Tháng Mười Một

Giã từ tháng mười. Giã từ ba mươi ngày gieo mạ mộng mơ xuống tâm hồn học trò vừa lớn. Mạ đã caọ Mạ còn xanh vàng. Tháng mười một nhổ mạ cấy, mạ sẽ thành lúa con gáị Giã từ tháng mườị Giã từ tháng mườị Giã từ ba mươi ngày học trò hư hỏng. Giã từ tháng mười biết hút thuốc lá vàng tay, biết buồn nản, khổ đau vì mái tóc và biết lấy Tú Uyên làm niềm an ủị Chào mừng tháng mười một bằng buổi sáng trốn học. Tôi ra bờ sông ngồi nhìn dòng nước trôi lững lờ. Và suy nghĩ mông lung. Hôm qua đưa cảm tưởng cho Phượng, về lo âu không thiết ăn ngủ. Không hiểu Phượng còn mến mình nữa không? Không hiểu cảm tưởng Hoàng tử của lòng em, cảm tưởng Ô mai có làm Phượng giận hờn. Tôi trách tôi ngu dạị Tôi trách tÔi nông nổị Tôi trút tội vạ lên những ngọn cỏ quanh tôị Tôi bứt gốc cả cụm cỏ, ném xuống sông. Tôi ghét những đám bèo lưu lạc. Tôi ghét tất cả. Tôi ghét ngồị Tôi đứng dậỵ Tôi đi lang thang trên bờ đệ Tôi muốn đi mãi để khỏi phải trờ về không gian quên thuộc vì không gian quen thuộc của tôi đã bị cảm tưởng vụng d.ai của tôi bắn phá tan nát. Tôi moi trí nhớ, cố tìm một đoạn văn, một bài thơ vuốt ve sự bối rối của mình. Hỡi tôi, tôi đáng thương quá. Tôi chẳng ngạo mạn như cậu học trò Đinh Hùng một chút nàọ Tôi tầm thường không đáng yêu ai, không đáng yêu Phượng.
Chưa từng thấy một nhà văn diễn tả tâm trạng của cậu học trò sau khi gửi thư tình cho người yêụ Thạch Lam có viết một truyện ngắn thật haỵ Cậu học trò của Thạch Lam xa nhà sang Thái Bình trọ học. Cậu học gạo, cậu không biết yêụ Cô con gái bà chủ nhà yêu cậu, mê cậu, tặng cả ngô luộc giữa đường. Lối tỏ tình của cô khiến cậu xấu hổ, cậu lẳn trốn tình yêụ Mãi đến ngày cuỐi niên học, giã từ trường tỉnh Thái Bình, ngước nhìn lại thấy cô con gái bà chủ trọ mắt ứa lệ đứng trông theo mình, cậu mới biết tâm hồn mình xao xuyến. Văn chương Việt Nam chỉ có một truyện ngắn của Thạch Lam viết về tình yêu vụng dại, nên thơ của học trò. Tại sao không nhiều hơn? Để tôi soi sáng tâm trạng tôi, để tôi lo âu thêm hay thở phào sung sướng. Gửi thư tình thứ nhất cho một người con gái rồi tìm nơn ẩn nấp thì có Vũ Hòang Chương: "Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh, Lòng tự thú giữa khi tìm trốn nấp...". Nhưng sau đó? Người con gái mỉm cười quay đi hay người con gái nhìn thẳng vào mặt mình nhỔ nước bọt khinh bỉ. Hay nàng đem thư mách thầy giáọ Hay nàng đưa thư cho bố nàng, bố nàng đem thư cho bố mình và mình ăn trận đòn no nệ Thơ văn không nhắc tớị Thơ văn quên khuấỵ Thơ văn diễn tả những bức thư tình thật giản dị: "Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em kèm với một tờ thự Em không nhận nghĩa là tình anh mất, Tình mất đi ai lấy lại bao giỜ..." Tình mất đi, nếu có thể thôi, ta sẽ buồn ghê lắm nhưng ta còn đi học được. Tình khinh ta, tình coi thược nữạ Tôi thương nó. Bây giờ, tôi muốn theo nó trôi dạt ra biển để cá mập nó ăn thịt tôị Nhưng tôi phải trở về. Tôi đứng ở góc phố thật xa cổng trường nhìn Phường trong đám học trò tan học. "Áo em trắng quá nhìn không ra". Thấy nỗi lo âu của mình dịu bớt. Bỗng tôi cười tôị Hỡi tôi, tôi là thằng hề, tôi là Tào Tháọ Tôi đã gửi thư tình cho Phượng đâụ Tôi chỉ gửi cảm tưởng về cuốn truyện và gói ô maị Đó là thứ thư tình... gián tiếp. Tôi có tật, tôi giật mình. Cậu học trò vừa lớn tôi ơi, cậu thật tuy^.t diệụ Cậu cần trốn học thêm vài buỔi sáng. Cậu hãy lang thang trên bờ đệ Cậu hãy lo lắng. Cậu hãy buồn. Bởi vì bài học ái tình nhập môn nào cũng phải có những tiết mục â"ỵ Tôi trốn học hôm sau, hôm sau nữạ Khi khÔng cầm được nhớ nhung, tôi cắp sách đến trường. Tôi đứng trong đám đông nhìn vào gian lớp. Phượng ngồi chống tay lên cằm. Phượng cô đơn. Phượng ủ rũ. Tôi tệ bạc quá, tôi thong thả bước vào lớp, bỏ lại những ồn ào ngoài sân.
--Chào Phượng...
Phượng quay rạ Ngỡ ngàng giây lát. Rồi đôi mắt Phượng long lanh niềm vui.
--Chào anh.
Phượng tươi tỉnh. Phượng rực rỡ. Phượng ân cần hỏi tôi:
--Mấy hôm nay anh ốm?
Tôi làm bộ đau đớn:
--Bị cảm.
Phượng phá tan sự ngờ vực của tôi:
--Vắng anh Phượng buồn ghệ Chẳng biết nói chuyện với aị Phượng mong anh để nói cảm tưởng của Phượng về những cảm tưởng của anh.
Tôi cắn chặt môi chê giấu cơn xúc động. Phượng cười, nụ cười trìu mến hơn dạo tháng chín, tháng mười:
--Ô mai đã có huyền thoại của nó. Anh bọc ngoài lớp ô mai lớp áo huyền thoạị Từ nay, ngậm một trái Ô mai là ngậm luôn một huyền thoạị Và các cô con gái sẽ muốn nuốt luÔn cả cái hạt. Ô mai, với Phượng, có kỷ niệm tuyệt vờị Anh nên gửi đăng báo sự tích ô mai của anh đị Rồi anh thấy, vô số các cô thích ô mai chỉ vì giấc mơ làm công chúa lạc trong rừng mơ gặp hoàng tử trốn học.
--Phượng nghĩ gì về hoàng tử trốn học â"y?
--Một người ghét học làm vuạ Chắc ông ta muốn thoát nhà tù vương giả. Anh Chương thử trốn học lần nào chưa nhỉ?
--Tôi đâu phải là hoàng tử.
--Nhưng anh viết cảm tưởng "Hoàng tử của lòng em" hay hơn Nguyễn Minh Lang viết truyện "Hoàng tử của lòng em".
--Phượng đã đọc rồi?
--Đợi anh lâu quá, Phượng mua cuốn khác. Phượng đọc vì câu cảm tưởng của anh đó.
--Thế mà...
--Mà sao?
--Mà tôi bị... cảm.
--Lần sau anh bị cảm cho Phượng hay PhưƠ.ng đến thắm anh, chép bài giùm anh nhé!
Tôi sung sướng lặng ngườị Đêm nay tôi có thể thức chép hết bài vở ba ngày trốn học và học thuộc lòng. Tình yêu đem tới ta những nỗi buồn nhẹ nhàng rồi tiếp đó là hy vọng, phấn khởi.
--Anh còn hút thuốc không?
--Không.
--Nên hút một điếu mỗi ngày.
--Để làm gì?
--Nhớ đến người anh cần nhớ.
--Tôi sẽ hút mỗi ngày một điếu.
--Đừng hút nhiềụ VÀ cố gắng đi học đềụ Cuối năm anh thi đỗ, chắc Phượng mừng lắm.
--Tôi sẽ đi học đều.
--Trưa tan học về, anh đi chung với Phượng.
--Để làm gì?
--cho con đường ngắn lạị Chúng ta có nhiều chuyện nói, anh quên à?
Tôi quên hồi nào chẳng haỵ Con đường về học sẽ ngắn lạị Tôi thì muốn nó dài rạ Đóm mạ đã thành lúa con gáị Tôi biết Phượng không giận tôi, không coi thường tôị Cám ơn Phượng. Cám ơn tháng mười một. Sáng mai tôi sẽ tặng Phượng một gói ô maị Mỗi trái sẽ được gói bằng một huyền thoại viết trên giấy mầu xanh. Ô mai, tặng phẩm của tình yêu học trò. Ô mai gắn bó lâ"y đời sống học trò vì xuất xứ của nó là trái mợ Nuốt một tr''ai ô mai là nuốt một tr''ai mơ, một giấc mợ Giấc mơ không suôi xuống. Giấc mơ ngược lên. Và giấc mơ vướng mắc ở tâm hồn. Cám ơn trái mợ Cám ơn ô maị Trưa tan học về, chúng ta sẽ nói chuyện ô mai, Phượng nhé!
Người bạn tên là Tùng kéo tôi tới góc sân trường. Anh ta phân vân một lát rồi hỏi tôi:
--Bạn có thể giúp tôi một việc không?
--Việc gì?
--Tôi có một tâm sự buồn bã, chỉ bạn mới giúp được tôi.
--Sẵn sàng.
--Tôi kể bạn nghe bạn giữ kín hộ.
--Tôi hứa.
--Ngót tháng nay, tôi đến lớp sớm nhất, tôi mê cô Phượng bạn ạ! Mỗi sáng tôi đều bỏ vào ngăn bàn Phượng một bức thư tình, tôi không dám ký tên tôi.
--Rồi sao?
--Tôi dặn Phượng có trả lời tôi xin cứ để thư ở ngăn bàn, tôi sẽ lấy.
--Cô Phượng đã trả lời bạn chưa?
--Chưạ Nhưng thư của tôi không còn ở ngăn bàn. Tôi nghĨ Phượng đã nhận và mang về làm kỷ niệm.
--Bạn chắc chứ?
--Nếu cô Phượng không mang về cô ấy đã xé nát và sẽ viết thư mắng mỏ tôi để lại ngăn bàn. Tan học,tôi tha thẩn ngoài phỐ, chờ lớp vắng học mới trở vào tìm thự Không có gì cả. Tôi muốn khóc.
--Bạn muốn tôi giúp điều gì.
--Bạn lợi hơn tôi nhờ ngồi bàn nhì nên bạn quen thân với Phượng, bạn để ý giùm tôi xem sao.
Tình đã cầm dao đâm nhiều mũi vào trái tim tôị Tôi đau nhói và mơ hồ thấy máu tươi tuÔn rạ Tôi còn mơ hồ thấy trái tim tôi nhầu nát như một chiếc hoa gạo rơi từ trên cao xuống đất. Nhưng tôi nghiê"n răng chịu đaụ Tôi nói, có chút hờn ghen pha trộn:
--Bạn muốn đổi chỗ ngồi không?
Tùng lắc đầu:
--Muộn rồi.
Tôi cười nhạt:
--Nếu tôi là bạn, tôi hỏi thẳng cô Phượng xem đã nhận được thư của tôi chưa, tại sao không trả lời.
Tùng chê tôi:
--Bạn Chương, bạn học rất giỏi nhưng về tình yêu bạn rất dốt. Những thằng học giỏi thường ngu dốt tình yêụ Tôi biết chắc chắn bạn không yêu Phượng nên bạn mới quen nàng một cách dễ dàng. NẾu bạn yêu nàng, bạn sẽ hành động giống tôị Không ai biết rõ được tình yêụ Chỉ biết hình như là tình yêu thôi.
Tôi gật gù ngạo mạn:
--Hình như tình yêu của bạn mờ mịt đấỵ HÌnh như bạn cũng chưa biết yêụ Hình như yêu một người ta không nên khoe khoang. Tuy thế, tôi sẽ giúp bạn.
Hình như Tùng nói đúng. Hình như tôi yêu Phượng và hình như Phượng không biết tôi yêu nàng. BUổi học hôm â"y tôi không thèm ngắm mái tóc Phượng. Tôi cứ thả mắt qua khung cửa sổ. Hình như một khoảng trời nhỏ của tôi đầy đặc mây đen. Gần hết giỜ, tôi xin phép thầy về sớm. Tôi không thích về học sóng đông với Phượng. Tại sao Phượng không chịu xé nát những bức thư của Tùng? Tại sao Phượng mang về cất đi làm kỷ niệm? Tôi lạc lõng vào hai câu hỏi quái ác đó. Tôi bị hai câu hỏi quái ác đó hành hạ. Tôi nghiến răng giận hờn và, có phút cay đắng, tôi đã buột miệng đọc hai câu thơ của Nguyễn Bính:
Một trăm con gái thời nay ấy
Đừng nói ân tình với thủy chung
Tôi không thể là Tú Uyên. Tôi chỉ là Lục Vân Tiên bị mù, bị cha con Vũ Thái Loan "tham đó bỏ đăng" đánh lừa đêm nhốt vào hang đá núi Xương Tòng "sâu thăm thẳm mịt mùng khó ra". Chiều xuống thê lương. Nắng vàng đã hết gây nhớ nhung. Nắng vàng lên mầu phải bộị Tôi cảm khái, khẽ ngâm:
Bích Câu đâu nữa bóng chàng Uyên
Sông núi phôi pha bặt tiếng huyền
Có lẽ hồn ta không đẹp nữa
Bút thần thôi vẽ nét thiên duyên
Có lẽ hồn tôi không đẹp nữạ Có lẽ phải trốn học đều đều, phải bắt chước người du tử tỉ tê trên nhỮng đoạn đường phiêu bạt "Chiều nay biết về nơi đâu, Dừng chân ta ngắm cảnh bao la sầu "... Nhưng tôi chƯa nên đị Tôi cần làm Kỳ Phát. Tôi cần hút nhiều thuốc lá. Tôi cứ hút. Tôi không sợ ho laọ Tôi thích ho lao, thích nằm trên giường bệnh một nhà thương phước thiện như Đặng Thế Phong nghe mưa thu tí tách ngoài hiên mà buồn mà ứa nước mắt mà viết bản "Giọt mưa thu" bất hủ rồi trào máu ra và chết. Trước khi ho lao, hãy làm Kỳ Phát điều tra vụ thư tình trong ngăn bàn học. Sáng hôm sau, tôi dậy lúc bốn giỜ. Tôi đê"n trường vừa lúc ông tùy phái thức. Vộ ông đã thổi xong nồi bánh hấp. Tôi vào nhà ông tùy phái, mua bánh hấp ăn. Ăn xong, uống cà phê đên (không thèm cà phê sữa, tôi đang đen tình) và hút thuốc lá. Ông tùy phái lạ lùng lắm. Ông hỏi lăng nhăng. Tôi trả lời ấm ớ. Một bóng đen xuất hiện ở sân trường. Nó đi nhanh vào lớp tôị Tùng đó. Nó trở ra vội vàng rồi biê"n mất. Tôi hành động liền. Tóm được ngay một bức thư tình.
Tôi bóp chặt bức thự Nếu bức thư có cổ, chắc nó đã gẫy xương cổ. Nếu bức thư biết thở, chắc nó ngạt thở, chết toi rồị Mày làm ông khổ sở, ông sẽ làm mày điêu đứng. Tôi vo tròn bức thư, nhét vô túi và lủi thủi trở về. Buổi học hôm đó, dĩ nhiên, tôi vào lớp muộn. Gần giỜ ra chơi, tôi xin phép ra trược. Tan học, tôi về sớm mười lăm phút, đứng núp ở gộc cây ngoài phố. Phượng quay xuỐng hỏi tôi vài lần trong giờ học, tôi lặng thinh. Nàng ném thông điệp, tôi không đọc, không bỏ vào miệng nhai, nuốt đi nhưng tôi cất kỹ. Tôi chờ xem tình địch của tôi dở trò gì. Tùng dời cổng trường rất trễ. KhuÔn mặt anh ta buồn thiụ Tôi mỉm khoái chí. Mi sẽ biết tay tạ Ai bảo mi dám yêu Phượng. Một tuần liền, tôi đóng vai thám tử Kỳ Phát, tịch thu của địch sáu bức thư tình. Tôi không dám đọc. Sợ đọc tôi sẽ phát điên. Phượng không hiểu tại sao tôi lạnh nhạt với nàng. Phượng gửi thông điệp, hỏi hàng ba chục lần: "Phượng có lỗi gì với anh mà anh giận Phượng lâu thế "? Tôi không trả lờị Sang tuần lễ thứ hai, Phượng gửi một thông điệp quan trọng: "Phượng sắp lên Hà Nội học, bỏ trường này, Phượng muốn nói chuyện với anh một lát." Đọc thông điệp, tôi như ngây như dạị Tôi đành thua Phượng. Giờ ra chơi ngày thứ năm, tôi ở lại trong lớp. Phượng đổi thế ngồi để hai mái đầu có thể sát nhau.
Nàng hỏi:
--Anh giận Phươ>ng, hở?
Tôi lắc đầụ Giọng tôi run run:
--Phượng sắp lên Hà Nội?
--Nếu anh giận Phượng.
--Tôi thề không giận Phượng. Tôi chỉ giận cái thằng tôi.
--Không giận PHượng tại sao đúng mười ngày, anh không thèm nói chuyện với Phượng?
--Tôi thấy ở ngăn bàn Phượng...
--Mỗi ngày một bức thư?
--Vâng.
--Và anh giận Phượng?
--Không.
Phượng nhìn tôi. Đôi mắt ngập lụt thiết thạ Đôi mắt ấy, mỗi lần tôi soi tôi vào nó là mỗi lần tôi thấy tôi khác lạ. ĐÔi mắt Phượng như chiê"c gương thần trong cổ tích. Khiến tôi không dám soi hồn tôi lâụ Tôi không sợ đôi mắt Phượng nuốt gọn linh hồn tôị Mà sợ đôi mắt soi rõ mười ngày ghen hờn bóng gió. Đôi mắt Phượng, đôi mắt huyền. "Đôi mắt huyền ơi! Hay chăng tôi yêu say sưa nồng nàn. Đã mấy thu sang, cô em hững hờ tình tôi mong nhớ ". Tùng sẽ hát câu đó chứ không phải tôị Tôi hát: "Nhớ đôi mắt dịu huyền, Đôi mắt thầm mơ như nước hồ thụ NHìn ai như muốn thu lấy tâm hồn... Cành nhìn càng xinh cành nhìn càng ưa như sao trên trời, càng nhìn càng mê càng nhìn càng thương càng nhìn càng yêụ Mắt huyền là hồn ai đó... " Có lẽ tôi nên tập chơi lục huyền cầm Hạ uy dị Vì chỉ có tiếng đàn Hạ uy di tình tứ, nũng nịu mới diển tả nổi chiều sâu thăm thẳm của đôi mắt mộng mợ Tôi ngước nhìn qua khung cửa sổ. Khoảng trời xanh của tôi đã đũ sắc mây.
--Anh Chương!
-Đạ.
--Anh nói dối Phượng.
--Không.
--Thì thôi vậỵ Nhưng Phượng mong anh đã nói dối Phượng. Anh đã đọc những bức thư bắt được trong ngăn bàn của Phượng chưa?
--Chưa.
--Anh đã xé nát chưa?
--Chưa.
--Anh hãy đọc đi, buồn cười lắm. Tác giả những bức thư này là một thiên tàị Ông ta gọi Phượng là cô nương, là ái khanh. Chúng mình ghét những ông vua, anh Chương còn nhớ chứ?
--Tại sao Phượng không chịu xé nát?
--Xé đi ông ta buỒn ông ta không viết nữa thì Phượng lấy gì để cườị Phượng định gần cuối năm đóng lại thành một cuốn đặt giùm ông ta một cái tên, nhờ anh viết bài tựa rồi trả lại ông ta khuyên ông ta nên xuất bản.
Tôi cười thành tiếng. Cười như nắc nẻ. Cười chiến thắng. Phượng ngạc nhiên:
--Anh cười gì thế?
Tôi nói:
--Phượng nghịch ác quá.
--Phượng hỏi anh cười gì thế?
--Cười giả bữa.
--Như sau một trận ốm ăn giả bữa.
--Hình như thế...
--Tức là mấy hôm nay anh miê"u máo, anh xuýt khóc, anh thèm cười mà không được cười?
--Sao Phượng biê"t?
--Vì anh giận Phượng.
Tôi nín thinh. Tôi sa vào c''ai bẫy êm áị Tôi bỏ khoảng trời xang đủ sắc mây của tôị Để nhìn Phượng. Hai chúng tôi cùng cười.
--Rồi sao?
--Sao cái gì?
--Những bức thư gửi "cô nương" Hồng Phượng?
--Anh muốn Phượng xé nát?
--Không.
--Thế anh muốn Phượng làm chi đâỷ Gửi bán đấu giá nhé? Hay là đem triển lãm?
--Đừng.
--Vậy Phượng tặng anh để anh học cách viết thư tình bỏ ngăn bàn một cô học trò nào đó, anh bằng lòng chứ?
Tôi ngượng ngùng quay sang chỗ khác:
--Sắp vào học rồi, Phượng ạ!
Tôi ra sân. Sân trường cơ hồ rợp hoa nở và rộn ràng chim hót. Thấy ở góc sân, Tùng ngồi hút thuốc lá. Không chừng sáng mai anh ta sẽ trốn học, sẽ lang thang trên bồ đệ Hỡi Tùng, anh đang khổ sở như tôi đã khổ sở, anh đang hút thuốc lá như tôi đã hút thuốc lá. Tôi thích người ta gọi thuốc lá là tương tư thảọ Cỏ tương tự Người ta bầy đặt chuyện hút thuốc lá nhất định chẳng bao giờ để phổi vàng, phổi laọ Mà để giải buồn phiền cho những kẻ nặng lòng thương nhớ hay lận đận với tình yêụ Phượng thân ái, thì sĩ Nguyễn Nhược Pháp có một câu thơ thật dễ thương, thật học trò đời vua Hùng Vương, đồi lấy Tình Yêu làm quốc sách nên mới có huyền sử Sơn Tinh và Thủy Tinh. Câu thơ ấy như thế này: "Yêu nàng bao nhiêu người làm thợ" Phượng cho phép tôi sửa lại nhé! Yêu Phượng bao nhiêu người hút thuỐc lá. Nhưng Phượng chỉ muốn tôi hút một giúm tương tư thảo khi nhớ đê"n một người trong một ngàỵ Hỡi Tùng, anh nói đúng, tôi lợi thế hơn anh vì ngồi sau lung Phượng. Anh đừng noi gương Thủy Tinh. Anh hãy hát bài "Lời du tử ".
Lời tiên tri của Đâng Phretpharachanh
Đấng tiên tri mới xuất hiện ở mỏm núi Pretphrachanh bên Ai Lao truyền những lời sấm ba/o tử cho nhân loạị Một ngày sắp tới đây, mặt trời sẽ nổ tan và trái đất mù mịt, ma quái dấy lên ăn thịt loài ngườị Đấng tiên tri phán rằng chỉ Ngài mới có thể cứu nguy trái đất và nhân loạị Ngài sẽ ngăn không để mặt trời nổ. Loài người phải tin tưởng Ngài và thành tâm cầu nguyện. Ai nhâ.n được lời tiên tri của Đấng Phretphrachanh mà nghi ngờ sẽ bị gẫy chân tay, cấm khẩụ Ai buông lời chế giễu sẽ bị chết ngay tại chỗ. Kẻ nào chép những lời này đủ một trăm tờ gửi đi khắp nơi thì sẽ thoát chết. Kẻ nào đang yêu, muốn khỏi mất người yêu thì nên chép thêm ba mươi tờ gửi cho người yêu sẽ loại hết tình địch. Thuộc lòng những lời tiên tri thì cầu được ước nên.
Tờ giấy vuông vắn, viết thật nắn nót nhét trong chiếc phong bì để tên tôi và để ở trên bàn học của tôị Tôi đoán ra ngay nét chữ của cậu em traị Tôi đã hết tin những lời tiên tri, những sợi dây của thánh này, thánh nọ từ ngày lên trung học. Hồi còn nhỏ, tôi sợ hãi những lời tiên tri trái đất nổ tung lắm. Những sợi dây, những tờ tiên tri â"y không giỐng lời tiên tri của Đấng Phretphrachanh. Đấng Phretphrachanh sẽ bị tôi p hiên thành Đấng Nót Phét Ra Chanh nếu lời tiên tri của Đấng không có câu:"Kẻ nào đang yêu, muốn khỏi mất người yêu thì nên chép thêm ba mươi tờ gửi cho người yêu sẽ loại hết tình địch". Cây này thật đáng giá. Nó khiến cái trò chơi sợi dây, ông thánh hết vẻ cổ điển. Nó vẫn mơ"ị Vì tôi đang yêu, đang cần tin tưởng tình yêu, đang cần chứng minh tôi sợ mất tình yêụ Cám ơn Đấng Phrephrachanh. Tôi chưa biết làm gì tối nay, vớ được Đấng, mừng quá.
Đã học bài xong rồi, học thuộc rất nhanh (Tình yêu làm ta trốn học nhưng tình yêu cũng làm ta chăm học), tôi cặm cụi ngồi chép ba mươi tờ "Lời tiên tri của Đấng P". Sáng mai, Phượng sẽ thấy ở ngăn bàn học của nàng một tập giấỵ Nàng sẽ ngạc nhiên. Chắc nàng không xé và không đọc ngay đâụ Nàng mang về nhà. Nàng tưởng sẽ là "tác phẩm" thư tình trong ngăn bàn học. Nàng hết dám cườị Nàng đọc một cách trịnh trọng và nàng bâng khuâng. Nàng sẽ hát bài "Ngày thơ" của Anh Việt "... Em ngắm mây hồng hay dòng nước trong thấy lòng vấn vương như tìm một bóng ai..." Đấng P có quyền năng cứu nguy trái đất, mặt trời và nhân loại hay không, tôi chẳng thèm viết. Với tôi, Đấng đã dạy một cách tỏ tình xuất xắc, Đấng đã giúp tôi đêm nay ngủ ngoan. Và, nói thật lòng mình, có phút giây tôi tin rằng Đấng đang ngự trị trên đầu tôi theo dõi cuộc tình của tôị Đấng P, lần sau có ban lời tiên tri, xin Ngài bỏ tiết mục trái đất mù mờ, mặt trời nổ vỡ đi, Ngài chỉ nên nói Tình Yêu bị quỷ vương hủy diệt nếu loài người cứ xa cách nhau, cứ tìm cách ghét bỏ nhau, chém giết nhau, thù hận nhau thì, bắt buộc, loài người sẽ rửa sạch tai, quỳ bên lư trầm hương nghe lời tiên tri của NGày và suy tôi Ngài là Đấng Cứu Nguy Tình Yêụ Bởi vì, điều nhân loại sợ nhất là mất tình yêu, là sống như tượng đá, như thảo một. Ngàn xưa loài người yêu nhau, Ngàn sau loài người đã yêu nhaụ Ngàn sau loài người còn yêu nhaụ Tình Yêu là vĩnh cửụ Trốn học vì tình yêu không bao giỜ bị kết án. Trong lịch sử yêu đương của nhân loại thiết gì kẻ đã liệng cả ngai vàng, đã vất cả thiên hạ, đã giẫm chân lên sự nghiệp hiển hách chỉ vì tin`h yêụ Một vài tên óc đặc sệt như nhựa đường hay rỗng tuyếch như trái bầu khô đòi cầm lưỡi lê đâm chê"t t`inh yêụ Chúng đã chết. Tình yêu đã sống. Chúng sẽ chết. Tình yêu mãi mãi sống, sống muôn thuở. Những lời tiên tri, đáng lẽ, pah?i truyền cho loài người ở mặt trờị Rằng, khi tr''ai đất hết tình yêu, mặt trời sẽ nổ, trời đất hôn mang...
Tôi làm công việc của Tùng đang làm. Tôi đê"n muỘn hơn Tùng. Sơn Tinh đê"n muộn hơn Thủy Tinh. Sơn Tinh tịch thu bức thư tình của Thủy Tinh. Giờ ra chơi Phượng khoe:
--Hôm nay ông ta gửi một câu thư, chắc để sớm hoàn thành tách phẩm.
Tôi vờ hỏi:
--Phượng đọc chưa?
Phượng nheo mắt:
--Về nhà đọc cười thú lắm.
--Cho biê"t cảm tưởng nhé!
--Cảm tưởng về những bức thư?
--Một cân thư sáng hôm nay thôi.
Đang nói chuyện vui với Phượng thì Tùng gọi ra sân. Anh ta mời tôi một điê"u Cotab. Tùng xòe bàn tay:
--Bạn xem, ngay cả ngón tay tôi đã vàng mong nhớ. Bạn đã giúp tôi chưa?
Tôi hơi ái ngại giùm Tùng. Đành nói dối:
--Chị Phượng nhận thư của bạn đem về câ"t kỹ.
Tùng sáng ngời đôI mắt:
--Em đọc chưa?
--Tôi không hỏi.
--Bạn hỏi nhanh hộ tôị Bạn cứ bảo tôi viết những bức thư ấỵ Tôi là Tùng. Cây tùng mọ tỉnh lỵ đã hết chỗ ngồi những buổi sáng tôi trốn học, những buổi chiều chờ đợi.
--Bạn đã trốn học?
--Đều đềụ Tôi lang thang trên đê, gửi hồn lên những đám bàl lưu lạc. Nếu Phượng chê cỏ tôi, tôi sẽ bỏ nhà ra đị Tôi đi khắp nơi xa vời, bạn ạ!
--Bạn tính phiêu lưu?
--Một kẻ thất tình biê"t làm gì hơn. Tôi sẽ vào Thanh Hoá, sẽ vô Sài Gòn, sẽ khăn gói gió đưa như Nguyễn Bính rồi trời sẽ bắt tôi làm thi sĩ. Phượng là T.T.Kh, tôi là Nguyễn Bính qua vười Thanh năm ấy.
Tùng nhả khói thuốc, mơ màng. Anh ta khe khẽ đọc:
Vườn Thanh qua đó năm xưa
Trọ nhờ đêm â"y trời mưa tối trời
Quanh lò sưởi â"m bên bên tôi
Bên người lão bộc nàng ngồi quay tơ
Tuổi nàng năm â"y còn thơ
Còn bao hư"a hẹn đợi chờ một mai
Rồi đây bão gió bụi đời
Tôi quên sao đưƠ.c con người vườn Thanh
Đôi mắt Tùng thật xa vắng. Tôi nhìn rõ tôi trong đôi mắt vỡ lòng yêu đương â"ỵ Chưa bao giỜ tôi nhìn rõ tôi từ tháng chín năm nay, từ ngày Phượng bưỚc đôi chân huyền ảo lên trái tim tôi, chắp đôi cánh thiên thầng vào tâm hồn tôị Khi PhưƠ.ng vui, tôi níu lấy tâm hồn tôi bay lên vòm trời cao nhìn xuống một nhân gian rực rỡ mầu sắc. Khi Phượng buồn, tôi như người lính nhẩy dù thiếu may mắn, ngắm bãi mộng rất chính xác mà gió cuỐn mình rơi xuống vũng bùn. Tôi nhìn rõ tôi đi đi lại lại qua nhà Phượng hàng mấy chục lần, mắt lơ láo, mặt ngây dại, miệng lẩm bẩm những câu ngớ ngẩn chẳng đâu vào đâụ Tôi nhìn rõ tôi đứng dựa lưng vô cột điện, quẹt diêm đốt điê"u thuỐc lá đầu tiên trong đời mình. Tôi nhìn rõ tôi lang thang trên bờ đê giận đám bèo lưu lạc, thù cụm cỏ hồn nhiên. Tôi nhìn rõ quá. Ở đôi mắt Tùng.
--Bạn biết không, bạn Chương?
--Biết gì?
--Tôi đã chết...
--Bạn đang sống mà.
Tùng hất đầụ Dáng điệu thật khinh bạc.
--Bạn quả là ngu ngơ, chưa hiểu nổi chuyện yêu đương. "Yêu là chết ở trong lòng một tí ", bạn ơ!
Tùng lại cảm khái:
--Vì mấy khi yêu mà được người yêu
Cho rất nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu.
Anh ta thở dài:
--Tôi viê"t cho nàng bao nhiêu thư mà nàng chưa thèm viết hco tôi một chữ.
Tự nhiên, tôi hê"t ghen với Tùng. Tôi đã là Sơn Tinh. Tôi không muốn Phượng cười chế giễu tấm lòng si mê của Tùng. Bởi Tùng giống tôị bởi những cậu học trò vừa lỚn giống nhaụ Nhỡ tôi đã là Tùng hiện tại, chắc tôi có thể khóc hết niên học nếu biết những bức thư tình bỏ ngăn băn học của mình bị coi như một trò cườị Tôi an ủi Tùng:
--Bạn yêu trí.
Tùng nắm chặt tay tôi:
--Bạn hết lòng giúp tôi?
Tôi nói:
--Nước chảy đá mòn, bạn ơi! Khi yêu ta nên noi gương loài kiê"n. Kiến tha lâu đầy tổ, người yêu mãi sẽ được yêu.
Tôi hơi ân hận "lời vàng yêu đương" của tôị Tùng cứ yêu Phượng mãi sẽ được Phượng yêu thì tôi ra saọ Tùng buông tay tôi ra, lơ đãng nhìn bầu trời:
--"Cả lòng ta là một trang giấy trắng, Nhuốm yêu đương nên sầu tình vương nặng..." Cám ơn bạn Chương, tôi sẽ noi gương loài kiến. Nếu Phượng không yêu tôi, tôi sẽ trốn học, bỏ nhà ra đi trở thành thi sĩ.
Tôi vớt vát:
--Mong bạn trở thành thi sĩ.
Tùng rời tôi, rời sân trường ra phía cổng. Tôi thấy cuốn vở của anh nhét ở túi quần saụ Tôi hỏi với:
--Bạn đi đâu đấy, sắp vào học rồi?
Tùng không quay lại. Anh đáp:
--Tôi ra bờ sông...
Chẳng biết tôi có nên kể chuyện này cho Phượng nghe.
Sắp hết tháng mười một, tháng của giận hờn nhè nhẹ, của ghen tuông bóng gió và của buồn vui man mắc. Buổi học sáng nay Phượng như con chim khuyên chào đón nắng xuân trên giàn hoa vàng thắm. Nàng quay xuống:
--Sáng nay lại có chuyện la..
Tôi hỏi:
--Chuyện trong lớp mình?
Phượng cười tinh nghịch:
--Anh Chương mà biết trước, anh Chương sẽ... cảm nặng hơn vì hút thuốc lá vàng phổi.
Phượng đưa tay vén mớ tóc mai:
--Đêm qua Phượng đã làm xong lời truyền của Đâ"ng tiên trị Anh Chương biết không, Phượng phải moi óc tìm đủ ba mươi người bạn để gửi cho họ Phượng nhờ bưu điện truyền lên mãi Hà Nội.
--Phượng viết?
--Gửi thôị Anh Chương viết, anh tốn giấy mực. Phượng gửi, Phượng tốn phong bì và tem. Như thế Đâ"ng Phretphracphanh ban ân sủng đồng đều.
--Chuyện lạ của Phượng đấy à?
--Ồ, chuyện lạ ly kỳ hơn. Thêm một ông muốn thành nhà văn chuyện viết thư...
--Lén để trong ngăn bàn học?
--Đúng rồi.
--Ông ta sẽ thành Nguyễn Bính.
--Tại sao anh biết?
--Tôi nghĩ thế.
Đáng lẽ tôi sẽ ngừng lại, thầm thì cảm ơn dDấng P nhưng tôi đánh vuột cảm giác sung sướng. Trong ý nghĩ của tôi chỉ còn Tùng đang lang thang trên bờ đê, vở cuốn tròn đút sau túi quần, ngỡ mình thất tình nặng nên cần phiêu bạt hải hồ. Tùng còn lang thang ở bờ đê nhưng tâm hồn đã đi xa lắm và buồn lắm. Sau Tùng là một anh học trò nữạ Rồi nhiều anh học trò nữạ Yêu Phượng bao nhiêu người trốn học. Biết đâu, họ chả có người trở thành Đinh Hùng, Thâm Tâm, Huyền Kiêu, Nguyễn Bính. Tôi yêu họ. Tôi thương họ. Tôi đã lang thang trên bờ đệ Tôi đã trốn học. Tôi đã muốn thoát đi...
--Anh Chương!
-Đạ.
--Hình như Phượng làm anh buồn?
--Không.
--Anh đang suy nghĩ gì đó?
--Tôi muốn Phượng... Mà khó nói ghê đi mất.
--Anh cứ nói.
--Phượng có giận tôi không đã?
--Đã bảo Phượng xóa chữ giận rồị Trong cuốn tự điển của Phượng, chữ giận và đồng nghĩa với nó bị Phượng bôi đen.
--Phượng hứa nhé!
--Vâng.
--Phượng đừng cười sau khi đọc xong những bức thư tình bỏ trong ngăn bàn.
--Tại sao?
--Có cái gì tàn nhẫn quá.
--Với ai?
--Với tác giả của nó.
--Họ không biê"t mà.
--Tôi sợ họ mơ hồ cảm thấỵ Tôi sợ ngày nào đó tôi sẽ làm như họ... Chắc tôi khổ sở, Phượng ạ!
Phượng nhìn tôi, chớp mắt. Rồi nàng nói:
--Những hoàng tử trong cổ tích không có kẻ thù, anh Chương nhỉ?
Tôi muốn nắm lấy bàn tay Phượng. Nhưng chưa dám. Tôi muốn nắm lấy bàn tay Phượng và thầm thì một câu thật dài hai tiếng cám ơn. Cám ơn. Cám ơn. Cám ơn Phượng. Cám ơn Phượng. Phượng đưa mắt ra khoảng trời xanh quen thuộc của tôị Giọng nàng xa vắng:
--Có bao giờ hoàng tử gửi thư cho công chúa không, anh Chương?
Tôi chưa kịp trả lời, Phượng đã nói:
--Họ chỉ gặp nhau trong rừng mơ...
Tôi ngắm suối tóc của Phượng. Dòng suối tóc Phượng hẳn không có sóng cả đủ sức đánh đắm những chiếc thuyền muốn bồng bềnh trôi lưỡị SuỐi tóc Phượng tỏa lan một mùi hương. Và mùi hương đó thơm ngát dễ thấm vào tâm hồn những cậu trai vừa lớn khiến các cậu ngây ngất tưởng chừng bị quyến rũ mà chính mình thì muốn buộc gió lại cho mùi hương ở riêng tâm hồn mình.
--Phượng à!
--Gì thế anh?
--Về chuyện những bức thư trong ngăn bàn.
--Phượng hiểu rồi, hoàng tử và công chúa chẳng làm ai buồn khổ bao giờ.
Tôi lặng im. Thấy yêu Phượng dù đã yêu Phượng. Lại thấy thêm rằng mỗi cậu học trò vừa lớn là mỘt thi sĩ thích lạc vào rừng mợ Cơ hỒ rừng mơ đầy trái chín vàng chỉ nhìn rõ bởi những đôi mắt thiếu niên. Ơi, niên thiếu của đời tạ Mi giỐng đóa hoa đã nỞ. Mi muốn là hoa bất tử cũng không được đâụ Rồi mi sẽ phải kết tráị Và trái ngọt hay trái chua nào có biết. Điều chắc chắn là khi mi đã kết trái, tay đời mi hết vẻ vụng dại đặt những bức thư tình không dám ký tên trong ngăn bàn của cô bạn cùng lớp. Trái mơ ngon hóa thành trái mộng đắng. Tay đời mi khôn ngoan bao nhiêu, trái mộng đắng cao bấy nhiêụ Nó luôn luôn xa tầm tay với của mị Mi múa vu vợ Tay đời mi càng mỏi rã. Một đôi lần, tay đời mi vừa giƠ cao toan hái trái mỘng đắng, chiếc còng sắt nào đã khóa chặt tay mi hay ngọn roi nào đã quật sước da, chẩy máu tay mị Trường đời khác trường học. Trường học mi cần đơn sơ như con bồ câụ Trường đời mi cần ranh mãnh như con ră"n. Ở trường học, cảm thấy thất tình, mi trốn học đi lang thang. Ở trường đời, bị thất tình, mi có thể cầm dao giết người.
--Anh lại suy nghĨ gì đó, anh Chương?
Phượng đã bỏ khoảng trời quen thuộc của tôị Nàng ngó tôị Tôi ngó nàng. Như hai kẻ lạc trong rừng mơ gặp nhau.
--tôi nghĩ tháng mười hai.
--Tháng mười hai, ngày Gíanh Sinh?
--Sau vụ thi lục cá nguyệt.
--À, Phượng đã hiểụ Đếm Giáng Sinh anh dẫn Phượng tới nhà thờ nhé!
--Phượng...
--Về vụ thi, anh Chương hãy yêu lòng...
Tôi không biê"t Phượng định nói gì. NhƯng hôm sau, đúng ngày cuối tháng mười một, giỜ ra chơi, Tùng mời tôi xuống nhà ông tuỳ phái uống nước. Anh năm chặt bàn tay tôị Cái bắt tay thân ái.
--Cám ơn bạn.
--Cám ơn tôi?
--Nhờ bạn mà Phượng đã trả lời tôị Nàng bảo nàng đọc thư tôi nàng thích lắm. Nàng khuyên tôi đừng viết thư nũ+a, hãy dành thì giờ học thị Cuối năm thi đậu sẽ tiếp tục viết thư và cho nàng biết tên tôi.
Tùng hả hê:
--Tôi đã được yêu. Tôi không trốn học đi lang thang trên bờ đê làm gì. Cuối năm tôi sẽ đậu ưu hạng.
Phương thông minh tuyệt vờị Nàng đã chiều ý tôị Và tôi chợt hiểu câu nàng dặn dò "Anh Chương hãy yên lòng". Tôi hơi vui và tôi hơi buồn. Một chút ghen nhẹ nhàng. Tôi vội an ủi tôi: Phượng nhắc mình đấỵ Nàng nhắc mình qua anh chàng Tùng đấỵ Tôi hỏi tôi: Tại sao mình không bảo với Tùng là mình đã yêu Phượng? Tôi lại mất vui và buồn rồị Lạ quá. Tôi chẳng hiểu được tôị Có lẽ, tôi nên hút một điếu thuốc lá. Thôi, chào mi, tháng mười một chơi ú tim hồi hộp.