Dịch giả: Trần Quỳnh Hương.
Chương 6

Khi Bắc hôn tôi, tôi có cảm giác người run lẩy bẩy, tưởng như không thể đứng vững, khi về đến Bắc Kinh, tôi lại nhớ đến nụ hôn của anh, đặc biệt là trong tích tắc anh đưa lưỡi vào miệng tôi, nghĩ đến đó tôi lại vội vàng trùm chăn kín đầu! Cuộc sống trong trường đại học không hề thú vị như tôi tưởng tượng, thật đúng là chưa vào thì chưa biết, vào rồi thì mới chán làm sao.
 
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình bị mắc lừa, ngôi trường mà tôi đã từng khóc lóc đòi thi cho bằng được đó lại không hề đem lại cho tôi cảm giác gì, thậm chí tôi còn rất nhớ những dãy nhà cấp bốn thấp lè tè và giàn hoa dạ hợp. Tôi biết, tôi đang nhớ về ngày xưa.
 
May mà có Hiểu Lối thường xuyên đến chơi với tôi. Hiểu Lối hay chạy sang trường đại học Bắc Kinh của tôi để nghe giảng, mỗi tuần ít nhất một lần, Hiểu Lối đi xe đạp cũ sang tìm tôi, Hiểu Lối bảo, đúng là vừa mới bước vào trường đại học Bắc Kinh đã ngửi thấy mùi thơm của sách vở.
 
Thật lòng mà nói là tôi rất phục Hiểu Lối. Tôi có xem tranh cô ấy vẽ, trường phái trừu tượng điển hình. Tôi bảo, cậu vẽ tranh này thì dân thường xem sao hiểu nổi? Suốt ngày tôi cứ nhai đi nhai lại câu dân thường đó khiến Hiểu Lối cũng cảm thấy hơi hoang mang. Hiểu Lối bảo, con gái trường đại học Bắc Kinh mà còn là dân thường thì nước mình thành mù chữ hết à?
 
Tôi kể cho Hiểu Lối nghe chuyện về Bắc vì cứ cách một vài tháng tôi lại đi Trùng Khánh chơi. Từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh, 2000 cây số, tôi đã chuẩn bị cho bốn năm học một cuộc hành trình bền bỉ.
 
Mỗi lần nhắc đến Bắc tôi đều rất hào hứng, nhưng hình như Hiểu Lối không có hứng thú lắm thì phải. Hiểu Lối nói, có phải là cậu có dáng người cao cao, mắt một mí không? Mỗi lần cười trông có vẻ đểu lắm.
 
Đúng đấy, đúng đấy, ấn tượng của cậu về anh ấy thế nào?
 
Tôi rất quan tâm đến ấn tượng mà Hiểu Lối dành cho Bắc. Nhưng Hiểu Lối bảo, chẳng có ấn tượng gì cả, tớ ít khi có ấn tượng về con trai.
 
Tôi không hiểu Hiểu Lối có ý gì vì lúc nào cũng tỏ ra rất thanh cao, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình bạn keo sơn của hai chúng tôi. Tôi và Hiểu Lối cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, mua quần áo giống nhau, dĩ nhiên sau này tôi không mua giống Hiểu Lối nữa vì Hiểu Lối dáng cao, mặc gì cũng đẹp, tôi chỉ cao 1,67m, kém Hiểu Lối năm phân, tôi nói với cô ấy rằng, tớ không định làm nền cho cậu đâu đấy.
 
Nhưng tôi chẳng thấy Hiểu Lối nhắc tới cậu bạn trai nào cả, không một ai. Tôi hỏi trái tim cậu ta đã rung động lần nào chưa, Hiểu Lối cười bảo chưa.
 
Mặc dù Hiểu Lối rất tốt với tôi nhưng không thể so được với Bắc.
 
Hai đầu nỗi nhớ một niềm yêu. Bạn thử nghĩ mà xem, hai người yêu nhau từ thủa còn ngồi trên ghế trường cấp 3, tình yêu đang trong giai đoạn dạt dào, mãnh liệt thì tự nhiên phải chia cắt đôi nơi, Bắc Kinh và Trùng Khánh lại cách nhau quá xa, ngoài việc tương tư còn biết làm gì hơn?
 
Và thế là tôi bắt đầu phát huy năng khiếu văn thơ của mình, tôi bắt đầu viết hết bức thư tình này đến bức thư tình khác. Con tem hai hào lần nào cũng bị tôi gửi hết công suất, bức thư nào cũng dài hơn vạn chữ, vừa viết xong lại thấy vẫn còn nhiều điều chưa nói được hết.
 
Chính vì thế, tôi đã bắt đầu hành trình bôn ba từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh của mình.
 
Tôi không thể không bôn ba vì người yêu tôi đang ở Trùng Khánh.
Đó là lần đầu tiên tôi đi tàu đến Trùng Khánh. Vì muốn tiết kiệm mấy chục tệ nên tôi đã mua vé ngồi cứng, khi xuống tàu người tôi đau ê ẩm, đứng cũng không thẳng lưng, đến khi gặp được Bắc tôi đã vội vàng lao ngay đến như một con sói đói.
Lập tức Bắc bế bổng tôi lên, anh hỏi, em là chú sói đói hả?
Trên xe buýt chúng tôi chỉ nắm chặt tay nhau mà không nói lời nào. Anh đưa tôi đến kí túc xá của cô bạn học cùng lớp anh để tôi ở nhờ. Trước khi tôi về kí túc xá để ở nhờ, Bắc đưa tôi đi ăn ở các tiệm ăn nhỏ có nhiều đồ ăn ngon. Ở đó họ nấu các món Tứ Xuyên rất tuyệt.
Trước khi đến Trùng Khánh, tôi chẳng bao giờ ăn đò ăn Tứ Xuyên vì các món đều rất cay, lớp dầu ăn đỏ rực toàn ớt, đặc biệt là món lẩu Trùng Khánh, trời ạ, đó là lần đầu tiên tôi ăn lẩu cay. Thấy cay quá, tôi vội hỏi, đây là thức ăn của người hả? Nước mắt tôi ràn rụa. Bắc bảo, gì mà xúc động thế? Ăn mỗi tí ớt chứ có nhiều nhặn gì đâu. Tôi yêu Bắc, và yêu Trùng Khánh, rồi tôi lại yêu cả lẩu Trùng Khánh, Bắc bảo, tình yêu của bọn mình bị em nhúng hết vào nồi lẩu rồi, em không thấy à, toàn ớt là ớt, thế thì em không sôi sục sao được?
 
Chúng tôi chẳng có nhiều tiền, tiền tàu xe là tiền tôi tiết kiệm, thỉnh thoảng tôi có đi làm gia sư, bạn bè cùng phòng đều biết tôi có bạn trai ở Trùng Khánh, có công việc gì kiếm được tiền là họ lại nhường cho tôi, thấy tôi vất vả chạy đi chạy lại, sau họ đều bảo, đúng là Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài thời hiện đại, cảm động thật đấy.
Ăn xong cơm Bắc lại dắt tôi đi ngắm cảnh đêm ở Trùng Khánh, cảnh đêm ở Trùng Khánh rất đẹp, chúng tôi dắt tay nhau lang thang trên đường, thân mật, tình cảm như bao đôi uyên ương khác, Bắc ôm eo tôi, còn tôi thì như chú khỉ nhỏ bám chặt lấy lưng anh, hoặc khi nào mệt chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau. Có lúc lại ghì chặt lấy nhau, em bé nào mà nhìn thấy thì chắc phải hỏng hết mắt. Thỉnh thoảng anh lại nói với tôi một vài câu rất tình cảm. Anh bảo, đôi khi tự nhiên chỉ muốn mình già ngay lập tức để em mãi mãi là của anh. Đến giờ tôi vẫn nhớ mãi câu nói đó của anh.
 
Bên sông Gia Lăng, chúng tôi cùng ngồi hóng mát, anh lấy ra chiếc bấm móng tay và cắt móng tay cho tôi.
Anh cắt rất tỉ mỉ cẩn thận không bao giờ làm tôi đau. Anh không cho tôi sơn móng tay, anh bảo trông kiểu đó giống gái làng chơi lắm, anh không cho tôi trang điểm lòe loẹt, anh bảo tôi cứ để chân chất thế là đẹp nhất, tôi hiểu những suy nghĩ trong lòng anh, anh sợ có người con trai khác thích tôi.
Chúng tôi cứ đi như vậy trên đường tận khuya mới về. Sau đó, chúng tôi gặp Lí Trác, cô bạn gái học cùng lớp với Bắc.
Bắc đã giới thiệu Lí Trác với với tôi như thế này, đây là người anh em của anh, Lí Trác.
 
Lí Trác đưa tay ra và cười với vẻ rất ranh mãnh, Lí Trác bảo, hê, thảo nào lão Bắc như người bị quỷ bắt mất hồn, hóa ra là một mĩ nhân. Nếu mà là tớ, tớ cũng chẳng thèm liếc ai, chỉ chăm chăm hướng về Bắc Kinh thôi, mà này, lại còn là tài nữ của trường đại học Bắc Kinh nữa chứ, ôi chao, kiếp sau mình cũng phải làm đàn ông thôi.
Tôi cười, dù gì đi chăng nữa thì được bạn cùng giới khen cũng là một điều rất đáng tự hào. Huống hồ trông Lí Trác cũng rất nam tính, tóc cắt ngắn, mặc quần bò, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông có những hình thù rất kì quái, câu cửa miệng của Lí Trách là “m.nó”, một cô nàng rất có máu mặt ở Trùng Khánh. Bạn thử nghĩ mà xem, người như thế thì yên tâm quá đi chứ.
 
Tửu lượng của Lí Trác rất khá, lần nào tôi đến Trùng Khánh cô ấy đều mời tôi ăn cơm. Nói như lời Lí Trác là tớ mời Tiểu Bạch, Bắc ngồi bên hầu rượu. Bắc bảo, em biết nhà Lí Trác có bao nhiêu tiền không? Tôi bảo, anh dọa ai vậy, thấy bảo bố cô ấy là nhà doanh nghiệp phả không? Bắc võ đầu tôi và bảo, yêu tinh, bố người ta là ông X đấy. Nghe vậy tôi giật mình, thật à? Đó là một nhân vật rất có máu mặt, chí ít là thường xuyên xuất hiện trên truyền hình.
Thế thì anh phải theo đuổi cô ấy. Tôi trêu Bắc, sau này cháu chắt anh sẽ tha hồ tiền để tiêu.
Không, Bắc bảo, khi nào em thực sự thiếu tiền tiêu anh mới bán thân, bán thân vì em còn đáng, chứ bán thân vì người khác, đợi đấy, thà chết chứ không chịu nhục.
Dịp Lí Trách mời chúng tôi đi chơi ở đập Sa Bình, Lí Trác tự tay lái xe đến đón chúng tôi. Thử nghĩ mà xem, hồi đó có mấy ai là sinh viên có xe Benz chứ? Trong khi Lí Trác lại nằm trong số đó. Tôi mừng thầm, giả dụ Bắc là một người ham tiền thì anh đã đánh mất mình từ lâu rồi, gì còn thèm đếm xỉa đến tình yêu? Nhìn kiểu xưng hô anh chú, tôi thấy đúng là giữa họ không có gì. Đặc biệt là Lí Trác, liên mồn mẹ nọ mẹ kia khiến Bắc đỏ cả mặt, anh bảo, thế thì ai dám lấy, chẳng khác gì sư tử cái, lấy thì chắc chắn chết dưới tay mụ ta.
Kết quả của những lần tôi bôn ba ngược xuôi từ Bắc Kinh tới Trùng Khánh là Lí Trác đã trở thành bạn thân của tôi, nói như lời của Bắc thì Lí Trác trở thành nội gián của tôi ở Trùng Khánh, theo dõi Bắc ở mọi nơi, mọi lúc.
Tình bạn giữa tôi và Lí Trác vẫn khá gắn bó trong những năm sau này, sau khi tốt nghiệp, Lí Trác đã giúp đươc Bắc rất nhiều việc, nếu không công ty của Bắc cũng không thể được thành lập sớm như vậy. Sau này Lí Trác đã sang <ĩ. Khi đến nơi, Lí Trác còn viết email cho tôi, Lí Trác bảo tôi rằng cô rất yêu, vô cùng yêu Bắc ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhưng hồi đó trong trái tim anh chỉ có một mình tôi, Lí Trác đành phải dùng cách đó để tiếp cận anh và trở thành bạn thân nhất của Bắc. Tiếc rằng, cuối cùng Bắc vẫn không hề biết rằng, cô bạn Lí Trác đầy nam tính đó lại đem lòng yêu anh.
Mỗi lần tôi đến Trùng Khánh, Bắc đều giao tôi cho Lí Trác vào buổi tối. Ban ngày, chúng tôi lang thang đi chơi khắp nơi, tìm chỗ nào vắng người để hôn nhau, dĩ nhiên, cũng có mấy lần Bắc nói anh đã là một người đàn ông trưởng thành rôi, anh không thể nhịn nổi chuyện đó, tôi mắng anh là tên lưu manh và bảo, không nhịn cũng phải nhịn, em muốn làm một cô gái trinh trắng đến tận đêm tân hôn.
Đó là vì ngày đầu tiên tôi đến trường Đại học Bắc Kinh để đăng kí nhập học, tôi đã nghe thấy một câu nói của mấy cậu sinh viên. Họ đứng trước cửa nhà ăn thảo luận, tôi láng máng nghe được mấy câu, đại khái là chuyện sinh viên có nên dùng thuốc tránh thai hay không. Nghe thấy vậy tôi đỏ hết cả mặt, đang lúc tôi chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy một ai đó nói một câu rằng, bốn năm đại học kết thúc, chẳng còn cô sinh viên nào còn có thể là gái trinh!
Nghe thấy vậy tôi thấy rất bực mình, không hiểu sao lại có những quan điểm quái đản thế?
Đúng là lúc đứng bên hồ Thanh Hải, cả tôi và Bắc đều có phần rung động, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này tôi đã hạ quyết tâm, tôi nhất định sẽ làm một cô gái trong trắng, đến khi tốt nghiệp đại học, đến khi tôi trở thành cô dâu của Bắc.
Dĩ nhiên để làm được điều này cần có sự phối hợp tích cực của Bắc, rất nhiều lần tôi đã bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình. Bắc thường ôm chặt tôi và bảo, đây quả là một thử thách lớn lao đối với anh, làm được điều này còn khó hơn nhiều so với lập trình máy vi tính, em biết thép đã được tôi thế nào không, em có biết người ta viết nó thế nào không? Tôi lắc đầu, anh ghé sát vào vai tôi bảo, vì Paven chỉ muốn lên giường với Tonhia nhưng vì người ta không chịu nên thép mới được tôi như thế đấy.
Tôi ra sức véo tai Bắc và mắng anh là gã lưu manh. Bắc hét lớn, nương tử, nương tử ơi, anh sai rồi, em nương tay chút đi! Nhưng phải thừa nhận rằng mỗi lần Bắc hôn tôi, người tôi lại run lẩy bẩy, có lúc run đến nỗi đứng không vững, về đến Bắc Kinh tôi lại nhớ lại nụ hôn ngọt ngào của anh, đặc biệt là khoảnh khắc lưỡi anh đưa vào miệng tôi, nghĩ đến đó tôi lại vội vàng trùm chăn kín đầu!
Tôi và Hiểu Lối cũng đã từng thảo luận vấn đề chữ trinh, tôi vừa nói Hiểu Lối liền ngắt lời tôi ngay. Cậu buồn cười nhỉ, sao cậu lại nghĩ đến chủ đề linh tinh đó?
Phản ứng bất ngờ của Hiểu Lối khiến tôi thấy hơi nghi nghi, sáu cô bạn cùng phòng với tôi cũng đã thảo luận vấn đề này sau khi tắt đèn đi ngủ, bốn người nói rằng trong bốn năm đại học không định giữ gìn chữ trinh, không cần thiết phải làm như vậy. Chỉ có tôi và một cô bạn khác người Thanh Đảo quyết tâm sẽ giữ gìn cái quý giá nhất của đời người con gái. Chúng tôi tranh cãi rất lâu vấn đề này, sau này tôi mới thấy mình quá ngốc nghếch bởi trong số bốn người đó, ít nhất có hai người không còn trong trắng!
Tôi quan sát, và phát hiện ra một điều là họ rất chú ý đến việc vệ sinh cá nhân, điều này được thể hiện rõ nhất lúc trước khi đi ngủ, cô bạn gái tên Hồng Yến đó nhất định phải rửa chỗ kín, ngày nào cũng rửa không có ngoại lệ.
Lúc đầu tôi thấy rất ngại, tôi có cảm giác đứng giữa bá quan văn võ rửa chỗ kín thì xấu hổ chết đi được, nhưng rồi nhiều lần cũng thấy quen, thậm chí sau này khi nghe thấy tiếng dội nước tôi còn cảm thấy hơi xao xuyến.
Hồng Yến là người Thiên Tân, nói đặc sệt giọng Thiên Tân, cô bạn này rất bốc đồng, nói chuyện với con trai không hề e dè, ngại ngùng, cười nói rất thoải mái. Nói như lời cô bạn người Thanh Đảo thì có phần hơi lẳng lơ. Từ “lẳng lơ” rất sinh động, dùng từ này cho Hồng Yến sẽ rất phù hợp.
Đợt nghỉ đông tôi về nhà muộn hai ngày vì Hiểu Lối rủ tôi về Cáp Nhĩ Tân xem băng đăng, nhưng Bắc không đồng ý, anh muốn tôi đến Trùng Khánh gặp anh, anh bảo đợi gần mùa đông rồi, hơn nữa hiện giờ Trùng Khánh cũng rất đẹp, hoàn toàn khác với mùa đông phương Bắc, em đến sau đó mình cùng về nhà được không?
Tôi đã đắn đo mất hai ngày, tôi sang Học viện Mỹ thuật Trung ương tìm Hiểu Lối và chơi ở đó. Rồi tôi tiễn Hiểu Lối ra ga và quyết định sẽ đi Trùng Khánh, Hiểu Lối bảo tôi trọng tình khinh bạn.
Đây là kì nghỉ đầu tiên của tôi kể từ khi bước chân vào cổng trường Đại học, tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên ở bên người mình yêu.
Khi tôi quay về kí túc xá lấy hành lí, tôi đứng ngoài cửa chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì tôi nghe thấy trong phòng phát ra một âm thanh rất lạ.
Đó là những tiếng rên rất nhẹ, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn rất mãnh liệt, suốt đời tôi không thể nào quên được âm thanh đó, rất kích thích. Sau này, năm 2005, khi xem bộ phim 2046 của Vương Gia Vệ, tôi lại được nghe thấy âm thanh đó, chỉ có điều, nhân vật nam là Chu Mộ Vân do Lương Triều Vĩ đóng, nhân vật nữ là vị khách nữ do Chương Tử Di đóng.
Tôi đứng ở cửa và đần người ra trong mấy giây, rồi tôi đoán cô bạn đó chắc là Hồng Yến! Tiếng rên rỉ của Hồng Yến mang đặc giọng Thiên Tân, bắt chước Lí Trác, tôi cũng chửi đổng một câu rồi đi xuống dưới.
Tôi ngồi dưới đất một lúc, mắt về phía trời Nam, Bắc ơi, em nhớ anh quá.
Tuyết bắt đầu rơi, vừa chạy bộ tôi vừa nhìn thấy những bông hoa tuyết trắng mịn đậu trên cây nhựa ruồi mỗi lúc một dày. Tôi chạy lên tầng, vừa chạy vừa hát, tôi phải báo động cho bọn họ biết tôi đã về.
Quả nhiên cửa đã bật mở.
Tôi quen anh chàng đó, cậu ta là đồng hương của Hồng Yến. Mấy hôm trước anh ta đến tìm Hồng Yến, Hồng Yến còn nói, người như hắn mà định tán tớ à?
Đúng là cậu ra cũng hơi xấu, người nhỏ, mặt đầy trứng cá, và nói lại hơi lắp, nhưng bù lại anh ta học rất giỏi, năm nào cũng được học bổng, học trước tôi hai khóa. Còn Hồng Yến nhan sắc cũng chỉ thường thường bậc trung, hơn nữa mồm lại hôi, cả hai người cũng có thể gọi là “trai tài gái sắc”, Hiểu Lối bảo dùng bốn chữ “trai tài gái sắc” cho bọ họ hơi ngoa, nhưng thực sự tôi không thể nghĩ ra được từ nào hay hơn.
Hồng Yến cũng tỏ ra hơi ngượng. Anh chàng đó bảo, hay là ngày mai mình cùng về Thiên Tân nhé? Sau đó anh quay sang tôi và bảo, anh đến hỏi xem ngày mai Hồng Yến có về nhà không. Và thế là tôi lại hiểu thêm được một thành ngữ: vẽ rắn thêm chân.
Sau khi anh bạn đi khỏi, Hồng Yến hỏi tôi, Tiểu Bạch, cậu thấy anh ấy thế nào?Đang tán tớ đấy. Tôi lại càng thấy khó hiểu hơn, đến giờ mà vẫn còn nói cái giọng đấy, đã làm chuyện đó với người ta rồi mà còn hỏi tôi trông được hay không, thế thì khác gì tiền trảm hậu tấu? Tôi đành nói giọng qua quýt, cái đó thì cậu phải tự cảm nhận, chỉ có điều tớ thấy, nếu cậu muốn yêu anh ấy thì đừng qua lại với bọn con trai khác nữa. Tôi định nói là cưa kéo người khác, nhưng nghĩ thế nào lại thôi không nói nữa.
Hồng Yến gây cho tôi một cảm giác là cô ấy rất thích cưa kéo bọn con trai! Cùng một lúc cô ấy có thể yêu ba bốn người, điều này khiến tôi rất khâm phục tinh lực của cô ấy, nhưng đồng thời tôi cũng rất coi thường cô ấy. Chính vì vậy tôi càng quyết tâm chỉ yêu Bắc, chỉ có anh mà thôi, dù sống hay chết cũng vẫn chỉ là anh! Bắc thường khen tôi kiên trinh hơn cả chị Giang(1) tương lai phải lập cho tôi một tấm bia! Trên đó ghi, bia trinh tiết của nương tử Cố Vệ Bắc! Tôi xí một tiếng và bảo, anh có thôi ngay cái trò mèo đó đi không, nếu một ngày nào đó anh anh dũng hy sinh thì em lập tức sẽ lấy ngay người khác, sinh con đẻ cái, sống đến tận tám mươi tuổi.
Nhưng mặc dù nói như vậy nhưng thực sự tôi đã định sẽ sống suốt đời với Bắc, hai chữ “suốt đời”. nói thì có vẻ rất dễ nhưng để thực hiện chắc phải rất khó. Tôi thường nói với Bắc rằng, em thích nhất là được nhìn cảnh hai cụ già tám mươi tuổi dắt tay nhau đi dạo, em cảm thấy thế mới gọi là tình yêu. Bắc kể cho tôi nghe một câu chuyện khá bậy, anh bảo, em không được cười, chỉ được nghiêm túc lắng nghe bởi câu chuyện này có liên quan tới tình yêu.
 
Chuyện kể rằng có hai cụ già một cụ ông một cụ bà, cụ ông đã ốm liệt giường mấy ngày, nằm mê man trên giường. Cụ bà hỏi, ông có muốn ăn gì không? Cụ ông bảo, không ăn. Cụ bà lại hỏi, ông có muốn uống gì không? Cụ ông vẫn bảo, không uống. Bắc xen vào một câu, em xem cụ ấy đã đã ốm đến mức gần trời xa đất rồi, có chịu ăn uống gì nữa đâu. Cuối cùng cụ bà hỏi, hay là mình làm nhé! Cụ ông mở mắt ra và nói một câu, hay là bà đỡ tôi dậy thử xem!
Lúc đó tôi đang uống Cocacola, nghe đến đoạn đó tôi phì cười, cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt. Tôi bảo, Bắc, anh lưu manh quá đi thôi. Mặc dù chúng tôi cũng có hôn nhau nhưng Hồng Yến không phải là người cùng đẳng cấp với chúng tôi. Sau này, tôi còn bắt gặp mấy lần tương tự, và mỗi lần lại là một anh chàng khác nhau.
Lên năm thứ tư, Hồng Yến quyết định bỏ ra ngoài thuê nhà, tiền thì tất nhiên là có người lo, nghe nói đó là một thương nhân Đài Loan chuyên buôn bán mì ăn liền. Tôi cảm thấy loại con gái đó thật đáng sợ, họ không đủ tư cách thảo luận vấn đề chữ trinh.
Trong mắt tôi, người trong trắng nhất là Hiểu Lối, dường như cô ấy là người đại diện cho từ thánh thiện. Ít nhất là chẳng bao giờ tôi nghe thấy cô ấy nói những chuyện linh tinh. Hiểu Lối rất ít nói, mỗi lần ngồi ăn cơm với tôi ở nhà ăn, Hiểu Lối chỉ lặng lẽ nhìn tôi, mỗi lần ngồi nghe các giáo sư giảng bài, Hiểu Lối đều chăm chú lắng nghe, còn tôi thì cứ như cái loa phóng thanh, mồm mép liến thoắng để có thể bình luận từ đầu đến cuối, tôi phải thừa nhận rằng, tôi là một người phàm tục.
Sau này những cậu theo đuổi Hiểu Lối đều chạy đến chỗ tôi hỏi, làm thế nào khiến trái tim Hiểu Lối biết rung động?
Tôi cũng không biết phải làm thế nào để có thể làm rung động trái tim Hiểu Lối. Cô ấy là một người đẹp lạnh lùng, bây giờ cô ấy đã lên hàm tướng, mẹ cũng xinh đẹp đoan trang, Hiểu Lối còn có người cô đang sống ở nước ngoài. Phần Na nói, trong số ba chúng tôi, Hiểu Lối có nhiều ưu thế nhất. Hiểu Lối có thể chọn bất kì cậu nào, và cô còn rất có tài, tranh của cô đã có khách đòi mua.
Hồi đó Hiểu Lối quyết tâm phấn đấu trở thành đệ nhị Salvador Dali hoặc đệ tam Pablo Picaso. Tóm lại, Hiểu Lối muốn trở thành nữ họa sĩ xuất sắc nhất.
Có lần Phần Na đã nói rằng, nếu tớ mà là Hiểu Lối, tớ sẽ học theo kiểu như vua trong hậu cung, thích anh nào là được anh đó, thích ai là được người đó. Hồi mười bảy tuổi Phần Na từng nói câu đó, đến năm tôi hai mươi tuổi, tôi còn bổ sung thêm một câu, thích ngủ với ai là được ngủ với người đó.
Nhưng hình như Hiểu Lối không thích ai cả. Thậm chí ngay cả Cố Vệ Bắc - đức lang quân của tôi, Hiểu Lối cũng không hề tỏ ra có hứng thú.
Và Hiểu Lối cũng rất lấy làm lạ khi thấy tôi thường xuyên đi Trùng Khánh, Hiểu Lối hỏi, sao cậu hay đi Trùng Khánh thế? Điều này cũng giống như việc tôi thấy khó lí giải trước vẻ lạnh lùng của Hiểu Lối, cô ấy không có hứng thú với bất cứ chàng trai nào đến tìm cô ấy, cô ấy sẽ tiếp chuyện rất lạnh nhạt để họ phải tự bỏ đi, sau đó sẽ một mình đến phòng tranh vẽ tranh.
 
Một lần, tôi và Hiểu Lối cùng đi tắm ở trường tôi, lúc nhìn thấy đôi gò bồng đảo căng tròn như hai quả táo, đôi chân thon dài và gương mặt thánh thiện như thiên sứ với mái tóc đen dài mượt mà như của Hiểu Lối, tôi đã nói một câu: đúng là giờ lành cảnh đẹp cũng bằng không! Hiểu Lối đứng dưới vòi nước đang tỏa đầy hơi hỏi tôi, Tiểu Bạch, cậu nói gì vậy?
 
Tôi bảo, đưa cho tớ dầu gội đầu!
Thế giới này có quá nhiều thứ không sao lý giải nổi!
 
Chú thích
(1) Tên gọi thân mật của nữ anh hùng Giang Trúc Quân, quê Tứ Xuyên - Trung Quốc.