Dịch giả: Trường Vĩnh Hoa
Chương 10

Long Tường hôm ấy về nhà rất muộn, sai gia nhân đến phòng Phượng Tường gọi chàng. Phượng Tường hơi cảm thấy kinh dị, nhưng vẫn đi ra. Trong đại sảnh, Thứ mẫu và chị dâu cùng ngồi bên cạnh, Long Tường mỉm cười cho chàng biết:
 
- Hôm nay tự anh và bác cả đến Lương gia trao sính lễ, Lương lão rất thích em. Chúng ta dự tính chờ đến tháng Năm tiết trời khá ấm, chọn ngày lành cho các em thành thân.
 
Trên mặt Phượng Tường, mầu máu trong phút chốc rút sạch, Thứ mẫu ở cạnh bên dịu giọng bảo:
 
- Phượng nhi, đây chính là ngày vui lớn nhất, chúng ta làm như thế đều là vì tốt cho con, cha con…
 
Câu nói vẫn chưa xong, Phượng Tường chẳng nói một lời quay chạy ra ngoài, xông đến cửa trước liều mạng mở khóa cửa, chạy nhanh vào lòng đường đen tối. Thời khắc ấy, sấm xuân văng vẳng, mưa to tuôn xối xả, dường như muốn cắn nuốt toàn thế giới.
 
Phượng Tường dọc theo mặt lộ chạy như điên cuồng một cách vô ý thức, chạy mệt rồi mới run rẩy bước lang thang đây đó, giống như một bóng ma, có lẽ một cơn gió thổi qua, lập tức chàng có thể bị thổi tan tành như mây khói. Chàng mặc ý mà chậm bước không chọn lựa lối nào, trôi đến đường nào thì sang đường đó, đến góc nào thì quẹo góc đó, qua một lúc thật lâu thật lâu, mới phát hiện ra mình chẳng ngờ đã đến bên con đê rất xa xa lắm. Cành liễu xanh xanh bên sông ngày trước, trong mưa đêm ảm đạm, đầy sự thống khổ sầu ai vô bến vô bờ.
 
“Tìm Canh Dương đi!” Phượng Tường tỉnh táo lại, quyết chí muốn đi tìm Canh Dương. Chàng bắt đầu cảm giác sự buốt lạnh trên thân thể, nhưng mà chàng không lưu ý, hiện giờ chỉ có gặp được Canh Dương mới là điều quan trọng nhất.
 
 
Cây đèn đường đứng lặng lờ ảm đạm trong cơn mưa bụi, khu vực này khắp nơi đã tối đen. Chỉ có tiếng mưa đơn điệu nhàm chán lách tách lách tách không ngừng nghỉ. Nhà Canh Dương thì đèn lớn cũng tắt rồi, nhưng mà trong phòng anh vẫn còn sót ánh đèn mờ mờ nơi cửa sổ, một mầu ấm áp vàng vọt.
 
“Đây là lối về duy nhất”. Chàng nghĩ thế, bèn nhặt lấy những viên đá bên đường, từng viên rồi từng viên ném lên khung cửa sổ. Chàng ném không được chính xác lắm, có vài viên buồn bã rơi vào trong giữa chậu hoa. Chàng vẫn chưa muốn bỏ cuộc, cứ tiếp tục ném một viên lại một viên, một viên tiếp một viên.
 
Canh Dương vẫn chưa ngủ, anh thấp thoáng nghe nơi màn cửa sổ có vài tiếng động, lúc đầu cho là mưa vỗ vào khung cửa sổ, về sau phát hiện dưới cạnh cửa sổ lặng lẽ một bóng người gầy cao cô độc đứng đó, anh ngạc nhiên liền vội cầm lấy cây dù giấy dầu rồi bước xuống lầu.
 
- Tường? Tường? Em có chuyện gì vậy? – Canh Dương lấy dù che cho Phượng Tường thật ra đã thấm ướt đầy nước, vừa lo lắng vừa đau lòng mà ôm lấy chàng. Phượng Tường thò đôi tay lạnh buốt tận xương tủy ra ôm vào eo anh, Canh Dương run lên bần bật vì giá lạnh, Phượng Tường gục đầu vào trong lòng anh.
 
- Đi! Vào trong nhà đi! Mưa lớn quá! – Canh Dương lôi kéo Phượng Tường phải vào nhà, song Phượng Tường như đóng đinh chặt vào chỗ đó không muốn động đậy. Canh Dương sốt ruột gần như muốn rơi lệ:
 
- Tường! Em nghe lời anh, cứ như thế em sẽ mang bệnh! Có nói gì thì vào trong nhà rồi từ từ nói.
 
Khóe miệng tái trắng của Phượng Tường để lộ một nét cười:
 
- Gia đình em muốn em kết hôn, hôn sự đã định xong rồi. – Chàng ngẩng đầu nhìn Canh Dương - Em muốn rời khỏi chốn Phụng Thiên này, em không muốn bị an bài như thế!
 
Bỗng nhiên chàng háo hức lên, anh mắt cũng nóng lên:
 
- Canh Dương, chúng mình rời bỏ nơi này đi! Chúng mình đi Cáp-Nhĩ-Tân, chúng mình đi Thượng Hải, đi Nhật Bản, đi Đức quốc, đi đâu cũng được! Đi đâu em cũng không cần biết! Canh Dương? Chúng mình cùng nhau đi nhé?
 
Canh Dương thình lình lôi Phượng Tường ôm chặt vào lòng, nước mắt ngăn lại không được mà nóng bỏng tuôn xuống, rơi vào giữa tóc Phượng Tường, hóa ra những giọt băng lạnh:
 
- Tường, chúng ta chỗ nào cũng không đi được nữa… - Anh nghẹn ngào khó khăn mà nói - … anh tìm em suốt mấy hôm nay, Tường… anh nhận được lệnh nhập ngũ rồi.
 
Tưởng chừng như bị sấm đánh chết, Phượng Tường ngẩng đầu ngơ ngác đờ đẫn nhìn ngân hà dậy sóng ba đào trong đôi mắt Canh Dương, rất lâu lâu lắm, chàng lầm bầm tự nói:
 
- Như thế… quả thật là tuyệt lộ rồi… - Chàng hỏi như đang nằm mộng:
 
- Chừng nào anh nhập ngũ? – Hỏi rồi mới cảm thấy cũng là câu vô nghĩa, dù sao cũng đã chẳng tương quan.
 
- Một tuần lễ sau. – Canh Dương âm thầm rơi lệ.
 
Phượng Tường đưa ra tay phải, một cách dịu dàng, vô cùng quyến luyến mà sờ mà vuốt lên gò má Canh Dương, lên tóc Canh Dương, lên chân mày mi mắt Canh Dương, lên sóng mũi Canh Dương, lên cằm Canh Dương, lên gáy Canh Dương… Nơi tự đáy lòng chàng đã hiểu, là định mệnh muốn cắt đứt tình ái giữa hai người, là ý trời muốn cắt đoạn đường đi của hai người, người ta nhỏ bé thế này, không đáng kể thế này, có thể tranh đấu cái gì?
 
Chàng ngẩng đầu nhẹ hôn nước mắt Canh Dương, bối rối không rõ đó là nước mưa hay nước mắt, chỉ có điều cay đắng như nhau. Dịch thể đắng chát này là dấu ấn sôi sục, đang nung nướng từng vết từng vệt trên môi chàng, rồi dấu nung bật máu và chàng nuốt xuống, chàng biết ngay rằng, suốt đời này Canh Dương sẽ vĩnh viễn mãi mãi dừng nghỉ trong tấm thân chàng, chẳng còn ai có thể khoét đục lấy đi nữa.
 
Gió vô tình, mưa vô tình. Phượng Tường từ đầu đến cuối, chưa từng rơi lệ.