớ, nhưng anh chẳng nghĩ đâu.
- Tôi vẫn không quên những tháng ngày chúng ta chia sẻ gian khổ cùng nhau, lẽ nào tôi lại không nghĩ?
- Phải, có thể là anh có nghĩ, như nghĩ đến đôi dép cũ, như nghĩ đến vật chướng ngại vướng chân anh.
- Thu có lí do để chua chát. Nhưng Thu hãy hiểu cho tôi. Những éo le của cuộc đời…
- Éo le của cuộc đời hay éo le trong lòng người?
- Có những hoàn cảnh…
- Nói láo! Chỉ loại người nào đó mới được đặc quyền viện dẫn hoàn cảnh phải không? Tởm quá! Trời ơi! Trời ơi!
Như chỉ cố gượng được đến thế, Thu loạng choạng muốn khuỵu xuống. Vinh A bối rối lùi lại. Thao vội đưa đến cho Thu một cái ghế tựa, cùng lúc Vinh B bước tới định dìu Thu. Thao để  rơi chiếc ghế, bàng hoàng nhìn Vinh B, mắt thất thần. Vinh B vốn định chưa ra mặt. Anh muốn xem hiện trạng của Thao ra sao đã. Nếu thấy Thao thực sự đã tìm được hạnh phúc thì anh sẽ náu mình dự đám cưới rồi sẽ lặng lẽ biến khỏi cuộc đời Thao. Tình huống không dự kiến này khiến anh khó xử. Cảm thấy Thao đang choáng váng, anh đã toan đến với cô. Nhưng chợt nhìn vào trang phục cô dâu, anh đứng khựng lại. Thao thều thào:
- Anh còn đến đây ư?
Vinh B tái mặt quay gót đi ra. Tiếng Hồng nói từ ngoài:
- Sao cô dâu, chú rể cứ trùng trình…
Cô đang vừa đi vào vừa nói, chợt ngừng bặt nhìn vinh B chằm chằm. Cô như nhận ra một gương mặt quen.
- Xin lỗi. Anh là ai? - Cô hỏi với giọng nghi ngại.
- Tôi là người thừa ở đây.
Vinh B đáp xong chưa kịp quay đi thì Vinh A "chết trân" từ lúc thấy anh vào, lúc này định thần lại, rảo bước đến bên anh nói nhỏ:
- Nếu anh thấy tiện thì mời anh ra phòng cưới chia vui với chúng tôi.
Vinh B im lặng nhìn Vinh A mấy giây. Anh chẳng thể ngờ rằng hình ảnh mình đã từng là cái ám ảnh, cái đích thù hận của anh ta trong những ngày tháng dài. Anh nghiêng đầu như cảm ơn, như từ biệt rồi né mình đi ra. Hồng nhìn theo băn khoăn. Tôi đến bên cô:
- Cô Hồng biết anh Vinh kia?
- Tôi có được xem bức ảnh một đôi vợ chồng mà người chồng giống hệt anh ta.
- Vợ chồng chụp chung? Cô thấy ở đâu, tấm ảnh ấy?
- Anh Tân đưa.
Vừa lúc Tân ló đầu vào:
- Rượu tân hôn chưa uống đã say hay sao, cô dâu, chú rể ơi!
Tôi đón Tân ở cửa:
- Anh có tấm ảnh anh Vinh chụp chung với vợ à?
Tân ngó tôi như ngó một thằng lẩm cẩm:
- Lát nữa mới chụp chứ.
- Anh Vinh người yêu cũ của chị Thao kia mà.
-Tôi có biết gì đâu. -Anh ta giật mình nhưng làm mặt lạnh, chợt nhìn thấy Hồng- À, chuyện đó để sau. -Anh ta nói to- Mời các vị ra ngay cho.
Vinh A định đến dìu Thao đi:
- Đừng để người ta chờ, em ạ.
Thời gian gần đây, chưa bao giờ anh ta có được cái dáng âu yếm đến vậy. Thao như sực tỉnh, nhích ra không trả lời, lẳng lặng gỡ bỏ trang phục cô dâu. Vinh A muốn ngăn:
- Ô hay! Em làm gì vậy?
Thao cứ tiếp tục tháo gỡ. Vinh A xuống giọng năn nỉ:
- Em ơi, đừng để ngay từ ngày mai chúng ta trở thành cái bia của miệng lưỡi thiên hạ. Các anh, các chị khuyên hộ một câu đi. -Anh ta nhìn quanh cầu cứu- Kìa Hồng! Kìa anh! Thu ơi! -Anh ta quay sang nói với Thu, giọng khổ sở- anh rất không phải. Nhưng em vốn giàu đức vị tha, không yêu nhau được nữa thì cũng chẳng nên giữ lòng thù hận. Trong tình thế này, em hãy có một lời xây dựng, đi em.
Bấy giờ Hồng mới để ý thấy Thu. Cô hỏi tôi:
- Chị này là…?
- Chị ấy đến dự lễ cưới của người yêu.
- Ra thế! Khổ thân chị Thao. -Hồng nói rồi cắn môi suy nghĩ. Như chợt nhớ ra, cô hỏi nữa- Thế còn người kia?
Nãy giờ, đầu óc tôi cứ lấn cấn với câu Tân trả lời tôi. Có cái gì đó quanh quéo. Song lúc ấy tôi bị "u mê hóa" sao đó nên chưa kịp xử trí. Câu hỏi sau của Hồng vô tình là một sự gợi ý. Tôi trả lời thẳng:
- Anh Nguyễn Vinh đến tìm vợ chưa cưới.
Chưa dứt câu tôi đã thấy mình thiếu thận trọng nên lo ngại nhìn trộm Thao. Có vẻ như Thao chẳng nghe thấy gì cả, nhưng hai tay cô đang gỡ những vòng xoắn trang điểm trên đầu cứ bấn lên, và má cô như tóp lại. Bằng sự nhậy cảm của một người yêu chân thành, khi Vinh B bất ngờ xuất hiện, không phải từ một giấc mơ, mà từ một sự thật tàn nhẫn, Thao đã hầu như hiểu ra tất cả. Chẳng cần phải tìm biết rõ làm gì nữa. Cô đã đánh mất hết rồi. Cô thấy phải quyết định làm gì ngay, nhưng không còn sức để nghĩ tiếp.
Hồng rùng mình; cô vừa sực nghĩ tới một điều. Cô quay sang Tân đang rất mong thoát ra ngoài tầm chú ý của cô:
- Thế là thế nào, anh Tân?
Tân lo sợ, liếc nhanh vinh A, rồi ấp úng:
- Anh cũng không hiểu.
Hồng nhìn Tân chằm chằm:
- Thế còn tấm ảnh ấy?
Tân cúi mặt nín lặng. Hồng nâng mặt anh ta lên:
- Kìa! Anh nhìn thẳng vào mắt em xem nào!
Tân ngửng lên nhìn nhanh Hồng  rồi lại cúi ngay mặt xuống:
- Anh … anh sáng tác ra.
- Như thế nào?
- Hồng cũng biết là anh thạo nghề ảnh.
Hồng bỏ Tân ra, lùi lại:
- Anh đã ghép ảnh?
Tân im lặng xác nhận. Hồng đưa tay đấm vào đầu mình:
- Trời ơi! Sao mà tôi xốc nổi và ngu ngốc làm vậy? Toàn là chuyện giả trá.
Tân van lơn:
- Hồng ơi! Tình yêu anh dành cho Hồng thì không hề giả trá.
-Anh im đi! Những người như các anh mà cũng có tình yêu cơ à?
- Anh đã hành động theo yêu cầu của bạn. Anh không hiểu rằng đằng sau câu chuyện tình yêu của những người như Thao còn có một cái gì lớn hơn nhiều. Nhưng quả thật anh yêu em.
- Thôi đi! Thật là bỉ ổi. Anh lại sắp đóng kịch một cách thiên tài đấy. -Cô ngoảnh đi- Khốn khổ cho chị Thao. Làm sao bây giờ? Tôi là đứa giết người.
Tôi không muốn an ủi cô:
- Bây giờ cô tự dằn vặt cũng vô ích thôi…
Vinh A từ nãy đã bỏ đi đâu đó nay trở lại xồng xộc bước vào gạt mọi người ra đến bên Thao:
-Thao! Cô nghe đây! Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi…
Thao ngắt lời anh ta, nói sẵng:
- Anh tránh ra! -Cô đến bên Thu: - Chị tha lỗi cho tôi.
Thu nhìn "đối thủ" của mình buồn rầu lắc đầu:
-Chúng ta đều là những món hàng bị đánh tráo trong vụ "phe phẩy" cả thôi. Chị cũng như tôi cần phải có gan làm lại.
Vinh A hung dữ ngó Thu, thô lỗ:
- Giờ thì cô không còn có việc gì ở đây nữa.
- Bây giờ tôi là khán giả. -Thu bình thản nói- Tôi tưởng anh là diễn viên cao tay nghề hơn kia đấy.
Hồng chép miệng nói đổng:
- Bây giờ mới rõ ra: sao có người vô sỉ thế không biết!
Vinh A giơ tay nói to:
-Xin mọi người ra ngoài cho. Vợ chồng chúng tôi cần trang điểm lại. Mất thì giờ quá rồi.
Hồng lại chỗ Thao:
- Chị ơi! Em có tội với chị và anh Vinh của chị. Chị hãy giúp em chuộc tội. Để em đi tìm anh Vinh.
Cô định kéo Thao đi, nhưng Vinh A đã sỗ sàng tách hai người ra:
- Khoan! -Anh ta đanh giọng- Các cô hơi vội đấy. Mọi người nghe tôi nói đây:  Trước pháp luật, cô Thao đã là vợ tôi.
Thu cười nhạt:
- Anh tin rằng pháp luật chỉ có mỗi tác dụng là làm tấm bình phong cho tội ác thôi sao? May mà tôi đã đến đây. Từ nay, tôi sống dễ rồi. -Dứt lời, cô quay lưng lại bằng một động tác dứt khoát và ra khỏi phòng.
Vinh A không thèm để ý, cao giọng:
- Nếu các người có thiện chí thì mời ra ngoài kia dự lễ cưới.
Có tiếng ai đó:
- Ngoài kia chẳng còn lễ nào nữa đâu.
Vinh A cau mày hỏi gắt: "Cái gì?" Anh ta lặng người, lắng tai. Quả thật, chẳng còn nghe tiếng nhạc lẫn tiếng ồn vọng đến nữa. Lúc nãy, có một đám người túm tụm trước nhà. Có lẽ họ nghe tin có "sự cố" nên kéo đến dò xem. Bây giờ họ đã tản đi. Sau này mới rõ chỉ một số ít người đến dự bỏ về; số còn lại tản mát đó đây ngoài sân, ngoài vườn, cả ngoài đường xúm lại từng nhóm rì rầm "bình luận". Vinh A sầm mặt lại, chạy ra.
Hồng có phần lo lắng bảo Thao:
-Tiếc rằng hắn ta nói có chỗ đúng sự thật. Nhưng đừng hòng!
Thao lẳng lặng bỏ đi. Hồng đi theo. Tân đuổi theo:
- Hồng! Hồng!
Hồng dừng chân nơi cửa, ngoái lại:
- Anh đừng bám theo tôi nữa.
Tân nhăn nhó:
- Em nỡ nào xóa đi những gì đẹp đẽ giữa chúng ta?
Hồng quay hẳn lại:
- Tôi không tin anh nữa. Mà không còn lòng tin thì chẳng còn gì nữa hết.
Cô đã định đi tiếp, chợt nhớ ra, tháo vòng tay quẳng trả Tân. Tân ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng, ngồi phịch xuống, mặt lộ dần vẻ đau đớn, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ mình lại cảm thấy đau khổ thế này ư? -Anh ta ngó quanh như muốn tìm một sự đồng cảm để bấu víu. Trong phòng chỉ còn có tôi là người thứ hai. Anh ta nói với tôi mà có lẽ là nói với chính mình- Vì sao đời tôi lại khổ thế này?
Nhìn Tân ủ rũ, tôi muốn bảo anh ta:
- Này! Có bao giờ anh tự hỏi hoặc hỏi người rằng: "Vì sao đời tôi lại sướng thế này?" không?
Nhưng mắt tôi bỗng nhiên tối sầm, và tôi mơ thấy -mơ đứng- những cảnh huống kịch diễu nhanh qua óc. Chẳng phải là những cảnh huống tôi mong đợi quá hóa chiêm bao.
° ° °
Thao đi như người mộng du, lẩm bẩm: - Người ta đã làm em mất anh rồi.
Tôi đi tới: - Nếu mất thì chẳng ai có thể làm mất được, ngoài chị.
Thao nhìn tôi chưa nhận ra ngay: - À phải… Quá tin và quá yêu phải chăng là sai lầm hoặc tội lỗi?... Niềm tin thì bị gậm mòn và tình yêu thì bị tước đoạt…
Tôi: - Tất nhiên nếu quanh ta mọi chuyện đều tốt đẹp thì đời còn chuyện gì để nói. Có niềm tin yêu nào dễ dàng đâu!
Thao, sau một lát: - Tôi có nên đi khỏi đây không?
Tôi: - Đương đầu mới khó. Chạy trốn chẳng phải là cách giải quyết. Đừng để mất niềm tin vào cuộc đời và vào chính mình.
Thao quay đi, trở lại trạng thái "với riêng mình": - Muộn mất rồi.
Tôi: - Khi đã biết là muộn thì chẳng bao giờ để quá muộn cả.
Thao quay lại đọc nét mặt tôi, mặt thoáng hửng lên chốc lát, rồi lặng lẽ đi ra.
Hồng chạy ngang qua, gọi tìm: - Chị Thao ơi! Anh Vinh B và em chờ chị phát ốm lên đây này.
° 
Vinh B, cái nhìn khắc khoải, thấy tôi: - Chẳng lẽ lòng tin chẳng để làm gì?
Tôi: - Sao lại không? kể cả với những kẻ tưởng rằng mình chẳng tin gì cả, vì ít ra họ cũng tin ở ý nghĩ ấy để làm cớ cho đời họ. Yêu mà không tin thì chỉ là chuyện "chơi bời".
Vinh B theo đuổi ý nghĩ riêng: - Lời hẹn ước… Những bất trắc của cuộc đời… Sức chịu đựng… Ai đó ví niềm tin nguyên sơ với mối tình đầu… (Với tôi) Ai có lỗi nếu tình bẽ bàng, niềm tin đổ sụp?
Tôi im lặng quay đi.
Vinh B: - Anh có thể quay lưng lại ư?
Tôi (quay lại): - Xin lỗi. Tôi muốn tin những người như Vinh, như Thao.
Vinh B dịu dàng nhìn tôi: - Cảm ơn.
Vinh B đi ra. Vinh A đi vào. Vinh B lướt qua không nhìn Vinh A. Anh chàng này ngoẹo đầu nhìn theo người đang bước ra gật gù, rồi quay lại tôi: - A! Chào ông bạn cố tri. Ông vẫn vui và khỏe chứ?
Anh ta tiến lại chìa tay ra. Tôi đứng yên đăm đăm nhìn vào tai phải anh ta.
Vinh: - Ông bạn nhìn gì dữ vậy? (đưa tay sờ vành tai) À, ông bạn quan tâm đến cái vành tai khốn khổ của tôi. Cảm ơn. Tôi thanh toán nó rồi. Bọn mĩ viện Sài Gòn làm ăn được lắm.
Tôi: - Xem ra phủi được cái sẹo, anh phởn phơ lắm nhỉ. Anh sẽ buông tha cô Thao chứ?
Vinh: - Tình huống bất ngờ buộc tôi cần giữ Thao lúc này.
Tôi: - Còn lúc khác?
Vinh A (trơ tráo): - Ông bạn biết nguyên tắc "hai bên cùng có lợi" chứ? Tay chính trị gia nào đề ra nguyên tắc ấy chúa thật. Khi một bên thấy không có lợi thì phải hạ màn thôi. Ngẫm ra thì đến đây tôi và Thao đều hòa vốn. Mỗi bên đều có mất, có được, chẳng ai nợ gì ai cả.
Tôi: - Con người anh còn có gì đáng giá nữa mà mất. Còn Thao thì… tôi tin tưởng rằng…
Vinh A: - Này! Ông bạn "lắng tắng viên"! Việc gì đến ông mà ông lôi thôi nào? Cái "tin tưởng" của ông ngang giá một cốc bia không?
Tôi: - Sẽ đến lúc những kẻ cố ôm vận đỏ bất chấp mọi thứ qui tắc và đạo lí chẳng thể trông mong vào sự thờ ơ của người đời nữa đâu. Một xã hội “vô cảm” mãi sẽ đi đến tự diệt. Thôi! Nói gì với anh lúc này có lẽ đã là muộn. Xin mượn một ý của người xưa mà nhắc các người rằng: Tình yêu có thể giả, nhưng lòng khinh ghét và lòng căm giận thì bao giờ cũng thật, rất thật. Cuối cùng thì lẽ đời…
Vinh A (quát lên): - Này! Đừng có mà lảm nhảm nữa!
Anh ta xông tới tôi, nhưng Tân ở đâu xông ra chặn lại.
Tôi giật mình mở choàng mắt ra. Sẽ là hạnh phúc vô ngần, nếu lúc đó tôi thấy mình đang ở trong phòng cưới của Thao và Vinh B. Song le…
Câu chuyện nên tạm dừng ở đây thôi. "Khuya" lắm rồi thì phải. Các bạn đừng đợi để vỗ tay.
Còn kể tiếp thì xin dành cho các bạn.
H Ế T

Xem Tiếp: ----