Dịch giả: Trường Vĩnh Hoa
Chương 6

Thế mà, một buổi chiều nào đó sau khi về quê được hơn mười ngày, đương lúc chàng nhìn về con đường đất đá xa xa, nơi đầu ấy một bóng hình quen thuộc đang cỡi xe đạp chạy lại, chàng không ngăn được phải giật mình sửng sốt. Đến lúc Canh Dương ngừng lại trước mặt chàng, nở nụ cười trên gương mặt đỏ bừng bừng, chàng vẫn chỉ nhìn ngớ ngẩn vào đôi mắt anh, chẳng nói nên lời. Canh Dương nhẹ nhàng nói:
 
- Anh lâu quá không nhìn thấy em.
 
Phượng Tường hỏi:
 
- Làm sao mà anh có thể tìm đến chỗ này?
 
Canh Dương nói anh cùng những người Đức ấy đi một chuyến đến Cáp-Nhĩ-Tân. Nguyên là phụ thân anh phải bồi tiếp họ, không ngờ là vào hai ngày cuối lại ngả bệnh, họ trên đường không thể tìm một người mà nghe hiểu được cả tiếng Đức, hiểu được tiếng Trung và tiếng Nhật đi theo sắp xếp việc đàm phán, Canh Dương phải thay cha anh đi chuyến này, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, trước khi đi không kịp báo cho Phượng Tường biết. Phượng Tường ngẩn ngơ nhìn ngắm Canh Dương rồi hỏi:
 
- Anh làm sao trông gầy nhiều thế này?
 
Canh Dương chỉ đáp qua loa rằng:
 
- Cáp-Nhĩ-Tân có hơi lạnh, y phục mặc không đủ, bị lạnh một chút.
 
Sự thật là Canh Dương từ Cáp-Nhĩ-Tân trở về, sau đó thì bị một cơn bệnh nặng, nằm nguyên cả một tuần lễ tại trong bệnh viện. Trên giường bệnh, trong lòng chỉ lo nghĩ có Phượng Tường, rời bệnh viện được một ngày, là chạy vội đến trước nhà Phượng Tường thăm viếng; đại môn đóng chặt, chẳng thấy bóng ai chờ trông, không một tiếng người, lại giống như một ngôi nhà bỏ hoang, anh kinh sợ đến sởn cả tóc gáy. Không thể trong khoảng thời gian ấy, Phượng Tường chỉ giống như hơi nước bốc tan trong chân không của ký ức, mất hình mất dấu rồi ư? Có phải chăng đến phút cuối mới phát hiện người này chỉ là ký ức hỗn loạn của anh, người khác hoàn toàn không nhận biết?
 
Rốt cuộc lần thứ ba, anh chịu hết nổi, bèn gõ cửa hỏi thăm; người giữ cửa là một tiểu tỳ rất lạ mắt, trên mặt cô ta đầy sự hoài nghi bảo rằng Phượng Tường đã về quê rồi. Không thể dùng mắt xét đoán, Canh Dương hổ thẹn hỏi rõ ràng nơi chốn; tiểu tỳ nói năng lúng lúng bảo là không biết rõ, rồi quay vào nhà lục kiếm bản đồ.
 
Hôm nay trời tờ mờ sáng, anh nói dối trong nhà là muốn ra ngoại ô vẽ cảnh vật, có lẽ đến tối mới quay về, rồi bèn đạp xe lên đường tìm đến, bởi vì không có phương tiện giao thông nào khác. Sáng tinh mơ ra khỏi cửa, lại phải tìm đường, lại là con đường đất bùn đá sỏi không thật tốt cho việc cưỡi xe, giữa đường dây xích xe đạp bị tuột, sửa mất cả một lúc, kéo dài đến lúc này mới tới nơi.
 
Phượng Tường nghe anh lao khổ nhọc nhằn đến thế, lại được nhìn thấy mặt anh, lại nhớ đến sự nồng nàn thắm thiết của Canh Dương, khiến chàng chỉ muốn ôm chặt lấy anh. Chàng muốn Canh Dương theo chàng vào trong nhà nghỉ ngơi, trong lòng cứ nghĩ việc này có gây rắc rối nhỏ to gì thì cũng đành chịu, mặc kệ, mảnh tình này của Canh Dương, không thể phụ lòng. Nhưng Canh Dương mỉm cười khẽ lắc đầu. Phượng Tường hỏi anh đã ăn gì chưa? Canh Dương cười bảo có mang theo hộp thức ăn sushi (cơm cuốn rong biển) mà mẹ làm cho anh, anh vỗ vỗ vào chiếc khăn vải hoa xanh cột trên chỗ ngồi sau xe, cố tình lấy ra một cuốn sushi, muốn để Phượng Tường thưởng thức.
 
Canh Dương khăng khăng không chịu vào trong nhà, Phượng Tường bèn đến phía sau dắt ra hai thất mã, hai người cỡi hướng về nơi đồng ruộng xa xa. Phượng Tường đưa Canh Dương đến một ngọn đồi nhỏ mà chàng thường hay đến, đem ngựa cột vào dưới gốc cây cho ăn cỏ, rồi đi bộ lên đồi. Đây chỉ là một mảnh đất bằng hơi hơi nhô lên, một gò đất với cây mọc hoang từng cụm từng bụi, vài ba bước đường là lên đến đỉnh. Từ đỉnh gò nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy rất xa xa lắm. Đường rầy xe lửa dài dài một sợi hiện ra rất rõ, cắt đôi bình nguyên xanh ngắt, đã trở thành bên này và bên đó của dòng sông nước Sở biên giới Hán triều.
 
Hai người ngồi dưới gốc cây tránh nắng trời, Canh Dương bảo rằng đến Cáp-Nhĩ-Tân được hơn mười ngày, mấy người Đức đó bởi vì không hiểu tục lệ và tình cảnh người dân Trung quốc rồi chọc cười ầm ỹ cả lên. Phượng Tường nhai cuốn sushi mà Canh Dương mang đến cho chàng, vừa nghe vừa cười. Nỗi xúc động bất ngờ gặp lại còn vui sướng đã nguôi dần, tâm tình hai người hiện giờ quá tươi đẹp, hơi hơi mang theo chút mỏi mệt mà dễ chịu.
 
Phượng Tường nói:
 
- Anh đi qua nhiều quốc gia như thế thật tốt, biết được nhiều chuyện như vậy.
 
Canh Dương mỉm cười nhìn chàng, để lộ hai chiếc răng cọp trắng ngần. Phượng Tường nổi hứng, nài nỉ Canh Dương phải dạy chàng Đức ngữ, Canh Dương bảo tiếng Đức không dễ học, nhưng Phượng Tường không chịu nghe lời, nhất định phải dạy chàng vài câu. Canh Dương bèn cố làm ra vẻ lạ tiếng lạ hơi rồi nói một dọc chữ nghe không hiểu được, Phượng Tường biết là anh đang chọc chàng, nhặt lấy một cành cây rồi gõ lên đầu anh:
 
- Nghiêm chỉnh đứng đắn nói cho em hai câu!
 
Canh Dương cười, nhưng cũng nhặt lấy một cành cây, vạch lên trên mặt đất cát, Berg là núi, Baum là cây, Gras là cỏ. Phượng Tường vừa lẩm bẩm vừa nhìn theo nét vẽ, đường vạch nghiêng nghiêng về hướng khác, đọc lên cũng thấy khó khăn kỳ kỳ, chẳng ngăn được cũng cười lên ha hả. Canh Dương viết một dọc chữ dài trên cát: Du gefallst mir. Phượng Tường hỏi:
 
- Ý nghĩa là gì?
 
Canh Dương mặt đỏ lên, chỉ cười mà không nói cho chàng biết. Phượng Tường quấn quít, năn nỉ anh buộc phải dạy cho đến nơi đến chốn. Canh Dương nhìn về phương trời xa, không ngó vào mắt chàng, rồi nói:
 
- Anh mến em. – Câu nói này, anh đã muốn nói từ lâu lắm, lâu lắm rồi.
 
Phượng Tường bình tĩnh lại, lặng im không nói, tự ngoảnh lại rồi nhìn lên ngắt lấy chiếc lá cây trên đỉnh đầu mình đùa nghịch. Canh Dương cúi đầu xuống, trong lòng bối rối, không biết phải nghĩ gì để mà nói, rốt cuộc đây là may hay rủi. Anh vạch trên mặt đất cát: Ich liebe dich (anh yêu em), viết rồi thì dùng chân xóa đi rồi lại viết, lại xóa, viết viết xóa xóa, xóa xóa viết viết, dường như thời gian mãi mãi vô tận. Phượng Tường hồi này cũng không hỏi ý nghĩa gì nữa.
 
Đáy lòng Canh Dương khởi lên một chút bất an, qua một lúc mới nghĩ: cũng không thể tiếp tục mãi sự bế tắc thế này. Vì thế quyết định trong lòng, lần này viết rồi sẽ không xóa nữa. Anh quăng nhánh cây rồi đứng lên, Phượng Tường cũng vươn người đứng lên theo anh, điềm tĩnh nhìn anh. Khi mà Canh Dương chạm vào ánh mắt Phượng Tường, ngay khoảnh khắc ấy, đột nhiên anh hiểu được thì ra Phượng Tường đã biết rõ, từ lâu đã biết rồi.
 
Phượng Tường vọng nhìn sắc trời rồi lầm bầm như tự nói mình nghe:
 
- Chẳng còn sớm nữa!
 
Hai người không ai nói gì thêm, Canh Dương thò tay ra kéo lấy tay Phượng Tường, tự nhiên cảm thấy dường như hai người tay nắm tay nhau cùng đi đã lâu có đến trăm ngàn năm. Lúc xuống đồi, Phượng Tường suốt đường trong lòng hoang mang trĩu nặng; hình như đây là tuyệt lộ, đằng trước chính là đất chết; quay đầu lại cũng không còn dấu vết để lần theo, chẳng có đường lui, chỉ hy vọng lối đi này mãi dài không dứt, dài ra được phút nào hay phút đó; nhưng mà, đường đồi rất ngắn, chỉ đi một lúc là hết rồi.
 
Vầng dương đã ngả về Tây, ban ngày, rất nhanh đến lượt bóng đêm trùm xuống.